Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Chương 25: Tạm Biệt
530@-
Đèn trần tỏa ánh sáng vàng vọt, trên cửa sổ kính hành lang in bóng nghiêng dịu dàng của một cô gái.
Hàng mi cong dài, dày đặc rủ xuống, gương mặt trắng nõn của cô được phủ một lớp ánh sáng lấp lánh.
Những nơi ánh sáng không chiếu tới hiện lên những vệt bóng mờ nhạt.
Trong đôi mắt trong veo, sáng ngời, ánh sáng và bóng tối đan xen, tràn ngập một cảm xúc khó tả.
Hạ Huyên không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cô cúi mắt, mím môi, cằm căng cứng, lưng cũng thẳng tắp.
Cửa sổ hành lang không biết bị ai đã đẩy ra một nửa, gió lạnh ào ào thổi tới, làm tung bay mái tóc đuôi ngựa dài của cô.
Tóc bay theo chiều gió, một sợi dính vào mặt cô.
Khuôn mặt trắng nõn bị che khuất một phần, cùng lúc đó, những suy nghĩ suýt nữa đã bộc lộ cũng được che giấu.
Hạ Huyên không đáp lại, kéo cánh tay Trương Tuyết đi tiếp.
Trương Tuyết quay đầu lại nhìn, tựa vào vai cô, khẽ nhắc: "Huyên Huyên, nam thần của trường gọi cậu đấy."
Hạ Huyên nghe thấy Lục Tư Châu gọi mình, nhưng cô không muốn đáp lại, lý do cụ thể thì cô không rõ, chỉ là theo bản năng muốn chạy trốn.
"Cậu không chào một tiếng à?" Trương Tuyết hỏi.
"Không cần." Hạ Huyên nói: "Cậu ấy chắc chỉ gọi bâng quơ thôi."
Ngay sau đó, phía sau lại vang lên một tiếng gọi không hề bâng quơ.
Lục Tư Châu đút hai tay vào túi áo đồng phục, đuôi mắt nhếch lên, cằm hơi hất, giọng nói trong trẻo: "Đại biểu môn."
Hạ Huyên khựng lại, dừng bước vài giây.
Cô mặc kệ tiếng gọi phía sau, kéo Trương Tuyết tiếp tục đi về phía trước.
Ánh đèn kéo dài bóng dáng Hạ Huyên, hòa quyện với bóng cây đổ nghiêng.
Trên tường in hình bóng đan xen, giống như một dãy núi nhấp nhô, lại giống như biểu đồ nhịp tim rối loạn của cô.
Dường như cơn gió cũng nghe thấy tiếng tim cô đập mạnh, càng thổi mạnh hơn.
Tà áo đồng phục của Hạ Huyên bị gió cuốn lên, phát ra tiếng đập.
Trong tiếng gió và tiếng đập đó, trước khi vào lớp, cô nghe thấy Lục Tư Châu hỏi: "Tớ có thể giữ nó không?"
Đại biểu môn, tớ có thể giữ nó không?
Ngón tay Hạ Huyên co lại.
Cô hoảng loạn bước vào lớp, bước chân quá lộn xộn, suýt chút nữa va vào bạn học khác.
Mãi đến khi ngồi vào chỗ, tim cô vẫn còn hoảng loạn.
Cô cầm cốc nước lên, vặn nắp, cúi đầu nhấp một ngụm.
Nước chảy xuống cổ họng, mang theo một làn sóng ấm áp.
Sóng ấm lan tỏa, Hạ Huyên nhớ đến một bài giải thích tình cảm mà cô đọc trên mạng.
Tình yêu của những chàng trai, cô gái thường là sự thầm kín, thấm vào từng chi tiết.
Con gái thấy chàng trai mình thích đang chơi bóng rổ sẽ chủ động mang nước.
Khi con gái dọn vệ sinh, con trai sẽ chủ động đề nghị giúp đỡ.
Khi đám đông chen chúc, con trai sẽ vô thức bảo vệ cô gái mình thích.
Xung quanh có tiếng trêu chọc, con trai sẽ đứng ra bảo vệ, và nhiều hành động tương tự.
Chỉ cần tinh ý một chút, sẽ nhận ra ngay.
Khi đọc bài giải thích đó, Hạ Huyên đã thử so sánh với bản thân.
Tình yêu của cô cũng ở trong bóng tối, lén lút nhìn anh, thầm lặng đối tốt với anh, giấu tình yêu vào những chi tiết vụn vặt.
Cô khao khát được đến gần anh, nhưng lại không dám.
Cô nghĩ đến lý do.
Có lẽ vì cô đã ở trong bóng tối quá lâu, dù khao khát ánh sáng, nhưng vẫn sợ bị ánh sáng làm bỏng.
Tâm tư cô lúc này lúc khác, ngay cả bản thân cô cũng không biết, tại sao không thể dũng cảm hơn một chút?
Dù chỉ một chút thôi cũng được.
Giống như vừa nãy, anh gọi cô, cô dừng lại thì có sao đâu?
Anh hỏi: "Đại biểu môn, tớ có thể giữ nó không?"
Tại sao cô lại không dũng cảm nói: "Không được."
Tâm trạng Hạ Huyên quá rối bời, cô im lặng rất lâu.
Trương Tuyết chống cằm nhìn cô, mắt híp lại: "Huyên Huyên, nam thần có ý gì vậy?"
"Tớ không biết." Tim Hạ Huyên đập thình thịch, không thể suy nghĩ bình thường.
"Thật không?" Trương Tuyết nhướn mày: "Sao tớ thấy gần đây cậu ấy quan tâm cậu lắm."
"Quan tâm ở đâu chứ?" Ánh mắt Hạ Huyên có chút lảng tránh, ngón tay co lại, mỗi khi căng thẳng, hàng mi cô lại run rẩy liên tục.
Lần này cũng vậy, run rẩy mấy cái liền, đôi mắt đen láy như có một dòng suối chảy qua.
Trương Tuyết chỉ vào chai Powerade trong hộc bàn, rồi nhớ đến chuyện găng tay của cô: "Đôi găng tay đó cũng là cậu ấy tặng cậu phải không?"
Hạ Huyên đỏ mặt khẽ "ừm" một tiếng.
Ánh đèn đọng lại trong mắt cô, lấp lánh như dải ngân hà.
"Tại sao cậu ấy lại tặng cậu găng tay?" Trương Tuyết hỏi.
"Có lẽ cậu ấy thấy tay tớ đỏ ửng vì lạnh nên mới cho." Hạ Huyên tìm đại một lý do.
Cô cũng không biết tại sao anh lại tặng cô găng tay.
Hôm đó cô cũng hoảng sợ, suy nghĩ hỗn loạn rất lâu.
"Không phải đâu." Trương Tuyết kể lại chuyện nghe được: "Tớ nghe nói, đôi găng tay đó cậu ấy đã nhét trong túi rất lâu rồi, luôn mang theo bên người. Cậu nói xem, cậu ấy có dụng tâm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"
Ánh mắt trêu chọc của Trương Tuyết quá rõ ràng.
Mặt Hạ Huyên càng đỏ hơn: "Cậu... cậu muốn nói gì?"
"Theo tớ thấy, nam thần đối với cậu khác hẳn." Trương Tuyết móc móc ngón tay: "Cứ lấy buổi họp phụ huynh lần trước mà nói."
"Họp phụ huynh thì sao?" Hạ Huyên ngơ ngác, chuyện đó thì liên quan gì?
"Hôm đó tớ rõ ràng thấy mẹ cậu ấy đã xuống xe rồi, nhưng cậu ấy lại nhất quyết đẩy bà ấy quay về." Trương Tuyết chậc chậc: "Hôm đó trong lớp chúng ta chỉ có cậu và cậu ấy là không có phụ huynh đến. Bố mẹ cậu bận thì có thể hiểu được, nhưng cậu ấy thì không. Mẹ cậu ấy rõ ràng đã đến và rất muốn tham gia, nhưng cậu ấy không cho."
Trương Tuyết nháy mắt: "Cậu nói xem, cậu ấy làm vậy là vì cái gì?"
Đầu óc Hạ Huyên trống rỗng, không thể suy nghĩ.
Ngón tay cô duỗi ra rồi lại co vào, vô thức hỏi: "Tại sao?"
"Còn không hiểu à?" Trương Tuyết giơ tay đụng vào vai cô, cười khúc khích: "Chắc chắn là vì cậu rồi."
"Làm sao có thể vì tớ." Hạ Huyên vỗ vào tay Trương Tuyết: "Cậu đừng nói bậy."
"Tớ nói bậy chỗ nào chứ, rõ ràng là vậy mà." Trương Tuyết bẻ ngón tay phân tích: "Cậu nói đi, cậu đã bao giờ thấy nam thần gần gũi với bạn nữ nào chưa? Đã bao giờ thấy cậu ấy mua đồ uống cho bạn nữ chưa? Đã bao giờ thấy cậu ấy chủ động nói chuyện với bạn nữ chưa? Cả chuyện tặng găng tay nữa, ừm, cậu đã thấy chưa?"
"..." Hạ Huyên suy nghĩ kỹ, hình như, thật sự là chưa.
Giọng cô nhỏ dần, hàng mi chớp chớp: "Cái này cũng không thể nói lên điều gì."
"Còn không thể nói lên điều gì?" Trương Tuyết thật muốn gõ vào đầu cô: "Cái này chắc chắn có vấn đề. Tớ thấy nam thần đối với cậu chính là khác biệt."
"..."
Tim Hạ Huyên đập loạn hơn, hơi thở cũng có chút khó khăn.
Xung quanh rõ ràng có gió, nhưng cô dường như không cảm nhận được, chỉ thấy gáy mình nóng bừng.
Không cãi lại được Trương Tuyết, cô dứt khoát im lặng.
Lúc cúi đầu tìm bài tập, phía cửa trước lớp vang lên tiếng trò chuyện.
Tô Dương khoác vai Lục Tư Châu đi vào lớp, vừa đi vừa nói: "Anh ơi, anh không thấy lời anh nói vừa rồi hơi tuyệt tình à? Không thấy con gái nhà người ta sắp khóc rồi sao. Người ta tặng quà thì anh cứ nhận đi, không thích thì cho bọn em ăn."
Lục Tư Châu nhướn mày, giơ khuỷu tay thúc vào eo Tô Dương, vẻ mặt khinh bỉ: "Chỉ biết ăn."
"Thời này mà không biết ăn thì có mà ngốc à."
Vừa nói hai người đã đi đến bàn của Lưu Mộng.
Gần đây Lưu Mộng vẫn luôn tìm cách nói chuyện với Lục Tư Châu, nhưng anh chưa bao giờ để ý.
Thấy họ đi đến, Lưu Mộng lấy một thứ gì đó từ hộc bàn ra, đứng dậy, định đưa cho Lục Tư Châu.
Nhưng Lục Tư Châu không hề nhìn cô ấy.
Anh kéo Tô Dương đi nhanh hơn hai bước.
Một giây trước còn ở bên bàn Lưu Mộng, giây sau đã đến bên bàn Hạ Huyên.
Lục Tư Châu đột ngột dừng bước, Tô Dương cũng dừng lại.
Mắt cậu ta đảo qua đảo lại, cười hì hì gõ vào bàn của Hạ Huyên.
Hạ Huyên ngẩng đầu, không dám nhìn Lục Tư Châu, ánh mắt tập trung vào Tô Dương: "Có chuyện gì à?"
"Hạ Huyên, cậu phân xử đi." Tô Dương cười một cách đầy ẩn ý, như thể cố ý gây chuyện, lại như có lời muốn nói: "Vừa nãy có bạn nữ tặng quà cho Châu ca. Cậu ấy không nhận thì thôi đi, còn cảnh cáo người ta là lần sau mà chặn đường sẽ mách thầy cô. Làm mặt cô ấy tái mét đi."
"Cậu nói xem có ai đùa như vậy không?"
Anh không nhận sao?
Hạ Huyên còn tưởng anh đã nhận rồi.
Thật ra cô gái tóc ngắn kia cũng rất xinh, dù không cao, nhưng có dáng vẻ nhỏ nhắn của con gái miền Nam.
Với những chàng trai có máu bảo vệ mạnh mẽ, hẹn hò với những cô gái như vậy là thích hợp nhất.
Anh, tại sao lại không nhận?
Không thích sao?
Anh, rốt cuộc thích kiểu con gái nào?
Có lẽ vì cô suy nghĩ quá lâu, Tô Dương có chút sốt ruột, lại gõ vào bàn cô: "Hạ Huyên, cậu đừng mơ màng nữa. Cậu nói đi, chuyện này có phải Châu ca sai rồi không?"
"Tớ..." Phân tích một cách bình thường, Hạ Huyên cảm thấy có hơi quá đáng, nhưng theo lý trí, cô thấy Lục Tư Châu làm rất đúng.
Hạ Huyên không giỏi nói dối, cũng không biết câu trả lời nào là thích hợp.
Cô mím môi, không trả lời.
Trương Tuyết liếc mắt xem thường Tô Dương.
Chỉ có cậu ta mới hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy.
Cô ấy định mắng Tô Dương, nhưng chưa kịp nói gì thì Lục Tư Châu đã lên tiếng.
Ánh đèn từ trên cao chiếu xuống người chàng thiếu niên, ánh sáng lấp lánh phác họa những đường nét tuấn tú trên khuôn mặt anh, làm cho đôi mắt anh càng thêm đẹp.
Đặc biệt là đôi mắt đó, đen láy đến lạ thường, như được đính sao trời, lại như có dải ngân hà chảy qua.
Là kiểu, chỉ cần nhìn vào mắt anh, ngay cả thở cũng không thể.
Hạ Huyên vô tình nhìn qua, giây sau, cô không thể thở bình thường nữa.
Khi nghe thấy lời anh nói, cô hoàn toàn quên cách thở.
Lục Tư Châu đứng thẳng người, ánh mắt anh ẩn chứa ý cười, giọng nói trầm ấm: "Đại biểu môn, cậu thấy tớ có thể nhận không?"
Đại biểu môn, cậu thấy tớ có thể nhận không?
Câu hỏi lại được ném về phía Hạ Huyên.
Hạ Huyên như bị nhốt trong một lò lửa, người cô nóng hừng hực, má bỏng rát, gáy cũng nóng, vành tai đỏ bừng.
Cô quên mất cách tự thở, quên cả việc lảng tránh ánh mắt anh, cứ thế đối diện với ánh mắt anh.
Anh, tại sao anh lại hỏi cô?
Chuyện này, chuyện này thì liên quan gì đến cô?
Hạ Huyên chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, cũng chưa từng xử lý chuyện như thế.
Cô nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì.
Ánh mắt Tô Dương và Trương Tuyết lướt qua lướt lại giữa Lục Tư Châu và Hạ Huyên, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Cả hai nhìn nhau đầy hiểu ý, rồi mím môi gật đầu.
Hành động hiếm khi đồng nhất, không sai một ly.
Giờ ra chơi buổi tối dài hơn ban ngày, tiếng ồn ào cũng lớn hơn, dường như mọi người xung quanh đều không nghe thấy câu hỏi của Lục Tư Châu.
Họ thỉnh thoảng nhìn qua, thấy Hạ Huyên đỏ mặt, họ lại tưởng có chuyện gì xảy ra.
Hạ Huyên thấy Triệu Mộng nhìn cô, rồi kéo tay Tô Hinh, hai người thì thầm với nhau, vừa nói, ánh mắt lại liếc về phía họ.
Lưu Mộng nheo mắt, ánh mắt đầy địch ý.
Vẻ mặt của các bạn nữ khác cũng khó tả, vừa tò mò vừa dò xét.
Hạ Huyên không thích trở thành tâm điểm chú ý, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.
Ma xui quỷ khiến, cô đẩy Lục Tư Châu một cái, giọng nói cũng không còn dịu dàng như thường ngày, nghe kỹ thì có chút nũng nịu, lại xen lẫn sự bất lực.
Cô đỏ mặt nói: "Đây không phải là chuyện của cậu sao? Cậu hỏi tớ làm gì?"
Hạ Huyên chưa bao giờ nổi cáu với ai.
Dù ai nói chuyện với cô, cô đều nhẹ nhàng, ôn nhu.
Ngay cả khi có người nói những lời khó nghe, cô vẫn đáp lại rất bình tĩnh.
Chỉ có Lục Tư Châu, có một chút khác biệt.
Cô nhìn anh, đột nhiên không thể kiềm chế cảm xúc.
Anh cố tình hỏi như vậy sao?
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Lục Tư Châu chỉ hỏi bâng quơ, không ngờ lại chọc cho cô khóc.
Thấy mắt cô đỏ hoe, anh xin lỗi: "Xin lỗi nhé."
Hạ Huyên cũng không biết mình làm sao.
Anh đã xin lỗi rồi, nhưng tâm trạng cô vẫn buồn bã không thể tả.
Khóe mắt ướt, nước mắt chảy dài.
Cô dùng mu bàn tay lau đi, nhưng không sao lau khô được.
Lục Tư Châu rất hiếm khi hoảng loạn.
Tuần trước thi Vật lý, đối mặt với rất nhiều học sinh xuất sắc của thành phố, ngay cả thầy Cao cũng căng thẳng, nhưng anh lại như không có chuyện gì.
Làm gì thì làm, không chút hoảng loạn.
Nhưng một người như vậy, tối nay lại hoảng loạn: "Cậu đừng khóc mà."
Hạ Huyên quay đầu đi, không nhìn anh, nước mắt rơi lã chã.
Tô Dương cũng lần đầu tiên gặp cảnh này, ngây người: "Không phải, Hạ Huyên, cậu đừng khóc mà."
Trương Tuyết thấy vậy, đuổi người: "Đi đi, đi đi, nhìn thấy các cậu là tớ thấy chướng mắt."
Cô ấy lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Hạ Huyên lau mắt: "Cưng ơi, đừng khóc nữa."
Hạ Huyên hít hít mũi, cầm lấy khăn giấy tự lau.
Trương Tuyết nháy mắt với Lục Tư Châu và Tô Dương, ra hiệu cho họ mau đi.
Tô Dương đẩy Lục Tư Châu rời đi.
Đại thiếu gia Lục từ trước đến nay chưa bao giờ gặp khó khăn.
Lần này thì thật sự khó khăn.
Anh không khỏi nghĩ, con gái được làm từ nước sao, sao lại nói khóc là khóc được vậy?
Quan trọng là, anh cũng có nói gì đâu.
Hai ngày sau đó, Hạ Huyên cố ý tránh mặt Lục Tư Châu.
Dù là đi lấy nước nóng hay đi vệ sinh, cô đều cố ý không đi cửa sau.
Tô Dương thấy vậy, vừa xoay bóng rổ vừa nói: "Châu ca, lần này anh làm người ta giận thật rồi. Nghĩ cách mà dỗ đi."
"Dỗ? Dỗ cái gì?" Giang Phong không biết chuyện, nhón chân nói: "A Châu cần gì phải dỗ người khác. Bình thường toàn người khác dỗ cậu ấy."
Điều này đúng là sự thật.
Tô Dương vỗ vai Giang Phong, nói với vẻ hả hê: "Cái này gọi là 30 năm Hà Đông, Châu ca à, lật kèo rồi."
"Lật ở đâu? Kể tớ nghe xem nào." Giang Phong cũng hứng thú, vẻ mặt đầy hóng hớt.
Lục Tư Châu không để ý, ngón tay trắng trẻo xoay bút, suy nghĩ, anh không có kinh nghiệm dỗ người, chủ yếu là chưa từng dỗ ai bao giờ.
Tô Dương và Trần Triết thấy anh gặp khó khăn cũng xúm lại hiến kế: "Tặng quà cho cậu ấy đi."
Đây là lời Tô Dương.
"Mời cậu ấy đi xem phim." Đây là lời Giang Phong.
"Mời cậu ấy đi ăn." Tô Dương lại nói.
"Đưa cậu ấy đến khu vui chơi." Giang Phong nói.
Lục Tư Châu nghe những ý tưởng vớ vẩn của họ, mỗi người bị đá một phát: "Cút."
Đuổi họ đi rồi, ánh mắt anh dừng lại trên người Trương Tuyết, dường như anh đã nhớ ra điều gì đó.
Tiết tự học buổi tối, Trương Tuyết và Hạ Huyên cùng nhau đi vệ sinh.
Trương Tuyết hỏi: "Sao? Vẫn còn giận Lục Tư Châu à?"
Hạ Huyên từ đầu đến cuối không hề giận, chỉ là cô không biết phải đối mặt với cảnh tượng đó như thế nào.
Tim cô vừa hoảng vừa loạn, giọng nói mới trở nên nặng nề.
Nhìn thì có vẻ giận, nhưng thật ra cô không giận.
Còn lý do tại sao không đi cửa sau?
Cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Tối hôm đó cô đã nói với Lục Tư Châu như vậy, dường như có hơi quá đáng.
Dù sao thì anh cũng chưa bao giờ biết cô thích anh.
Trong mắt anh, cô cũng như những bạn học bình thường khác.
Nói chuyện với anh bằng giọng điệu đó, hình như, đã vượt quá giới hạn rồi.
Là cô không thể kiềm chế.
Tất cả là tại cô.
Người làm sai luôn phải chịu trừng phạt, trừng phạt mà cô tự đặt ra cho mình là cố gắng tránh xa anh, dù làm vậy rất buồn.
"Không, không giận." Hạ Huyên nói.
"Không giận thì tại sao không thèm để ý đến cậu ấy?" Trương Tuyết nháy mắt hỏi.
"Chỉ là," Hạ Huyên tìm một lý do: "Trước đây chúng tớ cũng vậy mà. Có nói với nhau mấy câu đâu. Không có chuyện để ý hay không để ý, chỉ là duy trì trạng thái ban đầu thôi."
Nói xong, hai người cùng ra khỏi nhà vệ sinh.
"Trước đây là trước đây. Khi đó cậu đâu có cứu cậu ấy, nên cậu ấy không quen cậu. Bây giờ thì khác rồi." Trương Tuyết khẽ chạm vào chân cô, kéo khóa áo đồng phục xuống, lấy một chai Powerade từ bên trong ra: "Cái này cậu ấy nhờ tớ đưa cho cậu."
Ngón tay Hạ Huyên đang buông thõng bên người co lại, cô cúi đầu từ chối: "Tớ không nhận."
"Không phải cậu nói là không giận sao? Không giận thì tại sao lại không nhận." Trương Tuyết kéo tay cô: "Thôi được rồi, dù sao cũng là bạn học, đừng như vậy mà."
Trong lòng cô, anh không chỉ là bạn học, mà là người cô đã thích suốt nhiều năm.
Cô đã làm rất nhiều việc vì anh.
Con đường đi qua sân bóng rổ, cô đã đi không dưới một trăm lần.
Mỗi lần đi vòng, thật ra đều là sự chờ đợi cố ý của cô.
Những lần gặp gỡ tưởng chừng như ngẫu nhiên, lại là sự mong nhớ của cô.
Mỗi ánh mắt nhìn anh, đều xen lẫn tâm sự của cô.
"Tớ thật sự không nhận." Hạ Huyên từ chối: "Lát nữa cậu trả lại cho cậu ấy đi."
"Thôi mà, cậu ấy biết mình sai rồi." Trương Tuyết khoác vai cô: "Hay là thế này, bảo cậu ấy trực tiếp xin lỗi cậu có được không?"
"Không..." Hạ Huyên còn chưa nói xong, Lục Tư Châu đã xuất hiện ở cầu thang.
Chính là nơi tối hôm đó cô gái tóc ngắn chặn anh lại.
Bây giờ, là anh chặn đường Hạ Huyên.
Trương Tuyết thì thầm bên tai cô: "Hai người nói chuyện đi, tớ đi trước đây."
"Tiểu Tuyết." Hạ Huyên đưa tay ra kéo Trương Tuyết, nhưng cô ấy đã tránh đi.
Còn hai phút nữa vào lớp, hành lang không còn mấy người.
Ở cầu thang chỉ có hai người họ.
Hạ Huyên cúi đầu, không dám nhìn Lục Tư Châu.
Lục Tư Châu tưởng cô còn giận, chủ động xin lỗi: "Xin lỗi, lần trước tớ không cố ý làm khó cậu."
"..."
Hạ Huyên nghe thấy giọng anh, tim lại bắt đầu hoảng.
Cô không thể nói chuyện bình thường được.
Ngón tay thon dài của cô siết chặt chai Powerade, để lại những vết hằn sâu.
"Hạ Huyên." Lục Tư Châu đột nhiên gọi tên cô, tiến lại gần hai bước, anh cúi xuống nhìn cô, thấy tóc đuôi ngựa của cô rủ sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng ngần như ngọc.
Anh lại nhớ đến cảnh tượng ở trước KFC, khóe môi khẽ nhếch, thành thật nói: "Đừng giận nữa, được không?"
Cuộc nói chuyện tối hôm đó bị tiếng bước chân đột ngột làm gián đoạn.
Hạ Huyên thấy Lưu Thành, sắc mặt cô thay đổi, cúi đầu nói: "Chào thầy Lưu."
Rồi quay người nhanh chóng đi về phía lớp.
Từ xa, cô nghe thấy Lưu Thành hỏi Lục Tư Châu: "Làm gì đấy?"
Lục Tư Châu trở lại vẻ lười nhác như thường ngày, nói: "Nói chuyện thôi ạ."
Lưu Thành cảnh cáo anh: "Lục Tư Châu, tôi nói cho cậu biết, đây là trường học. Cậu liệu hồn mà nghiêm túc, đừng có trêu ghẹo nữ sinh."
Hạ Huyên không nghe thấy Lục Tư Châu nói gì, cô bước vào lớp.
Trương Tuyết thấy cô quay lại, kéo tay cô hỏi: "Thế nào rồi? Nói chuyện xong chưa?"
"Ừm, xong rồi." Ngón tay Hạ Huyên hơi run, trong đầu cô vẫn nhớ mãi vẻ mặt anh cúi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Đừng giận nữa, được không?"
Một người kiêu ngạo như anh, bao giờ mới dùng giọng điệu đó để nói chuyện.
Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu Hạ Huyên.
Anh... có phải cũng có một chút thích cô không?
Sau buổi họp phụ huynh, còn một tuần nữa là đến kỳ nghỉ đông.
Giáo viên trường Tịnh Dương đã bắt đầu dạy bài mới của học kỳ sau.
May mà Hạ Huyên đã tự học trước, nên nghe giảng không thấy khó khăn gì.
Mối quan hệ giữa cô và Lục Tư Châu lại trở về như trước đây.
Thỉnh thoảng anh sẽ đưa cho cô một chai nước.
Đôi khi sợ cô ngại, anh dứt khoát mời cả những bạn ngồi phía sau cùng uống.
Đồ uống của các bạn khác đều do Tô Dương đi mua, chỉ có đồ của cô, lần nào cũng là Lục Tư Châu tự tay mua.
Tô Dương đã trêu chọc Lục Tư Châu nhiều lần: "Phân biệt đối xử như vậy, người không biết lại tưởng cậu có ý gì với Hạ Huyên đấy."
Lục Tư Châu tiện tay lấy một gói que cay nhét vào miệng Tô Dương: "Nói linh tinh gì, câm miệng đi."
Trần Triết cười trêu: "Đáng đời."
Tô Dương ném gói bánh xuống, đuổi theo Trần Triết.
Hai người chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, chạy quanh sân trường.
Lục Tư Châu không để ý.
Anh cầm hai chai nước đến quầy thanh toán.
Một chai của anh, một chai của Hạ Huyên.
Đồ của những người khác đều do Trương Vĩ cầm.
Ngay cả Trương Vĩ cũng nhận ra điều gì đó: "Châu ca, cậu có chút không đúng rồi."
Lục Tư Châu tựa vào cửa kính của cửa hàng tiện lợi, khóe miệng nở nụ cười lười nhác: "Không đúng chỗ nào?"
"Chưa bao giờ cậu lại đối tốt với con gái như vậy." Trương Vĩ nháy mắt: "Thế nào? Thật sự thích à?"
"Nói bậy." Lục Tư Châu đáp một cách nhẹ nhàng, trả lời xong, anh nhìn về phía trước.
Xa xa, có một bóng dáng mảnh mai đang từ từ đi tới.
Ánh nắng chiếu vào người cô, khiến cô trở nên mơ hồ.
Cô ôm sách trong tay, khóe môi nhếch lên cao, vừa cười vừa nói gì đó với Trương Tuyết bên cạnh.
Một cách bất giác, Lục Tư Châu nheo mắt lại.
Cuộc sống cấp ba rất tẻ nhạt.
Mọi người luôn hy vọng có thể tìm thấy niềm vui ngoài việc học.
Một vài bạn học trở thành trung tâm của những tin đồn, và những người xung quanh họ cũng trở thành tâm điểm chú ý.
Lục Tư Châu là trung tâm đó.
Còn những người xung quanh anh, hiện tại Hạ Huyên là người xuất hiện bên cạnh anh nhiều nhất.
Một nam một nữ, họ đương nhiên trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Những tin đồn cũng xoay quanh hai người.
Có người nói Lục Tư Châu thích Hạ Huyên, có người lại nói Hạ Huyên thích Lục Tư Châu.
Nói tóm lại, đủ cả.
Trương Tuyết cũng nghe được một vài tin đồn.
Nhân lúc cùng Hạ Huyên ăn trưa, cô ấy đá chân cô, khẽ hỏi: "Huyên Huyên, cậu có thích Lục Tư Châu không?"
Tay Hạ Huyên đang cầm thìa siết lại, cô cúi đầu: "Cậu nói gì?"
"Cái này của cậu phải không?" Trương Tuyết lấy ra một tờ giấy gấp, đặt trước mặt Hạ Huyên, bĩu môi: "Tự xem đi."
Hạ Huyên đưa tay cầm lấy.
Chưa mở ra, cô đã nhận ra đó là đồ của mình.
Cả một tờ giấy, nửa trên là "anh", nửa dưới là "Lục Tư Châu".
Cô cúi đầu, không nói gì nữa.
Trương Tuyết đặt thìa xuống, hỏi lại một lần nữa: "Cậu có thích Lục Tư Châu không?"
Hạ Huyên không còn gì để giấu, hơn nữa bằng chứng đã rành rành trước mắt, không thể giấu được.
Trương Tuyết là bạn thân nhất của cô, cô ấy biết bí mật của cô cũng không sao.
Nghĩ thông suốt, Hạ Huyên gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."
Mắt Trương Tuyết mở to: "Thật hay giả?"
Hạ Huyên khẽ nói: "Thật."
Trương Tuyết tròn mắt.
Một lúc lâu sau, cô ấy nói: "Huyên Huyên, cậu được đấy."
Hạ Huyên: "..."
Trương Tuyết nháy mắt, hỏi cô: "Cậu đã nghĩ đến chuyện tỏ tình chưa?"
Hạ Huyên đang uống canh.
Nghe lời Trương Tuyết nói, cô ho sù sụ, nước mắt chảy ra: "Tỏ tình gì cơ?"
Cô chưa bao giờ nghĩ đến.
"Không phải chứ, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện tỏ tình à?" Trương Tuyết hỏi.
Hạ Huyên lắc đầu: "Chưa."
Anh là vì sao trên trời, là điều cô không thể với tới.
Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến.
Sau này, khi chuyện đó xảy ra, Hạ Huyên đã thay đổi suy nghĩ.
Dù có bất khả thi đến đâu, cô cũng muốn thử một lần.
Ngày hôm đó, Hạ Huyên tan học về nhà thì Trương Quyên và Hạ Lực đang cãi nhau.
"Tôi mặc kệ, Tiểu Xuyên phải chuyển trường."
"Chuyển, chuyển, Tiểu Xuyên chuyển, vậy Hạ Huyên thì sao?"
"Đằng nào chúng ta cũng về quê làm việc, nó ở đây một mình cũng không được, chuyển cả hai đi."
Hạ Lực nói: "Chuyện này không thể vội. Ít nhất cũng phải bàn bạc với Hạ Huyên."
"Bàn bạc cái gì." Trương Quyên chống nạnh mắng: "Cái nhà này là tôi nuôi, việc là tôi làm. Tại sao tôi phải bàn bạc với nó? Tôi không cần biết, anh mau đi làm thủ tục chuyển trường cho Hạ Huyên đi. Trước Tết chúng ta về quê."
Hạ Huyên bước vào cửa, vừa hay nghe thấy câu này. Cô hỏi: "Về quê gì cơ?"
Trương Quyên nói: "Vì con đã nghe thấy rồi thì không có gì phải giấu nữa. Công ty bố con làm ăn không tốt, bị sa thải rồi. Ba mẹ định về quê."
"Hai người về quê?" Hạ Huyên đi vào, đóng cửa lại: "Vậy con và Tiểu Xuyên thì sao?"
"Thủ tục chuyển trường cho Tiểu Xuyên đã làm xong rồi." Trương Quyên nói: "Chỉ còn thiếu của con."
"Con cũng phải chuyển?" Hạ Huyên lắc đầu: "Con không muốn chuyển."
"Con không muốn chuyển à?" Trương Quyên lớn tiếng: "Bố con không có việc làm nữa, tiền thuê nhà sắp hết hạn rồi. Không đi, lấy tiền đâu mà trả tiền nhà?"
Bà tiếp lời: "Chuyện này mẹ quyết định. Con và Tiểu Xuyên đều về quê học. Chú của con đã sắp xếp trường rồi, không thua kém gì Tịnh Dương đâu. Ngày mai bảo bố con đi làm thủ tục chuyển trường cho con."
Hạ Huyên về phòng ngủ, dựa vào cửa, lặng lẽ khóc.
Nước mắt chảy dài trên má, thấm ướt vào cổ áo.
Gáy cô ướt sũng.
Cô ngồi trước bàn học, mở cuốn nhật ký ra, lật từng trang.
Lòng cô như chìm xuống đáy vực.
Cô sắp đi rồi, cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.
Làm sao bây giờ?
Cô không nỡ.
Nước mắt làm mờ mắt cô, rơi lã chã xuống cuốn nhật ký.
Trang giấy đã ố vàng bị ướt sũng, nét chữ cũng nhòe đi.
Hạ Huyên khóc không thể kiềm chế.
Cuối cùng, cô ôm cuốn nhật ký ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cô lên một chuyến tàu đi xa, không còn nhìn thấy bóng dáng cao ráo đó nữa.
Hạ Huyên bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Không được, cô không thể cứ thế mà mất đi.
Cô, cô phải nói cho anh biết.
Cô phải nói với Lục Tư Châu, cô thích anh.
Ngày hôm sau là thứ Sáu, cũng là ngày nghỉ đông.
Thời tiết hôm đó rất xấu, âm u, nhiệt độ rất thấp, sương mù dày đặc, tầm nhìn chỉ vài mét.
Hạ Huyên đạp xe.
Người cô bị gió thổi lạnh cóng, nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, cô thầm tự cổ vũ bản thân.
Hạ Huyên, đây là cơ hội duy nhất.
Buổi sáng, giáo viên đều bận giao bài tập.
Trong lớp ồn ào.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Hạ Huyên đứng chờ sẵn ở cổng tòa nhà học.
Bên ngoài gió rất lớn, nhưng cô dường như không nhận ra.
Cô đứng lặng lẽ bên tường.
Thỉnh thoảng có người đi qua, Hạ Huyên hơi ngại, cúi đầu xuống.
Quá căng thẳng, cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Gần như theo bản năng, cô mở tin nhắn của Lục Tư Châu ra xem.
Tưởng rằng trang cá nhân của anh vẫn trống rỗng như trước, ai ngờ lại có một dòng mới.
Được đăng cách đây mười phút.
Một bức ảnh.
Chính xác hơn là một bức ảnh tay nắm tay.
Ngón tay của cô gái thon dài, trắng trẻo.
Ngón tay của chàng trai cũng thế.
Vết bớt màu đỏ đập vào mắt Hạ Huyên.
Cô nhận ra ngay đó là tay ai.
Là Lục Tư Châu.
Ảnh Lục Tư Châu nắm tay một cô gái.
Lục Tư Châu chưa bao giờ đăng những bức ảnh như vậy.
Hạ Huyên lập tức hiểu ra, anh đang công khai bạn gái.
Khoảnh khắc đó, sức lực trên người Hạ Huyên dường như bị rút cạn.
Chân cô mềm nhũn, lưng dán vào tường.
Trái tim cô như bị một thứ gì đó siết chặt, cảm giác nghẹt thở và đau đớn ập đến cùng lúc.
Cô ôm ngực, thở hổn hển.
Nhưng không có tác dụng, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng mạnh.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Thế giới của cô sụp đổ, ánh sáng của cô biến mất.
Tiếng nức nở bật ra. Hạ Huyên dùng sức nắm chặt quần áo, dường như làm vậy có thể giảm bớt nỗi đau.
Nhưng chỉ có cô biết, vô dụng thôi.
Nước mắt không ngừng chảy, cô không ngừng lau.
Trước mắt cô nhòe đi, không nhìn rõ gì cả.
Xa xa có tiếng bước chân đi tới.
Hạ Huyên dịch người vào trong.
Tiếng trò chuyện cứ thế lọt vào tai cô.
"A Châu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Là giọng của Giang Phong.
"Chuyện gì là chuyện gì?" Là giọng của Lục Tư Châu.
"Thôi được rồi, tớ thấy hết rồi." Giang Phong cười một cách khó hiểu.
"Thấy cái gì?"
"Cậu đưa Hạ Huyên về nhà."
"Tớ thật không ngờ, cậu lại đưa con gái về nhà." Giang Phong nói: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, không có người ngoài, nói đi, rốt cuộc cậu có cảm giác gì với cô ấy?"
Lục Tư Châu lấy tay ra khỏi túi: "Ý gì?"
Giang Phong không úp mở nữa, hỏi thẳng: "Có phải cậu thích cô ấy không?"
Thời gian như ngừng lại.
Tim Hạ Huyên đột nhiên thắt lại.
Giống như người sắp chết đuối nhìn thấy một khúc gỗ mục, khiến cô sống lại.
Có lẽ...
Có lẽ bức ảnh trên trang cá nhân là giả.
Hạ Huyên nín thở lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên: "Nói bậy gì thế. Bọn tớ chỉ là bạn học bình thường."
Giang Phong cười khẩy: "Lừa ai chứ? Cậu đã mua bao nhiêu đồ cho cậu ấy rồi? Lần trước tớ còn thấy cậu đưa chai Powerade mua cho Tô Dương cho Hạ Huyên uống. Cậu chưa bao giờ đặc biệt với một bạn nữ nào như vậy."
Trong ánh sáng, Lục Tư Châu đổi tư thế đứng, thẳng người hơn lúc nãy.
"Không lừa cậu." Lục Tư Châu nghiêm túc nói: "Đối với Hạ Huyên khác biệt chỉ vì cậu ấy đã cứu tớ."
"Cậu ấy cứu cậu à?" Lần này đến lượt Giang Phong kinh ngạc: "Cậu ấy cứu cậu lúc nào?"
"Lần trước bị mấy tên du côn bao vây, chính là cậu ấy cứu tớ." Khi Lục Tư Châu giải thích, hình ảnh cô gái nhỏ với đôi mắt ngấn lệ hiện ra trước mắt anh.
Ngón tay anh đang siết chặt khăn giấy trong túi quần khựng lại.
"Là cậu ấy cứu cậu sao." Giang Phong nói: "Nhìn không giống. Cậu ấy hiền lành như vậy, sao lại dám?"
"Đúng là cậu ấy," Lục Tư Châu dặn dò: "Cô gái nhỏ rất dễ ngại ngùng. Cậu đừng trêu chọc bậy bạ. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tớ."
Giang Phong vỗ vai Lục Tư Châu, cười nói: "Tớ còn tưởng cậu thích cậu ấy đấy."
Lục Tư Châu đáp một cách nhạt nhẽo: "Không có chuyện đó."
Hạ Huyên đưa tay che mặt.
Đợi họ đi rồi, cô bước ra khỏi tường, nhìn bóng lưng họ đi xa.
Bên tai cô không ngừng vang lên giọng nói của Lục Tư Châu.
"Thích gì chứ."
"Đừng nói bậy, bọn tớ chỉ là bạn học bình thường."
"Cậu ấy chỉ là ân nhân cứu mạng của tớ."
"Không có chuyện đó."
Hạ Huyên mắt đỏ hoe quay về lớp.
Hầu hết các bạn học đã về.
Cô lấy cặp từ hộc bàn ra, không đợi Trương Tuyết, cúi đầu rời đi trước.
Về đến nhà, Trương Quyên lại đề cập đến chuyện chuyển trường.
Bà khoanh tay nhìn cô: "Hạ Huyên, con nói đi, rốt cuộc có chuyển hay không?"
Đầu óc Hạ Huyên hỗn độn, đau đầu, mắt cũng đau, người rất lạnh.
Cô không muốn nói gì, thất thần bước vào phòng.
Vừa định đóng cửa, Trương Quyên lại đi vào.
"Mẹ hỏi con đấy, rốt cuộc có chuyển không?"
Hạ Huyên đặt sách xuống giường, mắt đỏ hoe hỏi: "Con có thể không chuyển không?"
"Không thể." Trương Quyên nhìn cô, trầm giọng nói: "Con phải chuyển."
"Vậy mẹ hỏi con làm gì?" Hạ Huyên ngồi phịch xuống giường, mắt không có chút ánh sáng: "Hai người muốn làm gì thì làm đi."
"Vậy được, mẹ sẽ bảo bố con đi làm thủ tục chuyển trường." Trương Quyên nói xong, vừa định quay lưng đi, Hạ Huyên gọi lại: "Con có thể chuyển trường, nhưng con muốn ở nội trú."
Ban đầu Trương Quyên không đồng ý chuyện ở nội trú.
Mãi sau khi Hạ Lực nói tốt nói xấu, bà mới chịu.
Đây là quyền lợi lớn nhất mà Hạ Huyên giành được cho bản thân.
Tránh xa gia đình khiến cô nghẹt thở, cố gắng sống vui vẻ hơn một chút.
Chú của Hạ Huyên ở địa phương có chút thế lực.
Gần như ngay ngày Hạ Huyên đồng ý, thủ tục chuyển trường đã được làm xong.
5 giờ chiều, họ lên tàu về Yến Thành.
Mấy năm không về Yến Thành, giờ Trương Quyên và Hạ Lực còn bận rộn hơn ở Bắc Thành.
Bận gặp gỡ người thân, bận tiếp khách.
Hạ Tiểu Xuyên cũng đi theo họ.
Trong nhà chỉ có một mình Hạ Huyên.
Cô tự nấu cơm, tự ăn cơm.
Đón một cái Tết cô độc nhất.
Trương Tuyết sau này mới biết Hạ Huyên chuyển trường.
Cô ấy đã khóc rất lâu qua điện thoại, hỏi tại sao không nói trước, tại sao lại phải chuyển?
Hạ Huyên nói chuyện xảy ra đột ngột, bố mẹ cô mất việc ở Bắc Thành, chỉ có thể về Yến Thành.
Trương Tuyết hỏi: "Vậy cậu thì sao? Tại sao lại đồng ý chuyển?"
Hạ Huyên bị câu hỏi của Trương Tuyết làm cho nghẹn lại.
Một giọng nói vang lên trong đầu cô.
Cô không thể coi anh như một người hoàn toàn xa lạ.
Thà rằng nhìn anh hạnh phúc với người khác, còn hơn là ở gần anh.
Cô biết đây là một hành động yếu hèn, nhưng cô không còn cách nào khác.
Tuy nhiên, cô không nói ra, chỉ gượng cười: "Không sao đâu, nếu cậu nhớ tớ thì sau này có thể đến tìm tớ."
"Sau này? Khi nào?"
"Lúc nghỉ hè đi. Cậu đến Yến Thành tìm tớ."
Sau đó, Trương Tuyết nghẹn ngào kể chuyện ở trường, còn nhắc đến Lục Tư Châu: "Từ khi cậu chuyển trường, cậu ấy suy sụp nhiều lắm. Nhìn không còn tinh thần như trước. Gần đây cũng không chơi bóng rổ với Tô Dương nữa. Cuối tuần trước cậu ấy chặn tớ ở cổng trường, hỏi chuyện về cậu. Cậu ấy không hiểu tại sao cậu lại chuyển trường. Huyên Huyên, có phải có chuyện gì không?
"Mặc dù cậu không nói, nhưng tớ có linh cảm chuyện này liên quan đến Lục Tư Châu. Nếu đúng là vì cậu ấy, cậu phải nói cho tớ biết. Tớ sẽ thay cậu dạy cậu ấy một bài học."
Hạ Huyên không nói cho Trương Tuyết biết những gì cô đã thấy trên trang cá nhân của Lục Tư Châu.
Cô chỉ nói, chuyện đã qua thì cho qua.
Sau cuộc gọi đó với Trương Tuyết, Hạ Huyên đã không gọi lại cho cô ấy trong một thời gian dài.
Tuy trường cấp 3 Yến Thành không bằng Tịnh Dương, nhưng việc học cũng rất căng thẳng.
Mùng 8 Tết đã khai giảng.
Thời tiết ở Yến Thành còn lạnh hơn ở Bắc Thành.
Thời gian tuyết rơi cũng dài hơn.
Mùa đông năm đó, Hạ Huyên đã đón nhiều trận tuyết, nhưng cô không còn tâm trạng để chơi đùa nữa.
Cuộc sống nội trú khá dễ chịu.
Không còn tiếng cãi vã, tâm trạng cô cũng không quá tệ.
Chỉ là thỉnh thoảng Hạ Huyên vẫn không tránh khỏi việc nhớ về Bắc Thành, nhớ về trường cấp 3 Tịnh Dương.
Nhớ về giọng nói trong trẻo của chàng thiếu niên: "Đại biểu môn, tớ có thể giữ nó không?"
Nhớ về cảnh anh đứng trước mặt cô, hiếm hoi hạ giọng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng giận nữa, được không?"
Nhưng cô nhớ nhiều nhất, vẫn là những khoảnh khắc cô lén lút nhìn anh trong một góc không ai chú ý.
Anh...
Bây giờ thế nào rồi?
Ở trường cấp 3 số 2 không có thi tuần, chỉ có thi tháng, thi giữa kỳ và cuối kỳ.
Những bài kiểm tra thường là các bạn học tự đổi bài cho nhau.
Giáo viên chấm bài không quá khắt khe, không có những lời nhận xét dài dòng.
Nội quy lớp học cũng không quá nghiêm ngặt.
Thỉnh thoảng trong giờ học vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng ồn, nhưng những điều đó không ảnh hưởng gì đến Hạ Huyên.
Cô như thể không nghe thấy bất kỳ tạp âm nào, luôn tập trung vào việc học.
Kỳ thi tháng đầu tiên, cô đã đứng hạng 10 toàn khối.
Các giáo viên vui mừng khôn xiết.
Cứ tưởng cô là một học sinh bình thường, không ngờ lại là một thiên tài.
Thiên tài tiếp tục cố gắng.
Giữa kỳ học kỳ hai lớp 10, cô đứng hạng 5 toàn khối.
Cuối kỳ, cô vươn lên hạng nhất.
Sau đó, bất cứ kỳ thi nào, Hạ Huyên cũng là người đứng đầu.
Hạng nhất của lớp, hạng nhất của khối.
Tình trạng này kéo dài cho đến lớp 12.
Tường nhà cô dán đầy những tờ giấy khen, tất cả đều là của Hạ Huyên.
Công việc của Trương Quyên và Hạ Lực đều do chú của Hạ Huyên sắp xếp.
Công việc nhẹ nhàng, lương không thấp.
Vì vậy, Trương Quyên và Hạ Lực rất thân thiện với ông.
Ông ấy rất yêu quý cô.
Ông luôn miệng nói, nhà họ Hạ có được một đứa con như Hạ Huyên là phúc lớn của gia tộc.
Ông còn nói, sau này chi phí đại học của Hạ Huyên, ông sẽ lo hết.
Nhờ có chú của Hạ Huyên, Trương Quyên cũng đối xử tốt hơn với cô.
Ít nhất là không còn mắng chửi tùy tiện.
Đồ ăn ngon cũng không phải lúc nào cũng chỉ cho Hạ Tiểu Xuyên, thỉnh thoảng bà còn để dành cho Hạ Huyên.
Hạ Huyên hiếm hoi được trải nghiệm một cuộc sống gia đình ấm êm.
Cô dồn hết sức lực vào việc học.
Mục tiêu thi đại học của cô là Châu Đại ở Nam Thành.
Gần đến kỳ thi đại học, Hạ Huyên nhận được điện thoại của Trương Tuyết: "Cưng ơi, hỏi cậu một chuyện nhé."
Hạ Huyên nói: "Ừm, cậu hỏi đi."
Trương Tuyết: "Cậu muốn thi vào trường đại học nào? Có mục tiêu chưa?"
Hạ Huyên đang đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Vừa hay đi qua một con hẻm.
Con hẻm này cho cô một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Rất giống với con hẻm vào một buổi tối sau cơn mưa năm đó.
Xa xa có vài bóng đèn đường bị hỏng, trên mặt đất có những cái hố.
Cô đột nhiên dừng bước, ánh mắt dừng lại ở nơi không có ánh sáng của con hẻm.
Cô khẽ nói, nhưng rất kiên định: "Châu Đại."
Bên kia đầu dây, Trương Tuyết dường như khựng lại.
Sau đó, giọng cô ấy lại vang lên: "Được rồi, tớ cũng sẽ cố gắng thi vào Châu Đại."
Hỏi xong, Trương Tuyết nũng nịu hỏi cô: "Ở trường cấp 3 số 2, cậu có quen ai không?"
Hạ Huyên hỏi: "Ý cậu là sao?"
Trương Tuyết: "Có gặp ai khiến cậu thích không?"
Lá ngô đồng rơi xuống trước mắt, mang theo cái nóng oi ả của mùa hè.
Tiếng ve kêu kéo dài đột ngột.
Hạ Huyên nói: "Sau này tớ không muốn thích ai nữa."
Trương Tuyết nghe ra sự mất mát trong giọng cô liền chuyển chủ đề: "Cậu nhận được quà tớ gửi chưa?"
"Nhận được rồi." Hạ Huyên mỉm cười: "Tớ rất thích."
Một chiếc kẹp tóc.
Hạ Huyên chợt nhớ lại, năm lớp 10, cô cũng từng đeo một chiếc kẹp tóc giống vậy đến trường.
Hôm đó chiếc kẹp vô tình bị rơi, là Lục Tư Châu nhặt lên trả cho cô.
Mới chỉ hai năm trôi qua, nhưng lại như đã trải qua cả một đời.
Vừa nói, cô vừa bước đi.
Đi được vài bước, cô lại dừng lại.
Cô vô tình nhìn thấy một thứ nằm dưới đất.
Gói khăn giấy Tâm Tương Ấn, trên đó có dán ngôi sao.
Một cách bất giác, Hạ Huyên cầm điện thoại lên, nhìn xung quanh.
Không có ai, không có gì cả.
Trương Tuyết vẫn đang nói gì đó.
Hạ Huyên không còn tâm trí để nghe nữa.
Sau này, khi nhớ lại cuộc gọi này, cô chỉ nhớ Trương Tuyết hỏi cô: "Nếu gặp lại Lục Tư Châu, cậu sẽ thế nào?"
Hạ Huyên dường như nhớ mình đã trả lời: "Sẽ không gặp lại."
Nhiều trường đại học như vậy, họ sẽ không học cùng trường đâu.
Điểm thi đại học được công bố, Hạ Huyên đạt 700 điểm, đỗ vào Châu Đại như mong muốn.
Các bạn học đều báo tin vui trong nhóm.
Hạ Huyên đăng nhập vào Weixin đã lâu không dùng, cũng trò chuyện với mọi người.
Cô không giỏi ăn nói, nhưng hôm đó lại trò chuyện rất vui vẻ, nhớ lại nhiều chuyện cũ.
Rời khỏi nhóm chat, ngón tay cô lướt màn hình một cách tùy tiện, vô tình chạm vào người cuối cùng trong danh bạ.
Ảnh đại diện đã thay đổi, là một khoảng trống.
Chữ ký cá nhân là: Đợi cậu.
Ngón tay Hạ Huyên co lại.
Cô không khỏi nghĩ, anh đang đợi ai?
Sau đó cô mới nhận ra mình thật buồn cười.
Dù anh đợi ai, cũng không phải đợi cô.
Tin nhắn của Trương Tuyết vừa hay đến, hỏi cô: [Có dám thử lại một lần nữa không?]
Không hiểu sao, Hạ Huyên lại hiểu ý của cô ấy.
Mũi cô tràn ngập mùi chua chát của quả quýt.
Cô trả lời: [Tớ đã buông tay rồi.]
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Đèn trần tỏa ánh sáng vàng vọt, trên cửa sổ kính hành lang in bóng nghiêng dịu dàng của một cô gái.
Hàng mi cong dài, dày đặc rủ xuống, gương mặt trắng nõn của cô được phủ một lớp ánh sáng lấp lánh.
Những nơi ánh sáng không chiếu tới hiện lên những vệt bóng mờ nhạt.
Trong đôi mắt trong veo, sáng ngời, ánh sáng và bóng tối đan xen, tràn ngập một cảm xúc khó tả.
Hạ Huyên không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cô cúi mắt, mím môi, cằm căng cứng, lưng cũng thẳng tắp.
Cửa sổ hành lang không biết bị ai đã đẩy ra một nửa, gió lạnh ào ào thổi tới, làm tung bay mái tóc đuôi ngựa dài của cô.
Tóc bay theo chiều gió, một sợi dính vào mặt cô.
Khuôn mặt trắng nõn bị che khuất một phần, cùng lúc đó, những suy nghĩ suýt nữa đã bộc lộ cũng được che giấu.
Hạ Huyên không đáp lại, kéo cánh tay Trương Tuyết đi tiếp.
Trương Tuyết quay đầu lại nhìn, tựa vào vai cô, khẽ nhắc: "Huyên Huyên, nam thần của trường gọi cậu đấy."
Hạ Huyên nghe thấy Lục Tư Châu gọi mình, nhưng cô không muốn đáp lại, lý do cụ thể thì cô không rõ, chỉ là theo bản năng muốn chạy trốn.
"Cậu không chào một tiếng à?" Trương Tuyết hỏi.
"Không cần." Hạ Huyên nói: "Cậu ấy chắc chỉ gọi bâng quơ thôi."
Ngay sau đó, phía sau lại vang lên một tiếng gọi không hề bâng quơ.
Lục Tư Châu đút hai tay vào túi áo đồng phục, đuôi mắt nhếch lên, cằm hơi hất, giọng nói trong trẻo: "Đại biểu môn."
Hạ Huyên khựng lại, dừng bước vài giây.
Cô mặc kệ tiếng gọi phía sau, kéo Trương Tuyết tiếp tục đi về phía trước.
Ánh đèn kéo dài bóng dáng Hạ Huyên, hòa quyện với bóng cây đổ nghiêng.
Trên tường in hình bóng đan xen, giống như một dãy núi nhấp nhô, lại giống như biểu đồ nhịp tim rối loạn của cô.
Dường như cơn gió cũng nghe thấy tiếng tim cô đập mạnh, càng thổi mạnh hơn.
Tà áo đồng phục của Hạ Huyên bị gió cuốn lên, phát ra tiếng đập.
Trong tiếng gió và tiếng đập đó, trước khi vào lớp, cô nghe thấy Lục Tư Châu hỏi: "Tớ có thể giữ nó không?"
Đại biểu môn, tớ có thể giữ nó không?
Ngón tay Hạ Huyên co lại.
Cô hoảng loạn bước vào lớp, bước chân quá lộn xộn, suýt chút nữa va vào bạn học khác.
Mãi đến khi ngồi vào chỗ, tim cô vẫn còn hoảng loạn.
Cô cầm cốc nước lên, vặn nắp, cúi đầu nhấp một ngụm.
Nước chảy xuống cổ họng, mang theo một làn sóng ấm áp.
Sóng ấm lan tỏa, Hạ Huyên nhớ đến một bài giải thích tình cảm mà cô đọc trên mạng.
Tình yêu của những chàng trai, cô gái thường là sự thầm kín, thấm vào từng chi tiết.
Con gái thấy chàng trai mình thích đang chơi bóng rổ sẽ chủ động mang nước.
Khi con gái dọn vệ sinh, con trai sẽ chủ động đề nghị giúp đỡ.
Khi đám đông chen chúc, con trai sẽ vô thức bảo vệ cô gái mình thích.
Xung quanh có tiếng trêu chọc, con trai sẽ đứng ra bảo vệ, và nhiều hành động tương tự.
Chỉ cần tinh ý một chút, sẽ nhận ra ngay.
Khi đọc bài giải thích đó, Hạ Huyên đã thử so sánh với bản thân.
Tình yêu của cô cũng ở trong bóng tối, lén lút nhìn anh, thầm lặng đối tốt với anh, giấu tình yêu vào những chi tiết vụn vặt.
Cô khao khát được đến gần anh, nhưng lại không dám.
Cô nghĩ đến lý do.
Có lẽ vì cô đã ở trong bóng tối quá lâu, dù khao khát ánh sáng, nhưng vẫn sợ bị ánh sáng làm bỏng.
Tâm tư cô lúc này lúc khác, ngay cả bản thân cô cũng không biết, tại sao không thể dũng cảm hơn một chút?
Dù chỉ một chút thôi cũng được.
Giống như vừa nãy, anh gọi cô, cô dừng lại thì có sao đâu?
Anh hỏi: "Đại biểu môn, tớ có thể giữ nó không?"
Tại sao cô lại không dũng cảm nói: "Không được."
Tâm trạng Hạ Huyên quá rối bời, cô im lặng rất lâu.
Trương Tuyết chống cằm nhìn cô, mắt híp lại: "Huyên Huyên, nam thần có ý gì vậy?"
"Tớ không biết." Tim Hạ Huyên đập thình thịch, không thể suy nghĩ bình thường.
"Thật không?" Trương Tuyết nhướn mày: "Sao tớ thấy gần đây cậu ấy quan tâm cậu lắm."
"Quan tâm ở đâu chứ?" Ánh mắt Hạ Huyên có chút lảng tránh, ngón tay co lại, mỗi khi căng thẳng, hàng mi cô lại run rẩy liên tục.
Lần này cũng vậy, run rẩy mấy cái liền, đôi mắt đen láy như có một dòng suối chảy qua.
Trương Tuyết chỉ vào chai Powerade trong hộc bàn, rồi nhớ đến chuyện găng tay của cô: "Đôi găng tay đó cũng là cậu ấy tặng cậu phải không?"
Hạ Huyên đỏ mặt khẽ "ừm" một tiếng.
Ánh đèn đọng lại trong mắt cô, lấp lánh như dải ngân hà.
"Tại sao cậu ấy lại tặng cậu găng tay?" Trương Tuyết hỏi.
"Có lẽ cậu ấy thấy tay tớ đỏ ửng vì lạnh nên mới cho." Hạ Huyên tìm đại một lý do.
Cô cũng không biết tại sao anh lại tặng cô găng tay.
Hôm đó cô cũng hoảng sợ, suy nghĩ hỗn loạn rất lâu.
"Không phải đâu." Trương Tuyết kể lại chuyện nghe được: "Tớ nghe nói, đôi găng tay đó cậu ấy đã nhét trong túi rất lâu rồi, luôn mang theo bên người. Cậu nói xem, cậu ấy có dụng tâm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"
Ánh mắt trêu chọc của Trương Tuyết quá rõ ràng.
Mặt Hạ Huyên càng đỏ hơn: "Cậu... cậu muốn nói gì?"
"Theo tớ thấy, nam thần đối với cậu khác hẳn." Trương Tuyết móc móc ngón tay: "Cứ lấy buổi họp phụ huynh lần trước mà nói."
"Họp phụ huynh thì sao?" Hạ Huyên ngơ ngác, chuyện đó thì liên quan gì?
"Hôm đó tớ rõ ràng thấy mẹ cậu ấy đã xuống xe rồi, nhưng cậu ấy lại nhất quyết đẩy bà ấy quay về." Trương Tuyết chậc chậc: "Hôm đó trong lớp chúng ta chỉ có cậu và cậu ấy là không có phụ huynh đến. Bố mẹ cậu bận thì có thể hiểu được, nhưng cậu ấy thì không. Mẹ cậu ấy rõ ràng đã đến và rất muốn tham gia, nhưng cậu ấy không cho."
Trương Tuyết nháy mắt: "Cậu nói xem, cậu ấy làm vậy là vì cái gì?"
Đầu óc Hạ Huyên trống rỗng, không thể suy nghĩ.
Ngón tay cô duỗi ra rồi lại co vào, vô thức hỏi: "Tại sao?"
"Còn không hiểu à?" Trương Tuyết giơ tay đụng vào vai cô, cười khúc khích: "Chắc chắn là vì cậu rồi."
"Làm sao có thể vì tớ." Hạ Huyên vỗ vào tay Trương Tuyết: "Cậu đừng nói bậy."
"Tớ nói bậy chỗ nào chứ, rõ ràng là vậy mà." Trương Tuyết bẻ ngón tay phân tích: "Cậu nói đi, cậu đã bao giờ thấy nam thần gần gũi với bạn nữ nào chưa? Đã bao giờ thấy cậu ấy mua đồ uống cho bạn nữ chưa? Đã bao giờ thấy cậu ấy chủ động nói chuyện với bạn nữ chưa? Cả chuyện tặng găng tay nữa, ừm, cậu đã thấy chưa?"
"..." Hạ Huyên suy nghĩ kỹ, hình như, thật sự là chưa.
Giọng cô nhỏ dần, hàng mi chớp chớp: "Cái này cũng không thể nói lên điều gì."
"Còn không thể nói lên điều gì?" Trương Tuyết thật muốn gõ vào đầu cô: "Cái này chắc chắn có vấn đề. Tớ thấy nam thần đối với cậu chính là khác biệt."
"..."
Tim Hạ Huyên đập loạn hơn, hơi thở cũng có chút khó khăn.
Xung quanh rõ ràng có gió, nhưng cô dường như không cảm nhận được, chỉ thấy gáy mình nóng bừng.
Không cãi lại được Trương Tuyết, cô dứt khoát im lặng.
Lúc cúi đầu tìm bài tập, phía cửa trước lớp vang lên tiếng trò chuyện.
Tô Dương khoác vai Lục Tư Châu đi vào lớp, vừa đi vừa nói: "Anh ơi, anh không thấy lời anh nói vừa rồi hơi tuyệt tình à? Không thấy con gái nhà người ta sắp khóc rồi sao. Người ta tặng quà thì anh cứ nhận đi, không thích thì cho bọn em ăn."
Lục Tư Châu nhướn mày, giơ khuỷu tay thúc vào eo Tô Dương, vẻ mặt khinh bỉ: "Chỉ biết ăn."
"Thời này mà không biết ăn thì có mà ngốc à."
Vừa nói hai người đã đi đến bàn của Lưu Mộng.
Gần đây Lưu Mộng vẫn luôn tìm cách nói chuyện với Lục Tư Châu, nhưng anh chưa bao giờ để ý.
Thấy họ đi đến, Lưu Mộng lấy một thứ gì đó từ hộc bàn ra, đứng dậy, định đưa cho Lục Tư Châu.
Nhưng Lục Tư Châu không hề nhìn cô ấy.
Anh kéo Tô Dương đi nhanh hơn hai bước.
Một giây trước còn ở bên bàn Lưu Mộng, giây sau đã đến bên bàn Hạ Huyên.
Lục Tư Châu đột ngột dừng bước, Tô Dương cũng dừng lại.
Mắt cậu ta đảo qua đảo lại, cười hì hì gõ vào bàn của Hạ Huyên.
Hạ Huyên ngẩng đầu, không dám nhìn Lục Tư Châu, ánh mắt tập trung vào Tô Dương: "Có chuyện gì à?"
"Hạ Huyên, cậu phân xử đi." Tô Dương cười một cách đầy ẩn ý, như thể cố ý gây chuyện, lại như có lời muốn nói: "Vừa nãy có bạn nữ tặng quà cho Châu ca. Cậu ấy không nhận thì thôi đi, còn cảnh cáo người ta là lần sau mà chặn đường sẽ mách thầy cô. Làm mặt cô ấy tái mét đi."
"Cậu nói xem có ai đùa như vậy không?"
Anh không nhận sao?
Hạ Huyên còn tưởng anh đã nhận rồi.
Thật ra cô gái tóc ngắn kia cũng rất xinh, dù không cao, nhưng có dáng vẻ nhỏ nhắn của con gái miền Nam.
Với những chàng trai có máu bảo vệ mạnh mẽ, hẹn hò với những cô gái như vậy là thích hợp nhất.
Anh, tại sao lại không nhận?
Không thích sao?
Anh, rốt cuộc thích kiểu con gái nào?
Có lẽ vì cô suy nghĩ quá lâu, Tô Dương có chút sốt ruột, lại gõ vào bàn cô: "Hạ Huyên, cậu đừng mơ màng nữa. Cậu nói đi, chuyện này có phải Châu ca sai rồi không?"
"Tớ..." Phân tích một cách bình thường, Hạ Huyên cảm thấy có hơi quá đáng, nhưng theo lý trí, cô thấy Lục Tư Châu làm rất đúng.
Hạ Huyên không giỏi nói dối, cũng không biết câu trả lời nào là thích hợp.
Cô mím môi, không trả lời.
Trương Tuyết liếc mắt xem thường Tô Dương.
Chỉ có cậu ta mới hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy.
Cô ấy định mắng Tô Dương, nhưng chưa kịp nói gì thì Lục Tư Châu đã lên tiếng.
Ánh đèn từ trên cao chiếu xuống người chàng thiếu niên, ánh sáng lấp lánh phác họa những đường nét tuấn tú trên khuôn mặt anh, làm cho đôi mắt anh càng thêm đẹp.
Đặc biệt là đôi mắt đó, đen láy đến lạ thường, như được đính sao trời, lại như có dải ngân hà chảy qua.
Là kiểu, chỉ cần nhìn vào mắt anh, ngay cả thở cũng không thể.
Hạ Huyên vô tình nhìn qua, giây sau, cô không thể thở bình thường nữa.
Khi nghe thấy lời anh nói, cô hoàn toàn quên cách thở.
Lục Tư Châu đứng thẳng người, ánh mắt anh ẩn chứa ý cười, giọng nói trầm ấm: "Đại biểu môn, cậu thấy tớ có thể nhận không?"
Đại biểu môn, cậu thấy tớ có thể nhận không?
Câu hỏi lại được ném về phía Hạ Huyên.
Hạ Huyên như bị nhốt trong một lò lửa, người cô nóng hừng hực, má bỏng rát, gáy cũng nóng, vành tai đỏ bừng.
Cô quên mất cách tự thở, quên cả việc lảng tránh ánh mắt anh, cứ thế đối diện với ánh mắt anh.
Anh, tại sao anh lại hỏi cô?
Chuyện này, chuyện này thì liên quan gì đến cô?
Hạ Huyên chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, cũng chưa từng xử lý chuyện như thế.
Cô nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì.
Ánh mắt Tô Dương và Trương Tuyết lướt qua lướt lại giữa Lục Tư Châu và Hạ Huyên, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Cả hai nhìn nhau đầy hiểu ý, rồi mím môi gật đầu.
Hành động hiếm khi đồng nhất, không sai một ly.
Giờ ra chơi buổi tối dài hơn ban ngày, tiếng ồn ào cũng lớn hơn, dường như mọi người xung quanh đều không nghe thấy câu hỏi của Lục Tư Châu.
Họ thỉnh thoảng nhìn qua, thấy Hạ Huyên đỏ mặt, họ lại tưởng có chuyện gì xảy ra.
Hạ Huyên thấy Triệu Mộng nhìn cô, rồi kéo tay Tô Hinh, hai người thì thầm với nhau, vừa nói, ánh mắt lại liếc về phía họ.
Lưu Mộng nheo mắt, ánh mắt đầy địch ý.
Vẻ mặt của các bạn nữ khác cũng khó tả, vừa tò mò vừa dò xét.
Hạ Huyên không thích trở thành tâm điểm chú ý, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.
Ma xui quỷ khiến, cô đẩy Lục Tư Châu một cái, giọng nói cũng không còn dịu dàng như thường ngày, nghe kỹ thì có chút nũng nịu, lại xen lẫn sự bất lực.
Cô đỏ mặt nói: "Đây không phải là chuyện của cậu sao? Cậu hỏi tớ làm gì?"
Hạ Huyên chưa bao giờ nổi cáu với ai.
Dù ai nói chuyện với cô, cô đều nhẹ nhàng, ôn nhu.
Ngay cả khi có người nói những lời khó nghe, cô vẫn đáp lại rất bình tĩnh.
Chỉ có Lục Tư Châu, có một chút khác biệt.
Cô nhìn anh, đột nhiên không thể kiềm chế cảm xúc.
Anh cố tình hỏi như vậy sao?
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Lục Tư Châu chỉ hỏi bâng quơ, không ngờ lại chọc cho cô khóc.
Thấy mắt cô đỏ hoe, anh xin lỗi: "Xin lỗi nhé."
Hạ Huyên cũng không biết mình làm sao.
Anh đã xin lỗi rồi, nhưng tâm trạng cô vẫn buồn bã không thể tả.
Khóe mắt ướt, nước mắt chảy dài.
Cô dùng mu bàn tay lau đi, nhưng không sao lau khô được.
Lục Tư Châu rất hiếm khi hoảng loạn.
Tuần trước thi Vật lý, đối mặt với rất nhiều học sinh xuất sắc của thành phố, ngay cả thầy Cao cũng căng thẳng, nhưng anh lại như không có chuyện gì.
Làm gì thì làm, không chút hoảng loạn.
Nhưng một người như vậy, tối nay lại hoảng loạn: "Cậu đừng khóc mà."
Hạ Huyên quay đầu đi, không nhìn anh, nước mắt rơi lã chã.
Tô Dương cũng lần đầu tiên gặp cảnh này, ngây người: "Không phải, Hạ Huyên, cậu đừng khóc mà."
Trương Tuyết thấy vậy, đuổi người: "Đi đi, đi đi, nhìn thấy các cậu là tớ thấy chướng mắt."
Cô ấy lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Hạ Huyên lau mắt: "Cưng ơi, đừng khóc nữa."
Hạ Huyên hít hít mũi, cầm lấy khăn giấy tự lau.
Trương Tuyết nháy mắt với Lục Tư Châu và Tô Dương, ra hiệu cho họ mau đi.
Tô Dương đẩy Lục Tư Châu rời đi.
Đại thiếu gia Lục từ trước đến nay chưa bao giờ gặp khó khăn.
Lần này thì thật sự khó khăn.
Anh không khỏi nghĩ, con gái được làm từ nước sao, sao lại nói khóc là khóc được vậy?
Quan trọng là, anh cũng có nói gì đâu.
Hai ngày sau đó, Hạ Huyên cố ý tránh mặt Lục Tư Châu.
Dù là đi lấy nước nóng hay đi vệ sinh, cô đều cố ý không đi cửa sau.
Tô Dương thấy vậy, vừa xoay bóng rổ vừa nói: "Châu ca, lần này anh làm người ta giận thật rồi. Nghĩ cách mà dỗ đi."
"Dỗ? Dỗ cái gì?" Giang Phong không biết chuyện, nhón chân nói: "A Châu cần gì phải dỗ người khác. Bình thường toàn người khác dỗ cậu ấy."
Điều này đúng là sự thật.
Tô Dương vỗ vai Giang Phong, nói với vẻ hả hê: "Cái này gọi là 30 năm Hà Đông, Châu ca à, lật kèo rồi."
"Lật ở đâu? Kể tớ nghe xem nào." Giang Phong cũng hứng thú, vẻ mặt đầy hóng hớt.
Lục Tư Châu không để ý, ngón tay trắng trẻo xoay bút, suy nghĩ, anh không có kinh nghiệm dỗ người, chủ yếu là chưa từng dỗ ai bao giờ.
Tô Dương và Trần Triết thấy anh gặp khó khăn cũng xúm lại hiến kế: "Tặng quà cho cậu ấy đi."
Đây là lời Tô Dương.
"Mời cậu ấy đi xem phim." Đây là lời Giang Phong.
"Mời cậu ấy đi ăn." Tô Dương lại nói.
"Đưa cậu ấy đến khu vui chơi." Giang Phong nói.
Lục Tư Châu nghe những ý tưởng vớ vẩn của họ, mỗi người bị đá một phát: "Cút."
Đuổi họ đi rồi, ánh mắt anh dừng lại trên người Trương Tuyết, dường như anh đã nhớ ra điều gì đó.
Tiết tự học buổi tối, Trương Tuyết và Hạ Huyên cùng nhau đi vệ sinh.
Trương Tuyết hỏi: "Sao? Vẫn còn giận Lục Tư Châu à?"
Hạ Huyên từ đầu đến cuối không hề giận, chỉ là cô không biết phải đối mặt với cảnh tượng đó như thế nào.
Tim cô vừa hoảng vừa loạn, giọng nói mới trở nên nặng nề.
Nhìn thì có vẻ giận, nhưng thật ra cô không giận.
Còn lý do tại sao không đi cửa sau?
Cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Tối hôm đó cô đã nói với Lục Tư Châu như vậy, dường như có hơi quá đáng.
Dù sao thì anh cũng chưa bao giờ biết cô thích anh.
Trong mắt anh, cô cũng như những bạn học bình thường khác.
Nói chuyện với anh bằng giọng điệu đó, hình như, đã vượt quá giới hạn rồi.
Là cô không thể kiềm chế.
Tất cả là tại cô.
Người làm sai luôn phải chịu trừng phạt, trừng phạt mà cô tự đặt ra cho mình là cố gắng tránh xa anh, dù làm vậy rất buồn.
"Không, không giận." Hạ Huyên nói.
"Không giận thì tại sao không thèm để ý đến cậu ấy?" Trương Tuyết nháy mắt hỏi.
"Chỉ là," Hạ Huyên tìm một lý do: "Trước đây chúng tớ cũng vậy mà. Có nói với nhau mấy câu đâu. Không có chuyện để ý hay không để ý, chỉ là duy trì trạng thái ban đầu thôi."
Nói xong, hai người cùng ra khỏi nhà vệ sinh.
"Trước đây là trước đây. Khi đó cậu đâu có cứu cậu ấy, nên cậu ấy không quen cậu. Bây giờ thì khác rồi." Trương Tuyết khẽ chạm vào chân cô, kéo khóa áo đồng phục xuống, lấy một chai Powerade từ bên trong ra: "Cái này cậu ấy nhờ tớ đưa cho cậu."
Ngón tay Hạ Huyên đang buông thõng bên người co lại, cô cúi đầu từ chối: "Tớ không nhận."
"Không phải cậu nói là không giận sao? Không giận thì tại sao lại không nhận." Trương Tuyết kéo tay cô: "Thôi được rồi, dù sao cũng là bạn học, đừng như vậy mà."
Trong lòng cô, anh không chỉ là bạn học, mà là người cô đã thích suốt nhiều năm.
Cô đã làm rất nhiều việc vì anh.
Con đường đi qua sân bóng rổ, cô đã đi không dưới một trăm lần.
Mỗi lần đi vòng, thật ra đều là sự chờ đợi cố ý của cô.
Những lần gặp gỡ tưởng chừng như ngẫu nhiên, lại là sự mong nhớ của cô.
Mỗi ánh mắt nhìn anh, đều xen lẫn tâm sự của cô.
"Tớ thật sự không nhận." Hạ Huyên từ chối: "Lát nữa cậu trả lại cho cậu ấy đi."
"Thôi mà, cậu ấy biết mình sai rồi." Trương Tuyết khoác vai cô: "Hay là thế này, bảo cậu ấy trực tiếp xin lỗi cậu có được không?"
"Không..." Hạ Huyên còn chưa nói xong, Lục Tư Châu đã xuất hiện ở cầu thang.
Chính là nơi tối hôm đó cô gái tóc ngắn chặn anh lại.
Bây giờ, là anh chặn đường Hạ Huyên.
Trương Tuyết thì thầm bên tai cô: "Hai người nói chuyện đi, tớ đi trước đây."
"Tiểu Tuyết." Hạ Huyên đưa tay ra kéo Trương Tuyết, nhưng cô ấy đã tránh đi.
Còn hai phút nữa vào lớp, hành lang không còn mấy người.
Ở cầu thang chỉ có hai người họ.
Hạ Huyên cúi đầu, không dám nhìn Lục Tư Châu.
Lục Tư Châu tưởng cô còn giận, chủ động xin lỗi: "Xin lỗi, lần trước tớ không cố ý làm khó cậu."
"..."
Hạ Huyên nghe thấy giọng anh, tim lại bắt đầu hoảng.
Cô không thể nói chuyện bình thường được.
Ngón tay thon dài của cô siết chặt chai Powerade, để lại những vết hằn sâu.
"Hạ Huyên." Lục Tư Châu đột nhiên gọi tên cô, tiến lại gần hai bước, anh cúi xuống nhìn cô, thấy tóc đuôi ngựa của cô rủ sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng ngần như ngọc.
Anh lại nhớ đến cảnh tượng ở trước KFC, khóe môi khẽ nhếch, thành thật nói: "Đừng giận nữa, được không?"
Cuộc nói chuyện tối hôm đó bị tiếng bước chân đột ngột làm gián đoạn.
Hạ Huyên thấy Lưu Thành, sắc mặt cô thay đổi, cúi đầu nói: "Chào thầy Lưu."
Rồi quay người nhanh chóng đi về phía lớp.
Từ xa, cô nghe thấy Lưu Thành hỏi Lục Tư Châu: "Làm gì đấy?"
Lục Tư Châu trở lại vẻ lười nhác như thường ngày, nói: "Nói chuyện thôi ạ."
Lưu Thành cảnh cáo anh: "Lục Tư Châu, tôi nói cho cậu biết, đây là trường học. Cậu liệu hồn mà nghiêm túc, đừng có trêu ghẹo nữ sinh."
Hạ Huyên không nghe thấy Lục Tư Châu nói gì, cô bước vào lớp.
Trương Tuyết thấy cô quay lại, kéo tay cô hỏi: "Thế nào rồi? Nói chuyện xong chưa?"
"Ừm, xong rồi." Ngón tay Hạ Huyên hơi run, trong đầu cô vẫn nhớ mãi vẻ mặt anh cúi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Đừng giận nữa, được không?"
Một người kiêu ngạo như anh, bao giờ mới dùng giọng điệu đó để nói chuyện.
Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu Hạ Huyên.
Anh... có phải cũng có một chút thích cô không?
Sau buổi họp phụ huynh, còn một tuần nữa là đến kỳ nghỉ đông.
Giáo viên trường Tịnh Dương đã bắt đầu dạy bài mới của học kỳ sau.
May mà Hạ Huyên đã tự học trước, nên nghe giảng không thấy khó khăn gì.
Mối quan hệ giữa cô và Lục Tư Châu lại trở về như trước đây.
Thỉnh thoảng anh sẽ đưa cho cô một chai nước.
Đôi khi sợ cô ngại, anh dứt khoát mời cả những bạn ngồi phía sau cùng uống.
Đồ uống của các bạn khác đều do Tô Dương đi mua, chỉ có đồ của cô, lần nào cũng là Lục Tư Châu tự tay mua.
Tô Dương đã trêu chọc Lục Tư Châu nhiều lần: "Phân biệt đối xử như vậy, người không biết lại tưởng cậu có ý gì với Hạ Huyên đấy."
Lục Tư Châu tiện tay lấy một gói que cay nhét vào miệng Tô Dương: "Nói linh tinh gì, câm miệng đi."
Trần Triết cười trêu: "Đáng đời."
Tô Dương ném gói bánh xuống, đuổi theo Trần Triết.
Hai người chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, chạy quanh sân trường.
Lục Tư Châu không để ý.
Anh cầm hai chai nước đến quầy thanh toán.
Một chai của anh, một chai của Hạ Huyên.
Đồ của những người khác đều do Trương Vĩ cầm.
Ngay cả Trương Vĩ cũng nhận ra điều gì đó: "Châu ca, cậu có chút không đúng rồi."
Lục Tư Châu tựa vào cửa kính của cửa hàng tiện lợi, khóe miệng nở nụ cười lười nhác: "Không đúng chỗ nào?"
"Chưa bao giờ cậu lại đối tốt với con gái như vậy." Trương Vĩ nháy mắt: "Thế nào? Thật sự thích à?"
"Nói bậy." Lục Tư Châu đáp một cách nhẹ nhàng, trả lời xong, anh nhìn về phía trước.
Xa xa, có một bóng dáng mảnh mai đang từ từ đi tới.
Ánh nắng chiếu vào người cô, khiến cô trở nên mơ hồ.
Cô ôm sách trong tay, khóe môi nhếch lên cao, vừa cười vừa nói gì đó với Trương Tuyết bên cạnh.
Một cách bất giác, Lục Tư Châu nheo mắt lại.
Cuộc sống cấp ba rất tẻ nhạt.
Mọi người luôn hy vọng có thể tìm thấy niềm vui ngoài việc học.
Một vài bạn học trở thành trung tâm của những tin đồn, và những người xung quanh họ cũng trở thành tâm điểm chú ý.
Lục Tư Châu là trung tâm đó.
Còn những người xung quanh anh, hiện tại Hạ Huyên là người xuất hiện bên cạnh anh nhiều nhất.
Một nam một nữ, họ đương nhiên trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Những tin đồn cũng xoay quanh hai người.
Có người nói Lục Tư Châu thích Hạ Huyên, có người lại nói Hạ Huyên thích Lục Tư Châu.
Nói tóm lại, đủ cả.
Trương Tuyết cũng nghe được một vài tin đồn.
Nhân lúc cùng Hạ Huyên ăn trưa, cô ấy đá chân cô, khẽ hỏi: "Huyên Huyên, cậu có thích Lục Tư Châu không?"
Tay Hạ Huyên đang cầm thìa siết lại, cô cúi đầu: "Cậu nói gì?"
"Cái này của cậu phải không?" Trương Tuyết lấy ra một tờ giấy gấp, đặt trước mặt Hạ Huyên, bĩu môi: "Tự xem đi."
Hạ Huyên đưa tay cầm lấy.
Chưa mở ra, cô đã nhận ra đó là đồ của mình.
Cả một tờ giấy, nửa trên là "anh", nửa dưới là "Lục Tư Châu".
Cô cúi đầu, không nói gì nữa.
Trương Tuyết đặt thìa xuống, hỏi lại một lần nữa: "Cậu có thích Lục Tư Châu không?"
Hạ Huyên không còn gì để giấu, hơn nữa bằng chứng đã rành rành trước mắt, không thể giấu được.
Trương Tuyết là bạn thân nhất của cô, cô ấy biết bí mật của cô cũng không sao.
Nghĩ thông suốt, Hạ Huyên gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."
Mắt Trương Tuyết mở to: "Thật hay giả?"
Hạ Huyên khẽ nói: "Thật."
Trương Tuyết tròn mắt.
Một lúc lâu sau, cô ấy nói: "Huyên Huyên, cậu được đấy."
Hạ Huyên: "..."
Trương Tuyết nháy mắt, hỏi cô: "Cậu đã nghĩ đến chuyện tỏ tình chưa?"
Hạ Huyên đang uống canh.
Nghe lời Trương Tuyết nói, cô ho sù sụ, nước mắt chảy ra: "Tỏ tình gì cơ?"
Cô chưa bao giờ nghĩ đến.
"Không phải chứ, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện tỏ tình à?" Trương Tuyết hỏi.
Hạ Huyên lắc đầu: "Chưa."
Anh là vì sao trên trời, là điều cô không thể với tới.
Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến.
Sau này, khi chuyện đó xảy ra, Hạ Huyên đã thay đổi suy nghĩ.
Dù có bất khả thi đến đâu, cô cũng muốn thử một lần.
Ngày hôm đó, Hạ Huyên tan học về nhà thì Trương Quyên và Hạ Lực đang cãi nhau.
"Tôi mặc kệ, Tiểu Xuyên phải chuyển trường."
"Chuyển, chuyển, Tiểu Xuyên chuyển, vậy Hạ Huyên thì sao?"
"Đằng nào chúng ta cũng về quê làm việc, nó ở đây một mình cũng không được, chuyển cả hai đi."
Hạ Lực nói: "Chuyện này không thể vội. Ít nhất cũng phải bàn bạc với Hạ Huyên."
"Bàn bạc cái gì." Trương Quyên chống nạnh mắng: "Cái nhà này là tôi nuôi, việc là tôi làm. Tại sao tôi phải bàn bạc với nó? Tôi không cần biết, anh mau đi làm thủ tục chuyển trường cho Hạ Huyên đi. Trước Tết chúng ta về quê."
Hạ Huyên bước vào cửa, vừa hay nghe thấy câu này. Cô hỏi: "Về quê gì cơ?"
Trương Quyên nói: "Vì con đã nghe thấy rồi thì không có gì phải giấu nữa. Công ty bố con làm ăn không tốt, bị sa thải rồi. Ba mẹ định về quê."
"Hai người về quê?" Hạ Huyên đi vào, đóng cửa lại: "Vậy con và Tiểu Xuyên thì sao?"
"Thủ tục chuyển trường cho Tiểu Xuyên đã làm xong rồi." Trương Quyên nói: "Chỉ còn thiếu của con."
"Con cũng phải chuyển?" Hạ Huyên lắc đầu: "Con không muốn chuyển."
"Con không muốn chuyển à?" Trương Quyên lớn tiếng: "Bố con không có việc làm nữa, tiền thuê nhà sắp hết hạn rồi. Không đi, lấy tiền đâu mà trả tiền nhà?"
Bà tiếp lời: "Chuyện này mẹ quyết định. Con và Tiểu Xuyên đều về quê học. Chú của con đã sắp xếp trường rồi, không thua kém gì Tịnh Dương đâu. Ngày mai bảo bố con đi làm thủ tục chuyển trường cho con."
Hạ Huyên về phòng ngủ, dựa vào cửa, lặng lẽ khóc.
Nước mắt chảy dài trên má, thấm ướt vào cổ áo.
Gáy cô ướt sũng.
Cô ngồi trước bàn học, mở cuốn nhật ký ra, lật từng trang.
Lòng cô như chìm xuống đáy vực.
Cô sắp đi rồi, cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.
Làm sao bây giờ?
Cô không nỡ.
Nước mắt làm mờ mắt cô, rơi lã chã xuống cuốn nhật ký.
Trang giấy đã ố vàng bị ướt sũng, nét chữ cũng nhòe đi.
Hạ Huyên khóc không thể kiềm chế.
Cuối cùng, cô ôm cuốn nhật ký ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cô lên một chuyến tàu đi xa, không còn nhìn thấy bóng dáng cao ráo đó nữa.
Hạ Huyên bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Không được, cô không thể cứ thế mà mất đi.
Cô, cô phải nói cho anh biết.
Cô phải nói với Lục Tư Châu, cô thích anh.
Ngày hôm sau là thứ Sáu, cũng là ngày nghỉ đông.
Thời tiết hôm đó rất xấu, âm u, nhiệt độ rất thấp, sương mù dày đặc, tầm nhìn chỉ vài mét.
Hạ Huyên đạp xe.
Người cô bị gió thổi lạnh cóng, nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, cô thầm tự cổ vũ bản thân.
Hạ Huyên, đây là cơ hội duy nhất.
Buổi sáng, giáo viên đều bận giao bài tập.
Trong lớp ồn ào.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Hạ Huyên đứng chờ sẵn ở cổng tòa nhà học.
Bên ngoài gió rất lớn, nhưng cô dường như không nhận ra.
Cô đứng lặng lẽ bên tường.
Thỉnh thoảng có người đi qua, Hạ Huyên hơi ngại, cúi đầu xuống.
Quá căng thẳng, cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Gần như theo bản năng, cô mở tin nhắn của Lục Tư Châu ra xem.
Tưởng rằng trang cá nhân của anh vẫn trống rỗng như trước, ai ngờ lại có một dòng mới.
Được đăng cách đây mười phút.
Một bức ảnh.
Chính xác hơn là một bức ảnh tay nắm tay.
Ngón tay của cô gái thon dài, trắng trẻo.
Ngón tay của chàng trai cũng thế.
Vết bớt màu đỏ đập vào mắt Hạ Huyên.
Cô nhận ra ngay đó là tay ai.
Là Lục Tư Châu.
Ảnh Lục Tư Châu nắm tay một cô gái.
Lục Tư Châu chưa bao giờ đăng những bức ảnh như vậy.
Hạ Huyên lập tức hiểu ra, anh đang công khai bạn gái.
Khoảnh khắc đó, sức lực trên người Hạ Huyên dường như bị rút cạn.
Chân cô mềm nhũn, lưng dán vào tường.
Trái tim cô như bị một thứ gì đó siết chặt, cảm giác nghẹt thở và đau đớn ập đến cùng lúc.
Cô ôm ngực, thở hổn hển.
Nhưng không có tác dụng, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng mạnh.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Thế giới của cô sụp đổ, ánh sáng của cô biến mất.
Tiếng nức nở bật ra. Hạ Huyên dùng sức nắm chặt quần áo, dường như làm vậy có thể giảm bớt nỗi đau.
Nhưng chỉ có cô biết, vô dụng thôi.
Nước mắt không ngừng chảy, cô không ngừng lau.
Trước mắt cô nhòe đi, không nhìn rõ gì cả.
Xa xa có tiếng bước chân đi tới.
Hạ Huyên dịch người vào trong.
Tiếng trò chuyện cứ thế lọt vào tai cô.
"A Châu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Là giọng của Giang Phong.
"Chuyện gì là chuyện gì?" Là giọng của Lục Tư Châu.
"Thôi được rồi, tớ thấy hết rồi." Giang Phong cười một cách khó hiểu.
"Thấy cái gì?"
"Cậu đưa Hạ Huyên về nhà."
"Tớ thật không ngờ, cậu lại đưa con gái về nhà." Giang Phong nói: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, không có người ngoài, nói đi, rốt cuộc cậu có cảm giác gì với cô ấy?"
Lục Tư Châu lấy tay ra khỏi túi: "Ý gì?"
Giang Phong không úp mở nữa, hỏi thẳng: "Có phải cậu thích cô ấy không?"
Thời gian như ngừng lại.
Tim Hạ Huyên đột nhiên thắt lại.
Giống như người sắp chết đuối nhìn thấy một khúc gỗ mục, khiến cô sống lại.
Có lẽ...
Có lẽ bức ảnh trên trang cá nhân là giả.
Hạ Huyên nín thở lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên: "Nói bậy gì thế. Bọn tớ chỉ là bạn học bình thường."
Giang Phong cười khẩy: "Lừa ai chứ? Cậu đã mua bao nhiêu đồ cho cậu ấy rồi? Lần trước tớ còn thấy cậu đưa chai Powerade mua cho Tô Dương cho Hạ Huyên uống. Cậu chưa bao giờ đặc biệt với một bạn nữ nào như vậy."
Trong ánh sáng, Lục Tư Châu đổi tư thế đứng, thẳng người hơn lúc nãy.
"Không lừa cậu." Lục Tư Châu nghiêm túc nói: "Đối với Hạ Huyên khác biệt chỉ vì cậu ấy đã cứu tớ."
"Cậu ấy cứu cậu à?" Lần này đến lượt Giang Phong kinh ngạc: "Cậu ấy cứu cậu lúc nào?"
"Lần trước bị mấy tên du côn bao vây, chính là cậu ấy cứu tớ." Khi Lục Tư Châu giải thích, hình ảnh cô gái nhỏ với đôi mắt ngấn lệ hiện ra trước mắt anh.
Ngón tay anh đang siết chặt khăn giấy trong túi quần khựng lại.
"Là cậu ấy cứu cậu sao." Giang Phong nói: "Nhìn không giống. Cậu ấy hiền lành như vậy, sao lại dám?"
"Đúng là cậu ấy," Lục Tư Châu dặn dò: "Cô gái nhỏ rất dễ ngại ngùng. Cậu đừng trêu chọc bậy bạ. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tớ."
Giang Phong vỗ vai Lục Tư Châu, cười nói: "Tớ còn tưởng cậu thích cậu ấy đấy."
Lục Tư Châu đáp một cách nhạt nhẽo: "Không có chuyện đó."
Hạ Huyên đưa tay che mặt.
Đợi họ đi rồi, cô bước ra khỏi tường, nhìn bóng lưng họ đi xa.
Bên tai cô không ngừng vang lên giọng nói của Lục Tư Châu.
"Thích gì chứ."
"Đừng nói bậy, bọn tớ chỉ là bạn học bình thường."
"Cậu ấy chỉ là ân nhân cứu mạng của tớ."
"Không có chuyện đó."
Hạ Huyên mắt đỏ hoe quay về lớp.
Hầu hết các bạn học đã về.
Cô lấy cặp từ hộc bàn ra, không đợi Trương Tuyết, cúi đầu rời đi trước.
Về đến nhà, Trương Quyên lại đề cập đến chuyện chuyển trường.
Bà khoanh tay nhìn cô: "Hạ Huyên, con nói đi, rốt cuộc có chuyển hay không?"
Đầu óc Hạ Huyên hỗn độn, đau đầu, mắt cũng đau, người rất lạnh.
Cô không muốn nói gì, thất thần bước vào phòng.
Vừa định đóng cửa, Trương Quyên lại đi vào.
"Mẹ hỏi con đấy, rốt cuộc có chuyển không?"
Hạ Huyên đặt sách xuống giường, mắt đỏ hoe hỏi: "Con có thể không chuyển không?"
"Không thể." Trương Quyên nhìn cô, trầm giọng nói: "Con phải chuyển."
"Vậy mẹ hỏi con làm gì?" Hạ Huyên ngồi phịch xuống giường, mắt không có chút ánh sáng: "Hai người muốn làm gì thì làm đi."
"Vậy được, mẹ sẽ bảo bố con đi làm thủ tục chuyển trường." Trương Quyên nói xong, vừa định quay lưng đi, Hạ Huyên gọi lại: "Con có thể chuyển trường, nhưng con muốn ở nội trú."
Ban đầu Trương Quyên không đồng ý chuyện ở nội trú.
Mãi sau khi Hạ Lực nói tốt nói xấu, bà mới chịu.
Đây là quyền lợi lớn nhất mà Hạ Huyên giành được cho bản thân.
Tránh xa gia đình khiến cô nghẹt thở, cố gắng sống vui vẻ hơn một chút.
Chú của Hạ Huyên ở địa phương có chút thế lực.
Gần như ngay ngày Hạ Huyên đồng ý, thủ tục chuyển trường đã được làm xong.
5 giờ chiều, họ lên tàu về Yến Thành.
Mấy năm không về Yến Thành, giờ Trương Quyên và Hạ Lực còn bận rộn hơn ở Bắc Thành.
Bận gặp gỡ người thân, bận tiếp khách.
Hạ Tiểu Xuyên cũng đi theo họ.
Trong nhà chỉ có một mình Hạ Huyên.
Cô tự nấu cơm, tự ăn cơm.
Đón một cái Tết cô độc nhất.
Trương Tuyết sau này mới biết Hạ Huyên chuyển trường.
Cô ấy đã khóc rất lâu qua điện thoại, hỏi tại sao không nói trước, tại sao lại phải chuyển?
Hạ Huyên nói chuyện xảy ra đột ngột, bố mẹ cô mất việc ở Bắc Thành, chỉ có thể về Yến Thành.
Trương Tuyết hỏi: "Vậy cậu thì sao? Tại sao lại đồng ý chuyển?"
Hạ Huyên bị câu hỏi của Trương Tuyết làm cho nghẹn lại.
Một giọng nói vang lên trong đầu cô.
Cô không thể coi anh như một người hoàn toàn xa lạ.
Thà rằng nhìn anh hạnh phúc với người khác, còn hơn là ở gần anh.
Cô biết đây là một hành động yếu hèn, nhưng cô không còn cách nào khác.
Tuy nhiên, cô không nói ra, chỉ gượng cười: "Không sao đâu, nếu cậu nhớ tớ thì sau này có thể đến tìm tớ."
"Sau này? Khi nào?"
"Lúc nghỉ hè đi. Cậu đến Yến Thành tìm tớ."
Sau đó, Trương Tuyết nghẹn ngào kể chuyện ở trường, còn nhắc đến Lục Tư Châu: "Từ khi cậu chuyển trường, cậu ấy suy sụp nhiều lắm. Nhìn không còn tinh thần như trước. Gần đây cũng không chơi bóng rổ với Tô Dương nữa. Cuối tuần trước cậu ấy chặn tớ ở cổng trường, hỏi chuyện về cậu. Cậu ấy không hiểu tại sao cậu lại chuyển trường. Huyên Huyên, có phải có chuyện gì không?
"Mặc dù cậu không nói, nhưng tớ có linh cảm chuyện này liên quan đến Lục Tư Châu. Nếu đúng là vì cậu ấy, cậu phải nói cho tớ biết. Tớ sẽ thay cậu dạy cậu ấy một bài học."
Hạ Huyên không nói cho Trương Tuyết biết những gì cô đã thấy trên trang cá nhân của Lục Tư Châu.
Cô chỉ nói, chuyện đã qua thì cho qua.
Sau cuộc gọi đó với Trương Tuyết, Hạ Huyên đã không gọi lại cho cô ấy trong một thời gian dài.
Tuy trường cấp 3 Yến Thành không bằng Tịnh Dương, nhưng việc học cũng rất căng thẳng.
Mùng 8 Tết đã khai giảng.
Thời tiết ở Yến Thành còn lạnh hơn ở Bắc Thành.
Thời gian tuyết rơi cũng dài hơn.
Mùa đông năm đó, Hạ Huyên đã đón nhiều trận tuyết, nhưng cô không còn tâm trạng để chơi đùa nữa.
Cuộc sống nội trú khá dễ chịu.
Không còn tiếng cãi vã, tâm trạng cô cũng không quá tệ.
Chỉ là thỉnh thoảng Hạ Huyên vẫn không tránh khỏi việc nhớ về Bắc Thành, nhớ về trường cấp 3 Tịnh Dương.
Nhớ về giọng nói trong trẻo của chàng thiếu niên: "Đại biểu môn, tớ có thể giữ nó không?"
Nhớ về cảnh anh đứng trước mặt cô, hiếm hoi hạ giọng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng giận nữa, được không?"
Nhưng cô nhớ nhiều nhất, vẫn là những khoảnh khắc cô lén lút nhìn anh trong một góc không ai chú ý.
Anh...
Bây giờ thế nào rồi?
Ở trường cấp 3 số 2 không có thi tuần, chỉ có thi tháng, thi giữa kỳ và cuối kỳ.
Những bài kiểm tra thường là các bạn học tự đổi bài cho nhau.
Giáo viên chấm bài không quá khắt khe, không có những lời nhận xét dài dòng.
Nội quy lớp học cũng không quá nghiêm ngặt.
Thỉnh thoảng trong giờ học vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng ồn, nhưng những điều đó không ảnh hưởng gì đến Hạ Huyên.
Cô như thể không nghe thấy bất kỳ tạp âm nào, luôn tập trung vào việc học.
Kỳ thi tháng đầu tiên, cô đã đứng hạng 10 toàn khối.
Các giáo viên vui mừng khôn xiết.
Cứ tưởng cô là một học sinh bình thường, không ngờ lại là một thiên tài.
Thiên tài tiếp tục cố gắng.
Giữa kỳ học kỳ hai lớp 10, cô đứng hạng 5 toàn khối.
Cuối kỳ, cô vươn lên hạng nhất.
Sau đó, bất cứ kỳ thi nào, Hạ Huyên cũng là người đứng đầu.
Hạng nhất của lớp, hạng nhất của khối.
Tình trạng này kéo dài cho đến lớp 12.
Tường nhà cô dán đầy những tờ giấy khen, tất cả đều là của Hạ Huyên.
Công việc của Trương Quyên và Hạ Lực đều do chú của Hạ Huyên sắp xếp.
Công việc nhẹ nhàng, lương không thấp.
Vì vậy, Trương Quyên và Hạ Lực rất thân thiện với ông.
Ông ấy rất yêu quý cô.
Ông luôn miệng nói, nhà họ Hạ có được một đứa con như Hạ Huyên là phúc lớn của gia tộc.
Ông còn nói, sau này chi phí đại học của Hạ Huyên, ông sẽ lo hết.
Nhờ có chú của Hạ Huyên, Trương Quyên cũng đối xử tốt hơn với cô.
Ít nhất là không còn mắng chửi tùy tiện.
Đồ ăn ngon cũng không phải lúc nào cũng chỉ cho Hạ Tiểu Xuyên, thỉnh thoảng bà còn để dành cho Hạ Huyên.
Hạ Huyên hiếm hoi được trải nghiệm một cuộc sống gia đình ấm êm.
Cô dồn hết sức lực vào việc học.
Mục tiêu thi đại học của cô là Châu Đại ở Nam Thành.
Gần đến kỳ thi đại học, Hạ Huyên nhận được điện thoại của Trương Tuyết: "Cưng ơi, hỏi cậu một chuyện nhé."
Hạ Huyên nói: "Ừm, cậu hỏi đi."
Trương Tuyết: "Cậu muốn thi vào trường đại học nào? Có mục tiêu chưa?"
Hạ Huyên đang đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Vừa hay đi qua một con hẻm.
Con hẻm này cho cô một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Rất giống với con hẻm vào một buổi tối sau cơn mưa năm đó.
Xa xa có vài bóng đèn đường bị hỏng, trên mặt đất có những cái hố.
Cô đột nhiên dừng bước, ánh mắt dừng lại ở nơi không có ánh sáng của con hẻm.
Cô khẽ nói, nhưng rất kiên định: "Châu Đại."
Bên kia đầu dây, Trương Tuyết dường như khựng lại.
Sau đó, giọng cô ấy lại vang lên: "Được rồi, tớ cũng sẽ cố gắng thi vào Châu Đại."
Hỏi xong, Trương Tuyết nũng nịu hỏi cô: "Ở trường cấp 3 số 2, cậu có quen ai không?"
Hạ Huyên hỏi: "Ý cậu là sao?"
Trương Tuyết: "Có gặp ai khiến cậu thích không?"
Lá ngô đồng rơi xuống trước mắt, mang theo cái nóng oi ả của mùa hè.
Tiếng ve kêu kéo dài đột ngột.
Hạ Huyên nói: "Sau này tớ không muốn thích ai nữa."
Trương Tuyết nghe ra sự mất mát trong giọng cô liền chuyển chủ đề: "Cậu nhận được quà tớ gửi chưa?"
"Nhận được rồi." Hạ Huyên mỉm cười: "Tớ rất thích."
Một chiếc kẹp tóc.
Hạ Huyên chợt nhớ lại, năm lớp 10, cô cũng từng đeo một chiếc kẹp tóc giống vậy đến trường.
Hôm đó chiếc kẹp vô tình bị rơi, là Lục Tư Châu nhặt lên trả cho cô.
Mới chỉ hai năm trôi qua, nhưng lại như đã trải qua cả một đời.
Vừa nói, cô vừa bước đi.
Đi được vài bước, cô lại dừng lại.
Cô vô tình nhìn thấy một thứ nằm dưới đất.
Gói khăn giấy Tâm Tương Ấn, trên đó có dán ngôi sao.
Một cách bất giác, Hạ Huyên cầm điện thoại lên, nhìn xung quanh.
Không có ai, không có gì cả.
Trương Tuyết vẫn đang nói gì đó.
Hạ Huyên không còn tâm trí để nghe nữa.
Sau này, khi nhớ lại cuộc gọi này, cô chỉ nhớ Trương Tuyết hỏi cô: "Nếu gặp lại Lục Tư Châu, cậu sẽ thế nào?"
Hạ Huyên dường như nhớ mình đã trả lời: "Sẽ không gặp lại."
Nhiều trường đại học như vậy, họ sẽ không học cùng trường đâu.
Điểm thi đại học được công bố, Hạ Huyên đạt 700 điểm, đỗ vào Châu Đại như mong muốn.
Các bạn học đều báo tin vui trong nhóm.
Hạ Huyên đăng nhập vào Weixin đã lâu không dùng, cũng trò chuyện với mọi người.
Cô không giỏi ăn nói, nhưng hôm đó lại trò chuyện rất vui vẻ, nhớ lại nhiều chuyện cũ.
Rời khỏi nhóm chat, ngón tay cô lướt màn hình một cách tùy tiện, vô tình chạm vào người cuối cùng trong danh bạ.
Ảnh đại diện đã thay đổi, là một khoảng trống.
Chữ ký cá nhân là: Đợi cậu.
Ngón tay Hạ Huyên co lại.
Cô không khỏi nghĩ, anh đang đợi ai?
Sau đó cô mới nhận ra mình thật buồn cười.
Dù anh đợi ai, cũng không phải đợi cô.
Tin nhắn của Trương Tuyết vừa hay đến, hỏi cô: [Có dám thử lại một lần nữa không?]
Không hiểu sao, Hạ Huyên lại hiểu ý của cô ấy.
Mũi cô tràn ngập mùi chua chát của quả quýt.
Cô trả lời: [Tớ đã buông tay rồi.]
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Story
Chương 25: Tạm Biệt
10.0/10 từ 30 lượt.