Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 35


Ngắm nhìn Thái hậu với nét mặt hiền từ, Hoàng thượng một thoáng lặng im, không thốt nên lời.


Trước khi chính thức đặt ra câu hỏi ấy, ngài đã cân nhắc đủ đường, nghĩ đến Thái hậu, nghĩ đến nhà họ Tần đứng sau bà, và cả những triều thần có liên hệ với nhà họ Tần – những chướng ngại ngài có thể phải đối mặt. Hoàng thượng thậm chí đã mường tượng, nếu đám người ấy nhất quyết phản đối, ngài sẽ làm gì.


Ngài đã tính toán đủ mọi tình huống, âm thầm đưa ra bao quyết định, nhưng duy chỉ một điều ngài không lường tới: Thái hậu lại lấy lùi làm tiến.


Thái hậu chủ động mở lời, lấy lòng hiếu thảo của Hoàng thượng làm trọng, đề nghị đón thân mẫu ngài vào kinh.


Lời lẽ ấy vừa hợp tình hợp lý, vừa thấm đẫm nhân nghĩa, nhưng một bước lùi đầy khôn khéo của bà lại khiến Hoàng thượng trông như quá đỗi bức người.


Những triều thần ủng hộ ngài bỗng chốc câm nín, bởi Thái hậu vốn là bậc mẫu nghi thiên hạ, đường đường chính chính.


Nếu năm xưa Tiên hoàng không chọn ngài vào kinh, có lẽ bất kỳ ai khác được chọn cũng sẽ mang danh "kế vị" mà vào cung.


Nhưng số phận lại chọn ngài, một Hoàng thượng đã trưởng thành, đã có con cái, và quan trọng hơn hết, đã có những ý tưởng riêng.


Trước Đông Hoa môn, Hoàng thượng đứng đó, không bước vào, không chỉ vì tranh chấp danh phận, mà còn là cuộc giằng co quyền lực giữa Nội Các và bậc đế vương.


Nếu ngày ấy ngài lùi một bước, Nội Các hẳn sẽ đè đầu ngài trong khoảng thời gian dài. May thay, nhờ sự nhân nhượng của Thái hậu lúc ấy, Nội Các đành nhượng bộ.


Nói cho cùng, con đường mà ngài đi trước khi đăng cơ, cũng là một cuộc chiến quyền lực.


Nghĩ đến đây, lòng Hoàng thượng chợt rối bời. Ngài nhìn Thái hậu, giọng khẽ khàng: "Đa tạ Thái hậu đã thành toàn."


Thái hậu phẩy tay, thần sắc thoáng buồn, giọng nàng mang chút u hoài: "Ta và Tiên hoàng không có con chung, không được hưởng niềm vui sum vầy. Nhưng ta hiểu lòng Hoàng thượng nhớ thương cha mẹ. Chỉ là hiện tại, triều đình vì chuyện này mà tranh cãi ầm ĩ, thiên hạ đều biết. Lời ong tiếng ve khó tránh lọt đến tai ta. Hậu cung không được can dự triều chính, nhưng nếu cứ tranh cãi mãi, chẳng lợi cho nước, chẳng ích cho dân. Xét cho cùng, đây chỉ là chuyện nhà. Hoàng thượng một lòng hiếu thảo, ai nỡ ngăn cản?"


Nghe những lời này, mặt Hoàng thượng khẽ nóng lên.


Ngài nghĩ, nếu năm xưa Tiên hoàng chọn người khác kế vị, hoặc chọn một hoàng tử nhỏ tuổi dễ khống chế, hẳn mọi chuyện sẽ chẳng rắc rối như với ngài. Có lẽ ngay khi vừa đặt chân vào kinh thành, khi Bộ Lễ trình lên nghi thức đăng cơ, đám người ấy đã chịu nhún nhường.


Muốn ngồi lên ngôi cao, đôi khi phải thỏa hiệp, đó là lẽ thường. Chỉ có ngài, có lẽ, là ngoại lệ.


Bước ra khỏi cung Thái hậu, Hoàng thượng không vội lên kiệu rồng rời đi, mà chậm rãi bước từng bước. Đến trước một cây ngô đồng, ngài dừng chân.



Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lấp lóa như vàng rải, rơi trên mặt ngài. Gió nhẹ thoảng qua, lá cây đung đưa, ánh sáng cũng nhảy nhót, như đang vẫy chào người đứng dưới.


Hoàng thượng ngẩng đầu, nhìn những mảng sáng lấp lánh ấy, thần sắc thoáng mơ màng. Ánh nắng xuân dịu dàng mà ấm áp, nhưng vẫn mang chút chói chang, khiến ngài khẽ nheo mắt. Ngài chẳng biết mình muốn nhìn gì. Có lẽ muốn nhìn tất cả, hoặc cũng có thể chẳng muốn nhìn gì.


Một lát sau, như bị ánh xuân chói làm khó chịu, Hoàng thượng cất bước rời đi. Ánh sáng dưới chân ngài chuyển động theo từng nhịp bước, nhưng ngài không ngoảnh đầu, cũng chẳng do dự.


Thái hậu một lần nữa nhượng bộ, dập tắt mọi tiếng nói trong triều. Những quan viên ủng hộ hay phản đối việc đón thân mẫu Hoàng thượng vào kinh đều im bặt.


Dĩ nhiên, vẫn có vài kẻ bảo thủ, khóc lóc than thở rằng lễ pháp triều đình đã suy tàn.


Nhưng dù thế nào, việc thân mẫu Hoàng thượng vào kinh đã thành chuyện định sẵn.


Khi tin Thái hậu nhượng bộ truyền đến Vĩnh Chỉ Cung, Tần Quý phi rõ ràng sững sờ.


Tiêu Yến Ninh thầm than một tiếng, rồi bẻ ngón tay tính toán thời gian tổ mẫu hắn – mẹ ruột Hoàng thượng – sẽ vào cung.


Người được chọn làm Thái tử phi là con gái trưởng của Trương Tri Châu, Chỉ huy Thiêm sự phủ Tuyên Châu, một chức quan tứ phẩm, không cao mà cũng chẳng thấp.


Đừng thấy chức quan Trương Tri Châu không lớn, nhưng phủ Tuyên Châu lại là nơi trọng yếu, binh lực mạnh, nguồn lính dồi dào, địa vị khác thường.


Hoàng thượng chọn một Thái tử phi như thế cho Thái tử, phải nói là đã dụng tâm sâu sắc. Thái tử phi xuất thân từ phủ Tuyên Châu, những người ở đó dĩ nhiên sẽ một lòng với Thái tử.


Ở thời này, liên hôn chính là cách hợp tác tốt nhất.


Theo tính toán của Kinh Thiên Giám, ngày lành là mùng mười tháng ba năm sau. Còn một năm nữa, với một hôn sự dành cho Thái tử, thời gian này đã là gấp gáp.


Vậy nên, trước ngày mùng mười tháng ba năm sau, tổ mẫu hắn chắc chắn đã vào kinh.


Tổ mẫu tuổi đã cao, chắc sẽ không chọn mùa đông để lên đường, cũng không thể đi trong tiết đông lạnh giá. Vậy thì mùa thu, có lẽ bà sẽ đến.


Cộng thêm thời gian thu dọn hành lý và lên đường, e là chỉ một hai tháng nữa, tổ mẫu hắn đã khởi hành.


Tính toán xong, Tiêu Yến Ninh chỉ muốn nằm dài ra đất. Thời gian để hắn tận hưởng chẳng còn bao nhiêu. Những ngày tháng tươi đẹp qua đi không trở lại, câu này quả chẳng sai chút nào.


Nhưng những ngày tháng vui vẻ của Tiêu Yến Ninh tan biến, không phải vì tổ mẫu vào kinh, mà vì Hoàng thượng ra lệnh cho hắn đi học, còn thông báo với Lương phủ, để Lương Tĩnh ngày mai vào cung cùng Thất hoàng tử đọc sách.



Nhận được ý chỉ, đầu Tiêu Yến Ninh như muốn nổ tung.


Hắn nhìn Lưu Hải, nước mắt lưng tròng: "Chẳng phải sáu tuổi mới bắt đầu đọc sách sao?" Hắn run run giơ năm ngón tay. Đây là năm, không phải sáu!


Nhìn bộ dạng hắn, giọng Lưu Hải dịu đi vài phần: "Thất hoàng tử, Hoàng thượng là thương ngài, muốn ngài sớm ngày thành tài."


Thực ra lời gốc của Hoàng thượng không phải vậy. Ngài bảo đầu óc Thất hoàng tử khác người thường, nên cho đi học sớm để sớm hiểu chuyện. Nhưng lời này, Lưu Hải nào dám nói ra.


"Lưu chưởng ấn, ngài có thể thay ta cầu xin phụ hoàng không?" Tiêu Yến Ninh mắt long lanh: "Ta mới năm tuổi, còn nhỏ mà."


Lưu Hải: "..." Ông sao dám.


Nhìn Thất hoàng tử đáng thương nhìn mình, Lưu Hải thở dài: "Thất hoàng tử, lão nô sẽ bẩm báo tình hình của ngài lên Hoàng thượng."


"Đa tạ Lưu chưởng ấn." Tiêu Yến Ninh mắt ánh lên tia cảm kích, khiến Lưu Hải giật mình, vội kêu hai tiếng "tội lỗi".


Ông không nói dối, mỗi lần truyền chỉ xong, ông đều bẩm báo trung thực. Nhưng hôm nay, nhìn Thất hoàng tử coi mình như cọng rơm cứu mạng, Lưu Hải thấy hơi chột dạ.


Thế là ông vội vàng cáo lui. Còn nấn ná tại đây, lương tâm ông chịu không nổi.


Nhìn bóng Lưu Hải xa dần, Tiêu Yến Ninh ủ rũ cúi đầu, lặng lẽ về phòng.


Tần Quý phi vốn đang buồn bực, nghe tin Tiêu Yến Ninh mai phải đi học, nàng chẳng còn tâm tư đâu mà buồn nữa, dồn hết tâm sức vào hắn.


Nghĩ đến Lương Tĩnh, Tần Quý phi không khỏi khó chịu. Nàng đã nhờ nhà họ Tần chọn bạn đọc cho Tiêu Yến Ninh, nhưng vì hắn cứ một mực không muốn học, hai mực chẳng hứng thú với sách vở, nàng còn chưa kịp bẩm báo Hoàng thượng.


Ai ngờ, chỉ một buổi yến tiệc ăn mừng, Hoàng thượng đã chọn Lương Tĩnh làm bạn đọc cho hắn.


Tần Quý phi không phải có ác cảm đặc biệt với Lương Tĩnh. Chỉ là mỗi khi Tiêu Yến Ninh đứng cạnh y, người ta lại nhớ đến chuyện ở yến tiệc hôm đó. Hai kẻ đầu sỏ gây họa!


Nghĩ đến đây, Tần Quý phi đau đầu muốn phát bệnh.


Nhưng dù nàng có thích hay không, việc này Hoàng thượng đã công khai quyết định, không thể thay đổi.


Dù Tiêu Yến Ninh nghĩ gì đi nữa, hắn cũng phải đến thư phòng đọc sách.



---


Giờ Dần, Nghiên Hỉ hầu hạ Tiêu Yến Ninh rời giường.


Hắn hé một mắt nhìn trời, chẳng thèm liếc Nghiên Hỉ, kéo chăn trùm kín mít mà ngủ tiếp.


Nghiên Hỉ nhìn hắn, suýt khóc: "Thất hoàng tử, không dậy là trễ mất!"


Tiêu Yến Ninh giả điếc.


Lúc này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng, rồi giọng Lạc Mi cất lên: "Thất hoàng tử, Quý phi nương nương nói, nếu ngài không dậy cũng được, cứ để Nghiên Hỉ mang cả chăn đưa ngài đi. Hôm nay là ngày đầu ngài đến thư phòng đọc sách, nương nương bảo, dù có bò cũng phải bò đến, tuyệt đối không được trễ giờ!"


Tiêu Yến Ninh: "..." Có cần tàn nhẫn đến vậy không?


Hắn lật chăn, để người hầu hạ mặc quần áo. Lối sống xa hoa này, lúc mới bắt đầu hắn còn ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, giờ thì đã quen rồi.


Mặc quần áo, rửa mặt xong, Tiêu Yến Ninh bước ra cửa điện, thấy Lương Tĩnh đã đến.


Lương Tĩnh đứng ở cửa, dáng người nhỏ bé, mắt còn vương chút hoảng sợ, nhưng vẫn đứng vững vàng.


"Ngươi đến khi nào? Sao không vào?" Nhìn củ cải nhỏ bé hơn mình, Tiêu Yến Ninh thoáng áy náy.


Hắn đâu phải kẻ thích bạc đãi trẻ con. Hắn thật sự không biết Lương Tĩnh nãy giờ đang đứng đợi ngoài cửa đợi mình, để một đứa trẻ đứng chờ thế này, lương tâm hắn bất an.


"Sau này nếu đến sớm, cứ vào trong đợi, trong đó có điểm tâm." Tiêu Yến Ninh bước đến trước Lương Tĩnh, nói.


Lương Tĩnh nhìn hắn, suýt khóc. Lần đầu một mình đến nơi xa lạ, chẳng ai quen biết. Người xung quanh không nói chuyện, cũng không hề cười với y.


Khi được đưa vào cung, phụ thân và ca ca cứ dặn đi dặn lại là phải ngoan ngoãn.


Y gật đầu lia lịa, nhưng vẫn sợ. Cung điện trong bóng tối như con thú khổng lồ nuốt người, nhưng y không được khóc.


Giờ gặp được người quen – đúng vậy, Tiêu Yến Ninh từng cãi nhau với y chính là người quen – Lương Tĩnh rưng rưng hai giọt lệ, nắm vạt áo hắn, lí nhí nói gì đó.


Tiêu Yến Ninh không nghe rõ, hỏi: "Cái gì?"



Lương Tĩnh hơi nâng giọng: "Ta muốn đi tiểu."


Tiêu Yến Ninh: "..."


Hắn thầm chửi một tiếng, rồi trấn tĩnh: "Ta bảo Nghiên Hỉ dẫn ngươi đi."


"Ta không muốn." Lương Tĩnh nắm chặt vạt áo hắn, không buông. Y không quen Nghiên Hỉ, bước chân ngắn ngủn nhích sát Tiêu Yến Ninh, ngẩng đôi mắt ngấn lệ, bướng bỉnh nhìn hắn, sâu trong mắt là nỗi sợ không giấu nổi.


Tiêu Yến Ninh quen đóng vai trẻ con, giờ thấy một đứa trẻ thực thụ đang tủi thân, cũng thấy hơi đáng yêu. Nhìn cậu bé kìm nước mắt, hắn thầm thở dài.


Hắn hiểu Lương Tĩnh, mới bé tí thế đã vào cung, sợ hãi, căng thẳng là điều khó tránh.


Cũng vừa lúc hắn muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, thế là dẫn Lương Tĩnh đến nhà xí luôn.


Lương Tĩnh nhanh chóng xong việc.


Thấy Tiêu Yến Ninh chưa có động tĩnh gì, Lương Tĩnh tò mò, thẳng thắn: "Ngươi tiểu không ra hả?"


Tiêu Yến Ninh: "..."


Hắn sốc. Tình bạn giữa lũ trẻ năm tuổi thẳng thắn thế sao? Hắn không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu.


Hắn định mở miệng, Lương Tĩnh lại thành khẩn: "Hay là ta thổi phù phù cho ngươi..."


Mỗi lần tiểu không ra, ca ca y đều thổi phù phù bên cạnh.


Tiêu Yến Ninh: "..." Trời ơi, sao hắn không phải trẻ con thật sự chứ!


Hắn ngượng muốn chết!


Thấy Lương Tĩnh chu miệng, Tiêu Yến Ninh lao tới bịt miệng y, kéo y ra ném vào lòng Nghiên Hỉ.


Hắn tức tối: "Trông hắn cho kỹ!"


Lương Tĩnh: "..." Y chớp chớp đôi mắt to tròn, không hiểu sao Tiêu Yến Ninh lại giận.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 35
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...