Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 218: Ngoại truyện hiện đại (6)
Nhờ Tiêu Giác và Tần Khê bảo vệ con cái, suốt những năm cấp hai sau đó, Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh êm ả lạ thường.
Tốt nghiệp cấp hai, cậu thi đỗ trường trung học tốt nhất địa phương với thành tích xuất sắc. Lương Tĩnh nền tảng yếu hơn, nhưng đi theo con đường tuyển sinh đặc cách môn thể thao, điểm số thấp hơn học sinh thường. Cuối cùng, y không học cùng trường với cậu, nhưng hai trường cũng gần nhau.
Ba năm cấp hai, Tiêu Yến Ninh không cầnphải đi làm thêm nữa. Có Tiêu Giác và Tần Khê, cậu không bao giờ lo đói, cũng chẳng phải bận tâm chuyện sinh hoạt, nhờ vậy tiết kiệm được nhiều thời gian để học. Thêm khoản tiền từ cha cậu và những phong bao Tiêu Giác, Tần Khê tặng mỗi dịp sinh nhật, Tết, cậu đủ dùng cho năm đầu cấp ba.
Khi có kết quả, Tiêu Giác và Tần Khê cảm thán, nếu không có cậu, Lương Tĩnh e là chẳng thi nổi cấp ba, chắc chỉ đi làm công nhân khuân gạch. Theo giá thị trường gia sư, đó là cả một khoản lớn, nếu cậu không chịu nhận tiền, sẽ khiến họ áy náy lắm. Họ bảo họ cũng chẳng dám nhờ cậu kèm Lương Tĩnh nữa.
Nghe vậy, Tiêu Yến Ninh chỉ mỉm cười. Tiêu Giác và Tần Khê cứ thích dùng chiêu này "chặn họng" cậu suốt ba năm qua. Ba năm ấy, Lương Tĩnh gần như ngày nào cũng ăn cùng cậu. Kỳ nghỉ, họ gọi cậu đến nhà kèm cặp y, rồi lo cả ba bữa cho cậu.
Tính ra tiền, ba bữa ăn và chỗ ở họ cho cậu, đâu thể so với những buổi học dạy kèm kia.
Đôi khi cậu cũng thấy lạ. Một đứa trẻ không được cha mẹ mong đợi, yêu thương như cậu, sao lại tìm thấy tình thương của cha mẹ ở người khác.
Ban đầu, Tiêu Giác và Tần Khê gọi cậu là "Tiểu Thất". Không biết từ khi nào, họ bắt đầu gọi tên cậu: Yến Ninh, Tiêu Yến Ninh.
Mỗi lần nghe họ gọi tên mình, lòng cậu khẽ run lên. Cậu thầm nghĩ, giá mà mình thật sự là Tiểu Thất của họ. Không chỉ vì cậu cảm nhận được tình thân từ họ, mà quan trọng hơn, hai người tốt như vậy, lại từng chịu nỗi đau mất con, cậu thật lòng mong họ có một gia đình hạnh phúc.
Mùa hè ấy, Tiêu Giác và Tần Khê xem một căn nhà gần trường của cậu và Lương Tĩnh. Theo lời họ, cấp ba áp lực lớn, lại đang tuổi lớn, cuối tuần phải về nhà tẩm bổ. Cơm căng tin TSo ngon bằng cơm nhà.
Lương Tĩnh gật đầu lia lịa: "Đúng thế, cơm nhà ngon hơn nhiều."
Tiêu Yến Ninh khó khăn lắm mới được họ vỗ béo mà mũm mĩm lên, nếu ăn cơm trường mãi, chắc sẽ gầy đi mất. Như vậy không tốt.
Tiêu Giác liếc cậu, cười bảo: "Quan trọng là có hai đứa, nhà mới rộn ràng. Không thì lạnh lẽo lắm."
Lời này khiến cậu chẳng thốt nổi lời phản đối.
Ngài hào hứng nói tiếp: "Hiếm lắm mới được nghỉ, rảnh rỗi vài ngày, ta dẫn con đi dạo chợ đồ cổ xem."
Sau đó, ngài bắt đầu lấn sân sang ngành buôn đồ cổ. Ngài từng thấy nhiều bảo vật, mắt nhìn sắc sảo, món lớn món nhỏ chẳng bao giờ chọn sai.
Còn Tần Khê, nàng bắt đầu những ngày tháng rực rỡ sắc màu. Ban đầu, nàng chẳng biết mình nên làm gì, đây là thời đại hoàn toàn khác Đại Tề. Nhưng thời đại này thật đặc biệt, mỗi lần thấy người qua lại trên phố, nàng đều thấy lòng mình rộn ràng.
Nàng quen sống áo đưa tận tay, cơm dâng tận miệng, nhưng vẫn bước ra bước đầu tiên. Nàng muốn lưu lại dấu ấn của mình.
Sau khi tìm hiểu xã hội này, nàng bắt đầu vẽ lại những bộ y phục cổ xưa đã được cải tiến, viết kịch bản dựa trên cuộc sống ở Đại Tề, và cả thiết kế trang sức. Ban đầu, mọi thứ đều khó khăn, nhưng nàng không nản. Nàng cũng yêu thích công việc này.
Vì y phục nàng vẽ, kịch bản nàng viết đều rất tinh tế, dần dà, nàng nổi danh trong giới. Năm trước, nàng còn tham gia một dự án với tư cách là người hướng dẫn lễ nghi và thiết kế trang phục cho một bộ phim lịch sử lớn.
Tiêu Giác từng làm hoàng đế, không thích phim trường, thấy mọi người trong đó thật lố bịch. Nhưng ngài không ngăn Tần Khê làm điều nàng thích.
Thế nên ngài được chứng kiến một Tần Khê hoàn toàn khác. Ở đây, nàng không còn bị trói buộc, không cần dè dặt vì gia tộc, chẳng lo nói sai. Nàng xinh đẹp, rạng rỡ, lấp lánh.
Không phải không có người mời nàng vào giới giải trí, nhưng nàng đều từ chối. Cũng có người từng bày tỏ tâm ý, nàng vẫn từ chối. Thật ra, Tiêu Giác hơi không chịu nổi chuyện này. Ngài còn sống sờ sờ đây, vậy mà có kẻ đã dám đào góc tường!
Cậu và Lương Tĩnh nhìn nhau, gật đầu lia lịa.
Tần Khê liếc ngài: "Ăn cơm mà cũng không bịt nổi miệng anh."
Tiêu Giác ấm ức, cắn mạnh miếng sườn, như thể đó là thịt của kẻ kia.
Cậu và Lương Tĩnh cúi đầu ăn, chẳng dám chen lời.
---
Tiêu Yến Ninh khai giảng sớm hơn, Lương Tĩnh bèn tiễn cậu đến trường. Cậu định bảo mình tự đi được, nhưng y lại buồn bã đáp: "Chúng ta chưa từng xa nhau."
Nghe y nói, lòng cậu cũng hơi hụt hẫng. Lương Tĩnh thực sự là người hiểu cậu nhất, biết cậu thích gì, ghét gì. Có khi cậu chưa nói, y đã đoán được cậu nghĩ gì.
Đôi lúc, cậu nghĩ Lương Tĩnh như yêu quái trong truyền thuyết, nếu không thì sao có thể hiểu rõ cậu đến vậy.
Ban đầu ở lớp, cậu còn chưa thấy gì. Nhưng đến tối, không còn Lương Tĩnh líu lo bên cạnh, cậu trừng mắt không thể ngủ được.
Hồi cấp hai, giường họ sát nhau, đầu đối đầu, nói mãi không hết chuyện, có khi còn nằm chung giường chơi game. Giờ thiếu người quen thuộc, mọi thứ bỗng trống trải.
Cậu lấy điện thoại, nhìn giờ, muốn gọi cho Lương Tĩnh, nhưng do dự mãi, vẫn không nhúc nhích.
Đúng lúc đó, tin nhắn đến. Là Lương Tĩnh, hỏi cậu ngủ chưa.
Cậu đeo tai nghe, đáp chưa.
Lương Tĩnh bảo, đến chỗ lạ chắc chắn không ngủ được... Hai người cứ thế, cậu một câu, y một câu, trò chuyện mãi.
Chẳng biết từ lúc nào, Tiêu Yến Ninh ngủ thiếp đi.
Nhưng trong lòng Tiêu Yến Ninh vẫn hơi không vui. Giá mà cậu giỏi hơn chút nữa, Lương Tĩnh đã có thể học cùng trường với cậu, họ chẳng phải xa nhau lâu thế này.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 218: Ngoại truyện hiện đại (6)
10.0/10 từ 45 lượt.
