Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 8


Mùng ba tháng hai là lễ Vạn Thọ của Hoàng thượng, mùng chín tháng năm là Thánh Thọ của Thái hậu, mười tám tháng sáu là sinh thần của Thái tử, mười chín tháng tám là Khánh Thọ của Hoàng hậu.


Hoàng thượng vào kinh chưa lâu, lấy tiết kiệm làm trọng, nên dù là lễ Vạn Thọ của mình hay Khánh Thọ của Hoàng hậu đều không tổ chức linh đình. Hoàng thượng cũng không mở yến tiệc, còn Thái hậu – không phải mẹ ruột ngài – lấy cớ thích lễ Phật, ưa yên tĩnh mà từ chối yến tiệc xa hoa. Còn Thái tử, với tuổi tác và thân phận, càng không thể vượt qua bề trên mà mừng sinh thần rình rang.


Tiêu Yến Ninh nhẩm tính ngày tháng. Sau Khánh Thọ của Hoàng hậu, sẽ đến mùng ba tháng chín, hắn sắp tròn một tuổi.


Đúng rồi, lúc mười một tháng tuổi, hắn đã thử chập chững bước đi. Thực ra, mười tháng hắn đã đi được rồi, nhưng nghĩ đi sớm quá không tốt cho chân, hắn nhịn thêm một tháng mới bắt đầu tập.


Sau này, Tần Quý phi kể lại với Hoàng thượng cảnh lúc đó: Hắn chu mông, bò trên giường, cố với lấy trống bỏi. Có lẽ do xa quá, chăn trên giường cản trở, hắn bò mãi không tới. Nhìn trống bỏi, hắn bỗng bực bội, chu môi, gương mặt trắng trẻo đầy vẻ tức tối, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, như chịu oan khuất ngập trời.


Tần Quý phi xót ruột, định bế hắn lên.


Chỉ thấy tiểu hoàng tử dồn sức, dùng tay chân chống lên giường, run rẩy đứng dậy.


Cung nhân nín thở, căng thẳng. Tần Quý phi như muốn ngất. Còn Tiêu Yến Ninh, nước mắt chưa tan, nhìn mọi người, nở nụ cười đắc ý, phấn khích, mãn nguyện.


Trái tim Tần Quý phi tan chảy, đáng yêu quá đỗi!


Tiểu hoàng tử như đã mưu tính từ lâu, ngẩng đầu nhìn trống bỏi cách mình vài bước, chập chững bước đầu tiên.


Cả năm chỉ biết ăn ngủ, hắn mũm mĩm, trắng trẻo, tròn trịa như gấu trúc con, khuôn mặt ngây ngô đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà cưng nựng.


Dưới ánh nhìn của mọi người, tiểu hoàng tử bước một bước, không vững, cặp chân mũm mĩm như đốt sen run rẩy, thân thể lảo đảo, cuối cùng ngã xuống chăn gấm trên giường.


Cung nhân kêu lên. Tiểu hoàng tử xoay đôi mắt long lanh nhìn họ, cười khanh khách chẳng chút sợ hãi.


Cười an ủi mọi người xong, Tiêu Yến Ninh hì hục định tiếp tục, nhưng chưa kịp bò dậy, Tần Quý phi đã bế hắn lên, lắc lư trong lòng, phấn khích tuyên bố: "Thất hoàng tử của bổn cung biết đi rồi!"


Cung nhân xúm lại chúc mừng, như thể hắn vừa chạy trăm mét, chứ không phải bước chưa xong đã ngã.


Tiêu Yến Ninh: "..."


Hắn ngượng ngùng che mặt. Tần Quý phi khen quá lố rồi.


Có lẽ, tình yêu của mẹ dành cho con là vậy: yêu thương vô điều kiện, thiên vị vô điều kiện, luôn cho rằng con mình giỏi nhất.


Kiếp trước, hắn hẳn cũng được kỳ vọng khi sinh ra, nhưng hắn chẳng hề có ký ức về những năm tháng đó. Sau này, tất cả đều bị đói khát, men rượu, và những cơn đau hành hạ thay thế.



Nỗi buồn của Tiêu Yến Ninh nhanh chóng bị khí thế thưởng tiền hào sảng của Tần Quý phi xua tan. Hắn ôm chặt khóa trường mệnh bằng vàng, xót xa.


Tiền, đều là tiền thưởng ra ngoài!


Thấy hắn đau lòng, ôm khóa vàng như gà mẹ bảo vệ con, Tần Quý phi chọc mũi hắn: "Nhóc tham tiền."


Hoàng thượng nghe Tần Quý phi kể sinh động, tưởng tượng cảnh đó, nhìn cậu nhóc mê vàng bên cạnh, bỗng thấy tiếc vì không được tận mắt thấy tiểu hoàng tử tập đi.


Ngài sai cung nhân đặt tiểu hoàng tử lên nhuyễn tháp, ra lệnh mà trêu: "Đi một bước cho trẫm xem."


Tần Quý phi: "..." Con còn nhỏ, làm gì hiểu lời phụ hoàng.


Tiêu Yến Ninh cũng câm nín. Phụ hoàng gì mà thiếu đứng đắn thế.


Hoàng thượng tự thấy mình hồ đồ, thấy xung quanh im lặng, ngượng ngùng ho khan: "Trẫm nói đùa thôi."


Lúc này, Tiêu Yến Ninh động đậy, lăn lộn trên tháp, hì hục cố gắng, ngay cả gò má phúng phính cũng như đang nỗ lực.


Trẻ sơ sinh thịt mềm, nhất là Tiêu Yến Ninh, đẹp đến mê người, làm gì cũng đáng yêu.


Hoàng thượng bất giác nín thở.


Chỉ thấy tiểu hoàng tử từ từ xoay người, quay mông về phía Hoàng thượng, úp mặt xuống tháp, để lại cái mông đối diện ngài.


Hắn còn cười khì khì trong chăn.


Hoàng thượng: "..."


Tần Quý phi: "..." Nếu không phải Hoàng thượng ở đây, nàng đã nhảy lên ôm con hôn lấy hôn để. Đáng yêu, quá đáng yêu!


Nhưng Hoàng thượng có mặt, nàng chỉ có thể kìm nén cười lớn. Lỡ ngài nổi giận, nàng còn phải thay con tạ tội.


Tần Quý phi nghiến răng, cắn môi, đến lông mày cũng căng lên. Hoàng thượng vô tình thấy cảnh này, nhìn tiểu nhi tử, bật cười.


Tần Quý phi không cười, Hoàng thượng lại cười.


Tiếng cười của ngài vang dội, sảng khoái. Lưu Hải lén nhìn, thấy sắc mặt ngài rạng rỡ, biết ngài thật sự vui.


Từ khi làm Hoàng thượng, lời nói hành động đều bị ràng buộc vô hình. Người khiến ngài cười thế này hiếm lắm.



Hai vị chủ nhân lớn nhỏ của Vĩnh Chỉ Cung là ngoại lệ.


"Tiểu quỷ." Hoàng thượng vỗ mông Tiêu Yến Ninh hai cái.


Tiêu Yến Ninh: "..."


Hắn cắn môi tức tối. Nếu nhỏ hơn, không có ký ức hai mươi năm kiếp trước, hắn nhất định sẽ "tè" cho phụ hoàng một trận.


Đáng tiếc, hắn là người trưởng thành, chỉ có thể nằm im, chẳng thèm để ý vị hoàng đế trẻ con kia.


"Tính khí lớn thế, xấu hổ đến giận rồi?" Hoàng thượng cười hỏi.


Tần Quý phi: "..." Nói chuyện với đứa trẻ một tuổi, không hợp lắm đâu.


Hoàng thượng cười rạng rỡ rời Vĩnh Chỉ Cung.


Tâm trạng tốt, ngài ra lệnh: "Quý phi thích đẹp, thích hoa phục, đưa hai cuộn gấm thêu vàng đến. Trẫm nhớ trong nội khố có chiếc vòng ngọc khắc uyên ương hí thủy, cũng mang cho Quý phi đi."


Lưu Hải chuẩn bị đi, Hoàng thượng gọi lại, im lặng một lúc, hừ nói: "Tiểu quỷ kia chẳng phải thích vàng sao? Mang vài thỏi vàng cho hắn, nói là trẫm đặc biệt thưởng."


"Thất hoàng tử có phúc." Lưu Hải nói. 


Nhỏ đã có của riêng, đúng là phúc dày nha.


Nhận được vàng, Tiêu Yến Ninh lập tức tha thứ cho sự trẻ con của phụ hoàng.


Hắn yêu thích vàng không rời tay, chơi cả buổi, đến giờ ngủ vẫn không nỡ buông. Tần Quý phi đành tìm một hộp nhỏ đựng vàng cho hắn. Nàng nói rõ đó là của hắn, Tiêu Yến Ninh mới lưu luyến bỏ xuống đi ngủ.


So với thường ngày, hôm nay hắn ngủ muộn hẳn hai mươi phút.


Chẳng mấy chốc, Tiêu Yến Ninh tròn một tuổi.


Ngày lễ thôi nôi của hắn, Vĩnh Chỉ Cung náo nhiệt vô cùng.


Hắn cuối cùng gặp được bốn người chị, sáu người anh trong truyền thuyết, cùng các phi tần có danh phận trong cung.


Chẳng còn cách nào, để thể hiện tình thân thiên gia đoàn kết, các anh chị cùng cha khác mẹ phải đến dự lễ thôi nôi của hắn.


Tiêu Yến Ninh thấy đối thủ Thái hậu chọn cho mình – đương triều Thái tử – Tiêu Yến Cẩn. Thái tử mặt mày còn non nớt, nhưng khí độ đã uy nghiêm, cao quý.



Hôm nay là ngày vui, hắn nghĩ, không nên tập trung vào chuyện buồn.


Có phi tần cảm thán, cung lâu rồi chưa náo nhiệt đến thế.


Tâm tư Tiêu Yến Ninh nhanh chóng chuyển hướng. Hắn nghĩ, chưa chắc  đâu, vì sắp tới sẽ có thêm đệ đệ hoặc muội muội nữa kia mà.


Hứa Dung Hoa quả nhiên mang thai, phát hiện vào ngày Thánh Thọ của Thái hậu. Thánh Thọ không tổ chức lớn, nhưng các phi tần vẫn phải đến thỉnh an.


Hứa Dung Hoa ngất xỉu lúc thỉnh an, khi được ngự y chẩn bệnh, mới biết nàng đã mang thai hơn hai tháng.


Thái hậu mừng rỡ, thưởng ngay một cây trâm trên đầu mình, dặn Hoàng hậu và Liễu Hiền phi ở Chung Tường Cung phải chăm sóc nàng kỹ lưỡng.


"Long tự là trọng, không được sơ suất." Thái hậu căn dặn.


Hoàng hậu và phi tần dĩ nhiên đồng ý.


Hoàng thượng nghe Hứa Dung Hoa mang thai, đích thân đến thăm, ban thưởng nhiều thứ.


Liễu Hiền phi nghĩ gì chẳng ai biết, nhưng trước mặt mọi người, nàng tỏ ra vui vẻ, càng thân thiết với Hứa Dung Hoa hơn.


Sau đó, Hứa Dung Hoa lấy cớ đứa trẻ trong bụng thích kinh Phật, muốn thường xuyên ở bên Thái hậu, nhưng bị Thái hậu từ chối vì thích yên tĩnh.


Tiêu Yến Ninh nghe tin, lẫy một cái rồi ngủ. Hắn phát hiện bốn chữ "Thái hậu thích tĩnh" đúng là cái cớ vạn năng, ngăn được bao chuyện không muốn làm.


Nhưng Hứa Dung Hoa tìm Thái hậu là sai người rồi. Thái hậu không phải mẹ ruột Hoàng thượng, lại là cô ruột Tần Quý phi, mối quan hệ ấy vốn đã rất phức tạp.


Nếu thai của Hứa Dung Hoa xảy ra chuyện, người ta chắc chắn sẽ nghi rằng Thái hậu không dung thứ, mà Thái hậu thì đang một lòng muốn để đứa bé vừa tròn một tuổi này – tức là Tiêu Yến Ninh – bước lên ngôi vàng, há lại tự chuốc phiền phức để Hoàng thượng bắt lỗi?


Nếu hậu cung của phụ hoàng hắn rối như canh hẹ, Thái hậu có khi còn vui hơn.


Giờ lành đến, Tiêu Yến Ninh gạt bỏ suy nghĩ lung tung, chuẩn bị lễ thôi nôi.


Gần đây, Hoàng thượng dù không nghỉ ở Vĩnh Chỉ Cung, cũng đến thăm tiểu hoàng tử. Các cung khác ghen tức đến nghiến răng. Ai ngờ Tần Quý phi lại sinh ra được một cục vàng ai cũng thích.


Lễ thôi nôi của tiểu hoàng tử là đại sự, Hoàng thượng dĩ nhiên đến.


Vật dụng cho lễ bốc đồ thôi nôi đã chuẩn bị đầy đủ: sách, cung tên, bàn tính, bút, ngọc bội, như ý, ấn chương, nông cụ, cùng vàng, bạc, tranh chữ...


Nhìn thỏi vàng trên bàn, mí mắt Hoàng thượng giật giật.



Đây là thứ tiểu hoàng tử yêu nhất, chắc chắn sẽ ôm chặt. Ngoài ra, đều là những món đồ hắn ít thấy, hẳn cũng sẽ rất tò mò. Ngài cũng mong chờ xem hắn sẽ bắt gì.


Cung nhân đặt Tiêu Yến Ninh xuống. Hắn không ngoảnh lại, lao thẳng đến mục tiêu.


Giữa đường, hắn vứt sách, đá kiếm và cung, ném ngọc, cắn thử như ý rồi quăng qua một bên, cuối cùng, không ngoài dự đoán, ôm vàng, bạc và ngọc trai lớn – toàn là đồ giá trị.


Xong, Tiêu Yến Ninh mãn nguyện ngồi trên thảm, cười khì khì. Hắn còn cắn vàng, thần thái vừa đắc ý vừa buồn cười.


Tần Quý phi muốn che mặt. Mấy ngày nay, nàng cố dạy hắn bắt sách, kiếm, nhưng chẳng có hiệu quả. Hắn chỉ mê vàng.


Nàng từng nghĩ hắn thuộc giống lừa chứ không phải khỉ, cứng đầu lắm.


Tiểu hoàng tử trong mắt chỉ có vàng, từ lễ đầy tháng đã thế.


Tần Quý phi đành tự an ủi: Thôi, ý chí kiên định cũng là điều tốt.


Bất ngờ, tiểu hoàng tử lại động đậy. Hắn đứng lên từ thảm.


Mới tập đi một tháng, bước còn chênh vênh, chậm rãi, xiêu vẹo, may mà không ngã.


Mọi người giật mình, nín thở dõi theo.


Chỉ thấy tiểu hoàng tử lê cặp chân ngắn mũm mĩm, lảo đảo tiến về phía Hoàng thượng.


Mục tiêu của Tiêu Yến Ninh rõ ràng: Hoàng thượng.


Người nắm quyền sinh sát, là "đùi vàng" lớn nhất, sao không chọn?


Khi tiểu hoàng tử xiêu vẹo ngồi phịch xuống chân Hoàng thượng, mọi người hít một hơi. Ý gì đây?


Tiêu Yến Ninh thừa nhận mình có chủ ý, nhưng với trọng lượng của hắn, cùng lắm khiến phụ hoàng nhăn mặt, chẳng gây hại lớn.


Hoàng thượng cúi nhìn đứa trẻ trắng trẻo hồng hào, bất ngờ vì hắn chỉ bắt vàng bạc, chẳng lấy gì khác.


Ngài véo má hắn, thở dài, rồi bế hắn lên.


Đây là lần thứ hai sau một năm Hoàng thượng bế tiểu hoàng tử. Ngài cười: "Tính nết này giống trẫm, biết trị quốc không thể thiếu tiền tài."


Nói xong, ngài gõ trán hắn: "Trẫm chờ ngươi, nhóc tham tiền, sau này lấp đầy quốc khố cho trẫm."


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 8
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...