Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai

Chương 50: Kí khế ước

41@-

“Ừm… ta muốn mua bí quyết làm mì của cô.”


“Phụt!” Tiểu Quả suýt thì sặc trà. Người này sao lại thẳng thừng đến thế chứ?


“Chuyện là thế này, cô nương đừng vội, nghe ta nói đã…” Từ Như Ý chậm rãi kể lại chuyện của mình.


Dù thấy chuyện hơi đột ngột, Tiểu Quả vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Đợi nàng ta nói xong, nàng gật đầu, coi như đã hiểu.


Chuyện là như này. Quán mì này lấy tên của Từ Như Ý do cha nàng đặt. Ngày Như Ý chào đời, mẫu thân qua đời, từ đó cha con họ chỉ biết nương tựa lẫn nhau, dựa vào việc mở quán mì mà sống. Việc làm ăn vốn dĩ khá tốt, nhưng nửa năm trước phụ thân Từ Như Ý qua đời, từ đó việc buôn bán ngày càng xuống dốc. Đến nay, quán mỳ vắng đến nỗi người qua đường cũng chẳng buồn ghé mắt. Từ Như Ý dốc sức học theo phương pháp nấu mì của cha, song món mì nàng nấu chẳng ra hồn. Nếu cứ tiếp tục, e rằng quán sẽ phải đóng cửa.


Nhưng Như Ý không nỡ để cơ nghiệp phụ thân gầy dựng đổ vỡ. Trong tay chẳng còn bao nhiêu tiền, ngay cả tiền công cho người làm cũng không kham nổi. Ngoại trừ gã sai vặt đi theo từ khi quán mới mở, tất cả người làm đều bỏ đi. Giờ đây hai chủ tớ đến việc lo bữa ăn hằng ngày cũng khó.


Một ngày nọ, khi lòng đầy chán nản, nàng vô tình thấy Tiểu Quả bán mì khoai. Bị hương thơm hấp dẫn, nàng đem hết mười đồng tiền cuối cùng mua một bát. Vừa ăn xong, liền vấn vmãi không thôi. Từ đó nảy ra ý định muốn mua lại bí quyết nấu mì của Tiểu Quả, hòng vực dậy quán mì Như Ý.



Từ Như Ý còn lén quan sát quầy hàng của nàng. Tiểu Quả bán mỗi bát mười đồng, mà khách nào cũng gọi ít nhất hai bát. Một buổi như vậy, ắt hẳn thu về không ít bạc.


Nghe xong, Tiểu Quả vẫn giữ nguyên nét mặt, song trong lòng cân nhắc. Rồi nàng hỏi chậm rãi:


“Trong tay cô chẳng còn đồng nào, vậy dự định dùng gì để mua bí quyết của ta?” Nói xong, Tiểu Quả nhìn thẳng vào mắt nàng.


Nghe vậy, ánh mắt Từ Như Ý thoáng dao động, rồi bỗng trở nên kiên quyết:


“Ta sẽ đưa khế ước đất cho cô!”


Nói rồi lấy khế ước ra, đưa tận tay Tiểu Quả. Nàng nhận lấy, liếc qua rồi đặt xuống bàn:


“Ta không cần khế ước của cô.”


Tim Từ Như Ý chùng xuống, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng. Đó là thứ quý giá nhất nàng còn lại, mà vẫn chưa đủ sao?



Tiểu Quả lại mở miệng:


“Ta có thể đưa cho ngươi bí quyết.”


Nghe vậy, Từ Như Ý như sống lại, mắt sáng ngời nhìn nàng, chờ đợi điều kiện của Tiểu Quả. Tiểu Quả chậm rãi nói tiếp:


“Nhưng ta muốn góp cổ phần.”


“Góp… cổ phần?” Từ Như Ý ngơ ngác, không hiểu.


Tiểu Quả đặt chén trà xuống, giải thích:


“Nói đơn giản thì, ta cho ngươi bí quyết. Đổi lại, hàng tháng ngươi chia cho ta một phần lợi nhuận bám được từ mì khoai.”


Từ Như Ý lập tức hiểu ý, nàng nuốt nước bọt rồi dè dặt hỏi:



“Vậy… cô muốn bao nhiêu phần?”


Tiểu Quả im lặng suy nghĩ, một hồi lâu mới lên tiếng:


“Bốn phần.” Dù sao nàng chẳng phải bỏ vốn, mà bên kia còn đang gánh nợ, bốn phần xem ra cũng vừa phải.


Từ Như Ý không đáp ngay, lấy bàn tính gõ lách cách, hồi lâu mới đặt xuống, khẽ nói:


“Được!”


“Không vội. Trước hết phải ký khế ước đã.” Tiểu Quả ngăn Từ Như Ý, người đang nóng lòng muốn học bí quyết. Làm ăn phải cẩn trọng.


Tiểu Quả viết xong hai bản khế ước, đưa cho đối phương xem. Từ Như Ý chăm chú đọc kỹ rồi ký tên. Thấy nàng định đưa trả, Tiểu Quả nhắc:


“Còn chưa đóng ấn cá nhân.”



Từ Như Ý đỏ mặt, vỗ trán:


“Xin lỗi, xin lỗi, ta quên mất. Con dấu ta chỉ dùng khi tính sổ hàng tháng… mà đã lâu rồi chẳng còn khoản nào…” Nói rồi vội vàng chạy ra quầy, lấy ấn tín đóng xuống hai bản khế ước.


Tiểu Quả gật đầu, cẩn thận xem lại lần nữa. Đảm bảo không sai sót, nàng cũng ký tên, rồi in dấu tay bằng mực của Từ Như Ý.


Hai bên mỗi người giữ một bản. Tiểu Quả cất kỹ phần mình, sau đó nàng mượn bút và giấy, tỉ mỉ ghi lại từng bước chế biến mì khoai và cá viên. Những chỗ cần lưu ý cũng viết rõ ràng. Một tờ khác, nàng ghi công thức nấu nước dùng, liệt kê từng loại gia vị và liều lượng, kín cả nửa tờ giấy.


Đưa mấy tờ giấy cho Từ Như Ý, nàng dặn:


“Ngươi đọc kỹ, chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu. Sáng mai ta sẽ sang dạy ngươi làm cá viên và bột khoai.”


Từ Như Ý nâng tờ giấy cẩn thận như đang cầm vàng, gật đầu liên tục:


“Được, được! Ta sẽ chuẩn bị ngay. Ngày mai cô đến, mọi thứ sẽ được chuẩn bị sẵn sàng.”


Tiểu Quả gật đầu, rồi xoay người đi. Nghĩ đến chắc hẳn Tráng Tráng đang đợi sốt ruột, nàng vội vàng thúc xe trở về Đào Hoa Thôn.


Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Story Chương 50: Kí khế ước
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...