Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 193


Nghĩ là một chuyện, tự thuyết phục bản thân tin là một chuyện, nhưng khi thật sự đến xác nhận và nhận được câu trả lời khẳng định thì lại là chuyện khác.


Lương Mục tự nhận mình vốn dĩ gan góc, chịu được mọi sóng gió, vậy mà chuyện này chẳng khác gì sét đánh ngang đầu, khiến hắn rối bời, chẳng biết xoay sở thế nào.


Giờ ngẫm lại, mọi việc đều đã có dấu hiệu từ trước. 


Nhớ lại những ngày hắn bị thuốc làm cho ngây dại, hắn sống tại phủ Phúc Vương , nơi Tiêu Yến Ninh từng ở khi còn là vương gia. Lúc đó, hắn vừa kính vừa sợ, chỉ nghĩ rằng đó là vì tình bạn thuở nhỏ giữa Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh, dù tình nghĩa ấy có phần hơi quá. 


Dù sao, Lương Tĩnh mất cha mất anh từ sớm, Tiêu Yến Ninh lại có tấm lòng độ lượng, chăm sóc y nhiều hơn cũng là lẽ thường.


Giờ nghĩ lại, hắn của ngày ấy thật sự ngây thơ làm sao. Tiêu Yến Ninh là hoàng đế, dù có nhớ chút tình xưa, ưu ái Lương Tĩnh một chút là đủ, cần gì phải để hắn ở phủ Phúc Vương? Chỉ cần nhét hắn vào một góc nào đó cũng chữa được bệnh cơ mà. 


Lương Mục càng nghĩ càng thấy lòng dạ rối ren. Nếu chuyện này dính đến người khác, hắn chẳng quan tâm, nhưng đằng này, người vướng vào hoàng đế lại là Lương Tĩnh.


Lúc ấy, hắn không còn tâm trí chờ Lương Tĩnh tan triều. Hắn chỉ cảm thấy nếu không làm rõ chuyện này, lòng hắn như lửa đốt, đứng ngồi không yên. 


Nghĩ đến đây, Lương Mục nhìn vị đệ đệ của mình: "Mẫu thân... mẫu thân cũng biết chuyện rồi à?" Nếu mẫu thân không biết, thái độ lẽ ra không nên kỳ lạ như thế.


Hắn không khỏi kinh ngạc, bởi chuyện này không hề tầm thường, thậm chí có thể trở thành vết nhơ bám theo Lương Tĩnh cả đời. Vậy mà Hoắc thị lại đồng ý, để mặc mọi thứ trôi qua như thế? 


Lương Tĩnh gật đầu, giọng trầm trầm: "Mẫu thân biết rồi."


"Các người không ép buộc mẫu thân đấy chứ?" Lương Mục nửa đùa nửa thật, cười hỏi. 


Lương Tĩnh xoa xoa mi tâm, đáp: "Nhị ca, trong đầu huynh nghĩ gì vậy? Đệ sao dám ép mẫu thân. Nhưng đúng là thời gian đó mẫu thân không vui, là đệ bất hiếu, khiến mẫu thân buồn lòng. May mà giờ đây Nhị ca về rồi."


Lương Mục phẩy tay: "Đừng tâng bốc ta. Ta là ta, ngươi là ngươi. Ta về, mẫu thân vui, mà ngươi bình an, mẫu thân cũng vui." 


Lương Tĩnh gật đầu: "Đệ hiểu." 



Nếu không vì lo nghĩ cho y, Hoắc thị hẳn đã chẳng mắt nhắm mắt mở với chuyện giữa y và Tiêu Yến Ninh. Phải nói, y vô cùng biết ơn mẫu thân mình. Lúc ấy, chẳng ai biết Lương Mục còn sống, trong nhà chỉ còn y là nam nhân, Hoắc thị muốn y cắt đứt với Tiêu Yến Ninh cũng chỉ vì tình mẫu tử, không muốn y bị người đời dèm pha. 


Thấy hai người không thể chia cắt, Hoắc thị cũng chẳng thể dùng cách cực đoan ép buộc, mà chọn cách làm ngơ.


"Tam đệ..." Lương Mục nghiêm túc nhìn vào mắt Lương Tĩnh: "Ngươi định cứ thế này cả đời sao? Không cắt đứt được à?" 


Lương Tĩnh thoáng đổi sắc mặt, đáp: "Nhị ca, ngài ấy là đệ trải qua bao cực khổ mới theo đuổi được, sao đệ lại để ngài ấy cho kẻ khác?"


Lương Mục: "..." Lòng ngực như bị bóp nghẹt, hóa ra còn là y chủ động. 


"Vậy ngươi nghĩ Hoàng thượng vì sao đồng ý? Ngài ấy nhìn trúng ngươi ở điểm nào?" 


Lương Tĩnh là thần, Tiêu Yến Ninh là vua, Lương Mục lo y bị quyền thế áp bức. Dù nhìn không giống, nhưng không nghe được câu trả lời, lòng hắn vẫn treo lơ lửng. Lúc này, Lương Mục lòng đầy rối loạn, chỉ mong đệ đệ nhà mình không bị tổn thương.


Lương Tĩnh đắc ý: "Ngài ấy thích toàn bộ con người đệ! Đệ giỏi đánh trận, giỏi tranh cãi, chỗ nào cũng đáng để ngài ấy yêu thích!" 


Lương Mục: "..." 


Hắn phẩy tay: "Đi lên triều đi." 


Lương Tĩnh lẩm bẩm: "Đi thì đi, nói thật mà cũng chẳng ai muốn nghe."


Lương Mục giờ chưa có quan chức, không cần lên triều. Nhìn Lương Tĩnh rời đi, hắn thở dài đầy não nề. 


Đến giờ ăn, Hoắc thị nhìn quầng thâm dưới mắt hắn: "Cả đêm không ngủ?" 


Lương Tĩnh và Tiêu Yến Ninh lớn lên cùng nhau, quy củ phủ Phúc Vương cũng là quy củ Lương phủ. Lương Tĩnh ngày thường dễ nói chuyện, nhưng kẻ dưới trước y chẳng ai dám phản bội. Khi y trở nên lạnh lùng, trông đáng sợ cũng chẳng kém Tiêu Yến Ninh là bao. Dĩ nhiên, chẳng ai dám nghe lén chuyện chủ tử, nhưng việc Lương Mục nửa đêm ngồi chầu chực trước sân Lương Tĩnh chẳng thể giấu Hoắc thị. 


Lương Mục ậm ừ chẳng chút sức sống. Hoắc thị tự tay múc cho hắn bát cháo: "Biết hết rồi?" 


Lương Mục lòng thắt lại, lại ậm ừ, thấy Hoắc thị thần sắc bình thản, hắn không nhịn được: "Mẫu thân, mẫu thân... cứ thế mà đồng ý sao?"



Hoắc thị rũ mắt: "Không đồng ý thì làm được gì? Dù có đánh gãy chân nó, ta cũng chẳng giữ được lòng nó. Giờ ngươi về rồi, chỉ có thể nói là ý trời. Đánh thì lại không nỡ, đành mặc kệ nó thôi." 


Lương Mục: "Nếu ngày ấy con, phụ thân và đại ca bình an trở về, có lẽ mọi chuyện đã chẳng thế này."


Hoắc thị cau mày, không vui: "Mọi người nếu bình an trở về, lẽ nào lại ra tay đánh gãy chân nó? Đây là hai chuyện khác nhau, đừng gộp lại. Ngươi chẳng phải không biết, từ nhỏ Lương Tĩnh đã thích quấn quýt Hoàng thượng, tình thân giữa hai người còn sâu hơn cả huynh đệ ruột thịt. Nhưng nói gì thì nói, với nhân phẩm, dung mạo như Hoàng thượng, ai mà chẳng thích."


Lương Mục biết Hoắc thị đang an ủi mình, nhưng vẫn bị lời bà chọc cười. Trong chuyện này, hắn tự thấy mình chẳng có tư cách nói gì. 


Sau khi tỉnh táo, hắn nghe kể về những khổ sở Lương Tĩnh gánh chịu: từ nhỏ bị người đời xì xào bàn tán sau lưng, gánh vác cả Lương phủ trên đôi vai non nớt, khi còn trẻ đã phải xông pha chiến trường. 


Trong những năm ấy, y có Tiêu Yến Ninh luôn che chở cho mình, chỉ riêng điều này, hắn đã chẳng còn gì để nói.


Chỉ là, thân phận hoàng đế của Tiêu Yến Ninh khiến mối quan hệ này đầy trắc trở. Ánh mắt của bá quan, vấn đề nối dõi, đều là những thứ không thể tránh né trong tương lai. Giờ hắn chỉ mong Lương Tĩnh đừng tự làm tổn thương mình.


"Đừng nghĩ nhiều." Hoắc thị nói: "Thật ra Hoàng thượng cũng có vài phần chân tâm..." 


Nếu không, với thân phận của Tiêu Yến Ninh, trực tiếp đưa người vào cung, bà có thể làm được gì? Nhưng Tiêu Yến Ninh đã không làm thế, không chỉ lén trèo tường tìm người, còn đứng trước mặt bà hứa những lời chắc nịch.


Nghe đến đó, Lương Mục không khỏi kinh ngạc. Hắn không ngờ Tiêu Yến Ninh cũng có thể làm ra hành động như vậy.


---


Sáng hôm đó, trong buổi triều, có quan viên mở miệng nói lời bóng gió châm chọc Lương Tĩnh, nói y ngày đầu trở lại kinh, không ốm không đau mà lại không thể lên triều.


Lương Tĩnh khiêm nhường cười đáp, vừa về kinh, y hơi khó chịu vì thay đổi môi trường, sợ thất lễ trước bệ hạ, nên không dám vào triều. Không ngờ mình lại được mọi người "quan tâm" đến thế.


Có người cười khẩy: "Lương thị lang giết giặc như dao chặt dưa, ở Nam Cương chẳng hề khó chịu, vậy mà về kinh lại không chịu nổi khí hậu, haha..." 


Lời này rõ ràng là châm chọc việc Lương Tĩnh dẹp giặc ở Nam Cương. 


Tình hình là vị Án Sát Sứ ở Nam Cương tên Kim Độ bị Tiêu Yến Ninh triệu về kinh, ghế chưa nóng chỗ đã bị tra ra cấu kết với quan địa phương, nhận hối lộ, che giấu việc quan giặc thông đồng, rồi bị cách chức. Giờ người đang trong thiên lao, chờ thu sau sẽ xử chém.



Lương Tĩnh ở Nam Cương động đến lợi ích của nhiều người. Trong triều, có kẻ không ưa lối làm việc tàn nhẫn của y, cho rằng y quá vô tình, nói năng mang gai nhọn. Vị quan này cười vài tiếng, chợt phát hiện hoàng đế trên ngai vàng đang lạnh lùng nhìn mình, hắn vội ngậm miệng, im thin thít.


Tiêu Yến Ninh nở nụ cười giả lả: "Nghe các khanh nói, kẻ không biết còn tưởng trẫm là hôn quân khắc nghiệt. Chẳng lẽ người ta không khỏe cũng thành tội đáng chết? Hơn nữa, Lương khanh không khỏe, trẫm đã biết từ lâu, nên đặc cách cho y nghỉ ngơi, không cần lên triều."


Hoàng đế công khai bênh vực, bá quan còn nói được gì, chỉ biết thuận theo lời vua, tỏ ra quan tâm Lương Tĩnh. 


Ngoài ra, triều đình cũng chẳng có việc gì, Tiêu Yến Ninh tuyên bố bãi triều.


Trước khi đi, hắn liếc Lương Tĩnh: "Bồi trẫm đi dạo." 


Ngày trước, nếu hoàng đế muốn giữ ai lại nói chuyện, thường đợi bãi triều, sai Nghiễn Hỉ đi mời. Giờ Tiêu Yến Ninh công khai mở miệng, là cố ý cho bá quan thấy, cũng là để nói rõ với thiên hạ: hắn thích sủng ái Lương Tĩnh.


Lương Tĩnh còn biết nói gì? Y chỉ đáp: "Vâng."


Ra khỏi tầm mắt bá quan, Tiêu Yến Ninh bảo: "Ta sai Nghiễn Hỉ đưa ngươi về." 


Trong cung nhiều bất tiện, Lương Tĩnh không khỏe, cần về nghỉ ngơi, không nên ở lại lâu. 


Lương Tĩnh ừ một tiếng, nhưng chẳng rời đi ngay. Tiêu Yến Ninh nhìn tình hình, liếc Nghiễn Hỉ. Nghiễn Hỉ lập tức dẫn cung nhân dừng lại, không đi theo họ nữa.


Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh bước tiếp, hắn khẽ hỏi: "Sao thế?" 


Lương Tĩnh đáp: "Nhị ca biết rồi." 


Tiêu Yến Ninh lập tức hỏi: "Hắn làm khó ngươi?" 


Lương Tĩnh: "Nhị ca không thế. Sáng nay bọn ta đã nói rõ."


Tiêu Yến Ninh thở phào, hắn không sợ gì, chỉ sợ Lương Tĩnh vì chuyện này mà chịu uất ức. Lương Tĩnh hiểu hắn nghĩ gì, bèn nói: "Nhị ca không để ta chịu thiệt đâu. Ta cũng sẽ không giấu huynh. Nếu có chuyện gì xảy ra, hai người chúng ta sẽ cùng giải quyết, còn hơn một mình lo nghĩ."


Tiêu Yến Ninh gật đầu: "Vậy là tốt." 



Lương Tĩnh: "Ta về nói chuyện với Nhị ca một chút. Huynh ấy giờ chắc vẫn đang sốc, chưa kịp tiêu hóa thông tin." 


Lương Mục không nói với y bất kỳ lời nặng nào, không phải vì hắn dễ dàng chấp nhận mối quan hệ giữa y và Tiêu Yến Ninh, mà vì Lương Mục tự thấy áy náy, vì hắn mười mấy năm qua không làm tròn trách nhiệm của một vị huynh trưởng, nên dù Lương Tĩnh có làm gì, hắn cũng cho rằng mình không có tư cách xen vào.


Lương Tĩnh muốn về phủ, kể cho mẫu thân và Lương Mục nghe chuyện giữa y và Tiêu Yến Ninh, nhân cơ hội này làm rõ mọi thứ. 


Tiêu Yến Ninh gật đầu, Lương Tĩnh không để Nghiễn Hỉ đưa đi mà tự mình xuất cung.


Về đến Lương phủ, Hoắc thị và Lương Mục đang chờ y. Lương Tĩnh thần sắc như thường, chào họ, rồi cả nhà ngồi lại nói chuyện phiếm. 


Trong lúc ấy, chỉ Lương Tĩnh nói, Hoắc thị và Lương Mục lắng nghe. Khi kể về quá khứ, khóe môi y luôn nở nụ cười sâu đậm. Lương Mục nghe đến cuối, hiểu ra một điều: trong lòng Lương Tĩnh, Tiêu Yến Ninh là người tốt, rất tốt. Dù Lương Mục không biến mất bao năm, Lương Tĩnh cuối cùng vẫn sẽ chỉ thích Tiêu Yến Ninh.


Lương Mục còn nói được gì nữa? Tình nhân mắt hóa Tây Thi, trong mắt vị đệ đệ này, Tiêu Yến Ninh là người tốt nhất thiên hạ.


Thời gian ấy, kinh thành bình lặng. Có người nhắc đến Thái Thượng Hoàng, nói ngài rời kinh hơn năm, Hoàng thượng có nên sai người đón về hay không? 


Tiêu Yến Ninh đáp: "Phụ hoàng đã gửi thư, Tiểu Bát còn nhỏ, không chịu được đi thuyền lâu. Đợi nó lớn thêm chút nữa, phụ hoàng sẽ tự khắc đưa nó về kinh."


Hôm ấy, Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh đang ở Càn An Cung bàn chuyện Nam Cương, Vu Táng đến cầu kiến. 


Vu Táng là khách hiếm, Tiêu Yến Ninh liền cho hắn vào. 


Sau khi hành lễ, Vu Táng nói muốn từ quan, lấy cớ tuổi cao, tay chân chẳng còn linh hoạt, nên xin từ bỏ chức Bắc Trấn Phủ Sứ.


Tiêu Yến Ninh gõ bàn, mỉa mai: "Trẫm thấy với thân thể Vu khanh, ở Chiếu Ngục thêm mười năm cũng chẳng vấn đề. Nói thật đi, vì sao muốn từ quan?" 


Vu Táng im lặng, cười nhẹ: "Hoàng thượng, thần chỉ muốn giữ cái mạng nguyên vẹn." 


Chiếu Ngục là nơi kẻ vào ít ai sống sót, người làm quan ở đó cũng hiếm ai lành lặn mà bước ra. Vu Táng thấy thời cơ chín muồi, muốn thử một lần.


---


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 193
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...