Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 21: Thế giới 1
66@-
Đêm khuya, xung quanh đã chìm vào tĩnh lặng.
Tại phòng ngủ tầng hai ở nhà phía Tây, chỉ có một chiếc đèn nhỏ đầu giường được bật sáng — chính là chiếc đèn mà Giang Từ Vãn thích nhất.
Ánh sáng dịu dàng, sắc vàng ấm áp tỏa thành từng vòng nhẹ nhàng, như được phủ bởi một lớp sa mỏng. Thế nhưng cũng chỉ đủ soi sáng khu vực đầu giường, còn lại đều ngập trong bóng tối.
Giang Từ Vãn siết chặt tấm chăn mỏng trong tay, các đốt ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch. Hơi thở của cô dồn dập, tóc mai thấm đẫm mồ hôi, lộn xộn dính bết vào má.
Một lúc sau, như thể đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, cánh tay cô mềm nhũn buông thõng sang một bên.
Dưới ánh đèn, làn da cô ánh lên một tầng sáng mịn, như thể phát sáng trong đêm.
Chẳng bao lâu, một cánh tay rắn chắc duỗi đến, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Phó Vân Thừa áp sát sau lưng cô, hơi thở anh nóng rực, mang theo dư âm của d*c v*ng. Anh cúi xuống, chầm chậm hôn dọc theo cổ và vành tai cô, từng chút từng chút vương lại.
“Bảo bối...”
Giọng anh khàn khàn, thấp trầm, quyến luyến không rời.
“Câm miệng! Tôi không phải bảo bối của anh!” Giang Từ Vãn gần như tức đến phát khóc.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi. Để thốt ra những lời trách móc ấy, cô phải dốc hết chút sức lực còn sót lại. Giọng nói run run, pha lẫn cả tủi thân lẫn oán giận.
Đầu óc cô choáng váng.
Từ trước đến nay cô chưa từng gặp ai phiền phức và đáng ghét như Phó Vân Thừa — cả đêm hành hạ cô, mặc cho cô khóc lóc van xin thế nào cũng không buông tha.
Giờ anh lại muốn dỗ dành cô ư? Không có cửa đâu!
Cô nhắm mắt nghỉ một lúc, cuối cùng cũng lấy lại được chút sức. Cô đẩy anh ra, giọng yếu ớt như mèo con, mang theo chút làm nũng và dựa dẫm: “Em muốn uống nước…”
Phó Vân Thừa xoay người xuống giường, tiện tay khoác chiếc áo ngủ lên người. Một lát sau, anh bưng một ly nước trở lại.
Anh đặt ly nước lên tủ đầu giường, rồi cúi người xuống, nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng Giang Từ Vãn, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào lòng mình.
Tay còn lại cầm ly nước, đưa đến bên môi cô, dịu dàng dỗ dành: “Từ từ mà uống.”
Hiện tại Giang Từ Vãn thực sự rất khát, cổ họng khô rát như sắp bốc khói, còn đâu mà uống từ từ nữa.
Cô trực tiếp cầm lấy tay Phó Vân Thừa đang giữ ly nước, ngửa đầu uống ừng ực từng ngụm lớn.
Vì quá vội vàng, một ít nước tràn khỏi khóe miệng, theo cằm chảy xuống thấm vào ga trải giường.
Phó Vân Thừa nhẹ nhàng vươn tay, dùng lòng bàn tay dịu dàng lau đi vệt nước bên môi cô.
Uống xong một ly, Giang Từ Vãn vẫn cảm thấy chưa đã khát, anh lại tiếp tục bưng thêm một ly khác.
“Đủ rồi, không uống nữa,” cô lắc đầu, rồi nghiêng người, tựa đầu vào ngực anh.
Ngực Phó Vân Thừa phập phồng đều đặn, tiếng tim đập mạnh mẽ và vững vàng, khiến Giang Từ Vãn bất giác cảm thấy an tâm.
“Anh ôm em đi tắm nhé?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Nhìn người trong lòng đã mệt đến mức mí mắt sắp không mở nổi, thân hình nhỏ nhắn mềm nhũn nằm rúc trong ngực anh, Phó Vân Thừa biết rõ bây giờ cô chắc chắn không thể tự mình cử động nổi.
“Em muốn ngủ…” Giọng cô ấm ức đến mức như sắp khóc đến nơi.
Lúc này cô vừa mệt vừa kiệt sức, chỉ muốn nghỉ ngơi thật ngon, bất cứ chuyện gì cũng không muốn bị làm phiền.
Cô dụi vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái hơn, tay nắm chặt lấy góc áo ngủ của anh, không chịu buông.
“Được, vậy em ngủ đi.” Giọng Phó Vân Thừa dịu dàng như nước, từng câu từng chữ đều nhẹ như ru.
Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, kéo chăn đắp kín người, cẩn thận chỉnh lại mép chăn để cô không bị lạnh.
Sau đó, anh ôm cô chậm rãi nằm xuống giường, từng động tác đều nhẹ nhàng hết mức có thể.
Chẳng bao lâu sau, anh nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, biết rằng Giang Từ Vãn đã ngủ say. Anh liền nhẹ nhàng rời giường, vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ướt, cẩn thận giúp cô lau sạch người.
Động tác vô cùng tỉ mỉ, sợ đánh thức cô dậy.
Dọn dẹp xong, anh trở lại giường, tắt đèn đầu giường, ôm cô cùng chìm vào giấc ngủ.
Giang Từ Vãn ngủ một mạch cho tới mãi đến tận giữa trưa hôm sau mới từ từ tỉnh lại.
Vừa mới mở mắt ra, cô liền cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như vừa bị người “hành hạ” một trận… mà thực tế đúng là như vậy, chỉ có điều là theo nghĩa khác.
Cô cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng chỉ mới nhấc người lên một chút, lập tức lại ngã nhào xuống giường.
Eo đau đến muốn gãy.
Hôm nay Phó Vân Thừa không ra ngoài, cả ngày đều ở nhà làm việc.
Cửa phòng làm việc mở rộng, anh ngồi trước bàn làm việc, mắt dán vào màn hình máy tính, xử lý đống công việc chất như núi. Thế nhưng tâm trí anh vẫn luôn hướng về phía phòng ngủ.
Ước chừng thời gian đã gần đủ, anh đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.
Vừa mới đẩy cửa vào, đã thấy Giang Từ Vãn đang úp mặt vào gối mà khóc, vai khẽ run run, phát ra tiếng nức nở rất khẽ.
Ánh mặt trời len qua khe rèm chiếu lên người cô, vẽ nên dáng người nhỏ nhắn, càng khiến cô trông đáng thương đến nhói lòng.
“Sao thế?” Phó Vân Thừa bước nhanh đến mép giường, nhẹ giọng hỏi.
Giang Từ Vãn ngẩng đầu lên, đôi mắt đã khóc sưng đỏ, giống hai quả đào chín mọng, nước mắt vẫn còn ngấn quanh viền mi.
Nhìn thấy anh, sự tủi thân dường như tức khắc dâng trào, cô mếu máo không thành lời.
“Được rồi, đừng khóc. Anh bảo dì giúp việc bưng cơm lên nhé? Có phải đói rồi không?” Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Tối qua quả thật anh hơi quá đáng, với thể trạng yếu ớt của cô, không bị kiệt sức mới là lạ.
Vừa nghe thấy mấy lời ấy, lửa giận trong lòng Giang Từ Vãn lập tức bùng lên, cô nhào vào vai anh, há miệng cắn mạnh một cái lên cổ anh.
Chỉ trong chốc lát, một vết răng sâu đã hiện rõ nơi làn da anh.
“Đỡ tức chưa?” Phó Vân Thừa không tránh, để mặc cô “xả giận”.
“Chưa hết! Tất cả là do anh! Là anh chọc em trước!” Giang Từ Vãn không cần soi gương cũng biết mình lúc này trông thảm hại thế nào, chắc chắn chẳng khác nào bị chó gặm.
Mà đúng, anh chính là con chó đói hung dữ!
Phó Vân Thừa không nói một lời phản bác. Cô nói gì thì là vậy, giờ mà không để cô trút giận hết, tối nay anh e rằng đến giường cũng không được ngủ.
“Đều là lỗi của anh, anh sai rồi.” Anh vuốt tóc cô, nhẹ giọng dỗ, “Nếu đã vậy, em giận làm gì nữa? Rồi lại đói bụng, không tốt đâu. Ăn cơm nhé?”
Nghe anh nói vậy, cơn giận trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều. Nhưng vẫn thấy chưa hả, cô lại giơ tay đấm anh mấy cái.
Chẳng lẽ cô không muốn dậy sao?
Là vì cô thật sự không dậy nổi, đến cái eo cũng đau muốn đứt ra!
“Anh bế em.” Phó Vân Thừa nhìn ra tâm tư cô, liền vươn tay bế cô dậy khỏi giường.
Sau khi rửa mặt xong, Giang Từ Vãn được Phó Vân Thừa dìu đỡ, chậm rì rì đi về phía phòng ăn nhỏ.
Dì giúp việc đã bày sẵn đồ ăn trên bàn, toàn là những món cô thích. Trước đó Phó Vân Thừa còn đặc biệt dặn phải nấu nhạt một chút, sợ cô ăn không nổi.
“Anh đút cho em.” Giang Từ Vãn khoanh tay làm nũng, giống hệt một đứa trẻ con lười biếng, không muốn nhúc nhích. Cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm, giọng mang theo chút tùy hứng: “Phải là anh đút, không được để dì giúp việc làm.”
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đêm khuya, xung quanh đã chìm vào tĩnh lặng.
Tại phòng ngủ tầng hai ở nhà phía Tây, chỉ có một chiếc đèn nhỏ đầu giường được bật sáng — chính là chiếc đèn mà Giang Từ Vãn thích nhất.
Ánh sáng dịu dàng, sắc vàng ấm áp tỏa thành từng vòng nhẹ nhàng, như được phủ bởi một lớp sa mỏng. Thế nhưng cũng chỉ đủ soi sáng khu vực đầu giường, còn lại đều ngập trong bóng tối.
Giang Từ Vãn siết chặt tấm chăn mỏng trong tay, các đốt ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch. Hơi thở của cô dồn dập, tóc mai thấm đẫm mồ hôi, lộn xộn dính bết vào má.
Một lúc sau, như thể đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, cánh tay cô mềm nhũn buông thõng sang một bên.
Dưới ánh đèn, làn da cô ánh lên một tầng sáng mịn, như thể phát sáng trong đêm.
Chẳng bao lâu, một cánh tay rắn chắc duỗi đến, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Phó Vân Thừa áp sát sau lưng cô, hơi thở anh nóng rực, mang theo dư âm của d*c v*ng. Anh cúi xuống, chầm chậm hôn dọc theo cổ và vành tai cô, từng chút từng chút vương lại.
“Bảo bối...”
Giọng anh khàn khàn, thấp trầm, quyến luyến không rời.
“Câm miệng! Tôi không phải bảo bối của anh!” Giang Từ Vãn gần như tức đến phát khóc.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi. Để thốt ra những lời trách móc ấy, cô phải dốc hết chút sức lực còn sót lại. Giọng nói run run, pha lẫn cả tủi thân lẫn oán giận.
Đầu óc cô choáng váng.
Từ trước đến nay cô chưa từng gặp ai phiền phức và đáng ghét như Phó Vân Thừa — cả đêm hành hạ cô, mặc cho cô khóc lóc van xin thế nào cũng không buông tha.
Giờ anh lại muốn dỗ dành cô ư? Không có cửa đâu!
Cô nhắm mắt nghỉ một lúc, cuối cùng cũng lấy lại được chút sức. Cô đẩy anh ra, giọng yếu ớt như mèo con, mang theo chút làm nũng và dựa dẫm: “Em muốn uống nước…”
Phó Vân Thừa xoay người xuống giường, tiện tay khoác chiếc áo ngủ lên người. Một lát sau, anh bưng một ly nước trở lại.
Anh đặt ly nước lên tủ đầu giường, rồi cúi người xuống, nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng Giang Từ Vãn, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào lòng mình.
Tay còn lại cầm ly nước, đưa đến bên môi cô, dịu dàng dỗ dành: “Từ từ mà uống.”
Hiện tại Giang Từ Vãn thực sự rất khát, cổ họng khô rát như sắp bốc khói, còn đâu mà uống từ từ nữa.
Cô trực tiếp cầm lấy tay Phó Vân Thừa đang giữ ly nước, ngửa đầu uống ừng ực từng ngụm lớn.
Vì quá vội vàng, một ít nước tràn khỏi khóe miệng, theo cằm chảy xuống thấm vào ga trải giường.
Phó Vân Thừa nhẹ nhàng vươn tay, dùng lòng bàn tay dịu dàng lau đi vệt nước bên môi cô.
Uống xong một ly, Giang Từ Vãn vẫn cảm thấy chưa đã khát, anh lại tiếp tục bưng thêm một ly khác.
“Đủ rồi, không uống nữa,” cô lắc đầu, rồi nghiêng người, tựa đầu vào ngực anh.
Ngực Phó Vân Thừa phập phồng đều đặn, tiếng tim đập mạnh mẽ và vững vàng, khiến Giang Từ Vãn bất giác cảm thấy an tâm.
“Anh ôm em đi tắm nhé?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Nhìn người trong lòng đã mệt đến mức mí mắt sắp không mở nổi, thân hình nhỏ nhắn mềm nhũn nằm rúc trong ngực anh, Phó Vân Thừa biết rõ bây giờ cô chắc chắn không thể tự mình cử động nổi.
“Em muốn ngủ…” Giọng cô ấm ức đến mức như sắp khóc đến nơi.
Lúc này cô vừa mệt vừa kiệt sức, chỉ muốn nghỉ ngơi thật ngon, bất cứ chuyện gì cũng không muốn bị làm phiền.
Cô dụi vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái hơn, tay nắm chặt lấy góc áo ngủ của anh, không chịu buông.
“Được, vậy em ngủ đi.” Giọng Phó Vân Thừa dịu dàng như nước, từng câu từng chữ đều nhẹ như ru.
Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, kéo chăn đắp kín người, cẩn thận chỉnh lại mép chăn để cô không bị lạnh.
Sau đó, anh ôm cô chậm rãi nằm xuống giường, từng động tác đều nhẹ nhàng hết mức có thể.
Chẳng bao lâu sau, anh nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, biết rằng Giang Từ Vãn đã ngủ say. Anh liền nhẹ nhàng rời giường, vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ướt, cẩn thận giúp cô lau sạch người.
Động tác vô cùng tỉ mỉ, sợ đánh thức cô dậy.
Dọn dẹp xong, anh trở lại giường, tắt đèn đầu giường, ôm cô cùng chìm vào giấc ngủ.
Giang Từ Vãn ngủ một mạch cho tới mãi đến tận giữa trưa hôm sau mới từ từ tỉnh lại.
Vừa mới mở mắt ra, cô liền cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như vừa bị người “hành hạ” một trận… mà thực tế đúng là như vậy, chỉ có điều là theo nghĩa khác.
Cô cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng chỉ mới nhấc người lên một chút, lập tức lại ngã nhào xuống giường.
Eo đau đến muốn gãy.
Hôm nay Phó Vân Thừa không ra ngoài, cả ngày đều ở nhà làm việc.
Cửa phòng làm việc mở rộng, anh ngồi trước bàn làm việc, mắt dán vào màn hình máy tính, xử lý đống công việc chất như núi. Thế nhưng tâm trí anh vẫn luôn hướng về phía phòng ngủ.
Ước chừng thời gian đã gần đủ, anh đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.
Vừa mới đẩy cửa vào, đã thấy Giang Từ Vãn đang úp mặt vào gối mà khóc, vai khẽ run run, phát ra tiếng nức nở rất khẽ.
Ánh mặt trời len qua khe rèm chiếu lên người cô, vẽ nên dáng người nhỏ nhắn, càng khiến cô trông đáng thương đến nhói lòng.
“Sao thế?” Phó Vân Thừa bước nhanh đến mép giường, nhẹ giọng hỏi.
Giang Từ Vãn ngẩng đầu lên, đôi mắt đã khóc sưng đỏ, giống hai quả đào chín mọng, nước mắt vẫn còn ngấn quanh viền mi.
Nhìn thấy anh, sự tủi thân dường như tức khắc dâng trào, cô mếu máo không thành lời.
“Được rồi, đừng khóc. Anh bảo dì giúp việc bưng cơm lên nhé? Có phải đói rồi không?” Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Tối qua quả thật anh hơi quá đáng, với thể trạng yếu ớt của cô, không bị kiệt sức mới là lạ.
Vừa nghe thấy mấy lời ấy, lửa giận trong lòng Giang Từ Vãn lập tức bùng lên, cô nhào vào vai anh, há miệng cắn mạnh một cái lên cổ anh.
Chỉ trong chốc lát, một vết răng sâu đã hiện rõ nơi làn da anh.
“Đỡ tức chưa?” Phó Vân Thừa không tránh, để mặc cô “xả giận”.
“Chưa hết! Tất cả là do anh! Là anh chọc em trước!” Giang Từ Vãn không cần soi gương cũng biết mình lúc này trông thảm hại thế nào, chắc chắn chẳng khác nào bị chó gặm.
Mà đúng, anh chính là con chó đói hung dữ!
Phó Vân Thừa không nói một lời phản bác. Cô nói gì thì là vậy, giờ mà không để cô trút giận hết, tối nay anh e rằng đến giường cũng không được ngủ.
“Đều là lỗi của anh, anh sai rồi.” Anh vuốt tóc cô, nhẹ giọng dỗ, “Nếu đã vậy, em giận làm gì nữa? Rồi lại đói bụng, không tốt đâu. Ăn cơm nhé?”
Nghe anh nói vậy, cơn giận trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều. Nhưng vẫn thấy chưa hả, cô lại giơ tay đấm anh mấy cái.
Chẳng lẽ cô không muốn dậy sao?
Là vì cô thật sự không dậy nổi, đến cái eo cũng đau muốn đứt ra!
“Anh bế em.” Phó Vân Thừa nhìn ra tâm tư cô, liền vươn tay bế cô dậy khỏi giường.
Sau khi rửa mặt xong, Giang Từ Vãn được Phó Vân Thừa dìu đỡ, chậm rì rì đi về phía phòng ăn nhỏ.
Dì giúp việc đã bày sẵn đồ ăn trên bàn, toàn là những món cô thích. Trước đó Phó Vân Thừa còn đặc biệt dặn phải nấu nhạt một chút, sợ cô ăn không nổi.
“Anh đút cho em.” Giang Từ Vãn khoanh tay làm nũng, giống hệt một đứa trẻ con lười biếng, không muốn nhúc nhích. Cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm, giọng mang theo chút tùy hứng: “Phải là anh đút, không được để dì giúp việc làm.”
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 21: Thế giới 1
10.0/10 từ 48 lượt.