Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 89
Binh sĩ nơi biên ải quen nhìn sinh tử, tính tình ít nhiều có chút nóng nảy. Bình thường có An Vương kìm kẹp, chẳng ai dám làm càn, nhưng trong tiệc tiếp đón, việc nâng chén mời rượu là chuyện thường tình. Lấy cớ tiếp đãi, họ hướng về phía vị sứ thần triều đình mà mời mọc.
An Vương định lên tiếng ngăn cản, nhưng Tiêu Yến Ninh đã nâng chén, ngửa cổ uống cạn một hơi. Hắn ngạc nhiên, chẳng ngờ sau vài năm không gặp, tửu lượng của vị thất đệ này lại khá đến vậy.
Tiêu Yến Ninh chẳng xa lạ gì với rượu. Kiếp trước hắn uống đủ loại, từ nhẹ đến nặng, nhưng chẳng hứng thú lắm, đa phần là vì xã giao mà buộc phải uống. Kiếp này, vì thân phận đặc biệt, không ai dám ép hắn nâng chén. Mãi đến năm mười tám tuổi, hắn mới nếm được ngụm rượu đầu tiên, là thứ rượu trái cây nhạt nhẽo, vị thanh thanh, dễ chịu. Hắn thấy uống cũng được, thỉnh thoảng khi tiếp đãi các huynh trưởng trong vương phủ cũng dùng rượu trái cây. Vì thế mà bị Thận Vương giễu cợt một phen, bảo rằng rượu trong phủ hắn chẳng khác gì nước lã.
Tây Cương lạnh giá, đông dài xuân ngắn, khi trời băng đất tuyết, người ta chuộng rượu mạnh để sưởi ấm. Rượu đao tử của Tây Cương nồng hơn rượu hoa đào ở kinh thành, vừa chạm môi đã cay xè, mang lại sự k*ch th*ch đến ngạt thở.
Ba chén rượu đao tử, Tiêu Yến Ninh mặt không đổi sắc mà nốc cạn, khiến các tướng lĩnh vỗ bàn reo hò.
Đỗ Ngôn liếc nhìn hắn, thầm nghĩ cả đời mình chỉ nhìn lầm hai lần. Lần đầu là về An Vương. Khi ấy, thấy dung mạo An Vương quá đỗi thanh tú, ông không những không để tâm, còn thoáng khinh thường. Ai ngờ trên chiến trường, An Vương chém địch như bổ dưa hấu bằng dao thái rau.
Lần thứ hai chính là hôm nay. Nhìn Phúc Vương cao quý, ánh mắt lúc nào cũng như ngạo nghễ trên cao, ông tưởng vị này chẳng đời nào uống rượu do tướng sĩ kính. Ai dè, hắn chẳng những uống, mà còn uống cực kỳ sảng khoái.
Binh sĩ biên cương thích nhất là người hào sảng, nhất là trên bàn rượu. Dù có tửu lượng thấp đi nữa, chỉ cần uống được là đủ để kéo gần khoảng cách với họ.
Ba chén rượu đao tử vào bụng, gò má trắng ngần của Tiêu Yến Ninh ửng hồng, đôi mắt trở nên mơ màng. Hắn cầm chén, hướng mọi người, nở nụ cười ngây ngô, mang chút ngốc nghếch đáng yêu. Chưa kịp để mọi người phản ứng, thân hình hắn lảo đảo, rồi "bịch" một tiếng, gục xuống bàn, say khướt.
Không khí trong trướng lặng ngắt như tờ, tiếng reo hò của các tướng sĩ như bị ai bóp nghẹt, căng thẳng đến lạ.
Đỗ Ngôn chẳng ngờ lần thứ ba mình nhìn lầm lại đến nhanh thế. Tưởng là người uống được, hóa ra chỉ có cái mã ngoài!
Nghiên Hỉ thấy tình cảnh này, hoảng hốt kêu lên: "Vương gia chưa từng uống rượu mạnh thế này, e là say rồi!"
An Vương vội vàng nói: "Chưa từng uống mà còn dám liều thế, mau đưa hắn về trướng, gọi quân y đến xem, đừng để tổn thương thân thể."
Quan Hải và Minh Tước liếc nhau. Trong hoàng cung, hai người vốn là đối thủ, ai cũng muốn trở thành tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, đề phòng nhau đủ điều. Nhưng giờ đây, ở xa kinh thành, lại là chuyện liên quan đến Tiêu Yến Ninh – vị hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất – họ đành tạm gác lại ân oán.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Quan Hải đứng dậy, cười nói: "Vương gia say rồi, lão nô cũng có chút tửu lượng, chi bằng cùng mọi người uống vài chén."
Minh Tước lắc đầu, cười khẩy: "Trong cung không ai uống hơn ngươi, nhưng chưa chắc trong trướng này không có đối thủ."
Binh sĩ vốn không ưa thái giám, nghe lời này lập tức bị khơi dậy tinh thần, ồn ào hô to: "Nào, nào, rót đầy đi, để chúng ta xem tửu lượng của hai vị công công đây!"
Tâm điểm chuyển sang Quan Hải và Minh Tước. Nghiên Hỉ theo chỉ thị của An Vương, vội vàng đỡ Tiêu Yến Ninh rời đi.
An Vương, hiểu ý thất đệ mình, đã sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Yến Ninh tối nay ngay bên cạnh trướng của Lương Tĩnh.
Nghiên Hỉ đỡ hắn vào trướng, an bài ổn thỏa rồi đi tìm quân y. Chẳng bao lâu sau, khi quay lại, Tiêu Yến Ninh đã biến mất.
Nghiên Hỉ giật thót, hỏi vệ binh ngoài trướng, mới biết vừa nãy Tiêu Yến Ninh tỉnh dậy, đã đi sang chỗ Lương Tĩnh. Nghiên Hỉ thở phào, nhưng rồi lại thấy ngán ngẩm. Say đến thế mà vẫn còn sức đi tìm Lương Tĩnh.
Tình bạn từ thuở nhỏ sâu đậm đến vậy sao?
---
Lương Tĩnh từ khi tỉnh lại vẫn chưa chợp mắt. Nghe tiếng bước chân, y mừng thầm trong lòng.
Y định ngồi dậy, nhưng nghĩ lại, sợ làm Tiêu Yến Ninh không vui, nên đành nằm yên.
Tiêu Yến Ninh vén rèm bước vào, Lương Tĩnh ngửi thấy mùi rượu thoảng qua.
Khi hắn ngồi bên giường, Lương Tĩnh nhìn gò má ửng hồng của hắn, ngửi mùi rượu trên người: "Yến Ninh ca, huynh... huynh say rồi sao?"
Đám người kia rảnh rỗi không có việc làm à? Dám chuốc rượu Tiêu Yến Ninh! Đợi y khỏe lại, nhất định sẽ khiến chúng mệt đến mức bò không nổi trong tuyết.
Tiêu Yến Ninh xoa trán: "Chỉ uống vài chén thôi, không say."
Vừa nãy ở tiệc, hắn chỉ giả say, nhưng rượu mạnh dễ làm đầu óc choáng váng.
"Yến Ninh ca ca không thích thì đừng uống." Lương Tĩnh buồn bực nói.
Rượu làm mắt Tiêu Yến Ninh như phủ một lớp sương mỏng, hắn mỉm cười: "Chỉ một lần thôi."
Cũng phải nể mặt An Vương chứ.
Lương Tĩnh thầm nghĩ, một lần là đủ rồi.
"Để ta xem vết thương của ngươi."
Liên tục phi ngựa vào biên ải, dù trẻ khỏe, Tiêu Yến Ninh cũng thấy hơi mệt. Lẽ ra hắn nên đi nghỉ ngơi, nhưng không đến xem Lương Tĩnh, lòng hắn cứ vương vấn, chẳng thể nào chợp mắt.
"Đã thay thuốc, không chảy máu nữa." Lương Tĩnh nhìn hắn, nói. "Yến Ninh ca ca, huynh uống rượu không thoải mái, về nghỉ sớm đi."
"Vậy thì tốt." Tiêu Yến Ninh cười gật đầu. "Ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt."
Tiêu Yến Ninh đứng dậy, đi được vài bước, Lương Tĩnh lại vội gọi, giọng hơi gấp gáp.
Hắn quay lại, ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt tinh xảo như ngọc, khiến hắn trông như không thật.
Tay Lương Tĩnh dưới chăn khẽ siết chặt, y nuốt lại lời định thốt ra, nhẹ giọng: "Yến Ninh ca ca, huynh cẩn thận chút."
Tiêu Yến Ninh bật cười: "Yên tâm, không ngã đâu."
Rèm trướng được vén lên rồi buông xuống. Lương Tĩnh ngẩn ngơ nhìn ánh đèn lay động theo gió, chẳng biết qua bao lâu, mắt đau vì ánh lửa chập chờn, y mới chậm rãi nhắm mắt.
Ngọn lửa cam chập chờn, gương mặt y nửa sáng nửa tối, thoáng chút u uất.
---
Doanh trại đầy những âm thanh hỗn tạp, Tiêu Yến Ninh mệt mỏi, nhưng giấc ngủ đêm ấy không hề an ổn.
Sáng hôm sau, An Vương còn đặc biệt tìm hắn dặn dò, bảo tửu lượng hắn kém, dễ say, sau này ra ngoài không được uống rượu.
Đã giả vờ không uống được, Tiêu Yến Ninh chỉ đành gật đầu đồng ý.
Rửa mặt xong, hắn định sang chỗ Lương Tĩnh dùng bữa sáng.
Tiêu Yến Ninh ngăn các binh sĩ ngoài trướng lên tiếng, sợ làm ồn nếu Lương Tĩnh còn đang ngủ.
Nào ngờ, trong trướng Lương Tĩnh lại khá náo nhiệt. Hắn vừa bước đến, đã nghe có người lầm bầm: "Lương lão đệ, mau khỏe đi, đến lúc đó ta dẫn đệ đến lầu Xuân Sắc xua tan vận xui."
Lầu Xuân Sắc, đó là chốn nào?
Tiếng Lương Tĩnh vang lên, mang chút xấu hổ lẫn bực dọc: "Im đi, đừng nói bậy."
Tiêu Yến Ninh chớp mắt, vén rèm bước vào, thấy trước giường Lương Tĩnh là một nam tử trẻ tuổi ăn mặc giản dị, tay cầm hòm thuốc, trên mặt nở nụ cười trêu chọc.
Thấy Tiêu Yến Ninh, sắc mặt Lương Tĩnh lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Tiêu Yến Ninh: "..." Hoảng cái gì, hắn ăn thịt người à?
Nhìn thấy Tiêu Yến Ninh, nam tử trẻ vội thu lại vẻ mặt, hành lễ: "Dân thảo Ôn Nhiễm bái kiến Vương gia."
Ôn Nhiễm, nghe tên đã biết có liên quan đến quân y Ôn Hạnh.
Tiêu Yến Ninh gật đầu, không hỏi vì sao hắn biết thân phận mình, mà cẩn thận hỏi han về tình trạng của Lương Tĩnh.
Ôn Nhiễm không dám giấu giếm, kể tỉ mỉ.
Nói xong, Ôn Nhiễm định cáo lui.
Tiêu Yến Ninh: "Khoan đã."
Ôn Nhiễm cúi đầu, đứng yên. Tiêu Yến Ninh hơi tò mò hỏi: "Lầu Xuân Sắc là chốn nào?"
Chỉ một câu hỏi, hắn rõ ràng thấy hơi thở Lương Tĩnh trở nên gấp gáp.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 89
10.0/10 từ 45 lượt.
