Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Chương 24: Dỗ Dành
478@-
"Vì sao?"
"Vì thích."
Hai câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hạ Huyên.
Giọng nói của chàng thiếu niên như được cố tình kéo dài, lơ lửng bên tai cô, len lỏi vào tận trái tim.
Trong phút chốc, lồng ngực cô tràn ngập niềm vui, xen lẫn cả hạnh phúc.
Anh thích.
Anh thích.
Anh thích...
Tim Hạ Huyên chưa bao giờ đập nhanh đến vậy.
Sự xao xuyến khiến đầu ngón tay cô vô thức run rẩy.
"Bùm" một tiếng, pháo hoa trong lòng cô nở rộ, pháo hoa rực rỡ soi sáng thế giới cằn cỗi của cô.
Khoảnh khắc này, thế giới của cô không còn tăm tối nữa.
Cô gái trốn trong góc không còn cô đơn, đau buồn nữa.
Không có bố mẹ yêu thương thì có sao, cô có ánh sáng.
Chỉ cần đi về phía ánh sáng, tương lai nhất định sẽ rất tốt đẹp.
Cô nhớ lại cây hòe đã trồng ở ngôi nhà cũ ở quê nhiều năm trước.
Mỗi mùa xuân, sân nhà luôn thoang thoảng hương thơm.
Tất nhiên, thứ cô thích nhất không phải là cảnh hoa hòe nở, mà là cảnh hoa rụng phủ kín sân.
Từng cánh hoa bay lất phất, giống như một cơn mưa hoa hòe kéo dài.
Cô chạy nhảy dưới mưa hoa, lòng tràn ngập niềm vui, sự hạnh phúc.
Cũng giống như lúc này, trái tim cô như được rót mật, ngọt đến run người, khiến cô không tự chủ mà quên đi mọi phiền muộn.
Tuy nhiên, tâm trạng lúc này không hoàn toàn giống lúc đó.
Khi ấy chỉ có niềm vui, còn bây giờ ngoài niềm vui ra, còn xen lẫn một nỗi hoảng loạn khó tả.
Đã lâu lắm rồi Hạ Huyên không hoảng loạn như vậy.
Cô như không nghe thấy lời Trương Tuyết nói, cúi đầu lấy bút trong hộp bút ra.
Tay cô run đến mức không kéo được khóa.
Má cô ửng đỏ một cách bất thường, màu sắc khá đậm.
Vệt đỏ ở khóe mắt không hề giảm đi mà còn tăng thêm.
Hàng mi cong vút lấp lánh ánh sáng khẽ run lên khiến đôi mắt cô càng thêm mờ ảo.
Thật sự không mở được, cô dứt khoát dùng sức kéo.
Vết phồng rộp trên ngón tay bị ma sát có chút biến dạng, may là không vỡ.
Cô kịp thời rút tay lại, nhớ ra trong cặp còn có bút, cô thò tay vào tìm.
Vô tình, chai Powerade trong hộc bàn bị va chạm rơi xuống, lăn đến chân cô.
Một tiếng động không lớn không nhỏ vang lên.
Cô giật mình, tâm trí mơ hồ trở lại thực tại.
Nhìn chiếc cặp lộn xộn, rồi nhìn chai Powerade trên đất, cô mím môi, cúi xuống nhặt.
Ngón tay Hạ Huyên còn chưa chạm vào đã có người nhanh hơn một bước nhặt chai Powerade lên.
Bàn tay trắng trẻo, thon dài, xương khớp rõ ràng.
Vết bớt đỏ to bằng hạt đậu ở bên trong ngón cái cứ thế không che giấu đập thẳng vào mắt cô.
Ngón tay cô đang mở ra từ từ co lại.
Lông mi khẽ chớp hai cái, cô từ từ ngẩng đầu.
Dường như chỉ một động tác ngẩng đầu đã tiêu hao hết sức lực của cô.
Giọng nói trong trẻo lại vang lên: "Tại sao?"
"Vì thích."
Câu "vì thích" cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô vô số lần.
Mỗi lần âm thanh đó vang lên, tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp.
Thích, thích.
Anh thích cái gì????
Hạ Huyên không dám nghĩ sâu hơn, nhưng lại không thể kiềm chế.
Anh...
"Của cậu." Lục Tư Châu nhặt chai Powerade đưa đến trước mặt Hạ Huyên.
Ánh mắt Hạ Huyên rơi vào đầu ngón tay hơi đỏ của anh.
Không biết nghĩ đến điều gì, tâm trí cô có chút hoảng hốt.
Mãi đến khi chai Powerade lại lắc lư trước mắt, cô mới bừng tỉnh, vịn vào cạnh bàn ngồi thẳng lại.
Cô cúi đầu đưa tay nhận lấy, không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ nói: "Cảm ơn."
Trước đây Lục Tư Châu chưa từng để ý đến Hạ Huyên.
Nói đúng hơn là chưa để ý đến bất kỳ nữ sinh nào trong lớp.
Trong mắt anh, việc học cấp ba là quan trọng nhất.
Tất nhiên, anh cũng chưa bao giờ biết, một người lại có nhiều vẻ mặt khác nhau đến thế.
Yên tĩnh, ngoan ngoãn.
Nhút nhát nhưng lại rất dũng cảm.
Hôm nay anh còn phát hiện thêm một điều khác, cô rất hay khóc.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh đã bắt gặp cô khóc hai lần.
Lần nào cũng khóc đến mắt đỏ hoe, sưng húp, vẻ mặt đầy tủi thân.
Lục Tư Châu không khỏi nghĩ, rốt cuộc là ai đã bắt nạt cô?
Hạ Huyên vốn nghĩ Lục Tư Châu sẽ rời đi ngay, nhưng không ngờ anh vẫn đứng đó.
Chàng thiếu niên một tay đút túi quần, đứng bên cạnh cô, không biết đang nghĩ gì.
Anh có lẽ không biết sự hiện diện của mình mạnh mẽ đến thế nào.
Chỉ riêng việc anh đứng đó thôi đã có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía này, chứa đựng sự dò xét và tò mò.
Ánh mắt họ lướt qua Lục Tư Châu và xung quanh anh.
Hạ Huyên cũng trở thành tâm điểm chú ý.
Cô cúi đầu, mím môi, ngay cả thở cũng rất cẩn thận.
Ngón tay cô co vào rồi lại duỗi ra, duỗi ra rồi lại co vào.
Cô đưa tay lấy bút, ngón tay run rẩy không cầm chắc, cây bút rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt bàn.
Trương Tuyết nhìn Hạ Huyên.
Thấy mặt cô gần như dán vào bài tập, cô ấy cũng quên mất chủ đề vừa rồi, vươn tay kéo Hạ Huyên: "Huyên Huyên, cậu làm gì thế?"
Hạ Huyên bừng tỉnh, quay đầu nhìn cô ấy.
Lông mi chớp chớp hỏi: "Sao?"
"Thầy Lưu nói gì à? Cậu xem kìa, sắc mặt không bình thường chút nào." Trương Tuyết an ủi: "Thầy Lưu là người như vậy, nói chuyện vốn nghiêm khắc, cậu nghe rồi thì thôi, đừng để trong lòng."
"Với lại, chắc thầy cũng không nhắm vào cậu đâu. Nghe nói tuần trước có lãnh đạo đến kiểm tra, xảy ra vài vấn đề. Thầy Lưu không vui, có lẽ cũng vì lý do đó."
Trương Tuyết nghĩ ra mọi khả năng, khoác tay Hạ Huyên an ủi.
Hạ Huyên vỗ vỗ tay cô ấy: "Yên tâm, tớ thật sự không sao, thật đấy."
Trả lời xong, cô liếc trộm sang bên cạnh.
Thấy Lục Tư Châu đã đi, vẻ mặt căng thẳng của cô lập tức dịu lại, âm thầm thở phào một hơi.
Trương Tuyết cảm nhận hơi ấm từ tay cô, nhướn mày hỏi: "Lòng bàn tay cậu nóng quá."
Hạ Huyên buông tay, vô thức chà xát vào đùi: "Có lẽ do nóng."
Hôm nay nhiệt độ không cao, không liên quan gì đến nóng.
Trương Tuyết kéo áo đồng phục trên người Hạ Huyên xuống, thấy bên trong cô chỉ mặc áo hoodie: "Cậu mặc cũng không dày mà."
Hạ Huyên mặc không dày thật.
Quần áo cô thay ra đang nằm trong máy giặt chưa giặt.
Còn lý do tại sao lại để đó ư?
Nghe có vẻ hơi buồn cười, là do Trương Quyên.
Trương Quyên đánh cô xong không nói gì, lúc giặt quần áo còn cố ý lấy quần áo của Hạ Huyên ra để riêng.
Dù bà không nói rõ, nhưng Hạ Huyên hiểu, Trương Quyên muốn dùng cách này để ép cô phải xuống nước.
Hạ Huyên không xin lỗi như những lần trước.
Chuyện này cô không có lỗi.
Không giặt thì không giặt.
Sau giờ học cô sẽ về nhà tự giặt.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie không mũ bên trong đồng phục.
Vải hơi mỏng, may mà chất liệu đồng phục đủ dày, gió không dễ thổi vào, nếu không mặc như thế này cô sẽ bị cảm mất.
Hạ Huyên không muốn nói nhiều về chuyện gia đình, chuyển chủ đề: "À đúng rồi, vừa nãy cậu nói gì cơ?"
"Vừa nãy? Vừa nãy gì cơ?" Trương Tuyết suy nghĩ: "Ồ, tớ hỏi cậu mua Powerade từ lúc nào, sao không rủ tớ đi cùng?"
"Cậu muốn uống không?" Hạ Huyên nói: "Nếu cậu muốn thì tớ cho cậu."
"Cậu thật sự nỡ cho tớ uống ư?" Trương Tuyết phát hiện, Hạ Huyên cái gì cũng có thể chia sẻ, chỉ có Powerade là không thích chia sẻ với ai.
"...Nỡ." Hạ Huyên trả lời không mấy tự tin, cô cắn cắn môi, cầm chai Powerade đặt trước mặt Trương Tuyết: "Đây, cho cậu uống."
Nhìn vẻ mặt quyến luyến của cô, Trương Tuyết làm sao nỡ cướp đi thứ cô yêu thích.
Cô ấy khoác vai Hạ Huyên: "Thôi được rồi, tớ không uống. Tớ chỉ hỏi bâng quơ thôi, cậu cất đi."
"Cậu thật sự không uống?"
"Ừm, không uống."
Hạ Huyên mím môi, lại đặt chai Powerade vào hộc bàn.
Ngón tay cô v**t v* rất lâu mới buông ra.
Mơ hồ, cô dường như vẫn cảm nhận được hơi ấm của Lục Tư Châu còn lưu lại trên đó.
Ấm áp, có chút bỏng rát.
Từ phía sau, giọng của Tô Dương vang lên.
Tô Dương ôm quả bóng rổ đi vào, ngồi phịch xuống bàn của Giang Phong, kéo cổ áo đồng phục, rung chân hỏi: "Châu ca, nước tớ bảo cậu mua đâu rồi?"
Lục Tư Châu tựa lưng vào tường, chân dang ra tùy ý, một chân duỗi thẳng, một chân co lại.
Tay phải cũng không rảnh rỗi, cây bút máy xoay tròn giữa các ngón tay.
"Nước gì?" Hạ Huyên nghe thấy anh hỏi Tô Dương.
Tô Dương "chết tiệt" một tiếng: "Vừa nãy cậu không phải đi cửa hàng tiện lợi sao, tớ bảo cậu mua đồ uống mà, sao, không mua à?"
Sắc mặt Hạ Huyên nghiêm lại.
Cô vô thức nhìn về phía chai Powerade trong hộc bàn, khẽ nghiêng đầu, tai hơi động đậy để nghe rõ hơn.
Cô nghe thấy Lục Tư Châu nói: "Ồ, quên rồi."
"Không phải chứ, sao cậu lại quên được," Tô Dương đặt chân lên ghế, vẻ mặt không tin: "Vừa nãy chơi bóng rổ, tớ rõ ràng thấy tay cậu có cầm gì đó mà."
Lúc đang chơi, Tô Dương thấy Lục Tư Châu đi tới.
Dù ở xa nhưng cậu vẫn thấy Lục Tư Châu cầm một thứ gì đó trong tay, nhìn là biết mua từ cửa hàng tiện lợi.
"Châu ca, cậu lừa tớ phải không?" Tô Dương chơi bóng rổ xong khát khô cả họng: "Cậu lấy ra đi, tớ thật sự khát rồi."
"Không mua." Lục Tư Châu lười biếng nói.
"Thật sự không mua?" Tô Dương truy hỏi.
"Ừm, quên rồi." Lục Tư Châu không có chút áy náy nào.
"Châu ca, cậu đâu phải là người không đáng tin như vậy." Tô Dương nói bâng quơ: "Không phải là đem chai nước mua cho tớ tặng người khác rồi chứ?"
Tô Dương nói câu này hoàn toàn là nói đùa.
"Nói bậy."
Khi Lục Tư Châu nói, ánh mắt anh như có như không nhìn về phía trước.
Trùng hợp chạm mắt với Hạ Huyên đang quay người lấy bài tập.
Ánh mắt chạm nhau chưa đầy một giây, Hạ Huyên đã quay đầu đi, sắc mặt cô thay đổi rõ rệt.
Lục Tư Châu cười một cách khó hiểu.
Tô Dương nhìn theo ánh mắt của anh, vừa vặn thấy Hạ Huyên quay người.
Cậu ta nhướn mày, vỗ vai Lục Tư Châu, ghé sát tai anh nói một câu như muốn chết.
Nói xong, Tô Dương bị đá hai phát.
Đau đến mức cậu ta nhăn mặt, ôm mông nói: "Châu ca, cậu đá thật đấy à."
Khóe môi Lục Tư Châu nở một nụ cười tinh quái: "Đá chính là cậu đấy."
Tô Dương đi về chỗ ngồi của mình.
Khi đi ngang qua Hạ Huyên, cậu cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó ngẩng đầu lên, nháy mắt với Lục Tư Châu, lặp lại câu nói vừa rồi.
Cậu ta nói: "Châu ca, không ngờ cậu cũng có ngày vì gái mà quên bạn bè."
Sự việc bất ngờ này đã xoa dịu nỗi buồn của Hạ Huyên.
Cả ngày hôm đó cô đều nhẹ nhõm, trên mặt hiếm hoi nở nụ cười.
Trương Tuyết không hiểu, nhưng thấy cô vui vẻ cũng cười theo, nhéo má Hạ Huyên: "Huyên Huyên, cậu không biết cậu cười xinh đến mức nào đâu. Cậu nên cười nhiều hơn."
Hạ Huyên biết mình trông như thế nào.
Cô không tin lời Trương Tuyết, cũng học theo cô ấy, nhéo má Trương Tuyết: "Ai cũng không xinh bằng A Tuyết."
"A Tuyết nhà tớ mới là người xinh đẹp nhất."
Tô Dương nghe họ nói chuyện, cũng tham gia: "Hạ Huyên, cái gì mà 'nhà tớ'?"
"Không phải nhà tớ, chẳng lẽ là nhà cậu?" Hạ Huyên hiếm khi đùa giỡn.
Cô nói vô ý, nhưng người nghe lại có ý.
Tô Dương ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Cũng không phải là không thể..."
"Bốp." Trương Tuyết cầm sách Toán đánh mạnh vào đầu cậu ta: "Không thể cái khỉ khô."
Tô Dương ôm đầu, nhăn nhó: "Trương Tuyết, cậu không thể nữ tính một chút à? Cậu học Hạ Huyên đi."
"Bà đây là như thế này đấy, liên quan gì đến cậu." Trương Tuyết đặt sách xuống, xắn tay áo lên như muốn đánh người: "Thích nhìn thì nhìn, không thích thì nhắm mắt lại."
"Tất nhiên tớ thích." Tô Dương bất ngờ tiếp lời.
Câu này vừa nói ra, cả hai cùng im bặt.
Tay Trương Tuyết khựng lại giữa không trung.
Sau vài giây, cô ấy từ từ hạ tay xuống, ho khan: "Ai cần cậu thích."
Tô Dương nhận ra mình đã nói gì, yết hầu chuyển động, giải thích lung tung: "Tớ không có ý đó, tớ chỉ là..."
"Đi đi, đừng chạm vào bàn tớ." Trương Tuyết xô đẩy cánh tay cậu ta.
"Cậu nghe tớ giải thích, tớ thật sự không có ý đó đâu..." Tô Dương lần đầu tiên đỏ mặt: "Trương Tuyết, cậu đừng nghĩ lung tung."
Càng nói càng kỳ lạ.
Trương Tuyết cầm sách đánh cậu ta mấy cái, cậu ta mới chịu im miệng, vẻ mặt đầy tủi thân.
Hạ Huyên nhìn họ tình tứ, khóe môi khẽ cong lên.
Một lúc sau, cô thu ánh mắt lại, lấy bút ra bắt đầu làm bài tập.
Đang viết, dường như cô nhớ ra điều gì đó.
Cô hòa vào tiếng ồn ào xung quanh, quay đầu nhìn lại.
Giang Phong đang nói chuyện với Lục Tư Châu.
Không biết đang nói chủ đề gì, Lục Tư Châu "hừm" một tiếng.
Giang Phong lấy cây bút từ tay anh, viết vài chữ lên giấy, rồi đẩy cho Lục Tư Châu xem.
Lục Tư Châu cụp mắt xuống, khóe môi nhếch cao hơn.
Hạ Huyên nhớ lại bức ảnh chàng trai cười trên bảng tin.
Khi đó, rất nhiều nữ sinh vây quanh.
Cô cũng trà trộn vào đám đông, ngang nhiên nhìn.
Có nữ sinh cảm thán: "Lục Tư Châu đúng là gu của tớ, hoàn hảo quá đi mất."
Một nữ sinh khác tiếp lời: "Cậu ấy cười đẹp thật đấy."
"Đúng vậy, vừa ngầu vừa đẹp trai."
"Thật muốn lấy ảnh cậu ấy làm hình nền."
"Vậy còn chần chừ gì nữa, mau chụp rồi làm đi."
Ngày hôm đó, giữa vô số tiếng "tách tách", cô cũng lén lút chụp một tấm.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa đủ dũng cảm để dùng làm hình nền điện thoại.
Chỉ những lúc rảnh rỗi mới lấy ra xem.
Nói rảnh rỗi thì không đúng lắm.
Cô xem mỗi tối trước khi đi ngủ.
Trong đầu nghĩ đến gương mặt tuấn tú của anh rồi chìm vào giấc mộng.
Lần này không giống hai lần trước, Hạ Huyên quay đi trước.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ.
Thình thịch.
Thình thịch.
Đập đến lồng ngực cô tê dại.
Những ngày yên bình trôi qua rất nhanh.
Không lâu sau khi thi giữa kỳ kết thúc, lại đến ngày thi tuần, sau đó là thi tháng.
Vào ngày thi tháng, Bắc Thành đón trận tuyết đầu tiên.
Những bông tuyết bay lất phất, phủ trắng cả Bắc Thành.
Cả thành phố khoác lên mình chiếc áo bạc, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Hạ Huyên thích tuyết.
Nhân lúc trường dọn tuyết, cô và Trương Tuyết đùa nghịch.
Trương Tuyết ngồi xổm dưới đất, nặn một quả cầu tuyết to bằng nắm tay, ném về phía Hạ Huyên.
Hạ Huyên thấy vậy, quay người chạy về phía trước.
Quả cầu tuyết rơi xuống đất vỡ tan.
Hạ Huyên cười tít cả mắt.
Trương Tuyết lại ngồi xuống nặn một quả cầu tuyết khác, vừa nặn vừa nói: "Huyên Huyên, đợi đấy, lần này cậu không chạy thoát được đâu."
Quả nhiên, lần này nó trúng thật, nhưng không phải Hạ Huyên, mà là Tô Dương đột nhiên xuất hiện.
Quả cầu tuyết không lệch chút nào, đập thẳng vào mặt Tô Dương.
Tô Dương sững sờ.
Chưa kịp nói gì, cậu ta cảm thấy đầu mũi nóng lên.
Cậu ta đưa tay sờ, chết tiệt, chảy máu mũi rồi.
Trương Tuyết đang cười, bất ngờ thấy Tô Dương chảy máu mũi thì giật mình, vội vàng chạy tới, dìu cậu ta về phòng y tế.
Hạ Huyên ở lại một mình trong khoảng sân rộng.
Cô gái nhỏ làm gì cũng rất nghiêm túc.
Đùa nghịch đủ rồi, cô bắt đầu dọn dẹp cẩn thận, không bỏ sót một chỗ nào.
Ánh nắng hôm nay khá gắt, tuyết trên mặt đất tan rất nhanh, xuất hiện từng vệt nước.
Hạ Huyên sợ làm bẩn giày, cẩn thận né tránh.
Cô không chú ý phía sau có người đi tới, vô tình va phải.
Cô ngã vào lòng người đó.
Giọng nói nam tính dễ nghe vang lên: "Cẩn thận."
Giọng nói quá quen thuộc, cô thậm chí không cần nhìn cũng biết là ai.
Cô đỏ mặt lùi lại, quay người nói: "Lục Tư Châu, xin lỗi cậu, tớ không để ý. Thật ngại quá."
Lục Tư Châu nhận ra, mỗi lần Hạ Huyên nói chuyện với anh, cô đều cúi đầu, như thể mặt anh không thể nhìn được vậy.
Câu hỏi này đã theo anh rất lâu.
Hôm nay ở đây không có ai, anh khoanh tay trước ngực, nhìn cô hỏi: "Tớ là quái vật à?"
"Hả?" Hạ Huyên bất ngờ nghe anh hỏi như vậy, vô thức ngẩng đầu lên.
Sao anh có thể là quái vật chứ? Hơn nữa, nếu có quái vật đẹp trai như anh, thì bọn trẻ con sẽ không sợ quái vật nữa.
"Tớ là?" Lục Tư Châu không nghe được câu trả lời, có chút không hài lòng, anh nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Trên người anh có mùi oải hương sau khi giặt, mùi hương theo gió bay vào mũi Hạ Huyên, khiến cô khẽ run lên.
Hạ Huyên căng thẳng mím môi: "Cái, cái gì?"
"Quái vật?"
"K...không phải."
"Tớ trông đáng sợ lắm à?"
"...Không có." Nếu anh trông đáng sợ, vậy những người khác là gì, khủng long à?
Đột nhiên nhớ đến một câu nói vui trên mạng, khóe môi Hạ Huyên khẽ cong lên.
Khi ngẩng đầu lên, cô lại chạm mắt với Lục Tư Châu.
Không biết là vì anh quá chói mắt, hay là vì ánh nắng quá chói, Hạ Huyên cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp.
Trái tim cô như bị một thứ gì đó quấn lấy, phồng lên vì niềm vui.
Dường như...
Sắp tràn ra rồi.
Không thể kìm nén được nữa.
Hạ Huyên cảm thấy má mình nóng rực.
Cô mượn cớ vuốt tóc, thầm thở phào một hơi.
Tim còn chưa kịp bình tĩnh lại, lại bị hành động bất ngờ của anh làm cho xao động.
"Đừng động đậy."
Vừa dứt lời, Hạ Huyên bị bóng đen đang tiến đến bao phủ.
Sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến hơi ấm, dường như tóc cô bị khẽ chạm vào.
Cô quá căng thẳng, cũng không chắc chắn có phải không.
Cô đứng bất động tại chỗ, nhìn anh tiến lại gần, rồi lại lùi ra xa.
Ánh nắng lúc có lúc không.
Cảnh tượng trước mắt giống như một thước phim được cố tình kéo dài và làm chậm lại.
Mọi thứ xung quanh đều hư ảo, chỉ có hình bóng chàng thiếu niên trước mặt là rõ ràng.
Anh nhướn mày, khóe môi từ từ nhếch lên, trên mặt nở một nụ cười lơ đễnh.
Đôi mắt đó như biển sâu, trong suốt, sáng ngời, lấp lánh.
Giọng nói như một bản nhạc được tấu lên, cực kỳ du dương.
Chiếc áo khoác lông vũ màu đen mở ra, để lộ chiếc áo len trắng bên trong cùng với jean đen, vẻ ngoài tươi sáng kết hợp với khí chất thanh xuân không thể chê vào đâu được, giống như một cảnh đẹp tuyệt vời.
Tuyết trên cây bị gió thổi rơi xuống, bay qua trước mắt Hạ Huyên.
Hàng mi dài của cô lấp lánh hơi nước, chầm chậm chớp một cái.
Lục Tư Châu đưa chiếc lá trong tay cho cô xem: "Trên tóc cậu có cái này."
Hạ Huyên đỏ mặt nói: "Cảm ơn."
Bóng hai người in xuống đất, mơ hồ chạm vào nhau.
Hạ Huyên vô tình liếc thấy, khóe môi cô khẽ cong lên.
Đang định nói gì đó thì Trần Triết gọi: "Châu ca."
Lục Tư Châu quay đầu nhìn, Trần Triết vẫy tay: "Thầy Cao tìm cậu."
Thầy Cao là giáo viên Vật lý.
Thầy tìm Lục Tư Châu thì chắc chắn là về chuyện thi Vật lý sắp tới.
"Được." Lục Tư Châu đáp lại, rồi ánh mắt lại rơi xuống mặt Hạ Huyên.
Thấy đầu mũi và má cô đỏ ửng vì lạnh, anh đưa tay tháo chiếc khăn quàng cổ trên cổ xuống, đưa cho cô: "Đây, cậu quàng đi."
"Bất ngờ" này đến quá đột ngột, Hạ Huyên sững người.
Hàng mi cô run rẩy, một lúc lâu mới phản ứng, lắc đầu: "Không, không cần."
Lại một cảnh tượng trong mơ xuất hiện trước mắt.
Trong mơ, cô sẽ ngoan ngoãn bước lên, hơi cúi đầu, để anh tự tay quàng khăn cho cô.
Thực tế thì sao?
Thực tế là cô không thể làm gì cả.
Hạ Huyên khẽ nói: "Tớ không lạnh, cậu quàng đi."
Đừng thấy cô nói chuyện rất bình thường, thật ra trong lòng cô đã sớm hỗn loạn rồi.
Ngón tay cô sau lưng dần siết chặt lại, sợ để lộ điều gì đó.
Cô vô thức lùi lại.
Nhưng lại nhớ ra lúc này lùi lại có chút không đúng.
Cô lại bước lên hai bước.
Khoảng cách vẫn là khoảng cách ban nãy, nhưng nhịp tim đã không còn là nhịp tim ban nãy nữa.
Tim đập rất mạnh.
Nếu không có tiếng gió che lấp, e là ai cũng có thể nghe thấy.
Lục Tư Châu chỉ có ý tốt.
Vì cô không muốn quàng, anh cũng không ép.
Anh thu tay lại, quàng khăn lên cổ: "Chỗ này rộng, một mình cậu dọn cũng không tiện. Đợi tớ về cùng dọn nhé."
Nói xong, không đợi Hạ Huyên nói gì, anh quay người đi về phía trước.
Đi được hai bước, anh lại dừng lại.
Anh sờ vào túi quần, do dự một lát rồi quay lại.
"Đây." Lục Tư Châu nói: "Đôi găng tay này tớ chưa đeo bao giờ."
Bàn tay Hạ Huyên đang giấu sau lưng buông xuống bên hông, ngón tay cô bấu vào vạt áo, nuốt nước bọt: "Tớ..."
Cô là người như vậy, muốn đến gần, nhưng lại không dám.
Trần Triết lại gọi anh.
Lục Tư Châu không có thời gian chờ nữa.
Cũng giống như lần trước, anh nắm lấy tay cô, đặt găng tay vào lòng bàn tay cô.
"Cầm lấy, phải đeo đấy, tớ sẽ kiểm tra."
Hạ Huyên chỉ nhớ được câu nói cuối cùng của anh: "Cầm lấy, phải đeo đấy, tớ sẽ kiểm tra."
Trần Triết chạy tới, ôm chổi, nháy mắt: "Châu ca, tình hình gì thế, găng tay cũng tặng rồi."
Lục Tư Châu đẩy cậu ta: "Người ta lạnh cóng rồi, bạn cùng lớp tặng một đôi găng tay thì có sao?"
"Tớ cũng lạnh cóng đây, cậu cũng tặng tớ một đôi găng tay đi." Trần Triết đưa tay ra, vẫy vẫy trước mặt Lục Tư Châu.
Lục Tư Châu gạt tay cậu ta ra, cười xấu xa: "Cứ lạnh đi."
"..." Trần Triết nhặt chổi đi theo sau anh, lải nhải: "Châu ca, lần trước Tô Dương nói cậu vì gái quên bạn, tớ còn đứng về phía cậu. Bây giờ tớ đứng về phía Tô Dương rồi, cậu đúng là vì gái quên bạn."
Lục Tư Châu móc một đôi găng tay khác từ túi quần ra: "Đây, đeo vào đi."
Anh đi rất xa vẫn có thể nghe thấy Trần Triết hét lớn: "Châu ca, tớ vẫn đứng về phía cậu."
Lục Tư Châu không quay đầu lại, chỉ vẫy tay.
Hạ Huyên tìm kiếm bóng hình anh theo âm thanh, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của chàng thiếu niên được ánh nắng chiếu rọi càng thêm thẳng tắp.
Sau trận tuyết lớn đó, trời âm u suốt một thời gian dài.
Thời tiết xấu, tâm trạng con người cũng trở nên dễ cáu bẳn.
Trương Quyên khi tâm trạng không tốt thì hay cáu giận, ai cũng có thể bị mắng.
Nhưng Hạ Tiểu Xuyên thì chưa bao giờ là người bị mắng.
Sáng sớm, vì chuyện vứt tất bừa bãi, bà mắng Hạ Lực mười phút.
Sau đó Hạ Huyên từ phòng đi ra, bà lại lẩm bẩm vài câu với cô.
Đến bữa ăn, bà vẫn nói.
Hạ Huyên không cãi lại, vừa ăn vừa nghe.
Trương Quyên độc diễn một mình càng thêm bực bội.
Bà đặt đũa xuống, hỏi: "Gần đây điểm của con thế nào?"
Trong túi Hạ Huyên vừa hay có phiếu điểm cuối kỳ.
Cô lấy phiếu điểm ra, đặt trước mặt Trương Quyên: "Đây là điểm thi cuối kỳ."
Trương Quyên đang bực bội, định nhân cơ hội này gây sự.
Ai ngờ, bà cầm phiếu điểm lên thì sững người.
Điểm của Hạ Huyên môn nào cũng tốt, có hai môn đạt điểm tuyệt đối.
Hạng 8 của lớp, hạng 15 toàn khối.
Với thành tích như vậy, nếu giữ vững, vào một trường 985 chắc chắn không thành vấn đề.
Cơn giận sắp bùng nổ cứ thế bị kìm lại.
Trương Quyên hỏi: "Đây là phiếu điểm của con?"
"Trên đó có tên con." Hạ Huyên nói.
"Thi... cũng được." Trương Quyên chưa bao giờ nghiêm túc khen ngợi Hạ Huyên.
Nhưng Hạ Huyên cũng quen rồi.
Cô đặt đũa xuống: "Tuần sau chúng con có buổi họp phụ huynh. Mẹ hay bố đi?"
Trương Quyên hỏi: "Thứ mấy?"
Hạ Huyên: "Thứ Tư."
Trương Quyên khựng lại: "Lớp Tiểu Xuyên thứ tư tuần sau cũng họp phụ huynh. Sao lại trùng nhau thế."
Hạ Huyên biết bà sắp nói gì nên nói trước: "Bố đi cũng được."
Hạ Lực ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh: "Bố không chắc có rảnh không. Ngày mai bố đi công tác, không biết khi nào về."
Trương Quyên nói: "Dù sao thì điểm của con cũng tốt. Mẹ với bố đi hay không cũng được. Đến lúc đó xem sao, đi được thì đi, không đi được thì thôi."
"..."
Hạ Huyên biết trước sẽ có kết quả này.
Cô khẽ "ừm" một tiếng.
Ngày hôm sau, Hạ Huyên đến trường, mọi người đều bàn tán về buổi họp phụ huynh sắp tới.
Trương Tuyết lao vào lòng cô: "Huyên Huyên, tớ sắp chết rồi. Mẹ tớ còn hy vọng tớ sau này thi vào 985. Nếu biết tớ thi điểm này, chắc bà ăn thịt tớ mất."
Hạ Huyên vỗ nhẹ lưng cô ấy: "Không sao, mới là lớp 10 thôi mà. Sau này cố gắng là được."
"Cũng đúng." Trương Tuyết đứng thẳng người lên, bâng quơ hỏi: "À, họp phụ huynh nhà cậu ai đi? Mẹ hay bố? Mà thôi, dù là ai đến cũng sẽ được khen ngợi thôi."
"..."
Ngón tay Hạ Huyên co lại, không tiếp lời.
Trương Tuyết lại nói: "Cậu biết câu mẹ tớ hay nói nhất là gì không?"
"Câu gì?" Hạ Huyên hỏi lại.
"Nếu mẹ có đứa con gái như Hạ Huyên, có nằm mơ mẹ cũng cười." Trương Tuyết xòe tay: "Cậu không biết mẹ tớ thích cậu đến mức nào đâu."
Hạ Huyên cười gượng gạo: "Tớ đâu có tốt đến vậy."
"Tất nhiên cậu tốt rồi," Trương Tuyết bẻ ngón tay nói: "Đức, trí, thể, mỹ cái gì cũng tốt."
Nụ cười trên mặt Hạ Huyên vụt tắt.
Cô nghĩ, tốt thì có ích gì, không có ai thích cô.
Bố mẹ càng không.
Dù tự nhủ không cần bận tâm, nhưng cô vẫn rất bận tâm.
Trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng, mong Hạ Lực hoặc Trương Quyên có thể tham dự buổi họp phụ huynh của mình.
Đáng tiếc...
Ngày họp phụ huynh, không ai trong số họ đến.
Hạ Lực đi công tác, Trương Quyên đi họp phụ huynh cho Hạ Tiểu Xuyên.
Giáo viên chủ nhiệm gọi Hạ Huyên đến văn phòng hỏi rất lâu, tại sao bố mẹ cô lại không đến?
Hạ Huyên tìm đại một lý do mới thoát được.
Vừa bước ra khỏi văn phòng giáo viên, cô cảm thấy mặt mình ấm ấm.
Đưa tay sờ, cô mới phát hiện, toàn là nước mắt.
Hạ Huyên không muốn người khác nhìn thấy, lại đi đến cầu thang sau cửa thoát hiểm.
Cô ngồi xuống vị trí lần trước đã ngồi, vùi mặt vào lòng bàn tay, khóc nức nở.
Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn ra.
Lúc đi ra cô quên mang theo khăn giấy, lòng bàn tay ướt đẫm nước mắt.
Không biết đã khóc bao lâu, có người vỗ nhẹ vai cô.
Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là một gói khăn giấy.
Hình dán ngôi sao nhỏ rất nổi bật.
Cô nhìn theo gói khăn giấy, thấy là Lục Tư Châu.
Hôm nay họp phụ huynh, tất cả học sinh đều phải mặc đồng phục.
Anh vẫn không kéo khóa áo, chiếc áo len màu đen bên trong có hoa văn hơi chói mắt.
Hạ Huyên nhắm mắt lại rồi mở ra.
Nước mắt chảy dài từ khóe mắt, mắt cô cay và đau rát, không thể chạm vào.
Chạm vào sẽ đau hơn.
Cô ngước nhìn anh một lúc, rồi lại cúi đầu xuống.
Tay cô đặt trên đầu gối, không nhận gói khăn giấy.
Mặc dù đây không phải lần đầu Lục Tư Châu bắt gặp cô khóc, nhưng Hạ Huyên vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Tại sao mỗi lần cô thảm hại nhất lại bị anh bắt gặp?
Không cần quá xinh đẹp, nhưng ít nhất cũng không tệ đến vậy.
Nhưng mọi chuyện cứ như thế, luôn không được như ý.
Dường như cô làm gì cũng không có kết quả tốt.
Cố gắng học tập là vậy.
Thích anh cũng vậy.
"Lau đi." Lục Tư Châu khẽ chạm vào cô.
Hạ Huyên khóc quá lâu, nếu không lau, nước mũi sẽ chảy ra mất.
Cô cúi đầu nhận lấy, khẽ nói: "Cảm ơn."
Vừa lau vừa nức nở.
Lục Tư Châu hỏi: "Tại sao lại khóc?"
Hạ Huyên không muốn nói, lắc đầu.
"Vì không có ai đến họp phụ huynh à?" Lục Tư Châu tựa vào tường, mũi chân gõ gõ vào bậc thang, giọng nói không cao không thấp: "Phụ huynh của tớ cũng không đến."
"Hả?" Hạ Huyên ngước mắt nhìn anh: "Cái gì?"
Cô nói bằng giọng mũi rất nặng.
"Phụ huynh của tớ cũng không đến." Lục Tư Châu lặp lại.
Hạ Huyên nhớ lại cuộc trò chuyện vô tình nghe được giữa anh và Tô Dương.
Anh rõ ràng đã nói mẹ anh sẽ đến.
"Phụ huynh của cậu..." Hạ Huyên cân nhắc hỏi: "Cũng có việc à?"
"Ừm." Lục Tư Châu nói: "Bận công việc."
Phụ huynh của Lục Tư Châu đều không đến, anh lại như không có chuyện gì.
Còn cô thì khóc rất thảm.
Hạ Huyên bỗng cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô cúi đầu xuống, an ủi: "Chắc là họ bận quá thôi, cậu đừng bận tâm quá."
Đợi rất lâu không thấy Lục Tư Châu nói gì, Hạ Huyên ngước nhìn anh.
Lúc này cô mới phát hiện anh đang nhìn cô cười: "Vậy mà cậu còn khóc, hửm?"
Hạ Huyên cuối cùng cũng hiểu ý của Lục Tư Châu.
Anh đang ngầm an ủi cô.
Anh, anh, tại sao anh lại tốt với cô như vậy?
Cuộc nói chuyện với Trương Tuyết hôm đó bất ngờ ùa về trong tâm trí cô.
Cô rụt rè hỏi Trương Tuyết: "Nếu một bạn nam rất quan tâm một bạn nữ, cậu nghĩ là có ý gì?"
Trương Tuyết suy nghĩ một lúc: "Có thể là ý gì chứ, chắc chắn là thích rồi."
"Thích?" Hạ Huyên giật mình: "...Thật không?"
"Không tin à?" Trương Tuyết nói: "Không tin thì thử xem có phải không."
Hàng mi Hạ Huyên run rẩy hỏi: "Thử thế nào?"
"Tỏ tình." Trương Tuyết phân tích: "Nếu bạn nam đó có cảm tình với bạn nữ, bạn nữ tỏ tình chắc chắn sẽ đồng ý."
Có lẽ vì Hạ Huyên quá lơ đễnh, sau khi Trương Tuyết nói xong, cô ấy vỗ vai Hạ Huyên, trêu chọc: "Người con gái đó không phải là cậu chứ?"
Hạ Huyên đỏ mặt phủ nhận: "...Không phải đâu."
Nhưng lời Trương Tuyết nói lại in sâu vào lòng cô.
Tỏ tình?
Cô có thể làm được không?
Hạ Huyên không chắc chắn nhìn Lục Tư Châu.
Nhớ lại những điều tốt đẹp gần đây anh đã làm cho cô, tình cảm dành cho anh dường như không thể kìm nén được nữa.
Tỏ tình...
Thật sự có thể không?
"Lục Tư Châu, tớ..." Hạ Huyên vừa mở miệng định nói gì đó thì điện thoại trong túi Lục Tư Châu reo lên.
Anh lấy điện thoại ra, nói: "Đợi một chút."
Rồi đi sang một bên nghe điện thoại.
Cuộc gọi kéo dài khá lâu.
Hạ Huyên nhìn những đám mây đen tụ lại ngoài cửa sổ, nhìn trời dần dần tối sầm.
Những suy nghĩ hỗn độn cứ thế từ từ lắng xuống.
Cô không đợi Lục Tư Châu nói chuyện điện thoại xong đã rời đi trước.
Gió thổi, cô cảm thấy hơi lạnh.
Cô chỉnh lại quần áo, không về lớp mà đi đến văn phòng giáo viên.
Bài tập của cô vẫn còn ở trong văn phòng giáo viên.
Lúc này văn phòng không có ai.
Hạ Huyên tìm một chiếc ghế ngồi xuống, lấy bài tập ra, chăm chú làm.
Cho đến khi làm xong hết, cô mới ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi từ lúc nào.
Còn buổi họp phụ huynh, đã kết thúc rồi.
Buổi tự học buổi tối, Trương Tuyết đưa cho Hạ Huyên một cây kẹo m*t.
Cô ấy còn mua nước Powerade để dỗ dành cô, ôm tay cô nói: "Lần sau có họp phụ huynh, tớ cũng không cho mẹ tớ đến. Tớ và cậu làm bạn, cả hai chúng mình đều không cho phụ huynh đến."
Hạ Huyên biết Trương Tuyết nói vậy là vì sợ cô buồn, cô mỉm cười với cô ấy: "Tớ thật sự không sao."
"Sao lại không sao, mắt cậu đỏ hết cả rồi." Trương Tuyết bĩu môi: "Dù sao thì lần sau tớ cũng không cho mẹ tớ đến."
Mọi nỗi buồn của Hạ Huyên đều biến mất sau sự náo nhiệt của Trương Tuyết.
Trương Tuyết muốn đến cửa hàng tiện lợi mua bánh mì ăn, kéo Hạ Huyên cùng ra khỏi lớp.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Gần đến cầu thang, họ thấy Lục Tư Châu bị một người chặn lại.
Đó là một cô gái tóc ngắn.
Cô gái cầm một hộp quà.
Hộp được gói rất tinh tế, chiếc nơ trên đó rất đẹp.
Hạ Huyên thấy cảnh này, vô thức kéo Trương Tuyết lại, ra hiệu cho cô ấy đừng đi.
Cô gái tóc ngắn ngượng ngùng đưa tay ra: "Lục Tư Châu, tặng cậu."
Lục Tư Châu đứng ở bậc thang dưới.
Vì anh cao, nên dù đứng phía dưới, anh vẫn cao hơn cô gái khá nhiều.
Anh cúi nhìn cô ấy, trầm giọng nói: "Bạn học, xin lỗi, tớ không thể nhận."
"Tại sao?" Cô gái tóc ngắn hỏi.
Lục Tư Châu lạnh lùng ngước mắt lên, tùy ý nhìn một cái.
Khi thấy bóng dáng mảnh mai bên cạnh, ánh mắt anh có chút thay đổi.
Ánh sáng trong mắt như bừng lên, khóe môi nhếch lên, giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Vì, có người sẽ không vui."
"Cộp", Hạ Huyên cảm thấy tim mình rung lên rất mạnh.
Cô biết "người đó" trong lời Lục Tư Châu không liên quan gì đến cô, nhưng trái tim cô vẫn không thể kìm nén mà đập loạn xạ.
Một giọng nói nhỏ bé, không chắc chắn vang lên trong đầu, anh đang nói ai vậy?
Anh sợ ai không vui?
Với sự nghi ngờ, cô nhìn về phía cầu thang.
Vừa hay bắt gặp Lục Tư Châu khẽ nhếch môi với cô.
Ánh mắt anh tràn ngập ý cười.
Dường như đang nói, người trong lời anh, chính là cô.
Trong khoảnh khắc đó, ngón tay Hạ Huyên co lại, mím môi không dám thở.
Ngay cả khi Trương Tuyết gọi cô, cô cũng không nghe thấy.
Trương Tuyết chọc vào lưng cô: "Sắp vào lớp rồi, đi không?"
Hạ Huyên bừng tỉnh, sợ Trương Tuyết nhận ra điều gì đó, cô cúi đầu nói: "Hay là đợi đến khi tan học tiết tự học thứ hai tớ đi cùng cậu. Tớ sợ sẽ muộn."
Trương Tuyết cũng không nhất thiết phải ăn ngay, gật đầu: "Cũng được."
Cô ấy khoác tay Hạ Huyên đi về, ghé sát tai thì thầm: "Lục Tư Châu đúng là quá thu hút, ngay cả ở cầu thang cũng có người chặn đường."
Hạ Huyên còn chưa kịp bày tỏ ý kiến gì, phía sau đã vang lên giọng nói đầy ý cười của chàng trai.
Giọng nói hòa vào gió, nghe không thật lắm.
Anh nói: "Đại biểu môn, đi vội thế làm gì?"
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
"Vì sao?"
"Vì thích."
Hai câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hạ Huyên.
Giọng nói của chàng thiếu niên như được cố tình kéo dài, lơ lửng bên tai cô, len lỏi vào tận trái tim.
Trong phút chốc, lồng ngực cô tràn ngập niềm vui, xen lẫn cả hạnh phúc.
Anh thích.
Anh thích.
Anh thích...
Tim Hạ Huyên chưa bao giờ đập nhanh đến vậy.
Sự xao xuyến khiến đầu ngón tay cô vô thức run rẩy.
"Bùm" một tiếng, pháo hoa trong lòng cô nở rộ, pháo hoa rực rỡ soi sáng thế giới cằn cỗi của cô.
Khoảnh khắc này, thế giới của cô không còn tăm tối nữa.
Cô gái trốn trong góc không còn cô đơn, đau buồn nữa.
Không có bố mẹ yêu thương thì có sao, cô có ánh sáng.
Chỉ cần đi về phía ánh sáng, tương lai nhất định sẽ rất tốt đẹp.
Cô nhớ lại cây hòe đã trồng ở ngôi nhà cũ ở quê nhiều năm trước.
Mỗi mùa xuân, sân nhà luôn thoang thoảng hương thơm.
Tất nhiên, thứ cô thích nhất không phải là cảnh hoa hòe nở, mà là cảnh hoa rụng phủ kín sân.
Từng cánh hoa bay lất phất, giống như một cơn mưa hoa hòe kéo dài.
Cô chạy nhảy dưới mưa hoa, lòng tràn ngập niềm vui, sự hạnh phúc.
Cũng giống như lúc này, trái tim cô như được rót mật, ngọt đến run người, khiến cô không tự chủ mà quên đi mọi phiền muộn.
Tuy nhiên, tâm trạng lúc này không hoàn toàn giống lúc đó.
Khi ấy chỉ có niềm vui, còn bây giờ ngoài niềm vui ra, còn xen lẫn một nỗi hoảng loạn khó tả.
Đã lâu lắm rồi Hạ Huyên không hoảng loạn như vậy.
Cô như không nghe thấy lời Trương Tuyết nói, cúi đầu lấy bút trong hộp bút ra.
Tay cô run đến mức không kéo được khóa.
Má cô ửng đỏ một cách bất thường, màu sắc khá đậm.
Vệt đỏ ở khóe mắt không hề giảm đi mà còn tăng thêm.
Hàng mi cong vút lấp lánh ánh sáng khẽ run lên khiến đôi mắt cô càng thêm mờ ảo.
Thật sự không mở được, cô dứt khoát dùng sức kéo.
Vết phồng rộp trên ngón tay bị ma sát có chút biến dạng, may là không vỡ.
Cô kịp thời rút tay lại, nhớ ra trong cặp còn có bút, cô thò tay vào tìm.
Vô tình, chai Powerade trong hộc bàn bị va chạm rơi xuống, lăn đến chân cô.
Một tiếng động không lớn không nhỏ vang lên.
Cô giật mình, tâm trí mơ hồ trở lại thực tại.
Nhìn chiếc cặp lộn xộn, rồi nhìn chai Powerade trên đất, cô mím môi, cúi xuống nhặt.
Ngón tay Hạ Huyên còn chưa chạm vào đã có người nhanh hơn một bước nhặt chai Powerade lên.
Bàn tay trắng trẻo, thon dài, xương khớp rõ ràng.
Vết bớt đỏ to bằng hạt đậu ở bên trong ngón cái cứ thế không che giấu đập thẳng vào mắt cô.
Ngón tay cô đang mở ra từ từ co lại.
Lông mi khẽ chớp hai cái, cô từ từ ngẩng đầu.
Dường như chỉ một động tác ngẩng đầu đã tiêu hao hết sức lực của cô.
Giọng nói trong trẻo lại vang lên: "Tại sao?"
"Vì thích."
Câu "vì thích" cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô vô số lần.
Mỗi lần âm thanh đó vang lên, tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp.
Thích, thích.
Anh thích cái gì????
Hạ Huyên không dám nghĩ sâu hơn, nhưng lại không thể kiềm chế.
Anh...
"Của cậu." Lục Tư Châu nhặt chai Powerade đưa đến trước mặt Hạ Huyên.
Ánh mắt Hạ Huyên rơi vào đầu ngón tay hơi đỏ của anh.
Không biết nghĩ đến điều gì, tâm trí cô có chút hoảng hốt.
Mãi đến khi chai Powerade lại lắc lư trước mắt, cô mới bừng tỉnh, vịn vào cạnh bàn ngồi thẳng lại.
Cô cúi đầu đưa tay nhận lấy, không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ nói: "Cảm ơn."
Trước đây Lục Tư Châu chưa từng để ý đến Hạ Huyên.
Nói đúng hơn là chưa để ý đến bất kỳ nữ sinh nào trong lớp.
Trong mắt anh, việc học cấp ba là quan trọng nhất.
Tất nhiên, anh cũng chưa bao giờ biết, một người lại có nhiều vẻ mặt khác nhau đến thế.
Yên tĩnh, ngoan ngoãn.
Nhút nhát nhưng lại rất dũng cảm.
Hôm nay anh còn phát hiện thêm một điều khác, cô rất hay khóc.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh đã bắt gặp cô khóc hai lần.
Lần nào cũng khóc đến mắt đỏ hoe, sưng húp, vẻ mặt đầy tủi thân.
Lục Tư Châu không khỏi nghĩ, rốt cuộc là ai đã bắt nạt cô?
Hạ Huyên vốn nghĩ Lục Tư Châu sẽ rời đi ngay, nhưng không ngờ anh vẫn đứng đó.
Chàng thiếu niên một tay đút túi quần, đứng bên cạnh cô, không biết đang nghĩ gì.
Anh có lẽ không biết sự hiện diện của mình mạnh mẽ đến thế nào.
Chỉ riêng việc anh đứng đó thôi đã có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía này, chứa đựng sự dò xét và tò mò.
Ánh mắt họ lướt qua Lục Tư Châu và xung quanh anh.
Hạ Huyên cũng trở thành tâm điểm chú ý.
Cô cúi đầu, mím môi, ngay cả thở cũng rất cẩn thận.
Ngón tay cô co vào rồi lại duỗi ra, duỗi ra rồi lại co vào.
Cô đưa tay lấy bút, ngón tay run rẩy không cầm chắc, cây bút rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt bàn.
Trương Tuyết nhìn Hạ Huyên.
Thấy mặt cô gần như dán vào bài tập, cô ấy cũng quên mất chủ đề vừa rồi, vươn tay kéo Hạ Huyên: "Huyên Huyên, cậu làm gì thế?"
Hạ Huyên bừng tỉnh, quay đầu nhìn cô ấy.
Lông mi chớp chớp hỏi: "Sao?"
"Thầy Lưu nói gì à? Cậu xem kìa, sắc mặt không bình thường chút nào." Trương Tuyết an ủi: "Thầy Lưu là người như vậy, nói chuyện vốn nghiêm khắc, cậu nghe rồi thì thôi, đừng để trong lòng."
"Với lại, chắc thầy cũng không nhắm vào cậu đâu. Nghe nói tuần trước có lãnh đạo đến kiểm tra, xảy ra vài vấn đề. Thầy Lưu không vui, có lẽ cũng vì lý do đó."
Trương Tuyết nghĩ ra mọi khả năng, khoác tay Hạ Huyên an ủi.
Hạ Huyên vỗ vỗ tay cô ấy: "Yên tâm, tớ thật sự không sao, thật đấy."
Trả lời xong, cô liếc trộm sang bên cạnh.
Thấy Lục Tư Châu đã đi, vẻ mặt căng thẳng của cô lập tức dịu lại, âm thầm thở phào một hơi.
Trương Tuyết cảm nhận hơi ấm từ tay cô, nhướn mày hỏi: "Lòng bàn tay cậu nóng quá."
Hạ Huyên buông tay, vô thức chà xát vào đùi: "Có lẽ do nóng."
Hôm nay nhiệt độ không cao, không liên quan gì đến nóng.
Trương Tuyết kéo áo đồng phục trên người Hạ Huyên xuống, thấy bên trong cô chỉ mặc áo hoodie: "Cậu mặc cũng không dày mà."
Hạ Huyên mặc không dày thật.
Quần áo cô thay ra đang nằm trong máy giặt chưa giặt.
Còn lý do tại sao lại để đó ư?
Nghe có vẻ hơi buồn cười, là do Trương Quyên.
Trương Quyên đánh cô xong không nói gì, lúc giặt quần áo còn cố ý lấy quần áo của Hạ Huyên ra để riêng.
Dù bà không nói rõ, nhưng Hạ Huyên hiểu, Trương Quyên muốn dùng cách này để ép cô phải xuống nước.
Hạ Huyên không xin lỗi như những lần trước.
Chuyện này cô không có lỗi.
Không giặt thì không giặt.
Sau giờ học cô sẽ về nhà tự giặt.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie không mũ bên trong đồng phục.
Vải hơi mỏng, may mà chất liệu đồng phục đủ dày, gió không dễ thổi vào, nếu không mặc như thế này cô sẽ bị cảm mất.
Hạ Huyên không muốn nói nhiều về chuyện gia đình, chuyển chủ đề: "À đúng rồi, vừa nãy cậu nói gì cơ?"
"Vừa nãy? Vừa nãy gì cơ?" Trương Tuyết suy nghĩ: "Ồ, tớ hỏi cậu mua Powerade từ lúc nào, sao không rủ tớ đi cùng?"
"Cậu muốn uống không?" Hạ Huyên nói: "Nếu cậu muốn thì tớ cho cậu."
"Cậu thật sự nỡ cho tớ uống ư?" Trương Tuyết phát hiện, Hạ Huyên cái gì cũng có thể chia sẻ, chỉ có Powerade là không thích chia sẻ với ai.
"...Nỡ." Hạ Huyên trả lời không mấy tự tin, cô cắn cắn môi, cầm chai Powerade đặt trước mặt Trương Tuyết: "Đây, cho cậu uống."
Nhìn vẻ mặt quyến luyến của cô, Trương Tuyết làm sao nỡ cướp đi thứ cô yêu thích.
Cô ấy khoác vai Hạ Huyên: "Thôi được rồi, tớ không uống. Tớ chỉ hỏi bâng quơ thôi, cậu cất đi."
"Cậu thật sự không uống?"
"Ừm, không uống."
Hạ Huyên mím môi, lại đặt chai Powerade vào hộc bàn.
Ngón tay cô v**t v* rất lâu mới buông ra.
Mơ hồ, cô dường như vẫn cảm nhận được hơi ấm của Lục Tư Châu còn lưu lại trên đó.
Ấm áp, có chút bỏng rát.
Từ phía sau, giọng của Tô Dương vang lên.
Tô Dương ôm quả bóng rổ đi vào, ngồi phịch xuống bàn của Giang Phong, kéo cổ áo đồng phục, rung chân hỏi: "Châu ca, nước tớ bảo cậu mua đâu rồi?"
Lục Tư Châu tựa lưng vào tường, chân dang ra tùy ý, một chân duỗi thẳng, một chân co lại.
Tay phải cũng không rảnh rỗi, cây bút máy xoay tròn giữa các ngón tay.
"Nước gì?" Hạ Huyên nghe thấy anh hỏi Tô Dương.
Tô Dương "chết tiệt" một tiếng: "Vừa nãy cậu không phải đi cửa hàng tiện lợi sao, tớ bảo cậu mua đồ uống mà, sao, không mua à?"
Sắc mặt Hạ Huyên nghiêm lại.
Cô vô thức nhìn về phía chai Powerade trong hộc bàn, khẽ nghiêng đầu, tai hơi động đậy để nghe rõ hơn.
Cô nghe thấy Lục Tư Châu nói: "Ồ, quên rồi."
"Không phải chứ, sao cậu lại quên được," Tô Dương đặt chân lên ghế, vẻ mặt không tin: "Vừa nãy chơi bóng rổ, tớ rõ ràng thấy tay cậu có cầm gì đó mà."
Lúc đang chơi, Tô Dương thấy Lục Tư Châu đi tới.
Dù ở xa nhưng cậu vẫn thấy Lục Tư Châu cầm một thứ gì đó trong tay, nhìn là biết mua từ cửa hàng tiện lợi.
"Châu ca, cậu lừa tớ phải không?" Tô Dương chơi bóng rổ xong khát khô cả họng: "Cậu lấy ra đi, tớ thật sự khát rồi."
"Không mua." Lục Tư Châu lười biếng nói.
"Thật sự không mua?" Tô Dương truy hỏi.
"Ừm, quên rồi." Lục Tư Châu không có chút áy náy nào.
"Châu ca, cậu đâu phải là người không đáng tin như vậy." Tô Dương nói bâng quơ: "Không phải là đem chai nước mua cho tớ tặng người khác rồi chứ?"
Tô Dương nói câu này hoàn toàn là nói đùa.
"Nói bậy."
Khi Lục Tư Châu nói, ánh mắt anh như có như không nhìn về phía trước.
Trùng hợp chạm mắt với Hạ Huyên đang quay người lấy bài tập.
Ánh mắt chạm nhau chưa đầy một giây, Hạ Huyên đã quay đầu đi, sắc mặt cô thay đổi rõ rệt.
Lục Tư Châu cười một cách khó hiểu.
Tô Dương nhìn theo ánh mắt của anh, vừa vặn thấy Hạ Huyên quay người.
Cậu ta nhướn mày, vỗ vai Lục Tư Châu, ghé sát tai anh nói một câu như muốn chết.
Nói xong, Tô Dương bị đá hai phát.
Đau đến mức cậu ta nhăn mặt, ôm mông nói: "Châu ca, cậu đá thật đấy à."
Khóe môi Lục Tư Châu nở một nụ cười tinh quái: "Đá chính là cậu đấy."
Tô Dương đi về chỗ ngồi của mình.
Khi đi ngang qua Hạ Huyên, cậu cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó ngẩng đầu lên, nháy mắt với Lục Tư Châu, lặp lại câu nói vừa rồi.
Cậu ta nói: "Châu ca, không ngờ cậu cũng có ngày vì gái mà quên bạn bè."
Sự việc bất ngờ này đã xoa dịu nỗi buồn của Hạ Huyên.
Cả ngày hôm đó cô đều nhẹ nhõm, trên mặt hiếm hoi nở nụ cười.
Trương Tuyết không hiểu, nhưng thấy cô vui vẻ cũng cười theo, nhéo má Hạ Huyên: "Huyên Huyên, cậu không biết cậu cười xinh đến mức nào đâu. Cậu nên cười nhiều hơn."
Hạ Huyên biết mình trông như thế nào.
Cô không tin lời Trương Tuyết, cũng học theo cô ấy, nhéo má Trương Tuyết: "Ai cũng không xinh bằng A Tuyết."
"A Tuyết nhà tớ mới là người xinh đẹp nhất."
Tô Dương nghe họ nói chuyện, cũng tham gia: "Hạ Huyên, cái gì mà 'nhà tớ'?"
"Không phải nhà tớ, chẳng lẽ là nhà cậu?" Hạ Huyên hiếm khi đùa giỡn.
Cô nói vô ý, nhưng người nghe lại có ý.
Tô Dương ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Cũng không phải là không thể..."
"Bốp." Trương Tuyết cầm sách Toán đánh mạnh vào đầu cậu ta: "Không thể cái khỉ khô."
Tô Dương ôm đầu, nhăn nhó: "Trương Tuyết, cậu không thể nữ tính một chút à? Cậu học Hạ Huyên đi."
"Bà đây là như thế này đấy, liên quan gì đến cậu." Trương Tuyết đặt sách xuống, xắn tay áo lên như muốn đánh người: "Thích nhìn thì nhìn, không thích thì nhắm mắt lại."
"Tất nhiên tớ thích." Tô Dương bất ngờ tiếp lời.
Câu này vừa nói ra, cả hai cùng im bặt.
Tay Trương Tuyết khựng lại giữa không trung.
Sau vài giây, cô ấy từ từ hạ tay xuống, ho khan: "Ai cần cậu thích."
Tô Dương nhận ra mình đã nói gì, yết hầu chuyển động, giải thích lung tung: "Tớ không có ý đó, tớ chỉ là..."
"Đi đi, đừng chạm vào bàn tớ." Trương Tuyết xô đẩy cánh tay cậu ta.
"Cậu nghe tớ giải thích, tớ thật sự không có ý đó đâu..." Tô Dương lần đầu tiên đỏ mặt: "Trương Tuyết, cậu đừng nghĩ lung tung."
Càng nói càng kỳ lạ.
Trương Tuyết cầm sách đánh cậu ta mấy cái, cậu ta mới chịu im miệng, vẻ mặt đầy tủi thân.
Hạ Huyên nhìn họ tình tứ, khóe môi khẽ cong lên.
Một lúc sau, cô thu ánh mắt lại, lấy bút ra bắt đầu làm bài tập.
Đang viết, dường như cô nhớ ra điều gì đó.
Cô hòa vào tiếng ồn ào xung quanh, quay đầu nhìn lại.
Giang Phong đang nói chuyện với Lục Tư Châu.
Không biết đang nói chủ đề gì, Lục Tư Châu "hừm" một tiếng.
Giang Phong lấy cây bút từ tay anh, viết vài chữ lên giấy, rồi đẩy cho Lục Tư Châu xem.
Lục Tư Châu cụp mắt xuống, khóe môi nhếch cao hơn.
Hạ Huyên nhớ lại bức ảnh chàng trai cười trên bảng tin.
Khi đó, rất nhiều nữ sinh vây quanh.
Cô cũng trà trộn vào đám đông, ngang nhiên nhìn.
Có nữ sinh cảm thán: "Lục Tư Châu đúng là gu của tớ, hoàn hảo quá đi mất."
Một nữ sinh khác tiếp lời: "Cậu ấy cười đẹp thật đấy."
"Đúng vậy, vừa ngầu vừa đẹp trai."
"Thật muốn lấy ảnh cậu ấy làm hình nền."
"Vậy còn chần chừ gì nữa, mau chụp rồi làm đi."
Ngày hôm đó, giữa vô số tiếng "tách tách", cô cũng lén lút chụp một tấm.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa đủ dũng cảm để dùng làm hình nền điện thoại.
Chỉ những lúc rảnh rỗi mới lấy ra xem.
Nói rảnh rỗi thì không đúng lắm.
Cô xem mỗi tối trước khi đi ngủ.
Trong đầu nghĩ đến gương mặt tuấn tú của anh rồi chìm vào giấc mộng.
Lần này không giống hai lần trước, Hạ Huyên quay đi trước.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ.
Thình thịch.
Thình thịch.
Đập đến lồng ngực cô tê dại.
Những ngày yên bình trôi qua rất nhanh.
Không lâu sau khi thi giữa kỳ kết thúc, lại đến ngày thi tuần, sau đó là thi tháng.
Vào ngày thi tháng, Bắc Thành đón trận tuyết đầu tiên.
Những bông tuyết bay lất phất, phủ trắng cả Bắc Thành.
Cả thành phố khoác lên mình chiếc áo bạc, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Hạ Huyên thích tuyết.
Nhân lúc trường dọn tuyết, cô và Trương Tuyết đùa nghịch.
Trương Tuyết ngồi xổm dưới đất, nặn một quả cầu tuyết to bằng nắm tay, ném về phía Hạ Huyên.
Hạ Huyên thấy vậy, quay người chạy về phía trước.
Quả cầu tuyết rơi xuống đất vỡ tan.
Hạ Huyên cười tít cả mắt.
Trương Tuyết lại ngồi xuống nặn một quả cầu tuyết khác, vừa nặn vừa nói: "Huyên Huyên, đợi đấy, lần này cậu không chạy thoát được đâu."
Quả nhiên, lần này nó trúng thật, nhưng không phải Hạ Huyên, mà là Tô Dương đột nhiên xuất hiện.
Quả cầu tuyết không lệch chút nào, đập thẳng vào mặt Tô Dương.
Tô Dương sững sờ.
Chưa kịp nói gì, cậu ta cảm thấy đầu mũi nóng lên.
Cậu ta đưa tay sờ, chết tiệt, chảy máu mũi rồi.
Trương Tuyết đang cười, bất ngờ thấy Tô Dương chảy máu mũi thì giật mình, vội vàng chạy tới, dìu cậu ta về phòng y tế.
Hạ Huyên ở lại một mình trong khoảng sân rộng.
Cô gái nhỏ làm gì cũng rất nghiêm túc.
Đùa nghịch đủ rồi, cô bắt đầu dọn dẹp cẩn thận, không bỏ sót một chỗ nào.
Ánh nắng hôm nay khá gắt, tuyết trên mặt đất tan rất nhanh, xuất hiện từng vệt nước.
Hạ Huyên sợ làm bẩn giày, cẩn thận né tránh.
Cô không chú ý phía sau có người đi tới, vô tình va phải.
Cô ngã vào lòng người đó.
Giọng nói nam tính dễ nghe vang lên: "Cẩn thận."
Giọng nói quá quen thuộc, cô thậm chí không cần nhìn cũng biết là ai.
Cô đỏ mặt lùi lại, quay người nói: "Lục Tư Châu, xin lỗi cậu, tớ không để ý. Thật ngại quá."
Lục Tư Châu nhận ra, mỗi lần Hạ Huyên nói chuyện với anh, cô đều cúi đầu, như thể mặt anh không thể nhìn được vậy.
Câu hỏi này đã theo anh rất lâu.
Hôm nay ở đây không có ai, anh khoanh tay trước ngực, nhìn cô hỏi: "Tớ là quái vật à?"
"Hả?" Hạ Huyên bất ngờ nghe anh hỏi như vậy, vô thức ngẩng đầu lên.
Sao anh có thể là quái vật chứ? Hơn nữa, nếu có quái vật đẹp trai như anh, thì bọn trẻ con sẽ không sợ quái vật nữa.
"Tớ là?" Lục Tư Châu không nghe được câu trả lời, có chút không hài lòng, anh nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Trên người anh có mùi oải hương sau khi giặt, mùi hương theo gió bay vào mũi Hạ Huyên, khiến cô khẽ run lên.
Hạ Huyên căng thẳng mím môi: "Cái, cái gì?"
"Quái vật?"
"K...không phải."
"Tớ trông đáng sợ lắm à?"
"...Không có." Nếu anh trông đáng sợ, vậy những người khác là gì, khủng long à?
Đột nhiên nhớ đến một câu nói vui trên mạng, khóe môi Hạ Huyên khẽ cong lên.
Khi ngẩng đầu lên, cô lại chạm mắt với Lục Tư Châu.
Không biết là vì anh quá chói mắt, hay là vì ánh nắng quá chói, Hạ Huyên cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp.
Trái tim cô như bị một thứ gì đó quấn lấy, phồng lên vì niềm vui.
Dường như...
Sắp tràn ra rồi.
Không thể kìm nén được nữa.
Hạ Huyên cảm thấy má mình nóng rực.
Cô mượn cớ vuốt tóc, thầm thở phào một hơi.
Tim còn chưa kịp bình tĩnh lại, lại bị hành động bất ngờ của anh làm cho xao động.
"Đừng động đậy."
Vừa dứt lời, Hạ Huyên bị bóng đen đang tiến đến bao phủ.
Sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến hơi ấm, dường như tóc cô bị khẽ chạm vào.
Cô quá căng thẳng, cũng không chắc chắn có phải không.
Cô đứng bất động tại chỗ, nhìn anh tiến lại gần, rồi lại lùi ra xa.
Ánh nắng lúc có lúc không.
Cảnh tượng trước mắt giống như một thước phim được cố tình kéo dài và làm chậm lại.
Mọi thứ xung quanh đều hư ảo, chỉ có hình bóng chàng thiếu niên trước mặt là rõ ràng.
Anh nhướn mày, khóe môi từ từ nhếch lên, trên mặt nở một nụ cười lơ đễnh.
Đôi mắt đó như biển sâu, trong suốt, sáng ngời, lấp lánh.
Giọng nói như một bản nhạc được tấu lên, cực kỳ du dương.
Chiếc áo khoác lông vũ màu đen mở ra, để lộ chiếc áo len trắng bên trong cùng với jean đen, vẻ ngoài tươi sáng kết hợp với khí chất thanh xuân không thể chê vào đâu được, giống như một cảnh đẹp tuyệt vời.
Tuyết trên cây bị gió thổi rơi xuống, bay qua trước mắt Hạ Huyên.
Hàng mi dài của cô lấp lánh hơi nước, chầm chậm chớp một cái.
Lục Tư Châu đưa chiếc lá trong tay cho cô xem: "Trên tóc cậu có cái này."
Hạ Huyên đỏ mặt nói: "Cảm ơn."
Bóng hai người in xuống đất, mơ hồ chạm vào nhau.
Hạ Huyên vô tình liếc thấy, khóe môi cô khẽ cong lên.
Đang định nói gì đó thì Trần Triết gọi: "Châu ca."
Lục Tư Châu quay đầu nhìn, Trần Triết vẫy tay: "Thầy Cao tìm cậu."
Thầy Cao là giáo viên Vật lý.
Thầy tìm Lục Tư Châu thì chắc chắn là về chuyện thi Vật lý sắp tới.
"Được." Lục Tư Châu đáp lại, rồi ánh mắt lại rơi xuống mặt Hạ Huyên.
Thấy đầu mũi và má cô đỏ ửng vì lạnh, anh đưa tay tháo chiếc khăn quàng cổ trên cổ xuống, đưa cho cô: "Đây, cậu quàng đi."
"Bất ngờ" này đến quá đột ngột, Hạ Huyên sững người.
Hàng mi cô run rẩy, một lúc lâu mới phản ứng, lắc đầu: "Không, không cần."
Lại một cảnh tượng trong mơ xuất hiện trước mắt.
Trong mơ, cô sẽ ngoan ngoãn bước lên, hơi cúi đầu, để anh tự tay quàng khăn cho cô.
Thực tế thì sao?
Thực tế là cô không thể làm gì cả.
Hạ Huyên khẽ nói: "Tớ không lạnh, cậu quàng đi."
Đừng thấy cô nói chuyện rất bình thường, thật ra trong lòng cô đã sớm hỗn loạn rồi.
Ngón tay cô sau lưng dần siết chặt lại, sợ để lộ điều gì đó.
Cô vô thức lùi lại.
Nhưng lại nhớ ra lúc này lùi lại có chút không đúng.
Cô lại bước lên hai bước.
Khoảng cách vẫn là khoảng cách ban nãy, nhưng nhịp tim đã không còn là nhịp tim ban nãy nữa.
Tim đập rất mạnh.
Nếu không có tiếng gió che lấp, e là ai cũng có thể nghe thấy.
Lục Tư Châu chỉ có ý tốt.
Vì cô không muốn quàng, anh cũng không ép.
Anh thu tay lại, quàng khăn lên cổ: "Chỗ này rộng, một mình cậu dọn cũng không tiện. Đợi tớ về cùng dọn nhé."
Nói xong, không đợi Hạ Huyên nói gì, anh quay người đi về phía trước.
Đi được hai bước, anh lại dừng lại.
Anh sờ vào túi quần, do dự một lát rồi quay lại.
"Đây." Lục Tư Châu nói: "Đôi găng tay này tớ chưa đeo bao giờ."
Bàn tay Hạ Huyên đang giấu sau lưng buông xuống bên hông, ngón tay cô bấu vào vạt áo, nuốt nước bọt: "Tớ..."
Cô là người như vậy, muốn đến gần, nhưng lại không dám.
Trần Triết lại gọi anh.
Lục Tư Châu không có thời gian chờ nữa.
Cũng giống như lần trước, anh nắm lấy tay cô, đặt găng tay vào lòng bàn tay cô.
"Cầm lấy, phải đeo đấy, tớ sẽ kiểm tra."
Hạ Huyên chỉ nhớ được câu nói cuối cùng của anh: "Cầm lấy, phải đeo đấy, tớ sẽ kiểm tra."
Trần Triết chạy tới, ôm chổi, nháy mắt: "Châu ca, tình hình gì thế, găng tay cũng tặng rồi."
Lục Tư Châu đẩy cậu ta: "Người ta lạnh cóng rồi, bạn cùng lớp tặng một đôi găng tay thì có sao?"
"Tớ cũng lạnh cóng đây, cậu cũng tặng tớ một đôi găng tay đi." Trần Triết đưa tay ra, vẫy vẫy trước mặt Lục Tư Châu.
Lục Tư Châu gạt tay cậu ta ra, cười xấu xa: "Cứ lạnh đi."
"..." Trần Triết nhặt chổi đi theo sau anh, lải nhải: "Châu ca, lần trước Tô Dương nói cậu vì gái quên bạn, tớ còn đứng về phía cậu. Bây giờ tớ đứng về phía Tô Dương rồi, cậu đúng là vì gái quên bạn."
Lục Tư Châu móc một đôi găng tay khác từ túi quần ra: "Đây, đeo vào đi."
Anh đi rất xa vẫn có thể nghe thấy Trần Triết hét lớn: "Châu ca, tớ vẫn đứng về phía cậu."
Lục Tư Châu không quay đầu lại, chỉ vẫy tay.
Hạ Huyên tìm kiếm bóng hình anh theo âm thanh, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của chàng thiếu niên được ánh nắng chiếu rọi càng thêm thẳng tắp.
Sau trận tuyết lớn đó, trời âm u suốt một thời gian dài.
Thời tiết xấu, tâm trạng con người cũng trở nên dễ cáu bẳn.
Trương Quyên khi tâm trạng không tốt thì hay cáu giận, ai cũng có thể bị mắng.
Nhưng Hạ Tiểu Xuyên thì chưa bao giờ là người bị mắng.
Sáng sớm, vì chuyện vứt tất bừa bãi, bà mắng Hạ Lực mười phút.
Sau đó Hạ Huyên từ phòng đi ra, bà lại lẩm bẩm vài câu với cô.
Đến bữa ăn, bà vẫn nói.
Hạ Huyên không cãi lại, vừa ăn vừa nghe.
Trương Quyên độc diễn một mình càng thêm bực bội.
Bà đặt đũa xuống, hỏi: "Gần đây điểm của con thế nào?"
Trong túi Hạ Huyên vừa hay có phiếu điểm cuối kỳ.
Cô lấy phiếu điểm ra, đặt trước mặt Trương Quyên: "Đây là điểm thi cuối kỳ."
Trương Quyên đang bực bội, định nhân cơ hội này gây sự.
Ai ngờ, bà cầm phiếu điểm lên thì sững người.
Điểm của Hạ Huyên môn nào cũng tốt, có hai môn đạt điểm tuyệt đối.
Hạng 8 của lớp, hạng 15 toàn khối.
Với thành tích như vậy, nếu giữ vững, vào một trường 985 chắc chắn không thành vấn đề.
Cơn giận sắp bùng nổ cứ thế bị kìm lại.
Trương Quyên hỏi: "Đây là phiếu điểm của con?"
"Trên đó có tên con." Hạ Huyên nói.
"Thi... cũng được." Trương Quyên chưa bao giờ nghiêm túc khen ngợi Hạ Huyên.
Nhưng Hạ Huyên cũng quen rồi.
Cô đặt đũa xuống: "Tuần sau chúng con có buổi họp phụ huynh. Mẹ hay bố đi?"
Trương Quyên hỏi: "Thứ mấy?"
Hạ Huyên: "Thứ Tư."
Trương Quyên khựng lại: "Lớp Tiểu Xuyên thứ tư tuần sau cũng họp phụ huynh. Sao lại trùng nhau thế."
Hạ Huyên biết bà sắp nói gì nên nói trước: "Bố đi cũng được."
Hạ Lực ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh: "Bố không chắc có rảnh không. Ngày mai bố đi công tác, không biết khi nào về."
Trương Quyên nói: "Dù sao thì điểm của con cũng tốt. Mẹ với bố đi hay không cũng được. Đến lúc đó xem sao, đi được thì đi, không đi được thì thôi."
"..."
Hạ Huyên biết trước sẽ có kết quả này.
Cô khẽ "ừm" một tiếng.
Ngày hôm sau, Hạ Huyên đến trường, mọi người đều bàn tán về buổi họp phụ huynh sắp tới.
Trương Tuyết lao vào lòng cô: "Huyên Huyên, tớ sắp chết rồi. Mẹ tớ còn hy vọng tớ sau này thi vào 985. Nếu biết tớ thi điểm này, chắc bà ăn thịt tớ mất."
Hạ Huyên vỗ nhẹ lưng cô ấy: "Không sao, mới là lớp 10 thôi mà. Sau này cố gắng là được."
"Cũng đúng." Trương Tuyết đứng thẳng người lên, bâng quơ hỏi: "À, họp phụ huynh nhà cậu ai đi? Mẹ hay bố? Mà thôi, dù là ai đến cũng sẽ được khen ngợi thôi."
"..."
Ngón tay Hạ Huyên co lại, không tiếp lời.
Trương Tuyết lại nói: "Cậu biết câu mẹ tớ hay nói nhất là gì không?"
"Câu gì?" Hạ Huyên hỏi lại.
"Nếu mẹ có đứa con gái như Hạ Huyên, có nằm mơ mẹ cũng cười." Trương Tuyết xòe tay: "Cậu không biết mẹ tớ thích cậu đến mức nào đâu."
Hạ Huyên cười gượng gạo: "Tớ đâu có tốt đến vậy."
"Tất nhiên cậu tốt rồi," Trương Tuyết bẻ ngón tay nói: "Đức, trí, thể, mỹ cái gì cũng tốt."
Nụ cười trên mặt Hạ Huyên vụt tắt.
Cô nghĩ, tốt thì có ích gì, không có ai thích cô.
Bố mẹ càng không.
Dù tự nhủ không cần bận tâm, nhưng cô vẫn rất bận tâm.
Trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng, mong Hạ Lực hoặc Trương Quyên có thể tham dự buổi họp phụ huynh của mình.
Đáng tiếc...
Ngày họp phụ huynh, không ai trong số họ đến.
Hạ Lực đi công tác, Trương Quyên đi họp phụ huynh cho Hạ Tiểu Xuyên.
Giáo viên chủ nhiệm gọi Hạ Huyên đến văn phòng hỏi rất lâu, tại sao bố mẹ cô lại không đến?
Hạ Huyên tìm đại một lý do mới thoát được.
Vừa bước ra khỏi văn phòng giáo viên, cô cảm thấy mặt mình ấm ấm.
Đưa tay sờ, cô mới phát hiện, toàn là nước mắt.
Hạ Huyên không muốn người khác nhìn thấy, lại đi đến cầu thang sau cửa thoát hiểm.
Cô ngồi xuống vị trí lần trước đã ngồi, vùi mặt vào lòng bàn tay, khóc nức nở.
Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn ra.
Lúc đi ra cô quên mang theo khăn giấy, lòng bàn tay ướt đẫm nước mắt.
Không biết đã khóc bao lâu, có người vỗ nhẹ vai cô.
Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là một gói khăn giấy.
Hình dán ngôi sao nhỏ rất nổi bật.
Cô nhìn theo gói khăn giấy, thấy là Lục Tư Châu.
Hôm nay họp phụ huynh, tất cả học sinh đều phải mặc đồng phục.
Anh vẫn không kéo khóa áo, chiếc áo len màu đen bên trong có hoa văn hơi chói mắt.
Hạ Huyên nhắm mắt lại rồi mở ra.
Nước mắt chảy dài từ khóe mắt, mắt cô cay và đau rát, không thể chạm vào.
Chạm vào sẽ đau hơn.
Cô ngước nhìn anh một lúc, rồi lại cúi đầu xuống.
Tay cô đặt trên đầu gối, không nhận gói khăn giấy.
Mặc dù đây không phải lần đầu Lục Tư Châu bắt gặp cô khóc, nhưng Hạ Huyên vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Tại sao mỗi lần cô thảm hại nhất lại bị anh bắt gặp?
Không cần quá xinh đẹp, nhưng ít nhất cũng không tệ đến vậy.
Nhưng mọi chuyện cứ như thế, luôn không được như ý.
Dường như cô làm gì cũng không có kết quả tốt.
Cố gắng học tập là vậy.
Thích anh cũng vậy.
"Lau đi." Lục Tư Châu khẽ chạm vào cô.
Hạ Huyên khóc quá lâu, nếu không lau, nước mũi sẽ chảy ra mất.
Cô cúi đầu nhận lấy, khẽ nói: "Cảm ơn."
Vừa lau vừa nức nở.
Lục Tư Châu hỏi: "Tại sao lại khóc?"
Hạ Huyên không muốn nói, lắc đầu.
"Vì không có ai đến họp phụ huynh à?" Lục Tư Châu tựa vào tường, mũi chân gõ gõ vào bậc thang, giọng nói không cao không thấp: "Phụ huynh của tớ cũng không đến."
"Hả?" Hạ Huyên ngước mắt nhìn anh: "Cái gì?"
Cô nói bằng giọng mũi rất nặng.
"Phụ huynh của tớ cũng không đến." Lục Tư Châu lặp lại.
Hạ Huyên nhớ lại cuộc trò chuyện vô tình nghe được giữa anh và Tô Dương.
Anh rõ ràng đã nói mẹ anh sẽ đến.
"Phụ huynh của cậu..." Hạ Huyên cân nhắc hỏi: "Cũng có việc à?"
"Ừm." Lục Tư Châu nói: "Bận công việc."
Phụ huynh của Lục Tư Châu đều không đến, anh lại như không có chuyện gì.
Còn cô thì khóc rất thảm.
Hạ Huyên bỗng cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô cúi đầu xuống, an ủi: "Chắc là họ bận quá thôi, cậu đừng bận tâm quá."
Đợi rất lâu không thấy Lục Tư Châu nói gì, Hạ Huyên ngước nhìn anh.
Lúc này cô mới phát hiện anh đang nhìn cô cười: "Vậy mà cậu còn khóc, hửm?"
Hạ Huyên cuối cùng cũng hiểu ý của Lục Tư Châu.
Anh đang ngầm an ủi cô.
Anh, anh, tại sao anh lại tốt với cô như vậy?
Cuộc nói chuyện với Trương Tuyết hôm đó bất ngờ ùa về trong tâm trí cô.
Cô rụt rè hỏi Trương Tuyết: "Nếu một bạn nam rất quan tâm một bạn nữ, cậu nghĩ là có ý gì?"
Trương Tuyết suy nghĩ một lúc: "Có thể là ý gì chứ, chắc chắn là thích rồi."
"Thích?" Hạ Huyên giật mình: "...Thật không?"
"Không tin à?" Trương Tuyết nói: "Không tin thì thử xem có phải không."
Hàng mi Hạ Huyên run rẩy hỏi: "Thử thế nào?"
"Tỏ tình." Trương Tuyết phân tích: "Nếu bạn nam đó có cảm tình với bạn nữ, bạn nữ tỏ tình chắc chắn sẽ đồng ý."
Có lẽ vì Hạ Huyên quá lơ đễnh, sau khi Trương Tuyết nói xong, cô ấy vỗ vai Hạ Huyên, trêu chọc: "Người con gái đó không phải là cậu chứ?"
Hạ Huyên đỏ mặt phủ nhận: "...Không phải đâu."
Nhưng lời Trương Tuyết nói lại in sâu vào lòng cô.
Tỏ tình?
Cô có thể làm được không?
Hạ Huyên không chắc chắn nhìn Lục Tư Châu.
Nhớ lại những điều tốt đẹp gần đây anh đã làm cho cô, tình cảm dành cho anh dường như không thể kìm nén được nữa.
Tỏ tình...
Thật sự có thể không?
"Lục Tư Châu, tớ..." Hạ Huyên vừa mở miệng định nói gì đó thì điện thoại trong túi Lục Tư Châu reo lên.
Anh lấy điện thoại ra, nói: "Đợi một chút."
Rồi đi sang một bên nghe điện thoại.
Cuộc gọi kéo dài khá lâu.
Hạ Huyên nhìn những đám mây đen tụ lại ngoài cửa sổ, nhìn trời dần dần tối sầm.
Những suy nghĩ hỗn độn cứ thế từ từ lắng xuống.
Cô không đợi Lục Tư Châu nói chuyện điện thoại xong đã rời đi trước.
Gió thổi, cô cảm thấy hơi lạnh.
Cô chỉnh lại quần áo, không về lớp mà đi đến văn phòng giáo viên.
Bài tập của cô vẫn còn ở trong văn phòng giáo viên.
Lúc này văn phòng không có ai.
Hạ Huyên tìm một chiếc ghế ngồi xuống, lấy bài tập ra, chăm chú làm.
Cho đến khi làm xong hết, cô mới ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi từ lúc nào.
Còn buổi họp phụ huynh, đã kết thúc rồi.
Buổi tự học buổi tối, Trương Tuyết đưa cho Hạ Huyên một cây kẹo m*t.
Cô ấy còn mua nước Powerade để dỗ dành cô, ôm tay cô nói: "Lần sau có họp phụ huynh, tớ cũng không cho mẹ tớ đến. Tớ và cậu làm bạn, cả hai chúng mình đều không cho phụ huynh đến."
Hạ Huyên biết Trương Tuyết nói vậy là vì sợ cô buồn, cô mỉm cười với cô ấy: "Tớ thật sự không sao."
"Sao lại không sao, mắt cậu đỏ hết cả rồi." Trương Tuyết bĩu môi: "Dù sao thì lần sau tớ cũng không cho mẹ tớ đến."
Mọi nỗi buồn của Hạ Huyên đều biến mất sau sự náo nhiệt của Trương Tuyết.
Trương Tuyết muốn đến cửa hàng tiện lợi mua bánh mì ăn, kéo Hạ Huyên cùng ra khỏi lớp.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Gần đến cầu thang, họ thấy Lục Tư Châu bị một người chặn lại.
Đó là một cô gái tóc ngắn.
Cô gái cầm một hộp quà.
Hộp được gói rất tinh tế, chiếc nơ trên đó rất đẹp.
Hạ Huyên thấy cảnh này, vô thức kéo Trương Tuyết lại, ra hiệu cho cô ấy đừng đi.
Cô gái tóc ngắn ngượng ngùng đưa tay ra: "Lục Tư Châu, tặng cậu."
Lục Tư Châu đứng ở bậc thang dưới.
Vì anh cao, nên dù đứng phía dưới, anh vẫn cao hơn cô gái khá nhiều.
Anh cúi nhìn cô ấy, trầm giọng nói: "Bạn học, xin lỗi, tớ không thể nhận."
"Tại sao?" Cô gái tóc ngắn hỏi.
Lục Tư Châu lạnh lùng ngước mắt lên, tùy ý nhìn một cái.
Khi thấy bóng dáng mảnh mai bên cạnh, ánh mắt anh có chút thay đổi.
Ánh sáng trong mắt như bừng lên, khóe môi nhếch lên, giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Vì, có người sẽ không vui."
"Cộp", Hạ Huyên cảm thấy tim mình rung lên rất mạnh.
Cô biết "người đó" trong lời Lục Tư Châu không liên quan gì đến cô, nhưng trái tim cô vẫn không thể kìm nén mà đập loạn xạ.
Một giọng nói nhỏ bé, không chắc chắn vang lên trong đầu, anh đang nói ai vậy?
Anh sợ ai không vui?
Với sự nghi ngờ, cô nhìn về phía cầu thang.
Vừa hay bắt gặp Lục Tư Châu khẽ nhếch môi với cô.
Ánh mắt anh tràn ngập ý cười.
Dường như đang nói, người trong lời anh, chính là cô.
Trong khoảnh khắc đó, ngón tay Hạ Huyên co lại, mím môi không dám thở.
Ngay cả khi Trương Tuyết gọi cô, cô cũng không nghe thấy.
Trương Tuyết chọc vào lưng cô: "Sắp vào lớp rồi, đi không?"
Hạ Huyên bừng tỉnh, sợ Trương Tuyết nhận ra điều gì đó, cô cúi đầu nói: "Hay là đợi đến khi tan học tiết tự học thứ hai tớ đi cùng cậu. Tớ sợ sẽ muộn."
Trương Tuyết cũng không nhất thiết phải ăn ngay, gật đầu: "Cũng được."
Cô ấy khoác tay Hạ Huyên đi về, ghé sát tai thì thầm: "Lục Tư Châu đúng là quá thu hút, ngay cả ở cầu thang cũng có người chặn đường."
Hạ Huyên còn chưa kịp bày tỏ ý kiến gì, phía sau đã vang lên giọng nói đầy ý cười của chàng trai.
Giọng nói hòa vào gió, nghe không thật lắm.
Anh nói: "Đại biểu môn, đi vội thế làm gì?"
Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Đánh giá:
Truyện Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên
Story
Chương 24: Dỗ Dành
10.0/10 từ 30 lượt.