Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 88


Thấy Lương Tĩnh hoảng hốt, bất chấp vết thương mà lao về phía mình, Tiêu Yến Ninh vội giữ chặt vai y, ngăn lại, tức giận quát: "Ngươi sợ gì? Ta thấy ngươi chẳng sợ gì cả!"


Lương Tĩnh run lên, bàn tay Tiêu Yến Ninh nóng bỏng, nặng nề, siết vai y đến đau nhói. Đau thì đã quen, y có thể vùng ra, nhưng chỉ ngây ngốc nhìn hắn, chẳng nhúc nhích.


Tiêu Yến Ninh nhìn vết thương trên ngực y, đôi mày đẹp đẽ thoáng nhuốm lửa giận. Hắn hừ lạnh vài tiếng, rồi bất ngờ buông tay, cười nhạt: "Lương tướng quân chẳng biết quý trọng thân thể mình, hóa ra là bản vương đa sự rồi."


Nhưng tay hắn chưa kịp rút hẳn, đã bị Lương Tĩnh nắm chặt.


Tay Lương Tĩnh lạnh buốt, lòng bàn tay còn vương mồ hôi lạnh từ lúc chịu phạt, hai tay đan nhau, ẩm ướt dính dớp. Tiêu Yến Ninh theo bản năng muốn rút tay, nhưng Lương Tĩnh càng nắm chặt hơn.


Y nhìn hắn, mím môi, khẽ nói: "Yến Ninh ca ca, ta đau."


Tiêu Yến Ninh bị đôi mắt ngấn nước ấy nhìn chằm chằm, lạnh lùng đáp: "Ta thấy ngươi lúc nãy nhảy nhót tưng bừng, đâu biết đau là gì." Dù nói vậy, hắn vẫn cúi người, theo lực tay đỡ Lương Tĩnh nằm nghiêng xuống giường.


Lương Tĩnh nhìn hắn chăm chăm: "Trước mặt người khác, ta không thể kêu đau. Nhưng Yến Ninh ca ca đâu phải người ngoài."


Tiêu Yến Ninh: "Nghe ngươi nói kìa. Nhưng ta lại thấy ta còn chẳng bằng người ngoài."


Lương Tĩnh hoảng lên, không dám động đậy sợ chọc giận người trước mặt, vội nói: "Yến Ninh ca ca, ta biết sai rồi, đừng nói với ta thế nữa. Vết thương đau, ta khó chịu lắm."


Tiêu Yến Ninh muốn bảo "đáng đời," nhưng nhìn gương mặt tái nhợt yếu ớt của Lương Tĩnh, hai chữ ấy nghẹn lại trong cổ.


Khoảnh khắc này, hắn mới cảm nhận được khoảng cách của thời gian và không gian. Xưa kia, khi Lương Tĩnh còn ở bên, hắn hiểu rõ từng hành động, từng lời nói của y. Bốn năm xa cách, Lương Tĩnh đã học được cách khiến hắn mềm lòng chỉ trong chớp mắt.


Dù sao cũng là đứa trẻ hắn từng nâng niu. Chỉ một câu "đau" đầy đáng thương, dù biết y cố ý, Tiêu Yến Ninh cũng chẳng thốt nổi lời cay độc nữa.


"Lúc bị đánh sao không kêu đau?" Hắn liếc y, bực bội nói.


Lương Tĩnh cúi đầu, cả mái tóc như cũng rũ xuống theo tâm trạng: "Phạm lỗi, phải chịu phạt."


"Ngươi cũng biết mình phạm lỗi," Tiêu Yến Ninh trước mặt An Vương từng đấu lý để bảo vệ Lương Tĩnh, chỉ mong y tránh được hình phạt. Nhưng giờ, trong trướng chỉ có hai người, hắn chỉ muốn đập đầu y ra xem bên trong nghĩ gì: "Vượt cấp giết tướng, ngươi nghĩ đến hậu quả chưa?"


Trong quân doanh có An Vương đè ép, cộng thêm thân phận Lương Tĩnh, chuyện này dường như chẳng gây sóng gió. Nhưng ở triều đình, bản tấu tố cáo Lương Tĩnh đã chất đầy bàn ngự án của Hoàng Thượng.


Tiêu Yến Ninh vừa nghe tin đã vội gặp Hoàng Thượng, sợ kẻ có lòng lợi dụng cơ hội gây rối. Dù thế nào, hắn đến Tây Cương, nhất định sẽ bảo vệ Lương Tĩnh bình an.



Lương Tĩnh mím môi: "Lúc đó quá tức giận, đến khi tỉnh táo thì người đã chết."


"Nhưng ta không hối hận," y ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú tràn ngập u ám, đôi mắt lóe lên tia hung ác: "Hắn phản quốc đầu địch, hại chết huynh đệ, hắn đáng chết."


Huống chi Trương Tín còn cố ý kích y, lăng mạ phụ thân và ca ca y, kể về cái chết thê thảm của họ, bảo rằng họ chết chẳng đáng.


Lương Tĩnh làm sao không hận?


Từ năm tám tuổi, nỗi hận Tây Khương đã khắc sâu trong lòng, ngấm sâu trong máu, bao năm chưa từng phai mờ.


Trong mắt y, kẻ phản bội chẳng đáng sống, thấy là giết.


Nếu vẻ đáng thương lúc nãy của Lương Tĩnh là có phần giả vờ, thì sự phẫn hận lúc này chính là xúc cảm chân thật nhất từ đáy lòng.


Hai người từ nhỏ đã quen biết, những năm tháng ấy gần như ngày nào cũng bên nhau, hiểu rõ từng thay đổi nhỏ bé của đối phương.


Lương Tĩnh trước mặt Tiêu Yến Ninh không thể giả làm chú thỏ trắng ngây thơ được nữa, y không muốn, cũng chẳng giả nổi.


Y nhỏ nhen, ôm hận tất báo, tính cách luôn muốn trả thù.


Tiêu Yến Ninh cũng không thấy biểu hiện này của y có gì sai. "Phản quốc đầu địch" là vết sẹo trong lòng Lương Tĩnh, chạm vào là đau, là tuôn máu.


Hắn đưa tay xoa đầu y: "Chẳng ai nói hắn không đáng chết. Loại người như hắn, ngươi băm thành ngàn mảnh cũng chẳng thỏa. Nhưng đừng để hắn liên lụy ngươi. Vì kẻ như thế mà bị đánh, hắn chết cũng cười ra tiếng đấy."


Lương Tĩnh nghẹn ngào, u ám trên mặt tan đi ba phần, y khô khốc nói: "Chết thì chết rồi, cười gì nổi."


Tiêu Yến Ninh: "..."


Hắn mặt không cảm xúc: "Ừ, ngươi bị thương, ngươi nói gì cũng đúng."


Lương Tĩnh nhìn hắn, bất chợt bật cười.


Thấy y cười, Tiêu Yến Ninh cố nhịn, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.


Qua một phen như thế, cảm giác xa cách giữa hai người lặng lẽ tan biến. Họ như trở lại ngày xưa.


Nhưng vì trận ầm ĩ này, vết thương băng bó trên ngực Lương Tĩnh bắt đầu rỉ máu. Tiêu Yến Ninh cao giọng: "Nghiên Hỉ, gọi quân y!"



Nghiên Hỉ lanh mắt, từ lúc thấy Tiêu Yến Ninh mặt đen bước vào trướng, hắn đã lén chuồn ra ngoài. Hắn nghĩ, Tiêu Yến Ninh rõ ràng muốn tính sổ với Lương Tĩnh, hai người ôn lại chuyện cũ, mình ở bên không tiện. Lỡ họ cãi nhau, miệng lưỡi chủ tử hắn sắc bén, mà Lương Tĩnh thì mặt mỏng, sau này e là khó tái kiến. Phải để lại chút thể diện cho Lương tiểu công tử chứ.


Nghe Tiêu Yến Ninh gọi, Nghiên Hỉ vội đáp, dẫn người đi tìm quân y.


Quân y nhanh chóng đến, là một người trung niên tên Ôn Hạnh, mặt hồng hào, mắt sáng.


Chuẩn bị thay thuốc cho Lương Tĩnh, y bỗng ngượng ngùng nhìn Tiêu Yến Ninh: "Điện hạ, hay là ngài ra ngoài trước?"


Tiêu Yến Ninh chẳng những không đi, còn thong dong ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn quân y: "Thay thuốc cho y."


Về độ bướng bỉnh, Lương Tĩnh sao sánh nổi Tiêu Yến Ninh. Y đành ngoảnh mặt, để quân y thay thuốc.


Khi Tiêu Yến Ninh thấy vết thương trên ngực Lương Tĩnh, mày hắn bất giác nhíu chặt. Vết thương ở xương sườn, không chí mạng, nhưng cần nghỉ ngơi cẩn thận. Ngoài ra, ánh mắt hắn lướt qua những vết sẹo cũ trên làn da trắng nhợt thiếu ánh mặt trời. Ngay giữa ngực là một vết sẹo dữ tợn, ngoằn ngoèo, hông cũng có vết dao...


Những vết thương lớn nhỏ đã lành, nhưng sẹo mãi chẳng thể xóa, cả đời in khắc trên cơ thể.


Tiêu Yến Ninh cụp mắt, thầm nghĩ Nghiên Hỉ đúng là cái miệng quạ. Nghiên Hỉ vừa nãy bảo nếu thấy vết thương của Lương Tĩnh, chắc sẽ khiến hắn khó chịu, giờ thì hắn thật sự khó chịu rồi.


Hắn không biết Lương Tĩnh đã bao lần đối diện cái chết, cũng chẳng biết y có từng tuyệt vọng hay không. Giờ hắn chỉ hối hận, sao năm xưa không hồi thư nhiều hơn.


Hoàng Thượng nghi ngờ thì đã sao? Thái tử và quần thần dò xét thì thế nào? Tiền đồ của Lương Tĩnh ra sao cũng không quan trọng.


Nếu Lương Tĩnh xảy ra chuyện, cả đời hắn sẽ chẳng thể yên lòng.


Nghĩ đến lúc Lương Tĩnh hỏi sao không hồi thư, lòng Tiêu Yến Ninh như vừa nuốt cả quả chanh, chua xót khó tả.


Lúc thoa thuốc cho chỗ bị đánh, Tiêu Yến Ninh nghiêng người, tránh nhìn.


"May là chỉ thương ngoài da, nghỉ vài ngày sẽ ổn," thay thuốc xong, quân y nói: "Nhớ uống thuốc đúng giờ. Đừng ỷ còn trẻ mà liều mạng, đến già sẽ chịu khổ."


Tiếng sột soạt mặc áo ngừng lại, Tiêu Yến Ninh mới quay người, nghiêm túc hỏi: "Thuốc này ngày thay mấy lần? Thuốc thang uống mấy lần? Uống khi nào? Ăn uống ngoài kiêng cay nóng còn cần chú ý gì không?"


Nghe danh Phúc Vương, quân y tưởng hắn khó gần, ai ngờ lại hòa nhã, hỏi han tỉ mỉ đến thế. Quân y vui vẻ, bước lên giải thích cặn kẽ.


Tiêu Yến Ninh gật đầu lia lịa.


Nghiên Hỉ tiễn quân y rời đi, trong trướng lại chỉ còn hai người.



Bị thương thì phải nghỉ ngơi nhiều, ngủ không ngon, vết thương sẽ chậm lành.


Lương Tĩnh: "Không buồn ngủ, không muốn ngủ."


Y chớp mắt: "Yến Ninh ca ca, kinh thành thay đổi nhiều không? Huynh kể ta nghe đi."


"Kinh thành cũng không đổi thay gì, mẫu thân ngươi cũng bình an. Nhưng nếu ngươi nhất định muốn ta kể có gì khác, thì người thay đổi lớn nhất chắc là ta," Tiêu Yến Ninh nói.


"Hả?" Lương Tĩnh ngơ ngác, rồi bừng tỉnh, vội khen: "Yến Ninh ca ca cao lớn hơn rồi."


So với bốn năm trước, Tiêu Yến Ninh giờ như viên ngọc sáng giữa lằn ranh của thiếu niên rực rỡ và nam tử trầm tĩnh, vừa thanh tao, vừa chói mắt.


Tiêu Yến Ninh liếc y: "Ngươi cũng cao hơn rồi."


Lương Tĩnh cười gượng.


Tiêu Yến Ninh: "Thay đổi lớn nhất là ta được phong vương, có phủ riêng. Khi nào ngươi về kinh, đến xem nhé."


Lương Tĩnh giật mình: "Thật sao?"


"Thật chứ, ta lừa ngươi làm gì," Tiêu Yến Ninh nhàn nhạt nói. Khi Lương Tĩnh ra ngoài chịu tang, y chỉ vào cung một lần. Quy củ trong cung rườm rà, ra vào bất tiện. Giờ có phủ vương, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.


"Đến lúc đó, ta cho ngươi một tấm lệnh bài phủ vương, muốn đến lúc nào thì đến."


"Vậy Yến Ninh ca ca nhớ chừa một phòng cho ta trong phủ," Lương Tĩnh mắt sáng rực: "Khi nào về kinh, ta sẽ ở trong phủ vương."


Nói xong, y ngừng lại: "Nhưng khi Điện hạ thành thân, ta sẽ không đến được nữa."


Tiêu Yến Ninh gõ lên đầu y: "Nhỏ tí mà đã nghĩ lung tung. Cứ yên tâm mà ở đi."


Thành thân? Chuyện xa xôi chẳng thấy bóng dáng đâu.


Nếu Lương Tĩnh nói vậy, y có thể ở phủ Phúc Vương cả đời.


Rồi Lương Tĩnh lôi kéo Tiêu Yến Ninh hỏi về phủ Phúc Vương. Nghe trong sân có một hồ nước, y l**m môi: "Thả ít cá vào, sau này chúng ta có thể nướng cá trong phủ."


Khi nói về những món đồ tinh xảo trong nhà, Lương Tĩnh bảo y thích nhất là hàn mai, muốn đem hết đồ có hoa mai vào phòng mình.



Tiêu Yến Ninh thầm khâm phục, còn cách xa ngày về mà y đã trang trí cả căn phòng.


"Được không, Yến Ninh ca ca?" Lương Tĩnh mở to mắt, đầy mong đợi.


Tiêu Yến Ninh: "Được, được hết. Ngươi thích gì thì cứ dọn vào."


Lương Tĩnh cười rạng rỡ, khóe mắt khóe miệng cong cong, như ba ngàn cành đào rực rỡ nở hoa.


Rõ là một thư sinh tuấn tú, vậy mà tay lại cầm trường thương.


Thấy y dễ thỏa mãn, Tiêu Yến Ninh khẽ thở dài. Dễ hài lòng cũng tốt, chứ nếu Lương Tĩnh đòi hái trăng trên trời, hắn biết tìm ở đâu đây?


Hai người nói chuyện, từ ĐSng tây, từ hồ lô đến quả bầu, vậy mà vẫn hào hứng.


Chẳng biết qua bao lâu, giọng Lương Tĩnh nhỏ dần, Tiêu Yến Ninh cũng hạ giọng, rồi nhìn y từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.


Chịu bao đau đớn, cần ngủ một giấc thật ngon.


Đợi Lương Tĩnh ngủ say, Tiêu Yến Ninh nhẹ nhàng bước ra, đến gặp An Vương.


An Vương nói: "Tối nay trong trại mở tiệc đón tiếp các ngươi. Mai sẽ đưa các ngươi về kinh thành."


Doanh trại lạnh giá, không sánh được sự thoải mái trong kinh thành.


Tiêu Yến Ninh: "Lương Tĩnh còn đang dưỡng thương, ta ở lại đây."


An Vương liếc hắn: "Ngươi đâu phải đại phu, ở lại thì làm được gì? Không yên tâm thì ngày nào cũng đến thăm y đi."


Tiêu Yến Ninh: "Tam ca, huynh không hiểu đâu. Nếu thế, ta phải cưỡi ngựa đi đi về về mỗi ngày à? Huynh nỡ thấy ta vất vả thế sao? Ta chịu không nổi đâu. Hơn nữa, Lương Tĩnh thấy ta sẽ vui, vui thì vết thương mau lành. Nếu không ngại di chuyển người bị thương, ta còn muốn đưa y về thành dưỡng thương nữa kia kìa."


Trời ngày càng lạnh, trong trướng dù có lò sưởi vẫn chẳng thấy ấm. Lúc này, sao Tiêu Yến Ninh đành lòng để Lương Tĩnh một mình trong trướng lạnh lẽo?


An Vương cười lạnh: "Ta không hiểu sao? Ta thật không hiểu, không hiểu rốt cuộc ngươi là huynh đệ với ta hay với Lương Tĩnh."


"Tam ca, huynh với ta dĩ nhiên là huynh đệ, nhưng chuyện này khác mà," Tiêu Yến Ninh thoáng lo âu: "Đại phu bảo, bị thương mà phát sốt là nguy nhất. Tối nay ta ở cạnh Lương Tĩnh, để có chuyện gì cũng còn kịp giúp."


An Vương: "..." Hiểu rồi, hóa ra Lương Tĩnh mới là huynh đệ của Tiêu Yến Ninh.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 88
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...