Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên

Chương 27: Ngại ngùng

489@-

 
Tai Hạ Huyên như có tiếng gió thổi, ù ù, nghe không rõ lắm, cô vô thức hỏi lại: "Cái gì?"


Sau đó, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ rất nhỏ từ đầu dây bên kia, nếu không chú ý sẽ không nghe thấy. 


Theo tiếng cười đó, tim cô lỡ một nhịp.


Giây tiếp theo, giọng nói của chàng trai thay đổi, giống như thời cấp ba, cuối câu hơi kéo dài ra, lười biếng mà lơ đãng.


"Xuống đi."


Ký ức của Hạ Huyên kéo về lần anh xin lỗi cô. 


Trong ánh đèn mờ ảo, hàng mi dài của anh dính chút ánh sáng, trong đôi mắt đen tụ lại những cảm xúc khó tả. 


Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô bằng một giọng rất nhỏ: "Đừng giận nữa, được không?"


Chỉ một câu nói, đêm đó cô mất ngủ rất lâu. 


Trong nhật ký, cô viết đầy một trang về "Lục Tư Châu". 


Sau này cô mới phát hiện, dường như cô viết tên anh còn thuận tay hơn viết tên mình.


Chắc là vì đã viết quá nhiều lần.


Mi mắt Hạ Huyên rũ xuống, khóe môi nhếch lên một cách vô định. 


Dường như dù đã qua bao lâu, suy nghĩ của cô vẫn luôn đi theo anh.


Giống như Trương Tuyết đã nói, cậu thật sự đã thích cậu ấy đến thảm hại rồi.


Lời này xuất phát từ một cuộc điện thoại. 


Một tháng sau khi Hạ Huyên chuyển trường, cuối tuần cô về nhà. 


Lúc đó Trương Quyên và Hạ Lực đã đưa Hạ Tiểu Xuyên đi chơi, hai ngày một đêm. 


Khi cô về nhà thì họ đã đi rồi.


Không báo trước cho cô, cũng không nói sẽ đưa cô đi. 


Cô nhìn vào chiếc tủ lạnh trống rỗng, gọi điện cho Trương Quyên, hỏi họ đi đâu.


Lúc đó Trương Quyên mới nói, họ đi chơi rồi, vì thời gian gấp quá nên không liên lạc với cô.


Hôm đó, Hạ Huyên đang bị sốt, đầu óc choáng váng, giọng nói khản đặc, nhưng Trương Quyên lại không hề nghe ra. 


Bà chỉ nói, muốn ăn gì thì tự nấu hoặc xuống lầu mua rồi cúp máy.


Nửa tháng không về nhà, về nhà lại là cảnh tượng này. 


Mặc dù Hạ Huyên đã quen với sự "lơ là" của họ, nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn bã.


Đầu cô rất choáng váng, cô không ăn gì, nằm lên giường, ngủ lơ mơ từ trưa đến tối. 


Cuối cùng cô tỉnh dậy vì khát, cổ họng đau như bị đốt.


Cô đứng dậy đi lấy nước, uống xong thì không thể ngủ lại được. 


Đúng lúc Trương Tuyết gọi đến.


Có lẽ người ốm thường hay yếu đuối, hôm đó, Hạ Huyên đột nhiên khóc nức nở, không thể kiềm chế. 


Cô ngắt quãng kể cho Trương Tuyết nghe rất nhiều chuyện.


Về ba năm cấp hai, về kỳ thi vào cấp ba, về nửa năm cấp ba. 


Cô kể rất lộn xộn, nhưng Trương Tuyết vẫn hiểu. 


Thấy cô khóc mãi, Trương Tuyết ở đầu dây bên kia cũng khóc theo.


Khóc xong, Trương Tuyết nói: "Huyên Huyên, cậu thật sự đã thích cậu ấy đến thảm hại rồi."


Thích đến thảm hại sao?


Để có thể gặp anh sớm hơn, cô đã ra khỏi nhà sớm hơn nửa tiếng, đứng chờ trên con đường anh thường đi qua. 


Sau khi anh xuất hiện, cô lại lén lút trốn đi, chỉ để nhìn anh từ xa một cái. 


Nếu đó là thích đến thảm hại, thì cô thật sự đã thích đến thảm hại rồi.


Nếu ba cuốn nhật ký đều viết đầy đủ về những chuyện nhỏ nhặt liên quan đến anh, là thích đến thảm hại, thì cô thật sự đã thích đến thảm hại rồi.


Nếu cô nhớ từng ngày quan trọng liên quan đến anh, là thích đến thảm hại, thì cô thật sự đã thích đến thảm hại rồi.


Thích đến mức độ nào?


Hạ Huyên khẽ thốt ra một câu: "Từ cửa tòa nhà lớp học đến sân thể dục cần đi một ngàn ba trăm mười bốn bước."


Trương Tuyết không hiểu: "Có ý gì?"


Hạ Huyên nói với giọng mũi nặng nề: "Con đường đó tớ đi ít nhất ba lần mỗi ngày."


Là để có thể tình cờ gặp anh khi anh chơi bóng rổ, dù cơ hội thành công rất ít, nhưng cô vẫn luôn làm.


Thực ra không phải là chưa từng thành công. 


Cũng có một hoặc hai lần cô đã thành công. 


Anh ôm quả bóng rổ từ sân thể dục về cùng Tô Dương, Trần Triết, Trương Vỹ.


Cô bước ra từ tòa nhà lớp học, giả vờ đi đến cửa hàng tiện lợi mua bút. 


Cô đi ngược chiều với anh. 


Khóe mắt cô chỉ toàn là hình bóng anh.


Đáng tiếc, khung cảnh trong mắt anh lại không có cô. 


Anh thậm chí còn không nhìn cô một cái...


Đêm đó cô và Trương Tuyết nói chuyện với nhau gần hai tiếng đồng hồ. 


Cuối cùng, Trương Tuyết khóc nức nở: "Huyên Huyên, xin lỗi cậu. Tớ chưa bao giờ biết, chưa bao giờ biết."


Hạ Huyên nhẹ nhàng ngắt lời cô ấy. 


Dường như nói với cô ấy, cũng như nói với chính mình: "Không sao, tất cả đã qua rồi."


Một tiếng thốt lên của Trịnh Yến kéo Hạ Huyên trở về với thực tại.


Hạ Huyên nghe thấy cô ấy nói: "Nam thần đang đợi ai vậy nhỉ? Thật muốn biết ai là người may mắn đó."


Ngón tay Hạ Huyên cầm điện thoại đột nhiên co lại. 


Cô không tiếp lời Trịnh Yến, xoay người lại.


Giọng nói của Lục Tư Châu lại vang lên: "Xuống đi, tôi đang đợi cậu."


Giọng nói lần này còn nhẹ nhàng hơn cả lúc nãy. 


Lọt vào tai Hạ Huyên, khiến tim cô đập càng loạn nhịp. 


Cô mím môi, khẽ "ừm" một tiếng: "Được."


Hạ Huyên nhanh chóng thay quần áo, mở cửa bước ra. 


Vài giây sau, cô lại quay lại, soi gương. 


Thời gian gấp gáp, cô không mặc đồ quá cầu kỳ, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, quần short jeans màu xám.


Đứng trước gương, đôi chân cô trông dài đến bất ngờ.


Xoay trái xoay phải một vòng, thấy không có gì bất tiện, Hạ Huyên lại mở cửa bước ra. 


Giọng của Tống Gia Gia từ phía sau vang lên: "Huyên Huyên, cậu vội đi đâu vậy?"


Cánh cửa đóng lại, Tống Gia Gia không nhận được câu trả lời của Hạ Huyên.


Hạ Huyên đi dọc hành lang về phía trước. 


Bên cạnh thỉnh thoảng lại có tiếng nói chuyện.


"Lục Tư Châu đẹp trai quá đi mất."


"Anh ấy đâu chỉ đẹp trai, học còn giỏi nữa."


"Anh ấy không phải mới nhập học hôm qua sao? Sao hôm nay đã đến dưới ký túc xá nữ đợi người rồi? Nhanh thế đã có chủ rồi à?"


"Ai mà biết được. Cậu phải biết những người như Lục Tư Châu, vừa đẹp trai, học giỏi, gia thế tốt như thế thì hiếm lắm, phải tranh giành nhau mới được chứ."


"Trời ơi, ai mà lợi hại thế, một đêm là có được."


"Đi, đi xem cô gái nào dũng cảm vậy."


Họ dường như nói càng lúc càng hào hứng, chạy nhanh đến cửa sổ hành lang, đẩy cửa sổ ra, thò đầu xuống nhìn.


Có một khoảnh khắc, Hạ Huyên không muốn xuống nữa. 


Cô dừng bước, quay người đi về.


Lại có tiếng nói vọng lại: "Nam thần đứng dưới đó bao lâu rồi?"


"Lâu rồi đấy. Nửa tiếng trước tôi đi mua bữa sáng đã thấy anh ấy đứng đó rồi."


"Lâu vậy à? Không phải, rốt cuộc là cô gái nào dám cho anh ấy leo cây lâu như thế? Nhìn tội nghiệp quá."


"Thôi đi. Cậu thương hại nam thần làm gì, thương hại bản thân đi. Chẳng có ai mang bữa sáng đến cho."


Những tiếng nói biến mất. 


Hạ Huyên dừng lại. 


Phân vân một lúc, cô lại quay người đi về phía cầu thang. 


Vẫn chưa ra khỏi ký túc xá, từ xa, cô đã thấy bóng dáng cao ráo đứng dưới gốc cây ngô đồng.


Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng, quần jeans. 


Xung quanh anh toát ra một vẻ tươi mới, khiến người ta sáng mắt.


Xung quanh thỉnh thoảng lại có người nhìn qua. 



Anh dường như đã quá quen với sự chú ý này, vẻ mặt nhàn nhạt. 


Cho đến khi...


Phía trước có một bóng hình mảnh mai xuất hiện. 


Biểu cảm trên mặt anh thay đổi một chút. 


Đuôi mắt anh hơi nhếch lên, trong đôi mắt đen tràn ngập ánh sáng. 


Nhìn kỹ còn thấy một chút ý cười.


Lục Tư Châu một tay đút túi, một tay xách bữa sáng, sải bước đến gần. 


Anh chủ động nói: "Chào buổi sáng."


Hạ Huyên đứng đối diện anh, cảm giác trong lòng không khác nhiều so với thời cấp ba, cô vẫn không thể nhìn thẳng vào anh. 


Hai tay cô nắm chặt sau lưng, khẽ nói: "Chào buổi sáng."


Cô cúi đầu, mũi chân nhấp nhấp xuống đất. 


Không biết do sự hiện diện của người trước mặt quá mạnh mẽ, hay là do gió quá nóng, mặt cô bỗng chốc nóng bừng.


Da cô trắng, mặt chỉ cần hơi đỏ một chút liền nhìn thấy rất rõ. 


Sợ anh nhận ra, cô càng cúi đầu thấp hơn. 


Cô có chút căng thẳng. 


Ngón tay giấu sau lưng vô thức mở ra rồi lại co vào.


Dường như muốn giữ lại điều gì đó, nhưng cô biết mình chưa bao giờ giữ lại được thứ gì.


Ngày xưa cấp hai, cấp ba cũng vậy.


Những thứ cô muốn giữ lại, dường như chưa bao giờ ở lại.


Mỗi lần ở riêng với Lục Tư Châu quá hai phút, não Hạ Huyên lại thiếu oxy, tim đập loạn nhịp. 


Cô cứ nghĩ đã qua lâu như vậy, cô đã ổn rồi. 


Ai ngờ không phải.


Cô vẫn giống như trước, gặp anh là lại hoảng loạn.


Trong lúc bối rối, cô là người phá vỡ sự im lặng trước: "Cậu tìm tớ có chuyện gì à?"


Thực ra cô không nghĩ anh tìm cô có chuyện gì. 


Dù sao trước khi cô cứu anh, mối quan hệ của họ chỉ có thể dùng từ "người lạ" để miêu tả. 


Ngay cả sau khi cứu anh, mối quan hệ cũng chỉ tốt hơn một chút.


Anh sẽ mua đồ uống cho cô. 


Thỉnh thoảng cô nhận, nhưng phần lớn thời gian thì không. 


Gần như không có bất kỳ sự giao tiếp thân mật nào.


Hai năm chuyển trường càng không liên lạc. 


Trong mắt anh, cô cùng lắm chỉ là một bạn học cũ kiêm ân nhân cứu mạng.


Cái tên đó cũng là cô tự đặt. 


Chắc trong lòng anh, cô chỉ có thể được tính là một bạn học đã lâu không liên lạc.


Lục Tư Châu đánh giá cô một lúc, không lên tiếng.


Hạ Huyên khẽ nhếch môi, vẻ mặt như thể cô biết chắc sẽ như vậy. 


Nhưng cô cũng không tức giận vì Lục Tư Châu đã gọi cô xuống. 


Cô chỉ nói: "Nếu cậu không có gì để nói thì tớ đi trước đây, tớ còn có tiết học."


Mũi chân cô vừa di chuyển, Lục Tư Châu đã lên tiếng: "Ai nói tôi không có gì để nói."


"Hả?" Hạ Huyên quay lại: "Cậu muốn nói gì?"


"Thầy cố vấn bảo tôi tìm cậu lấy danh sách sách vở." Lục Tư Châu khóa chặt ánh mắt cô, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô: "Lớp phó, cậu có thể giúp tôi không?"


"..." Hạ Huyên rõ ràng không ngờ anh gọi cô xuống vì chuyện này: "Gấp lắm à?"


Lục Tư Châu nói: "Gấp lắm."


Hạ Huyên lẩm bẩm: "Thực ra cậu không cần phải đến tận đây. Tớ có thể gửi bản điện tử cho cậu."


"Cũng được." Lục Tư Châu nhướn mày, lấy điện thoại ra khỏi túi: "Nếu gửi bản điện tử thì gửi qua WeChat là hợp lý nhất. Cậu thêm tôi hay tôi thêm cậu?"


Thêm WeChat???


Tim Hạ Huyên đột nhiên đập nhanh hơn. 


Cô đã thêm WeChat của anh từ hồi cấp ba. 


Anh không biết chuyện này, nhưng cô thì biết.


Hôm nay nếu thêm WeChat của anh, chuyện này chẳng phải sẽ bại lộ sao? Vậy thì... cô phải giải thích thế nào đây?


Không thể nào nói với anh là cô đã lén thêm anh từ lâu.


"Không cần thêm WeChat đâu," Ánh mắt Hạ Huyên lấp lánh: "Tớ vẫn nên đưa bản giấy cho cậu thì hơn."


Sợ anh sẽ hỏi tại sao không thể thêm WeChat, Hạ Huyên chỉ tay vào ký túc xá: "Trong cặp tớ có sẵn, hay là cậu đợi tớ một lát, tớ vào lấy."


Vừa dứt lời, cô không cho Lục Tư Châu cơ hội nói gì liền quay người chạy vào ký túc xá. 


Cô chạy rất nhanh, như thể sợ chạy chậm anh sẽ không đồng ý.


Bàn tay Lục Tư Châu vừa chạm vào tay áo cô, giây tiếp theo cô đã vào trong ký túc xá. 


Nhanh đến mức anh không kịp phản ứng.


Anh cúi đầu nhìn ngón tay mình, khóe môi khẽ nhếch. 


Sau đó, anh đút tay vào túi. 


Ngón tay anh co lại, như thể muốn giữ lại điều gì đó.


Hạ Huyên vào ký túc xá, bỗng nhiên bị chặn lại.


Trịnh Yến hỏi cô: "Chuyện gì vậy? Lục Tư Châu tìm cậu làm gì?"


Hạ Huyên không kịp giải thích, kéo khóa cặp sách ra, lấy sách vở bên trong, lật từng cuốn. 


Cuối cùng, cô tìm thấy danh sách sách vở trong cuốn sách Luật học, chạy xuyên qua mấy người bạn: "Chờ tớ một chút."


Hạ Huyên chưa bao giờ hoảng loạn như vậy. 


Bình thường cô rất thong thả, cảm xúc cũng vậy. 


Rất hiếm khi có những lúc dao động mạnh như thế này. 


Tống Gia Gia đâu chịu để cô đi, nhướn mày: "Cậu nói trước đi, nam thần tìm cậu làm gì?"


"Anh ấy muốn danh sách sách vở." Hạ Huyên vẫy vẫy tờ danh sách trong tay: "Tớ đưa cho anh ấy đã, lát nữa chúng ta nói chuyện."


Vừa nói xong, cô đã chạy ra khỏi ký túc xá. 


Lần này nhanh hơn lần trước rất nhiều. H


ạ Huyên đưa danh sách cho anh: "Của cậu."


Lục Tư Châu nhận lấy, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, lấy khăn giấy từ trong túi ra: "Đây, lau đi."


Dường như mỗi lần gặp mặt, anh đều đưa khăn giấy cho cô. 


Hôm kia cũng vậy, hôm nay cũng vậy.


Hạ Huyên vốn không muốn nhận, nhưng không cưỡng lại được những suy nghĩ nhỏ nhoi trong lòng. 


Cô mím môi, cuối cùng vẫn nhận lấy: "Cảm ơn."


Khi cô quay lưng, Lục Tư Châu lại gọi cô lại. 


Hạ Huyên chớp mắt: "Còn chuyện gì nữa?"


"Cái này cho cậu." Lục Tư Châu đưa bữa sáng đến trước mặt cô.


Hạ Huyên nhìn bữa sáng trong tay anh, ngây người. 


Khi cô kịp phản ứng, cô đã mang bữa sáng về đến phòng ký túc xá rồi. 


Sau đó cô bị mọi người ấn ngồi xuống ghế, họ nhìn chằm chằm vào cô.


"Huyên Huyên, ý gì đây?" Trịnh Yến hỏi: "Cậu không phải nói không quen nam thần sao?"


"..." 


Không quen. 


Hồi cấp ba tổng cộng cũng không nói được mấy câu.


"Không quen mà người ta lại đặc biệt đến đây mang bữa sáng cho cậu à? Hửm?" Tống Gia Gia khoác tay lên vai Hạ Huyên, vẻ mặt đầy tìm tòi: "Chẳng lẽ trước đây hai người từng quen nhau?"


"Khụ khụ khụ." Hạ Huyên ho sặc sụa, mặt đỏ bừng vẫy tay: "Không có, không quen."


"Vậy tại sao sáng sớm anh ấy lại đến đây mang bữa sáng cho cậu?" Chu Duyệt khoanh tay hỏi, nhìn chằm chằm cô.


Trịnh Yến một chân gác lên ghế, một chân đạp đất, ngón trỏ nhấc cằm cô lên: "Nhanh chóng khai thật đi."


Hạ Huyên nhớ lại cảnh tượng vừa nãy. 


Cô hỏi Lục Tư Châu tại sao lại mang bữa sáng cho cô. 


Lục Tư Châu vẫy vẫy danh sách sách vở trong tay: "Đổi một lấy một, công bằng."


Hạ Huyên nhìn thẳng vào mắt anh, định phản bác. 


Nhưng cô đã đánh giá quá cao bản thân. 


Lần này, cô vẫn không thể chống cự. 



Dường như lần nào cũng vậy, không có ngoại lệ.


"Thật sự không phải như các cậu nghĩ đâu," Hạ Huyên giải thích: "Anh ấy chỉ là cảm thấy ngại khi sáng sớm đã tìm tớ để lấy danh sách sách vở nên mới tiện đường mua với mang bữa sáng cho tớ thôi."


"Cậu chắc là 'tiện đường' không?" Trịnh Yến lục lọi túi đồ ăn sáng: "Bánh bao hiệu 'Ma Ký' nổi tiếng ở Nam Thành. Muốn mua được phải đến xếp hàng trước hai tiếng. Cậu chắc chắn anh ấy 'tiện đường' không?"


Hạ Huyên: "..."


Chu Duyệt: "Hơn nữa, từ 'Ma Ký' đến trường chúng ta mất gần nửa tiếng đi xe. Anh ấy rảnh đến mức đi xa như vậy để mua bữa sáng do tiện đường, rồi mang về trường, lại tình cờ đưa cho cậu."


Hạ Huyên: "..."


Mấy người họ nheo mắt nhìn Hạ Huyên. 


Hạ Huyên dựa lưng vào mép bàn, vẻ mặt bất khả kháng. 


Cô làm sao biết tại sao sáng sớm anh lại đến 'Ma Ký' mua bữa sáng chứ?


Một giọng nói đột nhiên xuất hiện, có thể là mua cho cậu?


Một giọng nói khác không khách khí phản bác: Mơ à, cậu và Lục Tư Châu có quan hệ gì? Tại sao anh ấy phải chạy xa như vậy để mua bữa sáng cho cậu? Chắc chắn là 'tiện đường' như anh ấy nói thôi.


Giọng nói đó tiếp tục bổ sung: Thôi đi Hạ Huyên, đừng nghĩ linh tinh nữa. Chuyện hồi cấp ba cậu quên rồi sao? Người ta đã có bạn gái.


Nói lùi một bước, dù không có bạn gái, người anh ấy thích cũng không phải là cậu, chuyện này chẳng phải chính miệng anh ấy đã nói sao.


Những suy nghĩ nhỏ nhoi phấn khởi của Hạ Huyên cứ thế bị dập tắt. 


Cũng đúng. 


Một người ưu tú như anh sẽ không thể thích một cô gái bình thường như cô. 


Anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.


Trong ký túc xá nam, Trình Hạo đang đợi Lục Tư Châu mang bữa sáng về. 


Mối quan hệ giữa Trình Hạo và Lục Tư Châu, ngoài là bạn cùng phòng còn có một chút liên quan khác.


Đó là một tháng trước khi khai giảng, Lục Tư Châu đã sớm đến trường. 


Anh tình cờ gặp Trình Hạo bị mất ví, tiện tay cho Trình Hạo vay vài trăm tệ.


Thật sự là tiện tay. 


Cậu ấm nhà họ Lục không thiếu tiền. 


Hồi cấp ba anh đã mời Tô Dương và các bạn ăn uống không biết bao nhiêu lần, số tiền đó phải gấp mấy trăm lần con số này.


Lục Tư Châu cũng không nghĩ Trình Hạo có lừa đảo không, vì anh không bận tâm.


Nhưng Trình Hạo thì không nghĩ vậy. 


Cậu rất biết ơn Lục Tư Châu, biết ơn đến rơi nước mắt. 


Sau đó, trong thời gian Lục Tư Châu đi chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện, Trình Hạo đều giúp anh dọn dẹp giường chiếu, dọn dẹp phòng hai ba ngày một lần.


Mối quan hệ giữa hai người họ tự nhiên trở nên thân thiết hơn so với các bạn cùng phòng khác.


Trình Hạo chờ rất lâu mới thấy Lục Tư Châu quay lại. 


Nhìn thấy hộp bữa sáng quen thuộc, mắt cậu đảo một vòng, suýt chút nữa ngất đi.


"Không phải cậu nói đi mua bữa sáng ở 'Ma Ký' sao? Đây là bữa sáng cậu mua ở 'Ma Ký' hả?"


"Ồ, 'Ma Ký' hết rồi." Lục Tư Châu dùng một chân kéo ghế ngồi xuống, lấy tờ danh sách sách vở ra khỏi túi, chăm chú nhìn. 


Không biết thấy gì, khóe môi anh nhếch lên, trên mặt xuất hiện nụ cười.


Trình Hạo lật người, nhảy từ trên giường xuống: "Làm gì thế, cười gì mà... ngẩn ngơ thế."


Vừa nói cậu vừa nghiêng người lại gần, muốn xem cái gì lại có thể khiến cậu ấm nhà họ Lục cười ngẩn ngơ như vậy. 


Nhận ra đó là danh sách sách vở, cậu nheo mắt, khoanh tay hỏi Lục Tư Châu: "Cậu bị bệnh à?"


Nhìn một tờ danh sách sách vở mà ngây người cười ngẩn ngơ.


"Cậu mới bị bệnh đấy." Lục Tư Châu gấp tờ danh sách lại, cho vào chiếc túi đeo chéo màu đen, anh khẽ hất cằm: "Không ăn là nguội hết bây giờ."


Trình Hạo ăn cơm căn tin đã ngán đến tận cổ. 


Khó khăn lắm mới nghe Lục Tư Châu đi 'Ma Ký', cậu đã dặn đi dặn lại phải mua bánh bao 'Ma Ký' về cho cậu. 


Ai ngờ cuối cùng anh lại mang đồ căn tin về.


Cậu ngồi ngược, tay đặt lên lưng ghế, miễn cưỡng cầm lấy ly sữa đậu nành uống một ngụm, lẩm bẩm: "Bánh bao của tôi, cháo bí đỏ của tôi, 'Ma Ký' làm ăn không đàng hoàng, sao lại hết hàng thế này."


Trình Hạo vẫn chưa bỏ cuộc, hỏi anh: "Bao giờ cậu lại đi nữa?"


"Không biết." Lục Tư Châu dựa người ra sau, dán lưng vào ghế, anh lười biếng nói: "Có cơ hội thì đi."


Trình Hạo tiện miệng hỏi: "Thế nào mới gọi là có cơ hội?"


Lục Tư Châu khựng lại. 


Trước mắt anh hiện lên khuôn mặt ửng hồng của cô gái. 


Yết hầu anh vô thức chuyển động, tiện miệng nói: "Khi lần sau muốn ăn."


Nói xong, không đợi Trình Hạo nói gì, anh đứng dậy, đẩy cửa vào nhà vệ sinh.


Trình Hạo dùng ống hút uống cạn ly sữa đậu nành, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cậu khựng lại. 


Khoan đã, Lục Tư Châu nói chuyện hình như không có chủ ngữ.


Ai muốn ăn lần sau?


Cậu quay đầu nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh, đi đến hỏi: "Ai muốn ăn lần sau? Cậu à?"


Một lúc lâu sau, có tiếng vọng ra từ nhà vệ sinh. 


Lục Tư Châu đáp: "Ừm."


Về chuyện mang bữa sáng, Hạ Huyên bị tra hỏi hai ngày liên tục mới yên chuyện. 


Cũng may hai ngày đó Lục Tư Châu không làm gì khác, Trịnh Yến và các bạn mới tạm tin lời Hạ Huyên nói, rằng cô và Lục Tư Châu trong sạch, ngoài mối quan hệ bạn học ra thì không có mối quan hệ nào khác.


Hôm đó anh chỉ tiện tay đưa bữa sáng cho cô, có thể là sợ vứt đi lãng phí.


Dù Trịnh Yến và các bạn có tin hay không thì Hạ Huyên vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân như vậy. 


Cô tự nhủ đừng nghĩ nhiều, anh chỉ sợ vứt đi sẽ lãng phí.


Hôm nay ăn trưa, chuyện cũ lại được nhắc lại. 


Chu Duyệt nhướn mắt kính, nheo mắt hỏi: "Huyên Huyên, cậu thật sự không có quan hệ gì với Lục Tư Châu sao?"


"Ừm." Hạ Huyên không biết tại sao Chu Duyệt lại nhắc đến chuyện này, cô gật đầu: "Không có."


"Đã không có quan hệ thì chúng tớ theo đuổi cậu ấy, cậu cũng không phiền chứ?" Chu Duyệt nhướn mày hỏi.


Ngón tay Hạ Huyên run lên. 


Viên thịt viên vừa gắp rơi xuống bàn, nó lăn hai vòng rồi dừng lại. 


Hạ Huyên lấy khăn giấy từ trong túi ra, gói viên thịt lại, vứt vào thùng rác bên cạnh bàn ăn. 


Cô lầm bầm: "Không phiền."


Cô cúi đầu ăn cơm. 


Đột nhiên cảm thấy cơm trong miệng cứng hơn rất nhiều so với lúc nãy. 


Khi nhai, trong miệng có một cảm giác chua xót kỳ lạ.


Ngay cả món đậu hũ ma bà mà cô thích ăn nhất cũng không muốn ăn nữa. 


Cô dùng thìa khuấy loạn, nhưng không múc được gì lên.


Vừa nãy trên mặt cô còn có nụ cười, bây giờ thì hoàn toàn biến mất. 


Cô cũng không còn hứng thú tham gia vào cuộc trò chuyện của Trịnh Yến và các bạn nữa. 


Cô không biết mình bị sao.


Tại sao cứ dính dáng đến Lục Tư Châu là cả người lại không bình thường.


Buổi tối, cô trốn ra ban công gọi điện cho Trương Tuyết. 


Nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, cô lại bất giác nhớ đến Lục Tư Châu. 


Anh giống như những vì sao này.


Rực rỡ chói lọi, nhưng lại xa vời không thể chạm tới.


Trương Tuyết nghe cô kể xong, cười hì hì, nói chắc nịch: "Huyên Huyên, cậu xong đời rồi."


"Sao thế?"


"Cậu vẫn không quên được cậu ấy."


"... Tớ nào có." Giọng Hạ Huyên có chút yếu ớt.


"Sao lại không." Trương Tuyết hỏi: "Khi nhìn thấy cậu ấy, tim cậu có đập nhanh không?"


"..." Hạ Huyên không nói gì.


"Thấy nữ sinh khác tỏ tình với cậu ấy, cậu có buồn không?"


"..."


"Cậu ấy đột nhiên đến tìm cậu, cậu có vui không?"


"..." Hạ Huyên bị Trương Tuyết hỏi liên tiếp ba câu mà á khẩu. Cô đặt điện thoại lên đùi, đưa tay che mặt.


Mỗi lần như vậy, Trương Tuyết đã quá quen: "Huyên Huyên, đừng che mặt. Tớ đang hỏi cậu đấy."


Hạ Huyên từ từ bỏ tay xuống. 


Răng cô cắn chặt môi. 


Một lúc lâu sau, cô cầm điện thoại lên, tự buông xuôi trả lời: "Ừm."


"Tớ biết mà." Trương Tuyết nói: "Cậu đã thích cậu ấy lâu như vậy, làm sao mà quên được. Nhưng cậu cũng đừng buồn, cứ thuận theo tự nhiên đi."



Ngày hôm sau, chuyện "thuận theo tự nhiên" xảy ra. 


Sáng sớm Lục Tư Châu lại đến dưới ký túc xá nữ để đợi người. 


Anh vẫn đứng ở chỗ cũ, dựa vai vào cây ngô đồng, dáng đứng thoải mái, tùy ý.


Hôm nay anh mặc một bộ đồ màu đen, áo phông đen, quần thể thao đen. 


Đôi giày thể thao Nike trên chân trắng đến chói mắt.


Có lẽ trước khi đến anh đã tắm, tóc vẫn chưa khô hẳn, mềm oặt phủ trên trán. 


Hàng mi dài cong vút, đôi mắt vừa đen vừa có thần.


Các nữ sinh cố ý đi ngang qua trước mặt anh, muốn thu hút sự chú ý của anh. 


Nhưng nam thần vẫn luôn cúi đầu, không biết đang chăm chú nhìn gì trên điện thoại.


Lục Tư Châu, một "cảnh đẹp" nổi bật, chỉ trong vài phút đã có hơn chục lượt "khách du lịch" đến vây quanh, xa có, gần có. 


Có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, đăng lên diễn đàn của trường.


Tiêu đề bài viết rất giật gân: Muốn được ôm nam thần học bá.


Bài viết vừa đăng đã nhanh chóng có hàng trăm lượt bình luận, các bình luận xếp hàng rất gọn gàng:


[Muốn được ôm nam thần học bá.]


[Muốn được ôm nam thần học bá.]


[Muốn được ôm nam thần học bá.]


Trong sự đồng đều đó, luôn có một người phá vỡ trật tự. 


Có người tò mò hỏi: [Nam thần đang đợi ai vậy?]


Các bình luận đồng loạt biến thành:


[Tôi.]


[Tôi.]


[Tôi.]


Hạ Huyên không có thói quen xem diễn đàn trường vào sáng sớm.


Cô cầm khăn đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân.


Lúc chưa xong, cửa đã bị Tống Gia Gia mạnh mẽ đẩy ra: "Huyên Huyên, cậu mau xem đi."


Hạ Huyên đang đánh răng, miệng đầy bọt, hỏi: "Xem gì?"


Tống Gia Gia: "Xem Lục Tư Châu chứ gì."


Tim Hạ Huyên thắt lại. 


Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra, Tống Gia Gia đã dí điện thoại vào mặt cô, chỉ vào bức ảnh trong đó nói: "Lục Tư Châu lại đến dưới ký túc xá nữ rồi. Hôm nay còn xách bữa sáng. Có phải cậu ấy tìm cậu không?"


Gần như theo bản năng, Hạ Huyên lắc đầu phủ nhận: "Không phải, cậu ấy..."


Điện thoại đổ chuông. 


Là điện thoại của Hạ Huyên. 


Cô uống một ngụm nước, ngẩng đầu súc miệng. 


Vừa lau miệng, cô vừa lấy điện thoại ra khỏi túi. 


Nhìn số gọi đến, thái dương cô giật giật không ngừng.


Cô nuốt nước bọt. 


Dưới ánh mắt của Tống Gia Gia, cô nhấn nghe: "A lô."


Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của chàng trai: "Tôi ở dưới ký túc xá của cậu."


Hạ Huyên nhìn Tống Gia Gia, mím môi: "... Có chuyện gì à?"


Tống Gia Gia dán tai vào điện thoại.


Lục Tư Châu nói: "Ừm."


Có lẽ nhà vệ sinh không thông gió, mặt Hạ Huyên ửng đỏ: "Chuyện gì vậy, không nói qua điện thoại được sao?"


"Không được." Lục Tư Châu rũ mắt, liếc nhìn bữa sáng trong tay: "Nói qua điện thoại không rõ ràng."


"..." Chuyện gì mà nói qua điện thoại không rõ ràng?


Mắt Tống Gia Gia mở to, vẻ mặt như thể "tớ đoán không sai mà, hai người chắc chắn có vấn đề". 


Cô ấy nháy mắt điên cuồng với Hạ Huyên. 


Thấy Hạ Huyên cứ im lặng, cô ấy im lặng nói: "Đồng ý đi, đồng ý đi."


Hạ Huyên nhớ đến câu "thuận theo tự nhiên" của Trương Tuyết. 


Sau một lúc do dự, cô trả lời: "Được, vậy cậu chờ tớ."


Giọng nói mềm mại ngọt ngào khiến người nghe không khỏi rung động. 


Hàng mi của Lục Tư Châu dính chút ánh sáng khẽ run lên: "Được, tôi đợi cậu."


Giọng điệu của anh khi nói câu này khiến người ta không khỏi liên tưởng đến ba từ "Tôi đồng ý" trong lời thề hôn nhân.


Nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.


Giống như một lời hứa anh dành cho cô.


Lần trước Hạ Huyên đi ra ngoài, Tống Gia Gia và các bạn không biết cô đi đâu. 


Họ cũng không chú ý đến quần áo của cô. 


Lần này thì khác. 


Họ đã biết, nên không thể tùy tiện đi xuống. 


Phải ăn mặc thật xinh đẹp.


Tống Gia Gia tìm váy cho Hạ Huyên, ướm từng chiếc lên người cô. 


Trịnh Yến lấy đồ trang điểm ra trang điểm cho cô. 


Chu Duyệt cống hiến thỏi son mới mua.


Màu son của Hạ Huyên quá nhạt, tô hay không cũng như nhau. 


Thỏi son của Chu Duyệt thì sáng hơn rất nhiều.


Tề Mai Mai tìm giày cho cô. 


Hạ Huyên chỉ có một đôi giày cao gót, còn lại toàn là giày thể thao, không hợp với váy.


Hạ Huyên không có cơ hội nói không đã bị họ kéo đến trước gương bận rộn.


Bốn người cùng làm, thời gian rút ngắn đi rất nhiều. 


Mười lăm phút sau, họ chống cằm nhìn cô. 


Hạ Huyên hỏi: "Được chưa?"


Bốn người nhìn một lượt: "Được rồi."


Hạ Huyên vừa mở cửa định bước ra lại bị Trịnh Yến kéo lại: "Tóc này không được, phải làm lại."


Làm lại tóc mất thêm năm phút nữa. 


Khi Hạ Huyên xuống lầu, đã hai mươi phút trôi qua kể từ khi Lục Tư Châu gọi điện cho cô.


Từ trước đến nay, luôn là cô lén lút chờ anh, chưa bao giờ là anh đợi cô.


Cô có chút không chắc chắn, không biết Lục Tư Châu còn ở đó không. 


Dù sao trời cũng rất nóng, không phải ai cũng sẵn lòng đợi một người hai mươi phút.


Quả nhiên, ra khỏi ký túc xá, cô không thấy anh.


Cũng đúng. 


Ai lại sẵn lòng đứng dưới trời nắng nóng chờ lâu như vậy.


Nếu là cô, cô cũng sẽ không chờ.


Không đúng. 


Cô đã từng đứng dưới trời nắng nóng chờ. 


Không phải hai mươi phút, mà là một tiếng đồng hồ, chỉ để nhìn anh một cái.


Hạ Huyên không thấy ai, bĩu môi quay người. 


Chân vừa bước một bước, tay cô đã bị ai đó kéo lại. 


Nơi tiếp xúc truyền đến một cảm giác nóng bỏng.


Một mùi bạc hà tươi mát phảng phất, giống hệt mùi hương trong ký ức của cô. 


Cô từ từ quay lại, thấy một khuôn mặt đang mỉm cười.


Lông mày kiếm, đôi mắt sáng như sao. 


Ánh sáng rực rỡ tụ lại trong mắt anh.


Cô lạc lối trong ánh sáng đó, dường như quên cả cách thở. 


Mãi đến khi cảm giác nghẹt thở ập đến, cô mới giật mình, run rẩy nói: "Cậu... vẫn còn ở đây."


Sự hụt hẫng trong lòng cứ thế biến mất.


"Vừa nãy tôi nhận một cuộc điện thoại," Lục Tư Châu từ từ buông tay, như cố tình làm chậm lại. 


Ngón tay anh khẽ co lại, vô thức làm một động tác muốn giữ lại.


"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Hạ Huyên hỏi.



Nếu Trình Hạo nghe thấy câu này, chắc cậu ấy sẽ nhảy từ trên giường xuống. 


Tối qua cậu ấy có một bài tập không làm được nên hỏi Lục Tư Châu, ban đầu chỉ hỏi cho có, không mong Lục Tư Châu biết.


Dù sao Lục Tư Châu đã không đi học gần một tháng.


Kết quả là...


Trình Hạo bị vả mặt. 


Lục Tư Châu không phải người. 


Anh đã tự học xong hết rồi!


Mẹ kiếp, quá đỉnh.


"Có." Hạ Huyên không bao giờ có thể nói từ chối với Lục Tư Châu. 


Dù anh có thích cô hay không, cô cũng không thể nói từ chối: "Lấy luôn bây giờ à? Tớ để ở trong lớp."


"Vậy đến lớp rồi đưa cho tôi cũng được." Lục Tư Châu nói: "Để cảm ơn, tôi mời cậu ăn bữa sáng."


Vẻ mặt anh như thể đã đoán trước cô sẽ đồng ý cho mượn.


Hạ Huyên nhìn vào túi đồ, chiếc túi giống hệt lần trước. 


Chắc chắn vẫn là bữa sáng của 'Ma Ký'. 


Hôm đó cô tranh thủ tra trên mạng, 'Ma Ký' quả thật rất nổi tiếng, có chuỗi cửa hàng khắp cả nước. 


Bánh bao cũng đắt hơn nhiều so với bánh bao thông thường.


Đúng như Trịnh Yến đã nói, không phải muốn mua là mua được, còn phải đặt trước. 


Tóm lại rất phức tạp.


Lần trước Hạ Huyên nhận vì không biết. 


Lần này thì không được. 


Cô lắc đầu: "Không cần đâu, lát nữa tớ ăn với các bạn cùng phòng."


Đôi mắt Lục Tư Châu hơi tối lại. 


Ngón tay xách túi cũng khựng lại.


Ngón cái anh nghiêng sang một bên, vết bớt màu đỏ đột nhiên đập vào mắt Hạ Huyên.


Không hiểu sao, cô cảm thấy tâm trạng anh có vẻ không tốt. 


Cô vô thức giải thích: "Các bạn cùng phòng của tớ cũng chưa ăn gì, tớ ăn một mình thì không hay lắm."


"Cái này dễ thôi." Lục Tư Châu lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.


Không lâu sau, Trình Hạo xách theo mấy cái túi vội vã chạy đến. 


Vừa thấy anh cậu đã cằn nhằn: "Vừa nãy bảo cậu xách cậu không xách, giờ lại phiền phức thế này."


Nói xong, cậu thấy Hạ Huyên, nhướn mày cười chào: "Lớp phó chào cậu."


Hạ Huyên chỉ căng thẳng và bối rối khi đối diện với Lục Tư Châu, còn với những người khác thì rất bình thường. 


Cô cười nhạt: "Chào cậu, bạn học Trình."


Cùng một lớp, Hạ Huyên lại là lớp phó nên cô quen tất cả các bạn trong lớp.


Lục Tư Châu nhìn sang, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên một vẻ khác lạ. 


Với Hạ Huyên thì cười được, còn với Trình Hạo thì ngay cả cười cũng lười. 


Anh nhận lấy mấy cái túi từ tay Trình Hạo, xua cậu đi.


Trình Hạo đến gần anh, thì thầm một câu "trọng sắc khinh bạn" rồi quay người bỏ đi.


Lục Tư Châu dường như không bận tâm đến lời Trình Hạo nói. 


Anh nhướn mày: "Đây, mời cả phòng các cậu ăn."


Hạ Huyên: "..."


"Bảo bối Huyên Huyên, nhờ phúc của cậu mà cuối cùng tớ cũng được ăn bánh bao 'Ma Ký' rồi." 


Kính của Chu Duyệt mờ sương. 


Cô ấy không lau, dùng ngón tay kéo kính xuống, cúi đầu nhìn Hạ Huyên: "Chỉ là muốn hỏi, còn nữa không?"


"..." Hai lần đã rất ngại rồi, làm sao có thể có nữa. Cô lắc đầu: "Hết rồi."


"Vậy cũng được." Chu Duyệt lại ăn thêm một cái bánh bao: "Thực ra ăn một lần cũng đủ vốn rồi."


Trịnh Yến khoác tay lên vai Hạ Huyên, véo mặt cô: "Nói đi. Rốt cuộc hai người có quan hệ gì? Đừng có nói là bạn học bình thường nữa nhé."


"Đúng vậy," Tề Mai Mai nói: "Cũng là bạn học bình thường, tớ đâu có được cậu ấy mang bữa sáng đến tận nơi."


Mặt Hạ Huyên đỏ bừng: "Trước đây bọn tớ cũng là bạn học."


"Bạn học cấp ba?" Tống Gia Gia hỏi.


"Bạn học cấp hai kiêm cấp ba." Hạ Huyên giải thích: "Cấp hai không cùng lớp, cấp ba thì cùng lớp."


"Ý cậu là, từ cấp hai đến đại học hai người đều là bạn học?" Tề Mai Mai tóm tắt ý chính: "Thanh mai trúc mã à?"


"..." Hạ Huyên phủ nhận: "Không phải thanh mai trúc mã."


"Cũng gần như vậy rồi." Trịnh Yến huých vai Hạ Huyên: "Hai người chưa từng có chuyện gì à?"


"Cứu cậu ấy thì có tính không?" Dù sao cũng đã khai, Hạ Huyên dứt khoát nói hết, đỡ phải bị họ tra hỏi nữa.


"Wow, ân nhân cứu mạng cơ đấy." Chu Duyệt vỗ tay.


Tống Gia Gia hỏi: "Những người trên phim truyền hình thường đền ơn ân nhân cứu mạng thế nào?"


Trịnh Yến, Chu Duyệt và Tề Mai Mai đồng thanh trả lời: "Lấy thân báo đáp."


"..." Mặt Hạ Huyên càng đỏ hơn.


Khi Hạ Huyên và các bạn đi học, họ thường ngồi cùng nhau. 


Hôm nay giữa họ có thêm một người nữa.


Trịnh Yến và các bạn sau khi biết về mối quan hệ giữa Hạ Huyên và Lục Tư Châu đã loại anh ra khỏi danh sách "bạn trai", hoàn toàn coi anh là bạn học.


Đều là những người đã ăn bữa sáng của anh, thấy anh đến, họ gần như không chút do dự, đứng lên nhường chỗ.


Vị trí bên cạnh Hạ Huyên cứ thế bị bỏ trống. 


Lục Tư Châu lịch sự hỏi: "Tôi ngồi đây được không?"


Gần đây tỷ lệ đi học của các bạn trong lớp rất cao. 


Hạ Huyên quay đầu nhìn lại, trừ chỗ bên cạnh cô ra thì không còn chỗ trống nào. 


Không thể không cho anh lên lớp. 


Cô lấy cặp sách từ trong ngăn bàn ra, đứng dậy nhích vào, nhường chỗ trống cho Lục Tư Châu ngồi.


Phía sau vang lên những tiếng xì xào, trong đó còn có giọng của một bạn nam. 


Có người chọc vai Hạ Huyên: "Bạn học Hạ, cho tớ mượn một cây bút được không?"


Câu "được" của Hạ Huyên còn chưa kịp nói ra, Lục Tư Châu đã đưa cây bút của mình cho bạn nam đó: "Dùng của tôi này."


Bạn nam đó mượn bút chỉ là cái cớ, nói chuyện với Hạ Huyên mới là chính. 


Cậu ấy cầm bút, nói: "Tớ không thích dùng mực màu này lắm."


"Xoảng" một tiếng, Lục Tư Châu đổ hết bút trong hộp bút ra trước mặt bạn nam đó, nhướn mày nói: "Cứ dùng thoải mái."


"..." Bạn nam đó không nói được lời nào.


Hạ Huyên nhìn cảnh tượng này, khóe môi khẽ nhếch lên. 


Sau khi cười xong, cô phát hiện Lục Tư Châu nghiêng người, đầu hơi nghiêng, một tay chống cằm nhìn cô.


Tim cô đột nhiên thắt lại. 


Cô hỏi: "Làm gì thế?"


Lục Tư Châu: "Tôi không có bút rồi. Cho tôi mượn một cây được không?"


Hạ Huyên ra ngoài vội cũng quên mang hộp bút. 


Cô chỉ có đúng một cây, do dự nói: "Tớ chỉ có một cây thôi."


Khóe môi Lục Tư Châu nở một nụ cười lười nhác.


"Không sao. Hai chúng ta dùng chung một cây cũng được."


Cho đến lúc ăn trưa mặt Hạ Huyên vẫn còn đỏ. 


Trịnh Yến và các bạn trêu chọc cô, bắt chước giọng Lục Tư Châu.


"Không sao. Hai chúng ta dùng chung một cây cũng được."


Tống Gia Gia rùng mình: "Ngọt ngào quá đi."


Hạ Huyên cúi đầu thấp đến mức gần như chui vào bát cơm. 


Cô hiểu Lục Tư Châu. 


Anh nói những lời đó chỉ đơn thuần là muốn mượn bút, không có ý gì khác.


Nhưng cô giải thích cho họ nghe, họ lại không tin. 


Hạ Huyên dứt khoát không giải thích nữa, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.


Đột nhiên, Hạ Huyên cảm thấy xung quanh im lặng hẳn. 


Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lục Tư Châu cầm khay thức ăn đứng trước bàn, nói với Trịnh Yến và bọn họ:


"Cô ấy nhút nhát."


"Đừng bắt nạt cô ấy."


 


Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên Story Chương 27: Ngại ngùng
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...