Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên

Chương 29: Dỗ dành

370@-

 


Hạ Huyên chớp chớp mắt, như thể không nghe thấy lời Lục Tư Châu nói. 


Cô sững sờ một lúc lâu, suy nghĩ trôi về ngày cô thành công kết bạn WeChat với Lục Tư Châu.


Tối hôm đó, cô vui sướng đến mất ngủ, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà cười ngây ngô. 


Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện tốt như vậy.


Nhưng...


Tình huống trước mắt là điều cô không thể nào ngờ tới.


Nói thật với anh?


Rằng họ đã là bạn trên WeChat rồi?


Không được không được.


Không nói thật?


Vậy thì thêm kiểu gì?


Hạ Huyên lo lắng đến mức sắc mặt thay đổi, không rõ là ngại ngùng hay khó xử, tóm lại là cả hai.


Cô cắn cắn môi, dưới ánh mắt của Lục Tư Châu, cô dùng ngón trỏ và ngón giữa ấn vào màn hình điện thoại của anh, từ từ đẩy điện thoại của anh ra.


Hạ Huyên không dám nhìn vẻ mặt anh lúc này, cô ngập ngừng nói: "Bây giờ không tiện lắm."


Lục Tư Châu chống hai tay lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, lưng cong một đường lạnh lùng. 


Anh khẽ ngẩng cằm, nụ cười trên môi biến mất. 


Ánh đèn trắng sáng chiếu vào mặt anh, trong đôi mắt đen như có một cơn lốc xoáy đang cuộn trào.


Lục đại thiếu gia không vui rồi, vẻ lười biếng kia cũng hoàn toàn biến mất.


"Cái gì gọi là không tiện, hả?" Chưa đợi Hạ Huyên nói gì, anh lại nói: "Thêm Tôn Bân thì tiện, thêm tôi thì không tiện, ý cậu là vậy sao?"


"..." 


Tất nhiên Hạ Huyên không có ý đó, nhưng vì không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng, cô cúi đầu xuống, càng không dám nhìn anh.


Vẻ mặt này của cô, trong mắt Lục Tư Châu, trông giống như cô đang thừa nhận, đúng vậy, thêm cậu thì không tiện.


Khi Hạ Huyên căng thẳng, lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi. 


Lúc này, lòng bàn tay cô đã lấm tấm những giọt mồ hôi. 


Cô thực sự không thể nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn. 


Lúc cô quyết tâm nói ra sự thật thì người quản lý thư viện đã "cứu" cô.


"Bạn học, đây là thư viện, cấm nói chuyện ồn ào. Nếu không đọc sách thì mời ra ngoài." Các bàn xung quanh đã đầy người, Lục Tư Châu muốn ngồi cũng không có chỗ.


Anh quay đầu lại, trả lời: "Được."


Nói xong, anh cầm điện thoại đi ra ngoài.


Hạ Huyên nhìn bóng lưng anh rời đi, vỗ vỗ ngực thở phào một hơi, thầm nghĩ: Thật may.


Cô còn chưa kịp bỏ tay xuống, người vừa đi xa lại quay lại. 


Tim Hạ Huyên lại thắt lại, "Cậu..."


Lục Tư Châu đặt chiếc ô trên tay xuống bên cạnh bàn của cô, một tay đút túi: "Ngoài trời đang mưa, ô cậu cầm đi."


Không đợi Hạ Huyên phản ứng, anh lại quay người đi về phía cầu thang.


 Lần này bước chân anh rất dứt khoát, cũng không quay lại nữa.


Hạ Huyên nhìn bữa sáng trên bàn, rồi nhìn chiếc ô bên cạnh, trong lòng cô ngổn ngang trăm mối, không rõ là vui mừng hay áy náy.


Hình như là cả hai.


Nhưng giây sau, nghĩ đến chuyện thêm WeChat, cô lại buồn bã. 


Rốt cuộc phải làm thế nào đây?


Thật sự phải nói ra sự thật sao?


Liệu anh có nghi ngờ động cơ của cô khi năm xưa thêm anh không?


Cô phải giải thích thế nào?


Không thể nói vì quá thích nên đã lén lút thêm.


Vấn đề này thật sự không có lời giải, Hạ Huyên lo lắng đến nỗi không còn tâm trạng ăn sáng, bữa trưa cũng không ăn được bao nhiêu. 


Đũa gắp thức ăn rơi xuống mà cô cũng không để ý.


Trịnh Yến đưa tay vẫy vẫy trước mắt cô: "Này, nghĩ gì vậy?"


Hạ Huyên tỉnh lại, cười gượng: "Không có gì."


Trịnh Yến đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Trông cậu không giống không có gì đâu."


Hạ Huyên do dự một lát, đặt đũa xuống, nghiêng người về phía Trịnh Yến, thì thầm: "Hỏi cậu một câu nhé."


"Vấn đề gì?" Trịnh Yến ăn một miếng đùi gà, uống một ngụm canh, nuốt xuống rồi nói: "Nói thử xem."


"Chính là," Hạ Huyên sắp xếp lại lời nói: "Chính là vô tình kết bạn WeChat với một người, người đó không biết. Bây giờ người đó khăng khăng muốn kết bạn WeChat, làm thế nào để giải quyết chuyện này một cách êm đẹp?"


Trịnh Yến đặt đũa xuống, khuỷu tay chống bàn, mu bàn tay chống cằm, chớp chớp mắt: "Cậu và ai kết bạn mà người đó không biết? Là Lục Tư Châu?"


"Khụ khụ khụ khụ." Hạ Huyên ho sặc sụa, ánh mắt lảng tránh: "Tớ có nói là tớ đâu, cũng không nói là Lục Tư Châu."


Nói xong, cô mới nhận ra ánh mắt Trịnh Yến đã thay đổi. 


Hạ Huyên không giỏi nói dối, cô mím môi, thừa nhận: "Ừm, là tớ và Lục Tư Châu. Vậy bây giờ phải làm sao đây?"


"Chuyện này dễ mà." Trịnh Yến nói: "Có một cách đơn giản nhất."


"Cách gì?" Mắt Hạ Huyên sáng lên, ánh mắt lấp lánh: "Làm thế nào?"


"Cứ nói thẳng với cậu ấy là được." Trịnh Yến cười hì hì: "Tớ đoán là cậu ấy sẽ vui đến ngây người."


"..." 


Hạ Huyên nghe xong như một quả bóng xì hơi, ánh sáng trong mắt cô lập tức biến mất. 


Lục Tư Châu sẽ không vui đến ngây người đâu, có lẽ anh sẽ nghĩ cô đang lén lút theo dõi anh.


Nghĩ đến ánh mắt ghét bỏ của anh, tâm trạng Hạ Huyên lại chùng xuống, cô buồn bã nói: "Cách đó không được đâu."


Trịnh Yến nhướn mày: "Hay là cậu thêm lại một lần nữa."


"Thêm lại kiểu gì?" Cô có thể xóa bạn bè WeChat, nhưng cô không thể xóa trong điện thoại của Lục Tư Châu. 


Đến lúc đó chẳng phải sẽ bị lộ sao.


"Lén lấy điện thoại của cậu ấy?" Mắt Trịnh Yến đảo một vòng.


"..." Hạ Huyên bĩu môi, có chút nản lòng: "Làm sao mà lén được, không thể nào."


"Vậy thì dụ cậu ấy ra." Trịnh Yến nói: "Nhân lúc cậu ấy không để ý, xóa số WeChat của cậu khỏi danh sách bạn bè."


"..." Hạ Huyên chống cằm hỏi: "Còn cách nào khác không?"


"Hiện tại chỉ có ba cách này thôi." Trịnh Yến đưa ra lời khuyên: "Theo tớ, cậu cứ nói thẳng với cậu ấy đi, có gì đâu."


Hạ Huyên nhíu mày, không phải là không có gì đâu. 


Lục Tư Châu trông có vẻ tính tình tốt, nhưng nếu anh thực sự tức giận thì cũng rất nghiêm trọng.



Chẳng phải Trương Tuyết đã nói sao, Lưu Mộng lỡ lấy một món đồ gì đó của anh, mà anh có thể không thèm để ý đến cô ấy trong một tháng.


Lưu Mộng và anh còn có anh họ của Lưu Mộng làm cầu nối. Còn cô thì sao? Cô và anh có gì?


Bạn học cấp ba?


Ân nhân cứu mạng?


Những chuyện này là của năm nào rồi, người ta chỉ tiện miệng nhắc đến thôi, lẽ nào cô phải ghi nhớ cả đời.


Hạ Huyên lo lắng hai ngày, Lục Tư Châu không xuất hiện nữa. 


Ngược lại, Tôn Bân vẫn nhắn tin cho cô, hỏi cô tình hình ở trường thế nào.


Hạ Huyên trả lời, thái độ không quá thân thiết cũng không quá xa cách, duy trì ở mức bạn học cũ.


Đến ngày thứ ba, cơ hội đã đến.


 Lục Tư Châu chủ động gọi điện cho cô: "Tôi đã xem xong ghi chép của cậu rồi, làm thế nào để trả lại đây?"


"Cậu cứ giữ đi." Giọng Hạ Huyên nhẹ nhàng, sợ anh giận nên cũng không dám nhắc đến chuyện khác: "Khi nào tớ cần thì sẽ tìm cậu."


"Phòng ký túc xá của tôi hơi lộn xộn."


Lục Tư Châu vừa tắm xong, mặc một bộ đồ thể thao màu đen. 


Anh dựa lưng vào tường, một chân co lại, một chân duỗi thẳng, tóc mềm mại rủ xuống trán. 


Trong đôi mắt đen láy chảy ra ánh sáng, đuôi mắt nhếch lên một đường cong nhàn nhạt.


Ngón tay thon dài,  trắng lạnh của anh hơi khựng lại: "Sợ làm mất của cậu, hay là tôi trả lại cho cậu luôn."


Không biết là vì màn đêm, cơn mưa, hay vì gió, giọng nói của chàng trai trầm ấm vang bên tai, mang theo chút gì đó khiến tim cô đập loạn nhịp. 


Tim Hạ Huyên cứ thế lỡ mất một nhịp, phản ứng cũng chậm hơn một chút:"Cái gì?"


"Bây giờ tôi mang đến cho cậu được không?" Anh hỏi.


Hạ Huyên làm sao có thể từ chối một Lục Tư Châu dịu dàng như vậy. 


Trong lòng cô như có một chú thỏ nhỏ đang nhảy nhót, "thình thịch, thình thịch" không ngừng. 


Giọng cô có chút run rẩy: "... Được."


"Vậy cậu đợi tôi" Giọng Lục Tư Châu nghe có vẻ vui hơn hẳn: "Tôi sẽ đến ngay."


Hạ Huyên muốn nhắc anh ngoài trời mưa không cần vội. 


Nhưng không biết là vì bên anh quá ồn ào hay anh không chú ý, lời cô nói lại thành một nghĩa khác. 


Anh cười hỏi: "Cậu lo lắng cho tôi à?"


Lục Tư Châu bây giờ có chút khác so với hồi cấp ba. 


Lúc đó anh sẽ không nói chuyện với cô như vậy.


Trong điện thoại như có sự mập mờ, mặt Hạ Huyên đỏ bừng lên. 


Cô cúi đầu: "Tớ, tớ cúp máy trước đây."


"Này, đừng cúp máy."


"Hả? Cậu còn chuyện gì à?"


Lục Tư Châu tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác thể thao màu trắng vắt trên thành giường, vừa đi vừa nói: "Có một vài chỗ trong bài học trước tôi chưa hiểu lắm, cậu giảng cho tôi nhé."


"Giảng qua điện thoại sao?"


"Không được à?"


"... Được."


Trình Hạo đi từ nhà vệ sinh ra, nghe thấy lời Lục Tư Châu nói suýt chút nữa thì ngã ngửa. 


Một tiếng trước, cậu nhớ rõ có người đã nói là đã học xong hết bài trên lớp rồi, bây giờ đang tự học kiến thức năm hai.


Cậu ta không tin, tìm vài câu hỏi liên quan đến kiến thức năm hai trên mạng để hỏi Lục Tư Châu. 


Lục Tư Châu trả lời trôi chảy, cái đầu đó thật sự không phải đầu người.


Vị đại ca này vừa nãy còn đầy vẻ khinh thường, giờ lại giả vờ làm "cừu non" qua điện thoại, nói rằng anh không hiểu bài. 


Vừa nhìn đã biết là có ý đồ xấu.


Trình Hạo đưa cho Lục Tư Châu một ánh mắt "được lắm".


Lục Tư Châu nhướn mày, coi như đã nhận được.


Hạ Huyên: "Chỗ nào không hiểu, cậu nói đi."


"Trang 6, trang 12, trang 18..." Lục Tư Châu thực sự đã hỏi một cách rất bài bản.


Hạ Huyên lấy sách ra đối chiếu với những gì anh nói, từ tốn giảng giải. 


Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra thời gian trôi đi. 


Khi cô bừng tỉnh được, đã mười lăm phút trôi qua.


Hạ Huyên hỏi: "Hiểu chưa?"


"Hiểu rồi." Trong màn đêm, giọng nói của chàng trai đặc biệt trầm ấm và cuốn hút, mang theo một cảm giác quyến luyến khó tả: "Xuống đi, tôi đến rồi."


Hạ Huyên: "Được."


Hạ Huyên thay quần áo, trước khi ra cửa, cô đứng trước gương vuốt lại tóc. 


Cô nhìn môi mình hai giây, rồi quay lại, lấy son từ trong túi ra, soi gương tô son. 


Xong xuôi, cô hài lòng nhếch mày, rời khỏi ký túc xá.


Ngoài trời mưa đã tạnh bớt, chỉ còn lất phất, trên mặt đất khắp nơi là nước. 


Lục Tư Châu cầm ô đứng dưới bậc thang. 


Ánh sáng vàng mờ chiếu xuống, làm cho cả người anh trông thật mờ ảo.


Anh cầm ô không cao lắm, mép ô rũ xuống, che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm tinh xảo.


 Nhưng dù vậy vẫn có các cô gái thỉnh thoảng lén lút nhìn anh.


Những người bạo dạn hơn thì chủ động chào hỏi, muốn xin WeChat: "Bạn học, có thể thêm WeChat không?"


Vẻ mặt Lục Tư Châu hờ hững, từ chối một cách không chút khách khí, anh cất điện thoại, ngẩng cằm: "Không tiện."


"Sao lại không tiện," Cô gái cười hì hì hỏi: "Điện thoại chẳng phải đang ở trong tay cậu sao."


"Thêm cậu thì không tiện."


Ánh mắt Lục Tư Châu đảo qua, khi thấy cô gái đang từ từ đi tới, khuôn mặt lạnh lùng của anh lập tức nở nụ cười. 


Đôi mắt ấy như tràn ngập ánh sáng, hàng mi cũng nhuộm màu.


"Đến rồi." Anh chủ động bước tới đón cô.


Hạ Huyên nhìn bóng lưng cô gái đi xa, nhớ lại hồi cấp ba. 


Dường như bất kể ở đâu, chỉ cần anh xuất hiện, anh luôn trở thành tâm điểm, thu hút sự chú ý của các cô gái.


Tâm trạng cô bỗng nhiên trở nên không tốt lắm.


Hạ Huyên khẽ gật đầu: "Ừm."


Lục Tư Châu đưa túi đồ ăn vặt trên tay ra: "Đây."


Hạ Huyên cúi đầu nhìn, vẻ mặt khó hiểu: "Đây là gì?"


"Quà cảm ơn." Lục Tư Châu nói: "Cảm ơn ghi chép của cậu."



Hạ Huyên có chút ngượng ngùng, cô vẫn chưa thể bình tĩnh đối diện với anh, tim đập cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều: "Không cần đâu."


Thực ra Hạ Huyên cũng muốn tỏ ra tự nhiên hơn, thoải mái như khi đối diện với các bạn học khác, nhưng...


Cô đã cố thử, nhưng thật sự không được.


Như Trương Tuyết nói, cô vẫn thích anh, không thể nào bình tĩnh đối diện được.


Lục Tư Châu quá thông minh, Hạ Huyên sợ anh nhìn ra điều gì đó, cô giải thích: "Mọi người đều là bạn học, chuyện này là nên làm."


"Nhưng tôi đã mua rồi," Lục Tư Châu tiến lên một bước, ô lại dịch chuyển một chút, để lộ hoàn toàn khuôn mặt điển trai, ánh mắt lấp lánh: "Cậu không ăn, chẳng lẽ tôi phải vứt đi hửm?"


"..." Hạ Huyên mím môi: "Cậu có thể tự ăn mà."


Tiếng tim Hạ Huyên đập rất mạnh, cô sợ Lục Tư Châu nghe thấy, cô hơi nghiêng người, dùng gió thổi tới để che đi nhịp tim loạn nhịp của mình.


"Tôi không thích ăn đồ vặt." Mỗi lần Lục Tư Châu đối diện với Hạ Huyên đều có thêm vài phần kiên nhẫn: "Nếu cậu không thích ăn có thể chia cho các bạn cùng phòng."


Từ chối lòng tốt của anh rất khó, Hạ Huyên nhất thời không biết phải nói gì. 


Khi không khí trở nên gượng gạo, có tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng nói chuyện: "Lục đại nam thần sao lại ở đây?"


Trịnh Yến khoác tay Chu Duyệt đi tới, vừa nhìn đã thấy túi đồ ăn vặt trên tay anh, chớp chớp mắt: "Mua cho Huyên Huyên của chúng tớ à?"


Hạ Huyên có chút chột dạ, hàng mi run rẩy giải thích: "Không phải cho tớ, là cho cả phòng."


"Cả phòng à." Chu Duyệt đi tới nhận lấy túi: "Vậy tớ không khách sáo nhé."


Lục Tư Châu đút tay vào túi, khóe môi nở một nụ cười thong dong: "Không có gì."


Khi đi qua, Trịnh Yến huých vào tay Hạ Huyên một cái, rồi đứng lại trước mặt Lục Tư Châu:"À, nhờ cậu một chuyện nhé."


Lục Tư Châu nhướn mày hỏi: "Chuyện gì?"


"Điện thoại của tớ hết pin rồi, có thể dùng điện thoại của cậu gọi một cuộc không?"


"Được."


Nói rồi, Lục Tư Châu lấy điện thoại ra khỏi túi, mở khóa màn hình và đưa cho Trịnh Yến.


Trịnh Yến nhận lấy, quay sang nháy mắt với Hạ Huyên, rồi quay lại nhìn Lục Tư Châu: "Cậu không ngại tớ đi xa một chút để gọi chứ?"


"Không ngại." Lục Tư Châu nói.


"Lục đại nam thần, cậu tốt quá." Trịnh Yến cầm điện thoại của Lục Tư Châu đi về phía trước, vừa đi vừa cúi đầu bấm gì đó.


Đi không xa lắm, cô ấy còn quay đầu lại nói: "Bên kia bận máy, đợi một chút nhé."


Lục Tư Châu nhướn mày, coi như đã trả lời.


Hạ Huyên biết Trịnh Yến đang làm gì, tim cô cứ loạn nhịp không ngừng. 


Trong mưa có gió, nhiệt độ cũng thấp hơn mấy ngày trước vài độ. 


Cô mặc chiếc váy dài, tay áo chỉ đến khuỷu tay. 


Gió thổi vào người lẽ ra phải lạnh, nhưng cô lại cảm thấy nóng rực.


Cô chưa bao giờ làm chuyện như vậy. 


Sợ Trịnh Yến sẽ làm lộ, lòng cô lo lắng vô cùng. 


Cô hé môi, dường như ngay cả nói chuyện với Lục Tư Châu cũng không dám.


May mà có Chu Duyệt ở đó. 


Chu Duyệt là người hoạt bát, trò chuyện với Lục Tư Châu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng còn nói đến ngôi sao bóng rổ yêu thích.


Hạ Huyên thỉnh thoảng lại lén nhìn Trịnh Yến, rồi lại lén nhìn Lục Tư Châu, chân vô thức run lên.


Chu Duyệt khẽ kêu lên: "Huyên Huyên, cậu có lạnh không?"


Hạ Huyên cười gượng: "Ừm, hơi lạnh."


Lục Tư Châu nhìn cô chằm chằm. 


Gần như ngay khi cô vừa trả lời Chu Duyệt, anh đã có phản ứng đặt ô xuống đất.


Hạ Huyên sững sờ nhìn, không biết anh đang làm gì.


Lục Tư Châu không quan tâm trời vẫn đang mưa, vừa cởi áo khoác thể thao vừa nói: "Áo vừa mặc xong, không có mùi gì đâu."


Hạ Huyên chớp chớp mắt, dường như vẫn chưa hiểu tại sao anh lại đột nhiên giải thích về mùi áo.


Giây tiếp theo, Hạ Huyên đã hiểu.


Lục Tư Châu tiến lên, một tay cầm một bên cổ áo, vòng tay ra sau lưng cô, khoác áo lên người cô, ra hiệu cho cô cho tay vào.


Khoảnh khắc này kéo dài. 


Hạ Huyên cảm nhận được cánh tay anh chạm vào má cô, thậm chí còn khẽ chạm vào vành tai cô.


Ở cổ cô có một luồng hơi ấm phả vào. 


Anh nghiêng đầu, chỉnh lại những sợi tóc rũ trên vai cô. 


Ngón tay thon dài, trắng lạnh của anh mang theo hơi nóng.


Ngón tay anh vô tình lướt qua gáy cô. 


Cảm giác tê dại lan rộng, dường như không lâu sau, toàn bộ gáy cô đều vừa nóng vừa tê.


Điều khiến cô bối rối hơn nữa là, vì tư thế đứng khiến anh như đang ôm cô trong lòng. 


Hơi thở giao hòa, ngay cả bóng của họ trên mặt đất cũng toát lên sự mờ ám tột cùng.


Gió dường như cũng cảm nhận được, lướt qua họ, làm xao động những vũng nước trên mặt đất.


Hạ Huyên căng thẳng đến mức không thể thở được, lưng cô thẳng tắp, tay buông thõng bên hông, không dám cử động.


Vì đứng quá gần, không chỉ hơi thở mà cả tóc của họ cũng quấn lấy nhau. 


Khi suy nghĩ của Hạ Huyên rối bời, cô nghĩ đến một từ: kết tóc.


Sau đó, mặt cô đỏ bừng lên.


May mà đèn ở đây không quá sáng.


Lục Tư Châu làm rất nghiêm túc. 


Thấy lưng cô vẫn còn vài sợi tóc vướng trong áo khoác thể thao, anh nghiêng người về phía trước, đầu cúi thấp hơn, tay vươn ra luồn vào giữa những sợi tóc, nhẹ nhàng vén chúng ra. 


Tóc cô được vén ra hết.


Anh nhìn cô, nhếch cằm lên.


Hạ Huyên hiểu ý. 


Cô rụt rè đưa tay vào tay áo, tay kia cầm ô không tiện, Lục Tư Châu nhận lấy ô.


Hạ Huyên mím môi, đưa tay kia vào tay áo. 


Dáng người anh cao lớn, áo khoác to và tay áo dài, mặc trên người Hạ Huyên, cô trông như một đứa trẻ mặc trộm áo của người lớn, làm cô càng thêm nhỏ nhắn.


Không biết Lục Tư Châu nghĩ gì, nụ cười trên môi anh càng đậm.


Hạ Huyên nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, cô cắn môi, ngượng ngùng cúi đầu.


Lục Tư Châu lùi lại, tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.


"..." Tim Hạ Huyên hoàn toàn loạn nhịp, hàng mi cô run rẩy không kiểm soát.


Lục Tư Châu giải thích với ánh mắt mà cô không thể phân biệt là anh đang giỡn hay đang giận: "Trên đầu cậu có cái gì bẩn."


"Hả? Là cái gì?" Phản ứng của Hạ Huyên rất chậm, nhưng lần này lại nhanh hơn một nhịp. 


Vẻ mặt cô như thể không thấy được thì không chịu thôi.



Lục Tư Châu đút tay vào túi, giọng nói nhàn nhạt: "Ồ, tôi cũng không nhìn rõ. Giờ nó rơi xuống rồi."


Hạ Huyên: "..."


"Haha." Chu Duyệt suýt nữa bị nghẹn vì cười, cô ấy châm chọc: "Lục đại nam thần phản ứng nhanh thật đấy."


Lục Tư Châu giả vờ như không nghe thấy lời trêu chọc của cô ấy, trả lại ô cho Hạ Huyên, thản nhiên nói: "Không có gì, đều là bạn học, giúp đỡ nhau thôi."


"..." Ai nói phải cảm ơn cậu.


Chu Duyệt huých Hạ Huyên một cái: "Đồ ăn vặt cũng lấy rồi, đi thôi?"


Hạ Huyên: "Đi."


Trịnh Yến vừa lúc đi tới, trả lại điện thoại cho Lục Tư Châu: "Cảm ơn."


Trả lại điện thoại, Chu Duyệt đẩy Hạ Huyên và Trịnh Yến đi về phía ký túc xá. 


Vừa đi vừa hỏi: "Huyên Huyên, Lục Tư Châu tìm cậu làm gì? Không phải là để đưa đồ ăn vặt cho cậu chứ?"


"Không phải." Hạ Huyên nói: "Cậu ấy đến trả vở, tiện thể mua đồ ăn vặt. Cậu ấy không ăn nên đưa cho chúng ta."


Chu Duyệt tặc lưỡi: "Cậu cũng tin sao?"


Hạ Huyên: "Tại sao không tin?"


Lục Tư Châu quả thực sẽ làm chuyện như vậy.


Chu Duyệt suýt nữa thì lộn mắt lên trời, cô ấy cảm thán: "Thật không biết nên khen cậu ngây thơ hay nên nói cậu ngốc nữa."


Hạ Huyên: "..."


Trịnh Yến đi vào giữa, khoác tay lên vai hai người, đầu tiên nháy mắt với Hạ Huyên, sau đó hỏi: "Vậy vở của cậu đâu?"


Hạ Huyên nhìn bàn tay trống rỗng, lúc này mới nhớ ra, Lục Tư Châu chưa trả lại vở cho cô. 


Cô nói một câu: "Các cậu đi trước đi" rồi người chạy về phía cửa, đứng trên bậc thang, cô đã không còn nhìn thấy bóng dáng cao ráo kia nữa.


Lục Tư Châu trả đồ mà như không trả gì cả.


Hạ Huyên lấy điện thoại ra, bấm số của Lục Tư Châu, gọi đi. 


Bên kia bắt máy ngay lập tức. 


Giọng nói trong màn đêm nhẹ nhàng và quyến rũ.


"Có chuyện gì không?"


Hạ Huyên hổn hển nói: "Có phải cậu đi xa rồi không? Cậu chưa trả vở cho tớ."


Đầu dây bên kia im lặng vài giây, giọng nói lại truyền đến: "Ừm, tôi vừa về đến ký túc xá. Để lần sau trả cho cậu nhé."


"Được." Hạ Huyên nói: "Tớ không vội."


Trước khi cúp máy, Lục Tư Châu gọi một tiếng: "Hạ Huyên."


Giọng nói của chàng trai có sức xuyên thấu mạnh mẽ, xuyên qua điện thoại cũng khiến Hạ Huyên run lên. 


Cô ngoan ngoãn đáp: "Hả?"


"Thật sự không tiện thêm WeChat sao?" Lục Tư Châu vẫn khăng khăng chuyện WeChat, dường như nếu không thêm được thì tâm trạng sẽ không tốt: "Cậu thêm Tôn Bân được, thêm tôi thì không được sao?"


Câu nói cuối cùng như một cú đấm mạnh vào trái tim Hạ Huyên. 


Ngón tay cô cầm điện thoại không kìm được mà run lên. 


Chỉ cần là anh, cô làm sao lại không được, chuyện gì cũng được.


"Được."


"Cái gì?"


"Thêm WeChat."


"Được."


Giọng Lục Tư Châu nghe có vẻ rất vui vẻ: "Ngủ ngon."


Hạ Huyên: "Ngủ ngon."


Trở lại ký túc xá, nhìn chiếc áo khoác treo trước giường, khóe môi Hạ Huyên lúc thì nhếch lên, lúc lại hạ xuống. 


Cô muốn cười nhưng không dám, nhưng cũng không thể kìm lại được. 


Khóe môi cô lén lút cong lên vài lần.


Trịnh Yến đi tới, khoác tay lên vai cô: "Thôi được rồi, đừng nhìn nữa. Nhìn nữa người ta chui vào trong đó luôn đấy."


Hạ Huyên quay sang nói với cô ấy: "Trịnh Yến, cảm ơn cậu."


"Cảm ơn bằng lời nói là không được đâu."


"Tớ mời cậu ăn cơm."


"Như vậy thì còn tạm được."


Tề Mai Mai không thấy cảnh vừa rồi, vừa thoa kem lên mặt vừa hỏi: "Này, Lục Tư Châu mua đồ ăn cho phòng chúng ta làm gì vậy?"


Chu Duyệt từ giường trên thò đầu xuống, nháy mắt: "Còn làm gì nữa, dỗ dành chứ sao."


"Dỗ ai?" Tề Mai Mai ngẩng đầu hỏi.


"Huyên Huyên, cậu nói Lục Tư Châu dỗ ai?" Chu Duyệt hỏi.


Hạ Huyên không trả lời, đỏ mặt đi vào nhà vệ sinh.


Sau đó, họ bàn tán rất lớn tiếng, nhưng Hạ Huyên như không nghe thấy. 


Khi họ nói xong, cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.


Tối hôm đó, Hạ Huyên đã có một giấc mơ rất đẹp. 


Trong mơ, pháo hoa nở rộ khắp trời, chàng trai ôm mặt cô, hôn lên môi cô, nói: "Hạ Huyên, anh thích em."


Hạ Huyên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. 


Đầu óc cô lộn xộn. 


Cô không nhìn tên người gọi mà bắt máy luôn. 


Là Hạ Lực gọi đến.


Bố hỏi cô có biết Trương Quyên đang ở đâu không?


Hạ Huyên tỉnh táo lại sau cơn mơ, cô mặc áo khoác, xuống giường, đi ra ban công. 


Cô đóng cửa lại, hạ giọng hỏi: "Hai người lại cãi nhau à?"


"Không phải lỗi của bố," Hạ Lực giải thích: "Mẹ con càng ngày càng phiền phức, ngày nào về cũng kiểm tra cái này cái kia. Bố đi làm chứ có phải đi làm chuyện xấu đâu. Mẹ con cứ không tin bố như vậy, ai mà chịu nổi."


Hạ Huyên không muốn nghe họ than vãn lẫn nhau, cô chỉ hỏi: "Hai người như vậy rất không tốt cho Hạ Tiểu Xuyên."


"Mẹ con đã gửi Tiểu Xuyên đến nhà bà ngoại rồi." Giọng Hạ Lực đầy vẻ bất lực: "Không cho bố gặp."


"Bố muốn con làm gì." Hạ Huyên hỏi.


"Giúp bố liên lạc với mẹ con, xem bà ấy rốt cuộc muốn thế nào?" Hạ Lực nói: "Bố vẫn muốn sống với bà ấy. Nhưng nếu bà ấy không muốn, thì cũng đừng trốn tránh nữa, nói chuyện cho rõ ràng về những chuyện sau này."


"Những chuyện sau này? Chuyện gì sau này?"


"Chuyện ly hôn."


"Nếu ly hôn, hai người định sắp xếp con và Hạ Tiểu Xuyên thế nào?"


"Con lớn rồi, con tự chọn. Tiểu Xuyên là con cháu nhà họ Hạ, phải ở với bố."


Hạ Huyên không biết tâm trạng mình thế nào, cô im lặng một lúc rồi nói: "Con sẽ thử xem sao."



Điện thoại của Trương Quyên tắt máy. 


Lúc Hạ Huyên liên lạc được với bà thì đã là buổi tối, cô đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ đi đâu rồi?"


Trương Quyên: "Buồn bực, ra ngoài đi dạo một chút."


Hạ Huyên: "Khi nào mẹ về?"


Trương Quyên: "Không biết."


"Vậy Tiểu Xuyên thì sao?"


"Bà ngoại con đang trông em ấy."


Hạ Huyên thở dài một hơi: "Mẹ à, mẹ đừng lúc nào cũng như thế, gặp vấn đề là chỉ biết trốn tránh. Bà ngoại đã lớn tuổi rồi, mẹ còn muốn bà lo lắng cho mẹ sao?"


"Có thể trách mẹ sao? Tất cả là do bố con."


"Bố có lỗi, mẹ cũng có lỗi."


Lời nói của Hạ Huyên chạm đến Trương Quyên, bà lại bắt đầu khóc lóc chửi bới. 


Hạ Huyên đợi bà chửi xong, nhẹ giọng nói: "Hai người có ly hôn hay không thì tùy, nhưng Hạ Tiểu Xuyên là con của hai người, hai người phải có trách nhiệm chăm sóc em ấy, đừng đẩy em ấy cho người này, người kia."


Cuối cuộc gọi, Trương Quyên lại hỏi cô: "Nếu ly hôn, con theo ai?"


Hạ Huyên vẫn giữ thái độ đó: "Con không theo ai cả, con sống một mình."


Lúc mưa tạnh hẳn, kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc. 


Vì lý do thời tiết, Hạ Huyên cuối cùng cũng không thể đi chơi với Tôn Bân. 


Tôn Bân nói chuyện cởi mở hơn so với hồi cấp ba, cậu cười nói: "Không sao, còn nhiều thời gian mà. À, một thời gian nữa có buổi họp mặt của các bạn học cấp 3. Cậu có đến không?"


Hạ Huyên nhớ Trương Tuyết cũng từng nhắc đến chuyện này, cô trả lời giống như đã trả lời Trương Tuyết: "Tớ chuyển trường sớm, cũng không quen với mọi người lắm, tớ thôi vậy, không tiện."


"Không có gì không tiện đâu." Tôn Bân nói: "Nếu cậu đến, mọi người sẽ rất vui."


Thấy cậu ấy nhiệt tình như vậy, Hạ Huyên do dự nói: "Để tớ xem đã, nếu rảnh tớ sẽ đi."


"Được." Tôn Bân nói: "Nếu đi thì chúng ta đi cùng nhau."


Hạ Huyên vẫn không học được cách từ chối một cách cứng rắn: "... Được."


Lục Tư Châu về trường cũng chưa liên lạc với Tô Dương nhiều. 


Hôm nay rảnh rỗi, anh chơi một ván game với cậu ấy. 


Tô Dương mở mic, nhớ ra một chuyện: "Châu ca, một thời gian nữa có buổi họp mặt các bạn học cấp 3, cậu có đến không?"


"Không." Lục Tư Châu không cần suy nghĩ đã từ chối.


"Cậu thật sự không đến?" Tô Dương nói: "Có bất ngờ lớn đấy."


Bất ngờ lớn nhất đang ở bên cạnh Lục Tư Châu. 


Anh không hứng thú với những bất ngờ khác. 


Anh cúi mi, ngón tay không ngừng bấm, kiên quyết nói: "Không đến."


"Chết tiệt, kéo tớ lên đi." Tô Dương chửi một tiếng: "Tớ lại bị giết rồi."


Lục Tư Châu không khách sáo: "Cậu ngu thì trách ai."


"Ừ, tớ ngu." Tô Dương biết một chút bí mật nhỏ của Lục Tư Châu, cậu cười hì hì: "Cậu kéo tớ lên hạng đi, tớ nói cho cậu một tin lớn."


"Không." Lục Tư Châu nghiêng đầu nhìn đồng hồ, như đang đợi điều gì đó.


Tô Dương không kìm được nữa, nói thẳng: "Được rồi, tớ không vòng vo nữa, nói thẳng cho cậu biết."


"Cậu không đến buổi họp mặt các bạn học cấp 3, nhưng Hạ Huyên sẽ đến đấy." Lời Tô Dương vừa nói ra, Lục Tư Châu khựng lại, nhân vật trong game cũng như bị đóng băng: "Cái gì?"


"Buổi họp mặt các bạn học câp 3, Hạ Huyên sẽ đến."


"Làm sao cậu biết?"


"Nói chuyện này ra thì rất buồn cười." Tô Dương không muốn đả kích anh, nhưng vẫn cứ đả kích: "Cậu chẳng phải lúc nào cũng ở bên cạnh Hạ Huyên sao, sao còn để Tôn Bân đi trước một bước."


"Chuyện này liên quan gì đến Tôn Bân?" Lục Tư Châu hỏi.


"Chính Tôn Bân đã đăng ký trong nhóm." Tô Dương nói: "Cậu ấy nói sẽ đưa một người đến, cả nhóm hỏi cậu ấy đưa ai, có phải người yêu không. Tên đó cũng không phủ nhận, ra vẻ thần bí lắm. Cuối cùng không chịu được mọi người trêu chọc, nói rằng người đi cùng là Hạ Huyên."


"Châu ca, cậu có phải là không được rồi không."


Lời nói của Tô Dương tuy không có tính sát thương lớn nhưng lại mang tính sỉ nhục cực kỳ cao.


Lục Tư Châu nói một câu: "Không nói chuyện nữa" rồi thoát game.


Anh mở giao diện cuộc gọi, vừa định nhập số điện thoại của Hạ Huyên thì khựng lại. 


Anh bật người dậy khỏi giường, vớ lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài.


Trình Hạo nói: "Này, không phải cậu nói không ra ngoài sao?"


Đáp lại cậu ta là tiếng đóng cửa nặng nề.


Lục Tư Châu chạy đến trước ký túc xá nữ, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Huyên: "Tôi đợi cậu ở dưới ký túc xá."


Hạ Huyên nghe thấy anh thở hổn hển, tưởng có chuyện gấp. 


Cô tháo kẹp tóc ra, quay người đi ra ngoài. 


Sau đó nhớ ra chưa trả áo cho anh, cô lại quay lại lấy áo, ôm vào lòng, vội vàng chạy ra.


Từ tầng ba xuống tầng một, chỉ mất ba phút.


Cô chạy đến trước mặt Lục Tư Châu, nuốt nước bọt, chống tay vào hông hỏi: "Có có chuyện gì không?"


Lục Tư Châu lấy điện thoại ra: "Chưa thêm WeChat."


"Chỉ có chuyện này thôi sao?" Hạ Huyên cứ tưởng là chuyện gì lớn lắm.


"Ừm." Lục Tư Châu lắc điện thoại: "Thêm đi."


Bây giờ hai người không phải là bạn bè nữa, thêm cũng không có vấn đề gì. 


Hạ Huyên lấy điện thoại ra, vào WeChat, quét mã QR của anh.


Gần như là chấp nhận ngay lập tức.


Cô ngẩng đầu: "Thêm rồi."


Lục Tư Châu gật đầu, nói chúc ngủ ngon rồi nhận lấy áo từ tay Hạ Huyên về. 


Hạ Huyên vừa định lên lầu, cuộc gọi thoại WeChat vang lên.


Cô cúi đầu nhìn, là Lục Tư Châu gọi. 


Ngón tay run rẩy ấn nút nghe. 


Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyến rũ của Lục Tư Châu, tạo ra một gợn sóng trong màn đêm, khiến tim Hạ Huyên run lên.


Tai Hạ Huyên như bốc hỏa, tim cũng đập loạn nhịp. 


Ngón tay cô cầm điện thoại cũng run rẩy. 


Cô nghe thấy giọng nói quyến luyến của chàng trai trong gió.


Cô nghe anh nói:


"Hạ Huyên."


Tim Hạ Huyên lại run lên một cái.


"Đừng để ý đến Tôn Bân, được không?"


 


Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên Story Chương 29: Dỗ dành
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...