Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 131


Ngày ấy, khi Tây Bắc xảy ra biến cố, Tiêu Yến Ninh còn quá nhỏ. Là một hoàng tử chưa đủ lông đủ cánh, hắn chỉ biết hỏi tại sao phụ thân và huynh trưởng của Lương Tĩnh lại phải chết, rồi Lương Tĩnh sau này sẽ ra sao. Khi ấy, hắn thậm chí chẳng thể thốt ra những suy nghĩ thật lòng trong đáy lòng mình.


Giờ đây, mọi chuyện đã khác. Tiêu Yến Ninh đã trưởng thành, đối diện với những việc khiến trời đất phẫn nộ, hắn chẳng còn e dè mà thẳng thắn bộc lộ tâm tư. Trên gương mặt hắn, sự khinh miệt, chán ghét, bực dọc và coi thường hiện rõ, chẳng chút che giấu. Lời nói thốt ra cũng chẳng hề khách sáo.


"Đã là con người, làm ra chuyện như vậy, chết cũng chưa đủ đền tội, còn khách khí làm quái gì!"


Các hoàng tử khác, mỗi người một tâm tư, giờ đây đều hóa thành mặt lạnh như tiền. Lời từ miệng Tiêu Yến Ninh tuôn ra, sắc bén tựa gai nhọn, nghe mà lòng khó chịu.


Thận Vương thầm nghĩ, vừa rồi hắn còn định lên tiếng bênh vực Tiêu Yến Ninh, nhưng giờ xem ra chẳng cần thiết. Chỉ cần Tiêu Yến Ninh mở miệng, mọi nghi ngờ trên người hắn tự khắc tan biến. Vụ đê điều bị phá, chắc chắn chẳng liên quan gì đến hắn. Ai đời lại đi tự nguyền rủa mình tuyệt tử tuyệt tôn bao giờ!


Nếu An Vương mà làm chuyện trái lương tâm, hắn cũng chẳng dám buông lời như vậy.


Thái Tử khẽ thở phào, y chẳng muốn chuyện này dính dáng đến Tiêu Yến Ninh. Lời của Thụy Vương vừa rồi nghe thì táo bạo, nhưng quá đà, dễ khiến người ta để tâm. Nếu không giải thích rõ ràng, khó tránh khỏi bị nghi ngờ. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, Thái Tử không muốn có thêm sóng gió, nhất là không muốn Tiêu Yến Ninh bị lôi vào lằn ranh phiền phức ấy. Vì thế, y vừa rồi đã lập tức lên tiếng minh oan cho Tần Chiêu.


Hoàng Thượng nhìn Tiêu Yến Ninh, mày nhíu chặt, mắt đầy vẻ u uất: "Là hoàng tử, từ nhỏ được những bậc thầy uyên thâm dạy dỗ, vậy mà ngươi học được gì? Đã lớn thế này, sao nói năng vẫn thô lỗ chẳng ra thể thống gì vậy!"


Các hoàng tử khác: "..." Sự thiên vị của Hoàng Thượng lúc nào cũng lộ liễu như thế. Nếu đổi người khác nói những lời này, e rằng đã bị ngài mắng té tát. Vậy mà với Tiêu Yến Ninh, chỉ vài câu nhẹ nhàng là xong, ngay cả Thái Tử cũng chẳng có đãi ngộ ấy.


Tiêu Yến Ninh lại chẳng thấy mình được ưu ái. Hắn nhìn Hoàng Thượng, thần sắc trầm xuống: "Phụ hoàng, nhi thần từ nhỏ đã không thích đọc sách, những lời hoa mỹ trong sách học không thông. Lời thật tuy khó nghe, nhưng nhi thần chỉ thích nói thật."


Lời này như dao đâm vào tim Hoàng Thượng. Ngài nhìn Tiêu Yến Ninh, thấy hắn cái gì cũng tốt, chỉ trừ cái miệng, cứ hễ mở ra là không kiêng dè, khiến người nghe mà thấy đau đầu.



Thụy Vương liếc sắc mặt Hoàng Thượng, rồi nhìn Tiêu Yến Ninh, nhướn mày nói: "Thất đệ và Tần đại nhân quan hệ thật tốt, thường xuyên thư từ qua lại."


Tiêu Yến Ninh nhìn Thụy Vương, lòng xoay chuyển, chẳng trách vừa vào điện đã thấy không khí bất thường. Thì ra là có kẻ đứng sau lưng xì xào về hắn. 


Nghĩ vậy, hắn ra vẻ ngạc nhiên: "Tứ ca và các biểu huynh biểu đệ nhà mình chẳng lẽ quan hệ không tốt, ngày thường không thư từ qua lại à? Tứ ca thân là hoàng tử, lại là vương gia, lẽ nào các biểu huynh biểu đệ dám tỏ thái độ với huynh? Nếu thật sự thế, Tứ ca đúng là đáng thương! Tứ ca ngại tình thân, không tiện nói lời khó nghe với chúng, đúng không? Nếu vậy, để lần sau đệ giúp huynh nhé! Đệ ghét nhất là hạng người cầm lông gà làm lệnh tiễn*, tuyệt không để ai ỷ vào tính tình hiền lành của Tứ ca mà bắt nạt huynh đâu. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Tứ ca à, ngày thường huynh chẳng có ai thư từ qua lại, nhân duyên tệ quá đấy!"


Thụy Vương: "..."


Hắn nói quan hệ mình với biểu huynh biểu đệ không tốt khi nào vậy? Nhân duyên hắn tệ từ bao giờ?


Hắn chỉ nói một câu, vậy mà miệng Tiêu Yến Ninh tựa pháo nổ, bắn liên thanh không ngừng nghỉ, chẳng cho người khác chen lời phản bác.


Thận Vương mang theo tâm trạng đồng cảm liếc nhìn Thụy Vương, đấu võ mồm với Tiêu Yến Ninh, đúng là tự chuốc lấy khổ. Hắn từng nếm mùi đau thương, nhớ đến Tiêu Yến Ninh, kẻ ngay cả nghìn chữ văn còn chẳng thuộc nổi, lại dám dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, Thận Vương chỉ muốn xông lên đấm hắn một trận.


Ánh mắt coi thường như nhìn kẻ mù chữ ấy, thật khiến người ta tức đến ngứa tay!


Qua bao năm, Thận Vương cũng rút ra được đạo lý: muốn nói chuyện với Tiêu Yến Ninh thì phải ra tay trước, cứ mắng cho thẳng thừng mới mong chiếm thế thượng phong. Tiếc là biết thì biết vậy, chứ đường đường là kẻ đọc sách, hắn nào nỡ bật ra mấy lời thô thiển — thế nên lần nào đấu miệng cũng là kẻ thua thiệt.


Thụy Vương hít sâu hai hơi, nhìn Tiêu Yến Ninh cười gượng: "Thất đệ nghĩ nhiều rồi. Tứ ca chỉ thấy Tần đại nhân thú vị mà thôi. Chuyện lớn như đê điều Giang Nam bị phá, vậy mà cũng viết thư báo riêng cho Thất đệ."


Nghe thế, Tiêu Yến Ninh cười lạnh ba tiếng trong lòng. Mẫu thân Thụy Vương, Thuận Phi, sức khỏe yếu ớt, Thụy Vương từ nhỏ đã khéo léo, biết nhìn sắc mặt người khác. Xem đi, trình độ nói năng này, chỉ vài ba câu nhẹ nhàng, nhưng ý tứ ẩn chứa trong đó ai mà chẳng hiểu?


Chẳng phải đang ám chỉ Tần Chiêu, một mệnh quan triều đình, gặp chuyện lại viết thư báo cho một vương gia, như thể coi vương gia ngang hàng với Hoàng Thượng sao?



Hoàng Thượng vẫn bộ dạng như cũ, nhìn Tiêu Yến Ninh tựa như vừa nuốt phải quả khổ qua chưa bỏ ruột, mặt mày khổ sở.


"Có gì lạ đâu? Báo cho ta chẳng phải là chuyện nên làm sao?" Tiêu Yến Ninh ra vẻ đương nhiên: "Biểu ca Tần Chiêu làm việc chu toàn, chuyện lớn thế này chắc chắn phải trình tấu chương. Nhưng tấu chương đến tay phụ hoàng phải qua bao nhiêu khâu, qua tay bao nhiêu người. Lỡ có sai sót ở đâu, chẳng phải chậm trễ đại sự sao? Biểu ca Tần Chiêu suy nghĩ chu đáo, lại tin tưởng ta. Thư đến tay ta, ta có thể lập tức trình lên phụ hoàng, để phụ hoàng sớm biết chuyện."


Thụy Vương cười khẩy: "Tần đại nhân lo nghĩ chu đáo quá nhỉ. Phụ thân Tần đại nhân là Tể tướng, tấu chương đến kinh thành, ai dám đè xuống?"


"Tể tướng thì sao? Tể tướng không cần tuân thủ pháp luật à?" Tiêu Yến Ninh ra vẻ kinh ngạc: "Tứ ca, tư tưởng này của Tứ ca không ổn đâu. Tục ngữ có câu, huynh đệ ruột còn phải tính toán rõ ràng, phụ tử cũng thế. Huống chi chính vì là tấu chương của biểu ca Tần Chiêu, Tần Tể tướng dù muốn tránh hiềm nghi, cũng chẳng thể tự ý xem riêng."


Dù Tần Chiêu có thể báo riêng cho Tần Tể tướng, nhưng trên danh nghĩa, Tần Tể tướng sao có thể để người ta nắm thóp mình bằng chuyện cỏn con này.


"Tứ ca, hôm nay huynh làm sao thế? Uống nhầm thuốc hả? Sao cứ nhắm vào biểu ca của đệ vậy?" Tiêu Yến Ninh nhíu mày, vẻ mặt rối rắm: "Hắn làm gì khiến trời đất phẫn nộ mà chọc giận huynh thế?"


Thụy Vương: "..." Lời nói thẳng thắn thế, hắn biết tiếp thế nào đây?


Thận Vương đứng bên cạnh, vẻ mặt hậm hực, thầm nghĩ, Tứ ca rõ ràng muốn nhắm vào ngươi đấy!


Tĩnh Vương liếc Thụy Vương, rồi nhìn Tiêu Yến Ninh, mở miệng: "Thất đệ, ý của Tứ ca không phải thế. Huynh ấy chỉ là..."


Lúc này, Thái Tử ở bên cạnh uể oải lên tiếng: "Thất đệ, Tứ đệ không cố ý nói xấu Tần đại nhân đâu. Chỉ là nghi ngờ vụ đê vỡ có liên quan đến Tần đại nhân, nên lời lẽ có phần nóng nảy, thẳng thắn. Tứ đệ chỉ nghi ngờ thôi, không có ác ý."


Thụy Vương: "..."


Hắn không tin nổi nhìn Thái Tử. Thái Tử mỉm cười với hắn, giọng điệu này, lời lẽ này, đang cố ý làm ai khó chịu đây? Khiến hắn nổi cả da gà!



Thụy Vương mím môi: "Thất đệ đừng vội, ta chỉ nghi ngờ mà thôi. Dù sao năm đó Lục đệ giám sát xây đê, được Tần đại nhân giúp đỡ không ít. Giờ đê vỡ, không chỉ Tần đại nhân, Lục đệ cũng bị nghi ngờ."


Tĩnh Vương: "Đúng thế, ta còn bị nghi là kẻ trộm hô bắt trộm."


Tiêu Yến Ninh cười hả hê: "Lục ca, nếu chuyện này thật sự do Lục ca làm, e rằng phụ hoàng sẽ đánh chết huynh đấy. Những oan hồn bị nước cuốn trôi, nửa đêm sẽ gõ cửa phủ Tĩnh Vương đấy!"


Tĩnh Vương: "..." Hắn chỉ tự giễu một chút thôi mà, Tiêu Yến Ninh nói gì mà hỗn xược thế!


Tiêu Yến Ninh đúng là được nước làm tới, ỷ vào tuổi nhỏ, nói gì cũng chẳng kiêng nể.


"Đủ rồi!" Hoàng Thượng quát lớn: "Các ngươi chẳng có chứng cứ gì, ở đây nghi ngờ lung tung. Chuyện này, trẫm sẽ phái người điều tra. Trẫm nói trước, bất kể tra ra ai, trẫm tuyệt không khoan nhượng!"


Các hoàng tử, kể cả Tiêu Yến Ninh, đồng thanh: "Phụ hoàng anh minh!"


Ánh mắt Hoàng Thượng lướt qua từng người, dịu giọng sau một lúc: "Việc cứu trợ cứ theo lời Thái Tử sắp xếp. Chuyện đê vỡ, trẫm sẽ phái người khác điều tra."


"Vụ gian lận khoa cử, ít nhiều cũng liên quan đến ba người các ngươi." Hoàng Thượng nhìn Thụy Vương, Thận Vương, Tĩnh Vương.


Chuyện xảy ra từ gia tộc bên ngoại của các vương phi, chẳng khác gì xảy ra trên người họ.


Hoàng Thượng hiện đang tạm giam Văn An Bá và những người liên quan, một là để đề phòng biến cố, vì như nhạc phụ Tĩnh Vương, Từ Mãn, vốn thanh liêm, danh tiếng tốt, cần điều tra thêm. Hai là, nếu cách chức nhạc phụ của cả ba hoàng tử, các vương phi chẳng phải thành con cháu tội thần sao?


Nghĩ đến những phiền phức này, Hoàng Thượng phiền muộn không thôi. Nhưng kéo dài cũng chẳng ích gì. Nếu không tìm ra chứng cứ mới, đành xử lý theo đúng luật.



Các hoàng tử lần lượt đứng dậy. Lúc này, Thái Tử bỗng lảo đảo, không đứng vững, lại quỳ xuống đất.


Hoàng Thượng lập tức đứng bật dậy, mắt lộ vẻ lo lắng.


Tiêu Yến Ninh nhanh tay đỡ lấy Thái Tử đang run rẩy: "Thái Tử ca ca, huynh không sao chứ?"


Ánh mắt Thái Tử thoáng mơ hồ, hơi thở nặng nề, ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay, đau đớn khiến y tỉnh táo hơn. Y gạt tay Tiêu Yến Ninh, cười nhạt: "Ta không sao."


Tiêu Yến Ninh đứng sang bên, cúi mắt, khiến người ta không thể thấy rõ thần sắc trong mắt hắn.


Thụy Vương, Thận Vương, Tĩnh Vương đều nhìn Thái Tử.


Thái Tử nhìn Hoàng Thượng, giọng pha chút khổ sở: "Nhi thần vừa rồi tái phát bệnh cũ, làm kinh động phụ hoàng."


Nghe Thái Tử nhắc đến bệnh cũ, Hoàng Thượng càng lo lắng. Thái Tử mắc chứng đau đầu, thỉnh thoảng phát tác, đau đớn khó chịu. May mà y tâm tính kiên cường, chưa từng vì bệnh mà thất lễ.


"Gọi ngự y xem qua đi." Hoàng Thượng nói.


Thái Tử: "Không cần đâu, phụ hoàng. Chỉ là phát bệnh nhất thời."


Bệnh của trữ quân không tiện nói nhiều trước đám đông. Thấy y không sao, Hoàng Thượng cho họ lui.


Ra khỏi Càn An Cung, Tiêu Yến Ninh nhìn bóng lưng Thái Tử vội vã rời đi, lại cúi mắt lần nữa.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 131
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...