Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 34


Chuyện hiển nhiên, không chỉ Tiêu Yến Ninh nghĩ vậy, cả tiền triều hậu cung đều hiểu rõ đạo lý này.


Vị thế của Tần Quý phi và Thái hậu lại rơi vào lằn ranh khó xử. Trước đây, dù vì thể diện hay quy củ, các phi tần đến thỉnh an Thái hậu đông như hội. Nay chuyện này nổi lên, không ít phi tần bỗng "ốm yếu", cung Thái hậu thoáng chốc lạnh lẽo.


Thời điểm các phi tần "ốm" thật khéo, nhưng bất ngờ thay, Hoàng hậu vẫn như thường lệ đến thỉnh an Thái hậu. Một số phi tần thấy vậy, bệnh tình lập tức "khỏi", chẳng bao lâu, cung Thái hậu lại náo nhiệt như xưa.


Những nữ tử cao quý trong cung ngồi lại trò chuyện, khéo léo tung hứng, lúc thì tâng bốc, lúc kể chuyện cười, cả điện ngập tiếng cười vui vẻ.


Thái hậu vẫn như trước, chỉ trò chuyện với các phi tần một lát rồi cho họ lui.


Khi cung điện trở lại vẻ tĩnh lặng, Thái hậu ngồi yên, Trản Thư đứng sau lưng, nhìn bóng lưng bà, chỉ cảm thấy tràn ngập cô liêu.


"Thái hậu nương nương, hôm nay trời đẹp, có muốn ra ngoài phơi nắng không?" Trản Thư khẽ hỏi.


"Thôi." Thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng đượm buồn: "Lười nhúc nhích."


Trản Thư lòng chua xót, chẳng biết nói gì.


Thời tiết ấm lên, ngói lưu ly trong cung dưới ánh nắng lấp lánh như sóng nước, chuông gió dưới mái hiên khẽ rung theo làn gió xuân, âm thanh trong trẻo vang vọng trong cung điện tĩnh lặng.


Những con én từ phương Nam trở về thỉnh thoảng đậu trên mái hiên, chúng chẳng chút cố định, lúc bay lướt qua cột son đỏ, lúc đậu trên khung cửa sổ chạm khắc tinh xảo.


Én khẽ mổ vào gỗ cửa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người trong phòng, kêu chiêm chiếp, như kể chuyện từ phương xa.


Trong chốn thâm cung này, dù cột chạm xà son có tinh tế đến đâu, cũng chẳng xua tan được nỗi hiu quạnh khó nói thành lời.


"Chim này nhỏ quá." Thái hậu khẽ nói: "Còn quá non nớt."


Trản Thư cúi mắt, hiểu Thái hậu không nói về én, mà là Thất hoàng tử. Tiêu Yến Ninh không phải con trưởng, không phải con chính, nay chưa đầy sáu tuổi, chẳng liên quan gì đến chính thống trong mắt triều thần. Nói thẳng ra, dù Thái tử có xảy ra chuyện, Đông cung cũng chưa chắc đến lượt hắn.


Quan trọng hơn, dù Hoàng thượng sủng ái Thất hoàng tử, ngài vẫn luôn đề phòng Thái hậu và nhà họ Tần.


Nếu nhà họ Tần vì Tiêu Yến Ninh mà hành động, đó sẽ là một thảm họa rành rành, chẳng hoàng đế nào cho phép điều đó xảy ra.


Trản Thư nhìn Thái hậu, lòng thoáng u hoài. 


Xuân quang như cũ, năm tháng lặng lẽ, Thái hậu vẫn tiến thoái lưỡng nan.


Muốn lui, không cam lòng; muốn tiến, đường chẳng thông.



Đôi khi Trản Thư nghĩ, Thái hậu còn chẳng bằng một con én trước sân, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chẳng phải cô độc canh giữ chốn tường sơn ngói đỏ này.


"Nói gì thế?" Thái hậu khẽ cười.


Trản Thư giật mình, mới nhận ra mình lỡ lời.


Nhưng tâm trạng Thái hậu lại bất ngờ tốt lên, bà đứng dậy, mỉm cười: "Đi, chúng ta ra ngoài xem lũ én tự do này."


Én còn non, nhưng ngày tháng còn dài. Cứ sống qua ngày, ai biết tương lai sẽ ra sao?


---


Triều đình quả nhiên vì lời Hoàng thượng khóc than mà dậy sóng tranh cãi. Một số triều thần cho rằng Hoàng thượng có lòng hiếu thảo đáng khen, nhưng trong cung đã có Hoàng Thái hậu. Mẫu thân ngài đã được phong Thái hậu, vậy cứ để bà ở lại Thông Châu cũng chẳng sao, Thái tử thành hôn rồi có thể đến đó bái kiến tổ mẫu.


Dù sao bà mà vào kinh, ắt phải vào cung, nếu không sẽ chẳng hợp lẽ.


Một số triều thần khác lại có ý kiến khác. Thái hậu ở Thông Châu là mẫu thân của Hoàng thượng, đã là mẫu thân thì đương nhiên có thể vào hậu cung. Thiên tử lấy hiếu trị quốc, nếu ngay cả mẫu thân bệnh nặng cũng chẳng thể thăm nom, còn gì là hiếu đạo?


Xét cho cùng, sở dĩ tranh cãi nổi lên vì Hoàng thượng chưa từng được tiên hoàng nhận làm con thừa tự, và trong cung vẫn còn Hoàng Thái hậu.


Nếu đã được thừa tự, chuyện tôn hiệu năm xưa đã chẳng xảy ra, cũng chẳng khiến bao người mất mạng. Nếu trong cung không có Hoàng Thái hậu, việc Hoàng thượng đón mẫu thân vào cung dù có chút khiếm khuyết, cũng chẳng ảnh hưởng đại cục.


Giờ mọi chuyện kẹt ở đây.


Cả hai bên đều có lỗ hổng, chẳng ai thuyết phục được ai.


Nhưng nhờ bài học từ chuyện tôn hiệu trước đây, lần này triều thần tranh cãi chưa quá gay gắt.


Dù sao Hoàng thượng mà nổi sát tâm, sẽ chẳng hề nương tay.


Không khí tiền triều hậu cung đều kỳ lạ, ngay cả Vĩnh Chỉ Cung cũng không ngoại lệ.


Gần đây, nụ cười trên mặt Tần Quý phi đều gượng gạo.


Tiêu Yến Ninh cũng mệt lòng. Tần Quý phi kẹt giữa Thái hậu và Hoàng thượng, thật sự bất lực.


May mà Hoàng thượng chưa đến mức tàn nhẫn, gần đây không vào hậu cung, dĩ nhiên cũng chẳng đến Vĩnh Chỉ Cung.


Tiêu Yến Ninh thật sự sợ người bố hoàng đế này đến Vĩnh Chỉ Cung, vô tình thở dài, mặt đầy u sầu.


Như lần chuyện tôn hiệu trước đây, Hoàng thượng rõ ràng cố ý diễn cho Tần Quý phi xem.



Thời điểm ấy rất tốt, đúng lúc mẫu thân Hoàng thượng bệnh nặng, ai dám ngăn cản ngài tận hiếu?


Nếu Tần Quý phi thật sự chọn lựa giữa chuyện tôn hiệu hay nghênh đón mẫu thân vào cung, ai cũng biết đáp án là gì.


May mà Hoàng thượng chưa tàn nhẫn đến mức đó, chiêu lớn bị cắt ngang cũng không tiếp tục, tránh để Tần Quý phi khó xử.


Sau đó, ngài mượn miệng Khương Thục phi để nói ra chuyện mẫu thân bệnh nặng, lại dùng một trận bệnh để dựng lên chuyện tôn hiệu.


Nghĩ lại, Hoàng thượng cũng là một con người thật thú vị. Rõ ràng là bậc chí tôn, muốn làm gì cũng phải đi một vòng quanh co như thế.


Tiêu Yến Ninh biết tâm trạng Tần Quý phi không tốt, cũng không muốn làm phiền nàng, bèn ra ao trong ngự hoa viên câu cá.


Vừa câu cá vừa thở dài, hắn thầm nghĩ, người làm hoàng đế tâm thế thật vững.


Nghe đồn triều thần trên điện mở mắt là cãi nhau, còn Hoàng thượng – kẻ khởi xướng – thì bình thản như không.


Triều thần tranh cãi, đấu đá ầm ĩ chẳng ảnh hưởng đến việc ngài lo hôn sự cho Thái tử.


Hôn sự Thái tử xen giữa không khí vi diệu trên triều, vừa ngột ngạt vừa vui mừng.


Nhưng cũng dễ hiểu thôi, hôn lễ là đạo luân thường, hôn sự giữa hoàng thất là việc trọng đại của quốc gia.


Thái tử thành thân, dĩ nhiên phải theo "lục lễ": nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Nhưng thực tế, trước khi thực hiện, hôn sự Thái tử còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ khác: họn phối ngẫu, định ngày lành, biên chế nghi điển...


Tất cả đều phải được Hoàng hậu hoặc Thái hậu chuẩn tấu, mới xem là hợp lễ.


Tóm lại, hôn sự hoàng gia – phức tạp và dài dòng là chuyện thường.


---


Dưới bóng liễu xanh bên ao, cành mềm khẽ đung đưa theo gió, thi thoảng chạm mặt nước, gợn lên từng vòng sóng.


Mấy con cá chép bơi tới, khuấy động cả ao xuân, phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng.


Mặt nước này, cũng như chốn hoàng cung, chưa từng thật sự bình yên.


Từ xa vẳng lại vài tiếng chuông ngân dài, vang vọng giữa cung điện tuy đông người mà vẫn trống trải, càng làm không gian thêm lạnh lẽo.


Tiêu Yến Ninh đứng câu cá nửa ngày, mà lại chẳng câu được con nào.


Hắn vốn chẳng mê câu cá, chỉ đến đây giết thời gian. Người ta câu cá càng câu càng hứng, hắn câu cá, càng câu càng buồn ngủ.



Chẳng có cảm giác thành tựu, Tiêu Yến Ninh dứt khoát vứt cần câu sang một bên.


Nghiên Hỉ bước tới: "Điện hạ không câu nữa ạ?"


"Không câu nữa." Tiêu Yến Ninh ngáp dài. "Ta vốn chỉ muốn câu mấy con cá về nấu canh cho mẫu phi thôi."


Nghiên Hỉ mặt giật giật, thầm nghĩ cá trong ao này e là không hợp nấu canh đâu.


Thấy thời gian cũng đã muộn, Tiêu Yến Ninh đứng dậy: "Câu không được thì về thôi."


Nghiên Hỉ vội thu dọn cần câu và xô nhỏ, theo sau hắn rời đi.


Trên đường về cung, Tiêu Yến Ninh từ xa trông thấy Đại công chúa Tiêu An Nghi và Nhị công chúa Tiêu An Thù.


Hắn nhảy nhót chạy tới chào: "Đại tỷ, nhị tỷ!"


Trẻ con xinh xắn, ngay cả chào hỏi cũng khiến người ta thấy đáng yêu.


Nhị công chúa vốn chẳng ưa gì Tiêu Yến Ninh, nhưng phải công nhận, bị một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm, ngây thơ nhìn mình, lòng cũng bớt khó chịu.


Dù vậy, nàng vẫn không thích hắn, nhất là sau màn biểu diễn ở yến tiệc đón tiếp, suýt nữa hủy cả danh tiếng của Thái tử. Nghĩ đến đây, Nhị công chúa chỉ muốn Tiêu Yến Ninh biến mất khỏi tầm mắt mình.


Đại công chúa đã thành hôn, càng thêm dịu dàng, điềm tĩnh. Nàng nhìn Tiêu Yến Ninh, mỉm cười: "Thất đệ, đừng chạy nhanh thế, cẩn thận ngã."


Tiêu Yến Ninh gật đầu lia lịa: "Đại tỷ lâu rồi không gặp."


Đại công chúa nghe lời chào mà lòng ấm áp, nàng cười: "Mới mấy ngày trước còn gặp mà."


Tiêu Yến Ninh ngây ngô: "Mấy ngày không gặp, là lâu lắm rồi! Đại tỷ, tỷ sống vui vẻ chứ?"


Nụ cười trên mặt Đại công chúa càng sâu: "Vui chứ."


Nhị công chúa nhìn đồ trong tay Nghiên Hỉ, cười như không cười: "Thất đệ đi câu cá à?"


Tiêu Yến Ninh vội gật đầu, cười rạng rỡ: "Phải!"


"Sao lại muốn câu cá?" Nhị công chúa hỏi, giọng đầy ẩn ý.


Tiêu Yến Ninh ngơ ngác, nghiêng đầu: "Thì muốn câu thì câu thôi, câu được thì nấu canh cho mẫu phi uống."


"Vậy à?" Nhị công chúa cười nhạt.



"Chưa ạ." Tiêu Yến Ninh vui vẻ đáp.


"Không câu được mà vẫn vui thế?" Nhị công chúa lại châm chọc.


May mà Tiêu Yến Ninh chẳng hiểu, cũng chẳng để tâm.


Gương mặt trắng trẻo của hắn vẫn rạng rỡ nụ cười: "Cũng vui mà. Có thì tốt, không có cũng chẳng sao, ngự thiện phòng có cá mà!"


Nhị công chúa hừ một tiếng, bực bội.


Đại công chúa khẽ kéo nàng, rồi nhìn Tiêu Yến Ninh: "Thời gian không còn sớm, Thất đệ về đi, kẻo Quý phi nương nương lo lắng."


Tiêu Yến Ninh gật đầu, vẫy tay: "Đại tỷ tạm biệt, nhị tỷ tạm biệt!"


Nghiên Hỉ và các cung nhân hành lễ với hai công chúa xong mới rời đi.


Khi Tiêu Yến Ninh đi xa, Đại công chúa nhìn Tiêu An Thù, bất đắc dĩ hỏi: "Muội so đo với một đứa trẻ làm gì?"


"So đo gì chứ!" Tiêu An Thù cau mày: "Ai chẳng biết phụ hoàng ở Thông Châu thích câu cá nhất. Muội thấy đây chắc chắn là vị ở Vĩnh Chỉ Cung cố ý đấy!"


"Quý phi nương nương đâu phải người đứng đây câu cá." Đại công chúa khẽ nói.


Tiêu An Thù lườm một cái: "Lỡ là nàng ta sai khiến hắn thì sao?"


"Muội thật là, thành kiến với Thất đệ lớn quá." Đại công chúa nhắc nhở, "Ta thấy không giống đâu. Thất đệ còn nhỏ, tâm tư trong lòng không thể giấu được. Nếu bị phát hiện, chẳng phải càng thiệt hơn sao?"


Tiêu An Thù lẩm bẩm: "Nhỏ thì đã sao, nhỏ đâu có nghĩa là không làm chuyện xấu."


Đại công chúa nói mãi không được, cũng chẳng muốn nói thêm, bèn đổi đề tài.


Tiêu An Thù biết mình hơi vô lý, cũng chẳng muốn nói thêm về Tiêu Yến Ninh, bèn thuận theo Đại công chúa nói chuyện khác.


---


Sau khi chọn được Thái tử phi, Thái hậu lần đầu chủ động tìm Hoàng thượng.


Bà nói rằng mình rất cảm niệm lòng hiếu thảo của ngài, hy vọng khi Thái tử thành hôn, ngài có thể sai người đến Thông Châu đón mẫu thân về kinh.


Hoàng thượng: "..."


Ngài hoàn toàn không ngờ Thái hậu sẽ chủ động nhường bước, nhất thời lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 34
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...