Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 54: Tiểu Quả tỷ
36@-
Sau khi chuẩn bị hai phần nguyên liệu, Tiểu Quả tỉ mỉ giảng giải từng bước trong công thức cho Từ Như Ý – người đang đứng một bên chăm chú lắng nghe. Hai người bắt đầu từ nồi nước dùng trước.
Sau khi đậy nắp nồi lại, Tiểu Quả châm lửa, vừa làm vừa dặn:
“Muốn nồi canh ngon, chỉ có một chữ thôi – hầm!”. Từ Như Ý nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Quả nói tiếp:
“Bình thường, trong các quán ăn, nồi nước dùng lúc nào cũng được nấu trên lửa liu riu không ngừng, bởi vậy mà canh mới đậm vị như thế.”
Sau đó, Tiểu Quả dạy nàng làm bột khoai.
“Bước này tuy đơn giản, nhưng phải kiên nhẫn.”
Vừa nói, nàng vừa tỉ mỉ làm mẫu: “Khoai tây cần phải rửa sạch, gọt vỏ, giã nát, vò kỹ, lắng nước...”
Từ Như Ý chăm chú làm theo, nghiêm túc làm theo chỉ dẫn của Tiểu Quả. Cuối cùng, hai người cũng thu được sáu chậu nước bột.
“Được rồi, cứ để yên như vậy. Nước giờ còn đục vì bột đang lẫn vào với nước. Chờ chốc nữa bột sẽ chìm xuống đáy, ta sẽ gạn bỏ đi phần nước trong, phơi khô phần bột dưới đáy, sau đó đem nghiền thành tinh bột là xong.”
Nói xong, Tiểu Quả lại tiếp tục dạy cho nàng công đoạn kế tiếp.
“Cá viên thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra rất tốn công.”
Từ Như Ý nhìn không chớp mắt, quan sát từng động tác của Tiểu Quả, trong lòng thầm ghi nhớ. Khi thấy từng miếng cá viên trắng nõn nổi lên mặt nước, Từ Như Ý mừng rỡ vô cùng, nắm chặt tay Tiểu Quả, như muốn truyền niềm vui sướng lan sang cả Tiểu Quả.
Sau khi dạy cho Từ Như Ý công thức nấu mì xong xuôi, Tiểu Quả định về. Từ Như Ý vốn còn muốn giữ nàng lại dùng bữa, nhưng vừa nãy nói chuyện, Tiểu Quả đã biết tình cảnh hiện tại của nàng: để mua được số nguyên liệu này, Từ Như Ý phải đem cầm ngọc bội mà nàng đã đeo từ nhỏ. Tiểu Quả không khỏi thầm khâm phục, trong bụng nghĩ, tiểu cô nương này quả thật rất kiên cường.
Tiễn Tiểu Quả ra đến cửa, Từ Như Ý trong lòng vẫn lưu luyến. Dù chỉ bên nhau nửa ngày thôi, nàng đã cảm thấy Tiểu Quả thật hiền hòa, nhẫn nại, tỉ mỉ, giống như người tỷ tỷ mà nàng luôn mong muốn có được. Nhìn Tiểu Quả ngồi lên xe lừa, nàng do dự một lúc, bỗng cất tiếng hỏi:
“Ừm… ta có thể gọi tỷ là Tiểu Quả tỷ được không?”
Nói ra rồi lại hơi ngượng ngùng. Tính nàng vốn phóng khoáng, không hợp chơi với những cô nương yểu điệu dịu dàng, vì vậy mà từ xưa đến nay bạn thân của nàng không nhiều. Nhưng chỉ mới ở cùng Tiểu Quả nửa ngày, nàng đã cảm thấy trên người đối phương có một loại cảm giác ấm áp dễ gần.
Tiểu Quả hơi ngẩn ra, rồi lập tức cười:
“Tất nhiên là được rồi, Như Ý.”
Suốt cả buổi sáng, nàng đã nhìn thấy trong mắt Từ Như Ý toàn là thành ý và sự chân thành, trong lòng cũng hơi xúc động. Nàng thật sự khâm phục sự kiên định của cô nương này, luôn dốc sức bảo vệ sản nghiệp mà cha nàng để lại.
Nghe Tiểu Quả gọi mình một tiếng “Như Ý”, Từ Như Ý chỉ thấy cả người ấm lên, vành mắt cũng đỏ hoe. Đã lâu lắm rồi nàng mới cảm nhận lại được sự ấm áp ấy.
Sau khi tạm biệt, Tiểu Quả hẹn sáng mai sẽ quay lại. Ngày mai là ngày họp chợ, cũng là ngày khai trương quán mì Như Ý. Nhiệm vụ chính của nàng sẽ là dẫn những người khách quen muốn mua mì khoai của nàng tới quán ăn. Quán ăn cách chỗ nàng từng bán mì không xa, đi vòng qua một ngõ nhỏ là đến. Thật ra chỉ cách vài bước chân.
Tiểu Quả điều khiển xe lừa chậm rãi đi dạo quanh trấn. Hôm nay cũng không có việc gì gấp, nàng định dẫn Tiểu Tráng đi ngắm cảnh, dù sao nó cũng chưa từng đến thị trấn bao giờ. Vừa hay trong chợ có nhiều cửa tiệm, sạp hàng mở bán tấp nập.
“Con trai, con có muốn gì không? Mẹ sẽ mua cho con!”
Tiểu Quả hào phóng nói. Lần này đi nàng mang theo khá nhiều bạc. Trời cũng đã gần trưa, trở về nhà thì không kịp nữa, chi bằng mua chút đồ rồi ăn trưa tại chỗ vậy.
Tiểu Tráng nhìn quanh chợ, bỗng chợt đôi mắt lấp lánh, rồi tay nhỏ chỉ về sạp hàng phía trước:
“Mẹ ơi, kia là gì vậy ạ?”
Tiểu Quả đánh xe lại gần:
“Kẹo hình nhân*” – nàng trả lời con, rồi quay sang nói với ông chủ sạp: “Cho ta một cái!”
*Loại kẹo đó trong tiếng Trung gọi là (táng rén), dịch ra tiếng Việt thường gọi là kẹo nhân hình hay kẹo đường nặn hình. Đặc điểm: làm từ đường nấu chảy, sau đó nghệ nhân dùng tay hoặc thổi (giống thổi bóng) và nặn thành hình con vật, nhân vật, hoa lá... Xuất hiện khá nhiều trong phim cổ trang hoặc bối cảnh chợ truyền thống ở Trung Quốc.
Tiểu Tráng chọn lấy một con hổ rồi đưa cho con, cậu bé cầm que kẹo ngắm nghía một hồi, rồi kinh ngạc thốt lên:
“Mẹ ơi, trông giống hệt hổ thật vậy!”
Tiểu Quả cũng phải gật gù khen ngợi, tay nghề ông chủ quả thật tinh xảo vô cùng.
Hai mẹ con vừa đi vừa mua, nào là rau, nào là chút điểm tâm cho Tiểu Tráng.
Ngay lúc họ vừa rời khỏi sạp, ở trước quầy bán mặt nạ, có một nam nhân nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ... Đứa bé vừa rồi, dường như là...
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Sau khi chuẩn bị hai phần nguyên liệu, Tiểu Quả tỉ mỉ giảng giải từng bước trong công thức cho Từ Như Ý – người đang đứng một bên chăm chú lắng nghe. Hai người bắt đầu từ nồi nước dùng trước.
Sau khi đậy nắp nồi lại, Tiểu Quả châm lửa, vừa làm vừa dặn:
“Muốn nồi canh ngon, chỉ có một chữ thôi – hầm!”. Từ Như Ý nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Quả nói tiếp:
“Bình thường, trong các quán ăn, nồi nước dùng lúc nào cũng được nấu trên lửa liu riu không ngừng, bởi vậy mà canh mới đậm vị như thế.”
Sau đó, Tiểu Quả dạy nàng làm bột khoai.
“Bước này tuy đơn giản, nhưng phải kiên nhẫn.”
Vừa nói, nàng vừa tỉ mỉ làm mẫu: “Khoai tây cần phải rửa sạch, gọt vỏ, giã nát, vò kỹ, lắng nước...”
Từ Như Ý chăm chú làm theo, nghiêm túc làm theo chỉ dẫn của Tiểu Quả. Cuối cùng, hai người cũng thu được sáu chậu nước bột.
“Được rồi, cứ để yên như vậy. Nước giờ còn đục vì bột đang lẫn vào với nước. Chờ chốc nữa bột sẽ chìm xuống đáy, ta sẽ gạn bỏ đi phần nước trong, phơi khô phần bột dưới đáy, sau đó đem nghiền thành tinh bột là xong.”
Nói xong, Tiểu Quả lại tiếp tục dạy cho nàng công đoạn kế tiếp.
“Cá viên thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra rất tốn công.”
Từ Như Ý nhìn không chớp mắt, quan sát từng động tác của Tiểu Quả, trong lòng thầm ghi nhớ. Khi thấy từng miếng cá viên trắng nõn nổi lên mặt nước, Từ Như Ý mừng rỡ vô cùng, nắm chặt tay Tiểu Quả, như muốn truyền niềm vui sướng lan sang cả Tiểu Quả.
Sau khi dạy cho Từ Như Ý công thức nấu mì xong xuôi, Tiểu Quả định về. Từ Như Ý vốn còn muốn giữ nàng lại dùng bữa, nhưng vừa nãy nói chuyện, Tiểu Quả đã biết tình cảnh hiện tại của nàng: để mua được số nguyên liệu này, Từ Như Ý phải đem cầm ngọc bội mà nàng đã đeo từ nhỏ. Tiểu Quả không khỏi thầm khâm phục, trong bụng nghĩ, tiểu cô nương này quả thật rất kiên cường.
Tiễn Tiểu Quả ra đến cửa, Từ Như Ý trong lòng vẫn lưu luyến. Dù chỉ bên nhau nửa ngày thôi, nàng đã cảm thấy Tiểu Quả thật hiền hòa, nhẫn nại, tỉ mỉ, giống như người tỷ tỷ mà nàng luôn mong muốn có được. Nhìn Tiểu Quả ngồi lên xe lừa, nàng do dự một lúc, bỗng cất tiếng hỏi:
“Ừm… ta có thể gọi tỷ là Tiểu Quả tỷ được không?”
Nói ra rồi lại hơi ngượng ngùng. Tính nàng vốn phóng khoáng, không hợp chơi với những cô nương yểu điệu dịu dàng, vì vậy mà từ xưa đến nay bạn thân của nàng không nhiều. Nhưng chỉ mới ở cùng Tiểu Quả nửa ngày, nàng đã cảm thấy trên người đối phương có một loại cảm giác ấm áp dễ gần.
Tiểu Quả hơi ngẩn ra, rồi lập tức cười:
“Tất nhiên là được rồi, Như Ý.”
Suốt cả buổi sáng, nàng đã nhìn thấy trong mắt Từ Như Ý toàn là thành ý và sự chân thành, trong lòng cũng hơi xúc động. Nàng thật sự khâm phục sự kiên định của cô nương này, luôn dốc sức bảo vệ sản nghiệp mà cha nàng để lại.
Nghe Tiểu Quả gọi mình một tiếng “Như Ý”, Từ Như Ý chỉ thấy cả người ấm lên, vành mắt cũng đỏ hoe. Đã lâu lắm rồi nàng mới cảm nhận lại được sự ấm áp ấy.
Sau khi tạm biệt, Tiểu Quả hẹn sáng mai sẽ quay lại. Ngày mai là ngày họp chợ, cũng là ngày khai trương quán mì Như Ý. Nhiệm vụ chính của nàng sẽ là dẫn những người khách quen muốn mua mì khoai của nàng tới quán ăn. Quán ăn cách chỗ nàng từng bán mì không xa, đi vòng qua một ngõ nhỏ là đến. Thật ra chỉ cách vài bước chân.
Tiểu Quả điều khiển xe lừa chậm rãi đi dạo quanh trấn. Hôm nay cũng không có việc gì gấp, nàng định dẫn Tiểu Tráng đi ngắm cảnh, dù sao nó cũng chưa từng đến thị trấn bao giờ. Vừa hay trong chợ có nhiều cửa tiệm, sạp hàng mở bán tấp nập.
“Con trai, con có muốn gì không? Mẹ sẽ mua cho con!”
Tiểu Quả hào phóng nói. Lần này đi nàng mang theo khá nhiều bạc. Trời cũng đã gần trưa, trở về nhà thì không kịp nữa, chi bằng mua chút đồ rồi ăn trưa tại chỗ vậy.
Tiểu Tráng nhìn quanh chợ, bỗng chợt đôi mắt lấp lánh, rồi tay nhỏ chỉ về sạp hàng phía trước:
“Mẹ ơi, kia là gì vậy ạ?”
Tiểu Quả đánh xe lại gần:
“Kẹo hình nhân*” – nàng trả lời con, rồi quay sang nói với ông chủ sạp: “Cho ta một cái!”
*Loại kẹo đó trong tiếng Trung gọi là (táng rén), dịch ra tiếng Việt thường gọi là kẹo nhân hình hay kẹo đường nặn hình. Đặc điểm: làm từ đường nấu chảy, sau đó nghệ nhân dùng tay hoặc thổi (giống thổi bóng) và nặn thành hình con vật, nhân vật, hoa lá... Xuất hiện khá nhiều trong phim cổ trang hoặc bối cảnh chợ truyền thống ở Trung Quốc.
Tiểu Tráng chọn lấy một con hổ rồi đưa cho con, cậu bé cầm que kẹo ngắm nghía một hồi, rồi kinh ngạc thốt lên:
“Mẹ ơi, trông giống hệt hổ thật vậy!”
Tiểu Quả cũng phải gật gù khen ngợi, tay nghề ông chủ quả thật tinh xảo vô cùng.
Hai mẹ con vừa đi vừa mua, nào là rau, nào là chút điểm tâm cho Tiểu Tráng.
Ngay lúc họ vừa rời khỏi sạp, ở trước quầy bán mặt nạ, có một nam nhân nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ... Đứa bé vừa rồi, dường như là...
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 54: Tiểu Quả tỷ
10.0/10 từ 39 lượt.