Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 154


Tiêu Yến Ninh trông thì hung dữ, động tác thì mạnh bạo, nhưng khi răng chạm vào da thịt trên tay Lương Tĩnh, hắn chỉ khẽ cắn, rồi phả hơi ấm lên da, khiến Lương Tĩnh ngứa ran, như ngốc đi, nụ cười trong mắt dần tan biến. Y ngây ngốc nhìn hắn, hơi thở chẳng biết từ lúc nào nặng thêm vài phần.


Tiêu Yến Ninh ngẩng đầu, mỉm cười, buông tay y, rồi dưới ánh nhìn chăm chú của y, gọn gàng trèo lên giường. Động tác nhanh nhẹn, nhưng lúc cúi xuống lại mang chút vội vàng. 


Ngày đông lạnh giá, Tiêu Yến Ninh vừa từ ngoài về, người còn vương hơi lạnh. Lương Tĩnh bị cái lạnh ấy làm co rúm, nhưng khi hắn định đứng dậy cởi áo ngoài, y vô thức nắm tay hắn, không cho đi.


Tiêu Yến Ninh cũng chẳng khăng khăng, hai người lâu ngày không gặp, giờ gặp lại, chỉ muốn gần gũi, áo lạnh sớm cởi muộn cởi chẳng phải việc lớn. Hắn hôn lên môi Lương Tĩnh, y ngừng thở, hắn cười: "Thở đi." 


Cứ hít vào mà không thở ra, không khéo tự làm mình ngạt mất.


Lương Tĩnh: "..."


Y đỏ mặt nhìn hắn, chẳng rõ vì ngượng hay vì ngạt. Y chỉ mặc áo lót, Tiêu Yến Ninh lướt mắt qua y phục xộc xệch của cả hai, nghiêm túc hỏi: "Có bị thương không?"


Lương Tĩnh chưa kịp nói "không", hắn đã vạch áo y ra. Lương Tĩnh lập tức câm nín, chẳng nói được lời nào. Người ta nói trăm nghe không bằng một thấy, Lương Tĩnh thường xem nhẹ chuyện bị thương, lời y nói với Tiêu Yến Ninh đã chẳng còn đáng tin.


Trời lạnh, đầu ngón tay Tiêu Yến Ninh không ấm, nhưng Lương Tĩnh lại thấy như bị thiêu đốt theo từng chuyển động của hắn. Không còn áo che chắn, mọi thay đổi trên cơ thể y lộ rõ. Y nắm tay hắn, giọng mang chút cầu xin: "Yến Ninh ca ca, lần này thật sự không bị thương mà."


Tiêu Yến Ninh giữ tay y, mười ngón đan xen, lạnh nóng hòa quyện. Lương Tĩnh định nói thêm, nhưng lời bị hắn cúi xuống chặn lại trong cổ họng. 


Màn giường khẽ động, âm thanh mờ ám vang lên. Không biết bao lâu, mọi âm thanh trong phòng lắng xuống. 


Giữa trời lạnh, hai người lại lấm tấm mồ hôi. Nhiệt độ cơ thể giờ đã hòa làm một, họ kề sát, hơi thở đan xen.



Lương Tĩnh: "Yến Ninh ca ca, Bình Vương..."


Y vừa mở miệng, Tiêu Yến Ninh đã che miệng y: "Giờ này nhắc chuyện mất hứng làm gì."


Lương Tĩnh: "..."


Y định gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng khi Tiêu Yến Ninh nhìn sang, đầu y trống rỗng. Khi tỉnh lại, y đã vô thức l**m lòng bàn tay hắn. 


Phản ứng lại, y nghĩ, Tiêu Yến Ninh đúng là yêu tinh trong sách, chuyên mê hoặc lòng người. 


Nếu hắn biết y nghĩ gì, chắc cũng chẳng biết phải đáp sao. Người làm ra dáng vẻ mê hoặc là Lương Tĩnh, vậy mà y còn bảo người khác là yêu tinh. Thế gian này còn chỗ nào để nói lý nữa?


Tiêu Yến Ninh không đọc được tâm tư y, chỉ thấy hành động ấy khiến mắt hắn tối lại. Hắn kéo y vào lòng, nhìn thẳng vào mắt y, giọng nhẹ mà nguy hiểm: "Lương Tĩnh, tự chủ của ta không tốt như ngươi nghĩ. Ngươi lại còn thế, tự chịu hậu quả đi." Cơ thể áp sát rõ ràng cảm nhận được trạng thái của nhau.


Lương Tĩnh đảo mắt, cả người nóng ran, ngượng ngùng nhưng không né tránh, y nói: "Tự chủ không tốt cũng chẳng sao."


Tiêu Yến Ninh: "..."


Hắn hít sâu: "Tối nay ngươi phải về nhà."


Lương Tĩnh ồ lên, thật ra y muốn nói về nhà cũng chẳng sao, nhưng biết Tiêu Yến Ninh chắc chắn không muốn. Vì thế, y lại thấy vui vui trong lòng. 


Tiêu Yến Ninh thấy y thoáng thất vọng, rồi chẳng biết nghĩ gì lại tự cười ngây ngô. Hắn vốn định nói gì đó, nhưng thấy nụ cười của y, hắn cũng cười theo.


Ngoài kia gió mưa vần vũ, trong phòng, hai người tự tạo một thế giới riêng, bình yên đến lạ. 



Dọn dẹp xong, Nghiên Hỉ sai người dọn cơm. Lương Tĩnh mấy ngày nay vội vã lên đường, chỉ ăn lương khô, giờ được ăn món hợp ý, y ăn thêm nửa bát cơm. Tiêu Yến Ninh vốn không đói, thấy y ăn ngon, cũng ăn theo chút ít.


Buông đũa, Lương Tĩnh sốt ruột hỏi chuyện trong cung hôm ấy. Dù không muốn nhắc Bình Vương, y biết Tiêu Yến Ninh bình an trước mặt, chắc chắn là kẻ chiến thắng cuối cùng, nhưng y vẫn muốn biết tình hình hôm đó. 


Những ngày qua, ngoài kia lời ra tiếng vào, y hầu như chẳng ngủ yên. 


Đôi khi y mơ những giấc mơ máu me, tỉnh dậy, tự nhủ Tiêu Yến Ninh không sao, nhưng vẫn không kìm được nghĩ đến điều chẳng lành. 


Y tự mắng mình đa nghi, uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng ích gì, ác mộng vẫn đến. Chưa gặp được người, lòng y luôn treo lơ lửng.


Tiêu Yến Ninh biết y lo, nắm tay y kể lại mọi chuyện hôm đó. Khi nhắc đến việc chặn Bình Vương, Lương Tĩnh ngắt lời, lo lắng: "Vậy Hoàng thượng biết chuyện Minh Tước, có giận huynh không?"


Là bề tôi, y hiểu rõ giới hạn của đế vương. Tiêu Yến Ninh và Minh Tước liên thủ, khác nào tát vào mặt Hoàng thượng. Chuyện này, với bất kỳ ai, chỉ cần tội danh 'dòm ngó ngự hành' cũng đủ khiến người ta tan nhà nát cửa.


Lương Tĩnh từ khi rời kinh đã lo chuyện này. Y biết Hoàng thượng yêu thương Tiêu Yến Ninh, nhưng chẳng dám đánh cược. Y từng nghĩ đến trường hợp xấu nhất, lo đến tim đập chân run.


Tiêu Yến Ninh: "Giận, nhưng phụ hoàng không nỡ trách ta."


Lương Tĩnh: "Vậy là tốt rồi."


Tiêu Yến Ninh ừ một tiếng. Nếu không vì biết trước giữa Tần Quý phi và Minh Tước có mối liên hệ, dù có đi đường vòng, hắn cũng chẳng để Lương Tĩnh mạo hiểm. Một số chuyện, dù không nắm chắc hoàn toàn, ít nhất hắn phải đảm bảo Lương Tĩnh bình an.


Nghe chính miệng Tiêu Yến Ninh kể, lòng Lương Tĩnh mới thực sự yên. Hắn khẽ chạm vào lòng bàn tay y: "Giờ không lo nữa chứ?"


Lương Tĩnh cười rạng rỡ.



Tiêu Yến Ninh: "Sau này vào cung, tránh xa Lưu Hải một chút."


Lương Tĩnh: "Lưu Hải đầu quân cho hoàng tử nào rồi sao?"


Tiêu Yến Ninh: "Ta không biết hắn đầu quân cho ai, nhưng ta biết hắn có thành kiến với ta."


Lương Tĩnh đứng bật dậy, gấp gáp: "Sao thế được! Lưu Hải được Hoàng thượng sủng ái nhất, nếu hắn nói xấu huynh trước mặt ngài thì sao?" 


Lưu Hải là chưởng ấn Tư Lễ giám, được Hoàng thượng tin cậy, ngay cả Hoàng hậu, Tần Quý phi cũng đối đãi hắn tử tế, các hoàng tử gặp hắn cũng khách sáo. Một người như vậy mà có thành kiến với Tiêu Yến Ninh, khác nào tai họa?


Tiêu Yến Ninh kéo tay y, lôi lại ghế: "Ngươi gấp cái gì? Lưu Hải có được lòng phụ hoàng bằng ta sao?"


Lương Tĩnh: "Không giống nhau!"


Tiêu Yến Ninh: "Sao không giống?"


Lương Tĩnh trợn mắt: "Hắn làm sao sánh được với huynh!" Nói xong, y thêm: "Ai cũng không sánh được với huynh."


Tiêu Yến Ninh nghe mà lòng vui như mở cờ, hắn nói: "Yên tâm, giờ trong ngoài cung chỉ còn ta là hoàng tử, Lưu Hải đâu ngu mà nói xấu ta trước mặt phụ hoàng. Hơn nữa, có Minh Tước kiềm chế, hắn chẳng dám nói bậy đâu."


Lương Tĩnh trừng hắn: "Huynh biết Lưu Hải có thành kiến với huynh, sao ngày thường không đề phòng?"


Tiêu Yến Ninh: "Hắn có thành kiến thì sao, cũng chỉ biết nhìn. Hơn nữa, phụ hoàng tại vị hơn hai mươi năm, chút tâm tư của Lưu Hải làm sao qua mắt ngài."


Hắn phát hiện Lưu Hải có thành kiến với mình từ khi nào? Là lần hắn xông vào Chiếu Ngục, bị chặn khi vào cung, bất đắc dĩ phải kề đao vào cổ dọa thị vệ. Sau đó, hắn nghe được Lưu Hải bẩm với Hoàng thượng rằng Phúc Vương cầm đao xông cung, thị vệ không dám ngăn. 



Hoàng tử cầm đao xông vào cấm cung, khác gì mưu nghịch? Nếu Hoàng thượng đang giận, lời Lưu Hải như đổ dầu vào lửa, ngài có thể chẳng cần gặp mà sai cấm vệ lôi hắn ra ngoài.


Dù sau này biết sự thật, trong lòng ngài e cũng có vết rạn. 


Lúc quỳ trước Càn An Cung, Tiêu Yến Ninh đã thấy kỳ lạ. Với sự hiểu biết của hắn về Hoàng thượng, với vị trí của hắn trong lòng ngài, nếu ngài biết hắn bị thương ở cổ, đừng nói cầm đao xông cung, dù hắn đốt cửa cung, ngài cũng chẳng để hắn quỳ ngoài điện với cổ đầy máu. Chưa bàn đến tội danh, ít nhất ngài sẽ gọi ngự y băng bó cho hắn trước.


Hôm đó, khi gặp Hoàng thượng, ngài thấy vết thương trên cổ hắn, giật mình nhảy khỏi ghế. Vậy nghĩa là, ngài hoàn toàn không biết hắn bị thương. Lưu Hải không nhắc chuyện này, với tâm tính và địa vị của hắn, đáng ra không nên làm vậy. 


Hắn biết rõ Tiêu Yến Ninh được Hoàng thượng yêu thương, nhưng vẫn cố ý dùng lời dẫn dắt sai lệch. Có lẽ hắn nghĩ Hoàng thượng không dung thứ chuyện cầm đao, muốn nhân cơ hội bôi xấu Tiêu Yến Ninh, ai ngờ ngài lại nhẫn nhịn.


Từ đó, Tiêu Yến Ninh ngoài mặt không lộ, trong lòng luôn đề phòng Lưu Hải. Lưu Hải hầu hạ Hoàng thượng bao năm, là người hiểu ngài nhất, nhưng ngài cũng hiểu hắn. Lúc đó ngài không nghi, không có nghĩa sau này không nghi. Bằng không, khi xảy ra chuyện lớn, Minh Tước bị đánh, còn Lưu Hải lại bị 'bệnh' không thể hầu hạ.


Lương Tĩnh từ nhỏ đã thấy hoàng cung như con quái thú nuốt người, giờ y còn nghĩ một chiếc lá trong cung cũng có thể đè chết người. Ai ngờ Lưu Hải, người có nụ cười hiền hậu như Phật Di Lặc, lại làm chuyện như vậy. 


Là cận thần của Hoàng thượng, chỉ cần tâm tư lệch một chút, có thể gây ra tai họa cho đại thần hay hoàng tử.


Nghĩ đến đây, Lương Tĩnh bất giác nhìn Nghiên Hỉ đang đứng canh cửa. Nếu không ngoài dự đoán, sau này Nghiên Hỉ sẽ là Lưu Hải bên cạnh Tiêu Yến Ninh. Nếu Nghiên Hỉ nảy sinh ý khác, muốn giấu hắn...


Ý nghĩ vừa lóe lên, ánh mắt Lương Tĩnh lạnh đi. Nghiên Hỉ đứng ở góc tường, chẳng hiểu sao thấy cổ lành lạnh. Khi ánh mắt chạm phải Lương Tĩnh, hắn sợ đến mềm chân, sao trong mắt y toàn sát khí thế kia?


Tiêu Yến Ninh thấy cảnh này, giọng yếu ớt: "Nghiên Hỉ nhát gan lắm, ngươi đừng dọa hắn nữa."


Lương Tĩnh: "Ta không dọa, nếu hắn dám hai lòng với huynh, ta sẽ giết hắn."


Lúc này, cả hai không cố ý nói nhỏ, lời rõ ràng lọt vào tai Nghiên Hỉ. Hắn quỳ sụp xuống, suýt khóc: "Vương gia, Lương đại nhân, Lương tướng quân, trời cao chứng giám, nô tài trung thành với Vương gia, tuyệt không dám phản chủ!"


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 154
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...