Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 53: Dẫn con vào trấn
30@-
Tiểu Quả đem bột khoai mà Tráng Tráng vừa xay xong cất vào hũ, đặt trong bếp. Sau đó, hai mẹ con cùng rửa tay, rồi vào nhà nghỉ ngơi. Tiểu Quả nằm thoải mái trên giường, thở phào một hơi dài. Đã lâu lắm rồi nàng chưa ngủ trưa. Nàng xoay người ôm lấy Tráng Tráng, khẽ dặn:
“Con ngoan, ngủ đi nào.”
Nàng nhè nhẹ vỗ lưng con. Dù sao Tráng Tráng vẫn còn nhỏ, trước kia sau khi rửa bát xong nó thường ngủ một giấc. Cả buổi sáng bận rộn, đôi mắt nó đã díp lại, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.
Hai mẹ con tỉnh dậy thì mặt trời đã gần lặn. Tiểu Quả không ngờ lại ngủ lâu đến thế. Nàng vừa thức dậy cùng con, vừa bất lực nhìn đống bồ kết – thầm nghĩ hôm nay chắc chắn không làm được nữa rồi.
Tiểu Quả ra ngoài mang khối bột về, mở ra thì thấy đã nở gấp đôi. Nàng nhào lại vài lượt, đặt sang một bên. Rồi lấy cải thảo thái nhỏ, vắt ráo nước, trộn cùng tóp mỡ, thêm muối cùng gia vị sao cho đậm đà. Chỉ vừa lúc Tráng Tráng nhóm lửa nấu nước xong, Tiểu Quả đã gói xong bánh bao, đặt chúng lên xửng, đậy nắp kín, rồi bảo con thêm củi chờ hấp chín.
Nàng còn nấu thêm nồi cháo nhỏ. Nàng thích mỗi bữa cơm đều phải có canh hoặc cháo ăn kèm. Đợi bánh bao chín, hai mẹ con bắt đầu ăn. Tráng Tráng ăn liền một lúc ba cái bánh bao. Dù bánh không to lắm, nhưng với cậu bé như thế cũng đã nhiều. Tiểu Quả sợ con ăn quá no, liền ngăn lại. Tráng Tráng liền làm bộ tội nghiệp, mở to mắt nhìn mẹ. Tiểu Quả suýt mềm lòng, may mà kịp nhận ra, dứt khoát nói:
“Không được!”
Tráng Tráng thấy mẹ kiên quyết, liền ngoan ngoãn cầm thìa ăn nốt cháo trong bát, nhưng đôi mắt vẫn cứ liếc về phía bánh bao trên bàn. Tiểu Quả thấy vậy thì giả vờ không để ý, vừa ăn cháo vừa nhịn cười.
Cơm nước xong, Tráng Tráng đi rửa bát. Nó vừa định lấy sách ra học thì bị Tiểu Quả gọi lại:
“Tráng Tráng, ngày mai mẹ vào trấn, con có muốn đi cùng không?”
Tráng Tráng ngẩng phắt lên, mắt sáng rỡ:
“Thật ạ?”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Quá vui sướng nên c* cậu cả đêm cứ trằn trọc, ngủ chẳng yên. Sáng hôm sau thức dậy, mắt vẫn còn mơ màng. Ngay cả lúc ăn cơm, Tiểu Quả cũng phải bón cho con. Nàng vừa bón vừa trêu chọc, khiến Tráng Tráng xấu hổ rúc vào lòng mẹ. Thấy vậy, Tiểu Quả thôi không trêu nữa, bế con lên xe lừa, rồi thẳng đường vào trấn.
Vừa đến nơi, đôi mắt to tròn của Tráng Tráng cứ liên tục đảo quanh, nhìn đâu cũng lạ lẫm, tò mò. Xe vừa dừng, Tiểu Quả dắt con xuống. Trên đường đến trấn, nàng vừa đi vừa nói cho con biết, rằng sau này mẹ không bán mì khoai nữa, đã có người làm thay, mẹ chỉ cần đến lấy tiền. Nghe mẹ nói thế, Tráng Tráng ngầm hiểu: như vậy mẹ sẽ có nhiều thời gian ở bên nó hơn.
Tiểu Quả vừa bước xuống xe, Từ Như Ý đã chạy ra đón. Nàng ta đã chờ từ lâu. Còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt nàng đã dừng lại nơi hạt đậu nhỏ bên cạnh Tiểu Quả:
“Đây là con tỷ sao? Trời ơi, đáng yêu quá đi mất!”
Từ Như Ý nhìn cậu bé mà tim như muốn tan chảy. Một đứa bé có thể xinh xắn đến thế sao? Nghĩ đến dung mạo Tiểu Quả, nàng liền hiểu ra. Quả nhiên, con giống hệt mẹ...
Tiểu Quả nghe nàng khen thì nở nụ cười hạnh phúc. Con mình mà được người ta khen, người làm mẹ ai mà không vui cho được?
“Thằng bé tên là Tráng Tráng. Nào, Tráng Tráng, chào dì đi.”
Nhưng nghĩ lại thấy không ổn, Từ Như Ý vẫn chưa lập gia đình, gọi “dì” e không hợp. Nàng vội sửa:
“Chào tỷ tỷ.”
Từ Như Ý phất tay, tỏ ý gọi sao cũng được. Tráng Tráng ngoan ngoãn cất tiếng:
“Chào tỷ tỷ.”
Từ Như Ý vừa nghe hai chữ “tỷ” thì phấn khởi không thôi, suýt cười to thành tiếng. Được trẻ con gọi là tỷ , ai mà chẳng thích.
“Được, được lắm!”
Ba người cùng nhau bước vào quán. Từ Như Ý đưa hai mẹ con đi một vòng, giới thiệu từng chỗ.
Tiểu Quả nhờ vậy cũng hiểu rõ hơn. Gian trước quán mì Như Ý có quầy thu ngân, phòng ăn và bếp. Sân sau thông ra chỗ ở. Người làm kia cũng họ Từ, gọi là Từ thúc. Hằng ngày, Từ Như Ý và Từ thúc đều ở sân sau. Tráng Tráng được Từ thúc dẫn ra sảnh chơi, còn Tiểu Quả theo Từ Như Ý vào bếp để bắt tay nghiên cứu công thức.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Tiểu Quả đem bột khoai mà Tráng Tráng vừa xay xong cất vào hũ, đặt trong bếp. Sau đó, hai mẹ con cùng rửa tay, rồi vào nhà nghỉ ngơi. Tiểu Quả nằm thoải mái trên giường, thở phào một hơi dài. Đã lâu lắm rồi nàng chưa ngủ trưa. Nàng xoay người ôm lấy Tráng Tráng, khẽ dặn:
“Con ngoan, ngủ đi nào.”
Nàng nhè nhẹ vỗ lưng con. Dù sao Tráng Tráng vẫn còn nhỏ, trước kia sau khi rửa bát xong nó thường ngủ một giấc. Cả buổi sáng bận rộn, đôi mắt nó đã díp lại, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.
Hai mẹ con tỉnh dậy thì mặt trời đã gần lặn. Tiểu Quả không ngờ lại ngủ lâu đến thế. Nàng vừa thức dậy cùng con, vừa bất lực nhìn đống bồ kết – thầm nghĩ hôm nay chắc chắn không làm được nữa rồi.
Tiểu Quả ra ngoài mang khối bột về, mở ra thì thấy đã nở gấp đôi. Nàng nhào lại vài lượt, đặt sang một bên. Rồi lấy cải thảo thái nhỏ, vắt ráo nước, trộn cùng tóp mỡ, thêm muối cùng gia vị sao cho đậm đà. Chỉ vừa lúc Tráng Tráng nhóm lửa nấu nước xong, Tiểu Quả đã gói xong bánh bao, đặt chúng lên xửng, đậy nắp kín, rồi bảo con thêm củi chờ hấp chín.
Nàng còn nấu thêm nồi cháo nhỏ. Nàng thích mỗi bữa cơm đều phải có canh hoặc cháo ăn kèm. Đợi bánh bao chín, hai mẹ con bắt đầu ăn. Tráng Tráng ăn liền một lúc ba cái bánh bao. Dù bánh không to lắm, nhưng với cậu bé như thế cũng đã nhiều. Tiểu Quả sợ con ăn quá no, liền ngăn lại. Tráng Tráng liền làm bộ tội nghiệp, mở to mắt nhìn mẹ. Tiểu Quả suýt mềm lòng, may mà kịp nhận ra, dứt khoát nói:
“Không được!”
Tráng Tráng thấy mẹ kiên quyết, liền ngoan ngoãn cầm thìa ăn nốt cháo trong bát, nhưng đôi mắt vẫn cứ liếc về phía bánh bao trên bàn. Tiểu Quả thấy vậy thì giả vờ không để ý, vừa ăn cháo vừa nhịn cười.
Cơm nước xong, Tráng Tráng đi rửa bát. Nó vừa định lấy sách ra học thì bị Tiểu Quả gọi lại:
“Tráng Tráng, ngày mai mẹ vào trấn, con có muốn đi cùng không?”
Tráng Tráng ngẩng phắt lên, mắt sáng rỡ:
“Thật ạ?”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Quá vui sướng nên c* cậu cả đêm cứ trằn trọc, ngủ chẳng yên. Sáng hôm sau thức dậy, mắt vẫn còn mơ màng. Ngay cả lúc ăn cơm, Tiểu Quả cũng phải bón cho con. Nàng vừa bón vừa trêu chọc, khiến Tráng Tráng xấu hổ rúc vào lòng mẹ. Thấy vậy, Tiểu Quả thôi không trêu nữa, bế con lên xe lừa, rồi thẳng đường vào trấn.
Vừa đến nơi, đôi mắt to tròn của Tráng Tráng cứ liên tục đảo quanh, nhìn đâu cũng lạ lẫm, tò mò. Xe vừa dừng, Tiểu Quả dắt con xuống. Trên đường đến trấn, nàng vừa đi vừa nói cho con biết, rằng sau này mẹ không bán mì khoai nữa, đã có người làm thay, mẹ chỉ cần đến lấy tiền. Nghe mẹ nói thế, Tráng Tráng ngầm hiểu: như vậy mẹ sẽ có nhiều thời gian ở bên nó hơn.
Tiểu Quả vừa bước xuống xe, Từ Như Ý đã chạy ra đón. Nàng ta đã chờ từ lâu. Còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt nàng đã dừng lại nơi hạt đậu nhỏ bên cạnh Tiểu Quả:
“Đây là con tỷ sao? Trời ơi, đáng yêu quá đi mất!”
Từ Như Ý nhìn cậu bé mà tim như muốn tan chảy. Một đứa bé có thể xinh xắn đến thế sao? Nghĩ đến dung mạo Tiểu Quả, nàng liền hiểu ra. Quả nhiên, con giống hệt mẹ...
Tiểu Quả nghe nàng khen thì nở nụ cười hạnh phúc. Con mình mà được người ta khen, người làm mẹ ai mà không vui cho được?
“Thằng bé tên là Tráng Tráng. Nào, Tráng Tráng, chào dì đi.”
Nhưng nghĩ lại thấy không ổn, Từ Như Ý vẫn chưa lập gia đình, gọi “dì” e không hợp. Nàng vội sửa:
“Chào tỷ tỷ.”
Từ Như Ý phất tay, tỏ ý gọi sao cũng được. Tráng Tráng ngoan ngoãn cất tiếng:
“Chào tỷ tỷ.”
Từ Như Ý vừa nghe hai chữ “tỷ” thì phấn khởi không thôi, suýt cười to thành tiếng. Được trẻ con gọi là tỷ , ai mà chẳng thích.
“Được, được lắm!”
Ba người cùng nhau bước vào quán. Từ Như Ý đưa hai mẹ con đi một vòng, giới thiệu từng chỗ.
Tiểu Quả nhờ vậy cũng hiểu rõ hơn. Gian trước quán mì Như Ý có quầy thu ngân, phòng ăn và bếp. Sân sau thông ra chỗ ở. Người làm kia cũng họ Từ, gọi là Từ thúc. Hằng ngày, Từ Như Ý và Từ thúc đều ở sân sau. Tráng Tráng được Từ thúc dẫn ra sảnh chơi, còn Tiểu Quả theo Từ Như Ý vào bếp để bắt tay nghiên cứu công thức.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 53: Dẫn con vào trấn
10.0/10 từ 39 lượt.