Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 9
Hành động của Tiêu Yến Ninh tại lễ thôi nôi và lời Hoàng thượng nói nhanh chóng lan khắp tiền triều hậu cung.
Hoàng thượng, ở vị trí ngai vàng ấy, chỉ cần hắt hơi một cái cũng đủ khiến người ta mổ xẻ phân tích. Còn tiểu hoàng tử vừa tròn một tuổi, từ khi lọt lòng đã được Hoàng thượng sủng ái, được ôm ấp, được tán dương, chẳng phải là chuyện thường tình sao?
Thường tình ư? Thường thế nào được! Một vài kẻ trong cung, lòng dạ không vững, bực tức nghĩ thầm.
Một đứa trẻ chẳng biết gì, vậy mà đáng để Hoàng thượng lúc sinh ra đã khen, đầy tháng thì ban thưởng, đến đầy năm còn bế bổng lên mà tâng bốc? Chẳng lẽ đứa con từ bụng Quý phi Tần thị sinh ra là một đóa hoa quý hay sao? Rốt cuộc, chẳng qua cũng chỉ vì Tần Quý phi gia thế hiển hách, anh trai là Tể tướng, Thái hậu lại là cô ruột, Hoàng thượng mới nể mặt mà thôi.
Nếu đổi là người khác, dù có sinh ra một đóa hoa thật, Hoàng thượng e cũng chẳng thèm liếc mắt.
Hoàng thượng chẳng phải yêu thương Tiêu Yến Ninh sao? Sau này cứ để thằng nhóc ấy trèo lên cổ Hoàng thượng mà ngồi luôn đi!
Đúng vậy, ngày tròn tuổi năm ấy, Tiêu Yến Ninh cuối cùng có tên. Hoàng thượng bế hắn, ban tên Tiêu Yến Ninh.
Nghe tên, hắn thoáng im lặng, thậm chí nghĩ lan man: vũ trụ này chẳng lẽ là một sân khấu lớn? Ba ngàn thế giới song song, mỗi thế giới đều có một hắn?
Nghĩ lại, vũ trụ là vấn đề các nhà khoa học còn chưa hiểu rõ, hắn, một đứa trẻ một tuổi, nghĩ nhiều làm gì?
Vũ trụ có ba nghìn thế giới hay không, liên quan gì đến hắn? Trước mắt, cứ sống tốt kiếp này đã.
Các phi tần ghen tị vì Hoàng thượng nhiều lần công khai khen Thất hoàng tử. Hoàng hậu cũng nghe được tin.
Hoàng hậu không cho phép hậu cung có chuyện mình không trấn áp được, liền giết gà dọa khỉ, xử lý vài phi tần dám buông lời sai trái nơi công cộng. Thấy thế, những kẻ khác cũng ém xuống lửa giận. Cũng phải, Hoàng thượng khen Thất hoàng tử giống mình, từ lúc sinh ra đã giống, đến một tuổi tính cách cũng giống, ngay cả Hoàng hậu và Thái tử còn chưa sốt sắng, đám phi tần họ gấp làm gì?
Quý phi hiện tại rốt cuộc cũng chỉ là Quý phi, Thất hoàng tử cũng chỉ là hoàng tử. Họ ầm ĩ như thế, ngược lại càng khiến Hoàng hậu thêm phần khoan dung, độ lượng. Đợi đến ngày Hoàng thượng khen Thất hoàng tử từ đầu đến chân đều giống mình, xem Hoàng hậu còn giữ được vẻ điềm tĩnh ấy không.
Sau lễ tròn tuổi của Tiêu Yến Ninh, cung cấm yên ắng một thời gian.
Tiêu Yến Ninh, giờ đã di chuyển được, nhất quyết không để người bế nữa. Hắn đã là người biết đi, hoàn toàn có thể tự lực cánh sinh.
Còn những "lịch sử đen tối" thời thơ ấu, hắn đã chủ động quên đi.
Ngày hai mươi chín tháng chín, Tần Quý phi dẫn Tiêu Yến Ninh đến thỉnh an Thái hậu. Thái hậu nhìn hai mẹ con, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Tiêu Yến Ninh xinh xắn, nom lại ngoan ngoãn đến lạ. Đến nơi lạ lẫm cũng chẳng khóc nháo, khuôn mặt tròn trịa hồng hào luôn nở nụ cười rạng rỡ, khiến người ta không khỏi yêu mến.
Thái hậu nhìn hắn: "Đứa trẻ này thật đáng yêu, thảo nào được Hoàng thượng cưng chiều."
Tần Quý phi vừa đắc ý vừa ngượng ngùng: "Cô cô đừng khen nữa, đứa bé này thông minh lắm, nghe hiểu hết đấy."
Thái hậu cười sâu hơn, bất đắc dĩ nhìn nàng: "Còn bảo đừng khen, chính ngươi đang khen nó lên tận trời rồi."
Tần Quý phi bĩu môi, không phục, nàng nói thật mà. Tiêu Yến Ninh thông minh thật. Nghe ai khen mình, hắn cười hì hì rạng rỡ. Nhưng nếu ai dám bảo hắn mũm mĩm, hắn liền quay ngoắt, chĩa cái mông về phía người ta. Đây không gọi thông minh thì là gì?
Thái hậu nhìn Tiêu Yến Ninh.
Hắn đứng trước mặt Tần Quý phi, da trắng trẻo, má hồng hồng, đôi mắt to tròn lấp lánh như biết nói, ánh lên niềm vui như vừa nghĩ ra chuyện gì thú vị. Nụ cười của hắn càng khiến người ta tan chảy, như lặng lẽ xoa dịu những vết thương lòng.
Nhìn cục bột nếp này, Thái hậu khẽ động lòng, nói: "Đứa trẻ tốt, chỉ là còn thiếu quy củ."
Hoàng tử nào mà trong lễ thôi nôi lại gây náo loạn như hắn?
Một đứa trẻ một tuổi, dù chẳng biết gì, chỉ cần được dạy dỗ đôi chút, việc chọn vài món đồ mang ý nghĩa tốt đẹp đâu có khó. Thái hậu giọng trầm xuống: "Muốn con thành tài, không thể lơ là giáo dục. Nuông chiều quá hóa hại con, nhất là trong cung, càng không thể khinh suất."
Tần Quý phi hiểu đạo lý này. Những lúc thấy con nghịch ngợm, nàng cũng từng nghĩ sẽ nghiêm mặt dọa hắn.
Nhưng mỗi lần chưa kịp hạ quyết tâm, đôi mắt to tròn của Tiêu Yến Ninh đã ngấn lệ, long lanh nhìn nàng. Thấy thế, nàng làm sao nhẫn tâm, chỉ nghĩ con còn nhỏ, thôi thì lần sau, lần sau nhất định nghiêm khắc dạy dỗi.
Rồi lần lữa mãi, đến giờ vẫn chưa nỡ lạnh mặt với hắn lần nào.
Thái hậu sống trong cung bao năm, sao không nhìn thấu tâm tư của Quý phi? Bà khẽ thở dài, nói: "Ta thấy mình và đứa trẻ này có duyên. Hay để nó ở lại cung ta vài ngày?"
Tần Quý phi nghe vậy, lập tức không vui. Sao phải ở lại đây?
Thái hậu không nhìn nàng, chỉ chăm chú nhìn Tiêu Yến Ninh: "Cung ta lâu nay lạnh lẽo quá, có tiếng trẻ con rộn ràng cũng tốt. Nếu nó nghịch quá, tự ta sẽ sai người gửi về Vĩnh Chỉ Cung."
Tần Quý phi nghe giọng Thái hậu thoáng buồn, lòng chợt áy náy.
Tiên hoàng sức yếu, Thái hậu vào cung nhưng không có con. Đến khi Tiên hoàng băng hà, bà chỉ có thể đón con của các vương tử khác vào cung. Tần Quý phi hiểu nỗi tủi thân và bất lực trong lòng Thái hậu. Nàng sẵn lòng làm mọi thứ để Thái hậu vui, nhưng... không bao gồm việc giao con trai mình!
Thái hậu đã mở lời, hôm nay ở một ngày, ngày mai có thể một tháng, ngày kia là nửa năm...
Cuối cùng, chẳng lẽ Thái hậu muốn tự tay nuôi nấng Thất hoàng tử? Thái hậu luôn muốn dạy hắn thành người văn nhã, cao quý hơn Thái tử, lẽ nào định tự mình giáo dục?
Nghĩ đến đây, Tần Quý phi hoảng sợ.
Giáo dục Thất hoàng tử theo hướng tốt hơn, nàng không phản đối, nhưng đâu cần gấp gáp đến vậy?
Việc dạy dỗ Thất hoàng tử, nàng có kế hoạch riêng.
Tần Quý phi định bất chấp nguy cơ chọc giận Thái hậu để từ chối, thì thấy Tiêu Yến Ninh chủ động đến bên Thái hậu, nắm tay bà không buông.
Tần Quý phi: "..."
Nàng đã hết bất an, lòng chỉ còn giận. Đứa trẻ này sao lại thế? Nàng đối xử với nó không tốt sao? Sao chỉ mới một câu mà đã quay lưng, không thèm nhìn nàng mà đòi ở lại?
Thái hậu cũng ngỡ ngàng, thoáng bối rối, rồi ngẩn ngơ. Bà chỉ buột miệng nói "có duyên", không ngờ thằng bé lại chạy đến bên mình. Đây chẳng phải duyên trời định sao?
Tiêu Yến Ninh cũng chẳng muốn thế. Hắn và Thái hậu có thân quen gì đâu? Nhưng hắn không thể để Tần Quý phi hoàn toàn đắc tội Thái hậu. Nếu hai người họ trở mặt, chẳng phải đám người trong triều ngoài cung sẽ mừng rỡ đốt pháo ba ngày ba đêm sao?
Không cần thiết, thật sự không cần thiết.
Chỉ là ngủ lại một đêm, có gì mà sợ?
Hắn có cả tá cách và sức lực để khiến Thái hậu tự gửi mình về!
---
Tần Quý phi rời đi, lòng đầy trống trải.
Hoàng thượng nghe tin, động tác xem tấu chương khựng lại. Ngài gõ lên tấu chương trên ngự án: "Đưa những thứ này cho Quan Hải." Quan Hải, vị thái giám bỉnh bút Tư Lễ giám, có thể thay Hoàng thượng phê chuẩn tấu chương do Nội Các soạn sẵn.
Hoàng Thượng đến Vĩnh Chỉ Cung, Tần Quý phi thỉnh an, cố nặn ra vẻ vui tươi, nhưng đôi mắt linh động thường ngày giờ ảm đạm, cả người như héo hon. Ngài thấy thế, tự tay đỡ nàng dậy.
Hai người ngồi xuống, Hoàng thượng nhìn nàng, cười: "Lo Tiểu Thất ngủ không ngon à?" Lo lắng hay là giận Thái hậu đoạt con?
Tần Quý phi vốn đã phiền muộn, nghe Hoàng thượng hỏi, lòng càng thêm tủi thân: "Thiếp giận."
Hoàng thượng nhướng mày, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: "Sao có thể giận Thái hậu..."
Tần Quý phi ngắt lời: "Thiếp vất vả nuôi Thất hoàng tử lớn, ấy vậy mà khi chọn ở lại, nó chẳng thèm nhìn thiếp lấy một cái. Thật là một đứa trẻ vô lương tâm!" Nàng càng nói càng tủi, lệ long lanh lăn dài trên gò má trắng ngần.
Hoàng thượng: "..." Tưởng nàng giận Thái hậu, hóa ra là giận con, lại còn giận đến khóc nữa. Ngài chẳng biết Tần Quý phi và Tiêu Yến Ninh, ai giống trẻ con hơn.
Hoàng thượng vỗ tay nàng an ủi: "Đừng buồn, nó mới một tuổi, đang tò mò mọi thứ. Thấy cung Thái hậu lạ lẫm, háo hức cũng là thường."
Tần Quý phi biết, nhưng vẫn khó chịu.
"Để nó ở cung Thái hậu vài ngày cũng tốt." Hoàng thượng nói: "Cung nàng lâu rồi chưa yên tĩnh, nhân dịp nghỉ ngơi vài ngày."
Tần Quý phi nghĩ ngợi, lòng dịu đi đôi chút. Khi Hoàng Thượng ban cho một hộp ngọc trai lớn, nàng cuối cùng cũng nở nụ cười, thần thái rạng rỡ. Hoàng Thượng thấy thế, tâm tình cũng vui lây.
Tối ấy, Hoàng Thượng lưu lại Vĩnh Chỉ cung.
Ai ngờ, vừa đến chưa bao lâu, Thái hậu đã sai người đưa Tiêu Yến Ninh trở về.
Nghe tin, Tần Quý phi liền đẩy Hoàng thượng ra, vội hỏi chuyện gì.
Khi Tần Quý phi thấy đôi mắt sưng đỏ của Tiêu Yến Ninh, nàng xót xa: "Sao thế này? Sao lại khóc thành ra thế?"
Hoàng Thượng nhìn Trản Thư: "Thất hoàng tử lạ chỗ sao?"
Trản Thư: "..."
Trản Thư đáp: "Thất hoàng tử không hề lạ chỗ ạ." Hắn như khỉ con, chẳng sợ trời sợ đất, không khóc không nháo. Bảo ngủ, hắn giả vờ ngủ, rồi nhân lúc không ai để ý, lén chuồn ra ngoài. Người hầu tỉnh dậy, thấy giường trống, suýt thì hồn bay phách lạc.
Tần Quý phi không tin: "Không lạ chỗ sao khóc thành thế này?"
Trản Thư: "Thất hoàng tử... nhổ sạch đám cúc Thái hậu tự tay trồng."
Tần Quý phi giật mình: "Hả?..."
Hoàng thượng cau mày.
Trản Thư tiếp: "Thất hoàng tử còn lén ăn đồ cúng trong Phật đường."
Tần Quý phi: "..." Không thể nào, sao lại đi ăn đồ cúng?
Trản Thư thêm: "Còn cầm nến, suýt thì đốt cháy Phật đường."
Lần này, đến cả Hoàng thượng cũng câm nín.
Trản Thư bổ sung: "Vừa đốt vừa khóc." Theo vệ binh tuần tra, có lẽ Thất hoàng tử thấy vui, nên cầm nến châm chỗ này, châm chỗ kia, khóc rưng rức nhưng tay chẳng hề chậm chạp. May mà vệ binh phát hiện kịp, không thì tối nay cung chắc đã đổ máu.
Trản Thư tủi thân, Tiêu Yến Ninh cũng thấy oan ức chẳng kém.
Hắn mới một tuổi, vậy mà Thái hậu sai người đọc sách cho hắn, bảo rằng từ nhỏ tai nghe mắt thấy, lớn lên sẽ thích đọc sách. Hắn không thích, một chút cũng không thích! Dù sau này Thái tử có thể chướng mắt hắn, dù hắn có phải tranh giành gì, đó cũng là chuyện tương lai.
Nhưng giờ, hắn chỉ là một đứa trẻ một tuổi, hãy để hắn yên thân đi mà!
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 9
10.0/10 từ 45 lượt.
