Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 221: Ngoại truyện hiện đại (9)
Yêu là cảm giác thế nào?
Tiêu Yến Ninh sẽ bảo, nó có chút khiến tim người ta đập thình thịch. Trước khi lời chưa nói ra, mỗi khi lòng dậy sóng, cậu sẽ vội vàng đè nén, rồi tìm cách đánh lạc hướng. Nhưng khi mọi thứ đã rõ ràng, chỉ cần nghĩ đến một điều nhỏ xíu liên quan đến người ấy, lòng cậu lại bất giác rạo rực, vui vẻ lạ thường.
Cùng một người, nhưng khi thân phận thay đổi, nhìn người ấy bỗng thấy khác lạ. Trong mắt cậu, Lương Tĩnh như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Cậu nghĩ, yêu làm đầu óc người ta mụ mị rồi. Nhưng ngay sau đó, cậu lại tự nhủ đầy lý lẽ rằng: đã yêu rồi, còn để ý đầu óc tỉnh táo hay không làm gì.
Điều khiến Tiêu Yến Ninh giật mình còn có một chuyện khác. Từ lâu, cậu luôn sợ hãi việc xây dựng mối quan hệ thân thiết với người khác. Cậu luôn cảm thấy mình là một đứa trẻ bị chính cha mẹ ruột bỏ rơi, làm sao gần gũi nổi với ai.
Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Giác, Tần Khê, và cả Lương Tĩnh như một tia sáng, chiếu rọi tương lai cậu trong những ngày tăm tối nhất.
Mấy năm nay, cậu như được ngâm trong lọ mật, cuộc sống tròn đầy như bong bóng, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ. Nhưng cậu biết, đó không phải bong bóng. Tất cả hạnh phúc ấy đều nằm trong tầm tay, chân thực đến lạ.
Mối quan hệ với Lương Tĩnh thay đổi vừa ngoài dự đoán, vừa nằm trong lẽ thường. Cậu không thể tưởng tượng nổi, ngoài Lương Tĩnh, mình còn có thể nắm tay ai. Cũng chẳng nghĩ ra, nếu Lương Tĩnh đối với người khác cũng tỉ mỉ chăm sóc như với cậu, cậu sẽ thế nào.
Dĩ nhiên, nếu ngày đó thật sự đến, cậu sẽ cố gắng giữ mình không thất thố, không ghen tuông, không để đôi bên khó coi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh nhiều năm sau, cậu và Lương Tĩnh vẫn bên nhau, cậu đã muốn nhảy cẫng lên giường lăn vài vòng. Hành động ấy thật trẻ con, cậu mặt không biểu cảm mà nghĩ vậy, nhưng nụ cười trong mắt đã lan ra khóe môi.
Còn đối với Lương Tĩnh, yêu Tiêu Yến Ninh là điều tự nhiên nhất. Họ vốn dĩ thuộc về nhau. Từ quá khứ đến hiện tại, Tiêu Yến Ninh luôn là của y.
Đôi khi, y tự mắng mình nói một đằng làm một nẻo. Miệng bảo chỉ cần cậu hạnh phúc, y thế nào cũng được, nhưng trong lòng lại nghĩ, hạnh phúc tình cảm của cậu chỉ có thể do y mang lại. Tự mắng thì mắng, nhưng nghĩ đến việc cậu đã ở bên mình, dù là kẻ tự chủ như Lương Tĩnh cũng mất ngủ hai đêm.
So với Tiêu Yến Ninh của thời đại này, y nồng nhiệt và táo bạo hơn nhiều. Con thú hoang bị kìm nén trong lòng đã thoát ra, có những chuyện chẳng thể kiểm soát. Vừa xác định quan hệ, y đã muốn ôm chặt cậu, hôn thật sâu để cảm nhận sự hiện diện của người ấy. Nhưng nghĩ đến kỳ thi sắp tới, y đành kìm nén trái tim rạo rực.
Tình yêu của họ rất đẹp, nhưng tương lai của cả hai cũng quan trọng không kém. Nếu vì tình cảm mà làm lỡ tiền đồ của cậu, y không xứng với tình yêu này.
Sự thay đổi giữa hai người làm sao qua nổi mắt Tiêu Giác và Tần Khê. Tiêu Giác còn cố ý tìm Lương Tĩnh nói chuyện riêng, có chút bực bội vì họ lại chọn đúng lúc này để đâm thủng tầng mây mù. Lương Tĩnh thề thốt rằng tuyệt đối sẽ không để tình cảm họ ảnh hưởng đến nhau, ngài mới miễn cưỡng bỏ qua.
Nhưng về phòng, mặt ngài vẫn xị xuống.
Tần Khê nhìn ngài, thở dài, nắm tay ngài: "Đều là số mệnh cả, ngài nhìn thoáng chút đi."
Tiêu Giác buồn bực: "Nói nhìn thoáng là nhìn thoáng được sao? Ta chỉ thương Tiểu Thất, lại bị Lương Tĩnh dụ dỗ rồi."
Tần Khê rút tay về: "Ý ngài là sao? Ý là thiếp cũng không thương Tiểu Thất à?" Nàng nhìn nhận mọi sự rõ ràng lắm. Con cháu có phúc của con cháu, với tấm lòng Lương Tĩnh dành cho Tiêu Yến Ninh, mấy ai sánh bằng. Chỉ cần Tiêu Yến Ninh vui lòng, nàng chẳng thể thốt nên một lời phản đối.
Tiêu Giác ngồi thẳng, nghiêm túc: "Không phải thế. Trên đời này, ai thương Tiểu Thất hơn nàng được chứ?"
Tần Khê nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi.
Tiêu Giác lẩm bẩm: "Tính khí nóng nảy thế..."
Tần Khê: "Ngài nói gì vậy?"
Tiêu Giác ngẩng lên, mỉm cười: "Ta bảo ta phải học hỏi nàng, giữ tâm thế bình thản."
Tần Khê gật đầu tán đồng: "Ngài nghĩ được thế là tốt."
Tiêu Giác chỉ cười, không nói thêm.
Bên kia, Tiêu Yến Ninh còn lập cả kế hoạch cho chuyện yêu đương của mình và Lương Tĩnh. Chẳng hạn, yêu bao lâu thì được nắm tay. Thật ra khoản này chẳng cần viết, vì trước khi nói rõ, tay họ đã đan vào nhau rồi. Nhưng để cẩn thận, cậu vẫn ghi vào. Rồi bao lâu thì được ôm, bao lâu thì được hôn. Ôm thì họ cũng làm rồi. Khi xác định quan hệ, ở cổng trường, cả hai đã ôm nhau một cái, vừa là khích lệ, vừa là bộc lộ tâm tư thầm kín. Còn hôn, cậu nghĩ ít nhất phải yêu nửa năm mới nên làm.
Viết xong, cậu nhìn lại, bật cười. Ngốc thật. Nhưng ngốc chỉ một lát, cậu nhanh chóng dồn tâm trí vào kỳ thi sắp tới. Cuối tuần về nhà, cậu và Lương Tĩnh vẫn thảo luận bài vở như trước, nhưng lần này khó tránh phân tâm. Nắm tay một chút, ôm một cái.
Chẳng biết có phải làm chuyện lén lút nên chột dạ không, lần này, khi cậu từ phòng Lương Tĩnh bước ra, bắt gặp Tiêu Giác đang cầm tách trà, tim cậu đập thình thịch.
Tiêu Giác nhấp ngụm trà, cố kiềm chế, giọng trầm trầm: "Sao lại từ phòng Lương Tĩnh ra?"
Mặt cậu nóng bừng, đáp: "...Tụi con đang thảo luận mấy bài toán."
Tiêu Giác: "Ồ."
Khi ngài rời đi, cậu quay lại phòng Lương Tĩnh, nghiêm túc dặn: "Sau này ở nhà, chúng ta đừng ở riêng trong một phòng nữa."
Lương Tĩnh: "Hả?"
Tiêu Yến Ninh nghiêm nghị: "Sắp thi rồi, không được phân tâm."
Nếu thi không tốt, Tiêu Giác và Tần Khê chắc chắn sẽ lo lắng.
Lương Tĩnh: "..."
Tiêu Yến Ninh nói xong, quay về phòng mình. Lương Tĩnh ngồi trước bàn học, hồi lâu không phát ra tiếng động.
Sao lại thành ra thế này? Chỉ ra ngoài rồi vào lại, vài phút ngắn ngủi, thời gian riêng tư đã bay mất?
Bên kia, Tần Khê hỏi Tiêu Giác: "Không phải bảo mặc kệ sao? Sao lại dọa Yến Ninh rồi?"
Tiêu Giác vô tội: "Ta đâu có dọa, ta chẳng nói gì hết, là nó tự nghiêm khắc với chính mình. Với lại, muốn thả lỏng thì cũng phải đợi thi xong đã."
Tần Khê lắc đầu. Mấy năm nay, nàng thực sự thấm thía cái tính nói một đằng làm một nẻo của ngài.
Tiêu Yến Ninh đã nói là làm, Lương Tĩnh thấy cậu như vậy, chỉ cười để cậu tự do hành động. Y có thể nói toẹt ra, nhưng không muốn, y thích nuông chiều cậu hư thế đấy.
Theo kế hoạch của Tiêu Yến Ninh, Tiêu Giác và Tần Khê sẽ biết chuyện của họ khi cả hai đã thành công, ổn định.
Nhưng đời chẳng như mơ, kế hoạch chẳng theo kịp biến hóa.
Một tuần trước kỳ thi, tin đồn Tiêu Yến Ninh và một chàng trai yêu nhau lan khắp trường. Người bảo thấy họ nắm tay, người nói thấy họ ôm nhau ở cổng trường. Có người bảo họ là anh em, có kẻ nói họ là tình nhân.
Tin đồn nổ ra đúng thời điểm cuối, vài kẻ tò mò còn chạy đến hỏi Tiêu Yến Ninh. Chưa kịp phản ứng, cậu đã bị thầy gọi vào văn phòng. Thầy biết mối quan hệ giữa cậu và Lương Tĩnh, nghĩ họ được nhận nuôi, muốn cậu lên tiếng giải thích. Cậu học giỏi chăm ngoan, chỉ cần mở lời, thầy có thể khéo léo dẹp bỏ tin đồn, tránh ảnh hưởng tâm trạng cậu, lỡ làm hỏng kỳ thi quan trọng này.
Tiêu Yến Ninh biết thầy có ý tốt, sợ tin đồn làm cậu phân tâm. Nhưng cậu không ngại những lời xì xào. Cậu và Lương Tĩnh yêu nhau là sự thật. Dù không cố ý công khai, giờ bị phát hiện, cậu cũng chẳng vì ánh mắt người đời mà trốn tránh hay phủ nhận.
Đã chọn con đường này, cậu sẽ không lùi bước.
Thế là cậu thẳng thắn thừa nhận: "Bọn em đúng là đang yêu nhau."
Thầy giáo sững người, hiểu ra ý cậu, sắc mặt trở nên phức tạp.
Cậu vẫn tỏ vẻ bình thản, nhưng lòng chỉ sợ Tiêu Giác và Tần Khê khi biết chuyện sẽ buồn. Dù sao thì — chuyện này đã xảy ra sớm hơn nhiều so với kế hoạch công khai của cậu.
Giờ cậu chẳng có gì trong tay, lấy gì để khiến họ tin rằng mình và Lương Tĩnh có thể sống tốt từng ngày? Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc tạm chia tay Lương Tĩnh vài năm, chọn ngành học ở đại học, rồi tìm cách kiếm được khoản tiền đầu tiên thật nhanh.
Chuyện đã vậy, thầy giáo giờ phải gặp phụ huynh để trao đổi, khuyên họ động viên học sinh, đừng để chuyện nhỏ làm hỏng việc lớn. Thế là Tiêu Giác và Tần Khê lại đến văn phòng thầy.
Thấy ánh mắt áy náy và bất an của Tiêu Yến Ninh, cả hai như nghẹn ở cổ. Họ chưa từng thấy Tiểu Thất lộ vẻ như thế, cứ ngỡ trời sắp sập.
Thầy khéo léo kể lại chuyện xảy ra ở trường. Tần Khê thở phào, nhưng khẽ cau mày, gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng: "Các bạn học có ý kiến gì sao? Con của chúng tôi có bị tổn thương không?"
Tiêu Giác nhướn mày: "Chỉ là yêu đương thôi mà, làm gì phải to chuyện như thế. Các thầy cô đừng lo, mối tình này chúng tôi đã ưng thuận rồi."
Thầy cô: "..."
Tiêu Yến Ninh: "..."
Mọi người sốc trước thái độ của Tiêu Giác và Tần Khê, đặc biệt là cậu. Điều này khác xa với những gì cậu tưởng tượng.
Tiêu Giác nhìn cậu: "Con lo lắng vì chuyện này à?"
Cậu ngơ ngác gật đầu.
Tiêu Giác: "Lo gì chứ, con trưởng thành rồi, ai đối tốt với con, con còn không biết sao."
Tần Khê nhíu mày: "Chuyện tình cảm để sau, nhưng ai tung tin đồn này, phải có câu trả lời ngay cho chúng tôi. Ngay trước kỳ thi mà làm vậy, rõ là muốn ảnh hưởng đến tâm lý con chúng tôi. Việc này phải cho chúng tôi một lời giải thích."
Thầy cô nghe mà câm nín. Phụ huynh gì mà cởi mở thế này?
Chỉ còn hai ngày, Tiêu Giác và Tần Khê quyết định đưa cậu về nhà ôn tập. Họ cùng cậu đến lớp thu dọn đồ đạc. Trên đường, Tiêu Giác lẩm bẩm: "Tâm lý con thế này là không được đâu, mới có tí chuyện đã lo sốt vó. Chuyện nhỏ như móng tay, lo cái gì."
Hồi ấy, Tiêu Yến Ninh trong cuộc tranh đoạt ngai vàng từng âm thầm làm ngư ông đắc lợi, tâm thế vững vàng đến cỡ nào. Trước khi lộ bí mật, ai dám nghĩ Phúc Vương có dã tâm lớn thế. Còn bây giờ, thủ đoạn và tâm lực của cậu nhóc này yếu quá.
Cậu thu dọn đồ đạc mà không cản được tiếng lẩm bẩm của ngài. Tần Khê nhịn rồi lại nhịn, chẳng ngờ vị hoàng đế đa nghi năm xưa, rời khỏi thời đại ấy, lại thành kẻ lắm lời.
Cậu muốn nói mình không lo, chỉ sợ ngài và nàng thất vọng thôi. Giờ thấy thái độ của họ, cậu đã hoàn toàn yên tâm.
Sau khi họ đi, lớp học bùng nổ tranh luận. Tiêu Giác và Tần Khê là kiểu phụ huynh thần tiên gì, đối mặt tin đồn không trách mắng, không giận dữ, chỉ có tin tưởng và an ủi cậu.
Về nhà, Tần Khê nhìn cậu: "Những gì chúng ta nói không phải để an ủi con. Con đã lớn rồi, muốn đi con đường nào cũng được. Nhưng hiện tại, phải thi cho xong đã."
Tiêu Yến Ninh gật đầu. Vào phòng, cậu ngồi trước bàn, ngẩn ngơ một lúc.
Cậu thấy mình thật may mắn. Tình thân tưởng đã tuyệt vọng lại nở hoa dưới sự che chở của Tiêu Giác và Tần Khê. Còn về tình yêu, cậu cũng gặp được người hết lòng vì mình.
Có lẽ, cuộc đời cậu nên thế này – tình thân trọn vẹn, tình yêu thuận buồm.
Cậu không kể chuyện trường học cho Lương Tĩnh nghe. Nhưng dù cậu không nói, y sao có thể không nghi ngờ. Chỉ vài ngày nữa là thi, cậu lại về nhà, rõ ràng có vấn đề.
Tiêu Giác không giấu, kể hết cho y. Lương Tĩnh mặt tối sầm, buột miệng chửi vài câu.
Tiêu Giác nhíu mày, dù thấy y chửi đúng, nhưng vẫn cho rằng y thô lỗ. Nhưng ngài chẳng nói gì thêm. Tiêu Yến Ninh là quân tử đĩnh đạc, bên cạnh cần có một người thẳng tính như Lương Tĩnh. Nếu cậu cãi nhau với ai, y sẽ xông lên khiến đối phương tức chết.
Cuối cùng, cậu và Lương Tĩnh không bị ảnh hưởng, thuận lợi thi xong. Sau môn cuối, thấy Tần Khê mặc sườn xám, Tiêu Giác cầm bó hoa, cậu bật cười.
Cậu bước nhanh tới, ngài nhét hoa vào tay cậu: "Chúc mừng nhé."
Ban đầu, ngài định đón Lương Tĩnh, để Tần Khê đón cậu, nhưng Lương Tĩnh từ chối, muốn cả hai cùng đón cậu. Với y, thứ người khác có, Tiêu Yến Ninh cũng phải có. Còn y chẳng cần hoa mỹ gì cả, chỉ mong thi đậu cùng trường với Tiêu yến Ninh, đại học không phải xa nhau.
Tiêu Giác hài lòng với ý này, cuối cùng cũng thấy Lương Tĩnh thuận mắt hơn, nên chưa đợi cậu mở lời, ngài đã gật đầu đồng ý.
Tiêu Giác: "Đi thôi, tối nay về ăn lẩu, chúc mừng cho đàng hoàng."
Tần Khê: "Cô đã cho người gửi ít hải sản tới, Lương Tĩnh thích món này phải không."
Tiêu Giác: "Anh cũng thích mà."
Tần Khê: "Mua nhiều lắm, có phần anh nữa."
Tiêu Yến Ninh nhìn họ, nụ cười không tắt. Về nhà, Lương Tĩnh chưa tới, cậu xuống dưới chờ. Chẳng lâu sau, y xuất hiện. Trên đường về, tay họ tự nhiên đan vào nhau.
Tối, sau bữa lẩu, Tiêu Giác và Tần Khê đi xem phim. Tiễn họ đi, cửa vừa đóng, Lương Tĩnh bước đến trước mặt cậu, mắt sáng lấp lánh: "Tôi muốn hôn cậu."
Y ở khoản này luôn thẳng thắn, không bao giờ thay đổi. Tiêu Yến Ninh nghĩ ngợi một lúc, thấy giữa họ hình như tiến triển hơi nhanh, không đúng kế hoạch. Từ khi tỏ tình đến nay mới có một tháng mà thôi.
Nhưng tình cảm con người, đâu thể theo những kế hoạch rập khuôn? Dưới ánh mắt chờ mong của Lương Tĩnh, cậu như say rượu, đầu óc mơ màng, cúi xuống chạm môi y – nóng bỏng, mềm mại.
Lương Tĩnh vòng tay ôm cậu, hơi thở hai người hòa quyện, quấn quýt chẳng rời.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 221: Ngoại truyện hiện đại (9)
10.0/10 từ 45 lượt.
