Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 20: Thế giới 1
Giang Từ Vãn mở to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Phó Vân Thừa, như thể muốn nhìn ra hoa từ trên mặt anh.
Phó Vân Thừa lại một lần nữa lặp lại, trong giọng nói mang theo chút kiên quyết không thể từ chối:
“Hôn anh.”
Giang Từ Vãn chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ anh ta sốt đến mê man rồi sao?
Trong trí nhớ của cô, vẫn luôn là cô giống như cái đuôi nhỏ cứ bám lấy anh , tìm mọi cách để được anh hôn một cái. Nhưng hôm nay phong cách lại đột nhiên thay đổi, ngược lại thành anh bám lấy cô đòi hôn?
Giang Từ Vãn cố nén ý định muốn đưa tay sờ trán anh xem có nóng không, nhẹ giọng nói:
“Đây là ngoài đường, nhiều người như vậy đang nhìn, không thể hôn.”
Trước đây lúc cô bám lấy anh, anh toàn dùng lý do đó để từ chối cô. Giờ thì thật đúng là gió đổi chiều, hoàn cảnh hoàn toàn đảo ngược.
“Ở đây làm gì có người?” Phó Vân Thừa như không hề nghe cô nói gì, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi chắc nịch đáp.
“Nơi này chỉ có hai ta, không ai thấy đâu.”
Vừa nói xong, anh đã cúi đầu tiến lại gần, định hôn cô.
Giang Từ Vãn kịp thời đẩy anh ra, đảo mắt nhìn quanh rồi chỉ vào một camera giám sát ở phía xa:
“Ở kia có camera! Bảo vệ sẽ thấy mất!”
Tóm lại, nói gì thì nói, cô tuyệt đối không để anh hôn.
Phó Vân Thừa nhìn theo hướng tay cô chỉ, thấy đúng là có camera thật, lúc này mới thôi ý định.
“Vậy mình về nhà đi.” Ở ngoài đường không được hôn thì về nhà, chẳng phải sẽ không ai làm phiền nữa sao.
Trong lòng Giang Từ Vãn thì rõ như gương, sao có thể dễ dàng để anh được như ý chứ.
Cô đảo mắt một cái, lập tức nghĩ ra cái cớ, dịu dàng nói:
“Em còn muốn đi dạo thêm một chút, tạm thời chưa muốn về.”
Nói xong, vừa làm bộ định rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh.
Phó Vân Thừa cũng không vội, nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt trông như rất chiều theo ý cô mà đồng ý.
Ngay sau đó, anh xoay người lại, từ tốn nói:
Giang Từ Vãn gần như ngay lập tức thay đổi ý định, khi nói chuyện, trong mắt còn hiện lên một chút ngượng ngùng, lén nhìn sắc mặt Phó Vân Thừa.
Phó Vân Thừa nhướng mày nhìn cô, đối với sự thay đổi nhanh chóng của cô cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ nhẹ giọng nói:
“Được.”
Anh biết mà, cô tham ăn thật sự.
Nhìn cô chẳng mập chút nào, bế lên còn thấy nhẹ tênh, thế mà lúc nào cũng than mình mập.
Bình thường thì kén ăn, cái này bảo dầu quá, cái kia nói không ngon, không chịu ăn tử tế. Hoặc là hiếm lắm mới gặp món mình thích, lại sợ béo nên cố gắng nhịn.
Vì chuyện cô ăn uống, Phó Vân Thừa cũng đã tốn không ít tâm tư.
Đầu bếp, chuyên gia dinh dưỡng, thợ làm bánh trong nhà… thay đổi không biết bao nhiêu người, tất cả đều chọn theo khẩu vị cô thích.
Giang Từ Vãn kéo tay anh, nhanh chóng quay về, như thể không chờ thêm được nữa.
Dường như cô lại nhớ ra điều gì, quay sang hỏi:
“Anh thấy em có béo lên không?”
Dạo này ngày nào cũng ăn không ít đồ ngọt, cô không chú ý lắm, cũng không biết có tăng cân thật không.
Phó Vân Thừa nghiêm túc nhìn cô từ trên xuống dưới:
Giang Từ Vãn đỏ bừng cả mặt, dùng sức đấm vào lưng anh, thừa dịp anh hơi buông ra mới thở hổn hển bật thốt lên.
Lúc này Phó Vân Thừa mới chịu thả cô ra.
Dù là người gây rối, anh cũng không hề tỏ ra áy náy, thậm chí trong mắt có vẻ chưa thỏa mãn.
Giang Từ Vãn tức giận đến mức không thèm để ý đến anh nữa.
Hôn hôn hôn, suốt ngày chỉ biết hôn!
Trong đầu người đàn ông này ngoài chuyện đó ra, chẳng lẽ không nghĩ được cái gì khác à?
Càng nghĩ càng tức, tâm trạng tốt ban nãy vì đồ ngọt cũng bị anh ta phá hỏng mất.
Cô giận dỗi nhích người ra xa, tạo khoảng cách, cầm thìa xúc một miếng bánh thật to nhét vào miệng, hai má phồng lên, như thể muốn dùng đồ ngọt để phát tiết sự bực bội trong lòng.
“Ăn từ từ thôi, anh không làm gì em nữa.” Phó Vân Thừa dịu giọng dỗ dành.
“Hừ.”
Giang Từ Vãn quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn anh.
“Được rồi mà, đừng giận, ăn đi, anh không phá nữa đâu.”
Phó Vân Thừa nghiêng người lại gần, hạ thấp giọng, cố gắng dỗ cô.
Nhìn cô lúc này thật sự đáng yêu, khiến lòng anh cũng mềm nhũn.
Không nhịn được, anh lại nghiêng người hôn nhẹ lên má cô, thấp giọng nói:
“Yêu em, bảo bối.”
Một câu tỏ tình cứ thế tự nhiên mà thốt ra, không hề có chút ngại ngùng hay do dự.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi