Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 18: Thế giới 1
“Em sao vậy?” Phó Vân Thừa nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Giang Từ Vãn, hơi nhướng mày, giọng nói trầm thấp mang theo chút quan tâm.
Giang Từ Vãn lúc này mới sực tỉnh, còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Phó Vân Thừa chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay kẹp một tờ khăn giấy trắng tinh, cẩn thận giúp cô lau đi vết dầu mỡ dính bên khóe miệng.
"Lớn rồi mà ăn cơm vẫn không biết giữ ý..."
Anh âm thầm nghĩ trong lòng, nhưng sợ cô giận dỗi nên cũng không nói ra.
Chẳng bao lâu sau, nghĩ lại hình ảnh vừa rồi, khóe môi anh khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt lặng lẽ hiện lên.
Có lẽ là vì cô vừa nãy chỉ mải để tâm đến anh, nên mới quên để ý mấy chi tiết nhỏ như thế — suốt bữa ăn cứ liên tục chăm chăm gắp thức ăn cho anh, trong mắt đầy sự quan tâm lo lắng.
Nghĩ đến đây, Phó Vân Thừa chỉ cảm thấy lòng mình dịu lại, cảm xúc cũng tốt hẳn lên.
Ánh mắt anh nhìn cô cũng dịu dàng hơn hẳn.
Giang Từ Vãn tất nhiên không biết trong đầu anh đang nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
Một lát sau, như sực nhớ ra điều gì đó, cô lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng long lanh nhìn anh, lặp lại yêu cầu ban nãy:
“Lát nữa anh đi dạo với em nha.”
Phó Vân Thừa khẽ gật đầu, đáp nhẹ: “Ừ.”
Thấy anh đồng ý quá mức dứt khoát, Giang Từ Vãn không nhịn được hỏi lại:
“Anh không cần họp à?”
Hồi nãy lúc nghe điện thoại, cô còn nhớ rất rõ anh có nói sẽ họp video mà.
“Không phải em bảo anh đi với em sao? Giờ lại không vui à?” Phó Vân Thừa vừa nói, vừa gắp thêm vài miếng thức ăn bỏ vào bát cô.
Cô vốn hơi kén ăn, nhiều món không thích động đũa, nên để đảm bảo cô ăn uống đủ chất, anh luôn phải để ý từng chút một.
Giang Từ Vãn cúi đầu nhìn mấy món mới trong bát, hơi cau mày, hừ nhẹ một tiếng, trách nhẹ:
“Em đâu có thích món này, sao anh lại gắp cho em? Anh có phải hay không căn bản em thích ăn gì không hả?”
Giọng điệu Giang Từ Vãn lúc này mang theo vài phần làm nũng rõ rệt.
Nghe cô nói vậy, Phó Vân Thừa liền biết cô cố tình đang muốn gây chuyện. Anh không vội vàng, từ tốn mở miệng:
“Không thích cũng phải ăn. Kén ăn không tốt cho sức khỏe.”
“Không ăn!” Giang Từ Vãn không chút do dự, trực tiếp gắp mấy món kia bỏ lại vào chén anh, còn nói với vẻ đầy lý lẽ:
“Anh ăn giúp em. Anh ăn no thì coi như em cũng no.”
“Đây là lời gì nguỵ biện?” Phó Vân Thừa nhìn bộ dạng cố chấp, chẳng có chút logic nào của cô mà không nhịn được bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ. Anh đưa tay lên, khẽ gõ nhẹ vào trán cô, giọng nói mang theo sự cưng chiều:
“Nếu như nói vậy, sau này anh ăn cơm thì em khỏi cần ăn, để bụng đói là được?”
Giang Từ Vãn bị gõ đầu, trong lòng lập tức thấy không phục. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Thừa:
“Em mặc kệ! Em không muốn ăn! Dù anh làm gì cũng không ép được em ăn! Anh căn bản là không…”
Phó Vân Thừa chẳng cần nghĩ cũng biết cô lại định nói “Anh căn bản là không yêu em”, nên lập tức cắt ngang:
“Em ăn thì tức là anh yêu em.”
Lời định nói đã ra đến miệng, Giang Từ Vãn lập tức nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra nổi một chữ.
Cô hơi trợn mắt, vẻ mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc, giống như bị câu nói ấy làm cho chấn động hoàn toàn.
Phó Vân Thừa nhìn ánh mắt cô tròn xoe vì bất ngờ lẫn vui mừng, trong lòng như có gì đó mềm nhũn chạm vào, giọng anh dịu dàng hẳn:
“Ngoan nào.”
Ăn cơm xong, Phó Vân Thừa cùng cô ra ngoài tản bộ.
Anh tự nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, truyền hơi ấm dịu dàng qua cái nắm tay im lặng ấy.
Hai người sóng vai đi dưới con đường phủ đầy bóng cây xanh mướt. Trên đầu, những tán cây rậm rạp giao nhau, tạo thành một mái vòm xanh tự nhiên. Ánh nắng len qua từng kẽ lá, rọi xuống mặt đất, in thành những mảng sáng tối lốm đốm như tranh vẽ.
Khu biệt thự này có vị trí thật tuyệt, dù nằm giữa trung tâm thành phố sầm uất náo nhiệt, nhưng xung quanh lại vô cùng yên tĩnh.
Những âm thanh ồn ào đều bị chắn lại bên ngoài, nơi đây thanh bình, yên tĩnh, chỉ có tiếng chim thỉnh thoảng vang lên và tiếng gió thổi xào xạc qua những tán lá.
Không thể nghi ngờ, đây chính là khu dành riêng cho giới nhà giàu, mọi ngóc ngách đều toát ra khí chất xa hoa nhưng kín đáo.
Phó Vân Thừa lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Giang Từ Vãn, nghe tiếng bước chân đạp lên lá khô phát ra âm thanh khe khẽ, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thái.
Anh đột nhiên nhận ra, mỗi ngày nếu dành ra một chút thời gian để cùng cô dạo bước ở đây, cũng là một chuyện rất tốt.
Trước đây, phần lớn thời gian của anh đều dồn cho công việc. Với anh, thời gian và sức lực là thứ tài nguyên quý giá, không thể lãng phí, phải tận dụng tối đa để tạo ra giá trị lớn nhất.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, những điều đó có lẽ cũng không quan trọng đến vậy. Dành nhiều thời gian hơn để ở bên cô, cùng nhau thư giãn, cũng không phải chuyện thiệt thòi gì.
Bất chợt, Phó Vân Thừa dừng bước.
Giang Từ Vãn nghiêng đầu nhìn anh, còn chưa kịp hỏi “Sao thế?” thì anh đã khẽ cúi người, tiến lại gần cô.
Hơi thở ấm nóng phả đến.
Ngay sau đó, đôi môi mềm mại đã phủ lên môi cô.
Câu hỏi sắp nói ra cũng lập tức bị nụ hôn đột ngột kia nuốt chửng...
Anh hôn rất sâu, Giang Từ Vãn chỉ cảm thấy như mình sắp bị anh nuốt chửng. Dù cố đẩy ra nhưng chẳng thể nào tách khỏi. Càng chống cự, anh lại càng mạnh mẽ.
Cuối cùng, cô chỉ có thể buông xuôi, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Không biết qua bao lâu, đến khi nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, Phó Vân Thừa mới từ từ buông cô ra.
Giang Từ Vãn mặt đỏ bừng, ánh mắt vẫn mang theo chút mê mang, ngực khẽ phập phồng vì th* d*c.
Phó Vân Thừa nhìn bộ dạng của cô, khóe môi khẽ cong lên, giơ tay nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc rối vì bị anh làm loạn.
“Hừ, son môi đều bị anh làm trôi hết rồi. Sau này không được như vậy nữa.” Giang Từ Vãn thấy môi anh dính đầy màu son của mình, không cần soi gương cũng biết lớp son trên môi mình chắc chắn không còn.
Có lẽ môi cũng sưng lên rồi.
Phó Vân Thừa mỉm cười:
“Không sao. Như bây giờ cũng rất đẹp.”
“Anh có khen cũng vô ích. Tất cả là tại anh!”
Cô lẩm bẩm rồi lấy son môi ra định dặm lại. Đúng lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên giòn giã.
Là điện thoại trong túi Phó Vân Thừa.
Giang Từ Vãn hơi nhíu mày, vốn định mặc kệ.
Trong ấn tượng của cô, Phó Vân Thừa lúc nào cũng bận rộn, điện thoại reo liên tục không ngớt. Đa phần đều do thư ký xử lý, còn ai có thể gọi thẳng cho anh, chắc chắn là chuyện rất quan trọng.
Cô tiện tay liếc màn hình một cái, vốn tưởng sẽ thấy tên đối tác làm ăn hay quản lý cấp cao nào đó trong công ty. Nhưng khi hai chữ hiển thị trên màn hình đập vào mắt, cô lập tức khựng lại, cả động tác cũng cứng đờ, ánh mắt đột ngột trở nên sắc lạnh.
Chỉ thấy trên màn hình hiện rõ hai chữ: “Vân Kiều.”
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi