Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 212: Hoàng Thái Đệ [Hết chính truyện]


Bộp chộp thì bộp chộp đi, Tiểu Bát nghĩ bụng. So với Tiêu Yến Ninh, cậu quả thật không trầm ổn bằng, huống chi hôm nay cậu cũng đâu đến vì chuyện đó.


Tiểu Bát ngập ngừng, dáng vẻ có chút rụt rè: "Hoàng huynh, huynh có phải nghe được lời đồn đại gì nên mới nghĩ đến chuyện lập trữ không..." 


Lời chưa dứt, Tiêu Yến Ninh đã phì cười một tiếng, ánh mắt liếc nhẹ qua mang vài phần giễu cợt, trầm giọng hỏi: "Đệ coi trẫm là hạng người gì? Trẫm là kẻ nghe gió thành mưa sao?"


Lời đồn đại ư? Thứ ấy hắn chẳng sợ, huống hồ mấy câu tầm phào đó, lại càng chẳng đáng để hắn để tâm.


Tiểu Bát lập tức nghẹn lời. Nói thế thì đúng thật, hoàng huynh của cậu chẳng bao giờ chịu ấm ức vì lời người khác.


Tiêu Yến Ninh ung dung đánh giá cậu từ trên xuống dưới, nhướn mày, chậm rãi hỏi: "Sao nào, không muốn làm Hoàng Thái đệ à?"


Tiểu Bát mím môi, mặt đầy chân thành: "Cũng không phải..." 


Cậu chỉ cảm thấy ý chỉ này đến quá đột ngột. Chiếu thư đã lập cậu làm trữ quân, dù trong lòng cậu vẫn có chút đắc ý, nhưng nghĩ đến thời điểm này, cậu vẫn lo cho thân thể của hoàng huynh hơn.


Những năm qua, thái độ của hoàng huynh luôn rõ ràng, cậu vẫn được ngầm mặc định là người thừa kế tương lai. Nhưng so với những người như Tiêu Hành, điều đó lại như một chiếc roi vô hình quất sau lưng, khiến cậu chẳng dám lơi lỏng dù chỉ một khắc.


Bề ngoài, vì thân phận Hoàng thúc, cậu luôn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Cậu biết, mình là người do hoàng huynh đích thân nuôi dạy, gửi gắm kỳ vọng. Cậu tuyệt đối không thể khiến hắn thất vọng.


Tiêu Yến Ninh rất thích sự thẳng thắn và lòng cầu tiến của Tiểu Bát, có vài phần giống với bóng dáng của hắn thuở năm xưa.


Thật ra, về chuyện lập trữ, hắn cũng chẳng có kế sách gì hay ho, chỉ đành thuận theo ý mình mà làm một phen. Hắn hiểu rõ nỗi lo trong lòng các triều thần: quốc gia không có người thừa kế, nếu hoàng đế chẳng may gặp chuyện, ắt sẽ lại là một hồi gió tanh mưa máu.


Hắn cũng từng lo như thế. Nhưng thực tế là: hắn chưa từng thành thân, hậu cung trống không, không con nối dõi. Khi mới đăng cơ, ai nấy đều nghĩ hắn còn trẻ, chưa vững lòng, nên chưa ai dám nhắc tới chuyện này. 


Vài năm sau, quan lại bắt đầu đề nghị lập Thái tử để ổn định cơ nghiệp.


Lập Thái tử tất sẽ dính đến chuyện chọn phi lập hậu, điều khiến hắn vô cùng phiền não. Mỗi ngày, trên bàn chất đầy tấu chương khuyên hắn nên "vì đại cục mà tính."


Chuyện này cũng khó xử, hắn đâu thể ra lệnh đánh người dâng tấu được, vậy nên hắn chỉ có thể nhịn. Sau này, khi chiến sự với Nam Chiếu bùng nổ, hắn dồn toàn tâm lo quốc sự, đè bẹp luôn sóng nghị trên triều đình.


Rồi nhân lúc bá quan còn chưa kịp phản ứng, hắn liền đưa Tiểu Bát về bên mình, lí do khỏi nói cũng biết.



Nhưng triều thần lúc ấy vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Họ cho rằng hoàng đế còn trẻ, nay nghĩ thế, mai đổi khác là chuyện thường. Có kẻ còn nói: Có hoàng đế nào lại cam lòng trao ngôi cho người khác, dù là đệ ruột, tình huynh đệ sao sánh được tình phụ tử nối dõi?


Tâm tư bá quan, Tiêu Yến Ninh đều nhìn thấu như ban ngày. Hắn lề mề không chịu lập Thái tử cũng là có tính toán riêng.


Hắn chọn Tiểu Bát, nhưng vẫn muốn thử xem cậu có gánh nổi trọng trách không. Mười mấy năm qua, hắn vừa tỏ rõ lập trường "không thành thân là không thành thân", vừa dùng thời gian ấy để quan sát đệ đệ mình.


Đối với hắn, làm hoàng đế cũng giống như làm một chủ soái,  tại vị một ngày thì làm tròn trách nhiệm một ngày. Chỉ cần Tiểu Bát đủ giỏi để nối nghiệp, đó chính là kết cục tốt nhất hắn mong muốn.


Thời gian trôi, sự giằng co giữa triều thần và hoàng đế cũng dần hòa hoãn.


Hiện tại, sau khi Tiêu Yến Ninh bệnh một trận, yêu cầu của văn võ bá quan với hắn càng ngày càng thấp. Giờ chẳng còn quan viên nào trông mong hắn có con nối dõi nữa, mọi người chỉ hy vọng hắn sớm lập trữ quân để giữ yên cơ nghiệp, tránh cảnh quyền lực giao thời gây biến động.


Gặp một hoàng đế như Tiêu Yến Ninh, bá quan nào cũng học được chữ "nhẫn", ranh giới cứ lùi mãi, lùi mãi.


Giờ đây Tiêu Yến Ninh lập Tiểu Bát làm Hoàng thái đệ, chính là hành động đúng lúc đúng thời, khiến hắn vô cùng hài lòng. Trước đó, các triều thần vốn cho rằng chuyện lập trữ chẳng có hy vọng gì. Khi Hoàng đế bệnh nặng, họ dám bàn là một chuyện, nhưng nếu đợi Hoàng đế khỏi bệnh rồi còn dám nhắc lại, chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân.


Nào ngờ lần này bá quan còn chưa kịp dò xét ý chỉ, hắn đã chủ động mở lời, vòng vo một hồi mà rốt cuộc vẫn rẽ sang con đường ấy. Quả thật là một khúc ngoặt không ai ngờ tới, khiến bá quan đều mừng rỡ ngoài dự liệu. Có thể nói, ai nấy đều được như ý, vui vẻ đôi đường.


Lập Thái tử là việc quốc gia đại sự, vừa là sự đồng thuận giữa vua và quan, vừa là nghi lễ trọng đại.


Khi hai bên đã đồng thuận, từ khi Tiêu Yến Ninh hạ chỉ, Lễ Bộ bận đến nỗi người nào cũng thâm quầng mắt, chạy như con thoi trong suốt hai tháng chuẩn bị.


Sau hai tháng, trải qua nghi lễ ba lần thỉnh ba lần từ trên triều đường, Tiêu Yến Tri được chính thức lập làm Hoàng Thái đệ, người kế vị tương lai của Đại Tề.


Lễ thành, Tiêu Yến Ninh khích lệ Tiểu Bát một phen. Thân là trữ quân, phải càng nỗ lực học tập, phải tiếp nhận sự dạy dỗ của các học sĩ Hàn Lâm viện, cho đến ngày cậu đăng cơ.


Tiểu Bát vốn dĩ đang đầy phấn khởi, nghe lời khích lệ ấy, nụ cười trên mặt cậu phai nhạt, biểu cảm cũng trở nên cay đắng.


Tiêu Yến Ninh thấy vậy, khẽ vỗ vai cậu, giọng ôn tồn: "Hoàng huynh năm xưa cũng thế thôi. Đệ đã là Thái tử, tất nhiên phải đọc qua kinh sử, học đạo làm vua."


Tiểu Bát ngước lên nhìn hắn, lại nhìn thêm mấy lần, rồi cắn môi, thầm oán: Huynh nói câu này... không thấy đau răng à?


Nghĩ lại thuở nhỏ, cậu từng bị Tiêu Yến Ninh dụ dỗ mà ra sức học hành khổ cực, dốc lòng dụng tâm, một mực muốn đuổi kịp hoàng huynh.


Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu mỗi lần nghe cậu nói đến chí hướng xa xôi ấy, đều là bộ dạng muốn nói lại thôi. Khi đó cậu tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu ý trong lời, chỉ tưởng hai người cho rằng mình không thể theo kịp Tiêu Yến Ninh, thế là càng thêm khắc khổ chuyên cần.



Mãi đến một lần trong yến thọ mừng sinh nhật Tần Thái hậu, Thái Thượng Hoàng uống nhiều thêm mấy chén, nắm tay cậu mà hết sức đắc ý, khen cậu tuổi trẻ đã đọc rộng hiểu nhiều, nói năng lại dẫn kinh theo điển, một điểm cũng chẳng giống vị hoàng huynh xấc xược kia - kẻ đến Luận Ngữ còn chẳng thuộc, nói năng thô lỗ, đến điển cố cũng chẳng biết trích dẫn cho ra hồn.


Thái Thượng Hoàng còn bảo chữ viết của cậu bỏ xa vị hoàng huynh kia không chỉ mấy con phố. Nói đến chỗ cảm khái, ngài suýt nữa lệ già tuôn rơi, than rằng cả đời cứ tưởng thanh danh của mình đã bị nghịch tử Tiêu Yến Ninh hủy hoại sạch, may thay còn có Tiểu Bát giúp ngài gỡ gạc lại chút thể diện.


Tiểu Bát bị khen đến luống cuống tay chân, còn Tiêu Yến Ninh thì ngồi như trên đống gai: "Phụ hoàng, đều là chuyện cũ năm xưa rồi, còn nhắc làm gì nữa."


Hắn vừa mở miệng, Thái Thượng Hoàng đã nghẹn khuất đáp lại: "Mới có mấy năm, sao lại không thể nhắc? Trẫm chỉ cần nghĩ đến tương lai trong sử sách sẽ lưu lại một nét bút của ngươi, là trong lòng lại khó chịu. Trẫm còn phải cùng ngươi chịu cảnh bị hậu thế phê bình ngàn năm vạn năm, nghĩ thôi đã thấy tức!"


Trước những lời than vãn của Thái Thượng Hoàng, Tiêu Yến Ninh cũng chẳng biết nói gì hơn, đành ngậm miệng làm thinh.


Nhân thiết của hắn vững đến mức không thể phá, muốn đánh cũng chẳng đánh vỡ nổi.


Tiểu Bát khi ấy nghe xong thì choáng váng một trận, nhưng cậu vốn là kẻ "cuồng huynh" chính hiệu, chẳng mấy chốc đã nhanh nhảu tìm ra ưu điểm cho hoàng huynh: sách đọc không nhiều thì đã sao, miễn thông minh biết lý lẽ là được; chữ viết không đẹp cũng chẳng hề chi, miễn người khác đọc hiểu là đủ.


Tóm lại, hoàng đế tốt hay không, phải xem hắn làm được những gì, chứ không phải xem hắn thuộc bao nhiêu sách.


Nghe lời ấy, Tiêu Yến Ninh cảm động khôn xiết. Nhưng khi Tiểu Bát nhân cơ hội đề nghị giảm bớt giờ đọc sách, hắn lại không nể tình mà bác bỏ thẳng thừng.


Giờ Tiểu Bát đã lớn, thói quen học hành khắc khổ sớm ngấm vào xương tủy. Thỉnh thoảng ngoái nhìn chuyện cũ, cậu chỉ thấy mình khi ấy thật ngốc nghếch, song nếu thời gian có quay lại, e rằng vẫn sẽ nghe lời Tiêu Yến Ninh như cũ, ai bảo cái miệng của hoàng huynh ấy lợi hại đến thế.


Đại điển sắc phong Hoàng thái đệ kết thúc, trong cung mở khánh yến linh đình. Ngay cả Thụy Quận vương, Tĩnh vương cùng gia quyến bị giam trong cao tường Ninh Dương cũng được đặc chuẩn dự tiệc; Thận vương, cùng cả An vương nơi xa xôi Thông Châu và Tiêu Hành cũng không bị bỏ sót.


Thụy Quận vương và Tĩnh vương vốn bao năm nay vẫn ở trong cao tường Ninh Dương để tự kiểm điểm, đã lâu không được tham dự loại yến hội này.


Huynh đệ mấy người họ đã lâu không gặp nhau, cảnh ngộ mỗi người một vẻ. Thụy Quận vương và Tĩnh vương nhìn Tiểu Bát xa lạ, trong lòng không khỏi có phần hoảng hốt.


Bọn họ biết Tiểu Bát vốn chẳng có tình cảm gì với mình. Hoàn cảnh bản thân tạm không nói, chỉ riêng chuyện tử tôn hậu thế, nếu muốn sống yên ổn, thì cũng phải khiến Tiểu Bát hài lòng mới được.


Tóm lại, cả hai đều cảm thấy con cháu nhà mình khó mà sánh được với vị trữ quân đệ đệ đang lên như diều gặp gió kia, thế nên càng chẳng dám sinh ý đồ gì khác.


Mấy huynh đệ ngồi cùng uống rượu, giờ ngoái nhìn lại chuyện đúng sai năm xưa, lòng mỗi người mang theo vị đắng ngọt riêng.


Song, làm sai chuyện gì thì gánh hậu quả nấy.


Năm ấy, Thái Thượng Hoàng đối với bọn họ đã là thủ hạ lưu tình, nên Thụy Quận vương và Tĩnh vương vẫn phải tiếp tục ở cao tường Ninh Dương phản tỉnh.



Ra cung, Thụy Quận vương vì say rượu mà ậm ừ nói nhỏ với Thận vương: "Ngươi thỉnh thoảng còn phải thay Hoàng thượng giám quốc, nên giữ mình trầm ổn một chút."


Tĩnh vương cũng gật đầu, tán đồng.


Thận vương híp mắt, lè lưỡi cười: "Ta rất trầm ổn mà, nếu không thì sao giám quốc được?" 


Nói đến đây, mắt Thận vương bỗng hơi cay, bảo: "Cả đời ta nằm mơ cũng chẳng nghĩ có ngày Hoàng thượng sẽ để ta giám quốc. Lần đầu nhận chỉ, ta còn tưởng mình đang mơ."


Thụy Quận vương và Tĩnh vương liếc nhau một cái, khi ấy nghe tin, hai người họ vốn cũng chẳng ngờ Thận vương lại có ngày được Tiêu Yến Ninh trọng dụng. 


Nhưng nghĩ kỹ, chuyện ấy đặt lên người Tiêu Yến Ninh, dường như cũng chẳng có gì lạ.


Thụy Quận vương nhìn Thận vương, khẽ thở dài: "Ngươi uống quá chén rồi, về đi."


Thận vương ừ một tiếng, song vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai người rời đi rồi mới lên xe ngựa.


Trên đường về phủ, Thận vương nửa tỉnh nửa mê, như trở lại săn trường Mộc An năm ấy: Tiêu Yến Ninh cưỡi trên con bạch mã mất khống chế, quay đầu hét bảo người sau lưng mau cứu Ngũ ca.


Những mảnh vụn xưa cũ loang lổ trong đầu dần phai màu, cuối cùng chỉ lưu lại bóng dáng nhỏ bé của Tiêu Yến Ninh khi cưỡi bạch mã.


Trong xe ngựa, Thận vương khẽ hừ hai tiếng, thầm nghĩ: Tiêu Yến Ninh, vị Hoàng đế này, thật tốt.


Lấy Thụy Quận vương và Tĩnh Vương làm ví dụ, nếu đổi là hoàng đế khác, e rằng đã sớm tìm cách hành hạ cả hai cùng gia quyến. Nhưng Tiêu Yến Ninh thì không. Hắn không phải đặc biệt khoan dung, cũng chẳng nhân cơ hội để sỉ nhục họ.


Mạng Tiểu Bát thật tốt. Là đệ đệ ruột đồng phụ đồng mẫu của Tiêu Yến Ninh, bên cạnh còn có An vương. Cả hai đều là quân tử.


Nghĩ đến đây, Thận Vương mở mắt, trong men rượu thì thầm một câu: "Thật tốt."


An vương cũng uống không ít, nhưng vì quanh năm ở biên cương, cảnh giác vốn cao.


Lần này cũng vậy.


Cho nên, khi đến ngã rẽ mà thoáng thấy bóng dáng Nghiên Hỉ, men rượu của hắn liền tỉnh đi quá nửa.


Nghiên Hỉ xuất cung, vậy thì Tiêu Yến Ninh hẳn cũng đang ở ngoài cung.



An vương bản năng theo sau, rồi nhìn thấy Tiêu Yến Ninh trong xe ngựa, tay chống đầu, cười tủm tỉm nhìn Lương Tĩnh đang định bước lên xe. Màn che buông xuống, An vương tinh mắt nhìn thấy khóe miệng Tiêu Yến Ninh cong lên nụ cười sâu, rồi thấy hắn đưa tay kéo một cái, trực tiếp ôm người đối diện vào lòng.


An vương: "..."


An vương lập tức tỉnh hẳn, cả người cứng đờ. Đây rốt cuộc là chuyện gì?


Sớm biết thế, hắn hà tất đi theo làm gì. Sự xuất hiện của hắn thật là thừa thãi.


Bên kia màn che buông xuống, xe ngựa khẽ lắc lư rời đi.


Chẳng hay qua bao lâu, Lương Tĩnh khẽ nói: "Vừa nãy, ta hình như thấy An vương."


Tiêu Yến Ninh đầu ngón tay khẽ vuốt qua đôi môi bị hôn đến ửng hồng của y, cười khẽ: "Yên tâm, Tam ca không phải kẻ nhiều chuyện."


Lương Tĩnh khẽ ừ một tiếng, không nói thêm.


Đến Tống trạch, giữa lụa là gấm vóc, hơi thở hòa quyện.


Trên giường êm ái thấm đẫm hơi hương của hai người, tay Lương Tĩnh từng chút từng chút vẽ nên đường nét lông mày mắt Tiêu Yến Ninh.


Y thật sự rất thích người này, nhìn thế nào cũng không đủ. Ngày thường không gặp mặt, chỉ cần niệm tên người ấy, lòng y đã dâng tràn niềm vui.


Tiêu Yến Ninh thấy y mãi chẳng hành động, khẽ cười một tiếng, lật người đổi vị trí. Hắn khẽ hôn lên vị trí giữa lông mày Lương Tĩnh: "Nhìn đủ chưa?"


Lương Tĩnh nhìn sâu vào mắt hắn: "Chưa, một đời cũng không đủ."


Tiêu Yến Ninh mỉm cười: "Vậy thì nhìn cả đời."


Lương Tĩnh khẽ th* d*c, y thì thầm: "Một đời quá ngắn..."


Tiêu Yến Ninh cúi người, giọng hòa vào hơi thở quấn quýt của hai người: "Vậy thì đời đời kiếp kiếp."


Tóc quấn vào nhau, mười ngón siết chặt.


Rơi xuống lời thề, nghìn kiếp chẳng đổi.


- Hết -


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 212: Hoàng Thái Đệ [Hết chính truyện]
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...