Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 18
"Thế nào rồi? Mấy đứa nhỏ hòa thuận ra sao?"
Tần Quý phi không yên tâm, Tiêu Yến Ninh còn quá nhỏ, các công chúa hoàng tử cũng chẳng lớn hơn là bao, lỡ xảy ra mâu thuẫn thì khó xử.
Thế nên, khi nãy ra khỏi điện, nàng liền lén đứng dưới cửa sổ nhìn vào.
Chẳng bao lâu, một giọng hỏi khe khẽ vang lên.
Tần Quý phi giật mình, vội thụp xuống, sợ bọn trẻ trong phòng phát hiện ra nàng.
Người vừa lên tiếng thấy nàng thế, cũng vô thức làm theo. Hai người thụp xuống, mới nhận ra tư thế này chẳng ra làm sao.
Kẻ vừa đến mặt tối sầm, đây là tư thế kiểu gì đây, lén lút như đám trộm, người ngoài nhìn vào còn tưởng họ đang rình rập để ăn cắp.
Tần Quý phi nở nụ cười gượng với người vừa đến. Đúng vậy, không ai khác, chính là Hoàng Thượng.
Nàng thì thào nhỏ xíu: "Hoàng Thượng sao không cho người bẩm báo, đột nhiên xuất hiện sau lưng thần thiếp, làm thần thiếp giật cả mình."
Hoàng Thượng nhếch môi, ngài phục nàng rồi. Bảo nàng cẩn thận ư? Nàng đứng dưới cửa sổ rình người ta nói chuyện. Bảo nàng to gan ư? Nàng thì thầm nhỏ đến mức nếu không đứng gần, ngài còn tưởng mình điếc. Ngài không cho bẩm báo ư? Vừa vào Vĩnh Chỉ Cung, ngài đã thấy nàng lén lút dưới cửa sổ.
Hoàng Thượng cũng là người, cũng có lòng hiếu kỳ, nên ngăn cung nhân bẩm báo, lặng lẽ đến gần.
Ngài cũng muốn biết các con mình hòa hợp thế nào, có đúng như ngài mong muốn hay không, anh em có thân thiết không.
Ai ngờ, Tần Quý phi tâm tư hẹp hòi, còn kéo ngài làm trò vụng trộm cùng.
Hoàng Thượng cao lớn, chân dài, thụp xuống như vậy khó chịu vô cùng, định đứng dậy. Ngài là Hoàng Thượng, sao phải chịu đựng cảnh này?
Thế nhưng, Tần Quý phi mắt lanh tay nhanh, kéo tay ngài trở lại. Hoàng Thượng khựng lại, hành động này, hình như có phần đại nghịch thì phải.
Nàng chẳng màng lễ nghi, kéo Hoàng Thượng chậm rãi thụp xuống, đi xa cửa sổ. Đến nơi an toàn, nàng thở phào, nhìn khuôn mặt đen sì của ngài, vội tâu: "Hoàng Thượng thứ tội, thần thiếp thất lễ."
Hoàng Thượng chân mỏi nhừ: "..."
Tần Quý phi quả không tầm thường, lại cho ngài trải nghiệm cách di chuyển chưa từng có. Thấy ngài đứng dậy xoa chân, nàng đỏ mặt, lúng túng: "Hoàng Thượng, thần thiếp sợ bị các công chúa hoàng tử phát hiện, sẽ nghĩ thần thiếp không đứng đắn."
Hoàng Thượng: "..." Chẳng phải không đứng đắn thật sao? Ngài nhìn nàng, ánh mắt khó tả, như muốn nói "chẳng phải thế sao?"
Nàng im lặng. Làm trò lén lút đứng rình dưới cửa sổ... hình như đúng là không đứng đắn thật.
Nàng ủ rũ: "Thần thiếp sai rồi."
Chuyện này có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Các công chúa hoàng tử là do Hoàng Thượng sai đến, giờ nàng bảo không yên tâm, chẳng phải đang gián tiếp nói không tin tưởng chủ ý của ngài sao?
Nhưng làm mẹ, nàng thật sự lo cho Tiêu Yến Ninh, đứa con duy nhất chưa biết nói, nàng sợ hắn bị bắt nạt mà chẳng thể lên tiếng.
Hoàng Thượng nhướng mày, cười như không cười: "Ái phi thương con, có gì là sai? Nhưng trẫm thật không ngờ, ái phi thân thủ lanh lẹ thế này."
Tần Quý phi đỏ mặt vì ngượng, nhưng cũng nhẹ lòng, biết Hoàng Thượng nói thế là không truy cứu.
"Mấy đứa nhỏ hòa thuận ra sao rồi?" Ngài cười, đổi chủ đề.
Nàng ngập ngừng: "Cũng... khá ổn."
Hoàng Thượng nhíu mày. Vừa nãy chưa thấy gì đã bị nàng kéo đi, giờ nàng nói thế, trong đó rốt cuộc thế nào?
Tò mò, ngài bước về phía điện, Tần Quý phi vội theo sau.
Không cho người bẩm báo, ngài đứng ở góc khuất ngoài cửa, quang minh chính đại quan sát. Tiêu Yến Ninh nằm trên thảm mềm, bốn đứa trẻ vây quanh, từng người một đọc Tam Tự Kinh, giọng trong trẻo, lắc lư đầu theo nhịp, khiến người nghe cũng muốn đọc theo.
Hoàng Thượng vô thức mở miệng, rồi ho khan một tiếng.
Bọn trẻ nghe tiếng, lập tức im bặt. Thấy ngài và Tần Quý phi bước vào, bọn trẻ vội hành lễ.
Ngài ngồi xuống, ôn hòa hỏi: "Các con làm gì thế?"
Bốn đứa nhìn nhau, cuối cùng Tứ công chúa lên tiếng: "Bẩm phụ hoàng, chúng con dạy Thất đệ đọc sách, nghe nhiều, đệ ấy sẽ tự biết đọc theo, rồi sẽ nói được."
Hoàng Thượng gật đầu cười: "Cách hay."
Rồi ngài nhìn Tiêu Yến Ninh đang nằm im lìm, tò mò hỏi: "Có hiệu quả không?"
Bốn đứa ngó nhau, chúng nãy giờ mải mê đọc, chẳng để ý Tiêu Yến Ninh nên cũng không biết nữa. Thấy hắn bất động, Hoàng Thượng sinh nghi, đến gần nhìn, chỉ thấy mặt hắn hồng hào, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đặn, rõ ràng đã ngủ quên rồi.
Nhìn cảnh này, chẳng hiểu sao ngài nhớ đến câu "bùn nhão chẳng trát nổi tường".
"Gọi nó dậy!" Ngài nghiến răng.
Tần Quý phi vội bế Tiêu Yến Ninh, nhẹ nhàng lay gọi hắn dậy, cuối cùng cũng đánh thức hắn.
Hắn chưa ngủ đủ, mắt mông lung, ngáp dài, nước mắt sinh lý lăn xuống.
Nhìn quanh, thấy Tần Quý phi lo lắng, Hoàng Thượng nhẫn nại, hắn chớp mắt, trèo khỏi lòng nàng, chạy đến nắm vạt áo ngài: "Phụ phụ, bế."
Hoàng Thượng: "..." Ba chữ ấy thốt ra rõ ràng, rành mạch như thế.
Ngài định bế, nhưng thấy Tứ công chúa tò mò nhìn, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử cũng đang lén quan sát, ngài khựng lại, lạnh mặt. Không bế!
Tiêu Yến Ninh mím môi, mắt long lanh ngấn lệ, đáng thương nhìn ngài.
Tần Quý phi không nhịn được: "Hoàng Thượng, Thất hoàng tử còn nhỏ..."
Ngài liếc nàng một cái, nàng lập tức im bặt. "Tiểu Thất thế này cũng là do nàng nuông chiều."
Ngài cứng lòng, không bế là không bế, mà nói: "Phải nghiêm khắc thì mới thành tài."
Ngài dạy dỗ một hồi, rồi bảo bốn đứa trẻ: "Các con làm tốt lắm, sau này rảnh thì đến chơi với Tiểu Thất."
Bốn đứa vâng dạ. Ngài nhìn Tiêu Yến Ninh đứng im, lấy cớ có việc, rồi rời Vĩnh Chỉ Cung.
Ngài đi rồi, hai công chúa, hai hoàng tử cũng cáo lui. Ra khỏi cung, đi xa, Tứ công chúa mới thì thào: "Phụ hoàng dữ quá, Thất đệ thật đáng thương."
Tam công chúa gật lia lịa, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử không nói gì nhưng cũng đồng tình. Hoàng Thượng vẻ mặt lạnh lẽo, khí thế sừng sững như núi, khiến chúng sợ hãi, lo mình cũng bị vạ lây.
"Vậy sau này có đến nữa không?" Tam công chúa rụt rè hỏi.
Ngũ hoàng tử đáp: "Đến chứ, không đến sao được?"
Hắn tuy chẳng ưa gì Tiêu Yến Ninh, nhưng lời Hoàng Thượng nói, hắn dám không nghe sao?
Bốn đứa nhìn nhau, định ngày hẹn tiếp theo, rồi ai nấy về cung mình. Về đến nơi, ắt bị hỏi han.
Từ đó, bốn đứa ngày nào cũng đến đọc sách cho Tiêu Yến Ninh.
Đọc mãi, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử bắt đầu chán ngán.
Tam Tự Kinh đọc đến phát ói rồi, mà Tiêu Yến Ninh ngoài gọi "ca ca", "tỷ tỷ" thì chẳng nói thêm câu nào.
Có lúc, chúng nghĩ hắn chẳng khác gì một đứa trẻ câm.
Còn Hoàng Thượng, thường gọi Trương ngự y đến kiểm tra cho Tiêu Yến Ninh.
Khi lại nghe câu "không sao", ngài sốt ruột, sợ chẩn đoán sai, bèn gọi ngự y khác. Ai ngờ các ngự y khác cũng đều đồng thanh: Thất hoàng tử không sao.
Ngài bực bội, đi quanh Tiêu Yến Ninh, thiếu điều chỉ muốn mở miệng nói thay hắn một câu.
Tình trạng này kéo dài đến sinh nhật ba tuổi của Tiêu Yến Ninh.
Hôm ấy, Hoàng Thượng đến, các phi tần nghe tin thì cũng chẳng còn ghen tỵ nữa. Ngài đến thường xuyên thì đã sao? Một hoàng tử ngốc nghếch không biết nói, đúng là uổng công phí sức.
Tiêu Yến Ninh vốn đang ăn mì trường thọ, bắt đầu buồn ngủ, mí mắt trĩu xuống, thì chợt nghe câu nói đầy nghi hoặc của Hoàng Thượng: "Ái phi, nàng nói xem, Tiểu Thất của chúng ta...có phải hơi ngốc không?"
Tần Quý phi hoảng hốt: "Không ngốc đâu, thần thiếp thấy Thất hoàng tử rất thông minh lanh lợi."
Hoàng Thượng: "..." Hơi ngốc thật mà. Ngài nghĩ, dù là chim sẻ, dạy đến thế này cũng phải nói được vài câu Tam Tự Kinh rồi.
---
Lại một mùa thu trôi qua, đông ghé đến. Hôm ấy, lượt đọc Tam Tự Kinh đến Tam công chúa.
Nàng vui vẻ: "Tích Mạnh mẫu." (Xưa Mạnh mẫu.)
Tứ công chúa uể oải: "Trạch lân xứ." (Chọn nơi ở.)
Ngũ hoàng tử bực bội: "Tử bất học." (Con không học.)
Trước khi Lục hoàng tử mở miệng, Tiêu Yến Ninh bất ngờ tiếp lời: "Phụ chi quá." (Lỗi tại cha.)
Giọng trong trẻo, rõ ràng. Bốn người sững sờ, tám con mắt đồng loạt nhìn về phía hắn. Hắn ưỡn ngực, mắt lấp lánh kiêu hãnh, dáng vẻ như đang chờ được khen.
Lục hoàng tử òa khóc, Tiêu Yến Ninh nói được rồi! Từ này, hắn thề cả đời không đọc Tam Tự Kinh nữa!
Hoàng Thượng nghe tin, lập tức bỏ việc, chạy đến Vĩnh Chỉ Cung.
"Tiểu Thất nói được rồi?" Vừa gặp Tần Quý phi, Hoàng Thượng chẳng kịp để nàng hành lễ, đã vội hỏi.
Nàng mừng rỡ đáp: "Vâng, thật sự nói được rồi."
Trời trở lạnh, nơi học của bọn trẻ đã được chuyển vào noãn các.
Hoàng đế vừa bước vào, chưa kịp cởi áo choàng, đã nhìn Tiêu Yến Ninh bảo:
"Nói cho phụ hoàng nghe xem, con đã học được những gì nào?"
Tam công chúa và các đệ đệ muội muội bắt đầu thể hiện thành quả họ đã khổ luyện bao ngày. Tam Tự Kinh là sách vỡ lòng cho trẻ nhỏ, bốn người thay nhau đọc, đến lượt Tiêu Yến Ninh thì tuy nói còn vấp, nhưng vẫn có thể đọc nối tiếp.
Nhưng Hoàng Thượng sớm nhận ra vấn đề: cứ đến "Tử bất học", Tiêu Yến Ninh lại cướp lời: "Phụ chi quá," rồi nhìn ngài, dáng vẻ chờ được khen thưởng.
Hoàng Thượng: "..." Còn chờ khen thưởng? Ngài muốn đánh người rồi! Tần Quý phi không khỏi lo lắng, sao cứ nhắc "phụ chi quá" suốt thế?
Cướp lời vài lần, Ngũ hoàng tử sụp đổ, gào lên: "Tử bất học, đoạn cơ trữ! Đoạn cơ trữ! Chứ không phải 'phụ chi quá'!"
Ba người kia cũng đã mệt mỏi rồi, khó khăn quá, tuyệt vọng quá.
Tiêu Yến Ninh nghiêng đầu, chỉ vào bốn người họ và mình: "Tử."
Sau đó chỉ Hoàng Thượng: "Phụ chi quá."
Hoàng Thượng ngẩn ra, rồi bừng tỉnh: Đúng rồi, Tiêu Yến Ninh còn nhỏ, đâu hiểu nghĩa của câu này. Tiểu Thất nghe chữ 'tử' (con) là nghĩ ngay đến phụ hoàng. Trong đầu đứa trẻ, "tử" là mình, "phụ" là phụ hoàng, nên cứ hễ nghe câu "Tử bất học"(Con không học) là vội nói "Phụ chi quá" (Lỗi tại cha.)
Ngài bế Tiêu Yến Ninh, mừng rỡ: "Trẫm nói mà, Tiểu Thất rất thông minh."
Tam công chúa, Tứ công chúa, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử: "..." Thế này mà là thông minh? Vậy họ là gì, thần đồng sao?
Tiêu Yến Ninh tựa vào vai Hoàng Thượng, thầm nghĩ, nhờ hơn hai mươi năm kinh nghiệm, hắn vừa khôi phục khả năng nói, vừa được ôm chặt đùi vàng.
Còn đoạn 'lịch sử đen tối' giả ngốc bán moe này, hắn sẽ sớm quên sạch.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 18
10.0/10 từ 45 lượt.
