Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 213: Ngoại truyện hiện đại (1)
Mùa thu đã sang, tiết trời vẫn còn vương chút oi bức, mãi đến khi màn đêm buông, cuộc sống nhộn nhịp của hàng quán ven đường mới rục rịch thức giấc.
Dòng người chen chúc, lại một ngày náo nhiệt trôi qua.
Khi chợ đêm dần lắng dịu, mọi người lũ lượt trở về, thành phố chìm vào giấc ngủ sâu.
Chủ quán nướng Trương Ký, bà Trương Minh Trân, cẩn thận xếp đặt mã quét thanh toán và tiền mặt, vài bàn khách vẫn nán lại, bà phải chờ thêm chốc nữa mới về được.
Bà cất giọng gọi ra ngoài, nơi có một cậu nhóc trẻ đang dọn dẹp bàn ghế: "Tiểu Tiêu, đừng bận rộn nữa, trời khuya rồi, về sớm đi con."
Tiêu Yến Ninh nghe vậy ngẩng đầu, khóe mắt cong cong nở nụ cười rạng rỡ: "Cô Trương ơi, con quét sạch sẽ chỗ này rồi về ngay."
Bà Trương Minh Trân nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn của cậu mà lòng chợt thở dài. Tiêu Yến Ninh ở khu chung cư gần đây, năm nay mới mười hai, vài ngày nữa khai giảng là lên cấp hai. Cậu gầy gò cao lêu nghêu, dung mạo nổi bật, nhưng vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày, sắc mặt xanh xao, chẳng mấy phần sức sống.
Chuyện nhà cậu, ai nấy quanh đây đều hay. Cha mẹ ly hôn, từ nhỏ cậu được ông bà nội nuôi lớn, nay ông bà mất cả, đành nương náu bên nhà cha.
Chỉ tiếc ông bố ấy chẳng ra gì, đối đãi cậu rất tệ bạc.
Nếu không vì chính sách giáo dục bắt buộc học chín năm, người cha khốn kiếp kia chắc đã chẳng cho cậu tiếp tục đi học.
Bà Trương Minh Trân chẳng rõ từ bao giờ Tiêu Yến Ninh ghé quán, có lẽ cậu bé muốn nhặt chai lọ bán lấy tiền. Mắt cậu tinh anh, thấy nhà ai tất bật là xắn tay dọn bàn, quét dọn, chẳng khoa trương, chẳng cản trở buôn bán, chỉ tiện tay giúp đỡ. Tuổi này, dù ai cũng thương xót cho tình cảnh của cậu, nhưng chẳng ai dám thuê mướn.
Bởi lẽ lão cha khốn nạn ấy mà biết, chỉ một lời tố cáo thôi, họ tiêu tan.
Họ cũng nương nhờ cái sạp hàng nhỏ nhoi này mà sống, dù có thương một đứa trẻ thế nào, cũng lực bất tòng tâm.
Vài ông chủ như bà, thường để dành chai nước, thùng giấy cho cậu.
Tiêu Yến Ninh mỗi lần thấy đều vui mừng khôn xiết, mắt cong lên vầng trăng, miệng rối rít cảm ơn.
Dĩ nhiên, cũng có kẻ khinh thường, thấy cậu là xua đuổi.
Tiêu Yến Ninh chẳng mảy may để bụng, vẫn vui vẻ giúp nhà này, quét nhà kia.
Cậu ở quán nướng Trương Ký lâu nhất, vì bà Trương Minh Trân mấy lần còn để dành rau tươi, thi thoảng còn vài xiên thịt cho cậu.
Chỉ cần no bụng, Tiêu Yến Ninh đã mãn nguyện lắm rồi.
Dọn dẹp sạch sẽ, cậu chào bà chủ rồi định ra về.
Bà Trương Minh Trân gọi lại, dúi cho cậu hộp cơm dùng một lần đã gói ghém, xách bằng túi ni lông, mặt bà nghiêm nghị: "Trời khuya rồi, mang về nhà mà ăn đi con."
Tiêu Yến Ninh nhận lấy, cảm ơn bà rối rít.
Bà Trương Minh Trân phẩy tay.
Dù là đêm khuya, đường phố vẫn xe cộ tấp nập.
Nếu có thể, Tiêu Yến Ninh thực sự không muốn về, nhưng kỳ nghỉ hè, cậu không có chỗ dung thân, đành phải quay về căn nhà ấy.
Cậu biết cha cậu không mong cậu về, trước kia để thị uy, lão từng cố tình khóa cửa không mở. Lúc ấy cậu hoảng hốt, gõ cửa mãi chẳng thấy động tĩnh, sau này nhận ra là cố ý, cậu thôi không gõ nữa.
Nhưng Tiêu Yến Ninh không chịu thua, nằm ngủ ngay cửa một đêm, sáng hôm sau dậy sớm, gặp hàng xóm là lau nước mắt kể lể. Cậu không ngại mất mặt, miệng lưỡi tuồn tuột, lại bộ dạng đáng thương, ai nghe cũng lắc đầu đầy ngao ngán.
Đến khi cha cậu mở cửa, chuyện nhà lão đã đồn đầy nhóm cư dân.
Cha cậu nổi trận lôi đình, định vung tay đánh, thế là cậu chạy, chạy đến chỗ đông người mà khóc òa.
Thấy đối phó với kẻ liều lĩnh như cậu chẳng làm gì được, lại ngại mất mặt, cuối cùng dưới lời khuyên của mẹ kế, lão ném cho cậu chìa khóa.
Nghĩ đến đây, Tiêu Yến Ninh nhỏ bé chợt cảm thấy chút u sầu, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cha cậu quả là kẻ chẳng ra gì, nhưng bà Trương Minh Trân trông hung dữ mà chưa từng đuổi cậu, đó chính là người tốt bụng.
Vài ngày nữa khai giảng, cậu sẽ trở thành học sinh cấp hai, có thể ở nội trú, đến cấp ba, lớn thêm vài tuổi nữa, cách mưu sinh sẽ nhiều hơn.
Tiêu Yến Ninh nghĩ ngợi, lòng càng thêm phơi phới.
Song chẳng bao lâu, tim cậu thót lại, mấy hôm nay chẳng rõ sao, cậu cứ thấy ai đang theo dõi mình, nhìn ngó. Thậm chí khi cậu buồn bã, dường như có người ôm ấp an ủi. Nhưng mỗi lần ngoảnh đầu lại chẳng thấy gì.
Hiện giờ, cảm giác ấy lại ùa về, Tiêu Yến Ninh quay phắt lại, đằng sau vẫn là mảnh hư không.
Cậu nghiêng đầu, mắt lộ vẻ băn khoăn, nghĩ có lẽ gần đây ăn ít quá, đói meo, đầu óc mơ hồ nên sinh ra ảo giác mất rồi.
Tiêu Yến Ninh lắc đầu, dù sao cậu vẫn là trẻ con, lòng hơi sợ. Tự an ủi động viên mình một tí, rồi cậu sải bước chân nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã về khu cha mình ở.
Nhưng cậu nào hay, sau lưng quả thật có người, là vị hoàng đế Đại Tề và Tần Quý phi, à không, ở thời đại này, họ là Tiêu Giác và Tần Khê.
Hai người mấy hôm trước bỗng dưng lạc đến đây, chẳng ai nhìn thấy họ.
Mấy ngày qua, sự phát triển của xã hội hiện đại khiến họ chấn động khôn cùng, ban đầu còn tưởng mình công trạng lớn lao, chết rồi được tiên nhân triệu lên thiên đình, xã hội thế này hẳn là nơi thần tiên cư ngụ.
Rồi họ thấy bao điều mới lạ, đối với mọi thứ đều tò mò.
Sau mới hay, đây chẳng phải cửu trùng thiên gì cả, mà là tương lai xã hội sau bao thời kỳ phát triển.
Tiêu Giác và Tần Khê hiểu ra, lòng càng thêm cảm khái. Không ngờ loài người có thể phát triển đến mức này, chỉ tiếc họ chỉ nhìn được, chứ không chạm nổi.
Tưởng chỉ là giấc mộng, nhưng họ lại thấy một Tiêu Yến Ninh nhỏ bé, không được cha mẹ yêu thương.
Mọi chấn động, ngưỡng mộ, bối rối tan biến khi chứng kiến Tiêu Yến Ninh phải chịu khổ.
Họ trơ mắt nhìn mọi nỗi đau cậu gánh, chẳng dám tin đây là cuộc đời của đứa con trai họ từng nâng niu trong lòng bàn tay. Ban đầu sợ nhận nhầm, nhân lúc vô hình, hai người còn ghé sát mặt cậu quan sát kỹ lưỡng bao lần, đến vị trí nốt ruồi giữa mày cũng y chang.
Hơn nữa theo họ, ánh mắt ấy chính là Tiểu Thất nhà họ!
Dù kiếp này Tiểu Thất có cha mẹ đi chăng nữa, Tiêu Giác và Tần Khê vẫn quả quyết đây là Tiểu Thất của hai người.
Nghĩ đến cuộc sống Tiêu Yến Ninh, lòng người cha già của Tiêu Giác tan nát, Tần Khê khóc đến lênh láng.
Nàng nhớ có năm Tiêu Yến Ninh sốt cao mê man, hỏi vì sao không ai yêu mình. Tần Khê chẳng hiểu sao giờ lại nhớ rõ cảnh ấy, nhưng nhìn Tiêu Yến Ninh hiện tại, nàng chỉ muốn khóc òa.
Sao không yêu cậu? Sao mắng chửi cậu? Sao không cho cậu ăn no mặc ấm?
Nàng khóc, lòng Tiêu Giác cũng như bị muôn vàn đinh nhọn đâm, nhưng ngài cũng không thể nói nổi lời an ủi, vì chính ngài cũng đang nghẹn ngào.
Tiểu Thất họ từ nhỏ được nuông chiều, chẳng phải nếm chút đắng cay, từ nhỏ tới lớn chỉ bị hai cái tát, vậy mà đến thế giới này, sống những ngày tháng khốn khổ gì đâu.
Họ chỉ có thể đi theo Tiểu Thất, chẳng thể giúp ích được gì.
Bây giờ cũng vậy, khi cậu ngoảnh đầu, Tần Khê và Tiêu Giác mừng rỡ khôn cùng, mong cậu có thể thấy được họ, nhưng vẫn không.
Nghĩ mình bất lực, chỉ trơ mắt nhìn Tiêu Yến Ninh chịu khổ, Tần Khê đau đớn tột độ, mắt cay xè, định nói gì đó, thì thấy Tiêu Giác đã đỏ hoe vành mắt, ngài nắm tay nàng, đau thương khôn xiết: "Tiểu Thất của chúng ta, từ lúc chào đời đã được bọc trong lụa là mềm mại nhất, ăn toàn món ngon của trần thế, ngủ trên giường gỗ quý chạm khắc tinh xảo... Giờ đây, nó lại đói meo. Xưa kia trắng trẻo mũm mĩm, giờ xem nó gầy guộc đến mức nào kìa."
Tiêu Giác càng nói càng đau, càng nói càng hận, thiên đường gì chứ, rõ ràng là địa ngục! Đáng ghét nhất là họ chỉ nhìn được, mà chẳng làm gì nổi!
Nghĩ đến đây, Tiêu Giác chỉ muốn bật khóc.
Khó trách Tiểu Thất nhà ngài từ nhỏ mê vàng bạc châu báu, hẳn là vì phải sống trong những ngày tháng nghèo khổ quá lâu. Quyết rồi, ngài phải trở về Đại Tề, gom hết báu vật thiên hạ tặng cho con trai ngài mới được!
Tần Khê: "..."
Nàng cũng đau đớn muôn phần, nhưng giờ thấy Tiêu Giác thế này, cũng chẳng biết nói sao.
Tiêu Giác hít hít mũi, thấy chai nước trong bụi cây xanh, ngài buông tay Tần Khê đi nhặt, mặt còn lộ vẻ phẫn nộ vì Tiểu Thất phải dựa vào những thứ này để bán lấy tiền.
Thực ra ngài biết mình không chạm nổi, nhưng vẫn không cam lòng.
Khi ngón tay chạm vào vật thật, Tiêu Giác ngẩn ra, cầm chai lên, người đờ đẫn ngẩn ngơ: "Ủa??" Hình như chạm được rồi.
Tần Khê cũng kinh ngạc.
Lúc ấy, có người đạp xe đạp công cộng lao tới, thấy họ, chàng trai ngạc nhiên: "Này hai anh chị, hai người vừa quay phim xong hả? Trang phục lộng lẫy thế kia?"
Tiêu Giác và Tần Khê nhìn người qua đường, rồi nhìn nhau, bỗng dưng khóc cười òa lên, ôm chầm lấy nhau.
Tần Khê: "Bệ hạ..."
Tiêu Giác: "Quý phi..."
Người qua đường: "..."
Chàng trai vốn nghĩ hai người nhan sắc đỉnh thế, hẳn là minh tinh từ đâu đến, nhưng giờ thấy cảnh này, cậu ta liền đạp xe đến khói bay, chạy mất hút.
Chàng trai vừa đạp xe điên cuồng vừa suýt khóc. Ôi cái vận may gì đây, tan ca lại đụng phải kẻ ngốc, lại còn đi đôi.
Vừa kinh vừa sợ, lòng còn tiếc nuối, cặp nam đẹp nữ xinh thế kia, vậy mà đầu óc có vấn đề, đáng thương thay.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 213: Ngoại truyện hiện đại (1)
10.0/10 từ 45 lượt.
