Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 204: Tiểu Bát


Từ sau khi bị Tiêu Yến Ninh vừa công khai vừa ngầm dạy cho một bài học, Tiểu Bát nhanh chóng xác định được hướng đi và mục tiêu đời mình.


Trong mắt cậu, việc có vài vị quan ủng hộ Tiêu Hành — dù là công khai hay ngấm ngầm — quả thật khó chịu vô cùng. Thế nhưng cậu không vì thế mà trút giận lên họ. Ở điểm này, cậu rất giống Tiêu Yến Ninh.


Tiểu Bát tự biết mình còn chưa đủ năng lực, chưa đạt được kỳ vọng của những người kia, nên họ không coi trọng cậu cũng là lẽ thường tình.


Thế nhưng, cậu chẳng có ý định thay đổi bản thân — cậu cảm thấy mình như bây giờ là tốt rồi. Giống như Tiêu Yến Ninh từng nói, cậu đâu phải vàng ròng, làm sao khiến ai ai cũng thích được.


Còn đối với đám cháu như Tiêu Hành, trong lòng Tiểu Bát chỉ có một suy nghĩ: nếu đã dám tranh với cậu, bất kể là ai, cậu tuyệt đối không nương tay.


Tiểu Bát khác hẳn Tiêu Yến Ninh – cậu còn nhỏ tuổi, với các huynh trưởng thì ít lời, mà với đám cháu này lại càng chẳng có chút tình cảm nào. Nhiều khi, Tiểu Bát còn thấy Tiêu Hành nên biết ơn, bởi người ngồi trên ngai vàng là Tiêu Yến Ninh. Nếu đổi lại là kẻ khác, với thân phận của Tiêu Hành, e rằng chẳng hoàng đế nào có thể dung nổi y.


Tiểu Bát cũng từng nghe chuyện Văn Duệ Thái tử, cũng biết Tiêu Yến Ninh và Văn Duệ Thái tử quan hệ tốt. Tiểu Bát đôi khi rất xót xa cho hoàng huynh nhà mình. Đừng nhìn Tiêu Yến Ninh bề ngoài hành sự cứng rắn, thủ đoạn sắc bén — kỳ thực, trong lòng hắn lại mềm yếu và dịu dàng vô cùng.


Tiêu Hành được phong làm Doãn quận vương.


Doãn, là ánh nắng, là sáng ngời, mang ý huy hoàng rực rỡ.


Mà Doãn quận vương này còn do Tiêu Yến Ninh đích thân chọn cho Tiêu Hành, hắn hy vọng y có một tương lai xán lạn huy hoàng.


Tiểu Bát lúc này đã xác định rõ quyết tâm có được ngai vàng, cậu cho rằng Tiêu Hành nên biết điều một chút, những gợn sóng ngầm liên quan đến y, tốt nhất đừng để nổ tung trước mặt Tiêu Yến Ninh.


Nói Tiểu Bát sinh ra là kẻ bạc tình cũng được, nói cậu làm người tàn nhẫn cũng chẳng hề chi. Dù sao, cậu cũng chưa từng gặp mặt Văn Duệ Thái tử, nên đối với Tiêu Hành, cậu chẳng có chút nể nang nào.


Tiêu Yến Ninh nhìn rõ những dòng chảy lộn xộn trên triều đình, nhưng hắn chẳng thèm để tâm.


Hắn không phải Thái Thượng Hoàng, không mang bệnh đa nghi nặng đến thế. Chỉ vài lời đồn hay chút dị động cũng không đủ lay động lòng hắn.


Trên triều đình, chỉ cần kẻ ấy dùng được, dù là cựu thần dưới trướng Văn Duệ Thái tử, lòng thiên về Tiêu Hành, chỉ cần kẻ đó chịu làm việc cho dân cho nước là được. 



Ngược lại, nếu là kẻ mang danh trung thần của Tiểu Bát mà chẳng chịu làm việc, suốt ngày chỉ lo chạy chọt, bỏ túi riêng từng thoi bạc — thì cho dù hắn xuất thân từ Tần gia danh môn, Tiêu Yến Ninh cũng không ngần ngại tống vào đại lao.


Thái độ của Tiêu Yến Ninh đối với Tiêu Hành vẫn như trước. Hắn không cố ý chèn ép, nhưng cũng không dung túng bất cứ ai, dù là người khác hay chính Tiêu Hành, dựa vào tàn dư thế lực của Văn Duệ Thái tử mà khuấy động triều cục, gây rối sinh họa.


Đừng thấy Tiêu Yến Ninh trông lười nhác, thái độ hắn luôn cứng rắn. Biên cương nếu có chiến loạn, phản ứng đầu tiên của hắn là để tướng sĩ biên quan đánh trả, đánh cho kẻ thù trọng thương, lấy chiến để dừng chiến.


Thế nhưng, sâu trong lòng Tiêu Yến Ninh, điều hắn khát khao nhất vẫn là Đại Tề thái bình, bốn bể yên vui, dân chúng an cư lạc nghiệp.


Đối với đế vương, một câu "đánh trận" dễ như thốt ra khỏi miệng, nhưng ngoài chiến trường lại là xương máu, là sinh mạng của muôn người.


Mỗi người ngã xuống nơi sa trường, phía sau họ là cha mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất cha, là một mái nhà từ đó tan nát, chẳng còn trọn vẹn.


Tiêu Yến Ninh sẵn lòng khai chiến, nhưng chỉ là để chấm dứt chiến tranh. Sa trường chém giết, suy cho cùng, chỉ vì muốn biên quan yên ổn, quốc thái dân an, để lê dân bách tính không còn ngày ngày lo sợ, để muôn nhà khói bếp không dứt, để ai nấy no ấm yên vui.


Cũng chính vì vậy, hắn càng căm ghét việc tướng sĩ ở bên ngoài dùng tính mạng để đổi lấy thái bình thiên hạ, nhưng những kẻ trong triều lại vì tư lợi, vì tranh đoạt ngai vàng mà gieo họa khắp nơi — thậm chí không tiếc thủ đoạn, khiến bao sinh linh vô tội phải chịu cảnh thương vong oan uổng.


Loại ứng xử ấy trong mắt Tiêu Yến Ninh chẳng xứng làm người.


Tiêu Yến Ninh biết, hắn là người cuối cùng gặp Văn Duệ Thái tử. Bởi vì chuyện hắn bước lên ngai vàng mà kéo hết huynh đệ xuống ngựa, thiên hạ luôn đoán già đoán non về cái chết của Văn Duệ Thái tử, và liệu hắn có dính dáng nhiều hay không.


Những chuyện ấy, Tiêu Yến Ninh chẳng để tâm. Hắn đã gánh nổi trọng trách của một đế vương, thì cũng gánh nổi những lời thì thầm sau lưng mình.


Nguyên nhân cái chết thật sự của Văn Duệ Thái tử, người biết ít, nhưng cũng không hẳn là ít.


Những người biết, gồm Dương Thái hậu, Thái tử phi, cùng vài cựu thần Đông cung, như cựu trưởng sử Liễu Minh Ngạn...


Nhưng họ chẳng bao giờ nói toạc ra, Tiêu Yến Ninh cũng không nhắc đến nữa.


Những năm qua, nhờ hải vụ phát triển, thuyền quan Đại Tề nhiều lần ra khơi, mỗi lần đều thu về không ít kỳ trân dị bảo từ nước khác. Các mặt hàng từ Đại Tề như gốm sứ, tơ lụa, trà lá, hương liệu,... cũng đều được người nước khác ưa chuộng.


Hải vận thúc đẩy buôn bán đường biển, giao thương ngày càng sầm uất, từng đợt người nước ngoài vượt ngàn dặm đến Đại Tề buôn bán.



Đồ ngoại nhập, tốt có, xấu cũng có.


Năm xưa, Văn Duệ Thái tử bại dưới tay những thứ xấu ấy, là vết sẹo trong tim Tiêu Yến Ninh.


Vì thế, khi biết có kẻ muốn lặp lại thủ đoạn cũ, cơn thịnh nộ của Tiêu Yến Ninh dễ hiểu đến mức nào.


Năm ấy khi Khang Vương bị bắt, dù trong ngục hắn thảm bại ra sao, van xin thế nào, bộ dáng có đáng thương bao nhiêu, Tiêu Yến Ninh cũng chẳng cầu tình cho hắn dù chỉ một lần.


Trong mắt hắn, kẻ dùng thủ đoạn ấy hãm hại huynh đệ, vốn đã đáng chết. Mà dù cho Văn Duệ Thái tử không chết, một người vốn đã bị dược vật chi phối, Tiêu Yến Ninh cũng sẽ không để y lên ngôi. Không thể kiểm soát được thần trí, làm sao có thể làm đế vương?


Không ai được xem sinh mạng của dân chúng là trò đùa.


Chuyện xảy ra trên người Văn Duệ Thái tử, Tiêu Yến Ninh sao có thể để nó tái diễn?


Khi nhận được tin, Tiêu Yến Ninh hành động thần tốc, nhanh chóng khống chế tàn dư Bình vương định lặp lại án cũ.


Bình vương năm xưa bị chém, con cháu hắn cũng bị giáng làm thường dân, so với hậu nhân của Khang Vương, cảnh ngộ họ còn thê thảm hơn.


Trong đó vài kẻ lòng dạ bất chính, vẫn mơ báo thù xưa.


Chúng dựa vào người thân của cha mình biết chuyện cũ, định lôi kéo hậu nhân Khang Vương. Nhưng Tiêu Du chỉ muốn sống một cuộc đời bình lặng, không dám đáp ứng. Chúng lại tìm cách lôi kéo cựu thần Đông cung, nhắm đến việc trừ khử mối đe dọa lớn nhất, phần còn lại thì tùy sức.


Cựu thần Đông cung vì cái chết của Văn Duệ Thái tử, coi chúng như kẻ thù, mơ cũng muốn ăn tươi nuốt sống, sao có thể hợp tác với chúng?


Tàn dư Bình vương tự muốn đi tìm chết, họ chọn đứng bên ngoài nhìn, dù sao cũng chẳng liên quan đến mình.


Tiêu Yến Ninh triệu hết những kẻ dính líu vào cung, kể cả Tiểu Bát, rồi ra lệnh họ tận mắt chứng kiến bộ dạng điên cuồng của những kẻ bị dược độc khống chế.


Tiểu Bát lần đầu thấy cảnh ấy, mặt trắng bệch, lòng lạnh buốt.


Thực ra không chỉ cậu, kể cả Tiêu Hành, đều thần sắc nặng nề, im thin thít.



Đợi mọi người xem đủ, Tiêu Yến Ninh mới cho người kéo những kẻ bị khống chế đi, hành quyết ngay tại chỗ.


Ánh mắt hắn lúc ấy mới hướng về Văn Duệ Thái tử phi, hướng về Đông cung trưởng sử Liễu Minh Ngạn ngày xưa.


Sau khi Thái tử mất, Liễu Minh Ngạn liền từ quan về ẩn, những năm qua ở phủ dạy Tiêu Hành thành tài.


Đương nhiên cựu thần Đông cung như Liễu Minh Ngạn không bao giờ cấu kết với tàn dư Bình vương. Thế nhưng, bọn họ lại không ngừng ở bên Tiêu Hành, nhồi nhét những ý nghĩ không nên có vào đầu y.


Mà Văn Duệ Thái tử phi vẫn còn nút thắt trong lòng không gỡ nổi, nên cứ lặng lẽ nhìn tình hình phát triển.


Tiêu Yến Ninh chưa thành thân, trong mắt họ, chỉ cần hắn chưa có con nối dõi, tương lai ai lên ngôi còn chưa biết, đây là cơ hội tốt để trở lại đỉnh cao.


Khi Văn Duệ Thái tử qua đời, Tiêu Hành đã hiểu chuyện. Lúc ấy, cậu là hoàng trưởng tôn được người người khen ngợi.


Sau khi Tiêu Yến Ninh lên ngôi, Tiêu Hành dù lòng nghĩ gì, cũng nhanh chóng che giấu hết khí thế sắc bén, trở thành một người bình thường.


Thực ra, Tiêu Yến Ninh hiểu được nỗi thất vọng đau đớn của Dương thái hậu, thậm chí là Văn Duệ Thái tử phi, khi từ trên cao rơi xuống. Vì theo lẽ thường, họ sẽ thuận thế trở thành Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu.


Tiêu Yến Ninh dù hiểu, nhưng không đồng tình, vậy nên không bằng nhân cơ hội này giải quyết sạch sẽ tất cả.


Tiêu Yến Ninh nhìn Văn Duệ Thái tử phi, lại nhìn Liễu Minh Ngạn: "Tàn dư Bình vương, có liên lạc với ngươi không?"


Liễu Minh Ngạn sảng khoái thừa nhận: "Có, nhưng chúng là kẻ hãm hại Văn Duệ Thái tử, thảo dân khinh thường giao du với chúng."


"Vậy tại sao không báo?" Tiêu Yến Ninh giọng điệu bình thản hỏi.


Liễu Minh Ngạn im lặng trong giây lát, nhìn Tiêu Yến Ninh lần nữa, trong mắt lấp lánh nước: "Bệ hạ có còn nhớ,  Văn Duệ Thái tử trước lúc lâm chung, từng khẩn cầu ngài ủng hộ Hoàng trưởng tôn kế vị hay không?"


Tiêu Yến Ninh gật đầu: "Đó là tâm nguyện cuối của huynh trưởng, trẫm đương nhiên nhớ."


Liễu Minh Ngạn nghe vậy hơi kích động, nhưng Tiêu Yến Ninh lại bình tĩnh bảo: "Trẫm nhớ thì đã sao? Trẫm đâu có hứa."



Liễu Minh Ngạn ngẩn người, chẳng ngờ Tiêu Yến Ninh giờ đã làm hoàng đế, nói năng vẫn không đứng đắn như thế.


Tiêu Yến Ninh nhìn hắn, ánh mắt từng tấc lạnh dần: "Trẫm phò tá hắn lên ngôi thì có lợi gì? Tiêu Hành năm xưa còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi thân là trưởng sử Đông cung, hẳn rõ nhất chuyện đã xảy ra, nay có kẻ muốn dùng thủ đoạn cũ hại người, các ngươi đứng ngoài nhìn mà chẳng báo, lại dám chất vấn trẫm vì sao không nâng đỡ Tiêu Hành?"


"Vì bên cạnh Tiêu Hành toàn là một đám yêu ma quỷ quái: kẻ thì thiển cận nông tầm, kẻ thì tâm thuật bất chính, như thế thì định sẵn chẳng xứng bước lên ngai vàng."


Liễu Minh Ngạn cùng đám người nghe vậy như bị sét đánh, thân thể run rẩy ngã quỵ.


Những năm qua, họ luôn muốn đẩy Tiêu Hành lên cao, đôi khi chẳng rõ đây là vì Văn Duệ Thái tử, hay là vì chấp niệm trong lòng họ.


Mà Tiêu Hành từ những lời Tiêu Yến Ninh hé lộ, nhìn ra chân tướng năm xưa, chẳng dám tin những gì mình nghe được.


Tiêu Hành bị đả kích nặng nề, thần sắc mơ hồ.


Tiêu Yến Ninh ngẩng lên nhìn thẳng y, giọng lạnh tanh: "Ngươi nên may mắn vì chưa từng tham gia vào những chuyện này. Bằng không, dù ngươi là huyết mạch duy nhất của huynh trưởng, trẫm dù để huynh trưởng tuyệt tự, cũng sẽ chẳng tha cho ngươi."


Lời này như búa tạ đập mạnh vào tim Tiêu Hành. 


Những năm qua, lòng y không phải không có vướng mắc.


Văn Duệ Thái tử, người trước đây ai nấy đều khen ngợi, là phụ thân y. Dù y biết rõ Tiêu Yến Ninh không thực sự hại chết phụ thân mình, nhưng lòng vẫn có một khe hở đối với vị hoàng thúc này.


 Mà chuyện hôm nay đột ngột phơi bày, khiến y kinh hãi vô cùng.


Tiêu Yến Ninh vô cùng tức giận, cựu thần Đông cung biết chuyện mà không báo, tội đáng tăng thêm một bậc.


Tiêu Yến Ninh đã dùng thực tế dạy Tiểu Bát một bài học: khi yên ổn vẫn phải nghĩ đến lúc nguy nan; đã ngồi ở ngôi cao thì không bao giờ được phép lơi lỏng. Bề ngoài tưởng chừng bình lặng, nhưng xung quanh là vô số ánh mắt ẩn trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội kéo cậu xuống ngựa. Hơn nữa, muốn làm đế vương, phải học cách chịu đựng cô độc và gánh lấy trách nhiệm nặng nề. Dù là người thân thiết nhất, đôi khi cũng không thể hoàn toàn tin cậy.


Sau đó, Tiểu Bát cố ý tìm Tiêu Hành. c** nh* tuổi hơn, nhưng dáng điệu lại trầm tĩnh, hai tay chắp sau lưng, đứng trước mặt đối phương: "Tiêu Hành, ngươi cũng muốn tranh vị trí đó với ta?"


Tiêu Hành chưa kịp lên tiếng, Tiểu Bát đã cười khẩy một tiếng, dứt khoát bảo: "Hoàng huynh chưa từng cản ngươi tiến thân, huynh ấy còn mong ngươi thành tài. Chỉ tiếc, với đám người vây quanh ngươi bây giờ — đời này ngươi không tranh nổi, đời sau cũng chẳng có cơ hội."


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 204: Tiểu Bát
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...