Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 132
Thái Tử đi rồi, Tiêu Yến Ninh cùng Thụy Vương, Thận Vương, Tĩnh Vương ra khỏi cung. Ngày thường, bốn người gặp nhau còn có thể cười nói, nếu hứng khởi, thậm chí rủ nhau uống vài chén. Nhưng hôm nay, vì những chuyện trong điện, Thận Vương chẳng buồn nói chuyện với Tiêu Yến Ninh. Dù sao, họ vừa rồi đã công khai chỉ trích Tần Chiêu trước mặt Hoàng Thượng.
Nói xấu Tần Chiêu cũng chẳng khác nào nói xấu Tiêu Yến Ninh. Lúc này mà làm như không có gì, vui vẻ trò chuyện với hắn, Thận Vương cảm thấy thật kỳ cục, thật khó chịu. Hắn chỉ muốn rời khỏi hoàng cung ngay, tránh xa Tiêu Yến Ninh.
Thụy Vương lại chẳng bận tâm chuyện đó. Hắn nhìn Tiêu Yến Ninh, cười nhẹ: "Thất đệ, chuyện vừa rồi, đệ không giận chứ?"
Tiêu Yến Ninh liếc hắn, chậm rãi nói: "Đương nhiên là giận rồi!"
Thụy Vương: "..." Lời nói thẳng thắn thế này, khiến những gì hắn định nói nghẹn lại trong cổ, nhất thời chẳng biết tiếp lời ra sao.
Thụy Vương thầm nghĩ, tính tình Tiêu Yến Ninh là vậy, nếu hắn không vui thì sẽ khiến người khác cũng chẳng thoải mái.
Nụ cười trên mặt Thụy Vương nhạt đi vài phần, hắn hít sâu hai hơi, bất đắc dĩ nói: "Thất đệ, ta chỉ nhắm vào việc, không nhắm vào người. Phụ hoàng hỏi, ta không thể không đáp, chỉ nói ra nghi ngờ trong lòng, không cố ý nhắm vào Tần đại nhân."
Tiêu Yến Ninh "hừ" một tiếng. Gương mặt hắn tuấn tú, như được đẽo gọt từ lưỡi dao sắc bén nhất, qua ngàn lần tôi luyện, góc cạnh rõ ràng. Cằm khẽ nâng, đường nét căng chặt, sạch sẽ mà sắc sảo. Đôi mắt đen thẳm tựa như ánh sao rơi, rực rỡ mà sáng ngời.
Hắn chớp đôi mắt xinh đẹp, giọng điệu uể oải: "Vậy Tứ ca cũng nghi ngờ Lục ca thế sao?"
Nói cho cùng, con đê ấy do chính Tĩnh Vương giám sát xây dựng. Vừa rồi trước mặt Hoàng Thượng, Tiêu Yến Ninh chỉ nghe Thụy Vương không ngừng đay nghiến Tần Chiêu, chẳng nhắc một chữ về Tĩnh Vương.
Đã thiên vị thì cứ thừa nhận đi, còn bày đặt chạy tới trước mặt hắn làm bộ ngây thơ vô tội — đúng là quá quắt! Bạch liên hoa cũng đâu phải diễn kiểu đó, mà trò cười này, hắn thật chẳng có hứng xem thêm!
Thụy Vương: "..." Hắn vốn muốn kéo Tần Chiêu vào để khuấy đục nước, hoặc dẫn họa sang hướng khác, làm sao dám nhắc đến Tĩnh Vương. Lúc ấy, hắn chỉ mong Hoàng Thượng quên béng Tĩnh Vương đi!
Thấy Thụy Vương như bị keo dính miệng, không nói nên lời, Tiêu Yến Ninh mới nhìn sang Tĩnh Vương, rồi nói: "Lục ca, đệ cũng chỉ nhắm vào việc, không nhắm vào người. Dù sao vụ đê vỡ, Lục ca là đối tượng tình nghi lớn nhất."
Tĩnh Vương: "..."
Nhìn Tĩnh Vương mặt mày như bị táo bón, Tiêu Yến Ninh tiếp tục hòa nhã đáp: "Lục ca, đệ chỉ bổ sung cho nghi ngờ của Tứ ca, là suy đoán hợp lý thôi. Lục ca không vì thế mà giận đệ chứ?"
Tĩnh Vương: "..."
Hắn mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa: "Không đâu. Sự thật thế nào, rồi sẽ có ngày sáng tỏ. Ta tin mình sẽ được minh oan."
Tiêu Yến Ninh gật đầu lia lịa: "Tục ngữ có câu, người làm trời nhìn. Biểu ca Tần Chiêu hành sự quang minh lỗi lạc, chắc chắn trong sạch. Tứ ca, Lục ca, nghi ngờ của hai người, đệ hiểu, nhưng không chấp nhận. Cái nồi dơ vụ đê vỡ tuyệt đối không thể đổ lên đầu biểu ca Tần Chiêu đâu!"
Thụy Vương, Tĩnh Vương: "..." Nói gì mà khó nghe thế, chỉ là nghi ngờ thôi, sao thành đổ nồi dơ rồi?
Tiêu Yến Ninh lòng đầy tâm sự, chẳng muốn dây dưa với họ nữa, bèn nói: "Tứ ca, Ngũ ca, Lục ca, các huynh về phủ chẳng biết bao giờ mới ra được. Chi bằng nhân cơ hội này, ở lại cung lâu thêm chút đi. Đệ có việc, đi trước đây."
Nói xong, hắn còn lịch sự ôm quyền, rồi thong dong rời đi.
Thận Vương: "...Hắn vừa rồi là đang mỉa mai chúng ta còn bị cấm túc, đúng không?"
Tĩnh Vương liếc hắn, thầm nghĩ, hắn có tai, có óc, nghe là hiểu. Chuyện này cần gì hỏi, ngốc quá!
Thận Vương gào lên, mặt đầy khó tin: "Hắn cố ý đúng không? Hắn nghĩ mình là ai, dựa vào đâu mà nói thế?"
Thụy Vương nghe tiếng gào như thái giám của đối phương, nhíu mày, lông mi đen như lông quạ khẽ rũ, che giấu cảm xúc trong mắt, giọng hơi bực bội: "Dựa vào gì à? Dựa vào việc hắn tự do tự tại, còn chúng ta thì bị cấm túc. Hắn nói có gì sai!"
Thận Vương: "...Khoan đã, Tứ ca, hôm nay sao huynh nóng nảy thế? Người chọc huynh là Tiêu Yến Ninh, không phải ta, sao lại trút giận lên ta?"
Thụy Vương cười lạnh: "Thời tiết oi bức, lòng cũng bứt rứt, khó tránh nổi nóng, không nhắm vào ai đâu, Ngũ đệ chịu khó chút."
Thận Vương thầm nghĩ, tin ngươi mới lạ, rõ ràng không dám đối đầu Tiêu Yến Ninh chứ gì!
"Thôi, Tứ ca, Ngũ ca, lúc này đừng cãi nhau nữa." Tĩnh Vương đau đầu: "Chúng ta ra khỏi cung trước đã."
Trong cung người đông tai tạp, những lời Tiêu Yến Ninh vừa nói, chẳng biết lúc nào truyền đến tai Hoàng Thượng. Nếu còn lề mề, Hoàng Thượng e rằng sẽ nghĩ họ cố tình dùng cách ngây ngô này để trì hoãn mệnh lệnh về phủ chịu cấm túc.
Nghĩ đến khả năng này, Thụy Vương và Thận Vương không nói nữa, mặt mày xám xịt, rời cung.
Họ ra cung chẳng cách Tiêu Yến Ninh bao xa, thậm chí còn thấy xa xa cỗ xe ngựa của phủ Phúc Vương.
Tiêu Yến Ninh là kẻ ham hưởng thụ, xe ngựa của hắn được bài trí cực kỳ thoải mái, đồ vật bên trong tinh xảo đến từng chi tiết.
Nhìn xe ngựa phủ Phúc Vương, Thận Vương lẩm bẩm: "Khoe mẽ!"
Các hoàng tử khác vào cung đều ngồi kiệu, chỉ Tiêu Yến Ninh thích xe ngựa. Ngự sử từng vì chuyện này mà đàn hặc hắn, nói hắn xa xỉ. Nhưng hắn như heo chết chẳng sợ nước sôi, vẫn làm gì thì làm, chẳng thèm để tâm.
Hoàng Thượng biết chuyện, cũng xem như không thấy.
Họ khác Tiêu Yến Ninh, nếu ngự sử thường xuyên luận tội, Hoàng Thượng không mắng họ mới lạ. Nghĩ vậy, Thận Vương hừ hai tiếng.
Tiểu tư bên Thụy Vương bước tới, thấp giọng: "Là Lương đại nhân đến đón Phúc Vương về phủ."
Thụy Vương "ồ" một tiếng. Nếu là họ, khi bạn đồng hành ngày xưa thăng tiến, để tránh bị đàm tiếu, họ sẽ chủ động giữ khoảng cách. Nhưng Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh thì không, họ chẳng bao giờ che giấu tình thân. Tiêu Yến Ninh thường đưa Lương Tĩnh về, Lương Tĩnh cũng hay ngồi xe phủ Phúc Vương đến cổng cung đón người.
Hai người vô cùng quang minh chính đại.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng từng nói, nhìn Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh thân thiết thế này, người không biết còn tưởng Lương Tĩnh cũng là hoàng tử!
Thận Vương bĩu môi, lên kiệu: "Tứ ca, Lục đệ, ta về phủ trước."
Đợi Thận Vương đi, Tĩnh Vương nhìn Thụy Vương, mắt ánh cười, giọng chân thành: "Tứ ca, hôm nay đa tạ huynh. Đợi chúng ta hết cấm túc, đệ mời huynh đi uống rượu."
Tĩnh Vương hiểu rõ, Thụy Vương khi nãy cắn chặt Tần Chiêu không buông, hoàn toàn là để giúp hắn. Có những lời, với thân phận hắn không tiện nói, Thụy Vương đã thay hắn lên tiếng. Tứ ca này trước mặt Hoàng Thượng luôn cẩn trọng, hôm nay vì hắn mà phá lệ. Ân tình này, Tĩnh Vương sẽ ghi nhớ.
Thụy Vương dịu giọng: "Đều là huynh đệ, nói thế khách sáo quá."
Hai người không nán lâu ở cổng cung, lên kiệu, về phủ.
Bên kia, Tiêu Yến Ninh vừa lên xe ngựa, Lương Tĩnh vội hỏi: "Thế nào? Không sao chứ?"
Lúc đưa thư của Tần Chiêu cho Lương Tĩnh xem, Tiêu Yến Ninh đã chuẩn bị vào cung. Thư của TầnChiêu là một cái cớ không lớn không nhỏ, Tiêu Yến Ninh phải đến nói rõ trước, tránh để Hoàng Thượng tra ra, sinh lòng nghi ngờ, cho rằng hắn và nhà Tần âm thầm liên lạc, mưu đồ gì đó.
Tiêu Yến Ninh: "Không sao. Không có chứng cứ gì, chỉ đấu võ mồm thôi."
Lương Tĩnh: "Vụ đê vỡ, Hoàng Thượng nói sao?"
"Chỉ có thể phái người đi điều tra." Giọng Tiêu Yến Ninh lạnh đi: "Là hồ ly, sớm muộn cũng lộ đuôi. Dù giấu kỹ thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị lôi ra."
Lương Tĩnh nhìn hắn, một lúc sau, khẽ nói: "Yến Ninh ca ca, huynh làm gì, ta cũng ủng hộ."
Tiêu Yến Ninh nhìn Lương Tĩnh. Lương Tĩnh đã thu ánh mắt, khóe môi nhếch cười, nhìn rèm xe, như thể trên đó nở một đóa hoa quyến rũ.
Tiêu Yến Ninh hiểu ý trong lời y, cảm thấy Lương Tĩnh thật ngốc nghếch đáng yêu. Hắn vươn tay nắm tay Lương Tĩnh, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay, mười ngón đan chặt vào nhau.
---
Vì lũ lụt, triều đình hiếm khi yên ả. Hoàng Thượng không thượng triều, việc cứu trợ giao hết cho Thái Tử.
Thái tử làm việc điềm đạm, khiến các triều thần đều cảm thấy y quả không hổ là trữ quân được Hoàng Thượng dốc lòng bồi dưỡng, thậm chí trong cách hành xử, đâu đó đã thấp thoáng phong thái của ngài.
Quan viên cứu trợ vừa lên đường, Hoàng Thượng lại lặng lẽ phái Vu Táng và thái giám Chấp bút Quan Hải đến Giang Nam điều tra vụ đê vỡ.
Chẳng bao lâu sau, Thuận Phi trong cung qua đời.
Thuận Phi bao năm bệnh tật, hiếm khi rời An Phúc Cung. Giờ thân thể không chống đỡ nổi, qua đời vào ban đêm, khi cung nhân phát hiện, nàng đã chẳng còn hơi thở.
Nghe tin Thuận Phi bệnh mất, Hoàng Thượng ngồi thừ trên ghế, rồi cho gọi Thụy Vương ra. Thuận Phi là mẫu thân của hắn.
Các hoàng tử, công chúa lần lượt vào cung thắp hương cho Thuận Phi.
Tiêu Yến Ninh cũng không ngoại lệ. Khi hắn đến, Thụy Vương mặc áo tang, quỳ trước linh cữu, mắt đỏ hoe, mặt đờ đẫn. Cung nhân nói, từ lúc vào cung, Thụy Vương quỳ đó chẳng hề nhúc nhích.
Tiêu Yến Ninh nhìn Thụy Vương, muốn nói gì, nhưng cuối cùng im lặng. Lời nói đôi khi là thứ vô lực nhất, nhất là trước cái chết. Huống chi, lời an ủi từ hắn, e rằng Thụy Vương cũng chẳng cần.
Trên đường rời cung, Tiêu Yến Ninh gặp Đại công chúa và Tam công chúa.
Đại công chúa gật đầu với hắn rồi đi tiếp. Tam công chúa định nói gì đó, nhưng có lẽ thấy không hợp hoàn cảnh, chỉ gật đầu, rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng hai công chúa, Tiêu Yến Ninh cúi mắt. Tam công chúa từ nhỏ được Ôn Tú Dung nuôi dưỡng, tính tình nhút nhát. Sau khi thành thân, dù là công chúa, vẫn bị mẹ chồng ỷ vào Tưởng Thái Hậu mà chèn ép. Từ sau lần bị dạy dỗ ở tiệc thưởng bảo yến, Tam công chúa bớt nhút nhát đi nhiều.
Những năm qua, nàng giữ phủ công chúa, chăm sóc con cái, chẳng còn bao nhiêu chuyện phiền lòng, ngày tháng trôi qua êm đềm.
Với Tam công chúa, Tiêu Yến Ninh rất cảm kích.
Ngày trước, nhiều người đoán già đoán non về việc Quý Tuyển vào cung thế nào, giữa thanh thiên bạch nhật, sao Quý Tuyển có thể lọt vào được. Ai cũng nghi Tiêu Yến Ninh, nhưng tra mãi chẳng tìm ra dấu vết hắn đưa người vào cung, chuyện dần chìm vào quên lãng.
Trong vụ Quý Tuyển vào cung, Tiêu Yến Ninh đúng là không làm gì dư thừa, ngoại trừ việc hắn đã nhờ Tam công chúa.
Vì chút tình nghĩa năm xưa, hắn và Tam công chúa bề ngoài ít qua lại, nhưng nàng luôn muốn báo đáp hắn. Khi đó, Tiêu Yến Ninh bảo Lương Tĩnh rằng đã giấu Quý Tuyển ở nơi đáng tin cậy, đó chính là phủ Tam công chúa.
Một nơi chẳng ai ngờ tới, Tam công chúa không chút do dự giấu người.
Ai ngờ được Tam công chúa nhút nhát lại dám đưa người như Quý Tuyển vào cung.
Và dĩ nhiên, chẳng ai đề phòng một Tam công chúa chẳng mấy nổi bật.
Về phủ, Nghiên Hỉ thấp giọng: "Vương gia, ngài bảo tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Thuận Phi nương nương, nô tài đã hỏi được. Nói là Thuận Phi mắc bệnh ho, lâu năm không chữa khỏi, trước khi qua đời đã ho ra máu mấy tháng, ngự y bó tay, chỉ dùng thuốc kéo dài hơi tàn. Từ khi Thụy Vương bị cấm túc, Thuận Phi nói không ra lời, tâm khí uất kết, đến lúc lâm chung vẫn còn nhớ thương Thụy Vương."
Tiêu Yến Ninh "ừ" một tiếng. Thuận Phi vốn yếu ớt, bao năm dựa vào thuốc kéo dài mệnh, nhưng lần này phát bệnh hung hiểm thế, chẳng ai nhắc trước. Không biết Thụy Vương có tin lý do này không, có oán trách người và việc khiến hắn bị cấm túc hay không.
Nói thật, giờ Tiêu Yến Ninh cảm thấy tính mình ngày càng giống Hoàng Thượng, hễ gặp chuyện là nghi ngờ lung tung, cảm thấy đâu đâu cũng là âm mưu, đâu đâu cũng là quỷ kế.
Nghiên Hỉ thấy hắn vẫn nhíu mày, thấp giọng: "Hay là nô tài đến chỗ Hoàng Quý Phi dò la thêm?"
"Không cần." Tiêu Yến Ninh cúi mắt: "Lúc này, đừng gây thêm chuyện, kẻo rước phiền cho mẫu phi."
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 132
10.0/10 từ 45 lượt.
