Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 195


Năm thứ tư Tiêu Yến Ninh lên ngôi, Nam Chiếu bất ngờ gặp lụt lớn, nhấn chìm bao vùng đất, dân chúng lầm than, biên giới vì thế mà rối loạn. Nhân lúc ấy, tân vương Nam Chiếu nảy ý cầu thân với Đại Tề, muốn gả em gái mình cho hoàng đế Đại Tề, đổi lấy hòa bình hai nước.


Ý tưởng ấy khiến triều đình xôn xao. Một phe cho rằng tân vương mơ mộng hão huyền: hoàng đế Đại Tề chưa lập hậu, chưa phong phi, vậy mà người Nam Chiếu đã đòi chen chân vào hậu cung trước. 


Phe kia lại bảo, Hoàng thượng tuổi đã lớn, hậu cung trống rỗng, thật chẳng ra thể thống gì, đấng quân vương cũng nên lấp đầy cung cấm, dù là nữ nhân Nam Chiếu hay Đại Tề, chỉ cần có người bước chân vào trước, sau đó bao nhiêu cũng được.


Triều đường vì chuyện này mà cãi vã um sùm, Tiêu Yến Ninh chỉ ngồi đó, lạnh lùng nhìn quần thần tranh chấp.


Ngồi trên ngai vàng, việc phiền lòng vốn đã nhiều. Ngay cả chuyện hắn cưới ai, các đại thần cũng nhảy vào quản, còn viện cớ "việc vua không có việc nhỏ, đều liên quan đến dân sinh". 


Nghe thì đường hoàng, nhưng hắn thừa biết, có kẻ chỉ chờ hắn gật đầu một cái, con gái nhà mình – đã quá tuổi gả – sẽ lập tức được đẩy vào cung.


Chưa nói đến việc hắn đã có Lương Tĩnh, dù chưa có, hắn cũng chẳng đời nào chiều lòng bọn họ.


Hậu cung đúng là có thể ảnh hưởng đến tiền triều, nhưng hắn không có hậu cung, ở khoản này hắn vô địch.


Muốn dùng chuyện ấy để kiềm chế hắn? Mơ đi!


Nửa triều thần vẫn cãi nhau không ngớt, Tiêu Yến Ninh lạnh mắt nhìn, cuối cùng có người quay sang Tần Truy, không nhịn được: "Tần đại nhân, xét về lí và tình, ngài cũng nên khuyên Hoàng thượng một câu đi chứ!"


Ánh mắt trăm người đồng loạt đổ dồn về Tần Truy.


Tần Truy: "..." 


Ông thật sự bất lực quá. Bọn họ sao biết ông chưa khuyên? 


Lúc Tiêu Yến Ninh mới đăng cơ, ông chưa vội, một là vì Thái Thượng Hoàng không sốt ruột, hai vì lúc hắn ra cung lập phủ, Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu ban người, dọa hắn sợ đến mức có lẽ để lại di chứng tâm lí, mấy năm nay chẳng màng nữ sắc. 


Lại nghe Tần Thái hậu kể, ngự y bảo hắn đối với loại chuyện này có hơi chậm chạp, không cần gấp rút. Thêm nữa, hai năm ấy Tiêu Yến Ninh bận mở đường thương mại Tây Bắc, lại cho quan thuyền ra khơi, công việc chồng chất, Tần Truy cũng quên béng việc này luôn.



Mãi đến khi Bát hoàng tử của Thái Thượng Hoàng ra đời, Tần Truy mới giật mình: hắn tuổi không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nên lập hậu phong phi rồi.


Ban đầu, Tần Truy còn nói năng bóng gió. Khi vào cung gặp hắn, bàn xong chính sự liền nhắc đến chuyện nhà mình, kể mấy chuyện cười ra nước mắt của đám cháu chắt, rồi tiện thể nhắc chuyện hắn hồi nhỏ, cảm thán trẻ con đúng là thứ thuần khiết nhất trên đời.


Tiêu Yến Ninh bèn cười đáp, bảo có dịp thì nên dẫn mấy đứa nhỏ vào cung chơi.


Tần Truy nghe mà nghẹn họng. Nếu hậu cung hắn có lấy một phi tần, vợ ông đã có cớ dẫn cháu vào, giờ bảo ông dẫn, rõ là không hợp.


Sau thấy nói vòng vo hắn chẳng hiểu, Tần Truy đành nói thẳng đến chuyện cưới xin.


Hắn lúc ấy chỉ đùa cợt, tìm cớ lảng tránh đề tài. Hai năm nay, Tần Truy ở riêng đã nói đến mòn cả miệng, nhưng vô ích.


Đến cả Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu còn bó tay, ông – cữu cữu ruột– thì biết phải làm sao?


Lấy cái chết ép hắn thành thân à?


Thấy lửa cháy lan sang Tần Truy, Tiêu Yến Ninh cười lạnh: "Nói chuyện Đại Tề liên hôn Nam Chiếu, các ngươi hỏi Tần khanh làm gì? Chẳng lẽ muốn Tần khanh thay trẫm cưới công chúa Nam Chiếu?"


Bị hắn hành hạ mấy năm nay, bá quan cũng rõ tính vị hoàng đế này, gặp chuyện là mở mắt đặt điều.


Bọn họ chỉ muốn Tần Truy lên tiếng, từ bao giờ ép ông quyết thay?


Hắn không đồng ý thì thôi, sao còn vu oan cho họ?


Có người định mở miệng, Tiêu Yến Ninh giơ tay: "Các ngươi cũng đừng làm khó Tần khanh. Dùng hôn sự đổi lấy hòa bình? Đừng mơ. Hơn nữa, các ngươi nghĩ gì vậy? Quốc chủ của Nam Chiếu chuẩn bị hơn hai năm, chỉ chờ đánh Đại Tề, các ngươi thật sự tin hắn định gả công chúa?"


Hai năm trước, tân vương Nam Chiếu lên ngôi, từ đầu đã tham vọng ngút trời, coi Đại Tề là miếng mồi ngon, nằm mơ cũng muốn cắn một miếng.


Nhưng Đại Tề mấy năm nay cũng chẳng ngồi yên. Thương mại Tây Bắc ngày càng hưng thịnh, bạc từ Tây Bắc chở về làm hoa mắt quan Hộ bộ. Quan thuyền đã ra khơi hai lần, lần sau xa hơn lần trước, thu hoạch cũng lớn hơn, quan Hộ bộ lâu lắm rồi đã không than nghèo trước triều nữa.


Tiêu Yến Ninh nghĩ vậy, đột ngột đứng dậy, lạnh giọng: "Nay quốc khố Đại Tề sung túc, dân chúng an cư lạc nghiệp. Nếu trẫm còn phải vì một tên tân vương Nam Chiếu tâm tư bất chính mà do dự, day dứt, còn phải nhìn sắc mặt hắn mà hành sự, thế thì trẫm ngồi trên ngôi vị hoàng đế này còn có ý nghĩa gì? Các ngươi không lo phân ưu cho vua, lại nhân cơ hội bàn chuyện hôn sự của trẫm, trẫm thấy các ngươi sống trong sự an nhàn quá lâu, đầu óc cũng ngập nước, chẳng phân nổi nặng nhẹ nữa rồi!"



Tiêu Yến Ninh vung tay áo bỏ đi, Nghiên Hỉ – chưởng ấn Tư lễ giám – hô to bãi triều, rồi vội đuổi theo.


Lần này Tần Truy không rời đi ngay, lại chọn gặp riêng hoàng đế.


Ông đến, Tiêu Yến Ninh đang xem địa đồ, chính là phần Nam Cương và Đông Cảnh.


Nam Cương mà động, Đông Ly không thể không phòng.


May mà vệ sở Tuyên Châu nằm ở yếu đạo, Tiêu Yến Ninh định điều hết người Tuyên Châu và mấy vệ sở lân cận đến Thông Châu, do An Vương chỉ huy.


Nghe vậy, Tần Truy hơi do dự.


Tiêu Yến Ninh: "Sao, cữu cữu thấy không ổn?"


Tần Truy nghiêm mặt: "Chủ ý của hoàng thượng rất hay, chỉ e Tuyên Châu vệ sở đặc thù, dễ gây tiếng thị phi."


Tiêu Yến Ninh: "Cữu cữu lo Dục Quận vương bất mãn?"


Tần Truy gật đầu. Dục Quận vương chính là Tiêu Hành, Tuyên Châu vệ sở có thể nói là địa bàn nhà mẹ đẻ Tiêu Hành – Trương gia. Hôm nay hắn điều động, người ngoài chắc chắn nghĩ hắn nhân cơ hội gọt bớt quyền của Tiêu Hành.


Người vệ sở đi rồi trở về chưa chắc vẫn là người cũ, kẻ kiểm soát cũng không chỉ Trương gia.


Đây cũng là điều Tần Truy lo nhất. Hắn nếu mãi không chịu thành thân, sẽ không có con nối dõi.


Lúc ấy quốc bản bất ổn, con cháu Dục Quận vương, mấy vương gia khác, thậm chí Tiểu Bát đều bị cuốn vào vòng tranh đoạt ngai vàng. 


Nếu Tiêu Yến Ninh có con, dẫu huyết mạch không mang dòng nhà họ Tần, thì chí ít cũng chặn được những dã tâm kia từ gốc rễ.


Đây cũng là lý do ông vào cung khuyên nhủ hắn về chuyện thành thân.


Tần Truy nói: "Hoàng thượng đã nhìn thấu, sao còn không chịu thành thân?"



"Là tâm bệnh của trẫm." Tiêu Yến Ninh đáp.


Tần Truy suýt nữa đã thất thố, nhưng vẫn liếc mắt nhìn xuống h* th*n hắn. Chẳng lẽ nơi đó... thật sự không được?


Tiêu Yến Ninh: "..."


Tiêu Yến Ninh: "Cữu cữu ba lần bảy lượt khuyên trẫm thành thân, có phải vì ngoài cung có tin đồn, bảo Tần gia cố ý ngăn trẫm lập hậu, vì nếu trẫm không có con cái, tương lai sẽ truyền vị cho Bát đệ? Trẫm mà có con, đứa trẻ chưa chắc mang huyết mạch Tần gia, nhưng Bát đệ thì có..."


Lời chưa dứt, Tần Truy đã quỳ sụp. Tiêu Yến Ninh sớm đoán được, vội bước tới đỡ tay ông lên. Cữu cữu hắn quá quân tử, nếu không, năm xưa Thái Thượng Hoàng chưa chắc đã thuận lợi đăng cơ.


Tin đồn ngoài cung dĩ nhiên có kẻ ly gián, nhưng tin đồn không chặn được, chỉ có thể dẫn dắt.


Tần Truy hoảng hốt: "Hoàng thượng, thần tuyệt không có ý đó..."


Tiêu Yến Ninh đỡ ông ngồi ghế, nói: "Cữu cữu, vốn chỉ là tin đồn, trẫm chẳng để tâm."


Khoảnh khắc ấy, Tần Truy nghĩ ngợi trăm bề. Hoàng thượng còn trẻ, liệu có khúc mắc? Nói thật, Tần gia quá quyền lực, khó tránh khiến người ta chói mắt, sau này phải khiêm nhường hơn. Đợi Tần Chiêu về kinh, ông phải dặn dò y thật kỹ.


"Cữu cữu..." Tiêu Yến Ninh thấy ông trầm ngâm, không nhịn được gọi: "Cữu cữu đừng nghĩ lung tung nữa, trẫm thấy việc cữu cữu cần lo nhất là bảo vệ Bát đệ bình an lớn khôn."


Tần Truy ngẩng lên, chưa hiểu ý hắn.


Tiêu Yến Ninh nửa đùa nửa thật: "Như cữu cữu vừa nói, nếu trẫm không có con nối dỗi, tất phải chọn người bên cạnh kế vị. Tiểu Bát với trẫm là đồng mẫu, dù trẫm không có ý gì, nhưng trong mắt người ngoài, nó vẫn có lợi thế trời ban. Hôm nay đã có tin đồn ấy, cữu cữu nên hiểu, bồi dưỡng một người thì khó, hủy hoại một người lại dễ dàng vô cùng. Bài học của Văn Duệ Thái tử, cữu cữu chắc cũng chưa quên chứ?" 


Có những thủ đoạn âm độc, nếu dính phải là cả đời tan tành.


Tiểu Bát một tuổi mới được Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu đưa về cung, hơn năm nay Tiêu Yến Ninh thường xuyên gặp, rảnh còn mang theo bên mình.


Tiểu Bát rất quấn hắn, nên mới có đủ thứ suy đoán và tin đồn.


Tần Truy nghe vậy, lòng chợt thắt lại: "Thần hiểu rồi."



Rõ ràng vào khuyên hoàng đế, chưa nói được hai câu đã bị hoàng đế khuyên ngược lại, chuyện gì thế này?


Bên kia, Tiêu Yến Ninh ngồi ghế hồi lâu không nhúc nhích.


Con người ai mà chẳng có tư tâm, hắn cũng thế.


Đặt mình vào Dương Thái hậu, bà thà mong hắn mãi mãi đừng thành thân, để Tiêu Hành còn có cơ hội tranh ngôi.


Còn Thận Vương, Tĩnh Vương, Thụy Quận vương – đều là con trai của Thái Thượng Hoàng – con cháu họ lúc ấy cũng có thể lên ngôi.


Còn Tần gia, nếu hắn không có ý định phong phi lập hậu, chắc chắn hy vọng Tiểu Bát đăng cơ.


Một gia tộc vốn đã ở đỉnh cao của quyền thế, giờ muốn lui cũng chẳng dễ. Ví dụ như hiện tại, có người bảo Tần Chiêu: "Tần gia quá rực rỡ, về ở ẩn đi, đừng làm quan nữa", liệu Tần Chiêu có chịu không? Chắc chắn là không.


Nếu xét theo tư tâm, Tiêu Yến Ninh đương nhiên muốn Tiểu Bát lên ngôi, vì dù sao Tần Thái hậu cũng là mẫu thân hắn.


Nhưng ai dám chắc Tiểu Bát sẽ thành tài?


Điều hắn có thể làm chính là, nếu ai cũng ngang tài ngang sức, hắn tuyệt đối sẽ chọn Tiểu Bát.


Thế nên, Tiểu Bát phải tự mình cố gắng.


Hôm nay nhắc nhở Tần Truy, cũng là để Tần gia chú ý động tĩnh ngoài cung.


Dĩ nhiên, bất kể thế nào, tương lai hắn sẽ cho Tần gia đủ lựa chọn.


Thế nhưng, đó đều là chuyện của mai sau. Còn bây giờ, quan trọng nhất vẫn là Nam Cương.


Quả nhiên như dự đoán, tân vương Nam Chiếu chỉ tìm cớ, Đại Tề không đáp ứng, bên kia liền lấy cớ 'hoàng đế Đại Tề khinh nhục Nam Chiếu' mà động binh.


Nhưng Lương Tĩnh đã chuẩn bị sẵn, chỉ một hiệp, Nam Chiếu chẳng được chút lợi lộc.


. . . 


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 195
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...