Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 182
Thanh niên tuấn tú quỳ trước cổng Lương phủ, thu hút đám đông hiếu kỳ vây xem. Người đời vốn thích chuyện náo nhiệt.
Người gác cổng Lương phủ thấy tình cảnh này, vội bước tới hỏi hắn là ai, liệu có nhầm cửa hay không. Ban đầu, người gác cổng còn ôn hòa, nghĩ hắn đi lầm, còn định chỉ đường. Nhưng khi nghe hắn tự xưng là Nhị công tử Lương Mục của Lương phủ, người gác cổng ngẩn ra, rồi nổi giận mắng:
"Thời buổi này, kẻ lừa đảo dám đến tận Lương phủ giở trò! Chẳng lẽ không biết tiểu công tử nhà ta giờ là Binh bộ Thị lang à?"
Người gác cổng tức điên. Kẻ lừa đảo muốn lừa bạc, lừa ăn uống thì thôi, đằng này lại giả thần giả quỷ, dám nhận là Nhị công tử Lương Mục. Chẳng phải kể chuyện ma quỷ, mà còn cố tình xát muối vào vết thương của lão phu nhân và tiểu công tử!
Trong cơn giận, người gác cổng gọi người định trói kẻ 'điên' này lại, giao cho lão phu nhân và Lương Tĩnh đưa đến nha môn.
Đám đông nghe có chuyện lạ, xúm lại xem náo nhiệt.
Đúng lúc ấy, Lương Tĩnh hộ tống Hoắc thị đi chùa dâng hương trở về.
Xa xa thấy trước cổng ồn ào, Lương Tĩnh thúc ngựa tới, hỏi rõ ngọn ngành. Khi nhìn thấy người quỳ dưới đất, y sững sờ, đứng như trời trồng.
Người gác cổng và đám đông thấy vẻ mặt y, lòng thầm giật mình: "Chẳng lẽ giữa ban ngày thật sự gặp ma?"
Hoắc thị bước xuống xe, trong tiếng ồn ào tiến tới cổng. Người quỳ dưới đất đầy mặt lệ, hướng bà dập đầu, gọi một tiếng "Mẫu thân".
Hoắc thị nhìn Lương Mục, nước mắt tuôn trào. Bà run rẩy muốn nói gì đó, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng nghẹn ngào đau đớn.
Cuối cùng, bà ôm chặt người dưới đất, nức nở khóc rống.
Lương Mục nhanh chóng được đưa vào phủ. Đám đông chứng kiến cảnh này nhìn nhau, rồi như nồi nước sôi, ầm ĩ hẳn lên.
Người gác cổng hoàn toàn ngơ ngác.
Tiếng bàn tán trong đám đông ngày càng lớn, có tò mò, có kinh ngạc, có nghi hoặc:
"Đây thật sự là Nhị công tử Lương gia? Năm xưa ta từng thấy Nhị công tử từ xa, giờ chẳng nhớ rõ mặt nữa."
"Chẳng phải năm đó cha con ba người Lương gia đều đã chết trận nơi sa TSo?"
"Liệu có phải gặp kẻ lừa đảo không?"
"Không thể nào! Ai dám lấy chuyện này đùa giỡn? Nếu bị tra ra, chính là vào đại lao. Tiểu công tử Lương gia giờ là Binh bộ Thị lang, ai dám trêu y?"
"Rốt cục là chuyện gì? Người chết rồi, sao sống lại được? Chẳng lẽ trên đời thật có linh đan diệu dược, khiến người chết sống lại?"
"Linh đan diệu dược gì mà chết sống lại, ngươi tưởng đây là truyện cổ tích sao? Ta lớn tuổi, còn nhớ năm đó chỉ tìm được thi thể Đại tướng quân Lương gia và trưởng tử, còn thi thể Nhị công tử vốn không thấy, khi chôn cất chỉ dùng y quan thay thế. Nghĩ lại, Nhị công tử chắc phúc lớn mạng lớn, không chết, nhưng không biết vì sao bao năm qua không xuất hiện... À, các ngươi nghe chuyện giấc mộng của Hoàng thượng chưa? Bảo là hạc tiên trở về, điềm đại cát. Nếu Nhị công tử thật sự trở lại, chẳng phải chính là hạc tiên kia sao?"
"Ngươi nói vậy, đúng là giấc mộng này ứng nghiệm thật..."
Trước cổng Lương phủ, tiếng bàn tán không ngớt. Trong phủ, Hoắc thị nắm chặt tay Lương Mục, không nỡ buông.
Bà vừa khóc vừa nhìn hắn kỹ lưỡng, như muốn thu lại mười mấy năm xa cách.
Mấy hôm trước, Hoắc thị đã biết tin Lương Mục sống lại.
Ban đầu, bà còn tưởng Lương Tĩnh vì áp lực mà sinh ra ảo giác. Khi Lương Tĩnh kể rõ ngọn ngành, đưa bà đầu óc choáng váng đến phủ Phúc Vương, bà mới tin.
Thấy Lương Mục ở phủ Phúc Vương, Hoắc thị kinh ngạc, muốn tiến tới xem rõ, nhưng chân mềm nhũn, chẳng thể bước nổi.
Lương Mục quỳ trước bà, khóc kể tội bất hiếu. Hoắc thị ngỡ mình đang mơ, cố sức véo mình một cái, cảm giác đau điếng.
Cảnh hôm nay cũng là kế hoạch đã bàn từ trước.
Tiêu Yến Ninh đã dọn đường cho Lương Mục. Hắn chỉ cần xuất hiện trước cổng Lương phủ, để người đời thấy dung mạo, để dân chúng kinh thành chứng kiến.
Chỉ cần có người dẫn dắt, chuyện kỳ lạ này sẽ nhanh chóng truyền khắp bốn bể.
Lương Mục quỳ trước cổng, lòng đầy chân thành. Hắn thật sự bất hiếu, mười mấy năm lưu lạc xứ người, chẳng biết gì về gia đình.
Mấy ngày nay, Hoắc thị không dám chợp mắt, chỉ khi kiệt sức mới ngủ được một chút.
Bà sợ, sợ mở mắt ra, tất cả chỉ là ảo mộng.
May thay, người trong lòng bà là thật. Lương Mục thật sự chưa chết.
Hoắc thị và Lương Mục ôm nhau khóc, Lương Tĩnh đứng bên, lén lau khóe mắt.
Tin Nhị công tử Lương Mục sống lại nhanh chóng lan khắp kinh thành. Dân chúng nghe tin, kinh ngạc không tin nổi có chuyện lạ lùng đến vậy.
Quan viên ban đầu tưởng là trò đùa. Sau khi dò la, ai nấy đều sửng sốt. Lập tức, có người gửi bái thiếp đến Lương phủ, muốn gặp tận mặt để xác thực.
Lúc này, trong cung, Thái Thượng Hoàng nhìn Tiêu Yến Ninh, nụ cười nửa vời.
Tiêu Yến Ninh quả thật quên béng lời hứa về "bất ngờ" khi nhờ Thái Thượng Hoàng xử lý triều chính. Những ngày qua, hắn mải lo chữa trị cho Lương Mục, chẳng nhớ gì đến chuyện này.
Bất ngờ bị Thái Thượng Hoàng hỏi, hắn giật mình.
Thái Thượng Hoàng xử triều hai mươi mấy năm, Tiêu Yến Ninh lớn lên dưới mắt ngài, sao qua nổi cặp mắt tinh tường ấy. Thấy vẻ mặt hắn, ngài biết ngay hắn nghĩ gì.
Mày ngài cau chặt, mặt không cảm xúc nhìn Tiêu Yến Ninh.
Nghĩ đến việc Tiêu Yến Ninh chỉ buột miệng, mà ngài lại vì chuyện không đâu mà sốt ruột mấy ngày nay, Thái Thượng Hoàng bực bội, tay ngứa ngáy muốn đánh người.
Tiêu Yến Ninh nào dám thừa nhận mình nói bừa. Hơn nữa, bất ngờ thật sự có, chỉ là hắn quên báo cho Thái Thượng Hoàng mà thôi.
Dù sao cũng định hôm nay nói chuyện Lương Mục, giờ thời cơ vừa đẹp. Hắn cười hì hì: "Phụ hoàng minh giám, nhi thần nào dám lừa ngài. Quả thật có một bất ngờ muốn bẩm báo."
Thái Thượng Hoàng liếc hắn, ánh mắt sâu thẳm: "Thật sao?"
Còn dám nói không lừa ngài, lúc trước chẳng phải đã khiến ngài bị xoay như chong chóng sao?
Nhưng chuyện đã qua rồi, ngài cũng lười so đo.
"Vậy bất ngờ là gì?" Ngài hỏi.
Tiêu Yến Ninh nhìn đám cung nhân, Thái Thượng Hoàng liền cho tất cả lui ra.
Khi trong điện chỉ còn hai cha con, Tiêu Yến Ninh ghé sát, thần bí nói: "Phụ hoàng, Lương Mục hồi kinh rồi."
Thái Thượng Hoàng ngẩn ra, rồi mới nhớ Lương Mục là ai.
Ngài cau mày, nhìn Tiêu Yến Ninh với vẻ kỳ lạ: "Tiểu Thất, từ nhỏ ngươi đã chẳng thích lo toan. Gần đây triều sự nhiều, ngươi ngủ không đủ giấc sao?" Nói một đoạn, ngài nghiêm túc khuyên nhủ. "Hoàng thượng cũng là người, cũng có thất tình lục dục. Nếu thật sự mất ngủ, tìm ngự y bắt mạch kê thuốc đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Tiêu Yến Ninh: "..."
Ý ngài là hắn dạo này áp lực quá, nên tinh thần rối loạn sao?
Thật khó hầu hạ!
Hắn hít sâu, nói: "Phụ hoàng, nhi thần không lừa ngài. Lương Mục thật sự hồi kinh, còn sống sờ sờ, không chết."
Thấy hắn nghiêm túc, sắc mặt Thái Thượng Hoàng dần nặng nề: "Rốt cục là sao? Người chết mười mấy năm, sao đột nhiên xuất hiện ở kinh thành? Người thật hay giả? Có mưu đồ gì không?"
Tiêu Yến Ninh ho khan, kể lại: "Lương Mục bị thương, nhiều năm mất trí nhớ, được dân chúng biên cương cứu. Gần đây hắn mới nhớ ra thân thế của mình... Nhi thần cũng sợ thân phận hắn là giả, nên giữ hắn ở phủ Phúc Vương, định tra rõ rồi thả ra..."
Thấy sắc mặt Thái Thượng Hoàng càng lúc càng tối sầm, giọng Tiêu Yến Ninh nhỏ dần.
Thấy ngài sắp nổi đóa, hắn không dám bịa tiếp nữa, vội nói thật: "Lương Mục chính là kẻ định ám sát nhi thần trong tiệc yến mừng công. Nhi thần thấy hắn có điểm bất thường, nên giữ lại. Sau khi chữa trị, hắn đã hồi phục thần trí."
Hắn kể chuyện Lương Mục bị làm dược nhân cho Thái Thượng Hoàng nghe.
Thái Thượng Hoàng: "..."
Bất ngờ mà Tiêu Yến Ninh chuẩn bị, lúc nào cũng khác người thế này.
Bất ngờ gì, rõ ràng là kinh hãi thì có!
Thích khách? Dược nhân? Tây Khương, Lương Mục?
Những từ này đặt chung được sao? Nói ra, ai dám tin?
May mà Thái Thượng Hoàng cũng chẳng phải người thường, nhanh chóng tiêu hóa tin tức này. Ngài nhìn Tiêu Yến Ninh: "Lúc đó hắn bị hủy dung nặng đến thế, sao ngươi biết hắn khác thường?"
Tiêu Yến Ninh đáp: "Nhi thần nhận ra đôi mắt hắn, giống mắt Lương Tĩnh vài phần. Lại thêm Hô Trảm Kim trước khi chết có biểu hiện kỳ lạ, nhi thần đành giữ hắn lại, muốn làm rõ sự thật. Ai ngờ cứu sống được."
Thái Thượng Hoàng: "..."
Ngài không biết nên cảm thán vì Tiêu Yến Ninh cứu được người, hay xuýt xoa vì hắn quen thuộc Lương Tĩnh đến mức chỉ qua đôi mắt mà nhận ra người mười mấy năm không gặp.
Ngài hỏi: "Vậy ngươi định làm thế nào..." Chưa dứt lời, khóe miệng ngài cong lên một nụ cười lạnh. "Chẳng trách có giấc mộng hạc tiên, chuyện cố nhân trùng phùng."
Tiêu Yến Ninh mặt dày, không nghe ra ý châm biếm, đáp: "Đã cứu được, người lại không giả, nên để hắn về nhận tổ quy tông. Lương Mục là công thần, bao năm chịu khổ, nhi thần không muốn vì chuyện ám sát mà hắn bị bàn tán. Nên sẽ nói với thiên hạ..."
Thái Thượng Hoàng hậm hực tiếp lời: "...rằng hắn bị thương mất trí nhớ, được người cứu, gần đây mới nhớ ra..."
Đây chính là lời Tiêu Yến Ninh từng dùng để qua loa với ngài, rõ ràng là bịp bợm!
Tiêu Yến Ninh cười hì hì: "Biết là chẳng thứ gì qua mắt được phụ hoàng mà."
Thái Thượng Hoàng muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt hắn, cuối cùng chẳng nói ra.
Ngài vốn nghĩ nhiều, tính hay đa nghi, nhưng giờ Đại Tề là của Tiêu Yến Ninh, những chuyện này cứ để Hoàng thượng Đại Tề tự giải quyết.
Ngài thở dài: "Ngươi đã quyết vậy, trẫm cũng chẳng nói thêm. Bất ngờ này tuy chả ra làm sao, nhưng thôi, cũng xem như chuyện vui."
Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn có lý do nghi ngờ Thái Thượng Hoàng đang mỉa mai mình.
---
Gần đây, chuyện sôi sục nhất trong kinh thành, chẳng cần nghĩ cũng biết là việc Lương Mục sống lại.
Bước vào bất kỳ trà quán nào, chẳng mấy chốc sẽ nghe người ta nhắc. Rồi mọi người sôi nổi bàn tán, đủ mọi phiên bản, nhưng đa phần đều hướng về điều tốt.
Bách quan nghĩ nhiều hơn. Họ chưa thấy Lương Mục tận mặt, chỉ nghe Lương phủ truyền ra rằng Lương Mục trở về, tâm trạng bất ổn, tạm thời không tiện gặp khách.
Hoàng thượng cũng chưa có động tĩnh, bách quan chờ xem phản ứng của ngài ta với chuyện kỳ lạ này.
Có quan viên thâm trầm nghĩ đến việc Tây Khương hàng thần đột tử. Họ bàn tán riêng, nghi Lương Mục hoặc cả Lương Tĩnh và Lương Mục liên thủ xử lý đám hàng thần ấy. Nếu thật vậy, Lương Mục trở lại sau bao năm, e rằng còn giấu bí mật gì đó.
Nghe phán đoán này, có người nói: "Đừng nói bừa! Hoàng thượng chẳng phải bảo cái chết của Tây Khương hàng thần là thiên phạt sao? Đã là thiên phạt, liên quan gì đến người khác? Nhị công tử Lương gia trở lại, là trời xanh có mắt, hạc tiên trở về, liên quan gì đến đám Tây Khương đáng bị trời đánh kia?"
Mọi người nghe vậy, im lặng.
Hình như đúng là vậy thật.
Trong tiếng bàn tán, Hoàng thượng bỗng ban bố mệnh lênh: sang năm sẽ phái quan thuyền ra biển.
Tin này vừa truyền ra, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Quan thuyền ra khơi là việc hệ trọng đến sinh kế dân sinh, ai biết bơi, biết thủy đạo mà được theo thuyền quan xuất hải, thì chẳng khác nào gặp vận may trời ban.
Sự chú ý của dân chúng vì thế mà tạm rời khỏi chuyện của Lương Mục. Tiêu Yến Ninh nhân cơ hội phái thái giám thân tín đến Lương phủ, truyền chỉ triệu Lương Mục vào cung.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 182
10.0/10 từ 45 lượt.
