Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 211: Hoàng Thái Đệ
Vào mùa đông năm Tiểu Bát tròn mười ba tuổi, Tiêu Yến Ninh đổ bệnh một trận. Ban đầu chỉ là cơn cảm mạo thông thường, sau đó lại hóa thành sốt cao dai dẳng, ho khan không dứt.
Thái y bảo hắn lao lực quá độ, khí huyết hao tổn, hàn khí xâm nhập, tà khí đã len vào phế phủ.
Tiêu Yến Ninh nghe xong cũng chỉ biết câm nín. Nghĩ kỹ lại, mấy hôm trước trời đổ tuyết, vì lo vụ tai nạn tuyết ở Linh Châu, hắn đứng bên cửa sổ, để mặc gió tuyết tạt vào người suốt một nén hương.
Đêm đó trở mình thấy hơi khó chịu, nhưng hắn chẳng bận tâm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu nặng như chì, tứ chi rã rời, chẳng muốn cử động, chỉ muốn nằm nghỉ. Sau đó, Tiêu Yến Ninh cố gắng chống đỡ mà thượng triều, đến khi trở về Càn An Cung thì bắt đầu ho sù sụ.
Triệu ngự y, uống thuốc nối tiếp thuốc, bệnh tình lại càng thêm nặng.
Tiêu Yến Ninh lúc đầu còn không phục, kiếp trước tạm không nhắc, lúc ấy điều kiện kinh tế hạn chế, trời tuyết lớn mà mặc áo mỏng manh là chuyện thường tình. Còn kiếp này, hắn cũng từng cưỡi ngựa đón gió tuyết ra biên cương, ngoài ch** n**c mũi tí xíu thì có sao đâu.
Mấy ngày trôi qua, bệnh tình chẳng thấy thuyên giảm, Tiêu Yến Ninh đành ngậm ngùi nhận già. Triều đường còn có Thận vương tọa trấn giám quốc, tạm thời cũng chưa phát sinh biến cố gì.
Giờ đây hắn nằm trên giường, bịt mũi uống hết bát thuốc đắng này tới bát khác. Trong khoảng thời gian hắn bệnh, Lương Tĩnh thân là ngoại thần, dù lòng nóng như lửa đốt, cũng không được tùy tiện vào cung, chỉ thỉnh thoảng theo đại thần Nội Các cùng tiến cung thăm hỏi.
Lúc ấy, Lương Tĩnh luôn đứng ngoài vòng người, ngóng nhìn Tiêu Yến Ninh, mặt lộ vẻ lo âu như bao người khác. Tuy nhiên, lo lắng giữa người và người, rốt cuộc vẫn khác nhau một trời một vực.
Ánh mắt Lương Tĩnh khiến Tiêu Yến Ninh lòng đau thắt. Mỗi lần như thế, hắn đều cố giữ y lại sau cùng, nắm tay y, dịu giọng nói sẽ không sao, hắn sẽ mau chóng khỏi thôi.
Lương Tĩnh muốn dùng trán chạm khẽ má hắn, nhưng Tiêu Yến Ninh không cho, sợ lây bệnh cho y.
Cuối cùng hai người chỉ có thể trong khoảng khắc eo hẹp ấy, nắm tay nhau, thì thầm đôi câu.
Lúc bệnh tình Tiêu Yến Ninh nghiêm trọng nhất, sốt đến mức mắt không mở nổi, Nội Các có vài đại thần từng muốn dâng tấu thỉnh cầu hoàng đế lập trữ. Lương Tĩnh nghe tin, chỉ cảm thấy máu toàn thân đông đặc lại, những triều chính đại sự kia như cách một lớp sương mù, mãi không rơi vào tim được.
Y không muốn bình phẩm chuyện này. Những đại thần Nội Các ngày thường rất kính nể Tiêu Yến Ninh, đối với cảnh hoàng đế lâm trọng bệnh, họ cân nhắc nhiều như vậy cũng là lẽ thường tình.
Chỉ là Lương Tĩnh có tư tâm, để hoàng đế lập trữ, rõ ràng là cho rằng Tiêu Yến Ninh lần này khó qua khỏi. Nghĩ đến khả năng ấy, y chỉ muốn khâu miệng hết thảy mọi người lại, thậm chí nửa đêm lẻn đến đánh cho bọn chúng một trận.
Chỉ một cơn cảm mạo nhỏ nhoi thôi, dựa vào đâu mà ép Tiêu Yến Ninh đến bước đường cùng?
Huống chi, Tiêu Yến Ninh với mọi việc đều đã chuẩn bị từ sớm. Nếu hắn thật sự cảm thấy thân thể có vấn đề, đương nhiên sẽ sắp xếp chuyện trữ quân cho chu toàn.
Khi có đại thần muốn từ chỗ y dò la chút tin tức gì đó, Lương Tĩnh cười như không cười: "Bản hầu có thể có tin tức gì chứ."
Song cuối cùng, bản tấu xin lập trữ ấy bị Tần Chiêu đè xuống, không dâng lên trước ngự tiền.
Bản tấu dù bị đè, nhưng tin đồn vẫn lén lút lan ra.
Tiểu Bát nghe được, cố ý dò hỏi giờ mà các đại thần Nội Các vào cung thăm Hoàng thượng, rồi liền giữa lúc tuyết bay tán loạn mà chặn bọn họ ngay giữa cửa cung.
Rồi cậu nhảy cẫng lên, chỉ thẳng mặt bọn họ mà mắng, rằng lúc này đề xuất chuyện lập trữ tức là không muốn để hoàng huynh cậu yên lòng dưỡng bệnh, thân là thần tử mà lại có ý nghĩ ấy, quả là mưu đồ bất chính.
Mấy vị đại thần bị Tiểu Bát mắng đến ngẩn người.
Những năm qua, ai chẳng biết hoàng đế đã sớm có ý truyền ngôi cho Tiểu Bát, giờ bọn họ dâng tấu xin lập trữ, danh phận ấy cũng là cầu cho cậu.
Kết quả thì hay rồi, tốn công vô ích, lại còn bị vị hoàng đế tương lai ghét bỏ.
Song những đại thần này cũng không hối hận. Hoàng đế bệnh nặng, vị trí trữ quân chưa định, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện, triều cục sẽ rơi vào hỗn loạn, e là phải đổ máu.
Ý chỉ vẫn chỉ là ý chỉ, chưa thành chiếu thư thì vẫn vô nghĩa.
Hiện giờ Thận vương giám quốc, nếu thật sự xảy ra biến cố gì, bên Thận vương hoàn toàn có thể mượn cớ "được ý chỉ" mà đoạt ngôi. Nếu sớm lập trữ quân, hoàng đế dẫu có mệnh hệ gì thì trữ quân vẫn có thể quang minh chính đại mà kế vị. Kẻ nào có ý đồ khác, thì chính là loạn thần tặc tử.
Nhưng Tiểu Bát nào hiểu được những điều ấy. Cơn bệnh dai dẳng của Tiêu Yến Ninh lần này vô cùng nghiêm trọng, vốn đã khiến cậu hoảng loạn lắm rồi. Giờ cậu chỉ cảm thấy ai muốn hoàng huynh lập trữ, kẻ ấy chính là đang nguyền rủa Tiêu Yến Ninh.
Những cơn gió tanh mưa máu ngoài kia, chẳng không hề lọt đến tai Tiêu Yến Ninh.
Dù vậy, chút tâm tư của đám triều thần, làm sao giấu nổi hắn? Hắn chỉ là chẳng lên tiếng mà thôi.
Sau này, Tiêu Yến Ninh tinh thần khá hơn một chút, liền từ giường bệnh triệu kiến từng người từng đại thần Nội Các và quan viên lục bộ.
Hắn triệu kiến bọn họ, cũng chỉ bảo bọn họ làm tốt bổn phận của mình, ngoài ra không nhắc gì khác. Sau đó, hắn vẫn để Lương Tĩnh ở lại cuối cùng.
Tiêu Yến Ninh vốn chỉ muốn gặp riêng Lương Tĩnh để nói chuyện, nhưng vì để gặp y, hắn đành cắn răng chống chọi tinh thần, gặp hết thảy các quan viên khác trước.
Tiêu Yến Ninh bị bệnh, Lương Tĩnh mỗi ngày lòng như lửa đốt, ngày đêm chẳng chợp mắt, quầng thâm dưới mắt xanh mét.
Hơi thở Tiêu Yến Ninh phả ra vẫn còn mang theo hơi nóng, hắn đưa tay vẽ một vòng quanh lông mày mắt Lương Tĩnh, khẽ nói: "Đừng lo."
Lương Tĩnh ừ một tiếng, có phần không cam lòng: "Giá như ta thay huynh chịu đựng được thì tốt rồi."
Y thân thể cường tráng, bệnh thì sẽ mau chóng khỏi thôi.
Tiêu Yến Ninh nhìn y: "Nếu thật có thể thay, trẫm cũng nguyện thay ngươi chịu thương."
"Đừng nói bậy." Lương Tĩnh cắt lời.
Tiêu Yến Ninh: "Biết là nói bậy, sao ngươi còn nhắc đến?"
Lương Tĩnh vì hắn bệnh mà khó chịu, vậy Tiêu Yến Ninh nhìn vết thương trên người y, lại dễ chịu sao?
Lương Tĩnh mím môi không lên tiếng.
Tiêu Yến Ninh lại khẽ cắn một ngụm lên cổ tay y, rồi nói: "Hai hôm nay ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn."
Lương Tĩnh trông mong hỏi: "Thật chứ?"
Tiêu Yến Ninh cười: "Lời nói trẫm là vàng ngọc, há có thể giả được sao?"
Lương Tĩnh: "Ngài là hoàng thượng, không được nuốt lời."
Tiêu Yến Ninh: "Đó là đương nhiên, ngươi về mà ăn uống tử tế, ngủ nghỉ đầy đủ. Đừng để ta khỏi rồi, ngươi lại chống chọi không nổi."
Lương Tĩnh gật đầu.
Hắn tính toán thời gian, khẽ phất tay cho y rời cung.
Thấy Lương Tĩnh mặt lạnh bước ra, ai nấy đều không dám hỏi y trong cung vừa rồi có chuyện gì.
Nhờ thái y tinh tế điều dưỡng cùng với sự phối hợp của hắn, cơn bệnh này tuy kéo dài, nhưng may mà cơn sốt đã lui.
Người bệnh một trận thì gầy đi rõ thấy, Tiêu Yến Ninh cũng không ngoại lệ.
Giờ hắn thỉnh thoảng vẫn ho vài tiếng, nhưng đều trong tầm kiểm soát.
Ngày Tiêu Yến Ninh tái triều, hắn chủ động nhắc đến chuyện lập trữ.
Tiêu Yến Ninh nhìn bá quan: "Trẫm thừa thiên mệnh, thống trị bốn phương, song dưới gối vô tự, xã tắc trọng đại chẳng thể bỏ trống. Đệ đệ trẫm, Yến Tri, thông tuệ nhân hiếu, tính tình trầm ổn, triều sự đều thông. Trẫm muốn lập y làm Hoàng Thái đệ, để giữ vững quốc bản. Chư khanh thấy thế nào?"
Bá quan thầm nghĩ, đây vốn là chuyện đã định, bọn họ có thể phản đối sao?
Chỉ là... hoàng đế sao lại nói Tiêu Yến Tri 'tính tình trầm ổn' thế? Lần trước kẻ nhảy cẫng lên mắng người cũng là cậu.
Dù sao đi nữa, hoàng đế đã mở lời, ngôi vị của Tiêu Yến Tri đã chắc như đinh đóng cột.
Bá quan chỉ đành thuận theo ý hắn, khen Tiêu Yến Tri văn võ song toàn, là nhân tài hiếm có.
Tiêu Yến Ninh tan triều về cung. Khi nghe tin, Tiểu Bát lao đến trước mặt hắn, lo lắng hỏi: "Hoàng huynh..."
Tiêu Yến Ninh nhìn cậu, cau mày: "Lớn ngần này rồi, sao còn bộp chộp như trẻ con thế, chẳng có chút trầm ổn nào cả."
Tiểu Bát: "..." Cậu bộp chộp sao?
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 211: Hoàng Thái Đệ
10.0/10 từ 45 lượt.
