Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 17: Thế giới 1
68@-
Anh biết, tính tình của cô trước nay vốn kiêu ngạo, thường ngày anh cũng dung túng đủ kiểu giận dỗi nhỏ nhặt của cô. Chỉ cần cô vui vẻ, anh đều không so đo. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể tùy tiện gây sự, không chút kiêng nể.
Sự chiều chuộng của anh với cô cũng có giới hạn — ít nhất là hiện tại.
Phó Vân Thừa nói: “Chỉ là để em chờ một lát, đâu phải không đồng ý với em. Làm ầm lên cái gì? Chút xíu cũng không chờ được sao?”
Giọng anh không được dễ chịu cho lắm.
Nghe anh nói vậy, Giang Từ Vãn hiểu rất rõ anh đang trách mình. Mắt cô lập tức đỏ ửng, nước mắt lớn cỡ hạt đậu tức thì rơi lã chã.
“Đúng vâỵ, em là không chờ được! Em không muốn đợi! Cái gì cũng quan trọng, chỉ có em là không quan trọng! Công việc của anh quan trọng, phương án của anh quan trọng, cái gì cũng được xếp trước em…”
Cô càng khóc càng dữ, rõ ràng là người đã ném đồ khắp phòng là cô, nhưng giờ lại giống như là người đáng thương nhất, bị uất ức đến mức không chịu nổi.
“Anh còn định ném cái đèn em thích, anh không hề yêu em chút nào…”
Tiếng khóc lại lớn thêm mấy phần, hoàn toàn không có ý dừng lại.
Phó Vân Thừa cau mày, thật sự không có cách nào trị nổi cô.
Các bảo mẫu đứng ngoài cửa phòng, nghe vậy thì nhìn nhau không biết nên làm gì tiếp theo.
Ở thư phòng gần đó, các thư ký và trợ lý cũng đang chờ, cửa lại mở, nên tiếng động bên ngoài họ nghe rõ mồn một.
Mọi người liếc nhau, trong lòng đã đoán được đại khái.
Xem ra những lần trước chứng kiến trong công ty chỉ là “trường hợp nhẹ”, hôm nay mới thật sự “mở rộng tầm mắt”.
Phu nhân này đúng là biết làm ầm ĩ, căn nhà suýt nữa bị cô náo loạn lật tung lên.
Ai nấy đều âm thầm cảm thấy tội nghiệp cho Phó Vân Thừa — bình thường ở công ty hô mưa gọi gió, không ngờ về nhà cũng có chuyện không xử lý nổi.
Công ty có to cách mấy, kiếm tiền có nhiều cỡ nào, thì về nhà cũng phải ngoan ngoãn dỗ vợ vui vẻ.
Huống chi, vợ của anh không phải loại bình thường, mà là kiểu cực kỳ biết gây chuyện.
Phó phu nhân quả nhiên không hổ danh là Phó phu nhân.
Đây đúng là kiểu “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Hiếm khi thấy đại lão bản cũng có ngày bị dắt mũi xoay vòng, mấy người tuy âm thầm vui sướng khi người gặp họa, nhưng cũng không dám để lộ ra ngoài.
“Đừng khóc nữa.” Phó Vân Thừa đưa tay lau nước mắt cho cô, giọng điệu mềm hẳn đi, “Ngoan nào.”
Cô là người kiểu “mềm không ăn, cứng cũng không chịu”. Nếu anh cứng rắn, cô sẽ càng ngang bướng, khóc lóc đáng thương như thể trời sắp sập đến nơi; nhưng nếu anh dịu dàng một chút, cô lập tức sẽ bám lấy anh không buông, không đạt được mục đích thì không chịu thôi.
Nhưng so với việc nhìn cô khóc, anh vẫn chọn cách sau.
Giang Từ Vãn thấy anh dỗ mình, trong lòng biết anh không thật sự tức giận, nước mắt vẫn không ngừng tuôn xuống. Cô khịt mũi nhẹ, rồi vùi đầu vào ngực anh.
Anh thở dài, cuối cùng vẫn là nhượng bộ.
Anh tranh cãi với cô làm gì chứ.
Phó Vân Thừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ dành, cúi đầu cọ nhẹ cằm l*n đ*nh đầu cô, giọng trầm thấp, dịu dàng, mang theo cả chút cưng chiều đến chính anh cũng không nhận ra: “Đừng khóc nữa, được không? Khóc là xấu đi đấy.”
“Anh mới xấu ấy.” Giang Từ Vãn ban đầu còn định làm lơ anh, nhưng nghe đến câu đó thì không nhịn được. Cô là người đẹp nhất, sao có thể bị nói là xấu được.
“Để anh xem nào.” Phó Vân Thừa thuận tay nâng mặt cô lên.
Khuôn mặt đã khóc đến đỏ bừng, đầy nước mắt, hàng mi ướt nhẹp khẽ run run, môi thì đỏ mọng.
Nghĩ đến đám bảo mẫu còn đứng quanh ngoài cửa, anh cố nhịn không cúi xuống hôn cô, chỉ ôm cô chặt hơn vào lòng.
“Anh đưa em đi ăn cơm nhé?”
“Không ăn, không đói.” Giang Từ Vãn vẫn có chút ngượng, chưa chịu đồng ý
“Dù sao anh cũng chẳng để tâm đến em, em đói chết cũng chẳng ai quan tâm…”
Tay Phó Vân Thừa đang vỗ nhẹ lưng cô thì dừng lại, rồi dịch xuống dưới một chút, nhẹ nhàng vỗ lên chỗ nào đó.
“Không ăn cơm thì lấy đâu ra sức.” Anh nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô, giọng cực thấp, chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Không ăn thì tối đừng trách anh không nương tay…”
Giang Từ Vãn lập tức ngẩng đầu trừng anh, tai đỏ ửng — rõ ràng nhớ tới chuyện gì đó không nên nghĩ.
Trong mắt Phó Vân Thừa hiện lên vẻ cười cợt, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
“Lưu manh.” Cô khẽ mắng.
“Anh có nói gì đâu.” Phó Vân Thừa làm bộ vô tội, “Đi thôi, ăn cơm.”
Anh dẫn cô ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi, bảo mẫu lập tức vào dọn dẹp “tàn cuộc”.
Dưới lầu, trong phòng ăn.
Phó Vân Thừa gọi điện cho thư ký, bảo họ không cần ở lại thư phòng nữa, cứ về công ty trước, chút nữa sẽ họp video sau.
Giang Từ Vãn gắp một miếng rau bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nhìn anh gọi điện.
Xem ra mình cũng không gây rắc rối gì to tát cho anh.
Họp trong thư phòng với họp video, chẳng phải cũng vậy sao?
Dù sao mình cũng chỉ muốn trì hoãn công việc của anh, bắt anh không thể làm gì khác ngoài để ý đến mình.
“Ăn cơm xong, anh ra ngoài đi dạo với em.” Cô cắn nửa viên thịt, rồi dùng đũa gắp nửa còn lại đưa tới miệng anh.
Phó Vân Thừa là người rất sạch sẽ, bình thường đồ người khác chạm vào là anh không đụng nữa, huống gì là đồ ăn bị ăn dở.
Đủ thấy, cho dù có đạo mạo cỡ nào thì cũng chỉ là một người đàn ông bình thường bị d*c v*ng chi phối mà thôi.
Giang Từ Vãn đưa đũa lại gần thêm chút, nói: “Nếm thử đi.”
Cô vốn nghĩ rằng anh sẽ từ chối như thường lệ, dù sao hiện tại cũng không phải trên giường, sẽ không có “ngoại lệ”.
Nhưng giây tiếp theo, Phó Vân Thừa lại há miệng ăn luôn miếng viên đó.
“Cũng ngon đấy.” Anh còn khen.
Giang Từ Vãn thực sự có chút không hiểu nổi — chẳng lẽ cái thói sạch sẽ của anh đã khỏi rồi?
Rõ ràng cô từng thấy anh ghét bỏ đến mức bảo người giúp việc phải dọn lại bàn ăn một lần nữa vì cảm thấy không sạch, thái độ soi mói đó đúng là y như bệnh.
Nếu không bị mắc bệnh sạch sẽ, sao lại nhiều tật xấu như vậy?
Nhưng Giang Từ Vãn từ trước đến nay không tin mấy thứ gọi là “bệnh”, càng không chịu thua.
Nên suốt bữa ăn hôm đó, cô liên tục “gắp đồ” cho anh.
Mỗi món ăn cô đều cắn trước một miếng, sau đó vui vẻ đưa tới trước mặt anh.
Mà kết quả thì hoàn toàn ngoài dự đoán.
Phó Vân Thừa chẳng những không hề tỏ vẻ ghét bỏ, mà còn rất phối hợp há miệng ăn hết, thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông như thể ăn rất ngon.
Giang Từ Vãn thật sự cảm thấy hôm nay gặp quỷ rồi!
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Anh biết, tính tình của cô trước nay vốn kiêu ngạo, thường ngày anh cũng dung túng đủ kiểu giận dỗi nhỏ nhặt của cô. Chỉ cần cô vui vẻ, anh đều không so đo. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể tùy tiện gây sự, không chút kiêng nể.
Sự chiều chuộng của anh với cô cũng có giới hạn — ít nhất là hiện tại.
Phó Vân Thừa nói: “Chỉ là để em chờ một lát, đâu phải không đồng ý với em. Làm ầm lên cái gì? Chút xíu cũng không chờ được sao?”
Giọng anh không được dễ chịu cho lắm.
Nghe anh nói vậy, Giang Từ Vãn hiểu rất rõ anh đang trách mình. Mắt cô lập tức đỏ ửng, nước mắt lớn cỡ hạt đậu tức thì rơi lã chã.
“Đúng vâỵ, em là không chờ được! Em không muốn đợi! Cái gì cũng quan trọng, chỉ có em là không quan trọng! Công việc của anh quan trọng, phương án của anh quan trọng, cái gì cũng được xếp trước em…”
Cô càng khóc càng dữ, rõ ràng là người đã ném đồ khắp phòng là cô, nhưng giờ lại giống như là người đáng thương nhất, bị uất ức đến mức không chịu nổi.
“Anh còn định ném cái đèn em thích, anh không hề yêu em chút nào…”
Tiếng khóc lại lớn thêm mấy phần, hoàn toàn không có ý dừng lại.
Phó Vân Thừa cau mày, thật sự không có cách nào trị nổi cô.
Các bảo mẫu đứng ngoài cửa phòng, nghe vậy thì nhìn nhau không biết nên làm gì tiếp theo.
Ở thư phòng gần đó, các thư ký và trợ lý cũng đang chờ, cửa lại mở, nên tiếng động bên ngoài họ nghe rõ mồn một.
Mọi người liếc nhau, trong lòng đã đoán được đại khái.
Xem ra những lần trước chứng kiến trong công ty chỉ là “trường hợp nhẹ”, hôm nay mới thật sự “mở rộng tầm mắt”.
Phu nhân này đúng là biết làm ầm ĩ, căn nhà suýt nữa bị cô náo loạn lật tung lên.
Ai nấy đều âm thầm cảm thấy tội nghiệp cho Phó Vân Thừa — bình thường ở công ty hô mưa gọi gió, không ngờ về nhà cũng có chuyện không xử lý nổi.
Công ty có to cách mấy, kiếm tiền có nhiều cỡ nào, thì về nhà cũng phải ngoan ngoãn dỗ vợ vui vẻ.
Huống chi, vợ của anh không phải loại bình thường, mà là kiểu cực kỳ biết gây chuyện.
Phó phu nhân quả nhiên không hổ danh là Phó phu nhân.
Đây đúng là kiểu “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Hiếm khi thấy đại lão bản cũng có ngày bị dắt mũi xoay vòng, mấy người tuy âm thầm vui sướng khi người gặp họa, nhưng cũng không dám để lộ ra ngoài.
“Đừng khóc nữa.” Phó Vân Thừa đưa tay lau nước mắt cho cô, giọng điệu mềm hẳn đi, “Ngoan nào.”
Cô là người kiểu “mềm không ăn, cứng cũng không chịu”. Nếu anh cứng rắn, cô sẽ càng ngang bướng, khóc lóc đáng thương như thể trời sắp sập đến nơi; nhưng nếu anh dịu dàng một chút, cô lập tức sẽ bám lấy anh không buông, không đạt được mục đích thì không chịu thôi.
Nhưng so với việc nhìn cô khóc, anh vẫn chọn cách sau.
Giang Từ Vãn thấy anh dỗ mình, trong lòng biết anh không thật sự tức giận, nước mắt vẫn không ngừng tuôn xuống. Cô khịt mũi nhẹ, rồi vùi đầu vào ngực anh.
Anh thở dài, cuối cùng vẫn là nhượng bộ.
Anh tranh cãi với cô làm gì chứ.
Phó Vân Thừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ dành, cúi đầu cọ nhẹ cằm l*n đ*nh đầu cô, giọng trầm thấp, dịu dàng, mang theo cả chút cưng chiều đến chính anh cũng không nhận ra: “Đừng khóc nữa, được không? Khóc là xấu đi đấy.”
“Anh mới xấu ấy.” Giang Từ Vãn ban đầu còn định làm lơ anh, nhưng nghe đến câu đó thì không nhịn được. Cô là người đẹp nhất, sao có thể bị nói là xấu được.
“Để anh xem nào.” Phó Vân Thừa thuận tay nâng mặt cô lên.
Khuôn mặt đã khóc đến đỏ bừng, đầy nước mắt, hàng mi ướt nhẹp khẽ run run, môi thì đỏ mọng.
Nghĩ đến đám bảo mẫu còn đứng quanh ngoài cửa, anh cố nhịn không cúi xuống hôn cô, chỉ ôm cô chặt hơn vào lòng.
“Anh đưa em đi ăn cơm nhé?”
“Không ăn, không đói.” Giang Từ Vãn vẫn có chút ngượng, chưa chịu đồng ý
“Dù sao anh cũng chẳng để tâm đến em, em đói chết cũng chẳng ai quan tâm…”
Tay Phó Vân Thừa đang vỗ nhẹ lưng cô thì dừng lại, rồi dịch xuống dưới một chút, nhẹ nhàng vỗ lên chỗ nào đó.
“Không ăn cơm thì lấy đâu ra sức.” Anh nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô, giọng cực thấp, chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Không ăn thì tối đừng trách anh không nương tay…”
Giang Từ Vãn lập tức ngẩng đầu trừng anh, tai đỏ ửng — rõ ràng nhớ tới chuyện gì đó không nên nghĩ.
Trong mắt Phó Vân Thừa hiện lên vẻ cười cợt, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
“Lưu manh.” Cô khẽ mắng.
“Anh có nói gì đâu.” Phó Vân Thừa làm bộ vô tội, “Đi thôi, ăn cơm.”
Anh dẫn cô ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi, bảo mẫu lập tức vào dọn dẹp “tàn cuộc”.
Dưới lầu, trong phòng ăn.
Phó Vân Thừa gọi điện cho thư ký, bảo họ không cần ở lại thư phòng nữa, cứ về công ty trước, chút nữa sẽ họp video sau.
Giang Từ Vãn gắp một miếng rau bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nhìn anh gọi điện.
Xem ra mình cũng không gây rắc rối gì to tát cho anh.
Họp trong thư phòng với họp video, chẳng phải cũng vậy sao?
Dù sao mình cũng chỉ muốn trì hoãn công việc của anh, bắt anh không thể làm gì khác ngoài để ý đến mình.
“Ăn cơm xong, anh ra ngoài đi dạo với em.” Cô cắn nửa viên thịt, rồi dùng đũa gắp nửa còn lại đưa tới miệng anh.
Phó Vân Thừa là người rất sạch sẽ, bình thường đồ người khác chạm vào là anh không đụng nữa, huống gì là đồ ăn bị ăn dở.
Đủ thấy, cho dù có đạo mạo cỡ nào thì cũng chỉ là một người đàn ông bình thường bị d*c v*ng chi phối mà thôi.
Giang Từ Vãn đưa đũa lại gần thêm chút, nói: “Nếm thử đi.”
Cô vốn nghĩ rằng anh sẽ từ chối như thường lệ, dù sao hiện tại cũng không phải trên giường, sẽ không có “ngoại lệ”.
Nhưng giây tiếp theo, Phó Vân Thừa lại há miệng ăn luôn miếng viên đó.
“Cũng ngon đấy.” Anh còn khen.
Giang Từ Vãn thực sự có chút không hiểu nổi — chẳng lẽ cái thói sạch sẽ của anh đã khỏi rồi?
Rõ ràng cô từng thấy anh ghét bỏ đến mức bảo người giúp việc phải dọn lại bàn ăn một lần nữa vì cảm thấy không sạch, thái độ soi mói đó đúng là y như bệnh.
Nếu không bị mắc bệnh sạch sẽ, sao lại nhiều tật xấu như vậy?
Nhưng Giang Từ Vãn từ trước đến nay không tin mấy thứ gọi là “bệnh”, càng không chịu thua.
Nên suốt bữa ăn hôm đó, cô liên tục “gắp đồ” cho anh.
Mỗi món ăn cô đều cắn trước một miếng, sau đó vui vẻ đưa tới trước mặt anh.
Mà kết quả thì hoàn toàn ngoài dự đoán.
Phó Vân Thừa chẳng những không hề tỏ vẻ ghét bỏ, mà còn rất phối hợp há miệng ăn hết, thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông như thể ăn rất ngon.
Giang Từ Vãn thật sự cảm thấy hôm nay gặp quỷ rồi!
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 17: Thế giới 1
10.0/10 từ 48 lượt.