Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 202: Tiểu Bát


Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu ban đầu còn tưởng mình nghe lầm, mặt đối mặt hồi lâu, mới chắc chắn cả hai đều nghe rõ mồn một, tai họ không có vấn đề gì.


Hai người đến tuổi này, còn gì không hiểu nữa. Nếu người được Tiêu Yến Ninh đối đãi như vậy có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người, thì vị trí Trung Cung đâu đến nỗi trống vắng bao lâu nay?


Tình cảnh giờ đây, chỉ có một khả năng, rằng người ấy thân phận khác thường, nên quan hệ giữa Tiêu Yến Ninh và người ấy không thể công khai.


Nghĩ đến đây, Thái Thượng Hoàng chỉ cảm thấy thái dương co giật từng cơn.


Bao năm nay Tiêu Yến Ninh thà chết cũng không chịu thành thân, tính tình hắn bướng bỉnh kinh người, mỗi khi bàn đến chuyện hôn sự, thái độ của hắn lại như thể "thà ngọc nát còn hơn ngói lành". 


Hơn nữa, nghĩ đến chuyện xưa của Văn Duệ Thái tử và mấy vị hoàng tử, Thái Thượng Hoàng trong lòng cũng vừa xót vừa bất lực, chẳng nỡ dùng những thủ đoạn mờ ám để ép hắn.


Về phần Tần Thái hậu, bên cạnh có Tiểu Bát, nàng đã có niềm hy vọng mới. Dù Tiêu Yến Ninh không chịu thành thân khiến nàng thấy khó chịu trong lòng, nhưng rốt cuộc cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.


Ai ngờ, giờ lại bỗng dưng lòi ra một người bí mật thế này.


Thái Thượng Hoàng vốn còn muốn hỏi Tiểu Bát tình hình cụ thể, nhưng thấy bộ dạng đứa con út ngây thơ vô tư, hoàn toàn chẳng hiểu nhân tình thế thái, ngài cắn răng nuốt lời lại. 


Mãi đến khi Tiểu Bát chơi đến thỏa thuê, Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu mới bắt đầu gợi chuyện, vòng vo hỏi thăm xem dạo gần đây cậu theo Tiêu Yến Ninh ra ngoài đã làm những gì, gặp ai, có chuyện gì vui không.


Tiểu Bát đương nhiên không nhận ra cha mẹ đang thăm dò, cậu nói: "Con với hoàng huynh chỉ xuất cung một lần, đến Lương gia, Lương Tĩnh ca ca bị bệnh, hoàng huynh lo lắm. Trời lạnh quá, con không muốn đi ra ngoài, cứ ở trong nhà chơi với Lương Tĩnh ca ca thôi."


Tần Thái hậu ban đầu chưa nhận ra điều khác lạ, cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi tiếp: "Chỉ đến Lương gia thôi sao?"


Thái Thượng Hoàng bên cạnh nghe Tiểu Bát miệng một câu hai câu đều Lương Tĩnh ca ca, đột ngột hiểu ra. 


Tiểu Bát là đệ đệ của Tiêu Yến Ninh, nhưng Lương Tĩnh làm ca ca Tiểu Bát kiểu gì được? Nếu không có Tiêu Yến Ninh ngầm cho phép, Lương Tĩnh sao dám để cậu gọi thế.


Trước đây ngài đã thấy Tiêu Yến Ninh đối với Lương Tĩnh quá thân thiết, ngài tưởng Lương Tĩnh từ nhỏ không cha không anh, Tiêu Yến Ninh một tay che chở y lớn lên, hai người tuổi tác lại tương đương, nên hắn thật lòng coi y như đệ đệ mình. 


Giờ nghĩ lại, đệ đệ cái nỗi gì, rõ ràng là tình ý!


Ông đã bảo rồi mà, Yến Ninh vốn là người trầm tính, đối với các hoàng huynh khác tuy cũng lễ nghĩa, nhưng chẳng mấy khi để trong lòng. Ấy vậy mà riêng với Lương Tĩnh thì chuyện gì cũng đặc biệt, việc nào cũng phá lệ.



Hóa ra... quan hệ hai người chẳng tầm thường.


Hiểu ra những điều này, Thái Thượng Hoàng suýt phun ra ngụm máu, ngài bảo người dẫn Tiểu Bát đi, rồi kể với Tần Thái hậu suy đoán của mình. 


Tần Thái hậu hoàn toàn chưa từng nghĩ theo hướng ấy, đợi ngài nói xong, nàng như bị sét đánh, trái tim lạnh buốt như tuyết rơi ngoài điện.


Trước khoảnh khắc Tiêu Yến Ninh bước vào, Tần Thái hậu thậm chí còn muốn bảo hắn quay về, như thế, nàng sẽ không phải nghe những đáp án mình không muốn nghe.


Chỉ là sự thật vẫn là sự thật, nàng và Thái Thượng Hoàng đều hiểu rõ đứa con này. Khi bị chất vấn, thấy Tiêu Yến Ninh rũ mắt, vẻ mặt bình thản mở lời, đầu Tần Thái hậu như nổ tung.


Sau đó, trong cuộc đối thoại giữa Thái Thượng Hoàng và Tiêu Yến Ninh, nàng gần như chẳng nghe vào được chữ nào. Nàng chỉ miên man tự hỏi: Sao lại là như vậy? Dẫu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chẳng tìm được lời giải.


Còn Tiêu Yến Ninh thì nhanh chóng nghĩ thông suốt. Chắc hẳn là mấy hôm trước Lương Tĩnh bệnh, hắn thấy người vốn kiên cường ấy vì bệnh mà lộ vẻ yếu đuối, không kiềm chế tốt cảm xúc, nên bị Tiểu Bát vô tình nhìn thấy.


Trẻ con ngây thơ nào có mưu mô xấu xa gì, làm sao biết được cảnh cậu vô ý chứng kiến lại là bí mật không thể nói của người khác.


Nghĩ đến đây, Tiêu Yến Ninh chỉ muốn thở dài. Xét cho cùng, cũng là lỗi của hắn, sơ suất nhất thời tạo nên tai nạn thế này.


Nhìn Tiêu Yến Ninh mặt đầy vẻ khó tin, Thái Thượng Hoàng mỉa mai nói: "Sao, nếu không phải Tiểu Bát phát hiện, ngươi định giấu chúng ta cả đời à?"


Tiêu Yến Ninh bị chặn họng đến bất lực, hắn nói: "Phụ hoàng, nhi thần không dám."


"Không dám, ngươi có gì mà không dám?" Nụ cười trên mặt Thái Thượng Hoàng càng lạnh lẽo, "Đến nước này rồi, ngươi còn nói mình không dám, ngươi..."


Đúng lúc ấy, Tiểu Bát từ nội điện bước ra. Cậu còn đang ngái ngủ, dụi dụi đôi mắt mơ màng, trước tiên gọi một tiếng phụ hoàng, mẫu hậu, rồi khi nhìn thấy Tiêu Yến Ninh, mắt cậu sáng rỡ, cơn buồn ngủ tan biến, cậu chạy ào đến bên hắn, ngẩng đầu nhìn: "Hoàng huynh, huynh về cung rồi? Lương Tĩnh ca ca lại bệnh nữa rồi sao?"


Tiêu Yến Ninh: "..."


Trong tình cảnh thế này, hắn cố giữ vẻ trấn tĩnh, nhưng vành tai vẫn đỏ lên, hơi cúi đầu vì ngượng. Lương Tĩnh hôm nay đâu có bệnh, chỉ là sau bao ngày xa cách, hai người lại "vui đùa" một phen.


Tiểu Bát ngây thơ chẳng hiểu gì, nhưng Thái Thượng Hoàng thì lại hiểu quá rõ. Ngài hừ lạnh một tiếng.


Tiểu Bát chớp chớp đôi mắt giống hệt Tiêu Yến Ninh, kinh ngạc hỏi: "Hoàng huynh, mặt huynh bị đỏ rồi kìa..."


Tiêu Yến Ninh: "..." Tiểu Bát này, lúc nào cũng nói năng linh tinh.



Tiểu Bát nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ ngờ vực — trong điện đúng là có đốt than, nhưng đâu có nóng đến thế đâu? Tuy vậy, hoàng huynh nói sao thì là vậy, hoàng huynh bảo trong điện nóng thì ắt hẳn là nóng thật!


Tiêu Yến Ninh rốt cuộc đã sống hai đời người, da mặt dày cộm, hắn nhìn Thái Thượng Hoàng, nhỏ nhẹ nói: "Phụ hoàng, đó là chuyện riêng trong lòng nhi thần, chẳng liên quan đến ai khác."


Thực ra, trong lòng hắn hiểu rõ — Thái Thượng Hoàng sẽ không đem chuyện này phơi bày trước mặt người ngoài. Nếu không, trong điện đâu đến nỗi vắng bóng cả người hầu hạ.


Có điều, Thái Thượng Hoàng đang bực, Tiêu Yến Ninh không muốn để ngọn lửa ấy giáng xuống đầu nhà họ Lương. Ở cái thời này, một thần tử căn bản không thể chống lại đế vương, vì thế hắn chỉ mong thu hết mọi giận dữ của phụ hoàng và Thái hậu về phía mình là đủ.


Thái Thượng Hoàng ban đầu chỉ định hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng càng nhìn hắn lại càng thấy chướng mắt, phất tay một cái, đến cả chữ "cút" cũng lười nói.


Tiêu Yến Ninh chuồn êm.


Ra khỏi cửa điện, thấy Nghiên Hỉ vẫn đang quỳ dưới đất, Tiêu Yến Ninh vội bước đến: "Đứng dậy đi, hồi cung."


Nghiên Hỉ mặt mày trắng bệch, hắn đâu phải kẻ ngốc. Hắn là nội giám thân cận bên thiên tử, dù là Thái Thượng Hoàng cũng chẳng dễ dàng trách phạt. Hôm nay gặp tình cảnh này, ngài ở Cảnh An Cung rõ ràng là đã nổi trận lôi đình.


Mà điều có thể khiến đối phương tức giận đến thế, cũng chỉ có một.


Về đến Càn An Cung, Nghiên Hỉ xin tội, Tiêu Yến Ninh đáp: "Không liên quan đến ngươi. Về nghỉ, bảo ngự y xem qua, rồi uống ít thuốc gừng xua lạnh đi."


Nghiên Hỉ thấy hắn không giận, mới thở phào.


Đợi Nghiên Hỉ đi rồi, Tiêu Yến Ninh ngồi trên ghế, hồi lâu không nhúc nhích.


Mùa đông này, hắn và Lương Tĩnh e là chẳng thể gặp mặt được nữa.


Bên kia, Tiểu Bát thì lưu luyến không nỡ để hoàng huynh đi. Thấy người vừa rời bước, cậu cũng toan chạy theo.


Vừa theo được hai bước, đã bị Thái Thượng Hoàng ngăn lại, bế lên. Tiểu Bát mặt mày buồn thiu, nước mắt lưng tròng: "Phụ hoàng, con muốn theo hoàng huynh."


Tần Thái hậu ôm cậu vào lòng, xoa đầu cậu, dịu dàng bảo: "Hoàng huynh con còn triều chính phải xử lý, đợi qua mấy ngày nữa con hẵng đến." Rồi lại sai người mang bánh ngọt ngon miệng đến.


Tiểu Bát bụng cũng đang đói, khẽ đáp "vâng". Nghĩ đến lúc hoàng huynh lo việc triều chính chẳng thể chơi cùng mình, mà bánh điểm tâm lại tỏa mùi ngọt thơm quyến rũ, cậu bé liền vui trở lại.


Khi cung nhân dẫn Tiểu Bát đi ăn, Tần Thái hậu ngồi đó, lòng lại xao động chẳng yên.



Lương Tĩnh là thần tử, sẽ không tranh ngôi báu, Lương Tĩnh cũng chẳng có con cái.


Tần Thái hậu: "..."


Nàng cũng có mắt để nhìn. Ngay từ lần đầu tiên Tiểu Thất nhắc đến chuyện hôn sự của mình, trong đôi mắt hắn đã chỉ còn lại sự trống rỗng và cô quạnh. Đó tuyệt đối không phải ánh mắt nên có của một đứa trẻ mười mấy tuổi. Chính vì vậy mà nàng luôn bao dung với hắn, chỉ nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày, sẽ có người chịu đứng bên cạnh hắn.


Giờ người ấy rốt cuộc đã xuất hiện, nhưng lại là Lương Tĩnh, Tần Thái hậu nghĩ đến đây, tâm trạng phức tạp, chẳng thể dùng lời tả xiết.


Nghe Thái Thượng Hoàng hỏi, nàng chỉ thấy bực bội, liền gắt gỏng đáp:


"Thiếp sao mà biết được nguyên do. Nhưng thiếp nghĩ, hoàng thất nhà ta rộng lớn như vậy, huynh đệ tranh giành không ngớt, thủ đoạn thì hết lớp này đến lớp khác. Tiểu Thất vốn là đứa hiền lành, bị dọa đến biến dạng tính tình cũng chẳng có gì lạ."


Thái Thượng Hoàng: "..."


Ngài chỉ thuận miệng nói một câu, nàng châm chọc móc mỉa như thế để làm gì.


---


Tiểu Bát gây ra chuyện đâm thủng trời, vậy mà cậu vẫn hoàn toàn không hay biết gì.


Cậu còn nhỏ, nhiều chuyện không hiểu, cũng chẳng để tâm. Đợi đến khi trưởng thành, có lẽ một ngày nào đó chợt bừng tỉnh, cậu sẽ nhận ra mình từng làm gì khi còn bé. Nhưng hiện tại, dưới sự nuông chiều có chủ đích của Tiêu Yến Ninh, Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu, cậu nhanh chóng quên sạch mọi chuyện.


Thế nhưng gần đây, Tiểu Bát lại như rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng — tiên sinh dạy học nghiêm khắc đến đáng sợ. Mỗi ngày ngoài việc kiểm tra bài cũ, ông còn giao thêm vô số chữ phải viết, bài phải thuộc.


Tiểu Bát tự thấy chữ mình viết đã đẹp hơn nhiều, vậy mà tiên sinh vẫn chê chưa đạt.


Tiểu Bát bèn tìm Tiêu Yến Ninh kể khổ, Tiêu Yến Ninh chỉ khẽ cười, nói tiên sinh nghiêm khắc là điều tốt, chứng tỏ ông coi trọng cậu; hắn, với tư cách là hoàng huynh, cũng tin Tiểu Bát nhất định sẽ làm được, thậm chí còn làm tốt hơn hắn.


Tiểu Bát bị dụ một trận, lòng phấn chấn hẳn, càng chăm chỉ hơn.


Thỉnh thoảng, Thái Thượng Hoàng nhìn không nổi nữa, bảo cậu tập viết ít chữ đại đi, Tiểu Bát liền nghiêm trang từ chối, cậu phải như hoàng huynh nói, trở thành bảo bối lợi hại nhất Đại Tề.


Thái Thượng Hoàng đối với đứa con ngốc nghếch này cũng hết cách.


Lúc ấy, Lương Tĩnh vẫn chưa hề hay biết chuyện giữa mình và Tiêu Yến Ninh đã bị Thái Thượng Hoàng cùng Tần Thái hậu phát hiện.



Ban đầu Lương Tĩnh còn mơ hồ không hiểu, nhưng y nhanh chóng hiểu ra.


Trong khoảnh khắc ấy, lòng y rối bời, theo bản năng muốn đi tìm Tiêu Yến Ninh, nhưng vừa bước ra một bước, y lại khựng lại.


Đây là hoàng cung — nơi canh phòng nghiêm ngặt, mà chuyện lại mang ý chỉ của Thái Thượng Hoàng. Dù có gặp Tiêu Yến Ninh, thì sao chứ? Chẳng lẽ bắt hắn đứng giữa, lựa chọn giữa y và phụ hoàng mình ư?


Nghĩ đến đó, Lương Tĩnh đè nén nỗi bất an, cúi đầu, lặng lẽ rời cung.


Bề ngoài y vẫn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng trống rỗng, cả người như hóa đá.


Chỉ đến khi nhìn thấy cỗ xe quen thuộc mà kín đáo đỗ ngoài cửa cung, đầu óc y mới dần tỉnh táo lại.


Lương Tĩnh vừa bước vào xe, đã thấy nụ cười của Tiêu Yến Ninh.


Khoảnh khắc ấy, tim Lương Tĩnh chợt nhói — y cứ ngỡ rằng đời này sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.


Tiêu Yến Ninh sao không hiểu y đang nghĩ gì. Hắn kéo y ngồi xuống bên cạnh, không hề giấu giếm chuyện hai người đã biết, mà nói thẳng: "Phụ hoàng và mẫu hậu miệng thì cứng nhưng lòng mềm, qua năm nay rồi, họ sẽ chẳng can thiệp nữa."


Lương Tĩnh khẽ thở phào.


Tiêu Yến Ninh nhìn y, ánh mắt lấp lánh ý cười: "Phụ hoàng đang giận, ta vốn định nhờ Nghiên Hỉ báo lại, nhưng sợ ngươi nghĩ ngợi nhiều, nên ta đến nói trực tiếp."


Lương Tĩnh lập tức khuyên: "Huynh mau hồi cung đi, đừng chọc phụ hoàng giận."


Giọng Tiêu Yến Ninh ấm áp, mang theo mê hoặc: "Nhưng ta cũng muốn gặp ngươi mà."


Chỉ một câu ấy thôi, lòng Lương Tĩnh liền dâng tràn cảm xúc. Rõ ràng đang là giữa đông lạnh giá, vậy mà trái tim y lại ấm đến lạ. Y khẽ hỏi: "Phụ hoàng có mắng huynh không?"


"Sao có thể chứ. Ngươi cũng biết, từ nhỏ phụ hoàng đã thương ta nhất, đâu vì chuyện nhỏ này mà giận được." 


Huống chi, giờ hắn đã là hoàng đế, cũng đã sớm nói rõ lập trường.  Dù Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu nhất thời khó lòng chấp nhận, nhưng chắc chắn sẽ không làm điều dại dột.


Lương Tĩnh lúc này mới hoàn toàn thở phào.


Sau khi dỗ dành y yên lòng, Tiêu Yến Ninh đích thân đưa y về phủ, rồi mới hồi cung.


. . . 


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 202: Tiểu Bát
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...