Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 19: Thế giới 1
Hiện tại đúng là tình huống có chút buồn cười.
Vợ anh vẫn còn đang ngồi ngay bên cạnh, thế mà… bạch nguyệt quang – bạn gái cũ… À không, hình như bọn họ trước giờ cũng chưa từng thật sự bên nhau. Nói chính xác hơn thì đó chỉ là người anh từng có cảm tình thôi, giờ lại gọi điện đến.
Giang Từ Vãn giả vờ như không thấy gì, âm thầm quan sát phản ứng của anh.
Cô đang ngồi cạnh đây, chắc chắn trong lòng anh cũng sẽ thấy chột dạ phần nào, hẳn là không thể nào thản nhiên nghe điện ngay trước mặt cô được. Có khi anh sẽ kiếm đại cái cớ rồi vội vàng đi ra chỗ khác, hoặc ít nhất cũng phải nói vài câu viện lý do để tách cô ra một chút.
Nhưng không ngờ, ngay giây tiếp theo, Phó Vân Thừa lại thản nhiên ấn nút nghe máy.
Khoé môi Giang Từ Vãn khẽ giật giật, vẻ mặt cũng trở nên hơi kỳ lạ.
Cô còn đang ngồi ở đây đấy, rốt cuộc là anh có ý gì đây?
Chẳng lẽ đến cả diễn một chút cũng lười? Anh không để mặt mũi cô ở đâu cả sao?
“Alô?” – giọng Phó Vân Thừa trầm ổn, nghe không ra chút cảm xúc khác thường nào, cứ như nói chuyện công việc bình thường: “Chuyện gì? Ừm… cô liên hệ trực tiếp với thư ký đi… Được.”
Nếu không phải Giang Từ Vãn chính mắt nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, thì chỉ nghe qua đoạn hội thoại đơn giản đó, có khi cô đã tưởng đây chỉ là một cuộc gọi công việc không hơn không kém.
Phải nói là… anh diễn thật sự quá đạt, kỹ thuật quá cao, đến mức không thể tìm ra một kẽ hở nào.
Giang Từ Vãn dán mắt nghe trộm Phó Vân Thừa nói chuyện điện thoại, tập trung đến mức quên cả chuyện trong tay mình đang cầm thỏi son – lúc nào không hay đã vẽ ra một đường mờ mờ trên mép môi.
Nghe thấy tiếng kết thúc cuộc gọi, cô vội vàng điều chỉnh lại cây son, làm ra vẻ đang nghiêm túc tô môi, ánh mắt lại vô thức lảng đi.
Nhưng bộ dạng chột dạ này làm sao qua được ánh mắt sắc bén của Phó Vân Thừa. Anh hơi nhướng mày, như thể sợ cô lại đang nghĩ vẩn vơ những chuyện không đâu…
Cô lúc nào cũng như vậy, chẳng bao giờ cảm thấy đủ an toàn.
“Gọi điện xong rồi hả? Là chuyện quan trọng đúng không, anh phải đi sao?” – Giang Từ Vãn hỏi.
“Không đi, không có gì quan trọng.” – Phó Vân Thừa đáp.
“À……” – Giang Từ Vãn kéo dài âm điệu, nét mặt tràn đầy vẻ không tin tưởng, trong ánh mắt còn ẩn chứa hoài nghi:
“Nếu anh bận thì liền đi thôi, không cần để ý đến em.”
Ngữ khí nghe qua thì rất chu đáo, như thể cô thật sự nghĩ cho anh, nhưng giọng điệu hơi nhấn cuối câu lại lộ rõ ý dò xét.
Phó Vân Thừa tất nhiên không bị vẻ ngoài dịu dàng đó đánh lừa. Anh quá hiểu Giang Từ Vãn rồi.
Gần như có thể khẳng định: chỉ cần anh vừa quay lưng đi, chưa đầy năm phút, cô sẽ gọi lại, giọng thì nghèn nghẹn như sắp khóc, vừa chất vấn vừa trách móc ——
“Anh chắc chắn là đi tìm phụ nữ khác đúng không! Anh không còn yêu em nữa!”
Những lời đó, anh đã thuộc nằm lòng.
Rõ ràng lúc này là cô cố tình đào sẵn cái hố, chỉ đợi anh nhảy vào.
“Anh không bận, có bận cũng đâu bằng ở bên em quan trọng.” – Phó Vân Thừa không chút do dự đáp lại, lời nói thốt ra vô cùng tự nhiên, bởi vì ngày thường dỗ cô quen miệng rồi, nên cứ thế mà bật ra.
Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Độ ấm trong lòng bàn tay truyền sang, ánh mắt anh dịu dàng, chân thành:
“Hôm nay anh bỏ hết công việc sang một bên, chuyên tâm ở bên em.”
Khóe miệng Phó Vân Thừa khẽ cong lên, lộ ra nụ cười tự tin. Trong lòng thầm thấy lời nói và hành động của mình quá hoàn hảo, không có kẽ hở nào — Giang Từ Vãn chắc phải hài lòng lắm.
Anh không tin là cô còn có thể bắt bẻ gì thêm nữa.
Nhưng chưa được bao lâu, Giang Từ Vãn đã chu môi, rõ ràng là không vui, ánh mắt vẫn còn nghi hoặc:
“Anh có phải đã làm gì có lỗi với em không? Không có lửa làm sao có khói. Anh trước giờ đâu có như vậy. Đột nhiên dính người lạ thường, chắc chắn là vì cảm thấy áy náy, có phải anh đã lén làm gì khuất tất rồi đúng không?”
Cô trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy chắc chắn, như thể bản thân đã đoán trúng phóc.
Phó Vân Thừa nhìn người con gái trước mặt với gương mặt đầy khí thế, không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa bó tay.
Đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm nhận rõ ràng rằng — dỗ dành phụ nữ, có khi là chuyện khó nhất thế gian.
Mà để dỗ được Giang Từ Vãn thì… e rằng cả đời này anh phải học mãi không xong.
Nhớ lại trước đây, có những đêm anh thức trắng, dốc hết công sức mới giành được một thương vụ lớn. Nhưng so với tình cảnh hiện tại, thì mấy chuyện làm ăn kia chẳng là gì cả.
Công việc khó đến đâu, còn có cách giải quyết. Còn cô, cô lại giống như một câu đố không có lời giải, khiến anh đau đầu muốn nổ tung.
“Em…” – Phó Vân Thừa nhất thời nghẹn lời, gương mặt lộ rõ vẻ bất lực. Lần đầu tiên anh bị hỏi đến nỗi chẳng biết phải nói gì, trong lòng vừa bực lại vừa buồn cười.
“Trong đầu em cả ngày toàn nghĩ gì thế? Sau này anh phải trói em dính vào người anh luôn, để em lúc nào cũng giám sát được thì mới chịu, đúng không?”
Anh vừa bất đắc dĩ vừa trêu đùa, giọng nói mang theo chút chiều chuộng.
Nói rồi, Phó Vân Thừa vươn tay khẽ nhéo má cô một cái – mềm mềm, dễ chịu vô cùng.
“Sau này nếu có ai gọi điện cho anh, anh sẽ nói: 'Tôi không thể nghe máy, phải đợi vợ tôi duyệt trước đã.'
Chờ vợ anh kiểm tra xong, phê duyệt: 'Ừ, không phải mấy cô gái có ý đồ xấu, Phó Vân Thừa, anh được phép nghe điện.' Lúc đó anh mới dám nghe máy, chịu chưa?”
Anh tiếp tục trêu cô, nụ cười bên môi càng lúc càng rõ rệt.
“Im đi!” – Giang Từ Vãn vừa nghe thấy Phó Vân Thừa đem mình ra làm trò đùa, lập tức đỏ mặt vì ngượng, vội vàng đưa tay bịt miệng anh:
“Em đâu có như vậy! Anh tránh ra đi!”
Rõ ràng là thẹn quá hóa giận.
Cô làm gì đến mức ngốc nghếch như vậy?
Biết ngay anh toàn nói linh tinh!
“Không được nói linh tinh!” – cô như con mèo nhỏ dựng lông, giọng cũng trở nên hung dữ.
Phó Vân Thừa nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, không nhịn được bật cười. Khuôn mặt vốn lạnh lùng thường ngày giờ lại tràn đầy ý cười, cảm xúc dịu dàng như sóng cuộn trong đáy mắt.
“Em còn biết ngượng cơ à? Rõ ràng là em rất muốn vậy còn gì.” – Phó Vân Thừa cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái, cười nói:
“Sau này còn dám giở trò trước mặt anh nữa không?”
“… Em không có làm loạn.” – Giang Từ Vãn lí nhí đáp, nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, đẩy nhẹ ngực anh,
“Râu của anh đâm đau chết đi được. Vừa nãy thì thôi đi, bây giờ không được chạm nữa.”
Phó Vân Thừa nghe vậy thì theo bản năng đưa tay sờ cằm.
Rõ ràng sáng nay anh mới cạo râu, lý ra không đến mức đâm người như cô nói.
Nhưng Giang Từ Vãn từ trước đến nay vốn nhạy cảm, hơi đau một chút cũng bị cô phóng đại lên nhiều lần — không chỉ là bây giờ, mà cả lúc trên giường cũng thế.
Vì vậy, anh đổi cách tiếp cận, nói:
“Vậy… em hôn anh đi.”
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi