Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 20
Tiệc đêm trừ tịch diễn ra tại Càn An Cung, nơi trời trong đất yên, mang ý nghĩa tốt đẹp cho gia yến. Mấy hôm trước, kinh thành vừa có một trận tuyết lớn. Trên mái ngói lưu ly của Càn An Cung, tuyết đọng chưa tan hết. Chuông đồng nơi góc mái khẽ rung trong gió lạnh, ánh nến trong điện lay động. Tám mươi mốt ngọn đèn cung bằng vàng ròng treo cao, chiếu sáng cả đại điện như ban ngày. Góc ngự án, lò hương bạch hạc ngậm cành mai bằng vàng ròng tỏa khói trầm lượn lờ, ánh nến lung linh, cả điện chìm ngập trong sắc hoa rực rỡ.
Ngày vui, nội giám đều đổi sang y phục mới, tránh xung phạm quý nhân. Các phi tần chăm chút trang điểm, đứng đó như những đóa hoa kiều diễm. Các công chúa, hoàng tử trò chuyện rộn ràng, toát lên vẻ hòa thuận. Ngay cả Thái Hậu, người ít ra khỏi cung, cũng ăn mặc lộng lẫy tham dự.
Hôm nay, Thái Tử thay Hoàng Thượng tế tổ, dáng vẻ y như cao lớn hơn, trầm ổn, quý phái. Các công chúa, hoàng tử khác nói chuyện với y đều mang vài phần cung kính. Thái Tử chẳng hề kiêu ngạo, ngược lại còn ôn hòa, thân thiện hơn ngày thường.
Khi Thái Hậu và Hoàng Thượng xuất hiện, mọi người hành lễ, tiệc cung chính thức bắt đầu. Tiêu Yến Ninh được cung nhân bế lên hành lễ. Lục Hoàng Tử thấy cảnh này, khẽ hừ qua mũi. Nghĩ lại năm xưa, lúc hắn ba tuổi đã có thể tự hành lễ đàng hoàng, Tiêu Yến Ninh thật chẳng ra làm sao, còn phải để người bế.
Tiêu Yến Ninh cảm nhận ánh mắt mọi người, trong lòng ngao ngán. Họ nghĩ hắn muốn thế sao? Hắn cũng chẳng muốn, nhưng cánh tay nhỏ làm sao địch lại nổi đùi lớn. Tần Quý Phi lo hắn lần đầu dự tiệc, lỡ làm điều thất lễ sẽ bị người nắm thóp. Hơn nữa, năm mới chú trọng ý nghĩa, Tần Quý Phi sợ hắn vụng về làm vỡ đồ, mang điềm xấu, nên ra lệnh cung nhân trông chừng hắn thật chặt. Tiêu Yến Ninh cố giải thích rằng mình sẽ ngoan, nhưng Tần Quý Phi chẳng chịu nghe. Nàng cương quyết, Tiêu Yến Ninh nhỏ bé đành phải chịu, chỉ sợ vùng vằng thêm, nàng sẽ hạn chế hắn hơn nữa.
Hoàng Thượng ngồi trên cao, thấy Tiêu Yến Ninh phụng phịu thì bật cười, khóe mắt cong cong, rồi thu lại khi chẳng ai hay. Ngài phất tay cho mọi người bình thân.
Tiếp đó là quy trình như tổng kết cuối năm: Hoàng Thượng ôn lại quá khứ, hướng tới tương lai, khích lệ mọi người hòa thuận, cùng vươn tới ngày mai. Mọi người đồng thanh hô vạn tuế.
Ba chén rượu nhạt trôi qua, tiếng tơ trúc réo rắt từ thấp đến cao tràn ngập điện. Nhạc công của Giáo Phường Ti* ôm nhạc cụ ngồi tại góc điện, tấu lên khúc "Vạn Niên Hoan".
Những vũ công áo đỏ vung tay áo lượn múa giữa điện, váy xoay tròn, hoa sen thêu chỉ vàng trên áo như đang nở rộ. Mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ, tiệc chính thức bắt đầu.
Tiêu Yến Ninh lần đầu dự tiệc, mang tâm hồn hiện đại, nay đứng giữa khung cảnh cổ đại, những gì từng đọc trong sách như hiện ra trước mắt. Trên đan bệ, hai bên đặt "Vạn Thọ Đăng", dưới đan bệ là "Thiên Đăng", ánh đèn rực rỡ, phi tần dự yến.
Hoàng Thượng và Thái Hậu mỉm cười nâng chén chúc mừng, xung quanh tiếng người rộn ràng, cười nói vui vẻ, không khí hòa thuận ngập tràn.
Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Yến Ninh ngây người. Hoàng Thượng vô tình nhìn thấy hắn ngẩn ngơ, khóe mắt ánh lên ý cười.
Ngài gọi Tần Quý Phi, định bảo nàng nhìn con trai. Tần Quý Phi chưa nghe ngài nói gì đã vội nâng chén hướng ngài, ngày thường nàng hay làm nũng, nhưng dịp này đâu dám. Nàng cúi đầu cung kính, chẳng dám nhìn thẳng ngài. Hoàng Thượng thấy nàng ngoan ngoãn đến thế, bật cười khẽ.
Tần Quý Phi lén ngẩng đầu, theo ánh mắt ngài nhìn sang, thấy Tiêu Yến Ninh đang há miệng, mắt sáng lấp lánh, như chỉ chực nhảy lên vỗ tay.
Thấy cảnh này, Tần Quý Phi không nhịn được che mặt. Tiêu Yến Ninh trông ngốc nghếch quá! Hoàng Thượng nhìn hai mẹ con giống nhau như đúc, khóe miệng cong lên, mãi chẳng thể kìm lại.
Các phi tần khác thấy cảnh này, sắc mặt mỗi người một vẻ.
Chỉ có Hoàng Hậu vẫn điềm tĩnh, nâng chén kính Hoàng Thượng. Ngài nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt Hoàng Hậu, lòng khẽ động, ánh mắt lướt qua Thái Tử đứng ngay ngắn, rồi ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Lần trước, vì cháu trai Hoàng Hậu cưỡi ngựa gây thương tích trong kinh, Hoàng Thượng dù mượn tay Tư Lễ Giám bác bỏ tấu chương xin xử nặng, trong lòng vẫn không vui.
Chẳng bao lâu, ngài giao Tần Quý Phi quản lý lục cung, xem như cảnh cáo Hoàng Hậu.
May mà Thái Tử trầm ổn, đã xử lý ổn thỏa chuyện của Dương Thiện. Nhưng Tần Quý Phi quản lục cung cũng như không, thế nên mọi việc cuối cùng vẫn do Hoàng Hậu quyết định.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thượng cụp mắt, tay vô thức xoa chén ngọc bạch trên ngự án, ánh nhìn lướt qua những Hộp Cát Tường chất đầy – bánh trăm quả, hồ đào hổ phách, quất mật... Nhưng những thứ ấy vẫn chẳng sánh nổi với những hộp sơn đỏ dưới đan bệ – là "Tống Tuế Bàn" ban thưởng cho các cung. Hoàng Thượng tùy ý chỉ một hộp, cười bảo: "Cái này đưa đến Vĩnh Chỉ Cung, ngươi tự mình mang đi."
Lưu Hải bước ra: "Tuân chỉ."
Tống Tuế Bàn được Hoàng Thượng đích thân ban trước bao người, vinh dự biết bao! Huống chi nhà họ Tần còn được ngài ban chữ "Phúc". Dù triều thần khác cũng được ban "Phúc", nhưng ai cũng thấy chữ của nhà họ Tần đặc biệt hơn.
Tần Quý Phi vội tạ ơn, các vị thái giám nâng Tống Tuế Bàn nối đuôi nhau rời đi, lụa đỏ tung bay trước bậc ngọc. Cùng là vật ban thưởng, nhưng các phi tần khác cứ thấy hộp của Lưu Hải đặc biệt hơn, đồ bên trong chắc cũng khác.
Dù là giống nhau, nhưng thiếu đi lời ban thưởng công khai của Hoàng Thượng, vẫn thấy thiếu đi điều gì đó.
Hoàng Thượng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì. Ngài là thiên tử, tùy hứng một chút thì đã sao?
Trong tiệc trừ tịch tượng trưng cho hòa thuận đoàn viên, món ngon rượu quý nối tiếp, Tiêu Yến Ninh dạ dày nhỏ, ăn chút đã no. Người lớn còn mải uống rượu xem múa, hắn đã ngáp dài. Hắn có thể thức khuya, nhưng thân thể nhỏ bé này chẳng chịu nổi.
Tần Quý Phi luôn để ý hắn, thấy vậy bèn đứng dậy bẩm với Hoàng Thượng: "Bệ hạ, Thất Hoàng Tử buồn ngủ, thần thiếp xin cho người đưa Thất Hoàng tử về cung."
Ngày vui, Hoàng Thượng uống nhiều vài chén, nghe vậy nhìn sang Tiêu Yến Ninh. Nguyên An đã đến bên hắn, chuẩn bị đưa đi. Tiêu Yến Ninh lắc đầu, nhìn Hoàng Thượng, thấy ngài đang nhìn mình, mắt hắn sáng rực. Hoàng Thượng nhướng mày, vẫy tay: "Tiểu Thất, lại đây."
Tiếng ồn ào khẽ ngừng, ánh mắt mọi người lướt qua Hoàng Thượng và Tiêu Yến Ninh. Hắn lon ton chạy đến, mắt cười rạng rỡ: "Phụ hoàng."
Hoàng Thượng sờ tay hắn, thấy không lạnh, bèn mỉm cười: "Chẳng phải buồn ngủ sao? Sao không đi về nghỉ?"
Tiêu Yến Ninh giọng giòn tan: "Nhi thần muốn cùng phụ hoàng đón giao thừa, cầu chúc phụ hoàng bình an."
Hoàng Thượng khựng lại, mọi người nghe vậy lén bĩu môi. Chu Quý Nhân không nhịn được, che miệng cười: "Quý Phi nương nương dạy Thất Hoàng Tử thật tốt. Nhưng Thất Hoàng Tử còn nhỏ, nếu mệt thì nên về nghỉ sớm. Hoàng Tử mà bệnh, Hoàng Thượng sẽ xót đấy."
Tần Quý Phi sững sờ. Ý gì đây, bảo nàng cố ý dạy con nói vậy sao?
Nàng cau mày, trừng Chu Quý Nhân. Tiêu Yến Ninh nghiêng đầu, ngây ngô nhìn Chu Quý Nhân, rồi như bừng tỉnh, nghiêm túc nói: "Không ai cùng người đón giao thừa nên người buồn sao? Không sao, phụ hoàng là người giỏi nhất trên đời, phụ hoàng có thể ban phúc cho người, bảo người bình an."
Chu Quý Nhân: "..."
Hoàng Thượng: "..."
Hoàng Thượng ho khan, giọng khẽ run: "Phụ hoàng không giỏi đến thế đâu."
Tiêu Yến Ninh nắm chặt tay, vẻ bất mãn: "Phụ hoàng nói dối, phụ hoàng giỏi nhất!"
Hoàng Thượng không kìm được, khóe miệng cong lên. Tần Quý Phi chẳng ngờ Tiêu Yến Ninh miệng lưỡi ngọt ngào như thế, nhưng vẫn không quên đắc ý, cười: "Bệ hạ đừng trách, Thất Hoàng Tử chẳng hiểu gì đâu."
"Trẫm thấy nó nói rất đúng." Hoàng Thượng cắt lời nàng.
Mắt Tiêu Yến Ninh sáng hơn: "Vậy phụ hoàng có cho nhi thần vàng không?"
Hoàng Thượng: "... Cái gì?"
Tần Quý Phi cứng đờ, Thái Hậu câm nín. Cơ hội kéo gần tình cha con tốt thế này, sao lại lôi vàng vào làm gì? Tần Quý Phi dạy con kiểu gì thế?
Tiêu Yến Ninh nói tiếp: "Mẫu phi bảo hôm nay là trừ tịch, cho nhi thần cả nắm vàng luôn. Phụ hoàng cũng cho chứ?"
Hoàng Thượng bật cười: "Ngươi không đi ngủ là muốn cầu trẫm bình an, hay muốn vàng của trẫm?"
Tiêu Yến Ninh: "Cả hai ạ." Là người lớn, ai lại chọn lựa, đương nhiên đều muốn cả!
Hắn nhịn lâu thế, chỉ để chờ nắm vàng này, phải lấy cho bằng được. Hoàng Thượng lặng người, thấy hắn vẫn nhìn mình đầy mong đợi, đành nói: "Cho, cho, cho, cho."
Má Tiêu Yến Ninh phồng lên như dấu ngoặc. Hoàng Thượng nhéo má hắn, thầm nghĩ: Nhóc ham của.
Một đoạn chen ngang vô thưởng vô phạt qua đi, yến tiệc tiếp tục.
Tiêu Yến Ninh uống nhiều nước, bèn để cung nhân đưa đi vệ sinh. Ngũ Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử thấy vậy, mắt lóe sáng, liếc nhau, cũng ồn ào đòi đi cùng.
Tiêu Yến Ninh nhìn hai người, biết ngay họ chẳng có ý tốt. Hắn còn tưởng họ định đánh mình. Hắn đã tính toán chỗ nào đánh vừa đau vừa không để lộ dấu vết. Nhưng dưới sự đồng ý ngầm của hắn, hai người đuổi cung nhân đi, đứng trước mặt hắn, cười ranh mãnh: "Hì hì, nơi này có ma!"
Tiêu Yến Ninh: "..."
Ngũ Hoàng Tử giương nanh múa vuốt: "Đầu nó to gấp đôi ngươi, có bốn chân, còn ăn thịt người!"
Lục Hoàng Tử cố há miệng thật to, ú ớ: "Oa, nó ăn người thế này..."
Tiêu Yến Ninh: "..." Ta thấy hai ngươi mới giống ma ấy.
Hắn là người chiều lòng trí tưởng tượng của trẻ con, bèn nhìn sau lưng họ, mắt đột nhiên mở to, như thấy cảnh kinh hoàng, run rẩy lùi lại. Ngũ Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử sững sờ, ngưng bặt việc diễn. Sau đó, Tiêu Yến Ninh hét lên đầy kinh hãi: "Có ma!" Rồi chạy vụt đi với tốc độ nhanh nhất.
Hắn muốn cho hai đứa nhóc này một bài học nhớ đời.
Ngũ Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử bị tiếng hét ghê rợn của hắn làm giật mình. Tâm lý con người vốn kỳ lạ, hai đứa bỗng thấy đèn đóm quanh mình mờ ảo, tiếng gió ngoài kia rít lên thê lương, như có tiếng khóc than khe khẽ. Cửa sổ kêu lạch cạch, bóng tối bên ngoài như ẩn hiện một cái miệng đầy máu muốn nuốt chửng chúng. Hai người ôm nhau, cũng gào lên: "Có ma!!!"
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 20
10.0/10 từ 45 lượt.
