Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 181


Trước khi rời kinh thành, An Vương vào cung bái biệt Vân Phi.


Cửa son đỏ thắm của Ninh Thọ Cung khép hờ, trong sân thoảng hương trầm nhè nhẹ, như một nét mộng mị giữa đời thực. 


Vân Phi thuở trẻ từng mang trong lòng khát vọng vươn cao, tranh đoạt. Nàng hiểu rõ thân phận mình là phi tần ngoại tộc, nhưng trong thâm tâm luôn mong An Vương có một tiền đồ rạng rỡ.


Dù không thể chạm tới ngai vàng chí tôn, ít nhất cũng là một vương gia tiêu dao, chẳng cần cúi đầu trước ai.


Vì thế, khi An Vương xin ra biên cương chinh chiến, dù lòng nàng vạn lần không nỡ, vẫn để hắn đi. Nhưng từ khi An Vương bị tội tàng trữ long bào, giam vào ngục, chút khát vọng ấy trong lòng nàng như ngọn nến tàn trước gió, thoáng chốc lụi tắt. 


Những ngày An Vương trong ngục, nàng ngày ngày quỳ trước Phật đài tụng kinh, lòng chỉ cầu một điều: bình an cho con trai.


Xưa kia, Vân Phi sợ cô đơn, thích náo nhiệt, nhưng nay tâm nàng tĩnh lặng như mặt hồ thu. Ngoài việc đọc kinh, thắp hương, cửa lớn Ninh Thọ Cung thường khép chặt. Những phi tần đến thăm hỏi cũng bị nàng khéo léo từ chối. 


Lâu dần, cung điện này càng thêm phần vắng lặng, như đã bị thời gian lãng quên.


Thời gian như lưỡi dao sắc, từng nhát khắc lên dấu vết trên dung nhan nàng. Người mỹ nhân Đông Ly năm xưa giờ đã điểm vài nếp nhăn nơi khóe mắt, mái tóc xanh mướt lặng lẽ xen lẫn vài sợi bạc.


Nghe tin An Vương phải đến Thông Châu, ánh mắt Vân Phi thoáng nét hoài niệm. Từ khi đến Đại Tề, quê nhà Đông Ly đã thành giấc mộng xa xôi. Thông Châu cách Đông Ly chỉ một dòng nước, nhưng với nàng, xa hơn cả chân trời.


Song, nàng nhanh chóng giấu đi nỗi nhớ, nhìn An Vương, giọng nhẹ như gió thoảng:


"Ta thật sự không muốn con đi."


An Vương khẽ gọi: "Mẫu phi..."


Vân Phi thở dài, giọng đượm buồn: "Chuyện triều đình ta không hiểu lắm, chỉ sợ biên quan có biến, Hoàng thượng không tin tưởng con." 


Nàng vẫn còn ám ảnh bởi sự vô tình của đế vương. An Vương từng bước qua lằn ranh sinh tử, nàng thật sự sợ hãi.



An Vương đáp: "Mẫu Phi, Hoàng thượng không phải người đa nghi. Con đến Thông Châu, chỉ muốn giữ gìn một phương bình an."


Vân Phi nhìn vào đôi mắt kiên định của An Vương, biết mình chẳng thể ngăn cản. Nàng đổi giọng, dịu dàng hơn: "Con có lòng như vậy cũng tốt. Sang năm, phụ hoàng con xuôi Nam, ta cũng sẽ đi cùng. Biết đâu mẫu tử chúng ta có thể gặp nhau ở Thông Châu. Nếu lúc ấy, bên con có một người tri kỷ, ta cũng chẳng còn gì nuối tiếc."


An Vương thoáng biến sắc: "Mẫu phi..."


Nàng giơ tay ngăn lời hắn định nói: "Ta chỉ nói vậy thôi, không cố ý khơi lại vết thương lòng của con. Nhưng đời người, phải hướng về phía trước. Con còn cả một đời dài, mẫu phi đã già rồi, chỉ mong con có một người biết nóng biết lạnh bên cạnh, để nửa đời sau không phải cô đơn."


An Vương nghẹn ngào, khóe mắt ươn ướt: "Là con bất hiếu..."


"Con trai ta xuất sắc như thế, mẫu phi không lo cho con thì lo cho ai?" Vân phi bất chợt ngẩng đầu cười, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra, vẫn phảng phất nét phong hoa năm xưa.


An Vương ngẩn người, rồi bật cười, nước mắt hóa thành nụ cười.


Cùng lúc đó, Tiêu Yến Ninh đến phủ Phúc Vương.


Lương Mục vừa luyện kiếm được vài đường. Trước đây, hắn từng dựa vào thuốc để ép khô sức lực, nay thân thể suy nhược, chỉ có thể chăm chỉ rèn luyện để phục hồi. 


Nghe tin thánh giá giá lâm, Lương Mục vội đặt kiếm xuống, định hành lễ. Tiêu Yến Ninh bước nhanh tới, đỡ lấy hắn: "Lương khanh, không cần đa lễ."


Hắn vốn muốn gọi một tiếng "Lương nhị ca", nhưng sợ làm hắn hoảng sợ. Suy cho cùng Lương Mục vừa hồi phục thần trí, bệnh nặng mới khỏi, nếu bị hắn kích động quá mức, e rằng không hay. 


May mà Lương Mục vốn có quan chức, dù đã lâu không ai gọi, nhưng xưng một tiếng "Lương khanh" cũng vừa vặn.


Đừng thấy Lương Mục trước mặt Lương Tĩnh thường đùa giỡn, cười cợt không đứng đắn, nhưng trước Tiêu Yến Ninh, hắn tỏ ra cung kính, ngay thẳng. Dù được chính Hoàng thượng đỡ, hắn vẫn khăng khăng hành đại lễ: "Hoàng thượng, lễ nghi không thể bỏ."


Lương Mục hiểu rõ, được dưỡng thương ở phủ Phúc Vương đã là ân huệ trời ban. Nếu không biết điều, e là mang tiếng trèo cao. 


Tiêu Yến Ninh giờ là Hoàng thượng, đối xử thân tình với hắn, phần nhiều vì nể mặt Lương Tĩnh. Ân sủng này khiến hắn như đi trên lớp băng mỏng. Tục ngữ có câu "bạn quân như bạn hổ", Lương Mục sợ rằng sự đặc biệt hôm nay sẽ thành lưỡi dao treo trên cổ Lương Tĩnh mai sau.


Tiêu Yến Ninh nhìn khuôn mặt Lương Mục, má không còn rỉ nước bẩn, những chỗ lở loét đã đóng vảy, chờ vảy bong, dung mạo cũng hồi phục được bảy tám phần.



Thấy Tiêu Yến Ninh chăm chú nhìn mặt mình, Lương Mục không khỏi bồn chồn. Hắn thầm mắng Lương Tĩnh một câu, Hoàng thượng đến mà không báo trước! Ngự y dặn rằng mặt hắn cần thông thoáng để lành, nhưng khi Hoàng thượng đến, ít nhất hắn cũng có thể che mặt bằng khăn, tránh làm kinh động long nhan.


May thay, điều Lương Mục lo lắng không xảy ra. Tiêu Yến Ninh không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ tỉ mỉ hỏi han về thương thế và sinh hoạt của hắn, còn bảo rằng Mặc Hải trong phủ có thể tùy y sai khiến. Thái độ ôn hòa của đế vương khiến Lương Mục vừa kinh vừa sợ.


Hắn thật không ngờ tình nghĩa giữa Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh từ thuở nhỏ lại sâu đậm đến thế.


Lương Mục sợ Lương Tĩnh vượt quá giới hạn, chỉ cười gượng, nói vài lời tạ ơn.


Thấy đối phương sợ sệt, Tiêu Yến Ninh thở dài trong lòng, bèn hỏi sau khi lành bệnh, hắn có muốn theo An Vương đến Thông Châu đổi gió không.


Lương Mục thông minh, ánh mắt lóe lên, lập tức hiểu ý đế vương. Nhưng hắn và Tiêu Yến Ninh không thân, biết Hoàng thượng sợ hắn bị lời ra tiếng vào liên lụy, song cũng lo Hoàng thượng nghi ngờ mình, kéo theo Lương Tĩnh. Vì thế, hắn nghiêm túc đáp: "Hoàng thượng, lúc thần mất trí, quả thật phạm phải vài lỗi không thể tránh. Chuyện quá khứ, thần xin thẳng thắn đối diện."


Đây là khéo léo từ chối việc theo An Vương đến Thông Châu. Tiêu Yến Ninh gật đầu.


Khi rời phủ, Lương Tĩnh vừa từ kinh doanh vội vã trở về.


Dưới bao ánh mắt, Lương Tĩnh chỉ có thể nhân lúc được Hoàng thượng đỡ dậy, mượn tay áo rộng che chắn, khẽ móc lấy ngón tay Tiêu Yến Ninh.


Vị đế vương trẻ tuổi nhướn mày, khẽ nắm lại tay y, rồi mới rời đi.


Nghiên Hỉ đứng cạnh chứng kiến toàn bộ, ngẩng đầu nhìn trời, lòng ngập tràn chua ngọt đắng cay, chẳng ai thấu.


Hôm sau, tại Càn An Cung, Tiêu Yến Ninh tiếp kiến chính sứ Khâm Thiên Giám. Hắn tựa trên ngai rồng chạm khắc, dưới mắt thoáng bóng xanh nhạt, rõ là cả đêm chưa chợp mắt.


Hắn ngẩn ngơ kể: "Trẫm mơ thấy một con hạc tiên đỉnh đỏ, lông trắng như tuyết, đỉnh đầu rực rỡ như ánh mặt trời. Bỗng một ngày, nó đẫm máu tung cánh bay đi, trẫm tưởng từ đó không còn gặp lại..." Nói đến đây, giọng đế vương khựng lại, thoáng vẻ vui mừng, "Ai ngờ mười mấy ngày sau, nó trở lại, lành lặn như xưa, đôi cánh còn rực rỡ hơn trước."


Chính sứ Khâm Thiên Giám lặng lẽ nghe, trong đầu lướt qua bao sự kiện gần đây. Đế vương vừa dứt lời, hắn vội cúi người, giọng phấn khởi hô to: "Hoàng thượng, đây là điềm đại cát!"


Tiêu Yến Ninh vội hỏi: "Giấc mộng này giải thế nào?"


Chính sứ hứng khởi nói tiếp: "Hạc là tiên thú, nay Hoàng thượng mơ thấy hạc tiên đẫm máu trở về, mang dấu hiệu niết bàn. Ngày trước Hoàng thượng bị thích khách Tây Khương ám sát, giấc mộng này ám chỉ kiếp nạn của ngài đã qua, từ nay về sau ắt phúc khí dài lâu."



Hương trầm từ lư vàng tỏa lan, Tiêu Yến Ninh nhìn qua song cửa chạm khắc, bật cười vỗ tay: "Quả là điềm lành! Nhờ có khanh giải mộng, trẫm mới rõ. Ban đầu trẫm còn nghĩ, liệu giấc mộng này có phải báo trước sẽ gặp lại cố nhân hay chăng."


Chính sứ Khâm Thiên Giám nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, chợt nhớ Tần Chiêu sắp hồi kinh. Tiêu Yến Ninh và Tần Chiêu thân thiết, mấy năm không gặp, chẳng phải là cố nhân trùng phùng sao?


Liệu Hoàng thượng có ý mượn giấc mộng để đề bạt Tần Chiêu – "hạc tiên" này?


Dù đúng hay không, chính sứ thuận theo lời Hoàng thượng: "Xưa nghe tiên gia nuôi hạc, xem là điềm lành. Hạc là dấu hiệu của cố nhân. Hạc tiên trở về bên chủ, chính là niềm vui trùng phùng." Hắn còn nhân tiện nịnh nọt, hạc là vật của tiên gia, Hoàng thượng mơ thấy hạc trở về, chẳng phải ám chỉ ngài là chủ nhân hạc tiên, là bậc tiên nhân sao?


Tiêu Yến Ninh: "..."


Thôi được, hiểu rồi, làm ở Khâm Thiên Giám cũng chẳng dễ dàng gì. Khi thân phận Lương Mục lộ ra, nhớ thưởng thêm cho người này hai tháng bổng lộc.


Chẳng bao lâu sau khi chính sứ rời Càn An Cung, tin Hoàng thượng mơ thấy điềm lành lan truyền như có cánh, từ trong cung bay ra ngoài cung.


Giấc mộng của Hoàng thượng được truyền tụng sinh động, người không biết thì cảm thán, đúng là đế vương, đến mơ cũng mơ được điềm cát tường. 


Người biết chuyện như Lương Tĩnh, nghe tin đồn, tự hiểu Tiêu Yến Ninh đang dọn đường cho sự xuất hiện của Lương Mục. 


Y thầm nghĩ, Tiêu Yến Ninh thật tốt, đúng là tiên nhân nuôi hạc.


---


Ngày An Vương rời kinh, hắn vào cung bái biệt Thái Thượng Hoàng và Hoàng thượng.


Đến ngoại ô kinh thành, Vu Táng mang hai vò rượu tiễn hắn. Biết thân phận mình nhạy cảm, không muốn An Vương bị lời ra tiếng vào, nên chọn tiễn An Vương ở ngoài thành.


An Vương chẳng hề khách sáo, đuổi hết tùy tùng, hai người mỗi người một vò, cùng nhau uống.


Tửu lượng của An Vương vốn tốt, nhưng để tránh làm lỡ hành trình, Vu Táng chỉ mang theo loại rượu nhẹ. Một vò rượu xuống bụng, An Vương chẳng chút cảm giác.


Vu Táng ngửa cổ uống cạn ngụm cuối, vò rượu rỗng ném xuống đường đất, vỡ tan, làm vài con chim gần đó giật mình bay mất.



Hắn ôm quyền hành lễ: "Vương gia, chuyến đi ngàn dặm, thần chúc ngài thuận buồm xuôi gió." Hắn là người rõ nhất những gì An Vương trải qua trong ngục. Cả đời này hắn chưa từng phục ai, An Vương là ngoại lệ.


An Vương mỉm cười, bóng cây loang lổ lướt qua nửa khuôn mặt hắn: "Vu đại nhân có lòng."


Vu Táng lại bái biệt, tung mình lên ngựa, chuẩn bị hồi kinh.


Khi quất roi phi ngựa, phía sau vang lên tiếng thở dài khe khẽ của An Vương: "Vu đại nhân, Bắc Trấn Phủ Ti chẳng phải là nơi để ở lâu. Nếu có cơ hội, hãy rời đi."


Bắc Trấn Phủ Ti từ lâu làm những việc bẩn thỉu cho triều đình. Chỉ huy sứ Bắc Trấn Phủ Ti nổi tiếng tàn nhẫn, bề ngoài ai nể cũng phải nể, trấn áp được thuộc hạ, nhưng sau lưng chẳng biết bị bao người oán hận. Mỗi ngày, sớ đàn hặc Vu Táng trên ngự án chất cao như núi.


Tục ngữ có câu "một đời vua, một đời tôi". Biết đâu ngày nào đó, kẻ được sủng ái lại là người từng bị hắn thẩm vấn, lúc ấy e là khó tránh họa.


Vu Táng quay đầu nhìn An Vương: "Đa tạ Vương gia nhắc nhở, xin cáo từ."


An Vương nhìn bóng lưng hắn, lắc đầu. 


Làm chó săn triều đình, đôi khi chỉ có thể là một con nhạn lạc chẳng thể quay đầu.


An Vương rời kinh được vài ngày, Thái Thượng Hoàng cuối cùng không nhịn nổi nữa.


Ngài triệu Tiêu Yến Ninh đến Cảnh An Cung, cau mày chất vấn: "Ngày trước, khi để trẫm thay ngươi xử lý triều chính, ngươi chẳng phải nói có bất ngờ cho trẫm sao? Đã bao ngày rồi, bất ngờ đâu?"


Mỗi lần nhớ đến "bất ngờ" trong miệng Tiêu Yến Ninh, Thái Thượng Hoàng cứ ngứa ngáy khó chịu. Chờ mãi, chờ mãi, đến sắp hết năm rồi mà vẫn chẳng thấy cái gọi là "bất ngờ" ở đâu cả.


Tiêu Yến Ninh: "..."


Hắn chẳng ngờ Thái Thượng Hoàng cũng có lòng hiếu kỳ như thế.


Nếu hắn thừa nhận rằng câu nói ngày trước chỉ là lời buột miệng, e là phụ lòng mong đợi của Thái Thượng Hoàng quá rồi.


Cùng lúc đó, ngoài cung, một thanh niên tuấn tú vận áo vải giản dị bước đến Lương phủ. Nhìn tấm biển phủ, thần sắc hắn đượm buồn, quỳ sụp xuống, chưa nói đã khóc không thành tiếng.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 181
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...