Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 19
Cứ mỗi năm một lần, nghi lễ Nam Giao long trọng sẽ diễn ra, nhưng năm nay lại đúng vào lúc Hoàng Thượng ngọc thể bất an.
Tin tức Tiêu Yến Ninh cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện nhanh chóng lan khắp hậu cung, như gió thoảng qua những hành lang cung cấm. Khi tin đến tai Hoàng Hậu, Nhị Công Chúa Tiêu An Thù đang ở đó.
Nghe xong, Hoàng Hậu khẽ nhìn Nhị Công Chúa, mỉm cười dịu dàng: "Phụ hoàng con luôn lo lắng cho Thất Hoàng Tử, giờ đây ngài có thể yên tâm phần nào rồi."
Tiêu An Thù bĩu môi, vẻ mặt kiêu kỳ: "Phụ hoàng ngày đêm bận rộn chính sự, vậy mà vẫn phải để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này. Nghe nói Tam muội, Tứ muội ở Vĩnh Chỉ Cung bị Thất đệ hành cho khổ sở. Cũng chỉ vì các muội ấy còn nhỏ, tính tình hiền hòa, dễ nói chuyện. Nếu là con, con chẳng để yên cho nó đâu."
Bốn vị công chúa, hoàng tử nhỏ tuổi thận phận cao quý, vậy mà ngày nào cũng lũ lượt kéo đến Vĩnh Chỉ Cung dạy dỗ trẻ con, thật chẳng ra làm sao. Nói cho cùng, chẳng qua là Tần Quý Phi ỷ thế h**p người, mà Hoàng Thượng lại quá nuông chiều nàng ta.
"Hoàng mẫu, người thật sự quá hiền hòa." Nhị Công Chúa nhìn thẳng Hoàng Hậu, chẳng chút kiêng dè: "Người đối với Tần Quý Phi cũng quá độ lượng rồi."
Trong số các người con của Hoàng Thượng, Đại Công Chúa Tiêu An Nghi là con đầu lòng, tâm tình Hoàng Thượng dành cho nàng luôn đặc biệt. Thái Tử và Tiêu An Thù đều do Hoàng Hậu sinh ra, địa vị cao quý.
Thái Tử là người được Hoàng Thượng và triều thần trọng vọng, là bậc thiên tử tương lai, mỗi lời nói, hành động đều được để ý.
Còn Tiêu An Thù, với tư cách là công chúa dòng chính, em gái ruột của Thái Tử, thân phận cao quý, tính tình vì thế mà thêm vài phần tùy hứng, ngang ngạnh so với những công chúa khác vốn cẩn trọng, e dè.
Liễu Hiền Phi, Khương Thục Phi, Ôn Tú Dung, Văn Chiêu Nghi vì thân phận mà chẳng dám đắc tội Tần Quý Phi. Nhưng Tiêu An Thù có Hoàng Hậu che chở, chẳng ngại ngần gì nàng ta. Những lời người khác không dám thốt, nàng lại dám nói thẳng.
Hoàng Hậu hiểu lòng con gái, biết nàng đang bênh vực mình. Từ khi đặt chân vào kinh thành, bước vào hoàng cung, triều đình và hậu cung phải tìm lại thế cân bằng.
Thái độ của Hoàng Thượng với hậu cung cũng đổi thay, đối với Hoàng Hậu chẳng còn như lúc ở Thông Châu. Hoàng Hậu vẫn được kính trọng, nhưng số lần được gặp ngài ngày càng thưa thớt. Cung son đầy hoa tươi mới mẻ, Hoàng Thượng như bị lóa mắt trước muôn sắc màu.
Hoàng Hậu nhìn Tiêu An Thù, dịu dàng trách: "Con đó, đôi khi bướng bỉnh quá. Tính tình thế này, nên kiềm chế bớt đi thì hơn."
Tiêu An Thù hừ nhẹ: "Nói đến bướng bỉnh, ai qua nổi Thất đệ chứ?"
Hoàng Hậu lặng thinh. Lời này cũng không hẳn đúng. Tiêu Yến Ninh đâu thể gọi là bướng bỉnh. Hắn cố ý không nói, khiến Hoàng Thượng phải để tâm, đó là mưu mẹo của hắn. Chẳng cần Hoàng Hậu lên tiếng, tự khắc sẽ có người đổ chuyện này lên đầu Tần Quý Phi, thậm chí còn gán cho nàng ta cái tội dạy con dùng mánh khóe để tranh sủng. Nhưng Tiêu Yến Ninh vốn chẳng nói được, lỗi ấy đâu phải của hắn.
Thực ra, thấy Hoàng Thượng vì Tiêu Yến Ninh mà thường xuyên đến Vĩnh Chỉ Cung, hậu cung chẳng phải không có người thì thầm rằng đây là thủ đoạn của Tần Quý Phi. Nhưng nghĩ lại, Tần Quý Phi yêu thương Tiêu Yến Ninh như ngọc quý, sao có thể làm thế.
Hơn nữa, một đứa trẻ thì hiểu gì, ở tuổi ấy mà kìm được lời đến ba năm không nói, lại chẳng để lộ sơ hở, quả thật là chuyện không tưởng.
"Tam Công Chúa chưa chắc đã thật sự ghét đến Vĩnh Chỉ Cung." Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt bất mãn của Tiêu An Thù, khẽ nói.
Nhị Công Chúa tròn mắt ngạc nhiên: "Vì sao ạ?"
Hoàng Hậu khẽ cụp mi, còn vì sao nữa, chẳng qua là vì sự sủng ái ngập trời. Các công chúa, hoàng tử ấy, chẳng phải ngày nào cũng được diện kiến Hoàng Thượng. Dù có gặp, không phải ai cũng được ngài để mắt, càng không phải ai cũng được ngài để tâm.
Như Tam Công Chúa nhút nhát, hay đứng nép ở góc chẳng ai để ý, Hoàng Thượng nào quan tâm đến nàng. Tứ Công Chúa thì dùng tính tình bộc trực để thu hút ánh nhìn của ngài. Còn về các vị hoàng tử, ánh mắt Hoàng Thượng luôn đặt nơi Thái Tử.
Thái Tử học vấn xuất sắc, luôn nhận được biết bao lời khen ngợi; xử sự quyết đoán, đáng để tín nhiệm.
So với Thái Tử, Hoàng Thượng luôn nhìn những hoàng tử khác bằng ánh mắt bình thản. Vì thế, họ cũng muốn được ngài để ý.
Nhưng ở Vĩnh Chỉ Cung những ngày qua, các công chúa, hoàng tử được gặp Hoàng Thượng nhiều lần. Được diện kiến ngài nhiều, tự nhiên có thêm vài phần ân sủng. Điều này không chỉ đúng với các cung tần, mà với con cái, triều thần cũng thế.
Tháng này, chỗ Ôn Tú Dung đã được thắp đèn cung hai lần, nếu nói không có công lao của Tam Công Chúa, ai tin? Tam Công Chúa nhút nhát mà được xuất hiện trước Hoàng Thượng, chẳng phải vì nàng thường đến Vĩnh Chỉ Cung trò chuyện cùng Tiêu Yến Ninh sao?
Còn Ngũ Hoàng Tử, Lục Hoàng Tử gần đây đều được Hoàng Thượng công khai khen ngợi kiên nhẫn. Nếu không vì lợi ích, Liễu Hiền Phi và Khương Thục Phi vốn chẳng phải kẻ dễ bắt nạt, lại ngày ngày chịu việc nhìn con mình chạy sang Vĩnh Chỉ Cung sao?
Thế nên, chuyện gì cũng đừng chỉ nhìn bề ngoài, được luôn đi đôi với mất. Nhưng giờ Tiêu Yến Ninh đã mở miệng, tình cảnh này chắc cũng chẳng kéo dài bao lâu nữa.
---
Lúc Hoàng Thượng và Tần Quý Phi còn lo lắng vì Tiêu Yến Ninh không nói, Trương ngự y từng bảo, trẻ con rất lạ, khi im thì lặng như tờ, nhưng một khi mở miệng thì ríu rít không ngừng. Lúc ấy, cả hai chỉ nửa tin nửa ngờ.
Giờ đây, lời Trương ngự y ứng nghiệm trên người Tiêu Yến Ninh. Miệng lưỡi hắn ngày càng lanh lợi, như thể bỗng dưng tuôn ra cả sọt lời. Hắn hoạt bát, lém lỉnh, nói năng lưu loát.
Hoàng Thượng nhìn Thất Hoàng Tử như thế thì rất hài lòng, bèn hạ chỉ khen Liễu Hiền Phi, Khương Thục Phi, Văn Chiêu Nghi, Ôn Tú Dung dạy dỗ con cái có công, ban thưởng không ít.
Trong số đó, Tam Công Chúa Tiêu An Nguyệt vui nhất, còn Ngũ Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử thì tức tối. Nghĩ đến phần thưởng này là nhờ Tiêu Yến Ninh, hai người chỉ thấy đồ ban thưởng vô cùng xấu xí.
Liễu Hiền Phi vuốt đầu Ngũ Hoàng Tử: "Có chí khí là tốt, nhưng con phải nhớ, con cũng là hoàng tử. Muốn dựa vào bản lĩnh mà được phụ hoàng ban thưởng, con phải cố gắng hơn nữa."
Khương Thục Phi thì lặng lẽ đặt sách trước mặt Lục Hoàng Tử, chẳng nói lời nào, nhưng ý tứ đã rõ.
Vĩnh Chỉ Cung chẳng mấy chốc vắng lặng. Ban đầu, Tam Công Chúa bị cảm lạnh, không thể đến bầu bạn với Tiêu Yến Ninh.
Hoàng Thượng bị Tiêu Yến Ninh làm cho lệch lạc suy nghĩ, cứ tưởng ai cũng thích vàng. Đúng là ai cũng thích vàng, nhưng với Ngũ Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử, vàng là thứ tầm thường, chẳng sánh được với những món đồ mang ý nghĩa đặc biệt. Như khi mọi người tụ họp khoe khoang, người thì lấy ngọc được Hoàng Thượng ban, người thì khoe tranh chữ, sách vở, cung tên, mấy thứ ấy còn có thể khiến mọi người quây quần bàn luận.
Còn họ, lẽ nào lôi vàng ra cho người ta ngắm?
Nếu Tiêu Yến Ninh biết họ nghĩ gì, hẳn sẽ cười khẩy rằng họ đúng là thiển cận. Vàng tốt biết bao, là chủ đề đáng để bàn luận, giá trị vô cùng thực tế! Vàng cầm được trong tay mới là thật, còn lại đều là hư ảo, sao có thể sánh nổi?
---
Nghi lễ Nam Giao hàng năm đến ngày lành do Khâm Thiên Giám chọn, lại đúng lúc Hoàng Thượng ngọc thể bất an. Ngài bèn sai Anh Quốc Công - Tần Triển - thay mình tế lễ. Anh Quốc Công này chẳng ai xa lạ, chính là cha của Tần Quý Phi, ông ngoại của Tiêu Yến Ninh.
Khi thánh chỉ ban ra, các cung náo nhiệt như nước sôi trào. Tế lễ Nam Giao là đại sự, phải tắm gội, đốt hương ba ngày trước đó, nghi thức long trọng, khí thế ngút trời.
Đây là dịp để tâu lên trời đất rằng ngài là thiên hoàng, Hoàng Thượng sao có thể không xem trọng?
Nhưng ngài ngọc thể bất an, tìm người thay thế là lẽ thường. Song triều đình có tới ba quốc công, sao ngài lại chọn đúng Anh Quốc Công, người có ngoại tôn là hoàng tử?
Trong phút chốc, triều đình nội ngoại xôn xao bàn tán. Nhưng chuyện này có tiền lệ, có căn cứ, bàn mãi cũng chẳng ra kết quả gì.
Tần Quý Phi nghe tin, phản ứng đầu tiên là ra lệnh cấm người trong Vĩnh Chỉ Cung bàn luận, tránh để kẻ khác vin cớ chỉ trích. Sau đó, nàng thất thần ngồi trên nhuyễn tháp. Tiêu Yến Ninh trong lòng thở dài, thật đúng là lửa lớn nấu dầu, lửa vừa đủ thì rực rỡ như hoa, lửa quá mạnh thì dầu bùng cháy.
Tần Quý Phi chẳng phải kẻ ngốc, ngày thường cao ngạo, đến Hoàng Hậu cũng chẳng thèm nhìn nhiều. Nhưng lúc này, nàng bỗng trở nên cung kính khác thường với Hoàng Hậu.
Ngay cả Thái Hậu nghe chuyện cũng bảo Tần Quý Phi cuối cùng cũng biết động não. Tần Quý Phi sau khi thỉnh an trở về, nhìn mình trong gương, thầm thở dài. Có con rồi, quả nhiên có thêm điểm yếu. Trước kia chưa có con, nàng nào từng chịu thiệt thòi? Hoàng Thượng sai cha nàng đi tế lễ thì đi, nàng cần gì nghĩ ngợi nhiều thế.
May thay, triều đình mỗi ngày đều có chuyện mới. Hoàng Thượng dần bình phục, chuyện Anh Quốc Công thay ngài tế lễ cũng nhanh chóng chìm vào dĩ vãng.
Hôm ấy, Hoàng Thượng khảo bài Thái Tử, hỏi về việc tế tổ. Thái Tử đối đáp trôi chảy, Hoàng Thượng vui mừng cười bảo: "Tốt lắm, vậy năm nay đêm trừ tịch, Thái Tử thay trẫm tế tổ đi."
Tế tổ đêm trừ tịch là đại sự, Hoàng Thượng ngọc thể giờ đã ổn, Thái Tử đương nhiên khước từ. Hoàng Thượng cười hỏi: "Thái Tử là muốn kháng chỉ, hay sợ mình làm không tốt?"
Thái Tử im lặng một lúc, rồi nhận lời.
Việc Thái Tử thay Hoàng Thượng tế tổ nhanh chóng trở thành đề tài nóng trong nội lẫn ngoại cung. Tần Quý Phi thấy ánh mắt mọi người không còn đổ dồn vào mình, nhẹ nhõm thở phào.
Những ngày qua, nàng suýt nữa nghẹn đến phát bệnh rồi. Tần Quý Phi vui vẻ, Tiêu Yến Ninh cũng theo đó mà hoạt bát hơn. Khi Hoàng Thượng đến Vĩnh Chỉ Cung, Tiêu Yến Ninh như viên đạn nhỏ lao ra, miệng còn hét to "Phụ hoàng!"
Hắn gần nửa tháng chưa gặp Hoàng Thượng, "đùi vàng" không ôm chặt là chạy mất. Hoàng Thượng giật mình vì hành động của hắn, thấy hắn sắp đâm sầm vào chân mình, vội cúi xuống ôm lấy.
Tiêu Yến Ninh được bế lên, cười khúc khích.
Hoàng Thượng nhìn vẻ vô tư lự của hắn, cũng bật cười: "Còn vài ngày nữa là trừ tịch, Tiểu Thất năm nay cuối cùng cũng có thể ra mắt mọi người rồi."
Hai năm trước, Tiêu Yến Ninh hoặc còn quá nhỏ, thân thể yếu, hoặc đang bệnh, chưa từng dự tiệc trừ tịch. Năm nay hắn khỏe mạnh, cuối cùng cũng có thể tham gia. Tần Quý Phi hơi lo: "Thất Hoàng Tử còn nhỏ, hiếu động, sợ là ngồi không yên, đến lúc lại khiến người ta chê cười."
Hoàng Thượng: "Nói bậy, ai dám cười hắn?"
Tần Quý Phi khẽ cười, nét mặt dịu dàng.
Nhưng chẳng ai ngờ, đúng đêm tiệc trừ tịch, trước bao ánh mắt, Tiêu Yến Ninh biến mất.
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 19
10.0/10 từ 45 lượt.
