Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Chương 28: Ghen
380@-
Giọng nói không lớn, khóe môi Lục Tư Châu treo một nụ cười lười biếng, không có chút uy h**p nào, nhưng lại gây ra một loạt hiệu ứng dây chuyền khác.
Các bạn học xung quanh đều quay sang nhìn họ, vừa nhìn vừa "wow".
Tiếng kêu của Trịnh Yến và các bạn là vang dội nhất, vừa huých Hạ Huyên vừa nói: "Ôi~, không cho bắt nạt nha."
Chu Duyệt nháy mắt, khoác tay lên vai Hạ Huyên, nhướn mày hỏi: "Nam thần, cậu lấy tư cách gì mà nói chuyện với bọn tớ vậy?"
Tống Gia Gia và Tề Mai Mai cũng hợp sức "à" một tiếng.
Hạ Huyên làm sao chịu nổi sự trêu chọc này, hai má đỏ bừng như sắp rỉ máu, hàng mi dài và dày không ngừng run rẩy, không biết từ lúc nào đuôi mắt cũng ửng lên một chút.
Rõ ràng là ngại chết đi được nhưng vẫn không quên giải vây cho anh.
Dường như chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, cô đều có thể phản ứng theo bản năng, gần như không cần suy nghĩ: "Các cậu đừng nói linh tinh, làm gì có quan hệ gì."
Trịnh Yến và các bạn không để ý đến lời của Hạ Huyên, ngẩng cằm hỏi Lục Tư Châu: "Lục đại nam thần, rốt cuộc là có quan hệ gì không vậy?"
Ánh mắt Lục Tư Châu rơi trên khuôn mặt ửng hồng của cô gái.
Anh nhướn mày, nhẹ nhàng nói: "Có."
Xung quanh dường như im bặt.
Trong tai Hạ Huyên chỉ nghe thấy câu "có" mà Lục Tư Châu vừa nói.
Anh có biết mình đang nói gì không? Anh nói như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Hạ Huyên nghĩ lại, Lục Tư Châu chắc chỉ muốn giải vây cho cô.
Anh là người như vậy, thấy bạn học gặp khó khăn là sẽ giúp đỡ.
Việc năm xưa anh cho cô mượn quần áo chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao?
Lần tập thể dục giữa giờ hồi cấp ba cũng vậy.
Các bạn học ùa ra khỏi lớp, không biết ai xô cô một cái, cô mất thăng bằng.
Nếu không phải anh kịp thời đưa tay đỡ cô, có lẽ cô đã ngã bị thương rồi.
Hạ Huyên tự nhắc nhở mình đừng hiểu lầm, anh thật sự chỉ muốn giúp đỡ cô.
Mặc dù... cách giúp đỡ này dễ gây hiểu lầm, nhưng cô không thể hiểu lầm.
Hạ Huyên không dám nhìn thẳng vào anh, cô cúi đầu xuống một chút, giọng nói mềm mại: "Lục Tư Châu, cậu đừng nói linh tinh, chúng ta làm gì có cái gì..." Quan hệ.
Hai chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, giọng Lục Tư Châu lại vang lên, vẫn lười biếng như vậy: "Bạn học cũ, ân nhân cứu mạng, có tính không?"
Trịnh Yến và các bạn nhìn thấy đôi mắt Hạ Huyên ngấn nước, sợ nói nữa cô sẽ khóc, họ nhìn nhau, đồng thanh nói một câu: "Tính."
Lưng Hạ Huyên đang hơi cúi xuống dần dần thẳng lên.
Ngón tay cầm thìa vô thức siết chặt hơn.
Cô biết mà, trong mắt anh, cô chỉ là bạn học cũ kiêm ân nhân cứu mạng.
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Cảm giác buồn bã không thể nói thành lời.
Nhìn những món ăn trước mặt, cô hoàn toàn không còn chút khẩu vị nào.
Những cảm giác hụt hẫng từng tồn tại lại quay trở lại, mạnh mẽ hơn cả thời cấp ba, khiến lòng Hạ Huyên chua xót.
Tại sao, lại không thể bớt thích anh một chút chứ.
Hạ Huyên cuối cùng cũng không nhịn được, lén nhìn Lục Tư Châu một cái.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai đến ngạt thở của anh, cô hít một hơi thật sâu, rồi cúi đầu xuống.
Cô nghĩ, "thuận theo tự nhiên" cũng thật khó khăn.
Lục Tư Châu vốn định đi rồi, nhưng ánh mắt lướt qua thấy cô gái đối diện cúi đầu, vài sợi tóc đen mềm mại rũ xuống bên má, ẩn hiện khuôn mặt trắng như ngọc của cô.
Cô có một chiếc cổ dài, khiến anh liên tưởng đến cổ thiên nga.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, chính là chiếc váy cô đã mặc vào ngày đầu gặp mặt.
Váy ôm sát, tôn lên đường cong cơ thể hoàn hảo của cô.
Cô khác nhiều so với hồi cấp ba, cao hơn, thon gọn hơn, và cũng xinh đẹp hơn.
Thảo nào chỉ mới đến trường vài ngày, anh đã nghe thấy nhiều bạn nam bàn tán muốn tỏ tình với cô.
Ánh mắt anh lướt qua, vô tình nhìn thấy bạn nam đã mượn bút Hạ Huyên lúc sáng.
Anh nhướn mày, hỏi: "Không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?"
Trịnh Yến và các bạn đồng loạt gật đầu.
Hạ Huyên chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi thấy vết bớt màu đỏ trên ngón cái của người bên cạnh mới có phản ứng.
Tim cô đập mạnh một cái.
Cô nhìn anh: "Cậu..."
Lục Tư Châu khẽ cười: "Hết chỗ rồi, không ngại tôi ngồi đây ăn chứ?"
Người đã ngồi xuống, Hạ Huyên còn có thể nói gì? Cô đẩy khay thức ăn vào trong: "Cậu cứ tự nhiên."
Việc ăn uống đôi khi cũng rất kỳ lạ.
Một giây trước Hạ Huyên còn không có khẩu vị, giây sau đã có.
Cô cúi đầu ăn một cách từ tốn, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tưởng không ai để ý, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô thấy Trịnh Yến, Tống Gia Gia, Chu Duyệt, Tề Mai Mai đang nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt cô hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt mấy người họ đầy vẻ hóng chuyện, cười một cách khó hiểu.
Hạ Huyên: "..."
Hạ Huyên không để ý đến họ, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ăn được một lúc, cô phát hiện món ăn trong khay không những không vơi đi mà còn nhiều thêm.
Cô quay đầu nhìn quả táo dư ra, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lục Tư Châu nhìn thẳng vào mắt cô, giải thích: "Lấy nhiều quá, tôi ăn không hết, cậu ăn thêm đi."
Nói xong, anh bổ sung: "Lãng phí không tốt."
Sau đó, với lý do "không thể lãng phí", anh lần lượt gắp cho Hạ Huyên thịt bò, cá, trứng, bông cải xanh.
Hạ Huyên: "..." Cô làm sao ăn hết được nhiều như vậy?!
Cuối cùng Hạ Huyên bỏ chạy.
Cô nói một câu "Tớ no rồi", sau đó một tay cầm khay thức ăn, một tay khoác tay Trịnh Yến, kéo cô ấy đi.
Ngay sau đó, Chu Duyệt và các bạn khác cũng đi theo.
Trình Hạo thấy Lục Tư Châu ngồi ăn một mình liền bưng khay thức ăn đi tới ngồi đối diện anh.
Ngồi có chút không thoải mái, cậu dứt khoát gác hai chân lên ghế, ngồi xổm ăn, vừa ăn vừa luyên thuyên: "Tôi đã bảo rồi, đừng có vội, phải bình tĩnh. Thấy chưa, dọa người ta chạy mất rồi."
"Cẩn thận sau này không theo đuổi được đâu."
Lục Tư Châu gắp sườn trong khay của mình bỏ vào khay cậu ta: "Ăn cơm mà cũng không ngậm được cái mồm."
Hai người nói chuyện như những người bạn thân nhiều năm, không có chút kiêng dè nào.
Trình Hạo rất thích cách giao tiếp thoải mái này.
"Ăn cơm cũng không cản được trái tim bồn chồn của cậu đâu." Trình Hạo nói xong, nhảy từ trên ghế xuống, lùi khay thức ăn ra sau một chút.
Thấy Lục Tư Châu không có vẻ gì là muốn "tấn công", cậu mới ngồi lại, tốt bụng nhắc nhở: "Cẩn thận đấy, vội vàng thì không ăn được đậu hũ nóng đâu."
Lục Tư Châu liếc cậu ta một cái, ánh mắt đầy sát khí.
Lúc Hạ Huyên ra khỏi nhà ăn, cảm giác nóng rát trên mặt vẫn còn.
Không lâu sau, "người làm mát" đã đến.
Điện thoại cô reo lên, hiện: Bà Trương.
Cô ra hiệu cho Trịnh Yến và các bạn đi trước, sau đó cầm điện thoại sang một bên nghe: "Mẹ."
Giọng Trương Quyên khóc nức nở truyền qua điện thoại: "Mẹ với bố con không sống được nữa. Mẹ gọi cho con chỉ muốn hỏi, chúng ta ly hôn, con theo bố hay theo mẹ. Tiểu Xuyên thì mẹ không thể nhường cho bố con được. Bây giờ chỉ còn con thôi, con chọn ai?"
Mỗi lần họ cãi nhau, Trương Quyên đều hỏi câu này.
Hạ Huyên nghe đến phát chán.
Cô đi đến dưới bóng cây, khuôn mặt khuất sau bóng râm: "Lần này lại vì chuyện gì?"
"Ông ấy đã một tháng nay không đưa tiền về nhà." Trương Quyên hậm hực nói: "Không biết tiêu cho con hồ ly tinh nào rồi."
"Bố con như vậy, mẹ nghĩ ông ấy sẽ tìm người bên ngoài sao?" Hạ Huyên hỏi.
"Sao lại không thể?" Trương Quyên nói: "Điện thoại của ông ấy còn đặt mật khẩu, Wechat cũng không cho mẹ xem. Ông ấy chắc chắn có vấn đề."
"Mẹ không thể cho bố một chút không gian riêng tư sao?"
"Không gian riêng tư gì? Tại sao mẹ phải cho ông ấy không gian riêng tư?"
Sự lý lẽ cùn của Trương Quyên không phải người bình thường có thể chịu được.
Hạ Huyên đột nhiên không muốn nói gì nữa: "Nếu ly hôn, con sẽ không theo ai cả. Con đã trưởng thành rồi, có thể tự chọn cách sống của mình."
Đầu dây bên kia Trương Quyên nghe thấy lời cô nói, tức giận không thôi: "Con cũng giống bố con, đều là những người không có lương tâm. Con..."
"Con có việc, cúp máy trước đây."
Trước khi cảm giác nghẹt thở ập đến, Hạ Huyên đã cúp máy trước.
Cô nhìn những bóng cây mờ ảo phía xa, có những lúc cô thật sự rất ghen tị với những gia đình như của Trương Tuyết.
Bố mẹ hòa thuận yêu thương nhau, đối xử với cô ấy cũng vô cùng tốt.
Không giống cô, mãi mãi là người bị chọn lựa.
Ánh nắng hôm nay rất gay gắt, nhưng chiếu vào người Hạ Huyên, cô lại không cảm thấy một chút ấm áp nào.
Cái lạnh từ tận đáy lòng trỗi dậy, siết chặt lấy cô, khiến cô có chút khó thở.
Nước mắt cứ thế chảy ra không ngừng.
Lục Tư Châu đứng ở nơi khuất nắng, nhìn sắc mặt cô dần dần tái nhợt, nhìn cô ngồi xổm xuống đất, mặt vùi vào hai tay.
Hàng lông mày đang giãn ra dần dần nhíu lại.
Anh từ từ bước đến.
"Đây." Hạ Huyên nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tờ khăn giấy.
Khóe miệng cô nở một nụ cười mỉa mai, cảnh tượng lại tương tự như trước đây.
Nhưng dù sao cô cũng khác hồi cấp ba.
Cô nhận lấy khăn giấy của anh, lau khô nước mắt đứng lên, gượng cười nói: "Cảm ơn."
Lục Tư Châu hai tay đút túi, đánh giá cô: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có." Hạ Huyên không muốn nói về chuyện gia đình, cô mỉm cười nói: "Mắt bị gió thổi thôi, cảm ơn khăn giấy của cậu."
Lục Tư Châu muốn rút lại lời đánh giá trước đây về cô.
Ngoài vẻ bề ngoài, cô thực ra đã thay đổi rất nhiều, trở nên kiên cường hơn, và... khách sáo hơn.
Trương Quyên tức giận vì Hạ Huyên cúp điện thoại, lại gọi thêm mấy cuộc nữa.
Cuối cùng Hạ Huyên cũng nghe.
Bà bắt đầu chửi bới, nói Hạ Huyên không có lương tâm, cùng phe với Hạ Lực, cố ý muốn chọc cho bà tức chết, bà sẽ không để họ toại nguyện.
Sau cuộc gọi này, bà lại gọi thêm một cuộc nữa, bắt đầu xin lỗi Hạ Huyên.
Bà nói vừa nãy tức quá hóa rồ, những lời bà nói đều là bậy bạ, bảo Hạ Huyên đừng để bụng.
Trương Quyên là người như vậy, cảm xúc thay đổi thất thường, mỗi lần chửi người xong lại xin lỗi.
Bà có thể không biết, có những tổn thương, dù có xin lỗi cũng không thể bù đắp được.
Nhờ có Trương Quyên, tâm trạng tồi tệ của Hạ Huyên kéo dài hai ngày.
Thoáng chốc đã đến Quốc khánh, trường được nghỉ.
Hạ Huyên không định về nhà, hẹn Trịnh Yến và các bạn đi tham quan Nam Thành.
Đến Nam Thành được một tháng, cô gần như chỉ ở trường, chưa đi chơi nhiều.
Điểm đến đầu tiên là công viên giải trí.
Thật tình cờ, ở cổng công viên, cô gặp Lục Tư Châu và vài người bạn cùng phòng của anh.
Hôm nay Lục Tư Châu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, cả người trắng tinh, trông sạch sẽ và tươi mát, đôi chân dài của anh đặc biệt nổi bật.
Anh cúi đầu, mi mắt rũ xuống, chăm chú nhìn điện thoại.
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, anh mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn những người đang đi tới, khóe môi khẽ nhếch, sau đó tắt màn hình điện thoại, cho vào túi.
Ánh mắt Lục Tư Châu rơi trên người Hạ Huyên.
Trùng hợp hôm nay Hạ Huyên cũng mặc đồ trắng, một chiếc váy dài trắng bay bổng, tà váy chạm đến mắt cá chân.
Nhìn qua, cô và Lục Tư Châu có chút giống như mặc đồ đôi.
Ánh mắt Hạ Huyên và anh chạm nhau giữa không trung.
Một giây sau, cô cúi đầu né tránh.
Chu Duyệt kéo tay cô, nháy mắt với cô, nhưng cô không để ý.
Tiếng cười nói vang lên, Lục Tư Châu lần lượt giới thiệu các bạn cùng phòng.
Trình Hạo thì Hạ Huyên biết, cùng lớp.
Hai người còn lại thuộc khoa khác, Hạ Huyên không quen.
Tuy nhiên, các bạn cùng phòng của Lục Tư Châu đều rất nhiệt tình, đặc biệt là người tên Cao Sướng.
Vừa thấy Hạ Huyên, cậu ta suýt nữa nhào tới.
Nếu không phải Lục Tư Châu đột ngột chắn giữa, hai người chắc đã va vào nhau rồi.
Cao Sướng thì thầm: "Ôm một cái cũng không được à."
Lục Tư Châu dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy để đáp lại: "Không."
Cao Sướng bĩu môi: "Đồ keo kiệt."
Lục Tư Châu không để ý đến cậu ta, quay sang hỏi Hạ Huyên: "Các cậu chưa mua vé à?"
Mỗi lần Hạ Huyên gặp Lục Tư Châu là não lại ngừng hoạt động, phản ứng cũng chậm.
Trịnh Yến là người lên tiếng trước: "À, chưa mua."
"Tớ có vé thừa này, cho các cậu." Lục Tư Châu nói.
"Nam thần, bọn tớ có năm người." Chu Duyệt nháy mắt: "Cậu có dư năm vé à?"
Lục Tư Châu là người từng trải, hoặc nói theo lời Trình Hạo, là người "mặt dày".
Anh mặt không đỏ, tim không đập, nói: "Ừm, đủ. Đúng lúc thừa năm vé."
Tề Mai Mai cười khúc khích trêu chọc: "Lục đại nam thần, thật là... trùng hợp."
Cao Sướng khẽ hừ: "Trùng hợp chứ gì."
Vé là cậu ta xếp hàng mua đấy, tất nhiên tiền là Lục Tư Châu trả.
Tống Gia Gia khoác tay lên vai Hạ Huyên, thì thầm hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
Hạ Huyên nghĩ một lát, vẫy vẫy tay, nói một câu rất hợp tình hợp cảnh: "Trời nóng."
Nam Thành không có mùa đông, ngay cả đầu thu nhiệt độ cũng rất cao.
Đúng là trời rất nóng.
Câu trả lời của Hạ Huyên không có gì sai.
Tống Gia Gia không dễ bị lừa như vậy: "Tớ hỏi chuyện thời tiết đâu?"
"Vậy cậu hỏi cái gì?" Tim Hạ Huyên đập nhanh hơn một chút.
"Người ấy." Tống Gia Gia áp tai vào tai cô nói: "Người ấy thế nào?"
Hạ Huyên đảo mắt khắp nơi, nhất quyết không nhìn bóng người cao ráo mà Tống Gia Gia đang nói đến.
Cuối cùng, cô thốt ra một câu: "Người đông."
Tống Gia Gia: "..."
Vì gặp nhau bất ngờ, Hạ Huyên muốn mỗi người chơi một kiểu, không làm phiền nhau.
Nhưng Chu Duyệt có ý kiến, mọi người đều là bạn học, không bằng chơi cùng nhau.
Thế là.
Nhóm năm người biến thành nhóm chín người.
Năm nữ, bốn nam.
Hạ Huyên nhút nhát, nhiều trò cảm giác mạnh cô không dám chơi.
Cô đứng dưới nhìn họ chơi, tiếng hút ống hút trong ly nước kêu "rẹt rẹt".
Sau khi không uống nước uống có ga nữa, cô đã thử rất nhiều loại đồ uống.
Thực ra trà sữa cũng rất ngon, chỉ là... chỉ là mỗi lần uống, cô luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Chu Duyệt gọi Hạ Huyên.
Hạ Huyên ngẩng đầu lên vẫy tay với cô ấy.
Khi hạ tay xuống, tay cô dường như chạm vào một cái gì đó.
Cô quay đầu lại xin lỗi: "Xin lỗi, tớ..."
Trước mắt cô xuất hiện khuôn mặt khiến tim cô đập loạn.
Lục Tư Châu đứng trước mặt, đưa cho cô một cây xúc xích nướng.
Hạ Huyên cúi đầu nhận lấy, khẽ nói: "Cảm ơn."
Cô không dám nhìn thẳng vào anh, quay đầu nhìn về phía trước, hỏi: "Sao cậu không chơi?"
"Còn cậu?" Lục Tư Châu hỏi ngược lại.
"Tớ sợ." Hạ Huyên đáp.
"Tôi cũng sợ." Lục Tư Châu nói một cách rất tự nhiên: "Tôi sợ độ cao."
"..." Hạ Huyên cuối cùng cũng tìm thấy một điểm chung với Lục Tư Châu, hóa ra hai người đều sợ độ cao.
Ít nhất cũng có một điểm giống nhau.
Trên tàu lượn siêu tốc, Cao Sướng hỏi Trần Chiêu: "Sao chỉ có hai chúng ta, Lục Tư Châu đâu?"
Trần Chiêu: "À, cậu ấy nói cậu ấy sợ độ cao."
"Ai sợ độ cao?" Cao Sướng hỏi.
"Lục Tư Châu ấy." Trần Chiêu nói: "Tớ vừa gọi cậu ấy, cậu ấy nói sợ độ cao."
"Cậu ấy sợ độ cao cái quái gì." Cao Sướng tặc lưỡi: "Lần trước trèo tường vào trường, cậu ấy nhảy cao hơn ai hết. Hôm kia không phải còn uống bia trên sân thượng sao?"
Lúc này Trần Chiêu mới phản ứng lại, "Cũng đúng ha."
Lục Tư Châu hắt hơi.
Hạ Huyên đưa cho anh một tờ khăn giấy.
Lục Tư Châu nhìn cô một cái, bàn tay đang đút trong túi từ từ thả ra.
Tờ khăn giấy vừa nãy vẫn còn nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng đã bị anh nhét sâu vào trong túi.
Anh nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn."
Hai má Hạ Huyên nóng bừng, nói: "Không có gì."
Hơn hai năm không gặp, sự xa cách là điều khó tránh khỏi.
Hạ Huyên ăn xúc xích, suy nghĩ có chút rối bời, không để ý, lỡ bị que xiên đâm vào.
"Á." Cô nhíu mày kêu một tiếng.
Xung quanh rất đông người, tiếng cô rất nhỏ, gần như không đáng kể, nhưng Lục Tư Châu vẫn nghe thấy ngay lập tức.
Anh nghiêng đầu hỏi cô: "Sao vậy?"
Hạ Huyên lắc đầu: "Không có gì."
Lục Tư Châu không yên tâm, xoay mặt cô lại: "Để tôi xem."
Hạ Huyên bị đâm vào khóe môi, ở đó có một vết máu nhỏ.
Một tay cô cầm trà sữa, một tay cầm xúc xích, sững sờ nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại trước mắt.
Một khoảnh khắc nào đó, cảnh tượng này trùng khớp với lần hồi cấp ba, Lục Tư Châu đứng trước bàn cô, hỏi: "Đại biểu môn, cậu có muốn tôi giữ không?"
Hình ảnh trùng lặp.
Ánh đèn đêm đó cũng rất sáng.
Giọng nói của anh, khuôn mặt của anh cứ thế đi sâu vào đáy mắt cô, mang theo cảm giác tim đập loạn nhịp, khiến cô bối rối.
Nhịp tim đêm đó và nhịp tim bây giờ giống hệt nhau, vừa nhanh vừa loạn.
Thịch thịch thịch.
Thịch thịch thịch.
Anh anh anh... anh dựa gần quá, gần đến mức hơi thở dường như quấn vào nhau.
Lông mi anh vừa dày vừa dài, con ngươi rất sáng.
Mắt anh là mí lót, nếp gấp cũng rất sâu.
Hơi thở anh nóng hổi, phả vào mặt cô, mang đến cảm giác ngạt thở.
Hạ Huyên không dám hít thở.
"Có đau lắm không?" Lục Tư Châu không để ý đến sự khác thường của cô: "Cậu đợi một chút."
Anh lấy khăn giấy từ trong túi ra, rút một tờ, nhẹ nhàng lau khóe môi cho cô.
Anh lau rất cẩn thận, lau xong, anh giữ mặt cô hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Mắt anh quá sáng, suy nghĩ của Hạ Huyên bị hút vào đó.
Cô chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, nói: "Rồi."
Sau đó cô mới giật mình nhận ra, anh vẫn mang theo khăn giấy mà, tại sao lại nhận của cô.
Nghĩ lại, là cô chủ động đưa cho, có lẽ anh ngại nên không từ chối.
Khoảnh khắc này chỉ có hai người họ biết.
Trịnh Yến thấy Hạ Huyên đỏ mặt, trêu chọc hỏi: "Làm chuyện gì mờ ám à?"
Hạ Huyên theo bản năng sờ lên mặt, sau đó mới phản ứng lại, lại bỏ tay xuống.
"Tớ có hỏi mặt cậu đâu, cậu sờ mặt làm gì?" Trịnh Yến huých tay cô một cái.
Hạ Huyên: "..."
Mấy người khác nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Hạ Huyên không muốn bị hiểu lầm, giải thích: "Không làm gì cả."
Sợ Trịnh Yến sẽ bám lấy chủ đề này, cô nói: "Các cậu muốn uống gì, tớ đi mua."
"Không cần đâu." Chu Duyệt bĩu môi: "Có người mua rồi."
Hạ Huyên nhìn theo ánh mắt của Chu Duyệt, thấy Lục Tư Châu xách mấy cái túi, bên trong toàn là đồ uống.
Anh không bận tâm đến ánh mắt trêu chọc của họ, thản nhiên chia cho mỗi người một túi.
Cái cuối cùng trong tay là của Hạ Huyên.
Anh còn cẩn thận cắm ống hút vào.
Xung quanh lại vang lên tiếng kêu.
Tống Gia Gia che mắt: "Thật không chịu nổi mà."
Lục Tư Châu không hề bận tâm, nhắc nhở: "Uống từ từ thôi, nóng đấy."
Hạ Huyên cầm ly trà sữa, cô cảm thấy không chỉ có trà sữa nóng, mà tim cô còn nóng hơn.
Rốt cuộc Lục Tư Châu đang làm gì vậy?
Anh không biết anh làm vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm sao?
Đôi khi mọi chuyện thật tình cờ.
Mấy người vừa đi vừa uống, đột nhiên có người gọi Hạ Huyên: "Hạ Huyên."
Hạ Huyên quay đầu lại, cách đó vài bước có một người mặc đồ thể thao đang đứng.
Cô nhìn mãi mới nhận ra đó là ai, cười nói: "Tôn Bân."
Hồi cấp ba Tôn Bân đeo kính.
Sau kỳ thi đại học, cậu ấy đã phẫu thuật.
Không đeo kính, cậu ấy trông rất khác so với khi đeo kính.
Tóc cũng không còn là kiểu đầu đinh nữa.
Hạ Huyên nhất thời không nhận ra.
Cậu ấy đến gần: "Trùng hợp thật."
Hạ Huyên gật đầu: "Ừm, thật trùng hợp."
Thấy mọi người đang nhìn họ, Hạ Huyên giải thích: "Đây là bạn học cấp ba của tớ, tên là Tôn Bân. Họ là bạn cùng phòng của tớ. Lục Tư Châu thì cậu biết rồi, kia là bạn cùng phòng của Lục Tư Châu."
Sau khi giới thiệu xong, Hạ Huyên hỏi: "Cậu cũng học đại học ở Nam Thành à?"
"Đại học Y Hải." Tôn Bân hỏi: "Còn cậu?"
Hạ Huyên đáp: "Châu Đại. Tớ và Lục Tư Châu đều học ở Châu Đại."
Tôn Bân nhìn Lục Tư Châu, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, rồi quay lại: "Trường chúng ta không xa nhau. Có dịp đi chơi nhé?"
"Được."
"À, Wechat cũ của tớ không dùng nữa, Wechat của cậu là gì, thêm lại nhé?"
"Ừm, được."
Nói rồi, Hạ Huyên lấy điện thoại ra, mở WeChat, tìm mã QR.
Tôn Bân lại gần quét, rất nhanh đã thêm thành công.
Tôn Bân vẫy điện thoại: "Liên lạc qua Wechat nhé."
Hạ Huyên gật đầu: "Được."
Vì cả hai đều có người đi cùng, họ không nói chuyện lâu.
Tôn Bân đi xa, Hạ Huyên cũng quay người đi về phía trước.
Vừa đi được vài bước, điện thoại đổ chuông.
Cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn.
Không lâu sau, cô đã đi sau mọi người vài bước.
Hạ Huyên vừa định bước nhanh để đuổi theo thì thấy một cái bóng đen bao trùm lên người cô.
Cô chớp mắt, từ từ ngẩng đầu lên.
Trong mắt cô phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của Lục Tư Châu.
Anh một tay đút túi, nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt khó tả.
Giọng anh trầm xuống: "Cậu cho Tôn Bân thêm Wechat?"
"Hả?" Hạ Huyên sững người.
"Cho cậu ấy thêm, mà không cho tôi thêm?" Lục Tư Châu không biểu cảm, giọng nói rất cứng rắn.
"..." Hạ Huyên bị anh hỏi đến không biết phải trả lời thế nào.
Lục Tư Châu tiến thêm một bước.
Cái bóng đen lại nặng hơn một chút.
Anh cúi đầu, giọng nói đầy uất ức: "Hay là, hai người có quan hệ thân thiết hơn?"
Hạ Huyên: "..."
Lúc sau đi chơi, Hạ Huyên rõ ràng cảm nhận được Lục Tư Châu không có hứng thú làm gì, tâm trạng có vẻ rất tệ.
Cao Sướng trêu chọc, anh cũng không để ý, một mình đứng ở xa xem điện thoại.
Trịnh Yến bảo cô đi xem sao, nhưng Hạ Huyên vì cảm giác tội lỗi trong lòng mà không dám đến gần.
Cứ thế, anh đứng một bên, cô đứng một bên, ranh giới rõ ràng trong đám đông, thậm chí không nói với nhau một câu.
Thực ra, không phải cô không cho anh thêm Wechat, mà là cô đã thêm rồi.
Cô sợ bị anh phát hiện.
Tối học xong về đến ký túc xá, Hạ Huyên thấy các bạn khác chưa về, cô gọi điện cho Trương Tuyết.
Trương Tuyết phân tích: "Có khả năng là Lục Tư Châu ghen rồi không?"
"Khụ khụ khụ." Hạ Huyên ho sặc sụa, nước mắt suýt nữa trào ra: "A Tuyết, cậu nói cái gì đáng tin hơn được không? Cậu ấy ghen, sao cậu ấy lại ghen?"
"Tại sao cậu ấy lại không thể ghen?" Trương Tuyết nói: "Trong khoảng thời gian cậu chuyển trường, cậu ấy gầy đi rất nhiều, còn luôn hỏi thăm tin tức của cậu. Trông không giống sự quan tâm của bạn học bình thường. Có lẽ, có lẽ cậu ấy cũng thích cậu thì sao."
"..."
Khả năng này hoàn toàn không thể xảy ra.
Hạ Huyên đã qua cái tuổi mơ mộng.
Cô dựa vào tường, mi mắt rũ xuống, lẩm bẩm: "Cậu ấy thích ai cũng không thể thích tớ."
"Huyên Huyên, cậu phải tự tin lên." Trương Tuyết không thích nghe cô nói những lời như vậy: "Cậu ưu tú như thế, thủ khoa đại học, không thua kém cậu ấy một chút nào."
Hạ Huyên coi như Trương Tuyết đang an ủi mình.
Cô không muốn nói về những chuyện không vui nữa, cô hỏi: "Cậu và Tô Dương thế nào rồi?"
"Tớ và Tô Dương làm sao?" Trương Tuyết nói: "Cậu đừng nói linh tinh, bọn tớ không có gì cả."
"Sao vội phản bác thế." Hạ Huyên ngửi thấy một điều gì đó không đúng: "Nói thật đi, hai người có chuyện gì rồi?"
Thật sự có một vài chuyện.
Tô Dương đưa Trương Tuyết đi chơi.
Hai người xem phim xong lại cùng nhau ăn tối.
Trong bữa ăn, họ còn uống một chút rượu.
Trương Tuyết tửu lượng kém, uống một ly đã say.
Tô Dương đỡ cô, cô cười hì hì, ôm mặt Tô Dương, hôn lên môi anh một cái.
Sau này khi tỉnh rượu, nhớ lại chuyện đó, cô ngại ngùng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Đó là nụ hôn đầu của cô mà!
"Không, không có gì cả." Trương Tuyết cứng miệng không chịu thừa nhận.
"Thật không?" Hạ Huyên hỏi.
"..." Trương Tuyết nghĩ một lát, cuối cùng cũng chịu nói ra.
Hạ Huyên kêu lên kinh ngạc: "Được đấy."
"Được gì mà được," Trương Tuyết nói: "Bọn tớ là bạn học, chỉ là bạn học."
"Cậu chưa từng nghĩ có lẽ Tô Dương thích cậu sao?"
"Vậy cậu đã từng nghĩ có kẽ Lục Tư Châu thích cậu chưa?"
Cuối cùng hai người cùng im lặng.
Họ đều cho rằng đó là chuyện không thể xảy ra.
Một lúc sau, Hạ Huyên là người phá vỡ sự im lặng trước.
Cô do dự: "Với sự hiểu biết của cậu về Lục Tư Châu, cậu nghĩ cậu ấy sẽ giận bao lâu?"
"Tớ à." Trương Tuyết nhớ lại: "Tháng thứ hai sau khi cậu chuyển đi, không biết Lưu Mộng đã nói gì với Lục Tư Châu, Lục Tư Châu nổi trận lôi đình, suốt một tháng trời không thèm để ý đến Lưu Mộng."
"Hả? Một tháng à." Hạ Huyên nóiL "Lâu vậy. Cô ấy đã nói gì mà khiến cậu ấy giận đến thế?"
"Tớ không biết cụ thể." Trương Tuyết nói: "Hình như cô ấy lén lấy một món đồ gì đó của Lục Tư Châu, bị Lục Tư Châu phát hiện."
Hạ Huyên nghiêng đầu suy nghĩ.
Lục Tư Châu cũng không phải người keo kiệt đến thế, sao lại giận lâu như vậy chỉ vì một món đồ.
"Vậy cậu nghĩ lần này cậu ấy sẽ giận bao lâu?" Hạ Huyên hỏi về chuyện thêm Wechat.
Trương Tuyết phân tích: "Giận Lưu Mộng còn giận hơn một tháng. Lần này của cậu, tớ đoán là sẽ lâu hơn."
Thực ra Hạ Huyên không muốn anh giận chút nào.
Vai cô buông xuống, giọng nói lại nhỏ nhẹ: "Tớ cũng không cố ý chọc giận cậu ấy."
Chỉ là không muốn bí mật bị bại lộ thôi.
"Không sao đâu, một tháng thì một tháng." Trương Tuyết an ủi: "Sẽ qua nhanh thôi."
Ngày hôm sau, không có tiết học.
Hạ Huyên đến thư viện từ sớm, tìm một chỗ cạnh cửa sổ để đọc sách.
Ở Châu Đại có rất nhiều học bá, rất khó tìm chỗ ở thư viện.
Để có chỗ, cô còn không ăn sáng.
Đang học rất say sưa, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một ly trà sữa.
Sau đó là một cái túi, trên túi ghi: 'Ma Ký'.
Cô nhìn lên, thấy khuôn mặt với đuôi mắt hơi nhếch, mang theo ý cười.
Cũng chính là nhân vật trung tâm trong cuộc trò chuyện tối qua của cô và Trương Tuyết.
Lục đại thiếu gia đã từng giận một tháng không thèm để ý đến ai.
Hạ Huyên cứ ngỡ mình đang mơ.
Cô nhìn đồng hồ, bảy giờ sáng.
Mới chỉ 18 tiếng trôi qua kể từ vụ việc thêm Wechat.
Cô chớp chớp mắt, nhớ lại những lời khẳng định chắc nịch của Trương Tuyết, rằng lần này Lục Tư Châu chắc chắn sẽ giận rất lâu, ít nhất là một tháng.
Chuyện này... diễn biến có vẻ không đúng lắm.
Chưa nói đến một tháng, ngay cả một ngày cũng không có.
Chẳng lẽ sau khi lên đại học, tính khí anh đã thay đổi sao??
Trình Hạo đứng từ xa nhìn dáng vẻ "không đáng tiền" của Lục Tư Châu, khóe miệng cậu ta bĩu đến tận mang tai.
Nhớ lại cảm giác đau khổ khi sáng sớm đã bị anh kéo đi mua bữa sáng ở 'Ma Ký', cậu ta chỉ muốn nhảy dựng lên.
Hôm nay còn mưa nữa, Lục Tư Châu đúng là đồ không phải người.
"Hắt xì."
Trình Hạo hắt hơi hai cái, xoa xoa mũi, định gọi Lục Tư Châu.
Vừa ngẩng đầu, nụ cười trên mặt Lục Tư Châu đã biến mất.
Anh đang cúi đầu nhìn Hạ Huyên, vẻ mặt trông rất lạnh lùng.
Hai phút trước, điện thoại Hạ Huyên có tiếng thông báo của Wechat.
Cô cầm lên xem, có người nhắn tin cho cô.
Mở WeChat ra, thấy là Tôn Bân nhắn.
Tôn Bân hỏi cô: [Mai cậu rảnh không? Cùng nhau đi chơi nhé.]
Tin nhắn này cứ thế lọt vào mắt Lục Tư Châu.
Khi Hạ Huyên phát hiện ra, sắc mặt Lục Tư Châu đã thay đổi. A
nh lạnh lùng nhắc nhở: "Dự báo thời tiết nói ngày mai có mưa."
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ra hiệu cho Hạ Huyên nhìn.
Hạ Huyên quay đầu lại, lúc này mới thấy bên ngoài đang mưa.
Thảo nào tóc anh ướt sũng.
Chắc anh bị dính mưa rồi.
Anh lại tiện đường đến 'Ma Ký' sao?
Nếu Lục Tư Châu nghe được những lời này trong lòng Hạ Huyên, chắc anh sẽ tức đến ngất mất.
Lục Tư Châu nhướn mày: "Không trả lời à?"
"Ồ, trả lời chứ."
Ngón tay thon dài của Hạ Huyên gõ vài chữ vào ô chat: [Ngày mai có mưa.]
Ngẩng đầu lên thấy ánh mắt hài lòng của Lục Tư Châu, hàng mi cô vô thức run lên.
Khóe môi Lục Tư Châu vừa nhếch lên, giây tiếp theo lại thu lại.
Anh thấy Tôn Bân trả lời: [Không sao. Ngày mai không được, ngày kia cũng được. Tớ lúc nào cũng rảnh.]
Lục Tư Châu: ...
Lục Tư Châu: "Thật trùng hợp, tôi cũng rảnh. Các cậu đi ngày nào thì gọi tôi nhé."
Nói xong, không đợi Hạ Huyên nói gì, anh lấy điện thoại ra, mở WeChat, đưa mã QR ra, nhẹ nhàng nói: "Để tiện liên lạc, chúng ta vẫn nên thêm WeChat của nhau thì hơn."
Hạ Huyên: "..."
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Giọng nói không lớn, khóe môi Lục Tư Châu treo một nụ cười lười biếng, không có chút uy h**p nào, nhưng lại gây ra một loạt hiệu ứng dây chuyền khác.
Các bạn học xung quanh đều quay sang nhìn họ, vừa nhìn vừa "wow".
Tiếng kêu của Trịnh Yến và các bạn là vang dội nhất, vừa huých Hạ Huyên vừa nói: "Ôi~, không cho bắt nạt nha."
Chu Duyệt nháy mắt, khoác tay lên vai Hạ Huyên, nhướn mày hỏi: "Nam thần, cậu lấy tư cách gì mà nói chuyện với bọn tớ vậy?"
Tống Gia Gia và Tề Mai Mai cũng hợp sức "à" một tiếng.
Hạ Huyên làm sao chịu nổi sự trêu chọc này, hai má đỏ bừng như sắp rỉ máu, hàng mi dài và dày không ngừng run rẩy, không biết từ lúc nào đuôi mắt cũng ửng lên một chút.
Rõ ràng là ngại chết đi được nhưng vẫn không quên giải vây cho anh.
Dường như chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, cô đều có thể phản ứng theo bản năng, gần như không cần suy nghĩ: "Các cậu đừng nói linh tinh, làm gì có quan hệ gì."
Trịnh Yến và các bạn không để ý đến lời của Hạ Huyên, ngẩng cằm hỏi Lục Tư Châu: "Lục đại nam thần, rốt cuộc là có quan hệ gì không vậy?"
Ánh mắt Lục Tư Châu rơi trên khuôn mặt ửng hồng của cô gái.
Anh nhướn mày, nhẹ nhàng nói: "Có."
Xung quanh dường như im bặt.
Trong tai Hạ Huyên chỉ nghe thấy câu "có" mà Lục Tư Châu vừa nói.
Anh có biết mình đang nói gì không? Anh nói như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Hạ Huyên nghĩ lại, Lục Tư Châu chắc chỉ muốn giải vây cho cô.
Anh là người như vậy, thấy bạn học gặp khó khăn là sẽ giúp đỡ.
Việc năm xưa anh cho cô mượn quần áo chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao?
Lần tập thể dục giữa giờ hồi cấp ba cũng vậy.
Các bạn học ùa ra khỏi lớp, không biết ai xô cô một cái, cô mất thăng bằng.
Nếu không phải anh kịp thời đưa tay đỡ cô, có lẽ cô đã ngã bị thương rồi.
Hạ Huyên tự nhắc nhở mình đừng hiểu lầm, anh thật sự chỉ muốn giúp đỡ cô.
Mặc dù... cách giúp đỡ này dễ gây hiểu lầm, nhưng cô không thể hiểu lầm.
Hạ Huyên không dám nhìn thẳng vào anh, cô cúi đầu xuống một chút, giọng nói mềm mại: "Lục Tư Châu, cậu đừng nói linh tinh, chúng ta làm gì có cái gì..." Quan hệ.
Hai chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, giọng Lục Tư Châu lại vang lên, vẫn lười biếng như vậy: "Bạn học cũ, ân nhân cứu mạng, có tính không?"
Trịnh Yến và các bạn nhìn thấy đôi mắt Hạ Huyên ngấn nước, sợ nói nữa cô sẽ khóc, họ nhìn nhau, đồng thanh nói một câu: "Tính."
Lưng Hạ Huyên đang hơi cúi xuống dần dần thẳng lên.
Ngón tay cầm thìa vô thức siết chặt hơn.
Cô biết mà, trong mắt anh, cô chỉ là bạn học cũ kiêm ân nhân cứu mạng.
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Cảm giác buồn bã không thể nói thành lời.
Nhìn những món ăn trước mặt, cô hoàn toàn không còn chút khẩu vị nào.
Những cảm giác hụt hẫng từng tồn tại lại quay trở lại, mạnh mẽ hơn cả thời cấp ba, khiến lòng Hạ Huyên chua xót.
Tại sao, lại không thể bớt thích anh một chút chứ.
Hạ Huyên cuối cùng cũng không nhịn được, lén nhìn Lục Tư Châu một cái.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai đến ngạt thở của anh, cô hít một hơi thật sâu, rồi cúi đầu xuống.
Cô nghĩ, "thuận theo tự nhiên" cũng thật khó khăn.
Lục Tư Châu vốn định đi rồi, nhưng ánh mắt lướt qua thấy cô gái đối diện cúi đầu, vài sợi tóc đen mềm mại rũ xuống bên má, ẩn hiện khuôn mặt trắng như ngọc của cô.
Cô có một chiếc cổ dài, khiến anh liên tưởng đến cổ thiên nga.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, chính là chiếc váy cô đã mặc vào ngày đầu gặp mặt.
Váy ôm sát, tôn lên đường cong cơ thể hoàn hảo của cô.
Cô khác nhiều so với hồi cấp ba, cao hơn, thon gọn hơn, và cũng xinh đẹp hơn.
Thảo nào chỉ mới đến trường vài ngày, anh đã nghe thấy nhiều bạn nam bàn tán muốn tỏ tình với cô.
Ánh mắt anh lướt qua, vô tình nhìn thấy bạn nam đã mượn bút Hạ Huyên lúc sáng.
Anh nhướn mày, hỏi: "Không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?"
Trịnh Yến và các bạn đồng loạt gật đầu.
Hạ Huyên chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi thấy vết bớt màu đỏ trên ngón cái của người bên cạnh mới có phản ứng.
Tim cô đập mạnh một cái.
Cô nhìn anh: "Cậu..."
Lục Tư Châu khẽ cười: "Hết chỗ rồi, không ngại tôi ngồi đây ăn chứ?"
Người đã ngồi xuống, Hạ Huyên còn có thể nói gì? Cô đẩy khay thức ăn vào trong: "Cậu cứ tự nhiên."
Việc ăn uống đôi khi cũng rất kỳ lạ.
Một giây trước Hạ Huyên còn không có khẩu vị, giây sau đã có.
Cô cúi đầu ăn một cách từ tốn, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tưởng không ai để ý, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô thấy Trịnh Yến, Tống Gia Gia, Chu Duyệt, Tề Mai Mai đang nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt cô hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt mấy người họ đầy vẻ hóng chuyện, cười một cách khó hiểu.
Hạ Huyên: "..."
Hạ Huyên không để ý đến họ, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ăn được một lúc, cô phát hiện món ăn trong khay không những không vơi đi mà còn nhiều thêm.
Cô quay đầu nhìn quả táo dư ra, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lục Tư Châu nhìn thẳng vào mắt cô, giải thích: "Lấy nhiều quá, tôi ăn không hết, cậu ăn thêm đi."
Nói xong, anh bổ sung: "Lãng phí không tốt."
Sau đó, với lý do "không thể lãng phí", anh lần lượt gắp cho Hạ Huyên thịt bò, cá, trứng, bông cải xanh.
Hạ Huyên: "..." Cô làm sao ăn hết được nhiều như vậy?!
Cuối cùng Hạ Huyên bỏ chạy.
Cô nói một câu "Tớ no rồi", sau đó một tay cầm khay thức ăn, một tay khoác tay Trịnh Yến, kéo cô ấy đi.
Ngay sau đó, Chu Duyệt và các bạn khác cũng đi theo.
Trình Hạo thấy Lục Tư Châu ngồi ăn một mình liền bưng khay thức ăn đi tới ngồi đối diện anh.
Ngồi có chút không thoải mái, cậu dứt khoát gác hai chân lên ghế, ngồi xổm ăn, vừa ăn vừa luyên thuyên: "Tôi đã bảo rồi, đừng có vội, phải bình tĩnh. Thấy chưa, dọa người ta chạy mất rồi."
"Cẩn thận sau này không theo đuổi được đâu."
Lục Tư Châu gắp sườn trong khay của mình bỏ vào khay cậu ta: "Ăn cơm mà cũng không ngậm được cái mồm."
Hai người nói chuyện như những người bạn thân nhiều năm, không có chút kiêng dè nào.
Trình Hạo rất thích cách giao tiếp thoải mái này.
"Ăn cơm cũng không cản được trái tim bồn chồn của cậu đâu." Trình Hạo nói xong, nhảy từ trên ghế xuống, lùi khay thức ăn ra sau một chút.
Thấy Lục Tư Châu không có vẻ gì là muốn "tấn công", cậu mới ngồi lại, tốt bụng nhắc nhở: "Cẩn thận đấy, vội vàng thì không ăn được đậu hũ nóng đâu."
Lục Tư Châu liếc cậu ta một cái, ánh mắt đầy sát khí.
Lúc Hạ Huyên ra khỏi nhà ăn, cảm giác nóng rát trên mặt vẫn còn.
Không lâu sau, "người làm mát" đã đến.
Điện thoại cô reo lên, hiện: Bà Trương.
Cô ra hiệu cho Trịnh Yến và các bạn đi trước, sau đó cầm điện thoại sang một bên nghe: "Mẹ."
Giọng Trương Quyên khóc nức nở truyền qua điện thoại: "Mẹ với bố con không sống được nữa. Mẹ gọi cho con chỉ muốn hỏi, chúng ta ly hôn, con theo bố hay theo mẹ. Tiểu Xuyên thì mẹ không thể nhường cho bố con được. Bây giờ chỉ còn con thôi, con chọn ai?"
Mỗi lần họ cãi nhau, Trương Quyên đều hỏi câu này.
Hạ Huyên nghe đến phát chán.
Cô đi đến dưới bóng cây, khuôn mặt khuất sau bóng râm: "Lần này lại vì chuyện gì?"
"Ông ấy đã một tháng nay không đưa tiền về nhà." Trương Quyên hậm hực nói: "Không biết tiêu cho con hồ ly tinh nào rồi."
"Bố con như vậy, mẹ nghĩ ông ấy sẽ tìm người bên ngoài sao?" Hạ Huyên hỏi.
"Sao lại không thể?" Trương Quyên nói: "Điện thoại của ông ấy còn đặt mật khẩu, Wechat cũng không cho mẹ xem. Ông ấy chắc chắn có vấn đề."
"Mẹ không thể cho bố một chút không gian riêng tư sao?"
"Không gian riêng tư gì? Tại sao mẹ phải cho ông ấy không gian riêng tư?"
Sự lý lẽ cùn của Trương Quyên không phải người bình thường có thể chịu được.
Hạ Huyên đột nhiên không muốn nói gì nữa: "Nếu ly hôn, con sẽ không theo ai cả. Con đã trưởng thành rồi, có thể tự chọn cách sống của mình."
Đầu dây bên kia Trương Quyên nghe thấy lời cô nói, tức giận không thôi: "Con cũng giống bố con, đều là những người không có lương tâm. Con..."
"Con có việc, cúp máy trước đây."
Trước khi cảm giác nghẹt thở ập đến, Hạ Huyên đã cúp máy trước.
Cô nhìn những bóng cây mờ ảo phía xa, có những lúc cô thật sự rất ghen tị với những gia đình như của Trương Tuyết.
Bố mẹ hòa thuận yêu thương nhau, đối xử với cô ấy cũng vô cùng tốt.
Không giống cô, mãi mãi là người bị chọn lựa.
Ánh nắng hôm nay rất gay gắt, nhưng chiếu vào người Hạ Huyên, cô lại không cảm thấy một chút ấm áp nào.
Cái lạnh từ tận đáy lòng trỗi dậy, siết chặt lấy cô, khiến cô có chút khó thở.
Nước mắt cứ thế chảy ra không ngừng.
Lục Tư Châu đứng ở nơi khuất nắng, nhìn sắc mặt cô dần dần tái nhợt, nhìn cô ngồi xổm xuống đất, mặt vùi vào hai tay.
Hàng lông mày đang giãn ra dần dần nhíu lại.
Anh từ từ bước đến.
"Đây." Hạ Huyên nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tờ khăn giấy.
Khóe miệng cô nở một nụ cười mỉa mai, cảnh tượng lại tương tự như trước đây.
Nhưng dù sao cô cũng khác hồi cấp ba.
Cô nhận lấy khăn giấy của anh, lau khô nước mắt đứng lên, gượng cười nói: "Cảm ơn."
Lục Tư Châu hai tay đút túi, đánh giá cô: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có." Hạ Huyên không muốn nói về chuyện gia đình, cô mỉm cười nói: "Mắt bị gió thổi thôi, cảm ơn khăn giấy của cậu."
Lục Tư Châu muốn rút lại lời đánh giá trước đây về cô.
Ngoài vẻ bề ngoài, cô thực ra đã thay đổi rất nhiều, trở nên kiên cường hơn, và... khách sáo hơn.
Trương Quyên tức giận vì Hạ Huyên cúp điện thoại, lại gọi thêm mấy cuộc nữa.
Cuối cùng Hạ Huyên cũng nghe.
Bà bắt đầu chửi bới, nói Hạ Huyên không có lương tâm, cùng phe với Hạ Lực, cố ý muốn chọc cho bà tức chết, bà sẽ không để họ toại nguyện.
Sau cuộc gọi này, bà lại gọi thêm một cuộc nữa, bắt đầu xin lỗi Hạ Huyên.
Bà nói vừa nãy tức quá hóa rồ, những lời bà nói đều là bậy bạ, bảo Hạ Huyên đừng để bụng.
Trương Quyên là người như vậy, cảm xúc thay đổi thất thường, mỗi lần chửi người xong lại xin lỗi.
Bà có thể không biết, có những tổn thương, dù có xin lỗi cũng không thể bù đắp được.
Nhờ có Trương Quyên, tâm trạng tồi tệ của Hạ Huyên kéo dài hai ngày.
Thoáng chốc đã đến Quốc khánh, trường được nghỉ.
Hạ Huyên không định về nhà, hẹn Trịnh Yến và các bạn đi tham quan Nam Thành.
Đến Nam Thành được một tháng, cô gần như chỉ ở trường, chưa đi chơi nhiều.
Điểm đến đầu tiên là công viên giải trí.
Thật tình cờ, ở cổng công viên, cô gặp Lục Tư Châu và vài người bạn cùng phòng của anh.
Hôm nay Lục Tư Châu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, cả người trắng tinh, trông sạch sẽ và tươi mát, đôi chân dài của anh đặc biệt nổi bật.
Anh cúi đầu, mi mắt rũ xuống, chăm chú nhìn điện thoại.
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, anh mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn những người đang đi tới, khóe môi khẽ nhếch, sau đó tắt màn hình điện thoại, cho vào túi.
Ánh mắt Lục Tư Châu rơi trên người Hạ Huyên.
Trùng hợp hôm nay Hạ Huyên cũng mặc đồ trắng, một chiếc váy dài trắng bay bổng, tà váy chạm đến mắt cá chân.
Nhìn qua, cô và Lục Tư Châu có chút giống như mặc đồ đôi.
Ánh mắt Hạ Huyên và anh chạm nhau giữa không trung.
Một giây sau, cô cúi đầu né tránh.
Chu Duyệt kéo tay cô, nháy mắt với cô, nhưng cô không để ý.
Tiếng cười nói vang lên, Lục Tư Châu lần lượt giới thiệu các bạn cùng phòng.
Trình Hạo thì Hạ Huyên biết, cùng lớp.
Hai người còn lại thuộc khoa khác, Hạ Huyên không quen.
Tuy nhiên, các bạn cùng phòng của Lục Tư Châu đều rất nhiệt tình, đặc biệt là người tên Cao Sướng.
Vừa thấy Hạ Huyên, cậu ta suýt nữa nhào tới.
Nếu không phải Lục Tư Châu đột ngột chắn giữa, hai người chắc đã va vào nhau rồi.
Cao Sướng thì thầm: "Ôm một cái cũng không được à."
Lục Tư Châu dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy để đáp lại: "Không."
Cao Sướng bĩu môi: "Đồ keo kiệt."
Lục Tư Châu không để ý đến cậu ta, quay sang hỏi Hạ Huyên: "Các cậu chưa mua vé à?"
Mỗi lần Hạ Huyên gặp Lục Tư Châu là não lại ngừng hoạt động, phản ứng cũng chậm.
Trịnh Yến là người lên tiếng trước: "À, chưa mua."
"Tớ có vé thừa này, cho các cậu." Lục Tư Châu nói.
"Nam thần, bọn tớ có năm người." Chu Duyệt nháy mắt: "Cậu có dư năm vé à?"
Lục Tư Châu là người từng trải, hoặc nói theo lời Trình Hạo, là người "mặt dày".
Anh mặt không đỏ, tim không đập, nói: "Ừm, đủ. Đúng lúc thừa năm vé."
Tề Mai Mai cười khúc khích trêu chọc: "Lục đại nam thần, thật là... trùng hợp."
Cao Sướng khẽ hừ: "Trùng hợp chứ gì."
Vé là cậu ta xếp hàng mua đấy, tất nhiên tiền là Lục Tư Châu trả.
Tống Gia Gia khoác tay lên vai Hạ Huyên, thì thầm hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
Hạ Huyên nghĩ một lát, vẫy vẫy tay, nói một câu rất hợp tình hợp cảnh: "Trời nóng."
Nam Thành không có mùa đông, ngay cả đầu thu nhiệt độ cũng rất cao.
Đúng là trời rất nóng.
Câu trả lời của Hạ Huyên không có gì sai.
Tống Gia Gia không dễ bị lừa như vậy: "Tớ hỏi chuyện thời tiết đâu?"
"Vậy cậu hỏi cái gì?" Tim Hạ Huyên đập nhanh hơn một chút.
"Người ấy." Tống Gia Gia áp tai vào tai cô nói: "Người ấy thế nào?"
Hạ Huyên đảo mắt khắp nơi, nhất quyết không nhìn bóng người cao ráo mà Tống Gia Gia đang nói đến.
Cuối cùng, cô thốt ra một câu: "Người đông."
Tống Gia Gia: "..."
Vì gặp nhau bất ngờ, Hạ Huyên muốn mỗi người chơi một kiểu, không làm phiền nhau.
Nhưng Chu Duyệt có ý kiến, mọi người đều là bạn học, không bằng chơi cùng nhau.
Thế là.
Nhóm năm người biến thành nhóm chín người.
Năm nữ, bốn nam.
Hạ Huyên nhút nhát, nhiều trò cảm giác mạnh cô không dám chơi.
Cô đứng dưới nhìn họ chơi, tiếng hút ống hút trong ly nước kêu "rẹt rẹt".
Sau khi không uống nước uống có ga nữa, cô đã thử rất nhiều loại đồ uống.
Thực ra trà sữa cũng rất ngon, chỉ là... chỉ là mỗi lần uống, cô luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Chu Duyệt gọi Hạ Huyên.
Hạ Huyên ngẩng đầu lên vẫy tay với cô ấy.
Khi hạ tay xuống, tay cô dường như chạm vào một cái gì đó.
Cô quay đầu lại xin lỗi: "Xin lỗi, tớ..."
Trước mắt cô xuất hiện khuôn mặt khiến tim cô đập loạn.
Lục Tư Châu đứng trước mặt, đưa cho cô một cây xúc xích nướng.
Hạ Huyên cúi đầu nhận lấy, khẽ nói: "Cảm ơn."
Cô không dám nhìn thẳng vào anh, quay đầu nhìn về phía trước, hỏi: "Sao cậu không chơi?"
"Còn cậu?" Lục Tư Châu hỏi ngược lại.
"Tớ sợ." Hạ Huyên đáp.
"Tôi cũng sợ." Lục Tư Châu nói một cách rất tự nhiên: "Tôi sợ độ cao."
"..." Hạ Huyên cuối cùng cũng tìm thấy một điểm chung với Lục Tư Châu, hóa ra hai người đều sợ độ cao.
Ít nhất cũng có một điểm giống nhau.
Trên tàu lượn siêu tốc, Cao Sướng hỏi Trần Chiêu: "Sao chỉ có hai chúng ta, Lục Tư Châu đâu?"
Trần Chiêu: "À, cậu ấy nói cậu ấy sợ độ cao."
"Ai sợ độ cao?" Cao Sướng hỏi.
"Lục Tư Châu ấy." Trần Chiêu nói: "Tớ vừa gọi cậu ấy, cậu ấy nói sợ độ cao."
"Cậu ấy sợ độ cao cái quái gì." Cao Sướng tặc lưỡi: "Lần trước trèo tường vào trường, cậu ấy nhảy cao hơn ai hết. Hôm kia không phải còn uống bia trên sân thượng sao?"
Lúc này Trần Chiêu mới phản ứng lại, "Cũng đúng ha."
Lục Tư Châu hắt hơi.
Hạ Huyên đưa cho anh một tờ khăn giấy.
Lục Tư Châu nhìn cô một cái, bàn tay đang đút trong túi từ từ thả ra.
Tờ khăn giấy vừa nãy vẫn còn nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng đã bị anh nhét sâu vào trong túi.
Anh nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn."
Hai má Hạ Huyên nóng bừng, nói: "Không có gì."
Hơn hai năm không gặp, sự xa cách là điều khó tránh khỏi.
Hạ Huyên ăn xúc xích, suy nghĩ có chút rối bời, không để ý, lỡ bị que xiên đâm vào.
"Á." Cô nhíu mày kêu một tiếng.
Xung quanh rất đông người, tiếng cô rất nhỏ, gần như không đáng kể, nhưng Lục Tư Châu vẫn nghe thấy ngay lập tức.
Anh nghiêng đầu hỏi cô: "Sao vậy?"
Hạ Huyên lắc đầu: "Không có gì."
Lục Tư Châu không yên tâm, xoay mặt cô lại: "Để tôi xem."
Hạ Huyên bị đâm vào khóe môi, ở đó có một vết máu nhỏ.
Một tay cô cầm trà sữa, một tay cầm xúc xích, sững sờ nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại trước mắt.
Một khoảnh khắc nào đó, cảnh tượng này trùng khớp với lần hồi cấp ba, Lục Tư Châu đứng trước bàn cô, hỏi: "Đại biểu môn, cậu có muốn tôi giữ không?"
Hình ảnh trùng lặp.
Ánh đèn đêm đó cũng rất sáng.
Giọng nói của anh, khuôn mặt của anh cứ thế đi sâu vào đáy mắt cô, mang theo cảm giác tim đập loạn nhịp, khiến cô bối rối.
Nhịp tim đêm đó và nhịp tim bây giờ giống hệt nhau, vừa nhanh vừa loạn.
Thịch thịch thịch.
Thịch thịch thịch.
Anh anh anh... anh dựa gần quá, gần đến mức hơi thở dường như quấn vào nhau.
Lông mi anh vừa dày vừa dài, con ngươi rất sáng.
Mắt anh là mí lót, nếp gấp cũng rất sâu.
Hơi thở anh nóng hổi, phả vào mặt cô, mang đến cảm giác ngạt thở.
Hạ Huyên không dám hít thở.
"Có đau lắm không?" Lục Tư Châu không để ý đến sự khác thường của cô: "Cậu đợi một chút."
Anh lấy khăn giấy từ trong túi ra, rút một tờ, nhẹ nhàng lau khóe môi cho cô.
Anh lau rất cẩn thận, lau xong, anh giữ mặt cô hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Mắt anh quá sáng, suy nghĩ của Hạ Huyên bị hút vào đó.
Cô chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, nói: "Rồi."
Sau đó cô mới giật mình nhận ra, anh vẫn mang theo khăn giấy mà, tại sao lại nhận của cô.
Nghĩ lại, là cô chủ động đưa cho, có lẽ anh ngại nên không từ chối.
Khoảnh khắc này chỉ có hai người họ biết.
Trịnh Yến thấy Hạ Huyên đỏ mặt, trêu chọc hỏi: "Làm chuyện gì mờ ám à?"
Hạ Huyên theo bản năng sờ lên mặt, sau đó mới phản ứng lại, lại bỏ tay xuống.
"Tớ có hỏi mặt cậu đâu, cậu sờ mặt làm gì?" Trịnh Yến huých tay cô một cái.
Hạ Huyên: "..."
Mấy người khác nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Hạ Huyên không muốn bị hiểu lầm, giải thích: "Không làm gì cả."
Sợ Trịnh Yến sẽ bám lấy chủ đề này, cô nói: "Các cậu muốn uống gì, tớ đi mua."
"Không cần đâu." Chu Duyệt bĩu môi: "Có người mua rồi."
Hạ Huyên nhìn theo ánh mắt của Chu Duyệt, thấy Lục Tư Châu xách mấy cái túi, bên trong toàn là đồ uống.
Anh không bận tâm đến ánh mắt trêu chọc của họ, thản nhiên chia cho mỗi người một túi.
Cái cuối cùng trong tay là của Hạ Huyên.
Anh còn cẩn thận cắm ống hút vào.
Xung quanh lại vang lên tiếng kêu.
Tống Gia Gia che mắt: "Thật không chịu nổi mà."
Lục Tư Châu không hề bận tâm, nhắc nhở: "Uống từ từ thôi, nóng đấy."
Hạ Huyên cầm ly trà sữa, cô cảm thấy không chỉ có trà sữa nóng, mà tim cô còn nóng hơn.
Rốt cuộc Lục Tư Châu đang làm gì vậy?
Anh không biết anh làm vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm sao?
Đôi khi mọi chuyện thật tình cờ.
Mấy người vừa đi vừa uống, đột nhiên có người gọi Hạ Huyên: "Hạ Huyên."
Hạ Huyên quay đầu lại, cách đó vài bước có một người mặc đồ thể thao đang đứng.
Cô nhìn mãi mới nhận ra đó là ai, cười nói: "Tôn Bân."
Hồi cấp ba Tôn Bân đeo kính.
Sau kỳ thi đại học, cậu ấy đã phẫu thuật.
Không đeo kính, cậu ấy trông rất khác so với khi đeo kính.
Tóc cũng không còn là kiểu đầu đinh nữa.
Hạ Huyên nhất thời không nhận ra.
Cậu ấy đến gần: "Trùng hợp thật."
Hạ Huyên gật đầu: "Ừm, thật trùng hợp."
Thấy mọi người đang nhìn họ, Hạ Huyên giải thích: "Đây là bạn học cấp ba của tớ, tên là Tôn Bân. Họ là bạn cùng phòng của tớ. Lục Tư Châu thì cậu biết rồi, kia là bạn cùng phòng của Lục Tư Châu."
Sau khi giới thiệu xong, Hạ Huyên hỏi: "Cậu cũng học đại học ở Nam Thành à?"
"Đại học Y Hải." Tôn Bân hỏi: "Còn cậu?"
Hạ Huyên đáp: "Châu Đại. Tớ và Lục Tư Châu đều học ở Châu Đại."
Tôn Bân nhìn Lục Tư Châu, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, rồi quay lại: "Trường chúng ta không xa nhau. Có dịp đi chơi nhé?"
"Được."
"À, Wechat cũ của tớ không dùng nữa, Wechat của cậu là gì, thêm lại nhé?"
"Ừm, được."
Nói rồi, Hạ Huyên lấy điện thoại ra, mở WeChat, tìm mã QR.
Tôn Bân lại gần quét, rất nhanh đã thêm thành công.
Tôn Bân vẫy điện thoại: "Liên lạc qua Wechat nhé."
Hạ Huyên gật đầu: "Được."
Vì cả hai đều có người đi cùng, họ không nói chuyện lâu.
Tôn Bân đi xa, Hạ Huyên cũng quay người đi về phía trước.
Vừa đi được vài bước, điện thoại đổ chuông.
Cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn.
Không lâu sau, cô đã đi sau mọi người vài bước.
Hạ Huyên vừa định bước nhanh để đuổi theo thì thấy một cái bóng đen bao trùm lên người cô.
Cô chớp mắt, từ từ ngẩng đầu lên.
Trong mắt cô phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của Lục Tư Châu.
Anh một tay đút túi, nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt khó tả.
Giọng anh trầm xuống: "Cậu cho Tôn Bân thêm Wechat?"
"Hả?" Hạ Huyên sững người.
"Cho cậu ấy thêm, mà không cho tôi thêm?" Lục Tư Châu không biểu cảm, giọng nói rất cứng rắn.
"..." Hạ Huyên bị anh hỏi đến không biết phải trả lời thế nào.
Lục Tư Châu tiến thêm một bước.
Cái bóng đen lại nặng hơn một chút.
Anh cúi đầu, giọng nói đầy uất ức: "Hay là, hai người có quan hệ thân thiết hơn?"
Hạ Huyên: "..."
Lúc sau đi chơi, Hạ Huyên rõ ràng cảm nhận được Lục Tư Châu không có hứng thú làm gì, tâm trạng có vẻ rất tệ.
Cao Sướng trêu chọc, anh cũng không để ý, một mình đứng ở xa xem điện thoại.
Trịnh Yến bảo cô đi xem sao, nhưng Hạ Huyên vì cảm giác tội lỗi trong lòng mà không dám đến gần.
Cứ thế, anh đứng một bên, cô đứng một bên, ranh giới rõ ràng trong đám đông, thậm chí không nói với nhau một câu.
Thực ra, không phải cô không cho anh thêm Wechat, mà là cô đã thêm rồi.
Cô sợ bị anh phát hiện.
Tối học xong về đến ký túc xá, Hạ Huyên thấy các bạn khác chưa về, cô gọi điện cho Trương Tuyết.
Trương Tuyết phân tích: "Có khả năng là Lục Tư Châu ghen rồi không?"
"Khụ khụ khụ." Hạ Huyên ho sặc sụa, nước mắt suýt nữa trào ra: "A Tuyết, cậu nói cái gì đáng tin hơn được không? Cậu ấy ghen, sao cậu ấy lại ghen?"
"Tại sao cậu ấy lại không thể ghen?" Trương Tuyết nói: "Trong khoảng thời gian cậu chuyển trường, cậu ấy gầy đi rất nhiều, còn luôn hỏi thăm tin tức của cậu. Trông không giống sự quan tâm của bạn học bình thường. Có lẽ, có lẽ cậu ấy cũng thích cậu thì sao."
"..."
Khả năng này hoàn toàn không thể xảy ra.
Hạ Huyên đã qua cái tuổi mơ mộng.
Cô dựa vào tường, mi mắt rũ xuống, lẩm bẩm: "Cậu ấy thích ai cũng không thể thích tớ."
"Huyên Huyên, cậu phải tự tin lên." Trương Tuyết không thích nghe cô nói những lời như vậy: "Cậu ưu tú như thế, thủ khoa đại học, không thua kém cậu ấy một chút nào."
Hạ Huyên coi như Trương Tuyết đang an ủi mình.
Cô không muốn nói về những chuyện không vui nữa, cô hỏi: "Cậu và Tô Dương thế nào rồi?"
"Tớ và Tô Dương làm sao?" Trương Tuyết nói: "Cậu đừng nói linh tinh, bọn tớ không có gì cả."
"Sao vội phản bác thế." Hạ Huyên ngửi thấy một điều gì đó không đúng: "Nói thật đi, hai người có chuyện gì rồi?"
Thật sự có một vài chuyện.
Tô Dương đưa Trương Tuyết đi chơi.
Hai người xem phim xong lại cùng nhau ăn tối.
Trong bữa ăn, họ còn uống một chút rượu.
Trương Tuyết tửu lượng kém, uống một ly đã say.
Tô Dương đỡ cô, cô cười hì hì, ôm mặt Tô Dương, hôn lên môi anh một cái.
Sau này khi tỉnh rượu, nhớ lại chuyện đó, cô ngại ngùng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Đó là nụ hôn đầu của cô mà!
"Không, không có gì cả." Trương Tuyết cứng miệng không chịu thừa nhận.
"Thật không?" Hạ Huyên hỏi.
"..." Trương Tuyết nghĩ một lát, cuối cùng cũng chịu nói ra.
Hạ Huyên kêu lên kinh ngạc: "Được đấy."
"Được gì mà được," Trương Tuyết nói: "Bọn tớ là bạn học, chỉ là bạn học."
"Cậu chưa từng nghĩ có lẽ Tô Dương thích cậu sao?"
"Vậy cậu đã từng nghĩ có kẽ Lục Tư Châu thích cậu chưa?"
Cuối cùng hai người cùng im lặng.
Họ đều cho rằng đó là chuyện không thể xảy ra.
Một lúc sau, Hạ Huyên là người phá vỡ sự im lặng trước.
Cô do dự: "Với sự hiểu biết của cậu về Lục Tư Châu, cậu nghĩ cậu ấy sẽ giận bao lâu?"
"Tớ à." Trương Tuyết nhớ lại: "Tháng thứ hai sau khi cậu chuyển đi, không biết Lưu Mộng đã nói gì với Lục Tư Châu, Lục Tư Châu nổi trận lôi đình, suốt một tháng trời không thèm để ý đến Lưu Mộng."
"Hả? Một tháng à." Hạ Huyên nóiL "Lâu vậy. Cô ấy đã nói gì mà khiến cậu ấy giận đến thế?"
"Tớ không biết cụ thể." Trương Tuyết nói: "Hình như cô ấy lén lấy một món đồ gì đó của Lục Tư Châu, bị Lục Tư Châu phát hiện."
Hạ Huyên nghiêng đầu suy nghĩ.
Lục Tư Châu cũng không phải người keo kiệt đến thế, sao lại giận lâu như vậy chỉ vì một món đồ.
"Vậy cậu nghĩ lần này cậu ấy sẽ giận bao lâu?" Hạ Huyên hỏi về chuyện thêm Wechat.
Trương Tuyết phân tích: "Giận Lưu Mộng còn giận hơn một tháng. Lần này của cậu, tớ đoán là sẽ lâu hơn."
Thực ra Hạ Huyên không muốn anh giận chút nào.
Vai cô buông xuống, giọng nói lại nhỏ nhẹ: "Tớ cũng không cố ý chọc giận cậu ấy."
Chỉ là không muốn bí mật bị bại lộ thôi.
"Không sao đâu, một tháng thì một tháng." Trương Tuyết an ủi: "Sẽ qua nhanh thôi."
Ngày hôm sau, không có tiết học.
Hạ Huyên đến thư viện từ sớm, tìm một chỗ cạnh cửa sổ để đọc sách.
Ở Châu Đại có rất nhiều học bá, rất khó tìm chỗ ở thư viện.
Để có chỗ, cô còn không ăn sáng.
Đang học rất say sưa, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một ly trà sữa.
Sau đó là một cái túi, trên túi ghi: 'Ma Ký'.
Cô nhìn lên, thấy khuôn mặt với đuôi mắt hơi nhếch, mang theo ý cười.
Cũng chính là nhân vật trung tâm trong cuộc trò chuyện tối qua của cô và Trương Tuyết.
Lục đại thiếu gia đã từng giận một tháng không thèm để ý đến ai.
Hạ Huyên cứ ngỡ mình đang mơ.
Cô nhìn đồng hồ, bảy giờ sáng.
Mới chỉ 18 tiếng trôi qua kể từ vụ việc thêm Wechat.
Cô chớp chớp mắt, nhớ lại những lời khẳng định chắc nịch của Trương Tuyết, rằng lần này Lục Tư Châu chắc chắn sẽ giận rất lâu, ít nhất là một tháng.
Chuyện này... diễn biến có vẻ không đúng lắm.
Chưa nói đến một tháng, ngay cả một ngày cũng không có.
Chẳng lẽ sau khi lên đại học, tính khí anh đã thay đổi sao??
Trình Hạo đứng từ xa nhìn dáng vẻ "không đáng tiền" của Lục Tư Châu, khóe miệng cậu ta bĩu đến tận mang tai.
Nhớ lại cảm giác đau khổ khi sáng sớm đã bị anh kéo đi mua bữa sáng ở 'Ma Ký', cậu ta chỉ muốn nhảy dựng lên.
Hôm nay còn mưa nữa, Lục Tư Châu đúng là đồ không phải người.
"Hắt xì."
Trình Hạo hắt hơi hai cái, xoa xoa mũi, định gọi Lục Tư Châu.
Vừa ngẩng đầu, nụ cười trên mặt Lục Tư Châu đã biến mất.
Anh đang cúi đầu nhìn Hạ Huyên, vẻ mặt trông rất lạnh lùng.
Hai phút trước, điện thoại Hạ Huyên có tiếng thông báo của Wechat.
Cô cầm lên xem, có người nhắn tin cho cô.
Mở WeChat ra, thấy là Tôn Bân nhắn.
Tôn Bân hỏi cô: [Mai cậu rảnh không? Cùng nhau đi chơi nhé.]
Tin nhắn này cứ thế lọt vào mắt Lục Tư Châu.
Khi Hạ Huyên phát hiện ra, sắc mặt Lục Tư Châu đã thay đổi. A
nh lạnh lùng nhắc nhở: "Dự báo thời tiết nói ngày mai có mưa."
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ra hiệu cho Hạ Huyên nhìn.
Hạ Huyên quay đầu lại, lúc này mới thấy bên ngoài đang mưa.
Thảo nào tóc anh ướt sũng.
Chắc anh bị dính mưa rồi.
Anh lại tiện đường đến 'Ma Ký' sao?
Nếu Lục Tư Châu nghe được những lời này trong lòng Hạ Huyên, chắc anh sẽ tức đến ngất mất.
Lục Tư Châu nhướn mày: "Không trả lời à?"
"Ồ, trả lời chứ."
Ngón tay thon dài của Hạ Huyên gõ vài chữ vào ô chat: [Ngày mai có mưa.]
Ngẩng đầu lên thấy ánh mắt hài lòng của Lục Tư Châu, hàng mi cô vô thức run lên.
Khóe môi Lục Tư Châu vừa nhếch lên, giây tiếp theo lại thu lại.
Anh thấy Tôn Bân trả lời: [Không sao. Ngày mai không được, ngày kia cũng được. Tớ lúc nào cũng rảnh.]
Lục Tư Châu: ...
Lục Tư Châu: "Thật trùng hợp, tôi cũng rảnh. Các cậu đi ngày nào thì gọi tôi nhé."
Nói xong, không đợi Hạ Huyên nói gì, anh lấy điện thoại ra, mở WeChat, đưa mã QR ra, nhẹ nhàng nói: "Để tiện liên lạc, chúng ta vẫn nên thêm WeChat của nhau thì hơn."
Hạ Huyên: "..."
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Story
Chương 28: Ghen
10.0/10 từ 30 lượt.