Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai

Chương 55: Là nàng sao?

57@-

Lý Thủ Cát nhìn theo chiếc xe lừa dần khuất xa, mà rơi vào trầm tư. Đứa bé kia, quả thật giống hệt Tướng quân. Nghĩ tới đây, hắn lại tự bác bỏ:


“Không thể nào.”


Lý Thủ Cát vỗ mạnh vào đùi, như tự thấy suy đoán của mình thật buồn cười. Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Hắn cũng không để chuyện này trong lòng nữa. Hắn nhìn quanh một vòng, vẫn không tìm thấy quầy bán mì khoai tây hôm bữa, liền thất vọng quay về thôn chài.


Trong phòng, Giang Đan Hà thấy Lý Thủ Cát đứng đó, dáng vẻ có phần ủ rũ, liền cảm thấy buồn cười:


“Không tìm thấy quầy sao?”


“Ừ…”


Hôm qua, Lý Thủ Cát từ trong trấn đã mua về hai phần mì khoai tây. Vị ngon lạ, nguyên liệu mới mẻ. Sáng nay hắn lại vào trấn, định mua thêm, nhưng quầy cũ không thấy đâu, tìm quanh chợ cũng không có. Hắn nào biết rằng quầy của Tần Tiểu Quả cách hai ngày mới mở một lần và hiện tại đã chuyển qua quán mì Như Ý đâu. Thế nên đành tay trắng quay về.


Giang Đan Hà mím môi, trong lòng cũng có chút thất vọng. Mì khoai tây kia quả thực rất ngon, chẳng biết sau này còn có cơ hội ăn nữa không. Dù sao hắn cũng sắp phải rời khỏi nơi này rồi.


“Thu dọn đi. Sáng mai xuất phát.”


Lý Thủ Cát lập tức nghiêm túc trở lại:



“Rõ!”


Giang Đan Hà lấy bức thư của Chiến Vương ra, nắm chặt trong tay, trong mắt hiện lên niềm khao khát mãnh liệt. Trong lòng hắn thầm nhủ:


“Sắp rồi, sắp rồi… cuối cùng ta cũng có thể hồi kinh…”


Sau khi đọc xong, hắn lấy dùng lửa đốt lá thư để phòng ngừa hậu họa. Trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên, rồi hóa bức thư thành một đống tro tàn.


Trời chưa sáng, khi cả làng vẫn còn chìm trong giấc ngủ - Giang Đan Hà và Lý Thủ Cát đã mặc xong áo giáp, bước ra ngoài, rồi dắt ngựa lên đường.


“Đã để bạc lại chưa?” Giang Đan Hà ngoái đầu hỏi.


“Yên tâm, Tướng quân, đã để rồi!”


“Đi thôi.”


Giang Đan Hà xoay người ngồi lên con ngựa nâu, gót giày khẽ đạp, con ngựa lập tức lao đi, chẳng ngoái đầu lại. Lý Thủ Cát theo sát phía sau.


Nửa tháng trước, trong một lần hành quân, Giang Đan Hà bị truy sát đến vách núi, rơi xuống vực. Lý Thủ Cát liều mình nhảy theo. Việc hắn liều mạng như thế cũng là do hắn biết rõ vực đó không sâu, bên dưới lại có nước, dù ngã xuống cũng không nguy hiểm tính mạng. Tất cả đều diễn ra theo như kế hoạch của bọn họ.


Cả hai trôi dạt vào bờ của một thôn chài nhỏ, được lão ngư dân cứu. Vị lão nhân ấy họ Dư, lại trùng hợp là lang y trong thôn. Lý Thủ Cát chỉ bị thương nhẹ, còn thương thế của Giang Đan Hà thì vô cùng nghiêm trọng , nếu không nhờ lão Dư đưa về chữa trị, e đã chẳng giữ nổi tính mạng.



Trước khi rời đi, Giang Đan Hà bảo Lý Thủ Cát lưu lại mười lượng bạc, coi như tiền thuốc thang, cũng là hồi báo cho công ơn chăm sóc suốt quãng thời gian vừa qua.


Trời vẫn còn tối đen, bọn họ đã tới phủ Chiến Vương. Bước vào thư phòng, Chiến Vương đã ngồi chờ sẵn. Thấy Giang Đan Hà, ông lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi:


“Thân thể ngươi ổn rồi chứ?”


Giang Đan Hà ôm quyền:


“Tạ ơn Vương gia quan tâm, hạ quan đã bình phục.”


Chiến Vương thở phào nhẹ nhõm. Với ông, Giang Đan Hà không chỉ là cánh tay phải, mà còn như huynh đệ. Nhiệm vụ lần này nguy hiểm vô cùng, hắn còn sống trở về, quả thực là đại cát.


Lý Thủ Cát ở lại trong thư phòng, còn Chiến Vương dẫn Giang Đan Hà đi vào một gian phòng ở phía sau. Ông bước tới chiếc bình hoa cạnh giá sách, xoay nhẹ, lập tức mặt đất mở ra một mật đạo. Chiến Vương cầm giá nến đi trước, Giang Đan Hà theo sát phía sau.


Cầu thang tối dài hun hút, tiếng bước chân và hơi thở vang vọng trong không gian kín. Nhờ ánh nến, nên có thể nhìn thấy cấu trúc bên trong rõ ràng. Tới cuối thang, đặt chân lên mặt đất bằng, Chiến Vương đặt giá nến xuống, Giang Đan Hà lập tức thắp sáng những cây nến quanh phòng. Trong nháy mắt, mật thất bừng sáng.


Mật thất này rộng khoảng chừng ba mươi mét vuông. Giữa phòng đặt một sa bàn dài khoảng năm mét. Trên đó, cờ xanh đánh dấu các địa điểm, chính giữa là hoàng cung, tại đó cắm một lá cờ đỏ chói mắt.


Ánh mắt Chiến Vương nóng rực nhìn chăm chăm lá cờ đỏ. Thời khắc chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng tới rồi. Ông sắp có thể rời khỏi nơi này!


Giang Đan Hà hiểu rõ vì sao ông xúc động như vậy.



Năm đó, Thiệu Chiến mới năm tuổi. Tân hoàng vì lòng nhân từ, nên đã tha mạng cho thái tử, ban cho tước Vương, giam giữ ở huyện Vĩnh Hải. Từ đó, ông bị nhốt suốt hai mươi lăm năm, đến nay đã ba mươi tuổi.


Trên danh nghĩa là nuôi dưỡng, thực chất là giám sát. Thậm chí cả vương phi của ông cũng là do tân hoàng chỉ định.


Thiệu Chiến luôn nhẫn nhịn. Sự tàn bạo và áp bức của tân hoàng đã khiến cho lòng dân oán thán. Nhưng từ khi gặp Giang Đan Hà, ông biết cơ hội đã tới!


Trước tiên, ông lôi kéo gia tộc Vương phi về phe mình, rồi âm thầm nuôi dưỡng binh mã. Giang Đan Hà chính là tướng lĩnh chỉ huy. Ba năm qua, dưới sự lãnh đạo của hắn, quân đội đã phát triển đến ba mươi vạn. Cộng thêm số binh mã ngầm quy thuận, tổng cộng đã có năm mươi vạn binh hùng tướng mạnh!


Một huyện Vĩnh Hải nhỏ bé, đã chẳng thể giam cầm nổi ông. Mới đây, Giang Đan Hà còn tiêu diệt một cánh quân chủ lực của triều đình, quân của ông càng như hổ mọc thêm cánh. Lúc này, cho dù ông đường hoàng bước ra khỏi huyện thành, hoàng đế cũng không hay biết.


Trong triều đình, đại đa số quan viên cũng đã là người của ông. Hoàng đế vẫn u mê chẳng hay. Có người che giấu hành tung cho ông, vậy nên không ai hay biết ông đã đi đâu. Chỉ cần chờ thời cơ, tất sẽ một kích đoạt thiên hạ!


Đại thụ vốn đã rỗng ruột*, chỉ cần một cái đẩy nhẹ cũng sẽ sụp đổ.


*Ý chỉ triều đình đã lung lay, thối nát đến tận cùng.


Rời khỏi mật thất, Giang Đan Hà chuẩn bị cáo từ. Hắn cùng Lý Thủ Cát còn phải dẫn quân tiến kinh, để tránh bại lộ, bọn họ chỉ có thể chia nhỏ đội ngũ mà đi, nên cần chuẩn bị ngay.


Chiến Vương tiễn hai người ra, trên mặt nở nụ cười. Trận này, tất thắng!


Rời phủ, họ đổi giáp phục sang thường phục, dắt ngựa đi ra ngoài. Trên đường lúc này đã đông hơn, là ngày họp chợ, người xe nườm nượp. Bọn họ ăn mặc bình thường, chen trong dòng người cũng không mấy ai chú ý. Đường phố nhỏ hẹp, không thể cưỡi ngựa, nên cả hai đành dắt bộ ra khỏi cửa thành.



Bên này, Tiểu Quả ôm Tiểu Tráng đi vào trấn. Đứa bé ngáp ngắn ngáp dài trong lòng nàng.


Thấy cổng thành “Vĩnh Hải huyện” ngay phía trước, Tiểu Quả vỗ nhẹ con, khẽ gọi:


“Tiểu Tráng, sắp tới rồi, tỉnh dậy nào.”


Tiểu Tráng vẫn ngái ngủ, dụi mắt, ngồi dậy, lại ngáp một cái trên vai mẹ.


Tiểu Quả vỗ lưng con, ngẩng đầu thấy phía trước có người đang cưỡi ngựa, liền đánh xe lừa nép sang bên.


Người đó chính là Giang Đan Hà. Thấy cửa thành ít người, hắn tung mình lên ngựa. Khi ngựa lướt qua xe lừa, hắn vô tình liếc sang, bắt gặp một gương mặt quen thuộc mơ hồ. Tim hắn khẽ run. Nàng…


Vội quay đầu lại, chỉ kịp thấy bóng lưng nàng. Trên vai nàng còn có một cái đầu nhỏ đang ngái ngủ, ngáp toáng một cái. Tim hắn lại đập dồn dập.


Ngựa phi nhanh, chỉ trong chớp mắt đã bỏ lại khoảng cách xa vời. Giang Đan Hà chỉ còn thấy một cái bóng mờ nhạt, rồi đành dứt ánh mắt.


Hắn quay đầu nhìn xa xăm, trong lòng gợn sóng:


“Là nàng sao, thê tử của ta? Không, không thể. Sao nàng lại ở đây? Chắc chỉ là trùng hợp… Nhưng mà, nếu thật là nàng… thì đứa bé kia, chẳng lẽ là con ta…”


----------------------------------


Quá trời, bây giờ mới có sự tương tác của nam và nữ chính, mặc dù chỉ là một hướng 


Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Story Chương 55: Là nàng sao?
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...