Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Chương 26: Gặp Lại
486@-
Khoảng thời gian sau khi có điểm thi đại học, Hạ Huyên rất bận rộn.
Cô đạt 700 điểm, trở thành thủ khoa khối xã hội của kỳ thi năm nay.
Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến chúc mừng, tiệc tùng liên miên.
Hạ Huyên đạt được thành tích tốt như vậy, coi như làm nhà họ Hạ vẻ vang.
Thái độ của Trương Quyên đối với cô cũng thay đổi rõ rệt.
Dù thỉnh thoảng vẫn cằn nhằn vài câu, nhưng mỗi khi Hạ Tiểu Xuyên gây sự, Trương Quyên không còn vô cớ đứng về phía nó nữa.
Mất đi sự che chở của Trương Quyên, Hạ Tiểu Xuyên trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng không dám tùy tiện chọc ghẹo Hạ Huyên.
Kỳ nghỉ hè này Hạ Huyên hiếm hoi được sống thoải mái.
Điều duy nhất không trọn vẹn là tiệc tùng quá nhiều.
Sau khi tham gia một lần, cô không muốn tham gia nữa.
Nhưng vì đang ở nhà, không thể không đi.
Vì vậy, cô đã sớm rời Yến Thành đến Nam Thành.
Nói là để sớm thích nghi với môi trường mới, nhưng thực chất là để chạy trốn.
Dường như, dù đã qua bao lâu, cô vẫn không quen với những nơi đông người.
Giống như Trương Quyên thường cằn nhằn, tính cách này của cô sau này ra xã hội khó mà thích nghi được.
Mỗi khi nghe những lời đó, Hạ Huyên chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt.
Trương Quyên có lẽ đã quên, tính cách này của cô có liên quan không nhỏ đến bà ấy.
Trí nhớ của con người rất kỳ lạ, đôi khi nó dừng lại ở một điểm nào đó, nhưng khi cố tìm kiếm, lại chẳng tìm thấy gì.
Hạ Huyên cứ ngỡ mới rời Yến Thành chưa lâu, nhưng khi xem lại lịch mới phát hiện đã đến ngày 25 tháng 9.
Nam Thành mưa nhiều, gần như cứ hai ngày lại có một trận mưa lớn.
Sáng sớm, thầy cố vấn gửi tin nhắn nhờ Hạ Huyên giúp đón một người, nói cũng là sinh viên khoa Luật, người Bắc Thành.
Nghe thấy "Bắc Thành", ngón tay Hạ Huyên vô thức run lên.
Cô trả lời hơi chậm: [Dạ được.]
Khi Hạ Huyên ra khỏi trường, trời đang mưa.
Ngày mưa khó bắt taxi, cô đứng dưới tán ô, lặng lẽ chờ bên đường.
Chiếc váy dài trắng trên người lay động theo gió, tạo ra những đường cong mềm mại.
Dáng người cô mảnh mai, cao ráo.
Chiếc váy dài trắng bó sát tôn lên những đường cong hoàn hảo.
Chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Hạ Huyên không thích bị chú ý, tay cầm ô hơi siết chặt, vành ô rủ xuống thấp hơn, che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhỏ nhắn, tinh xảo.
Tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại thỉnh thoảng lại vang lên.
Nhóm chat ồn ào.
Hạ Huyên buồn chán chờ đợi, lấy điện thoại ra mở Wechat.
Trong nhóm "Giàu lên và Xinh đẹp", tin nhắn đã vượt quá 99+.
Trịnh Yến, biệt danh "máy nói", là người khởi đầu cuộc trò chuyện: [Ôi trời ơi, tớ vừa đi tìm thầy cố vấn, mọi người đoán xem tớ nghe thấy gì?]
Tống Gia Gia: [Nói nhanh nói nhanh.]
Tề Mai Mai: [Đừng úp mở nữa, nói đi.]
Chu Duyệt: [Nhanh lên nhanh lên.]
Trịnh Yến: [Cái người được nhận vào khoa Luật với điểm cao nhất, nghe nói hôm nay quay lại trường. Không biết người đó có lai lịch gì mà ngay cả lãnh đạo trường cũng phải để ý.]
Tống Gia Gia: [Ồ, người đó à, tớ biết một chút. Nghe nói thư viện của trường Châu Đại là do nhà anh ấy tài trợ. Giàu khủng khiếp, người lại cực kỳ đẹp trai, học giỏi kinh khủng, thời cấp 3 giải thưởng lớn nhỏ không thiếu cái nào.]
Tề Mai Mai: [Có thần thánh đến vậy không?]
Chu Duyệt: [Còn thần thánh hơn nữa. Anh ấy còn chưa nhập học đã đại diện trường tham gia cuộc thi hùng biện của thành phố. Nghe nói còn giành giải thưởng nữa cơ.]
Tống Gia Gia: [Bây giờ trên diễn đàn trường đã có người công khai tỏ tình với anh ấy rồi.]
Tề Mai Mai: [Chưa gặp mặt đã tỏ tình, họ cũng mạnh mẽ thật đấy.]
Trịnh Yến: [Chưa gặp mặt, nhưng có ảnh mà.[
Chu Duyệt: [Đáng tiếc là không phải ảnh chính diện, chỉ là ảnh sau lưng thôi, mà còn rất mờ.]
Trịnh Yến sau đó mới sực nhớ, tag Hạ Huyên vào nhóm, hỏi cô đi đâu rồi.
Hạ Huyên trả lời: "Đi đón người."
Ban đầu là thầy cố vấn tự mình đi đón.
Ai ngờ giữa đường xe bị hỏng, thầy liền liên lạc với lớp phó Hạ Huyên.
Trịnh Yến vừa định hỏi đón ai đã bị Tề Mai Mai ngắt lời.
Tề Mai Mai hỏi trong nhóm: [Nói nãy giờ vẫn chưa biết tên của nam thần thiên tài đó là gì?]
Hạ Huyên đọc đến đó thì phía trước có tiếng còi xe ô tô vang lên.
Cô giơ ô lên, ngẩng đầu nhìn.
Tài xế hạ cửa kính, nghiêng đầu hỏi cô: "Cô bé, có đi không?"
"Có ạ." Hạ Huyên thoát Wechat, gập ô lại, rũ hết nước mưa trên ô.
Cô mở cửa xe, cúi người ngồi vào.
Sau đó cô không xem nhóm chat nữa, vì vậy cũng không thấy Trịnh Yến trả lời: [Ồ, tên là Lục Tư Châu, người Bắc Thành.]
Ngày mưa đường đi khó khăn, trên đường xảy ra vài vụ tai nạn giao thông.
Tài xế lái xe chậm hơn rất nhiều, thỉnh thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu nói chuyện với Hạ Huyên.
"Cô bé, nghe giọng cháu không giống người Nam Thành nhỉ?"
Hạ Huyên đáp nhạt nhẽo: "Cháu ở Bắc..."
Từ "Thành" phía sau còn chưa kịp nói ra, cô nhận ra mình đã nói gì, mi mắt khẽ run, sửa lại: "Cháu ở Yến Thành."
"Yến Thành à," Tìa xế chậc chậc: "Yến Thành là một nơi lạnh lẽo. Nghe nói mùa đông rất dài, tuyết rơi liên tục."
"Vâng."
Hạ Huyên nói xong, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Những hạt mưa lách tách chảy trên mặt kính.
Cô lại nhớ đến ngày thi vào cấp 3 kết thúc, mưa cũng lớn như vậy, chàng trai đã đưa áo khoác cho cô.
Nghĩ đến đây, ngón tay cô co lại.
Cô đã tự nhủ sẽ không nghĩ nữa, tại sao lại nghĩ rồi?
Khi ngón tay từ từ duỗi ra, cô thấy những vết đỏ nhạt trong lòng bàn tay.
Bác tài xế rất thích nói chuyện.
Mặc kệ Hạ Huyên có trả lời hay không, bác vẫn luôn tìm chuyện để trò chuyện.
Từ Yến Thành nói đến Nam Thành, rồi từ Nam Thành nói đến Bắc Thành.
Hạ Huyên nghe bác kể về mọi thứ ở Bắc Thành, suy nghĩ dần dần rời xa.
Những ký ức đó dường như trở nên mơ hồ, rõ ràng mới chỉ cách đây không lâu, nhưng lại như đã trôi qua rất nhiều năm tháng.
Mơ hồ đến mức, cô có chút không nhớ nổi anh trông như thế nào nữa.
Đường quá tắc, dù đi nhanh, Hạ Huyên cũng chỉ vừa kịp đến ga tàu cao tốc.
Cô đi theo dòng người vào trong, vừa đi vừa nhìn quanh.
Điện thoại đổ chuông.
Cô cúi đầu nhìn màn hình, là số của thầy cố vấn.
Thầy hỏi cô đã đón được người chưa.
Hạ Huyên trả lời: "Đang chờ ạ."
Thầy cố vấn: "Vậy nhờ em nhé. Đón được người rồi thì báo cho thầy một tiếng."
Hạ Huyên: "Vâng."
Hôm nay dường như đông người hơn bình thường.
Hạ Huyên giơ tấm bảng, lặng lẽ chờ đợi.
Nửa tiếng sau, đám đông đã tan, nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng người mình cần tìm.
Thầy cố vấn gọi điện đến, cười nói: "Hạ Huyên, em cứ về đi. Vừa nãy cậu ấy gọi điện đến, nói có việc gấp cần giải quyết, sẽ về trường muộn hơn."
Thầy cố vấn sợ Hạ Huyên không vui, liên tục xin lỗi cô qua điện thoại.
Hạ Huyên nhẹ nhàng trả lời: "Không sao đâu ạ."
Sau khi cúp máy, cô quay lưng bước về.
Đi được một đoạn, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói vọng lại từ phía sau, nghe không rõ lắm.
"Châu ca, cái này."
Hạ Huyên đột ngột dừng bước.
Từ "Châu ca" cứ lặp đi lặp lại trong tai cô.
Cô từ từ quay lại, một hành động quay người tưởng chừng rất bình thường, nhưng cô lại dường như dùng hết sức lực.
Lục Tư Châu...
Sẽ là anh sao?
Hạ Huyên quay hẳn người lại, nhìn chằm chằm, cố gắng tìm kiếm trong đám đông.
Mười phút trôi qua, mắt cô mỏi nhừ, nhưng vẫn không thấy ai.
Cô khẽ nhếch môi, cười tự giễu.
Không phải đã nói là buông tay rồi sao? Tại sao nghe thấy tên anh lại có phản ứng lớn như vậy?
Hạ Huyên nhớ đến cuộc gọi của Trương Tuyết trước khi khai giảng.
Hai người lâu ngày không gặp, nói chuyện không dứt.
Gần kết thúc, Trương Tuyết dừng lại hỏi cô: "Cậu có muốn biết tin tức về cậu ấy không?"
Hạ Huyên khựng lại, mi mắt từ từ rủ xuống, ánh sáng trong mắt bị che khuất.
Một lúc lâu sau, cô nói: "Thôi."
Trương Tuyết dường như không tin, hỏi lại lần nữa: "Cậu không muốn biết cậu ấy thi vào trường đại học nào à?"
Hạ Huyên nói: "Không muốn."
Trương Tuyết cười nhẹ: "Cũng được, dù sao cũng sẽ gặp lại."
Hạ Huyên không hỏi cô ấy tại sao lại nói sẽ gặp lại mà cúp máy.
"Xin lỗi, cho tôi đi nhờ một chút."
Bên cạnh Hạ Huyên có người kéo vali đi qua.
Hạ Huyên giật mình, khẽ gật đầu lùi lại hai bước.
Cô đang đi giày cao gót, không chú ý phía sau.
Lùi vội quá, cô đứng không vững, ngã về phía sau.
Trước đây cảnh tượng này đã xảy ra vài lần.
Dường như mỗi lần đều có anh đỡ cô.
Đáng tiếc...
Lần này không có ai đỡ.
Hạ Huyên lùi thêm ba bước nữa mới đứng vững.
Tấm bảng đón người không may rơi xuống đất.
Cô cúi người nhặt lên.
Phía trước có một người đi qua.
Gương mặt tuấn tú, dáng người cao ráo.
Anh mặc một chiếc áo khoác trắng, bên trong là sơ mi trắng.
Hai cúc trên cổ áo được mở, để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Đèn trong sảnh chờ sáng rực.
Ánh sáng trắng chiếu vào người anh, làm cho những đường nét trên khuôn mặt càng thêm sắc sảo.
Có người bên cạnh nói chuyện với anh: "Mấy cái này đều phải mang đến TSo?"
"Đúng vậy." Anh khẽ "ừm" một tiếng, tùy tiện chỉnh lại đồng hồ đeo tay.
Ngón tay anh xoay tròn, để lộ vết bớt màu đỏ ở ngón cái.
Hạ Huyên nhặt tấm bảng lên, quay người đi về phía cửa ra.
Trong đám đông phía sau, có người đi về phía cửa ra khác.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, anh dừng bước, quay đầu nhìn lại.
"Châu ca, sao không đi nữa vậy?" Tô Dương ôm một đống đồ, giục: "Nhanh lên, tớ sắp xách không nổi rồi."
Lục Tư Châu thu lại ánh mắt, cất bước đi về phía cửa ra số 2.
Trên đường về, Hạ Huyên lại gặp một vài chuyện.
Cô đi chung xe về, xuống xe mới phát hiện mất điện thoại. ( Ở Trung Quốc có đặt chung xe để giá xe rẻ hơn, sẽ đi chung vs một người khác cùng đường.)
Cô nghĩ một lát, lúc trên xe mình có gọi điện cho Trương Quyên.
Trương Quyên có thể là tiền mãn kinh sớm.
Tâm trạng lúc tốt lúc xấu.
Lúc tốt thì nói chuyện nhỏ nhẹ, lúc xấu thì nói năng không kiêng nể.
Bà nói thẳng tuột, chẳng màng khó nghe hay dễ nghe.
Hỏi cô, chú của cô có gọi điện cho cô không.
Nếu có thì đừng nói linh tinh.
Nếu chú cho tiền tiêu vặt, thì cô cứ nhận lấy, đừng như trước đây trả lại hết.
Nếu cô thật sự không muốn, thì chuyển cho bà, Hạ Tiểu Xuyên muốn học lớp năng khiếu, đang thiếu tiền.
Bà còn nói gần đây Hạ Lực cứ đi đâu đó không về nhà, không biết đang quậy phá ở đâu.
Cuối cùng, bà nói, cái nhà này không thể ở được nữa rồi.
Hạ Huyên lặng lẽ nghe bà cằn nhằn hơn mười phút.
Đến gần trường thì kết thúc cuộc gọi.
Sau đó cô đặt điện thoại sang bên cạnh, lục cặp tìm đồ.
Khi xuống xe, cô không tìm thấy đồ, cũng quên lấy điện thoại.
Hạ Huyên về đến ký túc xá, việc đầu tiên là mượn điện thoại của Trịnh Yến để gọi.
Đầu dây bên kia vang lên thông báo: Đã tắt máy...
Trịnh Yến hỏi cô: "Thế nào rồi?"
Hạ Huyên bĩu môi: "Tắt máy."
Trịnh Yến: "Vậy là mất rồi."
Không đón được người lại còn mất điện thoại, Hạ Huyên cảm thấy cô và người cần đón đó chắc chắn khắc khẩu nhau.
Thật là bị anh ta hại thảm rồi.
Tống Gia Gia nghiêng người hỏi: "Huyên Huyên, thầy cố vấn nhờ cậu đón ai vậy?"
Hạ Huyên rũ hết những nếp gấp trên váy, nhẹ nhàng nói: "Cũng là sinh viên khoa Luật. Thầy không nói tên, chỉ nói cầm bảng, người đó thấy sẽ tự đến tìm."
"Vậy người đâu?" Tề Mai Mai nhìn ra cửa.
"Không đón được." Hạ Huyên lấy sách từ trong cặp ra, nhún vai nói: "Lúc đến nơi người đó lại nói không cần đón nữa."
"Người gì vậy trời." Chu Duyệt nói.
Trịnh Yến bỗng chốc bừng tỉnh: "Khoa Luật, hôm nay mới đến trường, không phải là..."
Hạ Huyên nhướn mày hỏi: "Không phải là gì?"
Trịnh Yến chưa kịp nói thì thầy giáo đã vào lớp.
Cuộc trò chuyện dừng lại.
Hạ Huyên lấy bút và vở ra, chăm chú lắng nghe.
Tiết học này kéo dài lâu hơn bình thường.
Ngoài trời mưa vẫn không ngớt.
Không khí tràn ngập hơi ẩm.
Không hiểu sao, Hạ Huyên dường như ngửi thấy mùi quýt đã lâu không gặp.
Cũng là mùi chua chua, chát chát đó.
Cô mỉm cười, làm sao có thể.
Khi họ đang im lặng học, trong nhóm chat của khoa Luật lại trò chuyện sôi nổi.
Nhân vật trung tâm vẫn xoay quanh thủ khoa Bắc Thành hôm nay vừa mới nhập học.
[Trời ơi, tôi nhìn thấy người thật rồi. Áo khoác gió trắng, sơ mi trắng, đầy vẻ thiếu niên, nhìn cái là biết gu của tôi rồi.]
[Khuôn mặt đó đẹp trai hơn cả diễn viên.]
[Tôi thấy cái túi anh ấy xách rồi, bên trong hình như là giấy chứng nhận.]
[Bỏ chữ 'hình như' đi. Người ta đến muộn là vì đi thi hùng biện, còn được giải nhất nữa.]
[Chưa học ngày nào đã đi thi hùng biện rồi, nói dối thế.]
[Đừng có ganh tị. Trên đời này có những người có tài năng bẩm sinh như vậy đấy, làm đại thôi cũng đạt được những đỉnh cao mà người khác không thể nào chạm tới.]
[Nghe nói anh ấy đã tự học xong kiến thức cấp 3 từ năm lớp 10 rồi.]
[Tôi may mắn được gặp anh ấy một lần.]
Sau khi người đó nói câu này, những người khác đều hỏi: [Thế nào? Đẹp trai đến mức nào?]
Người đó cố ý giữ bí mật.
Đến khi mọi người nói nhiều quá, cô ấy trả lời: [Không thể dùng lời để diễn tả.]
Nhờ vậy, mọi người càng tò mò hơn về học bá bí ẩn này.
Có người đã tìm ra anh ở ký túc xá nào, định tạo ra một cuộc "tình cờ gặp mặt".
Hạ Huyên mất điện thoại, không thể xem tin nhắn nhóm.
Cô còn chưa đọc hết tin nhắn của Trịnh Yến và các bạn nên không biết có "bất ngờ" đang chờ đợi mình.
Bữa trưa, mấy người họ ăn ở căn tin.
Hạ Huyên ăn rất ít.
Tống Gia Gia thấy cô không động đũa, thò tay chọc cô một cái: "Huyên Huyên, cậu đã đủ gầy đủ đẹp rồi, đừng giảm cân nữa."
Đủ gầy đủ đẹp là thật.
Còn giảm cân thì không.
Từ học kỳ hai lớp 10, Hạ Huyên bắt đầu cao hơn hẳn, mặt cũng gầy đi rất nhiều.
Lên đại học không còn thức khuya, da dẻ trắng mịn, có thể véo ra nước.
Hơn nữa dáng người cô rất đẹp, eo thon ngực nở, mặc kiểu quần áo nào cũng khiến người khác phải chú ý.
Hạ Huyên trước đây không trang điểm.
Lên đại học cô cũng học trang điểm nhẹ nhàng, trông càng xinh đẹp hơn.
Điểm quyến rũ nhất của cô là đôi mắt linh hoạt, đen láy sáng ngời, có ánh sáng rực rỡ trong đó.
"Không giảm cân." Hạ Huyên tiện tay đưa chiếc đùi gà vừa lấy cho Chu Duyệt: "A Duyệt, cậu ăn đi."
"Tiểu Huyên Huyên cậu tốt thật đấy." Chu Duyệt đưa tay ôm cô một cái, rồi buông ra, tiện miệng hỏi: "Huyên Huyên, bao giờ cậu đi mua điện thoại mới vậy?"
Buổi chiều còn có tiết học, Hạ Huyên nghĩ một lát: "Tối nay đi."
"Tớ đi cùng cậu." Chu Duyệt xung phong.
Hạ Huyên cười gật đầu, lại đưa chiếc đùi gà còn lại cho cô ấy.
Hai năm học nội trú cấp 3, không còn tiếng cãi vã ở nhà, dạ dày cô lại có vấn đề.
Hạ Huyên không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ.
Ăn xong sẽ khó chịu rất lâu, đặc biệt là vào những ngày mưa.
Sau khi chia đùi gà và sườn cho mọi người, Hạ Huyên từ từ ăn.
Trịnh Yến húp một ngụm canh, hỏi: "Mọi người có xem nội dung trò chuyện trong nhóm không?"
"Nói gì vậy?" Chu Duyệt cầm khăn giấy lau tay: "Cái nhóm đó tớ đã tắt thông báo rồi."
"Tớ xem rồi." Tề Mai Mai đặt thìa xuống, thẳng lưng: "Chuyện của nam thần thiên tài."
"Nam thần thiên tài gì cơ?" Hạ Huyên nuốt cơm trong miệng xuống, lại cầm bát lên húp một ngụm canh: "Nam thần thiên tài nào?"
"Lớp chúng ta không phải có một bạn vẫn chưa đến à? Hôm nay cậu ấy đến rồi." Trịnh Yến cười híp mắt: "Vừa đến đã gây xôn xao rồi."
"Ồ, vậy sao." Hạ Huyên dường như không hề hứng thú, tiếp tục cúi đầu ăn.
"Cậu không muốn gặp anh ấy à?" Tống Gia Gia chống cằm: "Nghe nói anh ấy vừa cao vừa đẹp trai, học giỏi, quan trọng là gia thế cũng rất tốt. Nếu tìm được một người bạn trai như vậy, chắc sau này không phải lo gì nữa."
Hạ Huyên không có ý định để bạn trai nuôi.
Thà tự lực cánh sinh, cô còn thích hơn.
Chỉ là cô không giỏi ăn nói, cũng quen không phản bác người khác.
Nghe Tống Gia Gia nói, cô không đưa ra ý kiến gì, chỉ nói: "Không muốn."
"Quên mất, Huyên Huyên của chúng ta cũng là học bá." Chu Duyệt khoác vai cô, nhướn mày: "À đúng rồi Huyên Huyên, hình như tớ nhớ cậu từng nói, cậu học cấp 3 ở Bắc Thành."
"Ừm, đúng vậy. Sao thế?" Hạ Huyên nghiêng đầu hỏi cô ấy.
"Nam thần thiên tài hôm nay đến cũng học cấp 3 ở Bắc Thành." Chu Duyệt chạm vào trán: "Hình như là... trường cấp 3 Tịnh Dương."
"Tách."
Ngón tay Hạ Huyên buông lỏng.
Chiếc thìa rơi xuống đất, lăn trên sàn rồi cuối cùng rơi hẳn xuống.
Cô cúi người nhặt, ngón tay run run.
Phải nhặt mấy lần mới cầm được chiếc thìa.
Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua sợi tóc ở thái dương.
Cô khẽ hỏi: "Trường cấp 3 Tịnh Dương?"
Chu Duyệt gật đầu: "Nghe nói thế."
Lời vừa dứt, tim Hạ Huyên bỗng chốc thắt lại.
Chắc là... không trùng hợp đến vậy đâu.
Bữa cơm sau đó, Hạ Huyên ăn một cách lơ đãng.
Cô cũng không nghe rõ Trịnh Yến nói gì, càng không nghe thấy Trịnh Yến nói buổi chiều người bạn mới đó sẽ đến lớp học, cuối cùng cũng được thấy người thật.
Buổi chiều, Hạ Huyên vừa vào lớp đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước đây hàng ghế sau thường đầy, hàng ghế trước trống.
Hôm nay không biết vì sao, hàng ghế trước lại chật kín người, toàn là nữ sinh.
Cô còn phát hiện, họ đều cố ý ăn diện.
Hơn nửa số nữ sinh mặc đồ khác so với buổi sáng.
Hạ Huyên cũng không nghĩ nhiều, tìm một chỗ ở hàng ghế sau.
Phía trước có tiếng thì thầm.
Một nữ sinh khẽ nói: "Sao mọi người đều ra hàng trước ngồi thế? Tớ cứ tưởng chỉ có mình tớ ra đây chứ, đông quá đi."
Một nữ sinh bên cạnh tiếp lời: "Không có cách nào. Ai cũng nghe nói học bá thích ngồi hàng trước nghe giảng, nên mọi người đều ra ngồi hàng trước."
Dù giọng nói đã cố ý hạ thấp, nhưng Hạ Huyên có thính lực rất tốt.
Cô nghe rõ từng chữ một.
Cô khẽ lắc đầu, cười nhạt, sau đó lấy sách vở từ trong cặp ra.
Trong khi những người khác đều nhìn ra cửa, chỉ có một mình cô cúi đầu đọc sách.
Ngón tay trắng nõn, thon dài cầm bút gạch gạch, viết viết trên sách.
Khi không còn gì để gạch, để viết, cây bút xoay tròn nhanh chóng trong năm ngón tay cô.
Cô cũng không nhớ mình bắt đầu học xoay bút từ khi nào.
Dường như là trong một khoảnh khắc vô tình nào đó.
Đến khi phát hiện ra thì đã trở thành một thói quen.
Một thói quen khó bỏ.
Sau này, cô dứt khoát không cố gắng bỏ nữa.
Đang xoay, cây bút bị rơi, không may vẽ một đường dài trên mu bàn tay cô.
Hạ Huyên nghiêng người, mở khóa kéo cặp sách, thò tay vào tìm.
Có lẽ là quên mang theo, cô tìm rất lâu vẫn không thấy.
Trịnh Yến, Chu Duyệt, Tống Gia Gia, Tề Mai Mai vẫn chưa đến.
Xung quanh Hạ Huyên không có ai ngồi.
Không tìm được người để mượn khăn giấy, cô khóa cặp lại, định đi vào nhà vệ sinh rửa.
Cô còn chưa đứng dậy, một gói khăn giấy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Loại "Tâm Tương Ấn", nhãn hiệu cô vẫn luôn dùng.
Cô nhìn theo gói khăn giấy, thấy bàn tay của người đó.
Ngón tay trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy một bàn tay đẹp như vậy là hồi cấp 3.
Không ngờ, còn có người giống Lục Tư Châu, bàn tay cũng đẹp như thế.
Hạ Huyên nhận lấy, từ từ ngẩng đầu.
Khóe môi cô khẽ cong lên, mỉm cười nói cảm ơn: "Cảm ơn..."
Lời còn chưa nói hết, một khuôn mặt quen thuộc đã đập vào mắt cô.
Nụ cười trên mặt Hạ Huyên đông cứng.
Khóe môi cong lên từ từ hạ xuống, môi mím chặt.
Hôm nay trời mưa, âm u, không có ánh sáng.
Nhưng cô vẫn cảm thấy chói mắt.
Mắt cô cay xè.
Cô chớp mắt thật chậm.
Khi mở mắt ra, người đó vẫn ở trước mặt cô, nhưng đã từ tư thế đứng chuyển sang ngồi.
Anh ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay mân mê gói khăn giấy "Tâm Tương Ấn".
Tốc độ xoay rất nhanh, nhìn là biết thường xuyên chơi.
Hạ Huyên nhìn anh.
Gần như theo bản năng, những ký ức chôn sâu trong lòng đều ùa về.
"Lục Tư Châu, có phải cậu thích Hạ Huyên không?"
"Đừng nói bậy, bọn tớ chỉ là bạn học bình thường."
"Nói dối, tớ thấy cậu lén đưa cô ấy về nhà rồi."
"Cái đó không liên quan đến việc thích hay không, là vì cô ấy đã cứu tớ."
"... Thì ra là vì lý do này, tớ cứ tưởng cậu thích cô ấy."
"... Không có chuyện đó."
Hình ảnh vụn vặt khiến Hạ Huyên đột nhiên cảm thấy cổ họng chua xót.
Nhịp tim cô cũng không đều, rất hoảng loạn.
Câu nói "tớ đã buông tay rồi" cùng với tiếng tim đập thình thịch, bị đẩy bật ra.
Cảnh tượng tái ngộ ngày hôm đó cứ mãi luẩn quẩn trong đầu Hạ Huyên.
Chàng trai mặc áo khoác gió trắng, sơ mi trắng, quần jeans sáng màu, trông như bước ra từ một tấm poster.
Vẫn đầy vẻ thiếu niên.
Nhưng cũng có những điểm khác biệt rõ rệt so với thời cấp 3.
Dáng người anh cao hơn.
Gương mặt đã hoàn toàn trưởng thành.
Sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh hơn, nhìn kỹ còn có vài phần sắc sảo.
Đường cong từ cằm đến yết hầu rõ nét hơn trước.
Tư thế ngồi cũng không còn tùy ý như thời cấp 3, lưng thẳng tắp, bờ vai rộng hơn.
Trên người anh rõ ràng không có ánh sáng, nhưng lại như hội tụ vô số ánh sáng, làm người ta lóa mắt.
Hạ Huyên bàng hoàng tỉnh lại, nghe thấy tiếng kinh ngạc từ hàng ghế trước.
Các nữ sinh đồng loạt quay lại nhìn.
Lúc đó cô mới nhận ra, hóa ra anh chính là nam thần học bá được mọi người nhắc đến, vừa cao ráo vừa đẹp trai, học giỏi, gia thế lại tốt.
Là nhân vật được bàn tán sôi nổi trong nhóm chat.
Là "người tình trong mộng" của các nữ sinh.
Hạ Huyên không thể nhớ rõ lúc đó anh đã nói gì.
Điều duy nhất cô nhớ là, anh đã kéo tay cô, đặt gói khăn giấy vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: "Lau đi."
Khoảnh khắc đó, hình ảnh trùng khớp với thời cấp 3.
Cô dường như quay về năm lớp 10, anh cũng đã nói với cô như vậy.
Hai ngày sau đó, Hạ Huyên sống trong bối rối.
Một người tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, có lẽ ai cũng sẽ bối rối.
Cô tranh thủ gọi điện cho Trương Tuyết, hỏi cô ấy đây là chuyện gì?
Trương Tuyết cũng học đại học ở Nam Thành, là khoa Truyền thông của Nam Đại.
Trường cô ấy cách Châu Đại hơn một giờ đi xe.
Cô ấy phấn khích nói: "Hai người gặp nhau rồi à?"
Hạ Huyên hít một hơi thật sâu: "Cậu sớm biết anh ấy cũng học Châu Đại?"
Trương Tuyết nói: "Cũng không phải sớm lắm, chỉ là vô tình nghe Tô Dương nhắc đến."
"Vậy tại sao không nói trước cho tớ?" Hạ Huyên hỏi.
"Tớ định nói mà, nhưng cậu nói không muốn." Trương Tuyết nhắc lại: "Lần gọi điện trước, tớ hỏi cậu có muốn nghe tin tức về Lục Tư Châu không, cậu nói không."
Hạ Huyên: "..."
Trương Tuyết tò mò hơn về chuyện họ gặp mặt: "Thế nào rồi? Hai người nói chuyện vui vẻ không?"
Hạ Huyên nghĩ đến cảnh tượng lúc đó.
Các nữ sinh hàng ghế trước vây lấy anh.
Nói chuyện?
Họ không có cơ hội nói chuyện.
"Sao vậy? Gặp mặt không vui à?" Trương Tuyết cao giọng: "Cậu nói cho tớ biết đi, tớ sẽ tìm Tô Dương tính sổ."
Tô Dương cũng đến Nam Thành, học khoa Kiến trúc.
Trường cậu ấy rất gần với khoa Truyền thông của Nam Đại.
Khi rảnh rỗi thường tìm Trương Tuyết đi ăn.
"Không có."
Hạ Huyên không muốn nói nhiều, chuyển sang chuyện khác.
Trương Tuyết tiện miệng nói: "À đúng rồi, một thời gian nữa có buổi họp mặt bạn bè cấp 3, cậu có đi không?"
"Thôi." Hạ Huyên nói: "Dù sao tớ cũng không ở trường Tịnh Dương lâu, đi cũng không hợp."
Trương Tuyết không thích nghe câu này: "Có gì mà không hợp? Mọi người đều đến, cậu cũng đến đi. Nha? Đi đi mà."
Hạ Huyên: "Tớ xem đã, có thể không tiện."
Trương Tuyết cười hì hì: "Không sao, khi nào tiện thì chúng ta lại tụ tập."
Kết thúc cuộc gọi, Hạ Huyên nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mới mua.
Màn hình tối đen in bóng khuôn mặt mờ ảo của cô.
Trông cô không được khỏe.
Quầng thâm dưới mắt khá nặng, da cũng sạm đi.
Trịnh Yến từ nhà vệ sinh ra, chỉ vào mắt Hạ Huyên: "Huyên Huyên, cậu dạo này ngủ không ngon à? Quầng thâm nặng thế."
Hạ Huyên đưa tay day thái dương: "Ừm, bị đề tài làm cho mất ngủ một chút."
"Chuyện học hành không thể vội vàng được. Vẫn phải giữ gìn sức khỏe." Trịnh Yến lấy một gói mặt nạ mới từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Hạ Huyên: "Đắp mặt nạ rồi nghỉ ngơi một chút."
Hạ Huyên nhận lấy, nói: "Cảm ơn cậu."
Gia đình Trịnh Yến rất khá giả.
Cô ấy có thói quen mỗi khi mua đồ thường mua khá nhiều, dùng không hết thì chia sẻ với mọi người.
Ban đầu Hạ Huyên không nhận, cảm thấy rất ngại.
Nhưng sau này cứ từ chối mãi, Trịnh Yến không vui hỏi cô: "Sao thế, sợ đồ có độc à?"
Hạ Huyên nói: "Không phải."
Trịnh Yến: "Không phải thì cứ nhận đi."
Sau đó, Hạ Huyên cũng nhận.
Nhưng cô khác với những người khác, cô không nhận không, thỉnh thoảng cô cũng đáp lại bằng một thứ gì đó.
Hạ Huyên gật đầu: "Được."
Đắp mặt nạ xong vẫn còn thời gian.
Cô đi giặt hai bộ quần áo, rồi mới cùng họ đến lớp.
Quả nhiên, trong lớp chật kín người.
Mọi người đều tụ tập ở hàng ghế sau.
Hạ Huyên và các bạn đi lên hàng ghế trước.
Cô và Trịnh Yến ngồi ở hàng đầu tiên, Chu Duyệt, Tề Mai Mai và Tống Gia Gia ngồi ở hàng thứ hai.
Về vụ lộn xộn hôm đó, Trịnh Yến vẫn luôn tiếc nuối.
Vì bận việc nên cô ấy không thể tận mắt chứng kiến, chỉ xem qua video.
Nhưng như vậy thì không đủ.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy khẽ chạm vào tay Hạ Huyên, thì thầm hỏi: "Huyên Huyên, cậu với nam thần có quen nhau không?"
"Gì cơ?" Hạ Huyên nhất thời không phản ứng kịp: "Nam thần nào?"
Trịnh Yến nhắc nhở cô: "Lục Tư Châu, nam thần Lục đại nhân đấy. Không phải bây giờ cậu còn chưa nhớ tên anh ấy chứ?"
Hôm đó Trịnh Yến xem video, thấy Lục Tư Châu chủ động ngồi cạnh Hạ Huyên, tưởng họ quen nhau.
Hai ngày nay cô ấy luôn muốn hỏi cho rõ, nhưng Hạ Huyên tỏ vẻ không muốn nói, khiến cô ấy không biết bắt đầu từ đâu.
Hạ Huyên im lặng vài giây, cúi đầu đáp: "Không quen."
Đang nói chuyện, trong lớp đột nhiên im bặt.
Sau đó, có người đi ngang qua cô.
Tà áo của người đó lay động theo gió, lướt qua mép bàn cô.
Trong thoáng chốc, Hạ Huyên thấy một màu trắng.
Ngoài màu trắng đó ra, cô còn thấy một vết bớt mờ nhạt.
Người đó cầm một chai Powerade trong tay.
Tim Hạ Huyên đột nhiên run lên.
Cô nhớ lại khoảng thời gian mới chuyển đến trường cấp 3 số 2 ở Yến Thành.
Cô và bạn cùng bàn đi đến cửa hàng tiện lợi của trường để mua đồ uống.
Đứng trước những kệ hàng, cô nhìn thấy những chai Powerade được xếp ngay ngắn.
Ngón tay cô do dự đưa ra, sắp chạm vào thì lại rụt về.
Nước mắt cứ thế chảy xuống, không hề báo trước.
Nước mắt nhanh chóng làm mờ mắt cô.
Cô nghe thấy bạn cùng bàn hỏi: "Sao vậy? Tại sao lại khóc?"
Hạ Huyên hít hít mũi.
Cô không lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Không có thứ tớ muốn uống."
Bạn nữ đó có lẽ lần đầu tiên thấy có người vì không mua được đồ uống yêu thích mà khóc.
Cô ấy lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Hạ Huyên, rồi đưa chai sữa mình vừa mua cho cô: "Cầm lấy, uống cái này đi, cái này ngon lắm."
Hôm đó Hạ Huyên đã khóc rất lâu.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao lại khóc.
Nhìn chai sữa trong tay, cô chỉ cảm thấy nửa năm lớp 10 như một giấc mơ.
Khi tỉnh, tất cả đều biến mất.
Sau đó cô không uống Powerade nữa, mà chuyển sang uống sữa.
Nhưng mỗi lần đến cửa hàng tiện lợi mua đồ uống, cô vẫn có thói quen nhìn Powerade một cái, dường như qua nó, cô có thể thấy được điều gì đó.
"Làm phiền một chút, tôi ngồi đây được không?" Giọng nam dễ nghe từ từ vang lên.
Chu Duyệt ở hàng sau nhướn mắt kính, cầm điện thoại lên so sánh, rồi gật đầu mạnh: "Được, được."
Lục Tư Châu cúi người ngồi xuống, khẽ nhếch môi, lịch sự nói: "Cảm ơn."
Khoảnh khắc chàng trai nhếch môi quá đẹp trai, Chu Duyệt như bị thiếu ô-xy, mặt đỏ bừng.
Một lúc sau mới phản ứng lại, khẽ nói: "Nam thần, tôi là Chu Duyệt. Kết bạn Wechat nhé."
Sợ quá đường đột, Chu Duyệt giải thích: "Khoa chúng ta ai cũng là mọt sách, rất khó chiếm được chỗ ngồi. Lần sau tôi chiếm chỗ cho cậu, sẽ nhắn Wechat báo cậu biết."
Nói xong, cô ấy mở khóa màn hình, vào Weixin, bật mã QR.
Động tác liền mạch, không cho người khác có thời gian phản ứng.
Lục Tư Châu xoay bút.
Anh lướt mắt nhìn về phía trước một cách vô tình.
Một bóng hình lọt vào mắt anh, ẩn sâu trong ánh sáng.
Anh khẽ nhướn mày, tựa người ra sau, duỗi đôi chân dài dưới bàn.
Mũi giày dường như chạm vào cái gì đó.
Khóe môi anh nở một nụ cười lười nhác: "Xin lỗi, tôi không mang điện thoại."
Một bạn nam đi ngang qua sau lưng anh bĩu môi.
Lừa ai chứ, vừa nãy còn thấy anh chơi game trên điện thoại cơ mà.
Chu Duyệt cười gượng, cất điện thoại đi: "Không sao, vậy lần sau vậy."
Cô nghiêng người, cầm điện thoại nhắn tin vào nhóm "Giàu lên và Xinh đẹp".
Chu Duyệt: [Mọi người đều nói xin Wechat của nam thần khó lắm, xem ra là thật rồi. Chị em ơi, tớ đã hy sinh rồi, các cậu lên đi.]
Chu Duyệt: [Cơ hội nghìn năm có một đấy, phải nắm lấy.]
Tống Gia Gia tiên phong.
Cô ấy cười: [Nam thần, cậu không mang điện thoại cũng không sao. Số điện thoại của cậu là bao nhiêu, tôi kết bạn trước. Lúc nào cậu rảnh thì đồng ý sau.]
Chu Duyệt giơ ngón cái lên tán thưởng Tống Gia Gia.
Hạ Huyên đang xoay bút.
Đột nhiên ngón tay cô run lên, cây bút rơi xuống bàn, lăn trên mặt bàn rồi cuối cùng rơi hẳn xuống.
Cô cúi người nhặt.
Có người nhanh hơn cô một bước.
Cảnh tượng này trùng khớp với lần Lục Tư Châu đổi chỗ ngồi, giúp cô nhặt bút hồi cấp 3.
Vượt qua ngàn ngày ngàn đêm, ngón tay họ lại chạm vào nhau.
Ngón tay Hạ Huyên như bị điện giật, nhanh chóng rụt lại.
Hàng mi cô rủ xuống.
Ánh sáng lướt trên mặt cô, những tia sáng lấp lánh đọng lại trong mắt cô.
Cơn gió thổi vào mang theo một hơi nóng kỳ lạ.
Đột nhiên, cô nghe thấy anh nói: "Hạ Huyên, lâu rồi không gặp."
Đêm hôm đó Hạ Huyên mất ngủ.
Cô trằn trọc không ngủ được.
Ngón tay trắng trẻo run rẩy mở Wechat, chạm vào ảnh đại diện của Lục Tư Châu.
Lần này không phải chế độ "chỉ xem được trong ba ngày" nữa.
Trang cá nhân của anh mở hoàn toàn.
Cô lướt từng bài viết một như trước đây, cảm thấy có gì đó khác lạ.
Sau đó cô mới nhận ra khác ở chỗ nào.
Cô không còn thấy bức ảnh công khai nắm tay kia nữa.
Hạ Huyên có chút không tin.
Cô lướt xem trang cá nhân của anh thật kỹ, hình như, thật sự không có.
Cô bỗng chốc thấy khó hiểu.
Chuyện gì vậy?
Đã xóa rồi?
Tại sao phải xóa?
Không có ai cho Hạ Huyên câu trả lời.
Cô cũng không thể đi hỏi.
Có một khoảnh khắc, Hạ Huyên đã nghĩ, có lẽ mình đã nhìn nhầm.
Có lẽ thật sự không có bức ảnh đó.
Nhưng rồi cô lại nghĩ, cô từ bỏ không chỉ vì bức ảnh công khai bạn gái đó, mà còn vì những lời Lục Tư Châu nói với Giang Phong.
Anh...
Chưa từng thích cô.
Sự đối tốt của anh với cô, chỉ vì cô là ân nhân cứu mạng anh.
Trong không khí dường như đột nhiên tràn ngập mùi quýt.
Lòng Hạ Huyên cứ thế nguội lạnh đi từng chút một.
Những chấn động do việc tái ngộ mang lại đều bị bao vây bởi sự chua xót.
Nửa đêm hôm đó, Hạ Huyên mơ một giấc mơ rất dài.
Cô không nhớ cụ thể đã mơ thấy gì, chỉ biết khi tỉnh dậy, mắt cô rất cay, giọng mũi cũng rất nặng.
Tống Gia Gia nghe thấy Hạ Huyên hắt hơi mấy cái liền, hỏi cô: "Huyên Huyên, cậu bị cảm rồi à?"
Hạ Huyên xoa xoa mũi: "Hơi hơi."
Tống Gia Gia: "Không được coi thường cảm cúm đâu, nhớ uống thuốc đấy."
"Ừm." Tính Hạ Huyên rất tốt, cô rất hòa đồng với các bạn cùng phòng, có lẽ vì cô mang lại cảm giác yếu đuối, nên Trịnh Yến và mấy người kia đều có thói quen bảo vệ cô.
"Nếu cậu không muốn đi một mình, tớ đi cùng cậu." Tề Mai Mai vừa chải tóc vừa nói: "Cái anh thực tập ở phòng y tế đẹp trai lắm, nhân tiện đi gặp mặt luôn."
Chu Duyệt trêu cô ấy: "Cậu đấy, cẩn thận bị nam sắc làm mê hoặc."
Tề Mai Mai: "Nếu có mê hoặc thì cũng là bị nam thần mê hoặc, anh thực tập kia vẫn còn kém lắm."
Nhắc đến Lục Tư Châu, ngón tay Hạ Huyên cầm cốc nước run lên.
Nước trong cốc tràn ra một chút, làm tay cô đỏ ửng.
Cô đặt cốc nước xuống, đi vào nhà vệ sinh rửa.
Không biết là vì đau hay vì lý do nào khác, khóe mắt cô không kìm được mà ướt.
Mãi cho đến khi cảm giác chua xót khó tả đó qua đi, cô mới cảm thấy khá hơn.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã nghe thấy tiếng thốt lên kinh ngạc từ bên ngoài.
"Là Lục Tư Châu kìa."
"Anh ấy ở dưới ký túc xá nữ làm gì vậy?"
"Nhìn kiểu này giống như đang đợi ai đó."
"Trong tay anh ấy hình như còn xách bữa sáng nữa."
"Anh ấy mua cho ai vậy?"
Hạ Huyên ở gần cửa, nghe từng lời họ nói, tâm trạng cô bỗng chốc chùng xuống.
Vừa định di chuyển, điện thoại trong túi cô lại reo lên.
Cô lấy ra, nhìn màn hình.
Là một số lạ.
Chần chừ vài giây, cô nhấn nút nghe.
Bên trong vang lên một giọng nói quen thuộc, trầm ấm, đầy sức hút.
Hạ Huyên nghe Lục Tư Châu nói:
"Xuống đi."
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Khoảng thời gian sau khi có điểm thi đại học, Hạ Huyên rất bận rộn.
Cô đạt 700 điểm, trở thành thủ khoa khối xã hội của kỳ thi năm nay.
Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến chúc mừng, tiệc tùng liên miên.
Hạ Huyên đạt được thành tích tốt như vậy, coi như làm nhà họ Hạ vẻ vang.
Thái độ của Trương Quyên đối với cô cũng thay đổi rõ rệt.
Dù thỉnh thoảng vẫn cằn nhằn vài câu, nhưng mỗi khi Hạ Tiểu Xuyên gây sự, Trương Quyên không còn vô cớ đứng về phía nó nữa.
Mất đi sự che chở của Trương Quyên, Hạ Tiểu Xuyên trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng không dám tùy tiện chọc ghẹo Hạ Huyên.
Kỳ nghỉ hè này Hạ Huyên hiếm hoi được sống thoải mái.
Điều duy nhất không trọn vẹn là tiệc tùng quá nhiều.
Sau khi tham gia một lần, cô không muốn tham gia nữa.
Nhưng vì đang ở nhà, không thể không đi.
Vì vậy, cô đã sớm rời Yến Thành đến Nam Thành.
Nói là để sớm thích nghi với môi trường mới, nhưng thực chất là để chạy trốn.
Dường như, dù đã qua bao lâu, cô vẫn không quen với những nơi đông người.
Giống như Trương Quyên thường cằn nhằn, tính cách này của cô sau này ra xã hội khó mà thích nghi được.
Mỗi khi nghe những lời đó, Hạ Huyên chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt.
Trương Quyên có lẽ đã quên, tính cách này của cô có liên quan không nhỏ đến bà ấy.
Trí nhớ của con người rất kỳ lạ, đôi khi nó dừng lại ở một điểm nào đó, nhưng khi cố tìm kiếm, lại chẳng tìm thấy gì.
Hạ Huyên cứ ngỡ mới rời Yến Thành chưa lâu, nhưng khi xem lại lịch mới phát hiện đã đến ngày 25 tháng 9.
Nam Thành mưa nhiều, gần như cứ hai ngày lại có một trận mưa lớn.
Sáng sớm, thầy cố vấn gửi tin nhắn nhờ Hạ Huyên giúp đón một người, nói cũng là sinh viên khoa Luật, người Bắc Thành.
Nghe thấy "Bắc Thành", ngón tay Hạ Huyên vô thức run lên.
Cô trả lời hơi chậm: [Dạ được.]
Khi Hạ Huyên ra khỏi trường, trời đang mưa.
Ngày mưa khó bắt taxi, cô đứng dưới tán ô, lặng lẽ chờ bên đường.
Chiếc váy dài trắng trên người lay động theo gió, tạo ra những đường cong mềm mại.
Dáng người cô mảnh mai, cao ráo.
Chiếc váy dài trắng bó sát tôn lên những đường cong hoàn hảo.
Chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Hạ Huyên không thích bị chú ý, tay cầm ô hơi siết chặt, vành ô rủ xuống thấp hơn, che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhỏ nhắn, tinh xảo.
Tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại thỉnh thoảng lại vang lên.
Nhóm chat ồn ào.
Hạ Huyên buồn chán chờ đợi, lấy điện thoại ra mở Wechat.
Trong nhóm "Giàu lên và Xinh đẹp", tin nhắn đã vượt quá 99+.
Trịnh Yến, biệt danh "máy nói", là người khởi đầu cuộc trò chuyện: [Ôi trời ơi, tớ vừa đi tìm thầy cố vấn, mọi người đoán xem tớ nghe thấy gì?]
Tống Gia Gia: [Nói nhanh nói nhanh.]
Tề Mai Mai: [Đừng úp mở nữa, nói đi.]
Chu Duyệt: [Nhanh lên nhanh lên.]
Trịnh Yến: [Cái người được nhận vào khoa Luật với điểm cao nhất, nghe nói hôm nay quay lại trường. Không biết người đó có lai lịch gì mà ngay cả lãnh đạo trường cũng phải để ý.]
Tống Gia Gia: [Ồ, người đó à, tớ biết một chút. Nghe nói thư viện của trường Châu Đại là do nhà anh ấy tài trợ. Giàu khủng khiếp, người lại cực kỳ đẹp trai, học giỏi kinh khủng, thời cấp 3 giải thưởng lớn nhỏ không thiếu cái nào.]
Tề Mai Mai: [Có thần thánh đến vậy không?]
Chu Duyệt: [Còn thần thánh hơn nữa. Anh ấy còn chưa nhập học đã đại diện trường tham gia cuộc thi hùng biện của thành phố. Nghe nói còn giành giải thưởng nữa cơ.]
Tống Gia Gia: [Bây giờ trên diễn đàn trường đã có người công khai tỏ tình với anh ấy rồi.]
Tề Mai Mai: [Chưa gặp mặt đã tỏ tình, họ cũng mạnh mẽ thật đấy.]
Trịnh Yến: [Chưa gặp mặt, nhưng có ảnh mà.[
Chu Duyệt: [Đáng tiếc là không phải ảnh chính diện, chỉ là ảnh sau lưng thôi, mà còn rất mờ.]
Trịnh Yến sau đó mới sực nhớ, tag Hạ Huyên vào nhóm, hỏi cô đi đâu rồi.
Hạ Huyên trả lời: "Đi đón người."
Ban đầu là thầy cố vấn tự mình đi đón.
Ai ngờ giữa đường xe bị hỏng, thầy liền liên lạc với lớp phó Hạ Huyên.
Trịnh Yến vừa định hỏi đón ai đã bị Tề Mai Mai ngắt lời.
Tề Mai Mai hỏi trong nhóm: [Nói nãy giờ vẫn chưa biết tên của nam thần thiên tài đó là gì?]
Hạ Huyên đọc đến đó thì phía trước có tiếng còi xe ô tô vang lên.
Cô giơ ô lên, ngẩng đầu nhìn.
Tài xế hạ cửa kính, nghiêng đầu hỏi cô: "Cô bé, có đi không?"
"Có ạ." Hạ Huyên thoát Wechat, gập ô lại, rũ hết nước mưa trên ô.
Cô mở cửa xe, cúi người ngồi vào.
Sau đó cô không xem nhóm chat nữa, vì vậy cũng không thấy Trịnh Yến trả lời: [Ồ, tên là Lục Tư Châu, người Bắc Thành.]
Ngày mưa đường đi khó khăn, trên đường xảy ra vài vụ tai nạn giao thông.
Tài xế lái xe chậm hơn rất nhiều, thỉnh thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu nói chuyện với Hạ Huyên.
"Cô bé, nghe giọng cháu không giống người Nam Thành nhỉ?"
Hạ Huyên đáp nhạt nhẽo: "Cháu ở Bắc..."
Từ "Thành" phía sau còn chưa kịp nói ra, cô nhận ra mình đã nói gì, mi mắt khẽ run, sửa lại: "Cháu ở Yến Thành."
"Yến Thành à," Tìa xế chậc chậc: "Yến Thành là một nơi lạnh lẽo. Nghe nói mùa đông rất dài, tuyết rơi liên tục."
"Vâng."
Hạ Huyên nói xong, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Những hạt mưa lách tách chảy trên mặt kính.
Cô lại nhớ đến ngày thi vào cấp 3 kết thúc, mưa cũng lớn như vậy, chàng trai đã đưa áo khoác cho cô.
Nghĩ đến đây, ngón tay cô co lại.
Cô đã tự nhủ sẽ không nghĩ nữa, tại sao lại nghĩ rồi?
Khi ngón tay từ từ duỗi ra, cô thấy những vết đỏ nhạt trong lòng bàn tay.
Bác tài xế rất thích nói chuyện.
Mặc kệ Hạ Huyên có trả lời hay không, bác vẫn luôn tìm chuyện để trò chuyện.
Từ Yến Thành nói đến Nam Thành, rồi từ Nam Thành nói đến Bắc Thành.
Hạ Huyên nghe bác kể về mọi thứ ở Bắc Thành, suy nghĩ dần dần rời xa.
Những ký ức đó dường như trở nên mơ hồ, rõ ràng mới chỉ cách đây không lâu, nhưng lại như đã trôi qua rất nhiều năm tháng.
Mơ hồ đến mức, cô có chút không nhớ nổi anh trông như thế nào nữa.
Đường quá tắc, dù đi nhanh, Hạ Huyên cũng chỉ vừa kịp đến ga tàu cao tốc.
Cô đi theo dòng người vào trong, vừa đi vừa nhìn quanh.
Điện thoại đổ chuông.
Cô cúi đầu nhìn màn hình, là số của thầy cố vấn.
Thầy hỏi cô đã đón được người chưa.
Hạ Huyên trả lời: "Đang chờ ạ."
Thầy cố vấn: "Vậy nhờ em nhé. Đón được người rồi thì báo cho thầy một tiếng."
Hạ Huyên: "Vâng."
Hôm nay dường như đông người hơn bình thường.
Hạ Huyên giơ tấm bảng, lặng lẽ chờ đợi.
Nửa tiếng sau, đám đông đã tan, nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng người mình cần tìm.
Thầy cố vấn gọi điện đến, cười nói: "Hạ Huyên, em cứ về đi. Vừa nãy cậu ấy gọi điện đến, nói có việc gấp cần giải quyết, sẽ về trường muộn hơn."
Thầy cố vấn sợ Hạ Huyên không vui, liên tục xin lỗi cô qua điện thoại.
Hạ Huyên nhẹ nhàng trả lời: "Không sao đâu ạ."
Sau khi cúp máy, cô quay lưng bước về.
Đi được một đoạn, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói vọng lại từ phía sau, nghe không rõ lắm.
"Châu ca, cái này."
Hạ Huyên đột ngột dừng bước.
Từ "Châu ca" cứ lặp đi lặp lại trong tai cô.
Cô từ từ quay lại, một hành động quay người tưởng chừng rất bình thường, nhưng cô lại dường như dùng hết sức lực.
Lục Tư Châu...
Sẽ là anh sao?
Hạ Huyên quay hẳn người lại, nhìn chằm chằm, cố gắng tìm kiếm trong đám đông.
Mười phút trôi qua, mắt cô mỏi nhừ, nhưng vẫn không thấy ai.
Cô khẽ nhếch môi, cười tự giễu.
Không phải đã nói là buông tay rồi sao? Tại sao nghe thấy tên anh lại có phản ứng lớn như vậy?
Hạ Huyên nhớ đến cuộc gọi của Trương Tuyết trước khi khai giảng.
Hai người lâu ngày không gặp, nói chuyện không dứt.
Gần kết thúc, Trương Tuyết dừng lại hỏi cô: "Cậu có muốn biết tin tức về cậu ấy không?"
Hạ Huyên khựng lại, mi mắt từ từ rủ xuống, ánh sáng trong mắt bị che khuất.
Một lúc lâu sau, cô nói: "Thôi."
Trương Tuyết dường như không tin, hỏi lại lần nữa: "Cậu không muốn biết cậu ấy thi vào trường đại học nào à?"
Hạ Huyên nói: "Không muốn."
Trương Tuyết cười nhẹ: "Cũng được, dù sao cũng sẽ gặp lại."
Hạ Huyên không hỏi cô ấy tại sao lại nói sẽ gặp lại mà cúp máy.
"Xin lỗi, cho tôi đi nhờ một chút."
Bên cạnh Hạ Huyên có người kéo vali đi qua.
Hạ Huyên giật mình, khẽ gật đầu lùi lại hai bước.
Cô đang đi giày cao gót, không chú ý phía sau.
Lùi vội quá, cô đứng không vững, ngã về phía sau.
Trước đây cảnh tượng này đã xảy ra vài lần.
Dường như mỗi lần đều có anh đỡ cô.
Đáng tiếc...
Lần này không có ai đỡ.
Hạ Huyên lùi thêm ba bước nữa mới đứng vững.
Tấm bảng đón người không may rơi xuống đất.
Cô cúi người nhặt lên.
Phía trước có một người đi qua.
Gương mặt tuấn tú, dáng người cao ráo.
Anh mặc một chiếc áo khoác trắng, bên trong là sơ mi trắng.
Hai cúc trên cổ áo được mở, để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Đèn trong sảnh chờ sáng rực.
Ánh sáng trắng chiếu vào người anh, làm cho những đường nét trên khuôn mặt càng thêm sắc sảo.
Có người bên cạnh nói chuyện với anh: "Mấy cái này đều phải mang đến TSo?"
"Đúng vậy." Anh khẽ "ừm" một tiếng, tùy tiện chỉnh lại đồng hồ đeo tay.
Ngón tay anh xoay tròn, để lộ vết bớt màu đỏ ở ngón cái.
Hạ Huyên nhặt tấm bảng lên, quay người đi về phía cửa ra.
Trong đám đông phía sau, có người đi về phía cửa ra khác.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, anh dừng bước, quay đầu nhìn lại.
"Châu ca, sao không đi nữa vậy?" Tô Dương ôm một đống đồ, giục: "Nhanh lên, tớ sắp xách không nổi rồi."
Lục Tư Châu thu lại ánh mắt, cất bước đi về phía cửa ra số 2.
Trên đường về, Hạ Huyên lại gặp một vài chuyện.
Cô đi chung xe về, xuống xe mới phát hiện mất điện thoại. ( Ở Trung Quốc có đặt chung xe để giá xe rẻ hơn, sẽ đi chung vs một người khác cùng đường.)
Cô nghĩ một lát, lúc trên xe mình có gọi điện cho Trương Quyên.
Trương Quyên có thể là tiền mãn kinh sớm.
Tâm trạng lúc tốt lúc xấu.
Lúc tốt thì nói chuyện nhỏ nhẹ, lúc xấu thì nói năng không kiêng nể.
Bà nói thẳng tuột, chẳng màng khó nghe hay dễ nghe.
Hỏi cô, chú của cô có gọi điện cho cô không.
Nếu có thì đừng nói linh tinh.
Nếu chú cho tiền tiêu vặt, thì cô cứ nhận lấy, đừng như trước đây trả lại hết.
Nếu cô thật sự không muốn, thì chuyển cho bà, Hạ Tiểu Xuyên muốn học lớp năng khiếu, đang thiếu tiền.
Bà còn nói gần đây Hạ Lực cứ đi đâu đó không về nhà, không biết đang quậy phá ở đâu.
Cuối cùng, bà nói, cái nhà này không thể ở được nữa rồi.
Hạ Huyên lặng lẽ nghe bà cằn nhằn hơn mười phút.
Đến gần trường thì kết thúc cuộc gọi.
Sau đó cô đặt điện thoại sang bên cạnh, lục cặp tìm đồ.
Khi xuống xe, cô không tìm thấy đồ, cũng quên lấy điện thoại.
Hạ Huyên về đến ký túc xá, việc đầu tiên là mượn điện thoại của Trịnh Yến để gọi.
Đầu dây bên kia vang lên thông báo: Đã tắt máy...
Trịnh Yến hỏi cô: "Thế nào rồi?"
Hạ Huyên bĩu môi: "Tắt máy."
Trịnh Yến: "Vậy là mất rồi."
Không đón được người lại còn mất điện thoại, Hạ Huyên cảm thấy cô và người cần đón đó chắc chắn khắc khẩu nhau.
Thật là bị anh ta hại thảm rồi.
Tống Gia Gia nghiêng người hỏi: "Huyên Huyên, thầy cố vấn nhờ cậu đón ai vậy?"
Hạ Huyên rũ hết những nếp gấp trên váy, nhẹ nhàng nói: "Cũng là sinh viên khoa Luật. Thầy không nói tên, chỉ nói cầm bảng, người đó thấy sẽ tự đến tìm."
"Vậy người đâu?" Tề Mai Mai nhìn ra cửa.
"Không đón được." Hạ Huyên lấy sách từ trong cặp ra, nhún vai nói: "Lúc đến nơi người đó lại nói không cần đón nữa."
"Người gì vậy trời." Chu Duyệt nói.
Trịnh Yến bỗng chốc bừng tỉnh: "Khoa Luật, hôm nay mới đến trường, không phải là..."
Hạ Huyên nhướn mày hỏi: "Không phải là gì?"
Trịnh Yến chưa kịp nói thì thầy giáo đã vào lớp.
Cuộc trò chuyện dừng lại.
Hạ Huyên lấy bút và vở ra, chăm chú lắng nghe.
Tiết học này kéo dài lâu hơn bình thường.
Ngoài trời mưa vẫn không ngớt.
Không khí tràn ngập hơi ẩm.
Không hiểu sao, Hạ Huyên dường như ngửi thấy mùi quýt đã lâu không gặp.
Cũng là mùi chua chua, chát chát đó.
Cô mỉm cười, làm sao có thể.
Khi họ đang im lặng học, trong nhóm chat của khoa Luật lại trò chuyện sôi nổi.
Nhân vật trung tâm vẫn xoay quanh thủ khoa Bắc Thành hôm nay vừa mới nhập học.
[Trời ơi, tôi nhìn thấy người thật rồi. Áo khoác gió trắng, sơ mi trắng, đầy vẻ thiếu niên, nhìn cái là biết gu của tôi rồi.]
[Khuôn mặt đó đẹp trai hơn cả diễn viên.]
[Tôi thấy cái túi anh ấy xách rồi, bên trong hình như là giấy chứng nhận.]
[Bỏ chữ 'hình như' đi. Người ta đến muộn là vì đi thi hùng biện, còn được giải nhất nữa.]
[Chưa học ngày nào đã đi thi hùng biện rồi, nói dối thế.]
[Đừng có ganh tị. Trên đời này có những người có tài năng bẩm sinh như vậy đấy, làm đại thôi cũng đạt được những đỉnh cao mà người khác không thể nào chạm tới.]
[Nghe nói anh ấy đã tự học xong kiến thức cấp 3 từ năm lớp 10 rồi.]
[Tôi may mắn được gặp anh ấy một lần.]
Sau khi người đó nói câu này, những người khác đều hỏi: [Thế nào? Đẹp trai đến mức nào?]
Người đó cố ý giữ bí mật.
Đến khi mọi người nói nhiều quá, cô ấy trả lời: [Không thể dùng lời để diễn tả.]
Nhờ vậy, mọi người càng tò mò hơn về học bá bí ẩn này.
Có người đã tìm ra anh ở ký túc xá nào, định tạo ra một cuộc "tình cờ gặp mặt".
Hạ Huyên mất điện thoại, không thể xem tin nhắn nhóm.
Cô còn chưa đọc hết tin nhắn của Trịnh Yến và các bạn nên không biết có "bất ngờ" đang chờ đợi mình.
Bữa trưa, mấy người họ ăn ở căn tin.
Hạ Huyên ăn rất ít.
Tống Gia Gia thấy cô không động đũa, thò tay chọc cô một cái: "Huyên Huyên, cậu đã đủ gầy đủ đẹp rồi, đừng giảm cân nữa."
Đủ gầy đủ đẹp là thật.
Còn giảm cân thì không.
Từ học kỳ hai lớp 10, Hạ Huyên bắt đầu cao hơn hẳn, mặt cũng gầy đi rất nhiều.
Lên đại học không còn thức khuya, da dẻ trắng mịn, có thể véo ra nước.
Hơn nữa dáng người cô rất đẹp, eo thon ngực nở, mặc kiểu quần áo nào cũng khiến người khác phải chú ý.
Hạ Huyên trước đây không trang điểm.
Lên đại học cô cũng học trang điểm nhẹ nhàng, trông càng xinh đẹp hơn.
Điểm quyến rũ nhất của cô là đôi mắt linh hoạt, đen láy sáng ngời, có ánh sáng rực rỡ trong đó.
"Không giảm cân." Hạ Huyên tiện tay đưa chiếc đùi gà vừa lấy cho Chu Duyệt: "A Duyệt, cậu ăn đi."
"Tiểu Huyên Huyên cậu tốt thật đấy." Chu Duyệt đưa tay ôm cô một cái, rồi buông ra, tiện miệng hỏi: "Huyên Huyên, bao giờ cậu đi mua điện thoại mới vậy?"
Buổi chiều còn có tiết học, Hạ Huyên nghĩ một lát: "Tối nay đi."
"Tớ đi cùng cậu." Chu Duyệt xung phong.
Hạ Huyên cười gật đầu, lại đưa chiếc đùi gà còn lại cho cô ấy.
Hai năm học nội trú cấp 3, không còn tiếng cãi vã ở nhà, dạ dày cô lại có vấn đề.
Hạ Huyên không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ.
Ăn xong sẽ khó chịu rất lâu, đặc biệt là vào những ngày mưa.
Sau khi chia đùi gà và sườn cho mọi người, Hạ Huyên từ từ ăn.
Trịnh Yến húp một ngụm canh, hỏi: "Mọi người có xem nội dung trò chuyện trong nhóm không?"
"Nói gì vậy?" Chu Duyệt cầm khăn giấy lau tay: "Cái nhóm đó tớ đã tắt thông báo rồi."
"Tớ xem rồi." Tề Mai Mai đặt thìa xuống, thẳng lưng: "Chuyện của nam thần thiên tài."
"Nam thần thiên tài gì cơ?" Hạ Huyên nuốt cơm trong miệng xuống, lại cầm bát lên húp một ngụm canh: "Nam thần thiên tài nào?"
"Lớp chúng ta không phải có một bạn vẫn chưa đến à? Hôm nay cậu ấy đến rồi." Trịnh Yến cười híp mắt: "Vừa đến đã gây xôn xao rồi."
"Ồ, vậy sao." Hạ Huyên dường như không hề hứng thú, tiếp tục cúi đầu ăn.
"Cậu không muốn gặp anh ấy à?" Tống Gia Gia chống cằm: "Nghe nói anh ấy vừa cao vừa đẹp trai, học giỏi, quan trọng là gia thế cũng rất tốt. Nếu tìm được một người bạn trai như vậy, chắc sau này không phải lo gì nữa."
Hạ Huyên không có ý định để bạn trai nuôi.
Thà tự lực cánh sinh, cô còn thích hơn.
Chỉ là cô không giỏi ăn nói, cũng quen không phản bác người khác.
Nghe Tống Gia Gia nói, cô không đưa ra ý kiến gì, chỉ nói: "Không muốn."
"Quên mất, Huyên Huyên của chúng ta cũng là học bá." Chu Duyệt khoác vai cô, nhướn mày: "À đúng rồi Huyên Huyên, hình như tớ nhớ cậu từng nói, cậu học cấp 3 ở Bắc Thành."
"Ừm, đúng vậy. Sao thế?" Hạ Huyên nghiêng đầu hỏi cô ấy.
"Nam thần thiên tài hôm nay đến cũng học cấp 3 ở Bắc Thành." Chu Duyệt chạm vào trán: "Hình như là... trường cấp 3 Tịnh Dương."
"Tách."
Ngón tay Hạ Huyên buông lỏng.
Chiếc thìa rơi xuống đất, lăn trên sàn rồi cuối cùng rơi hẳn xuống.
Cô cúi người nhặt, ngón tay run run.
Phải nhặt mấy lần mới cầm được chiếc thìa.
Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua sợi tóc ở thái dương.
Cô khẽ hỏi: "Trường cấp 3 Tịnh Dương?"
Chu Duyệt gật đầu: "Nghe nói thế."
Lời vừa dứt, tim Hạ Huyên bỗng chốc thắt lại.
Chắc là... không trùng hợp đến vậy đâu.
Bữa cơm sau đó, Hạ Huyên ăn một cách lơ đãng.
Cô cũng không nghe rõ Trịnh Yến nói gì, càng không nghe thấy Trịnh Yến nói buổi chiều người bạn mới đó sẽ đến lớp học, cuối cùng cũng được thấy người thật.
Buổi chiều, Hạ Huyên vừa vào lớp đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước đây hàng ghế sau thường đầy, hàng ghế trước trống.
Hôm nay không biết vì sao, hàng ghế trước lại chật kín người, toàn là nữ sinh.
Cô còn phát hiện, họ đều cố ý ăn diện.
Hơn nửa số nữ sinh mặc đồ khác so với buổi sáng.
Hạ Huyên cũng không nghĩ nhiều, tìm một chỗ ở hàng ghế sau.
Phía trước có tiếng thì thầm.
Một nữ sinh khẽ nói: "Sao mọi người đều ra hàng trước ngồi thế? Tớ cứ tưởng chỉ có mình tớ ra đây chứ, đông quá đi."
Một nữ sinh bên cạnh tiếp lời: "Không có cách nào. Ai cũng nghe nói học bá thích ngồi hàng trước nghe giảng, nên mọi người đều ra ngồi hàng trước."
Dù giọng nói đã cố ý hạ thấp, nhưng Hạ Huyên có thính lực rất tốt.
Cô nghe rõ từng chữ một.
Cô khẽ lắc đầu, cười nhạt, sau đó lấy sách vở từ trong cặp ra.
Trong khi những người khác đều nhìn ra cửa, chỉ có một mình cô cúi đầu đọc sách.
Ngón tay trắng nõn, thon dài cầm bút gạch gạch, viết viết trên sách.
Khi không còn gì để gạch, để viết, cây bút xoay tròn nhanh chóng trong năm ngón tay cô.
Cô cũng không nhớ mình bắt đầu học xoay bút từ khi nào.
Dường như là trong một khoảnh khắc vô tình nào đó.
Đến khi phát hiện ra thì đã trở thành một thói quen.
Một thói quen khó bỏ.
Sau này, cô dứt khoát không cố gắng bỏ nữa.
Đang xoay, cây bút bị rơi, không may vẽ một đường dài trên mu bàn tay cô.
Hạ Huyên nghiêng người, mở khóa kéo cặp sách, thò tay vào tìm.
Có lẽ là quên mang theo, cô tìm rất lâu vẫn không thấy.
Trịnh Yến, Chu Duyệt, Tống Gia Gia, Tề Mai Mai vẫn chưa đến.
Xung quanh Hạ Huyên không có ai ngồi.
Không tìm được người để mượn khăn giấy, cô khóa cặp lại, định đi vào nhà vệ sinh rửa.
Cô còn chưa đứng dậy, một gói khăn giấy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Loại "Tâm Tương Ấn", nhãn hiệu cô vẫn luôn dùng.
Cô nhìn theo gói khăn giấy, thấy bàn tay của người đó.
Ngón tay trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy một bàn tay đẹp như vậy là hồi cấp 3.
Không ngờ, còn có người giống Lục Tư Châu, bàn tay cũng đẹp như thế.
Hạ Huyên nhận lấy, từ từ ngẩng đầu.
Khóe môi cô khẽ cong lên, mỉm cười nói cảm ơn: "Cảm ơn..."
Lời còn chưa nói hết, một khuôn mặt quen thuộc đã đập vào mắt cô.
Nụ cười trên mặt Hạ Huyên đông cứng.
Khóe môi cong lên từ từ hạ xuống, môi mím chặt.
Hôm nay trời mưa, âm u, không có ánh sáng.
Nhưng cô vẫn cảm thấy chói mắt.
Mắt cô cay xè.
Cô chớp mắt thật chậm.
Khi mở mắt ra, người đó vẫn ở trước mặt cô, nhưng đã từ tư thế đứng chuyển sang ngồi.
Anh ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay mân mê gói khăn giấy "Tâm Tương Ấn".
Tốc độ xoay rất nhanh, nhìn là biết thường xuyên chơi.
Hạ Huyên nhìn anh.
Gần như theo bản năng, những ký ức chôn sâu trong lòng đều ùa về.
"Lục Tư Châu, có phải cậu thích Hạ Huyên không?"
"Đừng nói bậy, bọn tớ chỉ là bạn học bình thường."
"Nói dối, tớ thấy cậu lén đưa cô ấy về nhà rồi."
"Cái đó không liên quan đến việc thích hay không, là vì cô ấy đã cứu tớ."
"... Thì ra là vì lý do này, tớ cứ tưởng cậu thích cô ấy."
"... Không có chuyện đó."
Hình ảnh vụn vặt khiến Hạ Huyên đột nhiên cảm thấy cổ họng chua xót.
Nhịp tim cô cũng không đều, rất hoảng loạn.
Câu nói "tớ đã buông tay rồi" cùng với tiếng tim đập thình thịch, bị đẩy bật ra.
Cảnh tượng tái ngộ ngày hôm đó cứ mãi luẩn quẩn trong đầu Hạ Huyên.
Chàng trai mặc áo khoác gió trắng, sơ mi trắng, quần jeans sáng màu, trông như bước ra từ một tấm poster.
Vẫn đầy vẻ thiếu niên.
Nhưng cũng có những điểm khác biệt rõ rệt so với thời cấp 3.
Dáng người anh cao hơn.
Gương mặt đã hoàn toàn trưởng thành.
Sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh hơn, nhìn kỹ còn có vài phần sắc sảo.
Đường cong từ cằm đến yết hầu rõ nét hơn trước.
Tư thế ngồi cũng không còn tùy ý như thời cấp 3, lưng thẳng tắp, bờ vai rộng hơn.
Trên người anh rõ ràng không có ánh sáng, nhưng lại như hội tụ vô số ánh sáng, làm người ta lóa mắt.
Hạ Huyên bàng hoàng tỉnh lại, nghe thấy tiếng kinh ngạc từ hàng ghế trước.
Các nữ sinh đồng loạt quay lại nhìn.
Lúc đó cô mới nhận ra, hóa ra anh chính là nam thần học bá được mọi người nhắc đến, vừa cao ráo vừa đẹp trai, học giỏi, gia thế lại tốt.
Là nhân vật được bàn tán sôi nổi trong nhóm chat.
Là "người tình trong mộng" của các nữ sinh.
Hạ Huyên không thể nhớ rõ lúc đó anh đã nói gì.
Điều duy nhất cô nhớ là, anh đã kéo tay cô, đặt gói khăn giấy vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: "Lau đi."
Khoảnh khắc đó, hình ảnh trùng khớp với thời cấp 3.
Cô dường như quay về năm lớp 10, anh cũng đã nói với cô như vậy.
Hai ngày sau đó, Hạ Huyên sống trong bối rối.
Một người tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, có lẽ ai cũng sẽ bối rối.
Cô tranh thủ gọi điện cho Trương Tuyết, hỏi cô ấy đây là chuyện gì?
Trương Tuyết cũng học đại học ở Nam Thành, là khoa Truyền thông của Nam Đại.
Trường cô ấy cách Châu Đại hơn một giờ đi xe.
Cô ấy phấn khích nói: "Hai người gặp nhau rồi à?"
Hạ Huyên hít một hơi thật sâu: "Cậu sớm biết anh ấy cũng học Châu Đại?"
Trương Tuyết nói: "Cũng không phải sớm lắm, chỉ là vô tình nghe Tô Dương nhắc đến."
"Vậy tại sao không nói trước cho tớ?" Hạ Huyên hỏi.
"Tớ định nói mà, nhưng cậu nói không muốn." Trương Tuyết nhắc lại: "Lần gọi điện trước, tớ hỏi cậu có muốn nghe tin tức về Lục Tư Châu không, cậu nói không."
Hạ Huyên: "..."
Trương Tuyết tò mò hơn về chuyện họ gặp mặt: "Thế nào rồi? Hai người nói chuyện vui vẻ không?"
Hạ Huyên nghĩ đến cảnh tượng lúc đó.
Các nữ sinh hàng ghế trước vây lấy anh.
Nói chuyện?
Họ không có cơ hội nói chuyện.
"Sao vậy? Gặp mặt không vui à?" Trương Tuyết cao giọng: "Cậu nói cho tớ biết đi, tớ sẽ tìm Tô Dương tính sổ."
Tô Dương cũng đến Nam Thành, học khoa Kiến trúc.
Trường cậu ấy rất gần với khoa Truyền thông của Nam Đại.
Khi rảnh rỗi thường tìm Trương Tuyết đi ăn.
"Không có."
Hạ Huyên không muốn nói nhiều, chuyển sang chuyện khác.
Trương Tuyết tiện miệng nói: "À đúng rồi, một thời gian nữa có buổi họp mặt bạn bè cấp 3, cậu có đi không?"
"Thôi." Hạ Huyên nói: "Dù sao tớ cũng không ở trường Tịnh Dương lâu, đi cũng không hợp."
Trương Tuyết không thích nghe câu này: "Có gì mà không hợp? Mọi người đều đến, cậu cũng đến đi. Nha? Đi đi mà."
Hạ Huyên: "Tớ xem đã, có thể không tiện."
Trương Tuyết cười hì hì: "Không sao, khi nào tiện thì chúng ta lại tụ tập."
Kết thúc cuộc gọi, Hạ Huyên nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mới mua.
Màn hình tối đen in bóng khuôn mặt mờ ảo của cô.
Trông cô không được khỏe.
Quầng thâm dưới mắt khá nặng, da cũng sạm đi.
Trịnh Yến từ nhà vệ sinh ra, chỉ vào mắt Hạ Huyên: "Huyên Huyên, cậu dạo này ngủ không ngon à? Quầng thâm nặng thế."
Hạ Huyên đưa tay day thái dương: "Ừm, bị đề tài làm cho mất ngủ một chút."
"Chuyện học hành không thể vội vàng được. Vẫn phải giữ gìn sức khỏe." Trịnh Yến lấy một gói mặt nạ mới từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Hạ Huyên: "Đắp mặt nạ rồi nghỉ ngơi một chút."
Hạ Huyên nhận lấy, nói: "Cảm ơn cậu."
Gia đình Trịnh Yến rất khá giả.
Cô ấy có thói quen mỗi khi mua đồ thường mua khá nhiều, dùng không hết thì chia sẻ với mọi người.
Ban đầu Hạ Huyên không nhận, cảm thấy rất ngại.
Nhưng sau này cứ từ chối mãi, Trịnh Yến không vui hỏi cô: "Sao thế, sợ đồ có độc à?"
Hạ Huyên nói: "Không phải."
Trịnh Yến: "Không phải thì cứ nhận đi."
Sau đó, Hạ Huyên cũng nhận.
Nhưng cô khác với những người khác, cô không nhận không, thỉnh thoảng cô cũng đáp lại bằng một thứ gì đó.
Hạ Huyên gật đầu: "Được."
Đắp mặt nạ xong vẫn còn thời gian.
Cô đi giặt hai bộ quần áo, rồi mới cùng họ đến lớp.
Quả nhiên, trong lớp chật kín người.
Mọi người đều tụ tập ở hàng ghế sau.
Hạ Huyên và các bạn đi lên hàng ghế trước.
Cô và Trịnh Yến ngồi ở hàng đầu tiên, Chu Duyệt, Tề Mai Mai và Tống Gia Gia ngồi ở hàng thứ hai.
Về vụ lộn xộn hôm đó, Trịnh Yến vẫn luôn tiếc nuối.
Vì bận việc nên cô ấy không thể tận mắt chứng kiến, chỉ xem qua video.
Nhưng như vậy thì không đủ.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy khẽ chạm vào tay Hạ Huyên, thì thầm hỏi: "Huyên Huyên, cậu với nam thần có quen nhau không?"
"Gì cơ?" Hạ Huyên nhất thời không phản ứng kịp: "Nam thần nào?"
Trịnh Yến nhắc nhở cô: "Lục Tư Châu, nam thần Lục đại nhân đấy. Không phải bây giờ cậu còn chưa nhớ tên anh ấy chứ?"
Hôm đó Trịnh Yến xem video, thấy Lục Tư Châu chủ động ngồi cạnh Hạ Huyên, tưởng họ quen nhau.
Hai ngày nay cô ấy luôn muốn hỏi cho rõ, nhưng Hạ Huyên tỏ vẻ không muốn nói, khiến cô ấy không biết bắt đầu từ đâu.
Hạ Huyên im lặng vài giây, cúi đầu đáp: "Không quen."
Đang nói chuyện, trong lớp đột nhiên im bặt.
Sau đó, có người đi ngang qua cô.
Tà áo của người đó lay động theo gió, lướt qua mép bàn cô.
Trong thoáng chốc, Hạ Huyên thấy một màu trắng.
Ngoài màu trắng đó ra, cô còn thấy một vết bớt mờ nhạt.
Người đó cầm một chai Powerade trong tay.
Tim Hạ Huyên đột nhiên run lên.
Cô nhớ lại khoảng thời gian mới chuyển đến trường cấp 3 số 2 ở Yến Thành.
Cô và bạn cùng bàn đi đến cửa hàng tiện lợi của trường để mua đồ uống.
Đứng trước những kệ hàng, cô nhìn thấy những chai Powerade được xếp ngay ngắn.
Ngón tay cô do dự đưa ra, sắp chạm vào thì lại rụt về.
Nước mắt cứ thế chảy xuống, không hề báo trước.
Nước mắt nhanh chóng làm mờ mắt cô.
Cô nghe thấy bạn cùng bàn hỏi: "Sao vậy? Tại sao lại khóc?"
Hạ Huyên hít hít mũi.
Cô không lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Không có thứ tớ muốn uống."
Bạn nữ đó có lẽ lần đầu tiên thấy có người vì không mua được đồ uống yêu thích mà khóc.
Cô ấy lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Hạ Huyên, rồi đưa chai sữa mình vừa mua cho cô: "Cầm lấy, uống cái này đi, cái này ngon lắm."
Hôm đó Hạ Huyên đã khóc rất lâu.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao lại khóc.
Nhìn chai sữa trong tay, cô chỉ cảm thấy nửa năm lớp 10 như một giấc mơ.
Khi tỉnh, tất cả đều biến mất.
Sau đó cô không uống Powerade nữa, mà chuyển sang uống sữa.
Nhưng mỗi lần đến cửa hàng tiện lợi mua đồ uống, cô vẫn có thói quen nhìn Powerade một cái, dường như qua nó, cô có thể thấy được điều gì đó.
"Làm phiền một chút, tôi ngồi đây được không?" Giọng nam dễ nghe từ từ vang lên.
Chu Duyệt ở hàng sau nhướn mắt kính, cầm điện thoại lên so sánh, rồi gật đầu mạnh: "Được, được."
Lục Tư Châu cúi người ngồi xuống, khẽ nhếch môi, lịch sự nói: "Cảm ơn."
Khoảnh khắc chàng trai nhếch môi quá đẹp trai, Chu Duyệt như bị thiếu ô-xy, mặt đỏ bừng.
Một lúc sau mới phản ứng lại, khẽ nói: "Nam thần, tôi là Chu Duyệt. Kết bạn Wechat nhé."
Sợ quá đường đột, Chu Duyệt giải thích: "Khoa chúng ta ai cũng là mọt sách, rất khó chiếm được chỗ ngồi. Lần sau tôi chiếm chỗ cho cậu, sẽ nhắn Wechat báo cậu biết."
Nói xong, cô ấy mở khóa màn hình, vào Weixin, bật mã QR.
Động tác liền mạch, không cho người khác có thời gian phản ứng.
Lục Tư Châu xoay bút.
Anh lướt mắt nhìn về phía trước một cách vô tình.
Một bóng hình lọt vào mắt anh, ẩn sâu trong ánh sáng.
Anh khẽ nhướn mày, tựa người ra sau, duỗi đôi chân dài dưới bàn.
Mũi giày dường như chạm vào cái gì đó.
Khóe môi anh nở một nụ cười lười nhác: "Xin lỗi, tôi không mang điện thoại."
Một bạn nam đi ngang qua sau lưng anh bĩu môi.
Lừa ai chứ, vừa nãy còn thấy anh chơi game trên điện thoại cơ mà.
Chu Duyệt cười gượng, cất điện thoại đi: "Không sao, vậy lần sau vậy."
Cô nghiêng người, cầm điện thoại nhắn tin vào nhóm "Giàu lên và Xinh đẹp".
Chu Duyệt: [Mọi người đều nói xin Wechat của nam thần khó lắm, xem ra là thật rồi. Chị em ơi, tớ đã hy sinh rồi, các cậu lên đi.]
Chu Duyệt: [Cơ hội nghìn năm có một đấy, phải nắm lấy.]
Tống Gia Gia tiên phong.
Cô ấy cười: [Nam thần, cậu không mang điện thoại cũng không sao. Số điện thoại của cậu là bao nhiêu, tôi kết bạn trước. Lúc nào cậu rảnh thì đồng ý sau.]
Chu Duyệt giơ ngón cái lên tán thưởng Tống Gia Gia.
Hạ Huyên đang xoay bút.
Đột nhiên ngón tay cô run lên, cây bút rơi xuống bàn, lăn trên mặt bàn rồi cuối cùng rơi hẳn xuống.
Cô cúi người nhặt.
Có người nhanh hơn cô một bước.
Cảnh tượng này trùng khớp với lần Lục Tư Châu đổi chỗ ngồi, giúp cô nhặt bút hồi cấp 3.
Vượt qua ngàn ngày ngàn đêm, ngón tay họ lại chạm vào nhau.
Ngón tay Hạ Huyên như bị điện giật, nhanh chóng rụt lại.
Hàng mi cô rủ xuống.
Ánh sáng lướt trên mặt cô, những tia sáng lấp lánh đọng lại trong mắt cô.
Cơn gió thổi vào mang theo một hơi nóng kỳ lạ.
Đột nhiên, cô nghe thấy anh nói: "Hạ Huyên, lâu rồi không gặp."
Đêm hôm đó Hạ Huyên mất ngủ.
Cô trằn trọc không ngủ được.
Ngón tay trắng trẻo run rẩy mở Wechat, chạm vào ảnh đại diện của Lục Tư Châu.
Lần này không phải chế độ "chỉ xem được trong ba ngày" nữa.
Trang cá nhân của anh mở hoàn toàn.
Cô lướt từng bài viết một như trước đây, cảm thấy có gì đó khác lạ.
Sau đó cô mới nhận ra khác ở chỗ nào.
Cô không còn thấy bức ảnh công khai nắm tay kia nữa.
Hạ Huyên có chút không tin.
Cô lướt xem trang cá nhân của anh thật kỹ, hình như, thật sự không có.
Cô bỗng chốc thấy khó hiểu.
Chuyện gì vậy?
Đã xóa rồi?
Tại sao phải xóa?
Không có ai cho Hạ Huyên câu trả lời.
Cô cũng không thể đi hỏi.
Có một khoảnh khắc, Hạ Huyên đã nghĩ, có lẽ mình đã nhìn nhầm.
Có lẽ thật sự không có bức ảnh đó.
Nhưng rồi cô lại nghĩ, cô từ bỏ không chỉ vì bức ảnh công khai bạn gái đó, mà còn vì những lời Lục Tư Châu nói với Giang Phong.
Anh...
Chưa từng thích cô.
Sự đối tốt của anh với cô, chỉ vì cô là ân nhân cứu mạng anh.
Trong không khí dường như đột nhiên tràn ngập mùi quýt.
Lòng Hạ Huyên cứ thế nguội lạnh đi từng chút một.
Những chấn động do việc tái ngộ mang lại đều bị bao vây bởi sự chua xót.
Nửa đêm hôm đó, Hạ Huyên mơ một giấc mơ rất dài.
Cô không nhớ cụ thể đã mơ thấy gì, chỉ biết khi tỉnh dậy, mắt cô rất cay, giọng mũi cũng rất nặng.
Tống Gia Gia nghe thấy Hạ Huyên hắt hơi mấy cái liền, hỏi cô: "Huyên Huyên, cậu bị cảm rồi à?"
Hạ Huyên xoa xoa mũi: "Hơi hơi."
Tống Gia Gia: "Không được coi thường cảm cúm đâu, nhớ uống thuốc đấy."
"Ừm." Tính Hạ Huyên rất tốt, cô rất hòa đồng với các bạn cùng phòng, có lẽ vì cô mang lại cảm giác yếu đuối, nên Trịnh Yến và mấy người kia đều có thói quen bảo vệ cô.
"Nếu cậu không muốn đi một mình, tớ đi cùng cậu." Tề Mai Mai vừa chải tóc vừa nói: "Cái anh thực tập ở phòng y tế đẹp trai lắm, nhân tiện đi gặp mặt luôn."
Chu Duyệt trêu cô ấy: "Cậu đấy, cẩn thận bị nam sắc làm mê hoặc."
Tề Mai Mai: "Nếu có mê hoặc thì cũng là bị nam thần mê hoặc, anh thực tập kia vẫn còn kém lắm."
Nhắc đến Lục Tư Châu, ngón tay Hạ Huyên cầm cốc nước run lên.
Nước trong cốc tràn ra một chút, làm tay cô đỏ ửng.
Cô đặt cốc nước xuống, đi vào nhà vệ sinh rửa.
Không biết là vì đau hay vì lý do nào khác, khóe mắt cô không kìm được mà ướt.
Mãi cho đến khi cảm giác chua xót khó tả đó qua đi, cô mới cảm thấy khá hơn.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã nghe thấy tiếng thốt lên kinh ngạc từ bên ngoài.
"Là Lục Tư Châu kìa."
"Anh ấy ở dưới ký túc xá nữ làm gì vậy?"
"Nhìn kiểu này giống như đang đợi ai đó."
"Trong tay anh ấy hình như còn xách bữa sáng nữa."
"Anh ấy mua cho ai vậy?"
Hạ Huyên ở gần cửa, nghe từng lời họ nói, tâm trạng cô bỗng chốc chùng xuống.
Vừa định di chuyển, điện thoại trong túi cô lại reo lên.
Cô lấy ra, nhìn màn hình.
Là một số lạ.
Chần chừ vài giây, cô nhấn nút nghe.
Bên trong vang lên một giọng nói quen thuộc, trầm ấm, đầy sức hút.
Hạ Huyên nghe Lục Tư Châu nói:
"Xuống đi."
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Story
Chương 26: Gặp Lại
10.0/10 từ 30 lượt.