Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 220: Ngoại truyện hiện đại (8)


Tiêu Yến Ninh ngẩng đầu, thấy Lương Tĩnh chăm chú nhìn nét chữ của mình, khóe môi y khẽ cong, ánh mắt sâu thẳm, như xuyên qua thời gian lấp lánh, trở về một dĩ vãng xa xôi. Cậu khẽ mím môi. Biểu cảm này, cậu đã từng thấy trên gương mặt Lương Tĩnh không ít lần – một vẻ vừa vui mừng, vừa mang chút hoài niệm khó tả.


Lương Tĩnh ngẩng lên, mắt lấp lánh ý cười, giọng chân thành: "Chữ cậu đẹp thật."


Tiêu Yến Ninh lảng mắt, khô khan đáp: "Cũng không đẹp lắm đâu, chỉ là luyện nhiều thôi."


Lương Tĩnh thở dài: "Tôi cũng luyện bao nhiêu năm, vậy mà vẫn chẳng ra gì."


Tiêu Yến Ninh định an ủi, nhưng y đã tự điều chỉnh tâm trạng, cười nói: "May mà giờ đã khá hơn trước. Tôi không có khiếu ở khoản này, nên như thế đã mãn nguyện rồi."


Tiêu Yến Ninh: "..." Cậu phục Lương Tĩnh ở điểm này. Dù ở hoàn cảnh nào, Lương Tĩnh lúc nào cũng giữ được tinh thần lạc quan hiếm có như thế.


Hồi mới quen, Tiêu Yến Ninh từng có lúc bối rối, chẳng biết đối diện Lương Tĩnh thế nào. Tiêu Giác và Tần Khê đối xử với cậu tốt đến lạ, bất kể là vì "Tiểu Thất" trong lời họ hay vì thương cảm cậu, họ thực sự xem cậu như con ruột mà yêu thương, thậm chí còn tốt với cậu hơn cả Lương Tĩnh. 


Thời gian ấy, cậu vừa lo lắng vừa sợ hãi. Cậu sợ Lương Tĩnh nghĩ rằng mình cướp mất hạnh phúc vốn thuộc về y, sợ y sẽ nói những lời khó nghe. 


Nhưng Lương Tĩnh thì ngược lại, hào phóng đến mức chỉ muốn đem hết những gì tốt đẹp nhất dâng cho cậu. 


Lúc đó, Tiêu Yến Ninh thật sự nghĩ rằng việc y học hành không giỏi chắc liên quan đến cái đầu hơi "ngố". Cậu không muốn sau này vì những chuyện này mà hai người trở mặt, nên từng cố ý dò hỏi Lương Tĩnh, rằng Tiêu Giác và Tần Khê đối tốt với mình, liệu y có thấy khó chịu không.


Khi ấy, cậu nghĩ, nếu sự hiện diện của mình khiến Lương Tĩnh không vui, cậu sẽ giữ khoảng cách với gia đình này. Với Tiêu Giác và Tần Khê, cậu vốn chỉ là người xa lạ. Dù thế nào đi nữa, cậu không thể chiếm tổ của người khác. 


Cảm giác không được yêu thương, cậu hiểu quá rõ. Nếu Lương Tĩnh vốn có một gia đình hạnh phúc mà vì cậu xuất hiện lại trở nên buồn bã, thì cậu không nên ở đây. Dù cậu rất khao khát hơi ấm này, nhưng không thể để người khác đau lòng.


Tiêu Yến Ninh đã nghĩ rất nhiều, chuẩn bị sẵn tâm lý cho kết cục tệ nhất. Nhưng Lương Tĩnh chỉ nhìn cậu, rồi đáp: "Họ đối tốt với cậu, tôi làm sao mà khó chịu được." 


Nếu không có Tiêu Yến Ninh, Tiêu Giác và Tần Khê chắc còn chẳng thèm nhìn y lấy một cái, khó chịu gì nổi.


Tiêu Yến Ninh xứng đáng có được điều này.



Thấy cậu ngẩn ra, Lương Tĩnh thề thốt: "Không chỉ họ, tớ cũng sẽ đối tốt với cậu, tuyệt đối không để ai bắt nạt cậu đâu." Nghĩ đến những ngày tháng khó khăn cậu từng trải qua, Lương Tĩnh chỉ ước mình lớn lên trong một đêm, để mang những thứ tốt nhất đặt trước mặt cậu.


Tiêu Yến Ninh nhìn y, lòng đầy phức tạp. Cậu chắc chắn rồi, Lương Tĩnh học kém quả nhiên là vì đầu óc có vấn đề. Người khác chắc đã tìm mọi cách để đá bay kẻ cướp mất tình thương của mình, vậy mà y không những chẳng chút ghen tị, còn muốn che chở cho cậu. Y nghĩ cậu là con thỏ trắng ngây thơ không biết gì sao?


Cậu có chút ác ý, hỏi: "Nếu họ chỉ thích tôi, không cần cậu nữa thì sao?"


Lương Tĩnh cười: "Dù có tôi hay không, họ vẫn sẽ thích cậu."


Cậu sững sờ, chẳng biết nói gì.


Từ hôm đó, Tiêu Yến Ninh để ý đến Lương Tĩnh nhiều hơn. Chẳng còn cách nào khác, người ngốc quá, nếu không trông chừng, sẽ bị kẻ khác lừa mất.


Sau này, Tiêu Yến Ninh đem câu chuyện ấy kể lại cho Tiêu Giác và Tần Khê nghe, dưới dạng một câu đùa. Cậu không rõ vì sao mình làm thế, có lẽ vì sự quan tâm bất ngờ khiến cậu hoang mang, luôn muốn họ vạch ra một ranh giới để cậu biết cách ứng xử. 


Tiêu Giác và Tần Khê nghe xong, liếc nhau một cái. Tâm tư của cậu, sao qua nổi mắt họ. Nhìn một thiếu niên còn chưa lớn đã lo lắng những chuyện này, Tiêu Giác không biết lòng mình là cảm giác gì, còn Tần Khê thì xót xa. 


Ở tuổi này, Tiểu Thất của nàng đáng ra chỉ cần sống vô tư, lo ăn lo chơi, chứ đâu phải nghĩ ngợi nhiều đến thế.


Tần Khê kìm lòng, mỉm cười nhìn cậu, bảo rằng Lương Tĩnh không được thông minh cho lắm, sau này cậu phải trông chừng y nhiều hơn, để họ yên tâm. 


Lương Tĩnh ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa phụ họa.


Nghĩ về chuyện cũ, nhìn người trước mặt, Tiêu Yến Ninh thật không biết nói gì. 


Bao năm qua, Lương Tĩnh đúng như lời y từng nói, luôn đối tốt với cậu. Đôi khi, cậu còn có ảo giác, cả ba người này dường như chỉ vì cậu mà xuất hiện.


Lương Tĩnh nhìn cậu đang ngẩn ngơ, khóe môi khẽ cong. Nhờ lợi thế tuổi tác, y hiểu cậu quá rõ. Chỉ cần cậu khẽ cau mày, y đã biết cậu đang nghĩ gì. 


Tiêu Yến Ninh luôn nghĩ mình nhận được quá nhiều, nhưng với y, những thứ ấy vẫn chưa đủ. Cậu xứng đáng với mọi kỳ trân dị bảo trên đời, xứng đáng được yêu thương, được trân trọng.


Thấy Lương Tĩnh cứ nhìn mình cười, Tiêu Yến Ninh bỗng thấy căng thẳng: "Tôi... tôi đi làm bài tập đây."



Lương Tĩnh: "Tôi cũng đi đây."


Cậu "ồ" một tiếng khô khốc, lòng thấy lạ lùng. Khi Lương Tĩnh ở bên, cậu thấy không tự nhiên, nhưng nếu y đi thật rồi, cậu lại không vui. 


Lương Tĩnh nhìn cậu, mỉm cười. Y nhớ đến một câu: Kẻ được yêu chiều luôn có quyền tự cao. Trước đây, y từng là người được yêu chiều. Giờ đây, y muốn cậu trở thành người ấy. 


Ở bên y, Tiêu Yến Ninh mãi mãi có đặc quyền. Những gì cậu muốn, những gì cậu thích, Lương Tĩnh sẽ dốc lòng mang đến.


Y biết Tiêu Yến Ninh là viên ngọc quý, dù tạm thời bị bụi che mờ ánh sáng, nhưng bụi ấy sớm muộn sẽ bị thổi tan, để lộ vẻ rực rỡ vốn có. Viên ngọc ấy chắc chắn sẽ khiến người ta thèm muốn. 


Lương Tĩnh lo lắng, sợ một ngày viên ngọc ấy không còn thuộc về mình. 


Nhưng lo thì lo, y không muốn cậu mãi bị bụi che phủ. Y mong cậu luôn tỏa sáng, đứng giữa muôn người, trở thành niềm ngưỡng mộ của tất cả. 


Và y cũng tự tin, dù thời gian có đổi thay, chỉ cần y ở đây, viên ngọc ấy sẽ mãi mãi là của y.


---


Học sinh cấp ba đã trưởng thành hơn nhiều. Ngoài học hành, những rung động mơ hồ bắt đầu lan tỏa trong trường. Ở tuổi này, họ táo bạo, nhiệt huyết, có thể vì áp lực học hành muốn xả hơi, hoặc chỉ muốn mượn cớ nói lời lòng mình. Tháng cuối lớp 12, nhiều người hô vang khẩu hiệu "thanh xuân không để lại tiếc nuối", bắt đầu tỏ tình.


Hành động này như lây lan, nhanh chóng bùng nổ ở khắp các trường. Thành công thì cùng nhau cười lớn, hẹn ước mục tiêu chung. Thất bại cũng chẳng tiếc, xem như một nét vẽ trong bức tranh thanh xuân.


Tiêu Yến Ninh dáng vẻ nổi bật, đứng đó như một bức tranh thủy mặc thanh tao. 


Người muốn tỏ tình với cậu không ít, nhưng ngoài học hành, mắt cậu chẳng chứa nổi thứ gì khác. Hơn nữa, cậu luôn giữ khoảng cách, người có ý nhiều, nhưng dám bước tới lại chẳng bao nhiêu. 


Chẳng ai dám trực tiếp tỏ tình, nhưng thời gian đó, sách của cậu đầy những lá thư tình.


Lần đầu thấy thư, cậu nói rõ lòng mình chỉ có sách vở, không để ý đến những chuyện khác. Cậu không mở thư, chẳng vứt đi, cũng không để trên bàn chờ người lấy lại, sợ kẻ khác tò mò mở ra, sẽ làm tổn thương cho người viết.


Cậu bày tỏ thái độ, rồi mang thư về xử lý. Từ đầu đến cuối, cậu chẳng biết ai viết cho mình, hay nội dung là gì.



Có người bảo cậu quá tự chủ, người thì cho rằng cậu làm màu. Cũng có người hỏi, cậu sẽ thích mẫu người như thế nào.


Tiêu Yến Ninh mặt không lộ cảm xúc, trong lòng thầm nghĩ: mình sẽ thích ai? Do tuổi thơ, cậu biết mình không lành lặn trong chuyện tình cảm, thậm chí có phần méo mó và cố chấp. Yêu một người cần có cảm xúc, nhưng cậu thích người chỉ có cậu trong mắt, luôn đặt cậu lên đầu, luôn dành cho cậu sự ngoại lệ đặc biệt.


Cuối tuần ấy, hiếm hoi Lương Tĩnh không tập luyện, sớm đến trường đón cậu về. Thấy Lương Tĩnh, cậu bất giác cười, khí chất lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng. Người chứng kiến cảnh này nghĩ, hóa ra cậu không phải lúc nào cũng chỉ biết học, chỉ là trong trường chưa có người khiến cậu muốn dừng học.


Trên đường về, hai người trò chuyện. Dù tối nào cũng nhắn tin, gặp mặt vẫn có vô vàn chuyện để nói. Chẳng biết sao, câu chuyện nhảy sang vụ tỏ tình "thanh xuân không tiếc nuối". Lương Tĩnh kể trường y cũng có, nói xong liếc cậu một cái.


Tiêu Yến Ninh nhướng mày: "Cười vui thế, nhận thư tình à?"


Lương Tĩnh lắc đầu: "Không, cậu biết tôi không có hứng thú với chuyện này mà."


Tiêu Yến Ninh: "Thế cậu hứng thú với điều gì?"


Lương Tĩnh: "Nhiều lắm. Mọi thứ ở đây tôi đều thấy thú vị."


Tiêu Yến Ninh ậm ừ. "Không có ai muốn tỏ tình sao?"


Lương Tĩnh: "Có chứ."


Cậu định nói gì đó, thì một chiếc xe đạp phía sau vang chuông. Lương Tĩnh thuận thế nắm tay cậu, kéo vào lề đường. Xe đạp đi qua, y vẫn không buông, nhìn cậu, khẽ giơ tay hai người đang đan chặt, nhẹ giọng: "Tôi muốn tỏ tình với cậu. Mình ở bên nhau, được không?"


Tiêu Yến Ninh: "..." Tỏ tình kiểu gì thế này? "Tôi muốn tỏ tình với cậu" là câu quái quỷ gì? Nhưng không hiểu sao cậu lại thấy lời này dễ nghe biết bao.


Hai người cứ thế chậm rãi bước đi. 


Khi trào lưu tỏ tình nổi lên, Lương Tĩnh ở trường bồn chồn không yên, chẳng còn tâm trí tập luyện. Nghĩ đến việc ai đó tỏ tình với Tiêu Yến Ninh, y sốt ruột, ghen tuông, tức giận. Ghen với những người cùng trường Tiêu Yến Ninh, giận mình năm xưa không học tốt để được ở bên cậu mãi.


Đôi khi, y thấy mình như kẻ ti tiện trốn trong bóng tối, miệng nói không sợ ai tranh giành, nhưng trong lòng chẳng chút tự tin. Vậy nên, hôm nay vừa tan học, dù thầy gọi lại tập luyện, y giả vờ không nghe, lao đến đây nhanh nhất có thể. 


Lương Tĩnh vốn dĩ táo bạo, đã là thanh xuân không để lại tiếc nuối, y cũng chẳng muốn để lại tiếc nuối.



Tiêu Yến Ninh nhìn đôi tay đan nhau, ban đầu muốn rút ra theo bản năng, nhưng lại lưu luyến. Dù không nỡ, nhưng lòng cũng hoang mang, lo rằng Tiêu Giác và Tần Khê sẽ buồn vì sự thay đổi trong mối quan hệ này. 


Bao năm qua, cậu gần như chẳng liên lạc với gia đình ruột. Cha cậu từng tìm đến, nhưng Tiêu Giác và Tần Khê đã đứng ra giải quyết. Họ bảo, chuyện của người lớn, trẻ con không cần xen vào, cậu chỉ cần học hành cho tốt, còn lại chẳng phải lo gì cả. 


Tiêu Yến Ninh không biết họ đã thỏa thuận gì, nhưng cậu không còn gặp trở ngại từ gia đình nữa.


Cậu sợ Tiêu Giác và Tần Khê thất vọng. Nhưng cậu cũng không muốn buông tay Lương Tĩnh.


Người mà trong lòng cậu vốn dĩ không có nguyên tắc gì ư? Có, chính là Lương Tĩnh.


Vậy nên, khi Lương Tĩnh đưa tay ra, dù do dự, cậu vẫn không buông.


Cậu nghĩ, thôi thì cứ giấu Tiêu Giác và Tần Khê trước đã. Đợi đến khi cả hai đủ trưởng thành, đủ khả năng gánh vác để họ không phải lo lắng, rồi mới nói cho họ.


 Thế là cậu nhìn Lương Tĩnh, nghiêm túc nói: "Ở bên nhau thì được, nhưng phải giữ bí mật."


Lương Tĩnh: "..."


Lương Tĩnh nghe mà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Y muốn nói, chuyện này làm sao mà giấu nổi. 


Y gặp Tiêu Yến Ninh từ năm cậu mười hai tuổi. Khi ấy, y đã là người lớn. Họ dù từng là đôi lứa thề nguyền sống chết với nhau, nhưng y không phải kẻ cầm thú. Dù không hứa với Tiêu Giác và Tần Khê, y cũng không bao giờ có tâm tư nghĩ đến chuyện tình cảm khi cậu mới mười hai, mười ba. 


Giờ cả hai đã trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình, y mới dám thả lòng.


Y có nhiều lời muốn nói, nhưng khi nhìn vào mắt Tiêu Yến Ninh, y chỉ gật đầu.


Cũng không còn cách nào, Tiêu Giác và Tần Khê vốn chẳng phản đối chuyện họ ở bên nhau.


Thôi thì cứ để Tiêu Yến Ninh tự nhận ra vậy.


Cũng tốt thôi, vì kỳ thi chỉ còn một tháng. Tháng này, cứ tập trung học hành, không nên quá thoải mái. Đợi thi xong, nói đến chuyện này cũng không muộn.


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 220: Ngoại truyện hiện đại (8)
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...