Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 10


Nghe lời Trản Thư, Hoàng Thượng, người luôn tự xưng là bậc chính nhân quân tử, chỉ cảm thấy mặt mình như bốc hỏa, nóng ran cả lên. Ngài ngượng ngùng xen lẫn lo lắng, nói: "Thất hoàng tử nghịch quá, khiến Thái hậu hoảng sợ rồi."


Trản Thư trong lòng lườm một cái. Thất hoàng tử lén ăn đồ cúng, đốt Phật đường của Thái hậu, vậy mà trong miệng Hoàng Thượng chỉ là "nghịch". Nghịch ư? Đây đâu chỉ là nghịch, rõ là quậy phá, quậy phá trời long đất lở! Nếu Tiêu Yến Ninh không chỉ mới một tuổi, Thái hậu hẳn đã nghi ngờ liệu có phải Hoàng Thượng xúi giục hắn cố tình đối đầu với bà.


Tần Quý phi vội hỏi: "Cô cô không bị sao chứ?"


Trản Thư cúi đầu: "Bẩm Quý phi nương nương, Thái hậu bảo Thất hoàng tử tính tình hoạt bát, rất đáng yêu."


Hoàng Thượng, Tần Quý phi: "..." Lời này thật khéo léo, không một câu nhắc đến chuyện bị dọa, nhưng câu nào cũng lộ ra ý bị dọa. Hoạt bát đáng yêu ư? Nếu thật sự đáng yêu, sao nửa đêm lại vội vàng gửi người về?


Hoàng Thượng ngửa đầu thở dài: "Là trẫm dạy con không nghiêm."


Tần Quý phi: "..." Có cần nâng chuyện lên cao thế không?


Trản Thư rời đi, Hoàng Thượng và Tần Quý phi đồng loạt nhìn về phía "kẻ gây họa". Tiêu Yến Ninh nhỏ xíu, đứng cạnh cung nhân, không ngừng sụt sịt. Hắn cố kiềm nước mắt, nhưng tuổi còn quá nhỏ, lệ rơi chẳng thể kiểm soát. Hắn còn lấy bàn tay mũm mĩm lau mắt, càng lau, mắt càng đỏ, càng sưng.


Khi ngẩng lên nhìn Hoàng Thượng và Tần Quý phi, hắn mím chặt môi, nom như vừa chịu kinh sợ, vừa tủi thân vô hạn.


Bộ dạng muốn khóc mà không dám khóc to, trông thật đáng thương.


Hoàng Thượng nhìn mà vừa xót vừa giận. Tiêu Yến Ninh tối nay quậy một trận tơi bời, ngày mai ngài và Tần Quý phi còn phải đích thân đến tạ tội với Thái hậu.


Tạ tội thế nào đây? Nói rằng con trai họ quá ngông cuồng nên mới gây ra chuyện này? Quan trọng là hắn mới một tuổi! Hôm nay dám đốt Phật đường, ngày mai liệu có đốt cả hoàng cung? Còn ngày kia thì sao?


Càng nghĩ, Hoàng Thượng càng giận, sắc mặt càng lạnh. Đứa trẻ này nếu không dạy dỗ từ nhỏ, lớn lên chắc chắn gây họa lớn.



Tần Quý phi, bị Tiêu Yến Ninh nhìn chằm chằm, lòng mềm nhũn. Thấy Hoàng Thượng lộ vẻ giận, nàng khẽ kéo tay áo ngài.


Hoàng Thượng khựng lại, quay đầu.


Nàng nhỏ giọng, mềm mại nói: "Hoàng Thượng, Thất hoàng tử mới một tuổi." Tuổi này, ngay cả lời nói còn chưa hiểu, chắc chắn không cố ý.


"Nó chưa từng rời xa thiếp, hẳn là lạ chỗ, sợ hãi, nên mới làm ra chuyện này."


Ở Vĩnh Chỉ cung, hắn ngoan ngoãn biết bao, có bao giờ đốt này đốt nọ đâu. Còn chuyện lén ăn đồ cúng, chắc chắn là không thích món ăn ở cung Thái hậu. Ở Vĩnh Chỉ cung, sao hắn không lén ăn gì?


Nàng đã nói để Thất hoàng tử ở lại sẽ quấy rầy Thái hậu, nhưng Thái hậu không tin, cứ khăng khăng giữ người. Giờ thì hay rồi, giữ người đến nỗi gây họa, sinh bệnh.


Thái hậu bị dọa không giả, nhưng nàng cũng sợ hãi lắm chứ! Một đứa trẻ chưa biết gì, lỡ không cẩn thận tự làm mình bị bỏng thì sao? Nghĩ đến đây, Tần Quý phi sợ đến lạnh người. Từ nay, ai cũng đừng hòng đưa Thất hoàng tử rời khỏi tầm mắt nàng, kể cả Thái hậu!


Nghe Tần Quý phi nói, cơn giận trong lòng Hoàng Thượng lập tức tan biến. Cũng đúng, ngài so đo với một đứa trẻ một tuổi làm gì? Một tuổi, lẽ nào cố ý cầm nến đốt Phật đường? Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chỉ là sợ hãi vì lạ chỗ.


Nghĩ vậy, Hoàng Thượng không còn muốn so đo, chỉ nghiêm giọng dặn Tần Quý phi: "Tính tình nó thế này, khi lớn lên, tuyệt đối không được nuông chiều."


Tần Quý phi thấy ngài dịu đi, vội gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng, thiếp hiểu rồi."


Nhìn dáng vẻ nàng, Hoàng Thượng khó mà tin nàng thật sự hiểu. Đã nửa đêm, ngài mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, không muốn truy cứu thêm, chỉ dặn cung nhân hầu hạ Tiêu Yến Ninh phải cẩn thận hơn, rồi cho người đưa hắn đi.


Nhìn con bị bế đi, Tần Quý phi xót xa. Nàng còn chưa kịp an ủi con trai. Nhưng Hoàng Thượng rõ ràng đang bực vì chuyện hắn gây ra, nàng cũng không tiện thể hiện tình mẹ con sâu đậm.


May mà Thất hoàng tử của nàng hiểu chuyện, dù mắt sưng đỏ vì khóc, khi bị bế đi vẫn không khóc thành tiếng. Thật là một đứa trẻ ngoan.


Liếc thấy ánh mắt Hoàng Thượng nhìn sang, Tần Quý phi vội nở nụ cười, hy vọng ngài đừng so đo với con nữa. Ngày mai đến gặp Thái hậu, nàng sẽ nhận hết lỗi về mình.



Tần Quý phi vào cung ba năm, luôn rực rỡ kiêu sa, đâu từng có lúc rón rén thế này? Đều tại Tiểu Thất cả! Khoảnh khắc ấy, Hoàng Thượng chợt hối hận vì đã không phạt Tiêu Yến Ninh vài roi.


Bên kia, Tiêu Yến Ninh sau khi tắm rửa sạch sẽ đã nằm trên chiếc giường quen thuộc. Hắn thật không ngờ Thái hậu lại "mê muội" đến vậy.


Theo cách dạy dỗ của bà, e rằng Thất hoàng tử như hắn một tuổi phải biết chữ, ba tuổi làm thơ, bảy tuổi viết văn, danh chấn thiên hạ, trở thành một hoàng tử học bá chính hiệu, vượt xa Thái tử nho nhã quý phái, bỏ xa các anh em mười tám vạn dặm.


Như thế khác gì ép các anh em của hắn phải đề phòng hắn? Nếu hắn thật sự thành "thần đồng", đừng nói Thái tử, ngay cả Hoàng Thượng cha hắn liệu có dung nổi hắn không?


Thái hậu đúng là quá vội vàng, mà vội vàng thì dễ sai lầm. May mà hắn đã dùng một mồi lửa thiêu rụi cái ý định đào tạo hắn thành tài của bà.


Chắc chắn tin Thái hậu tối nay bị kinh động đã bị kẻ có mưu tâm truyền ra ngoài. Việc hắn ở cung Thái hậu chỉ một tối mà đã nghịch lửa, suýt tự thiêu mình, cũng chẳng thể giấu giếm. Tần Quý phi yêu con, hẳn sẽ xót xa. Thái hậu bị chọc giận, trong lòng chắc chắn không thoải mái.


Trong hậu cung, việc Thái hậu và Tần Quý phi nảy sinh chút bất hòa là điều đám người kia mong ngóng nhất. Quan hệ cô cháu quá hòa thuận, e sẽ khiến kẻ khác khó chịu.


Nghĩ đến đây, Tiêu Yến Ninh lăn một vòng trên giường. Giờ thế này là vừa đẹp. Dù Thái hậu nghĩ gì, dù các phi tần trong hậu cung toan tính ra sao, điều hắn muốn nhất là được bình an lớn lên.


Hắn không thể cả đời không rời Vĩnh Chỉ Cung, cũng không thể lúc nào cũng có người bên cạnh. Trước khi đủ sức tự bảo vệ, tốt nhất là khiến bản thân trở nên mờ nhạt.


Đúng như Tiêu Yến Ninh dự liệu, tin Thất hoàng tử đốt Phật đường của Thái hậu, khiến Thái hậu tức đến sinh bệnh, nhanh chóng lan khắp hậu cung.


Hoàng hậu nghe tin, thoáng ngẩn người. Nghĩ đến tính cách của Tần Quý phi đã đủ khiến người ta bực, không ngờ con trai nàng còn hơn cả một bậc.


Nghĩ đến hai mẹ con này, Hoàng hậu bất giác câm nín, rồi nghiêm giọng: "Ra lệnh cho cung nhân không được bàn tán lung tung."


Đại cung nữ Ý Tuyết bên cạnh đáp: "Vâng."


Dù nói vậy, nhưng trong lòng nàng ta hiểu rõ, chuyện như thế này làm sao ngăn được? Cung cấm đông người, lòng hiếu kỳ ai nấy đều bùng cháy, muốn bịt miệng tất cả là điều bất khả thi.



Thái tử cũng sớm nghe tin. Trong đầu y hiện lên hình ảnh người đệ đệ ở tiệc thôi nôi, hoạt bát đến mức chẳng lời nào tả xiết. Nhưng không ngờ lại "hoạt bát" đến thế. 


Thái tử thu lại tâm tư, nhàn nhạt dặn: "Truyền lệnh, Đông cung không ai được phép bàn tán về chuyện này." Chuyện liên quan đến Thái hậu, Tần Quý phi và Thất hoàng tử, cũng tức là liên quan đến nhà họ Tần, đến Tể tướng Tần. 


Y không để ai vin vào chuyện này mà bới móc.


Hôm sau, các phi tần đến thỉnh an Hoàng hậu đông đủ hiếm thấy. Ngay cả Chu Duyệt Hề - Chu Quý nhân, người thường xuyên cáo bệnh, dù vẫn ho khù khụ cũng đến. 


Chu Quý nhân là người cuối cùng được Hoàng Thượng nạp vào phủ trước khi vào kinh, khi vào cung cũng rất được sủng ái, cho đến khi Tần Quý phi nhập cung cướp mất ánh hào quang của nàng ta. 


Sau đó, Chu Quý nhân bị sảy thai một lần chẳng rõ nguyên do, lòng tất nhiên đầy oán hận. Nghe Tần Quý phi thuận lợi sinh con, nàng ta càng căm tức, cảm thấy trước đây mình đã cản đường kẻ khác. Tần Quý phi mà gặp chuyện không hay, nàng ta đương nhiên mừng thầm.


Hoàng hậu nhìn đám người này, biết ngay họ đến để xem trò cười của Tần Quý phi. Nàng vừa đau đầu vừa câm nín. Có đáng không chứ?


Nhưng đám người muốn xem trò cười lại chẳng thấy Tần Quý phi đâu, chỉ thấy Lưu Hải đến. Thấy Lưu Hải, Hoàng hậu nét mặt nghiêm lại. Lưu Hải cười tươi, nói rằng Tần Quý phi sáng nay không khỏe, Hoàng Thượng thương nàng vất vả, miễn nàng thỉnh an hôm nay.


Hoàng hậu đáp: "Quý phi muội muội không khỏe, nên nghỉ ngơi cho tốt."


Các phi tần khác thì chua chát. Ai chẳng biết tối qua Hoàng Thượng nghỉ ở Vĩnh Chỉ Cung? Đây chẳng phải khoe khoang trắng trợn sao? Có gì đáng khoe chứ!


Lưu Hải rời đi, Chu Quý nhân ho khan, cười nói: "Hoàng Thượng thật thương Quý phi, chỉ không biết hôm nay Quý phi không khỏe, liệu có đến cung Thái hậu thỉnh an không." Nói xong, nàng ta liếc nhìn về phía Hoàng hậu.


Nếu Tần Quý phi lấy cớ không khỏe để khỏi thỉnh an Hoàng hậu, mà vẫn đến chỗ Thái hậu, chẳng phải đang tát thẳng vào mặt Hoàng hậu sao?


Liễu Hiền phi cười: "Quý phi tính tình thẳng thắn như thế, dù có làm gì cũng chẳng lạ."


Hoàng hậu sắc mặt lạnh đi, ngước mắt: "Chu Quý nhân, ngươi còn đang bệnh, nên ở trong cung dưỡng bệnh cho tốt. Hôm nay lặn lội đến đây, lỡ bệnh nặng thêm, chẳng phải thiệt thân sao?"



Hoàng hậu chuyển mắt sang Liễu Hiền phi: "Hứa Dung Hoa đang dưỡng thai ở Chung Tường Cung, Liễu Hiền phi nên chăm sóc cẩn thận."


Liễu Hiền phi mỉm cười, hào sảng đáp: "Hoàng hậu nương nương yên tâm, thần thiếp ngày ngày mong long tự bình an chào đời, tuyệt không dám lơ là."


Hoàng hậu thu tầm mắt: "Thôi, hôm nay không có việc gì, các ngươi về cả đi."


Chúng phi tần đứng dậy hành lễ, cáo lui.


Tin truyền đến Vĩnh Chỉ Cung, Tần Quý phi đang tô mày, cười lạnh. Muốn xem trò cười của nàng? Không có cửa đâu! Không uổng công nàng sáng nay tỉnh dậy đã chui đầu vào chăn, nhất quyết không ra.


Hoàng Thượng kéo chăn cũng chẳng kéo nổi nàng.


Ngài thấy nàng như thế, buồn cười, hỏi nguyên do. Tần Quý phi trùm chăn, giọng u sầu: "Thiếp hôm nay không khỏe, không thể thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Đám người muốn cười nhạo thiếp, e là thất vọng rồi."


Hoàng Thượng: "Nói bậy bạ, ai dám cười nhạo nàng? Nếu nàng lấy cớ này để không thỉnh an Hoàng hậu, đó là tội khi quân."


"Thiép thật sự không khỏe, nào có cớ gì!" Tần Quý phi ló đầu khỏi chăn, mặt mày ủ rũ: "Hoàng Thượng không tin, cứ gọi ngự y đến bắt mạch."


Nàng đâu có khi quân đâu, đêm qua nàng cố tình không đắp chăn, đầu đau thật mà!


Hoàng Thượng: "..."


Biết Quý phi thật sự bệnh, Hoàng Thượng để chứng minh mình không nhỏ nhen, còn đích thân sai Lưu Hải đến Vĩnh Khôn Cung thông báo.


Chuyện Tiêu Yến Ninh đốt Phật đường Thái hậu, với việc Hoàng Thượng và Tần Quý phi ốm yếu đích thân đến tạ tội Thái hậu, tạm thời khép lại.


Từ hôm ấy, ánh mắt đổ dồn vào Tiêu Yến Ninh nhiều hơn hẳn. Nhưng hắn lại sớm mang đến một bất ngờ mới: Hắn, không thích nói chuyện!!


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 10
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...