Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 219: Ngoại truyện hiện đại (7)
Sáng hôm sau, Tiêu Yến Ninh tỉnh dậy mới phát hiện điện thoại sắp cạn pin. May mà cậu ngủ nông, trong ký túc có chút động tĩnh là tỉnh ngay. Trong lúc rửa mặt, cậu lặng lẽ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi cắm sạc.
Trường không cho mang điện thoại, nhưng Tiêu Giác và Tần Khê không yên tâm, Lương Tĩnh cũng bảo cậu cứ mang theo. Họ tin cậu có đủ tự chủ, sẽ không bao giờ mang điện thoại vào lớp hay để nó ảnh hưởng đến việc học. Cậu nghe mà tự thấy chẳng dám tự tin đến thế. Không hiểu sao Lương Tĩnh lại tin tưởng cậu có bản lĩnh tự kiềm chế như vậy.
Cậu và Lương Tĩnh nhắn tin qua lại, y từng bảo cậu ngủ sớm kẻo sáng mai không dậy nổi. Nhưng khi cậu nói mình không ngủ được, Lương Tĩnh lập tức bỏ hết mọi nguyên tắc, cứ thế trò chuyện cùng cậu tới khuya.
Tiêu Yến Ninh hơi thích sự nuông chiều này của y. Cậu mơ hồ cảm thấy, nếu cậu bảo với Lương Tĩnh rằng không muốn ở lại trường, y chắc chắn sẽ lao đến cổng trường nhanh như chớp, gọi cậu trốn về.
Dĩ nhiên, cậu chẳng bao giờ làm thế, vì như vậy thì quá tùy hứng. Nhưng chỉ nghĩ đến việc Lương Tĩnh sẵn sàng vì một lời của cậu mà làm vậy, lòng cậu đã rộn ràng khó tả. Có một người bạn, người thân luôn hết lòng vì mình như thế, đúng là điều may mắn và tuyệt diệu.
Lương Tĩnh không biết Tiêu Yến Ninh đang nghĩ gì, vẫn nhắn tin bảo vài ngày nữa y cũng khai giảng. May mà chương trình học của Lương Tĩnh nhẹ nhàng hơn cậu, nên khi ổn định ở trường, y sẽ tranh thủ đến thăm cậu.
Nói xong, y lại bắt đầu "bài ca dặn dò", bảo cậu đừng kén ăn ở trường, cứ ăn no bụng trước đã, cuối tuần muốn ăn gì thì ăn.
Nhìn những dòng tin nhắn ấy, cậu thầm nghĩ, mình có bao giờ kén ăn đâu. Nhưng rồi cậu hơi ngượng, nhớ lại trước đây, chỉ cần no là được, dù chỉ là cái bánh bao. Kể từ khi gặp Tiêu Giác và Tần Khê, bàn ăn lúc nào cũng đầy món cậu thích. Lương Tĩnh cũng thế, mỗi lần ăn ngoài, y luôn gọi đúng món hợp khẩu vị cậu. Cậu chẳng bao giờ bộc lộ sở thích, vậy mà chẳng hiểu sao họ lại biết được hết.
Đến cuối tuần đầu tiên, khi ra cổng trường thấy Lương Tĩnh đứng đợi, lòng cậu bỗng dưng cảm thấy xót xa. Lần đầu tiên, cậu thấy thời gian trôi thật chậm chạp. Một tuần vẫn từng ấy ngày, nhưng lần này sao cảm giác lại dài lê thê đến thế.
Thấy cậu, Lương Tĩnh nở nụ cười rạng rỡ. Cậu đành gác lại mọi suy nghĩ, bước nhanh về phía y.
Tiêu Giác và Tần Khê đã chuẩn bị sẵn bữa cơm ở nhà. Nhìn hai đứa, Tần Khê xót xa bảo: "Gầy đi rồi."
Tiêu Yến Ninh: "..." Cậu vừa cân ở trường, chẳng gầy chút nào. Còn Lương Tĩnh, ngày nào cũng tập luyện, ăn nhiều, chẳng bao giờ sụt cân, chỉ săn chắc hơn. Nhưng có lẽ trong mắt người lớn, trẻ con lúc nào cũng gầy.
Lúc ăn, Tần Khê gắp thức ăn lia lịa vào bát hai đứa, chất đầy như núi. Cậu không thích lãng phí, nhìn bát cơm mà thấy như ăn mãi không hết.
Cuối cùng, Tiêu Giác không chịu nổi nữa: "Thôi đủ rồi, gắp nữa tụi nó ăn không nổi đâu."
Cậu và Lương Tĩnh nhân cơ hội nói mình no rồi. Tần Khê mỉm cười, gắp hết thức ăn thừa trong đĩa sang cho Tiêu Giác, giọng dịu dàng: "Để đến bữa sau là thành đồ thừa, ăn đồ thừa không tốt."
Tiêu Giác: "..." Ăn đồ thừa không tốt, nhưng cũng đâu thể bắt ngài ăn hết. Bụng ngài chỉ có chút xíu thôi! Nhưng ngài chỉ liếc nàng, lặng lẽ ăn tiếp.
Vừa ăn, ngài vừa thầm lẩm bẩm, cũng may là ở đây. Nếu ở Đại Tề, Tần Khê có mười lá gan cũng chẳng dám đối xử với ngài thế này. Nhưng nghĩ lại, sống ở thời đại nào thì phải thích nghi với thời đại đó. Nhớ về Đại Tề cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ngài hiểu rõ, cứ ôm khư khư thân phận hoàng đế, đời này chẳng thể sống vui vẻ được.
Tần Khê nhìn ngài, khẽ nhướng mày.
---
Tiêu Yến Ninh mất khá lâu để quen với việc không có Lương Tĩnh bên cạnh. Cậu đã quen mỗi sáng mở mắt là thấy y đầu tiên, quen cùng nhau ăn cơm, quen cùng đi bộ sau giờ học, cùng bàn luận bài vở. Từng khoảnh khắc bên nhau đã thấm sâu vào xương tủy. Vậy nên, thích nghi với cuộc sống một mình chẳng dễ chút nào.
May mà cậu đủ kiên định, dù khó khăn, vẫn thích nghi được.
Ngày tháng trôi qua, ngoài việc đắm mình trong học tập, đôi khi cậu chợt ngẩn ngơ, cảm giác mọi thứ như một giấc mộng. Mỗi lần nghĩ thế, cậu lén véo mình một cái.
Cậu cũng tự thấy hành động này hơi ngốc, may mà chỉ thỉnh thoảng, rất thỉnh thoảng, cậu mới làm thế.
Năm lớp 10 là nhẹ nhàng nhất trong số ba năm cấp ba. Lên lớp 11, mọi người rõ ràng căng thẳng hơn. Người thì tham gia các cuộc thi, người chuẩn bị du học, còn đa số dồn sức cho kỳ thi lớp 12.
Dù bận thế nào, cuối tuần cậu và Lương Tĩnh vẫn về với Tiêu Giác và Tần Khê. Nhưng khi Lương Tĩnh tăng cường tập luyện, lịch trình thất thường, chẳng còn như trước, đôi khi phải dùng cả ngày thứ Bảy để tập. Thời gian hai người bên nhau vì thế mà ít đi.
Biết Lương Tĩnh đang nỗ lực vì tương lai, cậu vẫn không khỏi buồn bã. Cậu biết tâm trạng này không đúng, nên vẫn kiềm chế được, nghĩ rằng căng thẳng bây giờ là để sau này cuộc sống thảnh thơi hơn. Lên đại học, học hành nhẹ nhàng hơn, họ sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau.
Thứ Bảy ấy cũng vậy. Ăn sáng xong, Lương Tĩnh vội vã rời đi. Tiêu Yến Ninh nhìn y đi, chậm rãi ăn sáng.
Tiêu Giác liếc cậu, ngáp dài, uể oải bảo đêm qua ngài tra tài liệu khuya quá, phải ngủ một lát. Tần Khê thì bận với cuốn sách sắp xuất bản và việc theo đoàn phim, giờ phải đi làm việc.
Tiêu Yến Ninh hiện tại cũng rảnh rỗi, nên quyết định đi tìm Lương Tĩnh.
Đợi cậu đi rồi, Tiêu Giác lập tức hết buồn ngủ, Tần Khê cũng chẳng còn bận. Hai người đứng bên cửa sổ, thò đầu nhìn cậu rời đi. Tiêu Giác bĩu môi, Tần Khê huých ngài: "Vẻ mặt gì thế?"
Tiêu Giác hừ: "Bài tập chưa làm mà..."
Tần Khê: "Thế anh đuổi theo kéo nó về đi?"
Tiêu Giác: "Thôi, cứ để đó."
Ban đầu, ngài và nàng từng bàn bạc nghiêm túc xem có nên tách Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh ra không, vì kiếp trước hai đứa dính nhau khiến người ta phát bực. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, họ đành thôi. Tiêu Yến Ninh ở đây như cây cải trắng đáng thương, lòng đầy phòng bị, chỉ trước mặt họ mới thả lỏng. Chưa kể Lương Tĩnh đối xử tốt với cậu, cậu ở bên y cũng thoải mái. Thôi thì, miễn là cậu vui, muốn thế nào cũng được.
Tiêu Yến Ninh vì những năm tháng đầu đời, tâm trí trưởng thành hơn bạn đồng lứa, luôn biết mình muốn gì. Nhưng giờ, thấy không khí giữa hai đứa có gì đó là lạ, Tiêu Giác lại bứt rứt.
Ở Đại Tề, mọi chuyện vốn cũng đã xong rồi. Bây giờ lại phải chứng kiến "con bò già" Lương Tĩnh sắp "gặm cỏ non" một lần nữa, ngài khó chịu vô cùng.
Tần Khê thì không muốn nghĩ nhiều, vì nghĩ nhiều cũng vô ích. Có những chuyện không đổi được thì cứ để vậy. Miễn bọn trẻ khỏe mạnh, vui vẻ là được.
Lương Tĩnh từng hứa, y sẽ không lợi dụng tuổi tác hay ký ức kiếp trước để thao túng Tiêu Yến Ninh, cũng sẽ không gieo rắc ý nghĩ tình cảm vào cậu ở tuổi còn ngây ngô.
Làm những việc đúng tuổi, nếu vậy mà Tiêu Yến Ninh vẫn động lòng với y, thì đó là duyên trời định.
Tiêu Yến Ninh không biết hai người đang nghĩ gì, vui vẻ đến trường Lương Tĩnh. Y đang khởi động cùng bạn, xung quanh còn có người cổ vũ. Thấy người ta đưa nước cho cả đội, ai cũng nhận, riêng Lương Tĩnh thì lùi lại, chỉ vào cốc nước mình tự mang.
Người đưa nước hơi thất vọng, nhưng Lương Tĩnh chẳng hề hay biết, cầm cốc mình uống. Cốc của y giống hệt cốc của cậu, chỉ khác màu.
Nhìn Lương Tĩnh, Tiêu Yến Ninh bất giác nhớ đến những hành động "quý ông" của y. Lương Tĩnh đôi khi lịch thiệp đến cổ hủ, không bao giờ nói chuyện riêng với con gái, cũng chẳng nhìn họ chằm chằm. Hồi lớp 9, lớp có người yêu sớm, Tiêu Yến Ninh vốn chẳng bận tâm với vấn đề này, nhưng Lương Tĩnh thì lại có chút lơ đãng.
Cậu tưởng y có tâm sự, ai ngờ y nghiêm túc bảo phải học cho tốt, không thể đắm chìm vào yêu đương, lúc nói tai còn đỏ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Yến Ninh khẽ mím môi.
Lương Tĩnh đặt cốc xuống, nhìn thấy cậu, mắt sáng lên, bước nhanh tới: "Tới lúc nào thế?"
Cậu: "Mới tới."
Y cười rạng rỡ: "Chờ chút nha, đợi tập xong, tụi mình cùng về."
Tiêu Yến Ninh gật đầu, chút không vui trong lòng tan biến nhờ thái độ của đối phương. Cậu ngồi đợi hai tiếng.
Lương Tĩnh thích bóng rổ, bóng đá, và đủ thứ môn thể thao khác, tràn đầy sức sống. Cậu nhớ ở Đại Tề, hai người từng xem các tân khoa tiến sĩ thi đấu đá cầu. Nghĩ đến cảnh xưa và bóng đá bây giờ, Lương Tĩnh nở nụ cười rạng rỡ.
Tiêu Yến Ninh thấy y cười, bèn hỏi: "Sao vui thế?"
Lương Tĩnh: "Nghĩ đến vài chuyện, thì thấy vui thôi."
Cậu bình thản: "Nghĩ gì thế?"
Lương Tĩnh không thích giấu giếm cậu, nhưng có vài chuyện khó nói, bèn đáp bâng quơ: "Chuyện đá bóng thôi."
Cậu ừ một tiếng.
Lương Tĩnh: "Còn sớm, về tắm xong, mình đi xem phim nhé."
Tiêu Yến Ninh: "Được." Đống bài tập ở nhà, với tốc độ của cậu, xem phim xong về làm vẫn kịp.
Họ xem một bộ phim hài. Tiêu Yến Ninh vốn ít cười, nhưng Lương Tĩnh thì cười rất dễ. Khi y bật cười vì một cảnh phim, khóe môi Tiêu Yến Ninh cũng cong lên.
Bộ phim trôi qua thật vui vẻ.
Xem phim xong, Tiêu Giác và Tần Khê nhắn cả hai tự lo bữa tối vì hai người bận việc. Cậu và Lương Tĩnh ăn ngoài, rồi về nhà.
Tiêu Yến Ninh lấy giấy bút ra luyện chữ – thói quen bao năm. Lương Tĩnh nhìn nét chữ của cậu, lòng bỗng dâng cảm giác khó tả.
Chữ Tiêu Yến Ninh rất đẹp, nét bút sắc sảo, mạnh mẽ. Y rất quen thuộc nét chữ này. Ở Đại Tề, trên biển hiệu nhà Tống trạch, trong các bức thư họa, y từng thấy nhiều. Đó là chữ của hoàng đế Tiêu Yến Ninh. Y từng tò mò, sao hắn viết đẹp vậy mà trước mặt người khác lại viết nguệch ngoạc. Chắc là vì ở vị trí ấy, chẳng cần phô trương. Sau này, nét chữ đã định hình, chẳng cần thay đổi.
Tiêu Giác từng cảm thán, bảo rằng nếu ngài và Tần Khê nuôi Tiểu Thất, chắc chắn cậu sẽ giỏi cả đọc sách lẫn viết chữ. Nhưng hồi đó, họ quá mềm lòng, không nỡ nghiêm khắc với Tiểu Thất, nên cậu có phần thua kém.
Ngài im lặng thật lâu rồi mới nói tiếp — nhưng nếu phải chọn, thì thà rằng cậu mãi chẳng thích đọc sách, cũng đừng viết được chữ đẹp làm gì.
Tần Khê nghe vậy, mắt cay xè, lặng lẽ sai người mang đến đủ thứ quý tốt, nói là để bồi bổ cho Tiêu Yến Ninh.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 219: Ngoại truyện hiện đại (7)
10.0/10 từ 45 lượt.
