Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 87


Tiêu Yến Ninh liếc nhìn Lương Tĩnh, định nói gì đó, nhưng An Vương trừng mắt ra hiệu hắn nên dừng lại. Hắn chậm rãi mím môi, đuôi mắt rũ xuống, đôi ngươi long lanh như ngọc bỗng phủ một tầng uể oải. Tiêu Yến Ninh sở hữu đôi mắt đẹp mê hồn, khi cụp xuống lại toát lên vẻ u sầu, đôi môi mỏng khẽ mím, khóe miệng hơi trễ xuống, trông vừa không vui mà lại phảng phất nét ấm ức khó tả.


Từ nhỏ, An Vương chỉ cần thấy vẻ mặt này của Tiêu Yến Ninh là đã muốn móc hết đồ quý trên người ra dỗ dành. Làm sao chịu nổi? Hắn mà bày ra bộ dạng đáng thương thế này, đến cả Hoàng Thượng cũng phải xiêu lòng, huống chi là An Vương. Nhưng giờ phút này, vì tiền đồ của Lương Tĩnh, An Vương cắn răng kìm lòng, cứng rắn nói: "Nếu Lương tướng quân đã nhận phạt, thì cứ thi hành đi."


Nói xong, hắn liếc nhìn vết thương trên ngực Lương Tĩnh, rồi lại nhìn Tiêu Yến Ninh, ánh mắt mang theo chút cảnh cáo. Lương Tĩnh còn đang bị thương, đánh xong sớm thì sớm được về dưỡng thương.


Tiêu Yến Ninh chậm chạp "ồ" một tiếng, giọng điệu lười biếng.


Lương Tĩnh từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, nghe giọng Tiêu Yến Ninh, cánh tay y khẽ run, đôi tay siết chặt, nhưng vẫn không ngẩng lên.


Đến lúc hành hình, An Vương định bảo Tiêu Yến Ninh tránh đi, sợ cảnh máu me khiến hắn không chịu nổi. Nhưng Tiêu Yến Ninh chỉ nhàn nhạt nói: "Ta nhìn."


An Vương thoáng xót xa, còn phó tướng Đỗ Ngôn và những người khác thì lén quay mặt đi, thầm nghĩ: An Vương, một sát thần lẫy lừng, lại cưng chiều Phúc Vương đến thế! Nghe những lời Phúc Vương vừa nói, vậy mà An Vương còn bày ra vẻ không nỡ, thật chẳng biết xấu hổ là gì.


Gậy quân rơi xuống, Tiêu Yến Ninh lập tức nhìn về phía Nghiên Hỉ. Nghiên Hỉ kín đáo gật đầu. Trong cung, khi thái giám hay cung nữ mắc lỗi cũng bị phạt đòn, từ xưa đã có cách đánh người đầy tinh tế. Có lúc, người bị phạt dù máu thịt be bét, nhưng chỉ là thương ngoài da, nghỉ vài ngày là lành. Nhưng cũng có khi, dưới lớp da thịt bầm dập là gân cốt gãy nát, cả đời coi như tàn phế.


Tiêu Yến Ninh chưa từng tự tay đánh ai, nhưng hắn biết chuyện này. Sợ mình nhìn lầm, hắn còn cố ý hỏi ý kiến Nghiên Hỉ. May mà trong quân doanh cũng như hoàng cung, hành hình đều có kỹ thuật.


Dù biết Lương Tĩnh sẽ không sao, Tiêu Yến Ninh vẫn không khỏi lo lắng. Thương ngoài da vẫn là thương, lỡ vết thương nhiễm trùng thì sao?


Gậy quân từng nhát từng nhát giáng xuống, ngoài vài tiếng rên kìm nén bật ra, Lương Tĩnh chỉ cắn răng chịu đựng. Không biết bao lâu trôi qua, có người báo: "Ba mươi gậy đã xong."


"Đưa về, gọi quân y," An Vương trầm giọng.


Tiêu Yến Ninh liếc Nghiên Hỉ, hắn lập tức tiến lên, cùng các binh sĩ khác cẩn thận đỡ Lương Tĩnh.


Trên đường về trướng, Lương Tĩnh thoáng nhìn Tiêu Yến Ninh. Hắn đứng đó, chẳng động đậy, cũng chẳng nhìn lại y. Lương Tĩnh khẽ cắn môi.


Nghiên Hỉ ở bên cạnh nhỏ giọng than thở, giọng đầy xót xa: "Lương tiểu công tử, ngài đi chậm thôi, đừng làm rách vết thương. Cổ tay ngài sao cũng bị thương thế này? Năm xưa, khi Vương gia và nô tài đưa ngài vào quân doanh, ngài mới vừa tròn mười bốn. Mấy năm nay, ngài chỉ báo tin vui, chẳng bao giờ kể nỗi buồn. Vương gia từ nhỏ đã lớn lên cùng ngài, luôn lo lắng cho ngài. Giờ thấy ngài đầy thương tích thế này, chắc Vương gia đau lòng lắm."



Giọng tuy nhỏ, nhưng ai ở đó cũng nghe rõ. Thanh âm Nghiên Hỉ pha lẫn buồn bã và xót xa, khiến người nghe không khỏi chạnh lòng.


Mọi người bỗng nhớ lại, Lương Tĩnh năm xưa nhập quân doanh cũng chỉ là một thiếu niên non nớt. Nhiều tướng sĩ trong trại từng được Lương Thiệu, cha y, dẫn dắt. Nghĩ đến thân thế y, sau lưng chẳng còn ai, lại thấy dáng đi khập khiễng vì vừa chịu phạt, lòng họ chợt dâng lên cảm giác khó tả.


Nếu cha anh vẫn còn, hôm nay Lương Tĩnh đã đâu phải đứng đây, càng chẳng phải chịu phạt.


"Nghiên Hỉ, im miệng," Tiêu Yến Ninh lạnh lùng quát.


Nói bậy bạ gì vậy chứ! Hắn đau lòng hồi nào? Lương Tĩnh bị thương là do y chọn con đường này, ai thay được đâu!


Nghiên Hỉ lập tức ngậm miệng, nhưng động tác đỡ Lương Tĩnh càng thêm nhẹ nhàng.


Đợi mọi người khuất bóng, An Vương nhìn Tiêu Yến Ninh, vành tai đỏ ửng: "Ngươi không qua xem sao?"


An Vương thật không hiểu nổi tên đệ đệ này. Khi Lương Tĩnh chưa tỉnh, hắn sốt ruột đến mức chẳng buồn đợi tuyên chỉ, cứ đòi đến xem. Giờ người tỉnh rồi, hắn lại chẳng nói với người ta lời nào, còn làm lơ y.


Rốt cuộc là lo hay không lo đây?


Tiêu Yến Ninh nhìn An Vương: "Có xẻng sắt không?"


An Vương: "Hả?"


An Vương ngẩn ra, không hiểu sao đề tài từ Lương Tĩnh lại nhảy sang xẻng sắt.


Tiêu Yến Ninh cười lạnh, giọng âm u: "Trương Tín bị chôn ở đâu? Loại người như hắn không xứng được yên nghỉ dưới đất. Ta đào hắn lên, thiêu thành tro!"


An Vương: "!!!"


Những người khác: "..."


Hóa ra lời muốn băm vằm kẻ thù ra tro bụi là thật!



Thấy hắn định nói thêm, An Vương nghiêm mặt: "Ngươi im miệng đi."


Chuyện này mà đồn ra, e là Tiêu Yến Ninh lại bị gán thêm cái danh độc ác. Bao nhiêu người nghe được, chẳng lẽ phải đi bịt miệng từng người?


"Ngươi có đi thăm Lương Tĩnh không? Không đi thì ta cho người đưa ngươi về thành ngay," An Vương trừng mắt nhìn tên đệ đệ khiến mình đau đầu này.


Tiêu Yến Ninh bĩu môi, vẻ mặt đầy bất mãn.


---


Tiêu Yến Ninh bước đến trước trướng của Lương Tĩnh. Vệ binh định bẩm báo, hắn giơ tay ngăn lại. Đứng trước cửa trướng, hắn nghe giọng Lương Tĩnh khẽ hỏi: "Điện hạ mấy năm nay sống tốt chứ?"


Nghiên Hỉ đáp: "Vương gia rất tốt, chỉ là luôn nhớ thương tiểu công tử."


Lương Tĩnh im lặng một lúc, rồi hỏi: "Vậy Điện hạ có từng bệnh không? Có bị ai bắt nạt không?"


Nghiên Hỉ: "Vương gia cũng chỉ là người phàm, bệnh tật khó tránh. Nhưng kẻ nào dám khiến Vương gia tức giận chứ?"


Lương Tĩnh "ồ" một tiếng, giọng thoáng thất vọng.


Lúc này, Tiêu Yến Ninh vén rèm bước vào, nhàn nhạt nói: "Hỏi mấy chuyện này làm gì? Ta bệnh thì ngươi trị được sao? Ta bị bắt nạt thì ngươi đòi lại công bằng cho ta sao?"


Nói xong, thấy Lương Tĩnh khó nhọc nằm nghiêng, hắn buột miệng: "Đáng đời."


Ngực đã có vết thương, lại vừa chịu ba mươi gậy, giờ nằm không được, ngửa cũng chẳng xong, đúng là tự chuốc khổ.


Nghiên Hỉ đặt ghế trước giường. Tiêu Yến Ninh ngồi xuống, thấy mồ hôi còn đọng trên trán Lương Tĩnh, định đứng dậy, nhưng lại cười nhạt: "Sao, định hành lễ với ta à?"


Lương Tĩnh quá hiểu tính hắn. Nghe giọng điệu này, nhìn nét mặt ấy, y biết ngay hắn đang giận. Y hoảng hốt, vội thả lỏng sức, mới dám ngẩng lên nhìn Tiêu Yến Ninh.


So với ký ức, Tiêu Yến Ninh giờ cao lớn hơn, cũng đẹp hơn rất nhiều. Đôi mày dài sắc sảo, mắt sáng như sao, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng mím chặt, khi đuôi mày khẽ nhếch, toát lên vẻ châm chọc pha chút kiêu ngạo.



Lương Tĩnh ngẩn ngơ nhìn hắn. Lúc tỉnh lại, nghe Vương Vận Kinh nói có khâm sai đến, y từng rất hối hận. Y đang mơ, mơ thấy Tiêu Yến Ninh ngồi bên nhìn mình. Tỉnh dậy, trong trướng nào có bóng dáng hắn. Lâu lắm rồi y không mơ thấy Tiêu Yến Ninh, chỉ muốn nhắm mắt ngủ tiếp, nối lại giấc mộng ấy.


Lời Vương Vận Kinh nói, y nghe tai này lọt tai kia, mãi đến khi nghe rằng khâm sai đã vào trướng thăm mình. Lương Tĩnh giật mình, ngỡ ngàng nhìn Vương Vận Kinh.


Chỉ nghe đối phương hạ giọng: "Tướng quân, khâm sai là Phúc Vương. Dọc đường giấu kỹ lắm, đến nơi khiến ngay cả An Vương gia cũng bất ngờ."


Nghe hai chữ "Phúc Vương," Lương Tĩnh bật dậy. Vết thương còn đau nhưng y chẳng màng, chỉ gấp gáp nắm tay Vương Vận Kinh, hỏi dồn: "Có thật là Phúc Vương không? Ngươi không nghe lầm chứ?"


Chuyện Lương Tĩnh từng là bạn đọc của Phúc Vương, trong quân doanh nhiều người biết, Vương Vận Kinh cũng không ngoại lệ. Nghe Phúc Vương đến, hắn nghĩ ngay đến tiền đồ của Lương Tĩnh. Phúc Vương là con cưng của Hoàng Thượng, nếu nể tình xưa mà giúp y một tay, chẳng phải quá tốt sao?


Bị đôi mắt đen láy sáng rực của Lương Tĩnh nhìn chằm chằm, Vương Vận Kinh nuốt nước bọt: "Không phải nghe, thuộc hạ tận mắt thấy."


Xác nhận tin tức là thật, bàn tay từng cầm trường thương vững như núi của Lương Tĩnh bỗng run rẩy, buông lỏng tay Vương Vận Kinh.


Rồi y nhanh chóng sửa soạn, vừa để gặp khâm sai, vừa để diện kiến Phúc Vương, mà hơn hết, là để gặp Tiêu Yến Ninh.


Trước trung quân trướng, y nghe giọng Tiêu Yến Ninh. Bốn năm không gặp, giọng hắn vẫn mang nét lười biếng như xưa, nhưng đã trầm ấm, êm tai hơn.


Lương Tĩnh đứng đó, có chút lúng túng, có chút xa lạ.


Giọng nói đã lạ, còn người, liệu có xa cách hơn không?


Rèm trướng lay động theo gió, trong khoảnh khắc, Lương Tĩnh thoáng thấy bóng người quen thuộc mà xa lạ bên trong. Tư thái lười biếng, cao quý như huyền nguyệt giữa rừng, chẳng thể chạm, chẳng thể với.


Tim Lương Tĩnh co thắt, y đứng yên, không nhúc nhích.


Bốn năm, hơn một nghìn bốn trăm ngày, y và Tiêu Yến Ninh chỉ trao đổi vài lá thư đếm được trên đầu ngón tay. Ban đầu, y không biết viết gì, cũng chẳng dám viết. Y sợ mình sẽ kể lể những ấm ức, sẽ viết về nỗi sợ hãi, sẽ không kìm được mà muốn về kinh.


Đến khi y có thể bình thản giết địch trên chiến trường, y mới bắt đầu viết thư báo bình an cho Tiêu Yến Ninh và mẫu thân. Hoắc thị không tiện hồi âm, y đành chờ thư Tiêu Yến Ninh. Y nghĩ, hắn là hoàng tử, trả lời một lá thư hẳn dễ dàng hơn.


Nhưng y đợi mãi, đợi mãi, song chẳng thấy hồi âm.



Rồi sau đó, thư hồi âm đến, chỉ vỏn vẹn bốn chữ.


Bốn chữ cũng được.


Bình an là đủ.


Sau này, An Vương từng bóng gió rằng tướng lĩnh trong quân liên lạc quá mật thiết với hoàng tử dễ khiến bậc trên nghi ngờ. "Ngươi từ nhỏ đã theo Thất đệ, phụ hoàng biết hai đứa thân thiết, cũng xem ngươi như con," An Vương thấy y sắc mặt không tốt, lại an ủi.


Từ đó, Lương Tĩnh viết thư thưa dần. Nếu y một tháng gửi một lá, Tiêu Yến Ninh hai tháng trả lời một lần. Y hai tháng gửi một lá, hắn bốn tháng mới đáp. Dù vẫn chỉ bốn chữ ấy, nhưng Lương Tĩnh vẫn cảm nhận được cơn giận trong từng nét bút của hắn.


Cuối cùng, y chịu không nổi, lại viết đều đặn mỗi tháng một lá, thỉnh thoảng hai tháng một lần. Y tự an ủi, chỉ kể về cảnh sắc biên ải, không tiết lộ quân tình, dù có ai thấy cũng chẳng sao.


Đứng trước trướng, nghe An Vương nói sẽ phạt y ba mươi gậy, Lương Tĩnh nghĩ, cũng tốt. Nếu không phạt, sau này ai cũng noi gương, An Vương làm sao quản nổi đại quân?


Y bước vào trướng, nhưng chẳng dám ngẩng đầu nhìn người ngồi trên cao.


Sau khi chịu phạt, được Nghiên Hỉ đỡ đi, lòng y khẽ rúng động. Chắc Tiêu Yến Ninh đã nguôi giận rồi.


Nhưng y không thấy hắn đến. Nhìn Nghiên Hỉ chăm sóc mình, Lương Tĩnh lúc vui lúc lo.


Giờ người đã ở ngay trước mặt, Lương Tĩnh mấp máy môi, nhưng chẳng thốt nên lời.


Tiêu Yến Ninh chậm rãi nhướng đôi mày dài sắc sảo: "Sao, bốn năm không gặp, không nhận ra ta nữa à? Cần ta tự giới thiệu không?"


"Điện hạ, đừng nói chuyện với ta như vậy mà," Lương Tĩnh không chịu nổi giọng châm chọc của hắn, mắt vừa bùng lên giận dữ vừa xen chút tủi thân.


"Là ngươi bày đặt với ta trước," Tiêu Yến Ninh lạnh lùng: "Chẳng biết mấy năm trong quân doanh ngươi học được thói hư gì, đầu óc ngu ngốc luôn rồi. Ở kinh thành, ta từng bắt ngươi hành lễ vì thân phận ta sao? Bốn năm không gặp, ngươi đã muốn làm thần tử, muốn xa cách với ta, thì ta chiều theo lòng thần tử của ngươi."


"Yến Ninh ca ca!" Lương Tĩnh vội nắm tay hắn, mặt đầy lo lắng, mắt tràn hoảng loạn: "Ta không muốn xa cách với huynh. Ta chỉ... chỉ là sợ..."


 


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 87
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...