Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 217: Ngoại truyện hiện đại (5)


Vừa nghe cậu đồng ý, Tiêu Giác liền thừa thắng xông lên, giọng nói đầy hào hứng: "Vậy tối nay đừng ăn ở trường nữa nhé..." 


Thấy Tiêu Yến Ninh có ý định từ chối, ánh mắt Tiêu Giác từ cậu chuyển sang Lương Tĩnh, giọng điệu trầm trầm mang chút ý tứ: "Dù sao con đã nhận trách nhiệm với nó, sau này e là sẽ hơi nhức đầu đấy."


Tiêu Yến Ninh: "..." 


Nghe ngài nói vậy, cậu bỗng có cảm giác mình vừa tự nguyện nhảy vào một cái hố lửa. Lương Tĩnh chỉ là hơi chậm hiểu trong chuyện học hành, chứ đâu phải người xấu gì. Nói thẳng trước mặt y thế này, e là không hay lắm.


Lo Lương Tĩnh buồn, cậu lén liếc nhìn y. Ai ngờ, khi bốn mắt chạm nhau, Lương Tĩnh chỉ nhe răng cười tươi rói, chẳng chút mây mù trên mặt. Bên cạnh, Tần Khê cũng rạng rỡ niềm vui.


Tiêu Yến Ninh chớp mắt, thôi được rồi, nhà này đúng là có lối suy nghĩ khác người. Tự nhiên cậu muốn rút lại lời đồng ý vừa rồi quá...


Ba con người tinh ranh kia, làm sao không nhìn ra cậu đang nghĩ gì. Tiêu Giác và Tần Khê lập tức dẫn hai đứa trẻ con rời khỏi cổng trường.


Người ta thường nói: Ăn của người, miệng ngại nói. Cầm của người, tay khó làm. Phải đưa cậu đi ăn một bữa thật ngon, đến lúc đó cậu muốn đổi ý cũng khó.


Phải công nhận, cha mẹ hiểu lòng con cái quá rõ. Sau khi được ăn no uống đã, Tiêu Yến Ninh hơi ngượng ngùng, thầm hạ quyết tâm: từ nay, việc học của Lương Tĩnh sẽ do cậu toàn quyền phụ trách.


Nói thật, ban đầu, đây là một nhiệm vụ khá gian nan.


Có không ít lần, cậu chỉ muốn mở hộp sọ của Lương Tĩnh ra xem bên trong rốt cuộc chứa gì. Y rõ ràng là một người bình thường, nói năng, hành xử chẳng có gì đáng chê, theo lời thầy cô thì EQ cao ngất trời. Nhưng trong chuyện học hành, y đúng là rối tinh rối mù. Biểu hiện của y trên bàn học khiến người ta khó mà tin nổi y có trí óc bình thường.


Cậu dám chắc, Lương Tĩnh không hề giả vờ hay cố ý làm vậy. Y biết đỏ mặt, biết ngượng ngùng, còn lén lút cố gắng.


Nhìn phần ăn sáng ngon lành y thường mang đến, Tiêu Yến Ninh chỉ đành dành thêm thời gian kèm cặp y.


Ban đầu, cậu nghĩ đây là việc khó khăn vô cùng. Nhưng ai ngờ, Lương Tĩnh tiến bộ nhanh như gió.


Lương Tĩnh thầm nghĩ, không tiến bộ mới lạ. Tiêu Giác và Tần Khê đã thuê gia sư đủ các môn, bắt đầu dạy lại từ kiến thức tiểu học. Dù có những thứ y vẫn không hiểu, nhưng nhờ học thuộc lòng như cái máy, ít ra y cũng không còn trông như kẻ ngốc nữa.


Hơn nữa, đến một thời đại xa lạ, gặp được Tiêu Yến Ninh là điều tuyệt diệu. Học kiến thức của thời đại này cũng trở thành một trải nghiệm mới mẻ và đáng quý.



Tiêu Giác và Tần Khê thấy Lương Tĩnh tiến bộ, liền cảm kích Tiêu Yến Ninh vô cùng tận, từ đó bao trọn cả ba bữa ăn của cậu.


Tiêu Yến Ninh thoạt đầu từ chối. Cậu chẳng cảm thấy mình có công lớn lao gì, Lương Tĩnh thông minh và chịu khó mới là điều quan trọng nhất.


Tần Khê nghe cậu từ chối, nét mặt như vỡ vụn, liên tục hỏi liệu cậu có chê tay nghề của nàng không. Dĩ nhiên, đồ ăn không phải là nàng nấu, mà nếu thật sự bắt nàng xuống bếp, nàng cũng chẳng làm được, nhưng lúc này chỉ đành nói vậy.


Bị nàng nhìn với đôi mắt long lanh ngấn nước, Tiêu Yến Ninh chẳng thốt nổi lời từ chối nào.


Từ đó, ba con người tinh quái kia lặng lẽ khiến cậu dần xa cách gia đình ruột thịt. Cuối tuần thì khỏi nói, ngay cả kỳ nghỉ, cậu cũng chỉ về nhà vài lần, rồi lại bị họ lấy đủ lý do gọi trở lại. Lý do tiện nhất chính là Lương Tĩnh, bởi y đúng là có vô số vấn đề trong học tập.


Là nhân vật chính, Tiêu Yến Ninh dù thấy mình làm phiền gia đình họ quá, nhưng mỗi lần ý nghĩ ấy vừa nhen nhóm, đã bị Lương Tĩnh khéo léo đánh trống lảng.


Sau vài tháng được chăm sóc tỉ mỉ, cậu mũm mĩm hẳn lên, sắc mặt hồng hào, tươi tắn hơn trước.


Đến kỳ nghỉ đông năm đó, trước Tết, cậu dành phần lớn thời gian kèm Lương Tĩnh học. Gần Tết, cậu mới về nhà.


Lương Tĩnh không muốn cậu đi, nhưng Tiêu Giác và Tần Khê không ngăn ngay. Trong lòng cậu, họ dù sao cũng không phải người thân ruột thịt, Tết mà ở nhà người khác thì sao ổn.


Về đến nhà, cậu mới thấy cả căn nhà trống rỗng, chẳng một bóng người.


Nhìn căn phòng lạnh lẽo, tĩnh lặng, cậu bỗng thấy lòng mình giá buốt. 


Xoa má, cậu tự nhủ, chắc mình bị nhà Lương Tĩnh nuông chiều quá, sinh hư rồi.


Tiêu Giác và Tần Khê đối với cậu thật sự rất tốt.


Trước đây, cậu từng ngưỡng mộ cha mẹ của những bạn học yêu thương con cái hết mực. Giờ đây, cậu tìm thấy sự yêu thương ấy ở Tiêu Giác và Tần Khê. 


Cậu hơi tự trách mình, biết rõ họ tốt với cậu phần lớn vì "Tiểu Thất", nhưng cậu vẫn không kìm được mà muốn gần gũi.


Cảm giác gia đình này, đối với cậu vừa lạ lẫm vừa khiến lòng tham lam.


Còn Lương Tĩnh, trong mắt cậu, y như mặt trời xua tan bóng tối, luôn rực rỡ, tràn đầy sức sống.



Ở trong ngôi nhà lặng lẽ một ngày, đến hôm sau là giao thừa. Cậu lục tủ lạnh, tìm được túi sủi cảo đông lạnh, định lặng lẽ đón giao thừa một mình.


Nhưng chưa đến mười một giờ, Lương Tĩnh đã tìm đến.


Y nói, Tiêu Giác và Tần Khê mời cậu đến nhà cùng đón giao thừa.


Tiêu Yến Ninh định từ chối, nhưng Lương Tĩnh buồn bã bảo: "Nếu cậu không ở đó, họ sẽ buồn lắm."


Tiêu Yến Ninh nào nỡ để người khác buồn, đành theo y đến.


Khi cậu và Lương Tĩnh đến, Tần Khê mở cửa, nở nụ cười rạng ngời chào đón họ.


Tiêu Yến Ninh ngây ngây ngô ngô, bước vào nhà.


Giao thừa ấy, bữa ăn đã được đặt trước, họ còn cùng nhau gói sủi cảo. Tiêu Giác và Tần Khê vụng về, Lương Tĩnh thì hơi lóng ngóng, nhìn lớp vỏ sủi cảo nghiêm túc như nhìn kẻ thù. Người khéo nhất lại là Tiêu Yến Ninh, dù vậy, sủi cảo cậu gói cũng méo mó, chẳng ra hình thù gì.


Cả ba nhìn nhau, cười phá lên. Nhìn họ, cậu cũng mở lòng mà cười theo.


Tối đó, bốn người quây quần bên mâm cơm ngon lành, ăn sủi cảo tự gói. Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon lấp lánh; trong nhà, ấm áp như mùa xuân.


Đêm đó, cậu ở lại.


Mọi thứ trong phòng đều do Tần Khê tự tay chọn lựa. Nếu không vì điều kiện giới hạn, nàng hận không thể mang hết những thứ quý giá trước kia vào đây.


Tắm rửa xong, nằm trên chiếc giường êm ái, mắt cậu sáng lấp lánh. Tưởng mình sẽ phấn khích đến mất ngủ, nhưng chẳng biết từ lúc nào, cậu đã chìm vào giấc ngủ bình yên.


Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu thấy bên gối có một phong bao lì xì. Mở ra, bên trong là sáu trăm sáu mươi sáu tệ và một miếng ngọc bích màu sắc ấm áp.


Cậu thu dọn xong, cầm phong bao xuống lầu. Cậu không rành về ngọc, nhưng cảm giác món này không rẻ.


Không muốn lợi dụng lòng tốt, cậu nghĩ mình đã nhận quá nhiều từ Tiêu Giác và Tần Khê, không nên nhận thêm nữa.


Ra khỏi phòng, cả nhà đang ở phòng khách. Thấy cậu, Tần Khê cong mắt cười: "Dậy rồi à, mau ăn sáng đi."



Ngài rõ ràng nói dối, còn lộ vẻ không cam lòng. Nếu không vì kéo cả Lương Tĩnh vào, ngài làm sao thốt nổi hai chữ "cô Tần". Rõ ràng đó là Tiểu Thất của bọn họ, là đứa được nhận thỏi vàng lớn nhất, vậy mà giờ phải giả vờ xa lạ khách sáo — bực chết đi được.


Nghe ngài nói vậy, Tiêu Yến Ninh cũng không biết làm sao trả lại. Cậu sợ Tiêu Giác nghĩ mình chê, rồi lại đem cả thỏi vàng to đùng kia ra thật.


Lương Tĩnh bên cạnh cũng cầm phong bao tương tự, trịnh trọng nói: "Đợi chúng con lớn, kiếm được tiền, sẽ đánh vàng tặng lại ba mẹ."


Tiêu Giác nghe vậy mới vui vẻ, bảo: "Vậy ta sẽ chờ."


Lương Tĩnh nhìn cậu đầy mong đợi. Do dự mãi, cậu cũng gật đầu.


Tần Khê nhìn cảnh này, mỉm cười.


Đến khi khai giảng, Lương Tĩnh bắt đầu ở nội trú, lại chung phòng với cậu.


Suốt những năm cấp hai, hai người gần như là hình với bóng.


Tiêu Yến Ninh luôn thấy Lương Tĩnh tính tình tốt, cho đến một ngày, vài học sinh trong nhà vệ sinh xì xào về Tiêu Yến Ninh, nói cha mẹ cậu ly hôn, chẳng ai muốn cậu, rằng cậu từng nhặt ve chai, còn bảo cậu mệnh xấu...


Lương Tĩnh vốn không muốn đôi co với họ, nhưng khi nghe đến hai chữ "mệnh xấu", y không chịu nổi. Thế là y thẳng tay đánh cho đám kia một trận.


Nói ra thì, y đánh nhau rất có kỹ thuật, nếu muốn, sẽ chẳng ai phát hiện ra. Nhưng lần này, y cố tình nhằm mặt mà đập, làm mặt mấy đứa kia bầm tím. Để công bằng, y cũng để mình chịu vài vết thương ngoài da, cổ bị bóp đỏ.


Cả đám bị gọi lên văn phòng. Tiêu Yến Ninh nghe tin, lập tức chạy đến. Thấy vết đỏ trên cổ Lương Tĩnh, mặt cậu tức đến đỏ gay.


Xảy ra chuyện như vậy, không tránh khỏi việc mời phụ huynh.


Khi Tần Khê và Tiêu Giác đến, phụ huynh mấy học sinh kia đã ầm ĩ trong văn phòng: "Nhìn học sinh trường các người xem, ra tay ác thế này, còn ra thể thống gì, đúng là cặn bã xã hội, đuổi học sớm đi!"


Tiêu Yến Ninh kéo Lương Tĩnh ra sau, mặt lạnh lùng nhìn đám ngườ kiai: "Mấy người tụ lại đánh hội đồng một học sinh, sau này định ăn cơm tù miễn phí à?"


Nhìn Tần Khê dịu dàng, khí chất thanh tao và Tiêu Giác đầy vẻ quyền quý mà uy nghiêm, văn phòng bỗng im phăng phắc.


Tiêu Giác bước lên trước, chắn ánh mắt mọi người, nhìn vết đỏ trên cổ Lương Tĩnh vài giây, rồi lạnh lùng cười với đám kia: "Sao nào, cùng là bạn học, cãi cọ thì không sao, nhưng các người định b*p ch*t con ta à?"



Văn phòng lại lặng thinh. Lương Tĩnh trông bị thương nhẹ nhất, nhưng dấu vết trên cổ rõ là bị bóp trong cơn giận.


Mấy học sinh kia chỉ bị thương ngoài da, đều là trên mặt.


Tiêu Giác thiên vị, tất nhiên phải đổ thêm dầu vào lửa.


Chẳng ai lên tiếng, ngài hỏi Lương Tĩnh chuyện gì xảy ra. Y mím môi không nói. Mấy học sinh kia không chịu nổi, kể lại mọi chuyện.


Nghe họ xì xào sau lưng Tiêu Yến Ninh, sắc mặt Tiêu Giác tối sầm, nhìn Lương Tĩnh đầy khó tin: "Sao con để người ta bắt nạt cậu ấy? Ra tay nhẹ thế, bộ chưa ăn cơm à?"


Lời này khiến cả văn phòng xôn xao.


Phụ huynh mấy đứa kia không vui, giáo viên thì tròn mắt: "Ơ, ơ, ơ, phụ huynh của Lương Tĩnh ơi, sao anh lại nói thế?" Có những lời nghĩ trong lòng là được rồi, nói ra thì không hay lắm.


Mấy phụ huynh kia cũng nổi giận, lao vào tranh cãi: "Anh là phụ huynh kiểu gì thế? Con anh đánh người, không xin lỗi thì thôi, còn xúi nó, anh làm cha như thế nào vậy?"


"Ta nói thế thì đã sao? Ta nói sai chỗ nào?" Tiêu Giác xắn tay áo, lớn tiếng: "Ta có đủ tư cách làm cha hay không, không đến lượt các người phán xét. Các người tự nhìn lại xem dạy con thành cái gì? Ta nói cho mà biết, cả đám chúng nó cộng lại cũng chẳng bằng một sợi tóc của con ta. Chúng còn dám bảo con ta mệnh xấu? Ta thấy chúng mới là thứ mặt chuột mắt gian, mệnh mới xấu đấy! Tìm tấm gương mà tự soi đi, da mặt dày như tường thành, đúng là nhất tuyệt thế gian. Còn nữa, đừng có ầm ĩ ở đây, ta khinh, chẳng muốn phí sức tranh cãi với lũ chuột nhắt các người!"


Ngài từng làm hoàng đế, đâu coi ai ra gì. Ở thời đại này, chẳng ai quản, chẳng ai nhắc nhở, ngài có phần buông thả, cãi nhau mà cổ ngữ lẫn lộn tiếng hiện đại, lời lẽ trôi chảy, nói nhanh như gió, khiến đám phụ huynh chẳng kịp phản ứng.


Giáo viên sững sờ, người phản ứng nhanh định can ngăn, Tần Khê khéo léo bước lên chặn lại.


Nàng mỉm cười với các thầy cô, nhìn Tiêu Giác đầy khích lệ. Nhận được ánh mắt ấy, ngài bắt đầu hất cằm mà nhìn người.


Con mình bị bắt nạt, đương nhiên phải "nói lý" với người ta. Mà lý nói không thông, thì mắng cho thông.


Tiêu Giác thế là nổi danh từ trận ấy. Từ hiệu trưởng đến học sinh, ai cũng biết trường có một phụ huynh cực kỳ bênh con và rất biết "nói lý". Khi cãi nhau, câu nào cũng văn vẻ, không trùng lặp từ nào.


Ngài thì bảo, hồi ở triều đình, ngày nào cũng nghe bá quan cãi lộn, tai nghe đến chai cả. So ra, giờ ngài chỉ mới lẩm bẩm vài câu. Ở triều đình, mấy văn thần nổi giận, lời lẽ độc địa, quan yếu tâm lý có khi bị mắng đến thổ huyết. Còn Ngự sử, vốn thích trích kinh điển, chửi từ mười tám đời tổ tông đến mười tám đời hậu duệ, không chừa một ai.


So với họ, ngài đã lịch sự lắm rồi.


Sau đó, đám học sinh đánh nhau bị phạt đứng dưới cờ làm kiểm điểm, còn bị thầy cô lấy làm gương điển hình, tuyên truyền khắp nơi...


. . . 


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 217: Ngoại truyện hiện đại (5)
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...