Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 80


Tiêu Yến Ninh biết chuyện này sẽ khiến lòng Lương Tĩnh dậy sóng. Tây Khương là kẻ thù của y, cướp đi phụ thân và hai người ca ca, để lại mẫu thân y góa chồng, mất con. Thù sâu như biển máu! Không một ai có thể đứng trước Lương Tĩnh mà bảo y bình tĩnh được.


Tiêu Yến Ninh hiểu nỗi khao khát báo thù của Lương Tĩnh. Dù hắn thường xuyên ra ngoài bầu bạn, cũng chẳng thể xoa dịu được hận thù trong lòng y. Những năm qua, hắn chỉ biết cố gắng giữ y, không để y bị kẻ khác lôi kéo vào con đường sai trái.


Mọi tâm trạng của Lương Tĩnh, Tiêu Yến Ninh đều thấu hiểu. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, Lương Tĩnh không chỉ mất ngủ vì kích động, mà còn muốn ra chiến trường.


"Ngươi nói gì?" Tiêu Yến Ninh nghi ngờ tai mình có vấn đề, nghe nhầm lời. Hắn nhìn Lương Tĩnh, giọng ngơ ngác hỏi lại.


"Lần này, ta muốn đến Tây Cương." Lương Tĩnh tránh ánh mắt hắn, nhìn về hướng Tây, ánh mắt mang vẻ trầm ổn, lạnh lùng và phấn khích của một người trẻ tuổi. Y muốn kiềm chế ánh mắt mình, nhưng thù giết cha anh, theo năm tháng chẳng hề phai nhạt, chỉ càng thêm khắc sâu.


Những đêm khuya tĩnh lặng, Lương Tĩnh giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch, luôn nghĩ đến việc báo thù cho phụ thân và các ca ca, nghĩ cách trục xuất lũ Tây Khương khỏi Thanh Châu. Những hình ảnh máu me chẳng khiến y sợ hãi.


Nhưng y không muốn để Tiêu Yến Ninh thấy những suy nghĩ đáng sợ ấy. Tiêu Yến Ninh là hoàng tử, như vầng trăng sáng trên cao, chẳng cần biết những ý nghĩ giết chóc tàn nhẫn kia của y.


Lương Tĩnh thoáng hối hận vì đã không che giấu cảm xúc tốt hơn. Tiêu Yến Ninh thông minh như vậy, e rằng đã nhìn thấu bản chất của y.


Y nhìn hắn, khẽ nói:


"Ta... ta sớm muộn cũng phải đi." Nếu không, y luôn cảm thấy cha và anh dưới suối vàng khó nhắm mắt, còn y thì chẳng cam lòng.


"Ồ..." Tiêu Yến Ninh chậm rãi đáp, muốn phân tích tình hình với Lương Tĩnh. Y mới mười bốn tuổi, còn quá nhỏ để ra chiến trường. Nơi đó đao kiếm vô tình, một chút sơ sẩy là có thể bị thương. Tây Cương lạnh giá, nếu vết thương quá nặng, e rằng mạng cũng chẳng giữ được.


Hắn còn bao lời muốn khuyên, muốn nói rằng nhà họ Hoắc giờ chỉ còn Lương Tĩnh là con trai duy nhất, nếu y gặp chuyện, mẫu thân y biết phải làm sao.


Hàng loạt suy nghĩ trào dâng trong đầu, nhưng đến bên miệng lại bị nuốt ngược. Tiêu Yến Ninh không biết phải nói gì. Nhìn gương mặt Lương Tĩnh còn vương nét non nớt, hắn chỉ biết thở dài.


"Ngươi... đã từng giết gà chưa?" Tiêu Yến Ninh đột nhiên hỏi.


"Hả?" Lương Tĩnh ngơ ngác, đầu óc không theo kịp tốc độ chuyển đề tài của hắn.


Nhìn phản ứng của y, rõ ràng chưa từng làm việc này. Tiêu Yến Ninh lại hỏi:


"Heo thì sao?"


Lương Tĩnh lắc đầu. Nhà họ Lương tuy sa sút, nhưng những việc này đã có người làm, đâu đến lượt y.


"Vậy chúng ta tìm thợ giết heo, nhờ họ giết một con heo thử xem." Tiêu Yến Ninh nói, rồi bảo Nghiên Hỉ đi hỏi thăm xem trong kinh thành chỗ nào giết heo.



Thợ giết heo thường làm việc vào sáng sớm, hắn không tiện ngủ lại ngoài cung, ra ngoài quá sớm cũng không thực tế. Nhưng may mà hắn có tiền, bảo Nghiên Hỉ đi mua ngay một con heo, đưa đến nhà họ Lương là được.


Nghĩ vậy, Tiêu Yến Ninh định dặn Nghiên Hỉ chuẩn bị, nhưng Lương Tĩnh đã nắm tay hắn, ngăn lại.


"Yến Ninh ca ca," Lương Tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói:


"Ta hiểu ý huynh rồi, để ta tự làm."


"Hiểu thì có ích gì?" Tiêu Yến Ninh nắm ngược tay y, bình tĩnh nói:


"Lương gia chẳng phải có gà sao? Đi, ta dẫn ngươi đi giết gà."


"Yến Ninh ca ca," Lương Tĩnh còn muốn nói gì, nhưng Tiêu Yến Ninh ngắt lời:


"Im miệng!"


Lương Tĩnh không nói nữa, bị hắn kéo đi.


Nghiên Hỉ lo lắng không thôi. Tiêu Yến Ninh ăn gà thì được, chứ hoàng tử cao quý này từ nhỏ đến lớn đâu từng thấy cảnh giết gà. Nếu Hoàng Thượng và Tần Quý phi biết, e rằng Nghiên Hỉ khó tránh một trận đòn.


Nghiên Hỉ vừa bước theo hai bước, Tiêu Yến Ninh đã nói: "Tất cả ở lại."


"Điện hạ..." Nghiên Hỉ lúc này không chỉ lo lắng, mà còn hoảng loạn. Sao lại không cho hắn theo? Hắn có thể giúp một tay mà!


Tiêu Yến Ninh đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt băng giá. Nghiên Hỉ lập tức không dám động đậy.


Tiêu Yến Ninh không thích bị nghi ngờ. Nghiên Hỉ theo hắn lâu năm, hiểu rõ tính hắn, chỉ đành đứng nhìn hắn kéo Lương Tĩnh rời đi.


Chắc cũng chẳng có chuyện gì đâu, Nghiên Hỉ tự an ủi trong lòng. Thất hoàng tử tuy chưa từng thấy giết gà, nhưng hồi nhỏ đã tự tay giết ngựa, giờ lớn rồi, chắc chắn không bị dọa.


Tiêu Yến Ninh cả đời này, nhờ thân phận cao quý, sống trong nhung lụa, được người cơm bưng nước rót. Những ngày khổ sở kiếp trước, làm đủ nghề để sinh tồn, chịu đói chịu khát, giờ đã trở thành dĩ vãng.


Hắn không thấy những ngày khốn khó ấy có gì tệ. Hắn đã vượt qua, thậm chí sau này còn sống tốt. Nhưng giờ đây, sống một cuộc đời khác, hắn cũng không lí gì phải nhắc lại những khổ đau khi xưa.


Tiêu Yến Ninh bảo Lương Tĩnh nắm chân con gà, còn mình giữ chặt đôi cánh.


Có lẽ linh cảm số phận sắp tận, con gà kêu gào ầm ĩ, giãy giụa muốn thoát khỏi tay hai người.


Kiếp trước, Tiêu Yến Ninh từng làm việc ở phòng bếp quán ăn, giết gà giết cá đều thạo. Tuy nhiều năm không làm, nhưng cảm giác nhanh chóng trở lại.



Lương Tĩnh đau đớn buông tay, con gà nhân cơ hội vùng vẫy muốn bay thoát. Tiêu Yến Ninh mắt tinh tay lẹ, nhanh chóng túm lại.


Khi mọi thứ trong bếp yên tĩnh, Tiêu Yến Ninh nhìn Lương Tĩnh, khẽ nói:


"Ngươi ngay cả gà còn chẳng dám giết."


Vậy làm sao dám chắc trên chiến trường sẽ giết được người?


Dù mang thù sâu như biển máu, nhưng người Tây Khương cũng là máu thịt, cũng biết đau, cũng chảy máu. Đối diện cái chết, họ cũng hoảng sợ, cũng sẽ van xin.


Nhưng trên chiến trường biến ảo khôn lường, chỉ một chút mềm lòng, người mất mạng có thể chính là mình.


Lòng trắc ẩn, khó vung đao.


Một người chết, một gia đình tan nát.


Chiến loạn là sinh tử, sinh tử là biệt ly.


Lương Tĩnh như bị ai bóp chặt tim, thở hổn hển, dường như không khí cũng chẳng đủ.


Tiêu Yến Ninh đổ nước vào chậu, kéo Lương Tĩnh đang ngẩn ngơ rửa tay, rồi bình thản dẫn y ra khỏi bếp.


"Ta không biết, cũng không có tư cách khuyên ngươi đừng đi." 


Tiêu Yến Ninh nhìn Lương Tĩnh, từng chữ rõ ràng: "Nhưng ngươi nên nói rõ với mẫu thân ngươi, và tốt nhất là biết cách làm sao để sống sót đến cuối cùng trên chiến trường. Tưởng tượng khác xa với thực tế, ngươi hãy nghĩ cho kỹ."


Lương Tĩnh tâm trí rối bời, gật đầu qua loa.


---


Trở về cung, Tiêu Yến Ninh mặt mày ủ dột.


Nghiên Hỉ biết hắn lo cho Lương Tĩnh, do dự mãi, mới nói:


"Điện hạ, dù Lương tiểu công tử có đến Tây Cương, e rằng cũng không được xếp lên chiến trường." Tây Cương là nơi chôn cất cha con Lương gia, Lương Tĩnh là huyết mạch cuối cùng, Mạc Bắc thiết kỵ và Tây Bắc đại doanh chắc chắn sẽ chăm sóc y phần nào.


Tiêu Yến Ninh ậm ừ, chẳng nói gì.


Lương Tĩnh sớm muộn cũng sẽ đi con đường của cha và anh trai mình, chẳng thể mãi đứng sau lưng. Một ngày nào đó, y phải đối diện chiến trường, đối diện với sinh tử.



Thái tử vừa gặp Hoàng Thượng, có lẽ bàn chuyện quốc gia đại sự, thần sắc nghiêm nghị.


Thái tử gầy đi nhiều so với trước, nhưng từ khi Thái tử phi sinh hạ hoàng trưởng tôn năm ngoái, tâm trạng y tốt hơn, sức khỏe cũng khá lên. Hôm nay trông sắc mặt y cũng ổn.


Thấy Tiêu Yến Ninh, Thái tử nở nụ cười nhẹ: "Thất đệ."


Tiêu Yến Ninh vội bước lên thỉnh an, rồi gọi:


"Thái tử ca ca."


Xưng hô này bao năm chẳng đổi, tình cảm hắn dành cho Thái tử vẫn như xưa.


Sau khi Thái tử mắc bệnh đau đầu, Tiêu Yến Ninh vẫn thường đến Đông cung. Người Đông cung lo hắn dò xét bệnh tình, nhưng Thái tử luôn bảo vệ hắn, nói rằng Thất đệ không phải người như vậy.


Thái tử cười tươi hơn, nhưng khi cúi nhìn, thần sắc y bỗng nghiêm lại.


Tiêu Yến Ninh hôm nay mặc áo trắng, màu nhạt làm nổi bật vết máu mờ trên vạt áo. Thái tử nhíu mày: "Thất đệ, ngoài cung gặp chuyện gì à?" 


Chẳng lẽ là thích khách? Nhưng nhìn thế này cũng không giống. Nếu thật sự gặp thích khách, người bên cạnh Tiêu Yến Ninh giờ e rằng đã khóc ngất rồi.


Tiêu Yến Ninh theo ánh mắt Thái tử, thấy vết máu trên áo, xách vạt áo lên, thản nhiên nói:


"Đa tạ Thái tử ca ca quan tâm, không có chuyện gì đâu. Đây là lúc cùng Lương Tĩnh giết gà, không cẩn thận dính phải."


"Giết gà?" Thái tử sững sờ, ngẩng lên: "Đệ?"


Tiêu Yến Ninh cũng không giấu giếm, nhíu mày khổ não: "Lương Tĩnh muốn đến Tây Cương, nhưng giờ hắn ngay cả gà còn chẳng dám giết."


Thái tử nghe xong liền hiểu. Những năm qua, Tiêu Yến Ninh xem Lương Tĩnh như đệ đệ ruột thịt mà chăm sóc. Nói ra cũng thú vị, duyên phận giữa hai người dường như đã định sẵn từ nhỏ. Lương Tĩnh mới bốn tuổi đã làm bạn đọc cho hắn.


Tình cảm hai người tốt đến lạ.


Tiêu Yến Ninh bản thân còn là đứa trẻ, vậy mà đã thích che chở cho Lương Tĩnh.


Bao năm trôi qua, tình cảm ấy vẫn bền chặt.


Hơn nữa, vì không phải huynh đệ ruột, một người trong cung, một người ngoài cung, chẳng vướng lợi ích, tình cảm còn thắm thiết hơn cả huynh đệ máu mủ.


Nghĩ đến đây, Thái tử vỗ vai Tiêu Yến Ninh: "Tuổi còn trẻ mà cứ lo toan như ông cụ non."



Thấy hắn thuận miệng đùa, Thái tử ngẩn ngơ nhìn trời. Lo toan ư? Ngoài Lương Tĩnh, nỗi lo lớn nhất của Tiêu Yến Ninh có lẽ là làm sao dậy muộn mà không bị mắng.


Lắc đầu, Thái tử rút tay về: "Được rồi, số đệ cực khổ thế đấy. Mau về thay áo đi."


Tiêu Yến Ninh ừ một tiếng, cáo từ Thái tử, rồi bước về hướng Vĩnh Chỉ Cung.


Thái tử nhìn theo, lắc đầu, chậm rãi trở về Đông cung.


Hoàng Thượng quyết định xuất binh Tây Cương đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, chỉ còn băn khoăn chọn đại tướng.


Ý Hoàng Thượng đã định, bá quan chẳng thể lay chuyển. Giờ đây, họ tranh luận xem ai thích hợp cầm quân.


Người đề cử Liễu Tông, Thượng thư Bộ Binh, vì ông từng đến Tây Cương, am hiểu tình hình nơi đó.


Người khác đề xuất Trương Tri Châu, Chỉ huy sứ Tuyên Châu, vì ông thạo dùng binh, lại là nhạc phụ Thái tử, thân phận này đủ để ổn định lòng quân.


Cũng có người tiến cử An vương Tiêu Yến Hòa. Những năm qua, An vương dẫn quân khắp nơi, được lòng người, giàu kinh nghiệm, từng đến Tây Cương, hiểu rõ địa hình nơi ấy.


Người được đề cử nhiều, ý kiến cũng lắm.


Hoàng Thượng vẫn chưa quyết định.


Trong thời gian này, Hoàng Thượng bàn việc với Thái tử, y đề xuất Trương Tri Châu và An vương.


Nghe tin, Tiêu Yến Ninh khựng lại. Nếu là hắn, hắn sẽ chọn An vương. Là hoàng tử, Tiêu Yến Hòa có uy nghiêm trong quân, luôn tôn Thái tử, hành xử lại khiêm nhường.


Nếu không vướng lợi ích, An vương là lựa chọn tốt nhất. Dũng mãnh, mưu trí, quyết đoán trên chiến trường, lại có thân phận hoàng tử, chẳng ai áp chế nổi.


Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Tiêu Yến Ninh, quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Hoàng Thượng và Thái tử.


Khi lương thảo và binh mã đã sẵn sàng, vấn đề chọn đại tướng không thể trì hoãn. Cuối cùng, Hoàng Thượng chọn An vương.


Tin tức truyền ra, việc đầu tiên Tiêu Yến Ninh làm là chạy ra ngoài cung, kéo Lương Tĩnh đến phủ An vương.


Hắn không có ý gì khác, chỉ muốn nhờ An vương trông chừng Lương Tĩnh.


Hoắc thị không ngăn được Lương Tĩnh, hắn cũng chẳng thể cản. Có những con đường, Lương Tĩnh phải tự mình bước đi.


Chỉ là đường xa núi cao, hiểm nguy trùng trùng, hắn muốn nhờ người quen chiếu cố y một chút.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 80
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...