Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 203: Tiểu Bát


Trong những năm tháng lớn lên của Tiểu Bát, Tiêu Yến Ninh ngoài việc ngày ngày dùng lời ngon ngọt dỗ dành cậu, còn từng vài phen dạy dỗ cậu thật sự nghiêm khắc, như từng vọt roi quất vào lòng.


Lần đầu tiên là khi cậu chín tuổi. Vì Tiểu Bát do một tay Tiêu Yến Ninh nuôi lớn, tình cảm giữa hai huynh đệ gắn bó khăng khít, cậu ngày thường cứ quấn quýt bên vị huynh trưởng này, lại bị dỗ dành đến mức vừa ngoan ngoãn vừa siêng năng hết mực.


Thế nhưng, Tiểu Bát rốt cuộc vẫn sinh ra trong nhà đế vương. Là hoàng đế duy nhất có đệ đệ ruột thịt, cộng thêm Tiêu Yến Ninh vẫn chưa có thê tử, hậu cung trống rỗng, đương nhiên cũng không có con nối dõi, gần như triều trong triều ngoài ai nấy đều rõ, Tiểu Bát chính là Thái tử tương lai, là người kế vị sắt son, là hoàng đế mai sau.


Những kẻ hầu hạ bên Tiểu Bát dù đã qua muôn vàn tầng lớp chọn lọc tinh anh, họ đối đãi cậu vẫn luôn mang chút cẩn trọng cung kính, kèm theo vẻ nịnh nọt mơ hồ không rõ.


Trong cung lẫn ngoài cung càng chẳng ai dám khiến cậu khó chịu, dù chỉ một chút. Tất cả mọi người đều lặng lẽ nâng niu cậu. 


Hơn nữa, hoàn cảnh của Tiểu Bát khác hẳn Tiêu Yến Ninh ngày xưa: một là trong cung cậu không còn có huynh đệ nào tranh giành, cũng chẳng ai rình rập bên cạnh, nên dù cậu thông minh đến đâu, cảnh giác cũng sẽ không cao đến thế; hai là Tiêu Yến Ninh làm hoàng đế chẳng hề nghi kỵ cậu, không giống như Thái Thượng Hoàng lúc trước vừa yêu thương vừa phòng bị hắn.


Tiêu Yến Ninh thực lòng coi Tiểu Bát như vị đế vương kế tiếp mà bồi dưỡng, từ tính tình đến học vấn, hay cách ứng xử làm người, hắn đều đổ vào vô số tâm huyết.


Chỉ vì môi trường lớn lên mà từ nhỏ đến lớn, Tiểu Bát gần như chẳng có nỗi phiền muộn nào, mọi thứ cậu muốn đều dễ dàng có được, thậm chí ngay cả ngai vàng cũng chỉ việc há miệng là nuốt trọn. 


Hơn nữa, Tiêu Yến Ninh nuôi cậu thành kẻ tự tin ngút trời, vì chưa từng chịu đòn nặng nề hay thất bại sâu sắc, cả người cậu toát lên vẻ kiêu ngạo xen lẫn chút bất cần.


Nếu sinh ra nhà thường thì đây là ưu điểm lớn lao, nhưng sinh trong nhà đế vương, bản thân lại là hoàng đế tương lai, những ưu điểm ấy đôi khi lại thành khuyết điểm khổng lồ. 


Tuy nhiên, khi Tiểu Bát còn thơ bé, Tiêu Yến Ninh vẫn chưa can thiệp. Một đứa trẻ sinh ra trong hoàng cung, sự ngây thơ của trẻ dại không phải là thứ dễ dàng có được.


Vài năm tháng vui vẻ vô lo vô nghĩ ấy, nên tận hưởng cho trọn, vì ngoài những năm này ra, sau đó còn bao năm phải ngồi trên long ỷ mà như đi trên băng mỏng, ngày ngày run sợ lo âu.


Tuổi còn bé, nếu bị hiện thực nghiền nát sự ngây thơ quá sớm, tính tình dễ bị vặn vẹo.


Tiểu Bát rất thông minh, cũng từng chứng kiến vài thủ đoạn trong cung. Chỉ là một số chuyện cậu chưa tự thân trải qua, vẫn còn mơ hồ mịt mù.



Năm cậu chín tuổi, Tiêu Yến Ninh thấy Tiểu Bát thiếu cảnh giác, lòng chợt lo lắng mơ hồ.


Thế là một hôm, khi ở bên Lương Tĩnh, hắn đột ngột bảo: "Đứa trẻ lớn rồi, chẳng thể ngày ngày nhốt trong cung, nên đi ra ngoài xem thiên hạ rộng lớn bao la, xem trên đời có bao nhiêu loại người khác nhau." 


Bị nâng niu từ nhỏ đến lớn, mọi thứ thuận buồm xuôi gió, sẽ khiến cậu nghĩ rằng muôn vật trên đời đều đương nhiên thuộc về mình.


Với đế vương, đây là đại kỵ.


Những năm qua, Lương Tĩnh luôn dạy Tiểu Bát rèn luyện thân thể cường tráng, y trong lòng coi cậu như con ruột mà đối đãi, Tiểu Bát cũng rất nghe lời y. Nghe ra ý tứ trong lời Tiêu Yến Ninh, Lương Tĩnh lòng chợt lo lắng, y bảo: "Hoàng thượng, hắn còn nhỏ tuổi..."


Tiêu Yến Ninh hôn y một cái, giọng hơi trầm: "Lương Tĩnh, nó sắp mười tuổi rồi, không còn bé nữa đâu." 


Thời đại này, có kẻ mười sáu mười bảy đã lo liệu việc kinh doanh gia đình, một số khác thì đã bước chân vào quan trường.


Tiểu Bát thông minh thật, nhưng một số chuyện cần phải điểm tỉnh.


Nghe vậy, Lương Tĩnh khẽ ngẩn ra, rồi chợt thất thần, y nghĩ đến chính mình, năm chín tuổi y đã gánh vác trọng trách Lương gia.


Nghĩ về quá khứ, Lương Tĩnh né tránh ánh mắt, ngẩn ngơ bảo: "Ta chỉ thấy hắn còn nhỏ quá thôi."


"Ta biết ngươi thương nó, nhưng thương thì thương, nếu nó khinh thường tương lai của chính mình, thì không chỉ hại nó thôi đâu." Tiêu Yến Ninh nói.


Tiểu Bát không chỉ gánh vác trọng trách của một gia tộc, mà là một quốc gia.


Năm ấy Văn Duệ thái tử mới chín tuổi, đã được bao quan lại khen ngợi, sau cùng chẳng phải vì sơ suất mà rơi vào kết cục thê thảm sao?


Bản chất Tiêu Yến Ninh trong tận xương cốt, thực ra là một kẻ lạnh lùng, vô tình.


Hắn muốn Tiểu Bát kế vị, đương nhiên có tư tâm, vì Tiểu Bát lên ngôi, đối với hắn là có lợi nhất.



Nhưng Tiêu Yến Ninh cũng rất tàn nhẫn, nếu Tiểu Bát không gánh nổi giang sơn nặng nề ấy, hắn sẽ chẳng vì tình máu mủ mà đưa cậu lên ngôi.


Chỉ là nếu đến nước ấy, Tiêu Yến Ninh còn phải tốn công sức chọn người mới, mà kẻ ấy đòi hỏi phải có đầu óc, phải thông minh, phải dung nổi Tiểu Bát và Tần gia lui về sau, còn phải đối đãi tử tế với Lương Tĩnh và Lương gia.


Nói thật, tìm được người như vậy chẳng hề dễ chút nào.


Vậy nên Tiêu Yến Ninh vẫn hy vọng Tiểu Bát có thể đảm đương nổi. Hắn tuy ích kỷ thật, nhưng hắn cũng sẽ không bao giờ đùa giỡn với sinh mệnh và tiền đồ của muôn dân bách tính.


Tiểu Bát không hề hay biết ý nghĩ của Tiêu Yến Ninh. Hôm ấy, cậu như mọi ngày, được hắn dẫn ra cung.


Lần này, Tiêu Yến Ninh đặc biệt cho phép cậu theo Lương Tĩnh ở ngoài cung vài ngày, danh nghĩa là để y dẫn cậu mở mang tầm mắt.


Tiểu Bát lúc ấy vui mừng khôn xiết.


Tiêu Yến Ninh liếc Lương Tĩnh một cái, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu. Đợi hắn đi khỏi, Lương Tĩnh nắm tay Tiểu Bát, hỏi cậu có biết cái gì là nghèo khó không.


Tiểu Bát nghĩ ngợi, thử nói ra đáp án trong lòng: "Là những người mùa đông giá buốt vẫn bán kẹo hồ lô trên phố phải không?"


Lương Tĩnh cười khẽ chẳng đáp, khoảng thời gian ấy y dẫn Tiểu Bát đi qua những nơi tồi tàn, u ám nhất kinh thành.


Trong đó, Tiểu Bát ngửi thấy mùi thối rữa nồng nặc của rác rưởi, cậu nôn ọe ngay tại chỗ, thế mà bao gia đình vẫn chen chúc bên cạnh, ngày ngày sống trong đó. Cậu còn tận mắt thấy kẻ ăn mày vô gia cư co ro trong gió lạnh, tận tai nghe hàng xóm vì tranh một giếng nước mà dùng lời lẽ ô uế nhất chửi rủa lẫn nhau.


Điều khiến Tiểu Bát chịu không nổi hơn là, mùa đông năm ấy, có nhà vì chút tiền sống sót mà khóc lóc bán con cái làm nô lệ.


Mấy ngày ấy, Tiểu Bát gầy đi thấy rõ.


Sau đó, Lương Tĩnh cố ý thuê một căn nhà dân đơn sơ ở thành nam, dẫn cậu tự thân trải nghiệm cuộc sống chợ búa.


Nhà cửa đơn sơ thật, nhưng trong nhà họ vẫn dùng than lửa tốt nhất.



Tiểu Bát nhìn đống than lửa ấy, thường hay thất thần.


Lương Tĩnh bảo cậu, thiên hạ rộng lớn lắm, dù ở kinh thành cũng có những kẻ nghèo khổ thế này, huống chi là nơi khác.


Tiểu Bát im lặng, bốn chữ "dân sinh đa nan" mờ nhạt trong sách vởbỗng hóa thành hiện thực nặng trịch đè lên tim cậu, khiến cậu bối rối không biết làm sao.


Lương Tĩnh thấy cậu chán nản, bèn xoa đầu cậu bảo, không sao đâu, hoàng đế đang cố gắng khiến trạng huống xã hội tốt đẹp hơn, tin rằng Tiểu Bát cũng vậy.


Hàng xóm bên cạnh có một chàng trai trẻ học việc ở tiệm thuốc, họ tên chẳng ai biết, chỉ biết rằng cha hắn sớm mất, một mình hắn chăm sóc mẹ già bệnh nặng nằm liệt giường.


Lần đầu Lương Tĩnh đau họng, bèn bảo Tiểu Bát gõ cửa nhà bên, nhờ chàng trai ấy lấy ít thuốc.


Tiểu Bát ngoan ngoãn đi gõ cửa.


Lâu sau, một chàng trai ăn mặc mỏng manh, mặt mày gầy guộc, thần sắc cảnh giác thò đầu ra. Ánh mắt chàng trai rơi trên bộ y phục tinh xảo không phô trương của Tiểu Bát, khẽ ngẩn ra, rồi cau mày, vẻ mặt phức tạp khó lường.


Tiểu Bát bị nhìn đến bồn chồn, vẫn lịch sự nói rõ ý định.


Chàng trai nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cười tự giễu, chẳng nói chẳng rằng, quay vào nhà lấy ít viên ngậm họng đưa ra.


Có khoảng thời gian, Lương Tĩnh cách vài ngày lại đau họng, cộng thêm chàng trai bên cạnh rất dễ nhìn, Tiểu Bát bèn thành khách quen trước cánh cửa gỗ cũ kỹ ấy.


Nhưng chàng trai ấy luôn im lặng, từ đầu đến giờ chẳng nói với Tiểu Bát được mấy câu.


Đến khi Tiểu Bát phải về cung, biết đây là lần cuối cùng đến đây, cậu nhịn không được hỏi: "Ngươi tên gì?"


Chàng trai im lặng, rồi bảo: "A Du."


Tiểu Bát nghiêng đầu ngạc nhiên: "A Du?"



Khi Tiểu Bát rời đi, chàng trai gọi là A Du ấy vẫn đứng bên cửa nhìn theo bóng lưng cậu. Nếu Tiểu Bát ngoảnh lại, hẳn sẽ thấy trong mắt hắn cuồn cuộn cảm xúc phức tạp đến cực điểm.


Hôm ấy qua đi, Tiêu Yến Ninh đích thân đến Lương gia đón Tiểu Bát về cung.


Trên đường về, Tiểu Bát cắn răng hỏi: "Hoàng huynh, A Du... A Du trước kia có phải họ Tiêu không?"


Tiêu Yến Ninh ừ một tiếng, nhàn nhạt bảo: "Hắn tên Tiêu Du, là con trai Khang Vương. Theo thế hệ, lẽ ra phải gọi ngươi một tiếng tiểu hoàng thúc. Sau khi Khang Vương phạm tội bị giáng làm thường dân, con cháu cũng bị tước bỏ tông tịch, không được mang họ Tiêu nữa. Vậy nên, hắn giờ là kẻ vô họ."


Nói xong, Tiêu Yến Ninh nhìn Tiểu Bát, ánh mắt bình tĩnh mà đầy uy áp: "Tiểu Bát, có những chuyện, dù hoàng huynh là hoàng đế cũng bất lực. Đệ nếu ăn nói hành sự không cẩn thận, bị người ta nắm thóp, thì Tiêu Du ngày nay chính là gương soi cho đệ ngày mai."


Tiểu Bát gật đầu. Thực ra cậu hiểu, Lương Tĩnh cố ý chọn nơi ấy thuê nhà, cố ý để cậu tiếp xúc với Tiêu Du, cậu đâu ngốc, sao Lương Tĩnh đau họng hoài thế.


Mấy ngày sống ngoài cung, là lời nhắc nhở của Tiêu Yến Ninh dành cho cậu.


Cậu đâu phải không có đối thủ, nếu cứ đương nhiên nghĩ mọi thứ đều dễ dàng có được, tất sẽ để người ta nắm lấy sơ hở.


Trước khi ngồi lên ngai vàng, mọi thứ đều là ẩn số. Muốn thật sự bước được đến vị trí ấy, phải biết giữ mình trong lời nói và hành động. Không ai đoán được kẻ ẩn trong bóng tối sẽ ra tay làm gì mình, nên trước khi chuyện xảy ra, cậu chỉ có thể đề phòng. Mà muốn phòng bị thật chu đáo, thì chỉ còn cách cẩn trọng trong từng lời nói, từng cử chỉ nhỏ nhất.


Mà cách nhắc nhở của Tiêu Yến Ninh trực tiếp thành bóng ma ám ảnh trong lòng Tiểu Bát, vừa nghĩ đến những nơi hôi thối tanh tưởi ấy, những con người thần sắc đờ đẫn, những tiếng khóc chói tai khi chia lìa con cái, nghĩ đến có ngày mình sẽ rơi vào cảnh ngộ như Tiêu Du, cả người cậu đều khó chịu.


Trên đường đời cậu, những thứ ấy ngưng tụ thành một sợi roi vô hình, lúc nào cũng quất vào cậu.


Qua những chuyện lộn xộn ấy, tính tình Tiểu Bát cũng thay đổi đôi chút.


Cậu vốn do Tiêu Yến Ninh nuôi lớn, trong xương cốt khó tránh kế thừa sự lạnh lùng bẩm sinh của hắn. Chỉ là xưa nay tính tình ấy bị nuông chiều che lấp, không lộ rõ. Lần này, sau khi bị hiện thực k*ch th*ch dữ dội, cách hành xử của cậu càng ngày càng giống Tiêu Yến Ninh, hơn nữa so với hoàng huynh nhà mình, cậu còn cố chấp hơn ba phần. Cậu cực kỳ ghét kẻ khác dòm ngó thứ vốn thuộc về mình.


Lần thứ hai chính là Tiêu Hành.


Tiêu Hành vốn lớn hơn cậu vài tuổi, khi Tiểu Bát mười tuổi, Tiêu Hành đã trưởng thành, dung mạo có vài phần giống Văn Duệ Thái tử, cách ứng xử cũng đường hoàng. Vì vậy, trên triều đình khó tránh có những tiếng nói khác.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 203: Tiểu Bát
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...