Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 155


Nghiên Hỉ, dưới ánh mắt sắc lạnh như băng của Lương Tĩnh, chỉ thiếu điều giơ tay lên trời mà thề thốt.


Cuối cùng, vẫn là Tiêu Yến Ninh ra tay cứu Nghiên Hỉ khỏi ánh nhìn chết chóc của Lương Tĩnh. Hắn nắm tay y, giọng nhẹ nhàng mà dửng dưng: "Nghiên Hỉ không dám đâu. Nếu hắn thật sự làm điều gì có lỗi với ta, chẳng cần ngươi ra tay, tự ta sẽ dọn sạch cửa nhà."


Nghiên Hỉ nghe vậy, ban đầu còn mừng thầm, nhưng ngay sau đó lại như muốn tự bế. Hắn hiểu rõ Tiêu Yến Ninh hơn ai hết. Tiêu Yến Ninh nói năng nhẹ nhàng, nhưng hành động thì chẳng bao giờ nương tay. 


Phủ Phúc Vương của họ, thoạt trông yên bình như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng kẻ nào bất trung, đừng hòng mong nước mắt hay lời cầu xin của mình mảy may khiến Tiêu Yến Ninh mủi lòng.


Dù kẻ đó có lý do cao cả đến đâu, trong mắt Tiêu Yến Ninh, phản chủ là phản chủ, không có chỗ cho lời biện minh. Bởi lẽ chính hắn là người gánh chịu hậu quả. Vậy nên, những kẻ dám phản bội, Tiêu Yến Ninh tuyệt đối không giữ lại bên mình.


Từ một góc nhìn nào đó, Tiêu Yến Ninh thoạt nhìn dễ nói, dễ cười, nhưng lòng hắn lạnh lùng, dứt khoát hơn ai hết. Nghiên Hỉ hiểu rõ tính tình chủ nhân, chẳng cần Lương Tĩnh đe dọa, hắn cũng chẳng dám manh động.


Tiêu Yến Ninh bảo Nghiên Hỉ đứng dậy, rồi nhìn sang Lương Tĩnh: "Ta sẽ cùng ngươi vào cung bái kiến phụ hoàng."


Lương Tĩnh vừa về kinh thành đã vội vã đến phủ hắn, ngay cả cổng cung cũng chưa bước vào. Chuyện này cần phải sửa sai một chút, kẻo truyền đến tai Hoàng thượng, e rằng ngài sẽ không vui. Hai người vừa rồi còn đùa giỡn một phen, lại dùng bữa, thời gian đã trôi qua không ít.


Lương Tĩnh đáp: "Ta và Kim Thị lang phong trần mệt mỏi, diện kiến Hoàng thượng trong bộ dạng này e là không ổn. Nên bọn ta bàn nhau, mỗi người về tắm rửa sạch sẽ rồi mới vào cung." 


Nhưng ngay sau đó, y lại thật thà thú nhận: "Mà đó chỉ là cái cớ. Ta chỉ muốn gặp huynh trước đã." Trong lòng y, hình bóng Tiêu Yến Ninh cứ day dứt, khiến y cồn cào khó chịu. Vất vả trở về kinh, y không muốn chờ đợi thêm khắc nào nữa.


Tiêu Yến Ninh: "..." Lương Tĩnh luôn thẳng thắn như thế, mỗi lần đều khiến hắn trở tay không kịp, nhưng cũng làm lòng hắn khẽ rung lên chút vui mừng.


Hắn nhìn y, dịu dàng đáp: "Sau này, ngày nào cũng có thể gặp."


Lương Tĩnh ừ một tiếng, ngoan ngoãn như chú cún con.


Hai người cùng ngồi xe ngựa của phủ Phúc Vương, tiến thẳng vào cung.


Vừa đến cổng cung, cả hai xuống xe, phía sau đã vang lên tiếng gọi của Kim Tùng.


Người có thể đứng vững trên triều đình, vào được lục bộ làm quan, không ai là kẻ ngốc, huống chi Kim Tùng đã là Hình bộ Thị lang. Nếu tình hình chưa rõ, Kim Tùng hẳn đã mang khẩu cung của Bình Vương, lập tức vào cung bẩm báo Hoàng thượng để giành công đầu. Nhưng giờ đây, Tiêu Yến Ninh đang là ngôi sao sáng trên triều, nếu Kim Tùng dám bỏ qua Lương Tĩnh để tranh công, chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền phức.


Chuyện chẳng đáng bao nhiêu mà lại còn thiệt thân, Kim Tùng đâu có dại mà làm.



Kim Tùng bước đến, trước tiên hành lễ với Tiêu Yến Ninh, rồi mỉm cười chào Lương Tĩnh. Lương Tĩnh gật đầu đáp lại. Kim Tùng kín đáo liếc nhìn Lương Tĩnh, thấy y không chỉ thay y phục mới tinh tươm, mà ngay cả tóc cũng được gội sạch, xem ra rất chăm chút hình ảnh bản thân.


Cũng may, cùng là quan viên triều đình, Kim Tùng chẳng chịu thua kém ở khoản này.


Ba người cùng nhau vào cung.


Lúc họ đến, Tần Truy và Đỗ Kiểm cũng có mặt. Rõ ràng, vừa khi Lương Tĩnh và Kim Tùng vào kinh, cả nhóm đã tụ họp, chỉ còn chờ khẩu cung của mấy hoàng tử từ phía Vu Táng.


Lẽ ra, mấy hoàng tử da mịn thịt mềm, chưa từng chịu khổ, Vu Táng hẳn là người thẩm vấn nhanh nhất. Vậy mà, ngược lại, bên hắn lại chậm chạp nhất. Không biết có phải vì mấy hoàng tử đều nằm trong tay hắn, khiến hắn lúng túng không biết xử lý thế nào hay không.


Tần Truy lặng lẽ nhìn Tiêu Yến Ninh, lòng khẽ thở dài. Từ nhỏ cùng lớn lên, sự thiên vị của Tiêu Yến Ninh dành cho Lương Tĩnh rõ như ban ngày, đến cả Tần Chiêu cũng không sánh bằng.


Lương Tĩnh chỉ vào cung báo cáo công việc, vậy mà hoàng tử như Tiêu Yến Ninh lại vội vàng đi theo, như sợ Hoàng thượng sẽ 'ăn thịt' Lương Tĩnh không bằng.


Hoàng thượng chẳng thèm để ý đến Lương Tĩnh và Kim Tùng, ngài nhìn Tiêu Yến Ninh, mí mắt giật nhẹ: "Ngươi sao lại vào cung nữa?" 


Ra cung thì nhanh như gió, vào cung cũng chẳng chậm chạp.


Tiêu Yến Ninh mặt không đỏ, tim không đập mạnh, đáp: "Nhi thần nhớ ra còn một việc cần bẩm báo, nên cùng Lương Tĩnh và Kim Thị lang vào cung."


Hoàng thượng cười khẩy hai tiếng, cằm khẽ hất về phía Lương Tĩnh: "Ngươi là có việc bẩm báo, hay là lo lắng cho hắn?"


Tiêu Yến Ninh cứng đầu, nghiêm nghị đáp: "Phụ hoàng, Lương Tĩnh phụng mệnh hành sự, việc thẩm tra có thể chưa được chu toàn, lần sau hắn sẽ cố gắng làm tốt hơn."


Lời này chính Hoàng thượng từng nói trước mặt triều đình, rằng việc Lương Tĩnh chặn bắt Bình Vương là ý chỉ của ngài. Lúc này, sao có thể không thừa nhận?


Hoàng thượng lại cười lạnh hai tiếng, rồi mới nhìn sang Kim Tùng và Lương Tĩnh: "Đứng dậy đi."


Kim Tùng ngoài mặt không lộ, trong lòng lại run sợ. Các triều thần đều biết Hoàng thượng thiên vị Tiêu Yến Ninh, nhưng chứng kiến cách hai người tương tác, mới thấy trí tưởng tượng của họ vẫn còn thua xa.


Chuyện Lương Tĩnh tự ý điều binh, nếu là người khác, e là đã khó toàn thây mà rút lui. Lương Tĩnh trong mắt Hoàng thượng chẳng là gì, nếu không vì nể mặt Tiêu Yến Ninh, liệu y có còn bình an vô sự đứng ở nơi đây?


Nghĩ đến đây, Kim Tùng không khỏi chua xót. Vòng vèo một hồi, ai ngờ kẻ đứng vững cuối cùng lại là Tiêu Yến Ninh. Lương Tĩnh, người bạn đọc của Thất hoàng tử này, tiền đồ chắc chắn xán lạn vô biên.


Xem ra, sau này không thể tùy tiện đắc tội Lương Tĩnh.



Sau khi thẩm tra Bình Vương tại chỗ, Lương Tĩnh và Kim Tùng đã nộp một bản tấu chương báo cáo Hoàng thượng. Giờ đây, chỉ là trình lên khẩu cung của Bình Vương để ngài xem qua.


Hoàng thượng ra lệnh điều tra Bình Vương, kể cả phủ Bình Vương ở Thông Châu. Sự việc xảy ra bất ngờ, người của Bình Vương chưa kịp truyền tin đã bị bắt gọn. Khi Kim Tùng thẩm vấn Bình Vương, Lương Tĩnh dẫn người lục soát phủ Bình Vương qua đêm.


Bình Vương có uy tín lớn ở Thông Châu, Lương Tĩnh gặp chút cản trở khi đến đó. May mà uy nghiêm của Hoàng thượng còn mạnh hơn, chẳng ai dám mang tội danh mưu phản, chút cản trở ấy chẳng thành vấn đề. Vào phủ Bình Vương, trong ngăn bí mật ở thư phòng, nhiều thư từ chưa kịp tiêu hủy đã bị Lương Tĩnh lật ra xem.


Trong đó, có cả thư liên quan đến vụ vỡ đê sông Giang Nam.


Khang Vương và Bình Vương từng bàn về lũ lụt Giang Nam, rằng có thể lợi dụng việc này để kéo Tĩnh Vương và Tần Chiêu xuống nước. Một kẻ mưu sĩ của Bình Vương, chẳng ngại ngần đưa ra ý tưởng tồi tệ: phá nổ đê sông. Lúc ấy, Thái tử đang dồn ép Tĩnh Vương và những người khác. Ý định ban đầu là khiến Tĩnh Vương, Tần Chiêu và Thái tử nghi kỵ, cắn xé lẫn nhau.


Ai ngờ, một vụ nổ đã cắt đứt đường lui.


Khang Vương không ngờ Bình Vương dám làm thế, hai người còn cãi vã trong thư. Bình Vương cũng chẳng ngờ bên mình lại có 'nhân tài' như vậy, mà chẳng thể chối rằng đó không phải là ý của mình.


Sự đã rồi, chỉ có thể tiến, không thể lùi. Để khiến mọi chuyện thêm rối rắm, Bình Vương còn phái người phá đê lần thứ hai, làm hiểu lầm càng thêm sâu sắc.


Ai ngờ, nửa đường lại xuất hiện một Tiêu Yến Ninh, khiến mọi chuyện đi theo hướng kỳ quái.


Cắn xé thì có cắn xé, nghi kỵ thì có nghi kỵ, nhưng ba bên lại chẳng đánh nhau. Sau đó, Bình Vương còn gọi Tiêu Yến Ninh là "cây khuấy phân".


Lương Tĩnh xem xong, lập tức niêm phong toàn bộ thư từ – đó đều là bằng chứng, Bình Vương có muốn chối cũng không được. Dù hắn ta im lặng, tội vẫn đủ để định.


Tình hình gần giống với những gì Tiêu Yến Ninh từng dự đoán. Qua nhiều năm, Bình Vương và các hoàng tử đều có thư từ qua lại. 


Với Thái tử, chỉ là thư từ thông thường. 


Nhưng với Khang Vương, Thụy Vương, thư được cất trong ngăn bí mật, khó tránh nhắc đến những đề tài nhạy cảm. 


An Vương thì ít viết thư, mỗi dịp lễ Tết chỉ gửi vài món quà công khai. 


Thận Vương thì xem Bình Vương như trưởng bối trong ký ức, lời hỏi thăm có phần thân thiết.


Do mối quan hệ với Tưởng Thái Hậu, thư từ giữa Bình Vương và Tĩnh Vương không chỉ thân cận, mà còn có ý chỉ bảo.


Hoàng thượng lật xem khẩu cung của Bình Vương, liếc qua vài dòng rồi đặt xuống, hỏi Tần Truy và Đỗ Kiểm: "Từ Uyên và Viên Phương Cổ bên kia tra thế nào rồi?"



Viên Phương Cổ, cũng như Từ Uyên, bị giam ngay trong ngày sinh thần của Tưởng Thái hậu, gia quyến bị tách ra thẩm vấn, khẩu cung khó tránh có chỗ khác biệt.


Tần Truy nói: "Thần cùng Đỗ đại nhân phụng mệnh tra vụ Nghĩa Dũng Hầu tự vẫn nhận tội. Viên đại nhân thừa nhận, trước khi Nghĩa Dũng Hầu tự vẫn, ông ta đã gặp riêng Hầu gia, và chính ông ta thuyết phục Hầu gia nhận hết trách nhiệm."


Không thừa nhận cũng chẳng được, Khang Vương đã bị bắt. Viên Phương Cổ, nhạc phụ của Khang Vương, dù cố giữ bí mật cũng vô ích. Sự việc xảy ra đột ngột, ông ta vào cung rồi chẳng thể về nhà, những bí mật dễ dàng bị lật tẩy.


Hoàng thượng im lặng, ngài không ngờ Khang Vương thật sự có liên quan đến Nghĩa Dũng Hầu phủ. Nếu Khang Vương không bị phát hiện, sau khi Thái tử qua đời, Khang Vương trong sạch, dù sức khỏe yếu, vẫn sẽ được triều thần tiến cử.


Khang Vương bề ngoài yếu ớt, vô hại, nhưng ngấm ngầm nắm giữ không biết bao nhiêu nhược điểm của người khác, khéo léo khơi gợi bất mãn trong lòng bao kẻ. Nghĩa Dũng Hầu phủ muốn tiến xa hơn, chẳng gì sánh bằng công lao phò tá tân đế.


Khang Vương ẩn mình trong bóng tối, được Bình Vương hậu thuẫn, đánh một canh bạc lớn để đổi lấy ngôi cao.


Hoàng thượng xem khẩu cung của Viên Phương Cổ, khép mắt lại, rồi hỏi: "Còn Từ Uyên?"


Tần Truy nhẹ giọng: "Từ đại nhân có đứa con bất hiếu."


Từ Uyên một lòng muốn làm trung thần, nhưng con trai ông ta phạm tội chết, bị Khang Vương nắm thóp. Không muốn con chết, ông ta đành bước sai một bước, rồi sai tiếp muôn bước.


Khang Vương lợi dụng chuyện của An Vương, đẩy Tĩnh Vương ra ánh sáng, còn mình thì núp trong bóng tối, chờ Tĩnh Vương và Thái tử đấu đá, để ngư ông đắc lợi.


Nếu không có Tiêu Yến Ninh, kế hoạch của hắn có lẽ đã thành. Ngay cả Thái tử, đến cuối cùng còn nghĩ đến việc đề phòng Tiêu Yến Ninh, chứ chẳng mảy may nghi ngờ Khang Vương.


Khang Vương quá vô hại, khiêm tốn, chẳng ai để mắt, nhưng lại giỏi thao túng lòng người, âm thầm thu phục quan viên, khiến họ vô tình phục vụ cho mình.


Hoàng thượng vì Khang Vương mà sắc mặt tối sầm.


Tiêu Yến Ninh nhìn xuống đất. Khang Vương từ nhỏ sức khỏe yếu, Bùi Đức phi từ sớm đã đặt kỳ vọng lớn lao lên hắn. Dù bệnh tật, Khang Vương vẫn luôn chăm lo học hành, sợ mình tụt lại.


Nỗi ám ảnh với ngai vàng của Khang Vương, có thể nói, vượt xa các huynh đệ khác.


Hoàng thượng nói: "Sắp đến Tết, những chuyện phiền lòng này, để qua năm xử lý."


Tần Truy và Hộ bộ Thượng thư Đỗ Kiểm nhìn nhau, đều lo đêm dài lắm mộng. Đỗ Kiểm thầm tính toán, liệu có nên ép Hoàng thượng một phen. Sự thật đã rõ cả rồi, giữ người đến sau Tết thì được gì?


Ép ngài quyết định, biết đâu còn bán được một ân tình cho Tiêu Yến Ninh. Một đời vua, một đời thần, giờ ông cũng phải nghĩ cho con cháu nhà họ Đỗ.



Nhưng chưa kịp mở lời, Tiêu Yến Ninh đã nói: "Phụ hoàng, nếu Tam ca bị oan, nên thả huynh ấy ra."


An Vương ở Chiếu Ngục đã ngồi đến mòn đá, nay có bằng chứng chứng minh hắn bị hãm hại, không thả thì chẳng hợp lý.


Hoàng thượng nhìn hắn, không nói gì. 


Tiêu Yến Ninh tiếp tục: "Bình Vương thúc bị bắt, Thông Châu có phần bất ổn, Đông Hải e rằng sẽ nhân cơ hội hành động. Tam ca có tài tướng soái, không bằng để huynh ấy đến Thông Châu, trấn an Đông Hải."


"Chuyện này không được," Đỗ Kiểm vội nói. "Như lời Phúc Vương, An Vương quả có tài tướng soái, nhưng ngài ấy ở Chiếu Ngục lâu ngày, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Hơn nữa, Đông Hải là quê ngoại của Vân Phi nương nương, việc An Vương trấn áp Đông Hải cần bàn bạc kỹ lưỡng."


Ai biết được, ở Chiếu Ngục lâu như vậy, tâm tính An Vương có bị vặn vẹo hay không? Cho hắn đến Thông Châu, e là không ổn.


Tiêu Yến Ninh: "Tâm tính Tam ca, phụ hoàng hiểu rõ nhất. Nếu Đông Hải thật sự có dị động, Tam ca sẽ không khoanh tay đứng nhìn, càng không để mạng sống dân chúng Đại Tề rơi vào tay kẻ khác."


Đỗ Kiểm định nói thêm, Hoàng thượng giơ tay ngăn lại, nhìn Tiêu Yến Ninh: "Ngươi tin tưởng An Vương đến vậy sao?"


Tiêu Yến Ninh: "Vâng."


Hoàng thượng trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi nói cũng có lý. Khi An Vương ra khỏi Chiếu Ngục, trẫm sẽ hỏi ý kiến hắn."


Tiêu Yến Ninh: "Vậy nhi thần sẽ đi đón Tam ca ra khỏi Chiếu Ngục."


Đón An Vương ra, hắn sẽ đưa Tam ca mình về phủ Phúc Vương trước. Một là phủ An Vương cần sửa sang, hai là Tiêu Yến Ninh không muốn An Vương chạm cảnh sinh tình.


Hoàng thượng ừ một tiếng, coi như đồng ý.


Đúng lúc này, Quan Hải bước vào bẩm báo, nói Bùi Đức phi cầu kiến.


Hoàng thượng nhíu mày: "Hôm nay tất cả các ngươi rảnh rỗi thế sao? Không gặp."


Quan Hải khó xử: "Hoàng thượng, Bùi Đức phi nương nương nói đến để thỉnh tội."


Hoàng thượng: "..."


Tiêu Yến Ninh và mọi người im lặng, lòng đều hiểu, Bùi Đức phi định gánh hết tội lỗi của Khang Vương lên vai mình.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 155
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...