Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 194
Tiêu Yến Ninh chẳng ngờ Vu Táng lại nói thẳng như thế, nhưng hắn lập tức hiểu ra.
Vu Táng làm được Bắc Trấn Phủ Sứ, được Thái Thượng Hoàng tín nhiệm, tất nhiên giỏi quan sát sắc mặt. Dù chỉ tiếp xúc với Tiêu Yến Ninh vài lần, hắn cũng hiểu tính tình hoàng đế, biết nói dối vô ích, chi bằng đánh cược một phen.
Vu Táng hiểu rõ, những năm ở Chiếu Ngục, tay hắn dính máu, tạo nghiệt, thù hận khắp nơi.
Dù nhiều việc chỉ là tuân theo mệnh lệnh, dù vài người chết hay chịu hình là do kẻ trên ngầm đồng ý, nhưng người ra tay, mặt chẳng đổi sắc, vẫn là Vu Táng.
Các quan viên thoát khỏi Chiếu Ngục chẳng dám oán hận hoàng đế, chỉ biết đổ hận lên Vu Táng. Nếu một ngày hắn sa cơ, kẻ lao vào cắn xé hắn chẳng khác gì đàn ong, không cắn chết cũng khiến hắn trọng thương.
Nói khó nghe, bá quan bề ngoài sợ hắn, nhưng sau lưng chỉ mong đốt nhang cầu hắn chết. Nếu sau này hắn bị hoàng đế ruồng bỏ mà mất mạng, e rằng có người còn muốn đào mộ bốc xác hắn lên mà hả giận.
Nhìn thấu điều này, lại chọn thời điểm then chốt để tỏ ra yếu thế, chỉ có thể nói Vu Táng là kẻ thông minh. Nhưng Tiêu Yến Ninh chẳng những không đồng ý, mà còn nói dối trắng trợn: "Sao lại thế? Ở Chiếu Ngục mà chẳng thể giữ mạng nguyên vẹn sao? Vu khanh ở đó bao năm, sao lại nghĩ vậy?"
Vu Táng: "..."
Hắn hiểu, hoàng đế vẫn còn oán chuyện hắn từng dùng hình với An Vương và Lương Tĩnh.
Thôi, không từ được cũng chẳng sao, chí ít có thể thăm dò thái độ của hoàng đế.
Trấn Phủ Sứ trước đây là sủng thần, quyền thế hiển hách biết bao, nhưng tân hoàng lên ngôi thường lấy "ưng khuyển" như hắn làm vật hi sinh để thu phục bá quan. Ấy vậy mà Tiêu Yến Ninh cho đến giờ vẫn chưa động tay.
Vu Táng nghĩ, nếu Hoàng thượng vẫn tin hắn, ở lại Bắc Trấn Phủ Sứ cũng được, với hắn, làm việc đâu cũng thế. Nhưng hắn cũng mơ, nếu từ quan được, hắn sẽ về quê, mua cái sân nhỏ, nuôi gà, chăn bò, sống một cuộc đời bình thường.
Nhưng nghĩ lại với danh tiếng của mình, e là cuộc sống bình thường ấy chẳng bao giờ có được.
Vu Táng thành khẩn: "Hoàng thượng nói rất đúng. Có hoàng thượng che chở, thần nhất định có thể an ổn sống hết đời."
Tiêu Yến Ninh: "..." Đưa ba phần màu, tên này đã muốn mở xưởng nhuộm! Lên mặt luôn rồi, còn bảo hắn che chở, che cái đầu nhà ngươi!
Đều là hồ ly ngàn năm, còn diễn trò Liêu Trai trước mặt hắn, thử dò xét cái gì? Hắn không phải Thái Thượng Hoàng, tin tưởng ai là dùng ngay. Với hắn, người hữu dụng thì dùng, vô dụng thì phắn.
Tiêu Yến Ninh liếc nhìn Vu Táng một cái — kẻ biết cúi biết ngẩng, cũng xem như là nhân vật có bản lĩnh.
Hắn quay đầu: "Thôi đừng ba hoa nữa. Tục ngữ có câu, dưa ép chẳng ngọt. Khanh đã không khỏe, muốn từ quan, trẫm nếu còn miễn cưỡng giữ lại, chẳng phải sẽ bị cho là quá vô tình sao? Đợi trẫm tìm người thay thế, khanh hỗ trợ người mới sớm quen việc, trẫm sẽ chuẩn tấu cho khanh từ quan."
Công việc ở Chiếu Ngục chẳng phải ai cũng làm được, cần sự trung thành, cũng phải đủ tàn nhẫn. Bỏ qua ân oán cũ, Vu Táng ở vị trí này khá hợp, dưới mệnh vua đủ tàn độc, lấy được chứng cứ hoàng đế cần, mà vẫn biết giữ chừng mực, thỉnh thoảng dù làm vài việc không nên nhưng chưa từng khiến hoàng đế nổi giận.
Vu Táng vốn đã chấp nhận số phận, tự an ủi rằng sinh là người của Bắc Trấn Phủ Sứ, chết là ma của Bắc Trấn Phủ Sứ, vào Chiếu Ngục rồi thì đừng mơ trở về nhân gian.
Ai ngờ phút chót lại xoay chuyển, như kẻ ăn mày bỗng nhận được chiếc bánh từ trên trời rơi trúng đầu.
Hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, khóe môi cố ép xuống nhưng vẫn chẳng thể giấu được.
Hắn ho khan, nghiêm giọng đáp: "Thần tạ ơn Hoàng thượng. Thần tuyệt đối không phụ lòng tin của Hoàng thượng, nhất định sẽ giúp tân Trấn Phủ Sứ nhanh chóng nắm rõ công việc ở Bắc Trấn Phủ Sứ, để hoàng thượng sai bảo."
Tiêu Yến Ninh: "..." Xem đi, một kẻ ngày thường kiệm lời, lạnh lùng, khi thật sự vui mừng cũng lắm mồm, lời hay ý đẹp tuôn ra như suối. Trước đây Vu Táng lúc nào cũng cười giả tạo, giờ nhìn vẻ mặt hắn, biết ngay hắn mừng đến phát điên rồi.
"Lui đi, lui đi." Tiêu Yến Ninh tỏ vẻ chán ghét nói: "Nếu tưởng sắp đi mà lơ là nghĩa vụ, đừng trách trẫm thu lại lời đã nói."
Vu Táng nghiêm túc: "Thần không dám." Sắp thoát biển khổ, hắn đâu ngu mà làm chuyện dại.
Tiêu Yến Ninh ừ một tiếng, cho hắn lui.
Khi trong điện chỉ còn hắn và Lương Tĩnh, Tiêu Yến Ninh hừ lạnh.
Lương Tĩnh cười nhìn hắn: "Hoàng thượng không muốn thả Vu đại nhân đi?"
Tiêu Yến Ninh bực bội: "Hiếm có kẻ dùng được, nhưng tục ngữ vốn có câu 'Trời muốn mưa chẳng thể cản, người muốn gả chẳng thể ngăn', lòng đã không còn, giữ lại cũng vô ích."
Lương Tĩnh nhìn hắn, chỉ cười mà chẳng nói gì. Tiêu Yến Ninh cũng không muốn tiếp tục, cứng nhắc đổi đề tài: "Ngươi vừa nói tường thành Nam Cương cần tu sửa, kể lại chi tiết xem. Việc buôn bán ở phía Tây giờ có Tần Chiêu trông nom, tuy mới bắt đầu, nhưng sau này tiền bạc thu vào chắc chắn không ít. Lần này quan thuyền ra khơi cũng có thu hoạch, đợi sổ sách rõ ràng, sẽ trích một phần cho biên cương..."
Hắn nói đến đây, khẽ cau mày, cảm thấy bạc dù kiếm được bao nhiêu cũng không đủ. '
Lương Tĩnh khẽ cử động tay, vuốt phẳng nếp nhăn giữa lông mày hắn: "Hoàng thượng đừng gấp. Mọi việc đã vào quỹ đạo, quốc khố sẽ ngày càng đầy."
Tiêu Yến Ninh thở dài: "Chỗ cần dùng bạc quá nhiều."
Cải thiện dân sinh, củng cố phòng thủ bốn biển, nghĩ thôi đã thấy đau đầu. May mà hắn không phải là kẻ quá cố chấp, tạm gác lại chuyện này qua một bên.
Ngày phía trước còn dài, hắn còn trẻ, chẳng thể một miếng mà nuốt cả con voi được. Chỉ cần có quyết tâm, sớm muộn cũng làm được.
Hai người tiếp tục bàn về Nam Chiếu. Những năm gần đây, Nam Chiếu gió chẳng thuận, mưa chẳng hòa, nên cứ động tí là muốn gây hấn. Quốc chủ Nam Chiếu đã già, Thái tử lại đầy dã tâm. Khi Thái tử lên ngôi, biên cương Nam Cương e rằng lại nổi sóng gió.
Dân chúng trong nước khổ sở, dễ sinh oán thán. Nếu cắn được Đại Tề một miếng, có thể đè bớt mâu thuẫn trong nước.
Huống chi, người trẻ thường bồng bột, hành sự ít ràng buộc.
Tiêu Yến Ninh nghĩ, không thu phục Nam Cương thì thôi, đã ra tay thì phải khiến nó chẳng còn cơ hội nhen nhóm ý đồ.
Lương Tĩnh vui vì ý nghĩ của hắn, cảm động vì sự tin tưởng tuyệt đối hắn dành cho mình: "Thần cũng nghĩ thế."
Đến giờ, Lương Tĩnh xuất cung. Y muốn ở lại với Tiêu Yến Ninh lâu hơn, nhưng vừa mới thẳng thắn với gia đình, hành động vẫn nên kiềm chế đôi chút.
Vì giặc ở Nam Cương chưa dẹp sạch, Lương Tĩnh ở kinh gần hai mươi ngày thì rời đi. Trước khi đi, Tiêu Yến Ninh ở Tống trạch dặn dò y phải chăm sóc bản thân.
Lương Tĩnh gật đầu, nhìn ra cửa sổ, giọng trầm khàn: "Đợi biên cương yên bình, chúng ta có thể cùng ngồi trong sân, uống rượu ngắm mai."
Tống trạch trồng nhiều mai đỏ, Lương Tĩnh rất thích. Nghĩ đến cảnh hai người dưới gốc mai, nhàn nhã uống rượu trò chuyện, lòng y chỉ thấy vui.
"Vậy ta đợi ngươi về." Tiêu Yến Ninh vuốt vết sẹo trên vai y, cuối cùng nói: "Lương Tĩnh, phải biết bảo vệ mình thật tốt."
Lương Tĩnh nhìn hắn, mắt sáng lấp lánh: "Hoàng thượng yên tâm."
Tiêu Yến Ninh chỉ còn cách tin vào lời hứa ấy. Lần này Lương Tĩnh rời kinh, Tiêu Yến Ninh vẫn ra ngoại thành, lặng lẽ nhìn y cưỡi ngựa đi, nhưng bị Lương Mục, người đến tiễn, phát hiện.
Thấy hoàng đế, Lương Mục thoáng sững sờ, rồi kinh ngạc, sau đó ngộ ra.
Hắn tiến lên, tâm trạng phức tạp hành lễ. Vì đang ở ngoài cung, Tiêu Yến Ninh khẽ nâng tay: "Không cần đa lễ, hôm nay ta chỉ là người thường."
Lương Mục đứng thẳng, len lén nhìn hắn. Đây là lần đầu gặp Tiêu Yến Ninh sau khi nói rõ với Lương Tĩnh, lòng hắn trăm mối ngổn ngang. Cũng như Hoắc thị, hắn chẳng quản được Lương Tĩnh, nên chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận.
May mà hoàng đế chưa biết hắn đã rõ, hắn chỉ đành giả vờ như chẳng có gì. Nếu không, lẽ nào nhảy ra trước mặt vua nói mấy lời vô ích? Nhưng nếu một ngày Tiêu Yến Ninh làm tổn thương Lương Tĩnh, hắn nhất định đứng về phía y.
Đúng vậy, Lương Tĩnh đã kể với Tiêu Yến Ninh rằng Lương Mục biết chuyện của họ, nhưng y quên nói với Lương Mục rằng Tiêu Yến Ninh đã biết hắn biết. Không phải cố ý, chỉ là quên. Nhưng đối với Lương Tĩnh, không nhắc cũng tốt, để tránh cả hai khi gặp lại ngượng ngùng.
Lương Mục cố tỏ ra bình thường như trước: "Công tử, ngoài này gió lớn, lại đông người, công tử có muốn về thành trước hay không?"
Tiêu Yến Ninh liếc hắn, lập tức hiểu rõ nguyên do. Lương Mục quả là giỏi tự lừa mình, nhưng hắn chẳng vạch trần, chỉ gật đầu: "Ta cũng đang chuẩn bị trở về. Lương đại nhân định về hay đi dạo đâu đó?"
Lương Mục khẽ cười khổ — cho dù có việc lớn bằng trời, hắn cũng không dám để Hoàng thượng đi một mình. Nếu trên đường về có sơ suất gì, tội đó ai gánh nổi?
Hắn đáp: "Thần cũng về thành, xin mời công tử đi trước."
Tiêu Yến Ninh ừ một tiếng, lên ngựa, Lương Mục theo sau, khoảng cách không xa không gần.
Hai tháng sau, Vu Táng công khai xin từ quan, hoàng đế lập tức phê chuẩn. Hộ bộ Thượng thư Đỗ Kiểm thấy hoàng đế chẳng nói lời giữ lại, phê chuẩn nhanh như chớp, mặt ông giật giật.
Ông thầm nghĩ, may mà mình lúc trước không dại dột, để kẻ khác cướp mất ghế Hộ bộ Thượng thư, không thì giờ chả biết khóc cho ai nghe.
Xa ở Thông Châu, An Vương nghe tin Vu Táng từ quan, khẽ cười.
Chỉ có thể nói, Vu Táng gặp Tiêu Yến Ninh, cũng là may mắn của hắn.
Còn Thái Thượng Hoàng thì lòng đang bực bội.
Ngài thấy Tiểu Bát chẳng đáng yêu như Tiêu Yến Ninh hồi nhỏ.
Ngài vốn thẳng tính, nghĩ gì nói nấy, khiến Tần Thái Hậu khóc đến xé lòng, thế là ngài phải luống cuống dỗ cả giờ mới khiến nàng nguôi ngoai.
Từ đó, ngài không dám chê Tiểu Bát nữa.
Thấy An Vương cười, Thái Thượng Hoàng nhớ Tiêu Yến Ninh từ nhỏ đã thích khuôn mặt An Vương, bèn nói: "Trẻ con đều thích ngươi, sau này khi nhũ mẫu bế Tiểu Bát ra ngoài, ngươi đến xem nó nhiều chút."
An Vương: "..." Trẻ con thích hắn? Hắn sao không biết? Tên hắn chẳng phải dùng để dọa trẻ con sao? Tiểu Bát mới vài tháng, bảo hắn xem, xem được gì?
Thái Thượng Hoàng chẳng biết An Vương đang thầm ai oán, chỉ đắc ý với ý tưởng của mình, rồi rời đi. An Vương lườm sau lưng ngài.
Từ khi Thái Thượng Hoàng đến Thông Châu, những ngày thanh nhàn của hắn coi như mất sạch.
Thái Hoàng Thái Hậu ngày ngày khóc lóc, đến cuối đời vẫn muốn lo cho con cháu Bình Vương, may mà Thái Thượng Hoàng còn đáng tin, chặn lời bà lại, không thì Tiêu Yến Ninh ở kinh thành chắc cười đến tức chết.
Nhưng Tiểu Bát cũng khiến An Vương đau đầu không kém. Lúc Tiêu Yến Ninh sinh ra, trong cung đã có các hoàng huynh hoàng tỷ. Tiểu Bát giờ chỉ có một ca ca là hắn, Thái Thượng Hoàng cứ muốn hắn chịu trách nhiệm dạy dỗ.
An Vương hoảng lắm, hắn chỉ biết múa đao múa kiếm, đâu có biết dỗ trẻ đâu?
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 194
10.0/10 từ 45 lượt.
