Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 180


Tiêu Yến Ninh đặt bút lông xuống, ngẩng mắt nhìn người bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, lông mày thanh tú khẽ nhướn: "Nghĩ gì mà thất thần thế?"


Lương Tĩnh giật mình, nhẹ nhàng đặt thỏi mực xuống, khẽ nói: "Vừa rồi thần nghĩ đến Da Luật Hách..."


"Nhớ hắn làm gì?" Tiêu Yến Ninh ngạc nhiên, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. "Muốn băm thây hắn, rắc làm tro sao?"


Người cũng đã chết rồi, còn nhắc làm gì? Ngoài lý do này, Tiêu Yến Ninh chẳng nghĩ ra được lý do nào khác.


Lương Tĩnh không hẳn là thực sự nghĩ về Da Luật Hách, chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi. Nghe vậy, y vội nói: "Thần không nghĩ nữa."


Tiêu Yến Ninh liếc y, thấy đối phương ra vẻ thành khẩn, bèn đổi đề tài: "Lương Nhị ca thế nào rồi?"


Nghe Trương Thiện nói dù giải được độc, Lương Mục vì trúng độc quá lâu, thọ mệnh khó tránh tổn hại, Tiêu Yến Ninh cũng chẳng dễ chịu.


Dù không thân thiết với Lương Tĩnh đến thế, hắn vẫn thấy Lương Mục không đáng phải hứng chịu số phận này.


Tiêu Yến Ninh không phải thần y, chỉ có thể cung cấp bất kỳ dược liệu nào ngự y cần, để Lương Mục sống những ngày sau an lành. 


Lương Tĩnh nở nụ cười nhạt: "Ca ca tốt lắm. Hôm nay ngủ thêm một canh giờ, tỉnh dậy tinh thần tốt hơn, còn uống thêm một bát cháo. Thỉnh thoảng vẫn gặp ác mộng, nhưng không đáng lo."


Lương Tĩnh thật sự rất vui. Ăn được, uống được là tốt. Cơ thể bị thuốc tàn phá đang dần hồi phục, độc tố sẽ sớm bài hết, hắn sẽ chỉ càng khỏe hơn.


Tiêu Yến Ninh gật đầu. Chuyện đã vậy, chỉ có thể từ từ. Lúc này, Nghiên Hỉ vào bẩm An Vương cầu kiến. 


Tiêu Yến Ninh: "Tuyên."


An Vương vào cung, chủ động nhắc chuyện đi Thông Châu. Lương Tĩnh từng phục vụ dưới trướng An Vương ở Tây Cương, lại được An Vương giúp nhiều trong việc cứu Lương Mục. Lương Tĩnh vừa tôn kính vừa cảm kích hắn. Giờ nghe hắn sắp rời kinh, chẳng biết bao giờ tái hợp, lòng y thoáng lưu luyến.


Tiêu Yến Ninh cũng khuyên: "Tết sắp đến rồi, Tam ca ở lại qua năm rồi hẵng rời đi?"


An Vương lắc đầu: "Thôi, mẫu phi trong cung khỏe mạnh, phủ An Vương của thần chẳng còn ai, ở đâu cũng lạnh lẽo, trong kinh hay ngoài kinh thì có khác gì."



Tiêu Yến Ninh: "..." An Vương nói với vẻ bình thản, nhưng Tiêu Yến Ninh nghe mà lòng chua xót.


Hắn đáp: "Nếu Tam ca đã quyết, cũng tốt." An Vương phủ đầy ký ức, đầy bóng hình xưa. Chi bằng đổi cảnh, lâu dần, vết thương dù không thể lành hẳn, cũng sẽ nhạt đi phần nào.


Tiêu Yến Ninh hỏi: "Vậy Tam ca định khi nào lên đường?"


An Vương: "Thần đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng được." 


Nói đến đây, hắn do dự, liếc Lương Tĩnh, rồi nhìn Tiêu Yến Ninh, đổi giọng: "Cũng có thể đợi thêm một thời gian. Khi ấy, Lương Mục chắc đã hồi phục gần hết. Thần muốn đưa hắn theo đến Thông Châu, không biết ý Hoàng thượng và Lương Thị lang thế nào?"


Lương Mục còn sống là niềm vui lớn với Tiêu Yến Ninh, Lương Tĩnh, và An Vương. 


Nhưng ngoài niềm vui, cũng sẽ có tai tiếng.


Lương Mục mất tích mười mấy năm, không phải mười mấy ngày. An Vương tin Tiêu Yến Ninh đã dốc lòng cứu hắn, sẽ không vì hắn từng là "dược nhân" bên Da Luật Hách mà xa cách. Nhưng Hoàng thượng không nghĩ vậy, còn người khác thì sao?


Từ sau lần vào Chiếu Ngục, An Vương luôn nhìn lòng người bằng sự nghi kỵ lớn nhất. Lương Mục chết trận là anh hùng, nhưng sống lại sau mười mấy năm, e rằng sẽ chẳng nhận được hoa tươi hay tiếng vỗ tay nữa, mà là ánh mắt nghi kỵ.


Nếu thiên hạ biết Lương Mục từng là "dược nhân" điên cuồng muốn ám sát Hoàng thượng bên Da Luật Hách, ắt có kẻ sinh lòng âm mưu. Họ sẽ không hỏi Lương Mục đã chịu bao đau khổ, mà sẽ chất vấn hắn có thật sự mất thần trí vì thuốc, hay năm xưa vì muốn sống sót mà phản bội? Nay có phải cũng vì sống mà giả vờ mất trí?


Ít ai biết đến chuyện dược nhân, mà dù biết, cũng không ai tin Lương Mục sống sót được mười mấy năm. Chẳng ai thấu được nỗi đau hắn đã phải hứng chịu. 


Họ sẽ hỏi hắn đã bảo vệ vương tộc Tây Khương bao lần, cứu tướng sĩ Tây Khương bao lần, thậm chí hỏi tay hắn nhuốm máu bao tướng sĩ Đại Tề. Nếu hắn giết đồng bào, làm sao đền mạng?


Lương Mục kiên cường, thể chất mạnh mẽ, nên sống sót qua kiếp dược nhân, vượt qua đau đớn khi giải độc. Hắn có thể đối mặt tranh cãi, nhưng chưa chắc sẽ chịu nổi lời gièm pha ác ý. 


Con người có thể rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất mong manh. Có những lỗi chẳng phải của Lương Mục, nhưng không phải ai cũng thấu hiểu, cũng chấp nhận.


Hoa tươi và tiếng vỗ tay đã dành cho nấm mồ mười mấy năm trước. Người sống lại chưa chắc được đối xử công bằng. 


Hơn nữa, thế gian có kẻ vì quyền thế mà bất chấp thủ đoạn. Dù biết Lương Mục có nỗi khổ, họ vẫn sẽ đổ tội lên đầu hắn. Có người thật tâm lo hắn phản bội, bởi lẽ mười mấy năm ở đất địch, lòng người dễ đổi thay. Nhưng chắc chắn cũng có kẻ nhân cơ hội khuấy nước đục.


Lương Tĩnh được Hoàng thượng sủng ái, lại từng đắc tội nhiều người ở Vân Châu. Kẻ không muốn y thăng tiến, kẻ bị y đắc tội, đều có thể mượn cớ này công kích, làm lung lay thánh sủng. 



Quan trọng hơn hết, chẳng ai chứng minh được mười mấy năm của Lương Mục. Chỉ lời hắn nói, không đủ thuyết phục.


Dù Tiêu Yến Ninh hoàn toàn đứng về phía Lương Mục, cũng chẳng ngăn nổi nghi ngờ, càng không thể chặn được miệng lưỡi thiên hạ. Vụ Da Luật Hách chết, người ngoài không đoán được nguyên do, nhưng An Vương biết chắc chắn có liên quan đến Lương Tĩnh.


Da Luật Hách vào kinh, Hoàng thượng chấp nhận quy hàng, từ đó họ là người Đại Tề, được phong tước, ân oán xưa xóa sạch. Dù có thù hận ngút trời, gặp mặt cũng chỉ có thể giữ hòa khí bề ngoài. 


An Vương từng nghĩ Da Luật Hách sẽ an nhiên sống hết đời ở kinh thành, bởi Tiêu Yến Ninh còn nhịn được vụ ám sát. Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự chán ghét của Tiêu Yến Ninh với Tây Khương, và cả tình thân từ nhỏ giữa Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh.


Lương Tĩnh gần như được Tiêu Yến Ninh nuôi lớn. Với vụ ám sát và chuyện Lương Mục, sao Tiêu Yến Ninh có thể để Da Luật Hách sống? 


Thành thật mà nói, Da Luật Hách chết, An Vương tuyệt đối là người đứng bên vỗ tay reo hò.


Vậy nên, An Vương nghĩ Lương Mục càng không nên dính líu đến vương tộc Tây Khương, càng không nên là kẻ ám sát Hoàng thượng trước thiên hạ. 


Từ đầu chí cuối, Lương Mục là anh hùng của Đại Tề . 


Vì thế, An Vương muốn đưa Lương Mục rời khỏi nơi thị phi này, chờ thời cơ chín muồi, sẽ công bố sự tồn tại của hắn một cách thích hợp.


Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh lặng thinh trước đề nghị của An Vương. Cả hai đều hiểu nỗi lo của hắn. 


Đời này, lòng người có lúc trong trẻo như gương, có lúc uế tạp tựa mực.


Với Tiêu Yến Ninh, dù xảy ra chuyện gì, hắn sẽ bảo vệ Lương Mục. Anh hùng mãi là anh hùng. 


Hắn nói: "Nỗi lo của Tam ca, trẫm hiểu. Nhưng việc này phải xem ý Lương Mục. Nếu hắn muốn, cứ theo Tam ca đến Thông Châu cho khuây khỏa. Nếu hắn không muốn rời đi, trẫm sẽ tìm cách khác..." 


Hắn mỉm cười: "Hơn nữa, sang xuân năm sau, trẫm định phái thuyền quan đi thông thương với nước ngoài. Trên thuyền thiếu tướng tài, đến lúc đó có thể để hắn theo thuyền ra khơi."


Lương Mục là tướng tài, mang huyết tính, không quen nằm dài trên giường. Mất tích mười mấy năm, dù xuất hiện trước thiên hạ, cũng khó khôi phục chức cũ. Chi bằng mở ra lối mới.


An Vương kinh ngạc: "Hoàng thượng định mở thương mại đường biển?"


Tiêu Yến Ninh gật đầu: "Xưởng tàu Công bộ để mãi không dùng, không chừng sắp rỉ sét rồi. Vừa hay dùng để ra khơi."



An Vương kính nể: "Nếu thành công, vừa dương oai nước ta, vừa làm đầy quốc khố, thật là phúc của Đại Tề."


Thấy hoàng thượng đã có tính toán, An Vương xin cáo lui.


An Vương đi rồi, Lương Tĩnh quỳ tạ Tiêu Yến Ninh: "Thần thay Nhị ca cảm tạ hoàng thượng tin tưởng."


Tiêu Yến Ninh kéo y dậy: "Đừng vội tạ. Phải xem Lương nhị ca hồi phục thế nào, và ý của Hoắc thị đã."


Thương mại đường biển cũng nguy hiểm, thường gặp cướp biển, ít nhiều có rủi ro. Lương Mục sống lại từ cõi chết, Hoắc thị chưa chắc muốn hắn rời nhà.


---


Lương Tĩnh từ cung về phủ Phúc Vương. 


Lương Mục đã tỉnh, tựa đầu giường đọc tạp ký. 


Mặt hắn vì độc mà hủy, nay độc tố dần bài hết, những chỗ đỏ rực bắt đầu rỉ máu, rơi vảy, nói thẳng ra là đang ở giai đoạn đáng sợ nhất. 


Lương Mục vốn không chê bai bản thân, nhưng nhìn gương mặt ấy, hắn ít nhiều vẫn thấy khó chịu, bèn cho người dời hết gương đồng trong phòng.


Hắn nói, đợi khôi phục vẻ tuấn tú ngày xưa, nhất định đứng trước gương ngắm vài canh giờ cho thỏa. 


Lương Tĩnh về, Lương Mục lập tức đặt sách xuống, nhìn vị đệ đệ với ánh mắt tò mò. Ngắm hồi lâu, hắn cảm thán: "Ta chẳng dám tin, ngươi giờ đã là Binh bộ Thị lang."


Lương Tĩnh: "..." Lời này y nghe mấy lần rồi.


Nhưng bị Lương Mục trêu cũng tốt. Y thích thấy đôi mắt linh động của ca ca mình. Lương Mục chép miệng: "Trong ký ức của ta, ngươi với Thất hoàng tử còn cởi truồng đánh nhau ở Lương phủ."


Trẻ con, hục hặc là đánh, đánh xong làm lành, làm lành rồi nằm chung giường ngủ. Cậu nhóc ngày ấy, giờ đã lớn khôn rồi.


Lương Tĩnh: "..."


Mặt y đỏ bừng, nghẹn lời hồi lâu, mới nói: "Nhị ca, thận trọng lời nói." 



Chuyện trẻ con thì nhắc làm gì? Y quên sạch rồi! Tiêu Yến Ninh cũng quên! Cả hai đều quên!


Lương Mục tỉnh ngộ: "À, quên mất, đây là phủ Phúc Vương, nơi hoàng thượng phong vương."


Lương Tĩnh cười lạnh ba tiếng: "Nhị ca, đến giờ uống thuốc rồi."


Lương Mục cau mày: "Chẳng phải vừa mới uống sao? Lại uống nữa?"


Lương Tĩnh hừ lạnh: "Nhị ca quên lời ngự y dặn rồi?"


Thấy không thoát được, Lương Mục vung tay: "Được rồi, nghe ngươi, uống thì uống."


Một bát thuốc trôi xuống, Lương Tĩnh đặt bát xuống. Nhìn người trong ký ức từng đỏ mắt vì chia ly, nay đã trưởng thành, chăm sóc mình chu đáo, Lương Mục mắt cay xè: "Tam đệ, những năm qua khổ cho ngươi rồi."


Sau khi Lương Tĩnh vào cung, Lương Mục hỏi người bên cạnh về chuyện bao năm qua. 


Biết Lương Tĩnh mười bốn tuổi đã ra trận, hắn im lặng rất lâu. Hắn chẳng dám nghĩ, mất cha mất anh, Lương Tĩnh tám tuổi làm sao vượt qua được, mười bốn tuổi cầm đao giết địch có sợ hãi không. 


Vị đệ đệ từng được phụ thân và hai vị huynh trưởng nâng niu, cuối cùng một mình gánh vác tất cả.


Lương Tĩnh nhìn y: "Có hoàng thượng che chở, ta không chịu ấm ức gì cả."


Lương Mục nghĩ, Tiêu Yến Ninh có thể che chở, nhưng quân công phải tự mình lập. Anh em sống chết gặp lại, chẳng cần so ai khổ hơn ai.


Lương Mục tựa đầu giường, cười nhàn nhạt: "May có Hoàng thượng che chở. Ta cũng chẳng ngờ, Thất hoàng tử năm xưa cùng chúng ta thi ăn... à, giờ đã thành Hoàng thượng."


Lương Tĩnh biết hắn cố ý trêu, nhưng vẫn xấu hổ muốn chui tọt xuống đất. 


Nhịn mãi, y tức giận phun ra: "Nhị ca..."


Lương Mục nhìn bộ dạng của y, cười ha hả. 


Chuyện xưa đã qua, đường tương lai rực rỡ ánh sáng.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 180
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...