Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 156
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, giọng đầy mỉa mai: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì mà ai nấy đều ùn ùn kéo đến thế?"
Tần Truy và Đỗ Kiểm cúi mắt im lặng. Kim Tùng không trầm tĩnh như họ, thấy Hoàng thượng có vẻ tức giận, ánh mắt lóe lên vài phần bất an.
Lương Tĩnh đứng trong điện, mặt vô cảm. Từ sau vụ Nghĩa Dũng Hầu phủ, y nghe tin gì cũng chẳng còn ngạc nhiên nữa.
Tiêu Yến Ninh thì nói: "Phụ hoàng, nhi thần xin đi đón Tam ca ra khỏi Chiếu Ngục trước." Những lời nhận tội của Bùi Đức phi, hắn chẳng có hứng nghe.
Nghe rồi, người chết cũng không sống lại, chẳng thay đổi được gì.
Xưa nay, ai phạm tội, người đó chịu trách nhiệm. Đó là đạo lý muôn thuở.
Tiêu Yến Ninh vừa mở lời, những người khác cũng xin cáo lui.
Hoàng thượng: "Đều lui đi."
Khi Tiêu Yến Ninh và mọi người rời điện, họ thấy Bùi Đức phi đứng trước cửa.
Bùi Đức phi ăn mặc giản dị, thần sắc bình thản. Vì tội danh chưa định, Tần Truy và các đại thần vẫn chào hỏi như thường lệ. Nhưng Tiêu Yến Ninh chẳng buồn làm bộ, kéo Lương Tĩnh rời đi ngay.
Bùi Đức phi nhìn theo bóng lưng hắn, lặng lẽ rũ mắt.
Tần Truy nhanh chóng cáo biệt đồng liêu, đuổi theo Tiêu Yến Ninh ở cổng cung.
Lương Tĩnh biết Tần Truy có lời muốn nói với Tiêu Yến Ninh, liền tìm cớ lên xe ngựa trước.
Tần Truy đuổi theo, vốn định nhắc Tiêu Yến Ninh rằng hắn hành xử quá thiếu thận trọng. Nhưng khi thấy Lương Tĩnh, những lời ấy lại chẳng thốt ra được.
Tần Truy thở dài, dám cá rằng chẳng quá một canh giờ, chuyện Tiêu Yến Ninh kéo Lương Tĩnh, phớt lờ Bùi Đức phi sẽ lan khắp tai bá quan.
Hiện tại, không phải triều thần nào cũng muốn Tiêu Yến Ninh lên ngôi. Chuyện hôm nay chính là cớ để họ đàn hặc hắn.
Tiêu Yến Ninh hiểu Tần Truy đang lo lắng điều gì. Chắc chắn là sợ kẻ khác gièm pha hắn trước Hoàng thượng, rằng hắn chưa làm Thái tử đã cư xử ngạo mạn, nếu hôm nay dám vô lễ với Bùi Đức phi, biết đâu ngày mai có thể bất kính với Hoàng thượng.
Hắn thật ra vẫn có thể làm bộ, gọi một tiếng "Đức Phi nương nương" cho xong. Dù sao kết quả cũng chẳng khác. Nhưng nghĩ đến chuyện Khang Vương cấu kết với Nghĩa Dũng Hầu phủ, hắn đã thấy khó chịu khắp người.
Huống chi, nếu hắn giữ lễ bề ngoài, Lương Tĩnh cũng phải nén giận mà chào Bùi Đức phi. Lương Tĩnh chẳng nợ gì Bùi Đức phi hay Khang Vương, nhưng tay họ lại vấy máu cha con nhà họ Lương và hàng vạn tướng sĩ Tây Bắc. Lương Tĩnh là thần tử, vậy phải vì lễ nghĩa mà nhẫn nhịn sao?
Nếu giờ đây, vì danh tiếng mà Tiêu Yến Ninh không để tâm đến cảm xúc của Lương Tĩnh, thì sau này, hắn làm sao che chở cho y?
Có những chuyện, khi lùi một bước, sẽ lùi mãi mãi.
Tiêu Yến Ninh nhìn Tần Truy: "Ta biết cữu cữu muốn nói gì. Tính ta thế này, e là cả đời này chẳng sửa được. Cữu cữu hãy yên tâm, ta chỉ nhất thời bướng bỉnh, phụ hoàng sẽ không trách ta đâu."
Tần Truy bất đắc dĩ, chậm rãi nói: "Không sửa được thì thôi. Vương gia hiểu rõ là được."
Đứng ở vị trí Lương Tĩnh, không động tay với Bùi Đức phi và Khang Vương đã là bị thân phận thần tử ràng buộc. May mà triều đình còn có Tần Truy. Nếu Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh bị đàn hặc, hắn sẽ xắn tay áo, đấu lý với đám người đó. Chuyện này, hắn đâu phải chưa từng làm.
Tần Truy nói: "Vương gia chẳng phải sắp đi đón An Vương sao? Trời không còn sớm nữa, đi nhanh đi."
Tiêu Yến Ninh gật đầu, rời đi.
---
Tại Càn An Cung.
Hoàng Thượng nhìn Bùi Đức phi quỳ dưới đất, ngài không lên tiếng, nàng cũng im lặng.
Hai người cứ thế lặng thinh.
Hồi lâu sau, Hoàng Thượng hỏi: "Nàng nói thỉnh tội, thỉnh tội gì?"
Bùi Đức phi mỉm cười với ngài, nụ cười như xưa khiến Hoàng thượng thoáng ngẩn ngơ.
Nhưng giọng nàng khi cất lên lại lạnh lùng, trong trẻo: "Năm đó, Thái tử bị ám sát ở Nam Cương, là do thần thiếp sai người. Thái tử nghiện thuốc, cũng liên quan đến thần thiếp. Câu kết với Bình Vương, cũng là ý của thần thiếp. Khi ấy, Khang Vương chưa ra phủ riêng, hoàn toàn không biết gì. Hắn bị thần thiếp liên lụy. Khi phát hiện việc thần thiếp làm, thần thiếp lúc ấy đã sa lầy quá sâu, lấy cái chết ép buộc hắn. Khang Vương không nỡ thấy thần thiếp chết, đành đi theo con đường sai lầm của thần thiếp."
Nghe nàng nhắc đến Thái tử đã khuất, nhớ lại hình ảnh y trên đại điện, vì nghiện thuốc mà buộc phải lộ ra trăm ngàn xấu hổ, Hoàng Thượng cảm thấy lạnh buốt trong lòng.
Tay ngài đặt trên bàn, giọng nghiêm khắc: "Vì sao làm vậy?"
Bùi Đức phi cười khẽ, nhìn thẳng vào ngài: "Vì không cam lòng. Cùng là hoàng tử, ngài coi trọng Thái tử, thiên vị Thất Hoàng tử. Khang Vương và các hoàng tử khác, trong mắt ngài là gì? Khang Vương sức khỏe yếu, thần thiếp vốn chẳng mong hắn tranh giành điều gì. Ngài coi trọng Thái tử thì thôi, sao lại thiên vị Thất Hoàng tử? Sau này thần thiếp mới hiểu ra, vì thế lực sau lưng Hoàng Quý Phi, ngay cả ngài cũng phải nể vài phần. Ngai vàng chỉ có một, sao chỉ Thái tử được ngồi? Sao ngài không thể thiên vị Khang Vương hay các hoàng tử khác? Thần thiếp thật sự không cam lòng."
Ban đầu, nàng không định ra tay với Thái tử. Nhưng Thái tử một mình đến Nam Cương, cơ hội hiếm có. Nếu Thái tử mất, Khang Vương là Nhị Hoàng tử, dù sức khỏe yếu, ai dám xem nhẹ?
Còn việc hợp tác với Bình Vương, có lẽ vì cả hai đều là kẻ thất chí, nên có sự đồng cảm với đối phương. Cùng cha, cùng mẹ, bỗng một người thành thiên tử, một người thành phiên vương bị kìm hãm, dù là huynh đệ ruột, sự thay đổi thân phận kéo theo bao biến hóa. Tình nghĩa xưa hóa thành nghi kỵ, mỗi hành động của Bình Vương đều phải cẩn trọng.
Chỉ chênh lệch vài năm, số phận đã cách biệt muôn trùng.
Người từng ngang hàng với mình, nay Bình Vương chỉ có thể quỳ bái.
Nắm giữ thiên hạ, cám dỗ ấy như hạt giống, không ngừng k*ch th*ch d*c v*ng con người. d*c v*ng không thể kiềm chế, dễ sinh ra chấp niệm và ảo tưởng.
Ai cũng nghĩ, kẻ ngồi trên ngai là do may mắn, nếu đổi lại là mình, có khi làm tốt hơn.
Bùi Đức phi biết Bình Vương cũng có dã tâm, nhưng hắn ta là con dao sắc bén. Có việc ở kinh thành làm bất tiện, Bình Vương ở Thông Châu lại dễ dàng hành động.
Hoàng thượng nhìn nàng: "Dã tâm của ngươi đã hại ngươi, hại cả Khang Vương. Đừng đổ lỗi cho người khác. Theo như ngươi nói, trẫm thiên vị Tiểu Thất, sau lưng nó có nhà họ Tần, nó đáng lẽ phải tranh đoạt với Thái tử. Nhưng nó lại không làm thế."
Bùi Đức phi cười, cười đến ch** n**c mắt: "Hoàng thượng thật sự thiên vị hắn đến mức này. Thất Hoàng tử kéo hết mọi người xuống ngựa, sắp lên ngôi, vậy mà ngài còn nói hắn ta không tranh đoạt. Thật nực cười."
Hoàng Thượng khép mắt, nói: "Nó có năng lực và thủ đoạn tự bảo vệ mình, liên quan gì đến tranh đoạt?"
Ngài quả thật coi trọng Thái tử. Ngai vàng chỉ có một, Thái tử làm vua, các hoàng tử khác chỉ có thể làm thần. Nhưng ngài cũng chẳng triệt hết đường lui của các hoàng tử khác hay khiến họ bị Thái tử đè ép hoàn toàn. Giữa vua và tôi, chỉ cần vua không phải hôn quân, đối mặt với huynh đệ nắm trong tay lợi thế, dù trong lòng có kiêng dè, cũng chẳng dám ra tay.
Hoàng thượng mở mắt, mọi cảm xúc tan biến, ngài lạnh lùng nhìn Bùi Đức phi: "Lòng ngươi quá cao, đã hại ngươi, cũng hại Khang Vương."
Bùi Đức phi khẽ lảo đảo, giọng thì thào: "Tất cả là lỗi của thần thiếp..."
Hoàng Thượng: "Đúng sai tự có người tra xét. Phạm sai lầm, thì phải chịu phạt."
Nói xong những lời này, trong lòng ngài chỉ có một ý nghĩ: Năm nay, e là chẳng thể vui vẻ đón Tết.
---
Tiêu Yến Ninh lần này đường hoàng vào Chiếu Ngục. Lương Tĩnh muốn đi cùng, nhưng hắn không đồng ý.
Hắn cảm thấy Lương Tĩnh từng bị giam ở đây, với Chiếu Ngục "bát tự không hợp", có thể tránh thì đừng vào, kẻo rước xui xẻo.
Lương Tĩnh nghe vậy, lại nghĩ đến Phật đường trong phủ Phúc Vương, nơi Tiêu Yến Ninh chưa từng bước vào cầu bái. Chỉ có thể nói, với chuyện huyền học, tin hay không, toàn nằm ở cái miệng của Tiêu Yến Ninh.
Lần này vào Chiếu Ngục, tâm trạng Tiêu Yến Ninh khác hẳn. Lần trước, hắn hoang mang, bất lực, nhìn An Vương như thấy tương lai mình. Khi ấy, hắn mới nảy sinh ý định tranh đoạt.
Giờ đây, kinh thành ngày càng rối loạn, An Vương ở Chiếu Ngục lại thành nơi an toàn. Vụ mưu phản của hắn vốn có kẽ hở, sau này, bất kể ai lên ngôi, dù để lập danh tiếng hay ổn định quân tâm Tây Bắc, cũng sẽ chừa lại cho An Vương một con đường sống.
Nếu khi ấy An Vương ra khỏi Chiếu Ngục, bị cuốn vào tranh đấu của các hoàng tử, sẽ bất lợi cho hắn.
Chiếu Ngục, nghịch lý thay, lại thành nơi che chở cho An Vương.
Tiêu Yến Ninh đến nơi, Thận Vương đang nằm trên giường, vừa r*n r* vừa chửi Vu Táng chẳng ra gì, còn thề khi ra ngoài sẽ khiến Vu Táng 'đẹp mặt'.
Thấy Tiêu Yến Ninh, Thận Vương mắt sáng lên, ngồi bật dậy: "Thất đệ, phụ hoàng định thả chúng ta ra sao?"
Tiêu Yến Ninh lắc đầu. Thận Vương lập tức xẹp xuống, ngã phịch xuống giường, giọng buồn bã: "Vậy ngươi đến làm gì? Xem trò cười của chúng ta à?"
Tiêu Yến Ninh thành thật: "Đệ đến đón Tam ca ra ngoài."
Thận Vương ngẩng phắt đầu, động tác mạnh quá, kéo đau vết thương, khiến hắn xuýt xoa.
Thụy Vương ở lao bên cạnh không nhịn được: "Ngươi đừng quậy nữa."
Không biết Thận Vương bị gì, khi bị Vu Táng thẩm vấn thì kêu la thảm thiết, khóc lóc thê lương. Về lao lại gào thét chửi bới.
Có lúc Thụy Vương sợ Vu Táng sẽ "tặng" hắn một bộ hình phạt đầy đủ.
Thận Vương quay sang trừng Thụy Vương: "Không cần ngươi lo. Dù sao ngươi cũng chẳng cùng phe với chúng ta. Ta và Lục đệ nhìn nhầm ngươi rồi."
Thụy Vương: "..."
Hắn mặt vô cảm, bịt tai lại. Mấy ngày nay, những lời này hắn nghe đến mọc kén luôn rồi.
Thận Vương to gan thật, còn hỏi tại sao Thụy Vương lại lén liên lạc với Bình Vương. Hỏi đến mức Thụy Vương chỉ muốn cười lạnh.
Tĩnh Vương ở lao bên kia, ngồi trên giường nhìn Tiêu Yến Ninh. Hắn như chịu đả kích lớn, sắc mặt u ám, đôi mắt chẳng còn ánh sáng.
Yên lặng nhất là Khang Vương, co ro ở góc lao, như một cái bóng đen.
Thật ra, hình phạt họ chịu, so với An Vương, chẳng đáng kể. Khi ấy, An Vương chịu phạt đúng lúc Hoàng thượng nổi giận, Vu Táng xuống tay tự nhiên nặng nề hơn.
Thận Vương chán ghét Thụy Vương xong, quay sang Tiêu Yến Ninh, mặt nở nụ cười: "Thất đệ, Thất đệ, phụ hoàng có nói sẽ phạt chúng ta thế nào không?"
"Không," Tiêu Yến Ninh đáp. "Nhưng hôm nay, Bùi Đức phi nương nương đến gặp phụ hoàng thỉnh tội."
Lời vừa dứt, bóng dáng Khang Vương lóe lên, lao đến cửa lao, nắm chặt song sắt, lo lắng hỏi: "Mẫu phi ta thế nào rồi?"
Tiêu Yến Ninh nhìn Khang Vương gầy đi nhiều, giọng bình thản: "Ta vội đến đón Tam ca, không ở lại cung lâu, nên không biết Bùi Đức phi nương nương ra sao."
Nhưng chuyện này, nghĩ cũng biết, Hoàng thượng sẽ không nương tay.
Khang Vương nhìn chằm chằm Tiêu Yến Ninh, vì sợ hãi mà thở hổn hển: "Thất đệ, ta đã nhận tội. Mọi việc đều do ta làm, mẫu phi và vương phi không biết gì. Ngươi thay ta bẩm báo phụ hoàng, ta đã nhận hết, tất cả là lỗi của ta."
Tiêu Yến Ninh: "Nhị ca, vụ án này do Vu đại nhân xử lý, ngài ấy sẽ bẩm báo phụ hoàng. Ta không thể vượt quyền can thiệp."
Khang Vương: "Tiêu Yến Ninh, vì tình nghĩa huynh đệ... Khi trước, ngươi còn dám vì Tam đệ mà xông vào Chiếu Ngục..."
"Nhị ca..." Tiêu Yến Ninh nhức mắt, cắt lời hắn: "Tam ca không thẹn với lòng. Nhị ca cũng không thẹn với lòng sao?"
Khang Vương sững sờ.
Tiêu Yến Ninh chớp mắt, xua đi cảm giác nhức nhối, nói: "Những gì Nhị ca nói, Vu đại nhân sẽ bẩm báo trung thực với Hoàng thượng. Công tội đúng sai, phụ hoàng tự có phán quyết của mình."
Nói xong, hắn đi về phía phòng thẩm vấn sâu bên trong.
An Vương đã thay y phục mới, trạng thái tốt hơn nhiều so với lúc đầu.
Vu Táng thì vẫn âm u như thường lệ, hai tay chắp lại, lặng lẽ đứng một bên.
Trên bàn sạch sẽ giữa hai người, còn có một bình rượu và hai cái bát.
Chiếu Ngục không cách âm, tiếng ồn ào bên ngoài, họ nghe rõ mồn một.
Tiêu Yến Ninh bước vào, An Vương chậm rãi đứng dậy. Qua bao ngày chịu hình phạt, hắn vẫn như cây trúc, thẳng tắp, an nhiên.
Vu Táng: "Tham kiến Phúc Vương điện hạ."
Tiêu Yến Ninh: "Vu đại nhân không cần đa lễ."
Hắn nhìn An Vương, khóe mắt cong lên: "Tam ca, ta đón huynh về nhà."
An Vương mỉm cười, gật đầu: "Làm phiền Thất đệ rồi."
Trước khi đi, Tiêu Yến Ninh nhìn Vu Táng: "Vu đại nhân, năm đó bản vương còn nhỏ, không hiểu chuyện, từng làm tổn thương đại nhân..."
Vu Táng cười gượng: "Chỉ là việc nhỏ, Phúc Vương điện hạ không cần để tâm."
Tiêu Yến Ninh: "Vu đại nhân hiểu lầm rồi. Ý bản vương là, bản vương không hối hận."
Vu Táng: "..." Hắn thu lại nụ cười giả tạo, mặt vô cảm trở lại.
An Vương: "..."
Hắn ho khan hai tiếng: "Thất đệ, Chiếu Ngục âm u ẩm thấp, đi thôi."
Tiêu Yến Ninh ừ một tiếng.
Khi họ rời đi, Vu Táng nói: "Chúc mừng An Vương điện hạ."
An Vương khách sáo: "Đa tạ Vu đại nhân."
Ra khỏi Chiếu Ngục, An Vương giơ tay che mắt, ngẩn ngơ nhìn mặt trời trên cao. Hắn nhìn thật lâu, rồi cười, nụ cười mang theo phong sương, nhẹ nhõm, và chút đắng cay. Ở Chiếu Ngục lâu như vậy, sắc mặt hắn trắng bệch không lành mạnh, nhưng nụ cười ấy, vẫn là An Vương phong độ ngày nào.
Nhưng ai cũng biết, mọi thứ đã khác.
Tiêu Yến Ninh ngoảnh sang chỗ khác: "Tam ca, trời lạnh, đi thôi."
An Vương thu tay, gật đầu.
Lương Tĩnh nhảy xuống từ xe ngựa, nhìn An Vương, muốn nói gì đó, nhưng mở miệng chẳng thốt nổi lời nào, mắt đã đỏ hoe.
An Vương cau mày: "Chỉ có chút cốt khí ấy thôi sao?"
Lương Tĩnh thô lỗ lau mắt: "Mạt tướng chỉ là thấy điện hạ, nên quá vui mừng."
Tiêu Yến Ninh: "Ai cũng vui, về nhà rồi hẵng hàn huyên tiếp."
Lương Tĩnh vội ừ.
Xe ngựa lắc lư, cuối cùng dừng trước phủ Phúc Vương.
An Vương xuống xe, ngẩn ra. Tiêu Yến Ninh chẳng buồn ngẩng đầu: "Tam ca chưa từng ở phủ đệ sao? Lần này ở lại lâu chút."
An Vương: "Vậy làm phiền thất đệ rồi."
Tiêu Yến Ninh: "Tam ca nói vậy khách sáo quá."
Tiêu Yến Ninh chuẩn bị cho An Vương một viện yên tĩnh, mọi thứ bên trong đều do hắn và Lương Tĩnh chọn từ kho, vô cùng thoải mái.
Khi An Vương tắm rửa, Tần Quý phi sai người báo tin, nói Bùi Đức phi đã qua đời.
Tiêu Yến Ninh ngẩn người, rồi ồ một tiếng.
Tần Quý phi còn nói, Tưởng Thái hậu bệnh nặng, Hoàng thượng chưa từng thăm. Hôm nay Tưởng Thái hậu sốt mê man, Hoàng thượng sẽ đến.
Tiêu Yến Ninh ừ một tiếng, thầm nghĩ, Tưởng Thái hậu chắc chắn sẽ nhân lúc bệnh nặng mà cầu xin cho Bình Vương.
Nếu Hoàng thượng vì đạo hiếu mà mềm lòng, hắn sẽ tự mình ra tay.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 156
10.0/10 từ 45 lượt.
