Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 51: Kẻ thù chung
28@-
Tiểu Quả cầm hai tờ giấy đi thẳng về nhà, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, . Vì sao lại có hai tờ? Một là khế ước, tờ còn lại là giấy cam kết của Từ Như Ý.
Nội dung cam kết như sau: Nếu Từ Như Ý phá vỡ khế ước, tiệm mì Như Ý sẽ được chuyển giao cho Tần Tiểu Quả coi như bồi thường.
Ký tên: Từ Như Ý, đóng dấu xác nhận.
Việc bán công thức nấu mì, Tiểu Quả cũng đã cân nhắc kỹ càng. Thứ nhất, việc làm mì khoai tốn rất nhiều công sức. Thứ hai, nguồn nguyên liệu khó mà đảm bảo lâu dài. Dù sao thì khoai tây trong núi có hạn, cá cũng vậy. Nếu để nàng tự mình đi mua, chẳng thể kiếm được bao nhiêu lời. Lý do thứ ba, làm mì khoai tây một mình vô cùng mất thời gian. Chỉ việc chuẩn bị nguyên liệu thôi cũng đã mất cả một ngày. Vì thế, nàng chỉ có thể cách hai ngày mới mở bán lại. Hôm nay bán mì, nàng còn nghe người ta phàn nàn rằng phải hai ngày sau mới thấy quán trở lại.
Nhưng quan trọng nhất, vẫn là vì Tráng Tráng.
Trong lòng nàng, ở bên Tráng Tráng mới là việc cần thiết nhất bây giờ. Thế nên, đầu tư vào quán mì là lựa chọn thích hợp nhất. Nàng không phải bỏ ra quá nhiều công sức, lại còn được chia lợi nhuận mỗi tháng. Vậy thì còn gì để do dự nữa.
Nghĩ vậy, nàng điều khiển xe lừa trở về thôn. Khi đi ngang cổng làng, nàng bắt gặp Lý Triệu Địch đang ngồi tán chuyện cùng mấy ả đàn bà trong xóm.
Tiểu Quả lười chào hỏi, chỉ điều khiển xe lừa đi thẳng. Nhưng nhóm phụ nhân kia nào dễ buông tha.
Một người mở miệng trước, giọng đầy châm chọc:
“Chậc chậc chậc... nhìn xem, chồng chết rồi mà vẫn còn điệu đà thế kia. May mà đàn ông trong thôn đều đã đi lính cả, bằng không thì..hừ...”
“Đúng đó, đúng đó, chẳng biết chưng diện cho ai xem.” Một người khác phụ họa, giọng chua loét. Tiểu Quả trông chẳng giống phụ nữ từng sinh nở, trái lại còn tươi tắn trẻ trung.
“Ai nói là không có người nhìn? Nhà cô chẳng phải có một lão già đó sao? Tuy không xuống giường nổi, nhưng vẫn là đàn ông mà.” Lý Triệu Địch chen vào. Vừa dứt lời, cả bọn phá lên cười.
Lý Triệu Địch vừa lau nước mắt vừa vỗ vai người bên cạnh:
“Theo ta thì, lúc rảnh rỗi, cô cứ đưa nàng ta về nhà. Dù gì mẹ chồng cô cũng chẳng còn nữa, biết đâu lại có chuyện hay ho. Hahaha...”
Đám phụ nhân ngồi dưới gốc cây, chẳng còn giữ thể diện, cười rộ lên một tràng.
Tiểu Quả nghe những lời ám chỉ ấy, chẳng hề tức giận. Bởi chúng chẳng chỉ đích danh ai, coi như là bọn họ đang độc thoại đi.
Nhưng, muốn nàng nhẫn nhịn thì không có đâu.
Nàng liền tháo dây lưng, khẽ quất vào mông lừa một cái:
“Phì, đồ lừa lười chảy thây. Suốt ngày chỉ ăn mà chẳng chịu làm. Già thế rồi mà còn không đẻ được lấy một con. Đúng là đồ vô dụng. Ta còn tìm cho ngươi một con lừa đực, vậy mà rốt cuộc lại giống như gà mái không biết đẻ trứng. Phì!”
Nói xong, nàng cố tình liếc ngang nhìn đám người dưới gốc cây. Quả nhiên sắc mặt họ đều tối sầm lại. Tiểu Quả thấy vậy thì vô cùng hả dạ.
Nàng thừa biết mấy người kia quanh quẩn bên Lý Triệu Địch chỉ bởi vì phu quân của thị đã thành quan. Và thêm một nguyên do nữa — họ còn cùng chung một kẻ thù: là nàng - Tần Tiểu Quả!
Vì sao lại căm ghét nàng đến thế? Thứ nhất, dung mạo. Thứ hai, bởi nàng gả cho Giang Đan Hà – người vốn tuấn tú xuất chúng. Thứ ba, quan trọng nhất, chính là điều Tiểu Quả vừa ngụ ý khi mắng con lừa. Cả Lý Triệu Địch lẫn mấy phụ nhân kia đều không có con. Có kẻ lấy chồng ba bốn năm vẫn chưa mang thai. Bởi vậy, họ càng thêm đố kỵ với Tiểu Quả – người chỉ sau một đêm tân hôn đã có thai. Thử nghĩ xem, lời nói của nàng vừa rồi đâm thẳng vào chỗ đau đến mức nào.
Ngày nào mẹ chồng họ chẳng nhắc đến Tiểu Quả:
“Nhìn con dâu nhà người ta xem, chăm chỉ, khéo léo là thế. Còn ngươi thì...”
Mỗi ngày nghe đi nghe lại, những ai vốn còn lưng chừng cũng dần sinh hận. Vậy nên, dù không có Lý Triệu Địch, đám người kia cũng sẽ tự động tụ lại, lập thành một “nhóm căm ghét Tiểu Quả”.
Thấy gương mặt khó coi của họ, Tiểu Quả sung sướng điều khiển xe lừa về nhà, còn cố tình khe khẽ ngân nga. Đến khi xe về tới sân, nàng vẫn còn hát. Tráng Tráng đang ngồi trong sân, trên tay cầm sách. Vừa thấy mẹ về, nó vội chạy ra giúp dỡ đồ khỏi xe.
Tiểu Quả vui vẻ khen ngợi con. Giờ đây nàng chẳng cần mở hàng bán mì nữa, nên gom hết nồi niêu rổ rá đặt bên giếng, tính sau sẽ rửa sạch rồi cất đi.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Tiểu Quả cầm hai tờ giấy đi thẳng về nhà, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, . Vì sao lại có hai tờ? Một là khế ước, tờ còn lại là giấy cam kết của Từ Như Ý.
Nội dung cam kết như sau: Nếu Từ Như Ý phá vỡ khế ước, tiệm mì Như Ý sẽ được chuyển giao cho Tần Tiểu Quả coi như bồi thường.
Ký tên: Từ Như Ý, đóng dấu xác nhận.
Việc bán công thức nấu mì, Tiểu Quả cũng đã cân nhắc kỹ càng. Thứ nhất, việc làm mì khoai tốn rất nhiều công sức. Thứ hai, nguồn nguyên liệu khó mà đảm bảo lâu dài. Dù sao thì khoai tây trong núi có hạn, cá cũng vậy. Nếu để nàng tự mình đi mua, chẳng thể kiếm được bao nhiêu lời. Lý do thứ ba, làm mì khoai tây một mình vô cùng mất thời gian. Chỉ việc chuẩn bị nguyên liệu thôi cũng đã mất cả một ngày. Vì thế, nàng chỉ có thể cách hai ngày mới mở bán lại. Hôm nay bán mì, nàng còn nghe người ta phàn nàn rằng phải hai ngày sau mới thấy quán trở lại.
Nhưng quan trọng nhất, vẫn là vì Tráng Tráng.
Trong lòng nàng, ở bên Tráng Tráng mới là việc cần thiết nhất bây giờ. Thế nên, đầu tư vào quán mì là lựa chọn thích hợp nhất. Nàng không phải bỏ ra quá nhiều công sức, lại còn được chia lợi nhuận mỗi tháng. Vậy thì còn gì để do dự nữa.
Nghĩ vậy, nàng điều khiển xe lừa trở về thôn. Khi đi ngang cổng làng, nàng bắt gặp Lý Triệu Địch đang ngồi tán chuyện cùng mấy ả đàn bà trong xóm.
Tiểu Quả lười chào hỏi, chỉ điều khiển xe lừa đi thẳng. Nhưng nhóm phụ nhân kia nào dễ buông tha.
Một người mở miệng trước, giọng đầy châm chọc:
“Chậc chậc chậc... nhìn xem, chồng chết rồi mà vẫn còn điệu đà thế kia. May mà đàn ông trong thôn đều đã đi lính cả, bằng không thì..hừ...”
“Đúng đó, đúng đó, chẳng biết chưng diện cho ai xem.” Một người khác phụ họa, giọng chua loét. Tiểu Quả trông chẳng giống phụ nữ từng sinh nở, trái lại còn tươi tắn trẻ trung.
“Ai nói là không có người nhìn? Nhà cô chẳng phải có một lão già đó sao? Tuy không xuống giường nổi, nhưng vẫn là đàn ông mà.” Lý Triệu Địch chen vào. Vừa dứt lời, cả bọn phá lên cười.
Lý Triệu Địch vừa lau nước mắt vừa vỗ vai người bên cạnh:
“Theo ta thì, lúc rảnh rỗi, cô cứ đưa nàng ta về nhà. Dù gì mẹ chồng cô cũng chẳng còn nữa, biết đâu lại có chuyện hay ho. Hahaha...”
Đám phụ nhân ngồi dưới gốc cây, chẳng còn giữ thể diện, cười rộ lên một tràng.
Tiểu Quả nghe những lời ám chỉ ấy, chẳng hề tức giận. Bởi chúng chẳng chỉ đích danh ai, coi như là bọn họ đang độc thoại đi.
Nhưng, muốn nàng nhẫn nhịn thì không có đâu.
Nàng liền tháo dây lưng, khẽ quất vào mông lừa một cái:
“Phì, đồ lừa lười chảy thây. Suốt ngày chỉ ăn mà chẳng chịu làm. Già thế rồi mà còn không đẻ được lấy một con. Đúng là đồ vô dụng. Ta còn tìm cho ngươi một con lừa đực, vậy mà rốt cuộc lại giống như gà mái không biết đẻ trứng. Phì!”
Nói xong, nàng cố tình liếc ngang nhìn đám người dưới gốc cây. Quả nhiên sắc mặt họ đều tối sầm lại. Tiểu Quả thấy vậy thì vô cùng hả dạ.
Nàng thừa biết mấy người kia quanh quẩn bên Lý Triệu Địch chỉ bởi vì phu quân của thị đã thành quan. Và thêm một nguyên do nữa — họ còn cùng chung một kẻ thù: là nàng - Tần Tiểu Quả!
Vì sao lại căm ghét nàng đến thế? Thứ nhất, dung mạo. Thứ hai, bởi nàng gả cho Giang Đan Hà – người vốn tuấn tú xuất chúng. Thứ ba, quan trọng nhất, chính là điều Tiểu Quả vừa ngụ ý khi mắng con lừa. Cả Lý Triệu Địch lẫn mấy phụ nhân kia đều không có con. Có kẻ lấy chồng ba bốn năm vẫn chưa mang thai. Bởi vậy, họ càng thêm đố kỵ với Tiểu Quả – người chỉ sau một đêm tân hôn đã có thai. Thử nghĩ xem, lời nói của nàng vừa rồi đâm thẳng vào chỗ đau đến mức nào.
Ngày nào mẹ chồng họ chẳng nhắc đến Tiểu Quả:
“Nhìn con dâu nhà người ta xem, chăm chỉ, khéo léo là thế. Còn ngươi thì...”
Mỗi ngày nghe đi nghe lại, những ai vốn còn lưng chừng cũng dần sinh hận. Vậy nên, dù không có Lý Triệu Địch, đám người kia cũng sẽ tự động tụ lại, lập thành một “nhóm căm ghét Tiểu Quả”.
Thấy gương mặt khó coi của họ, Tiểu Quả sung sướng điều khiển xe lừa về nhà, còn cố tình khe khẽ ngân nga. Đến khi xe về tới sân, nàng vẫn còn hát. Tráng Tráng đang ngồi trong sân, trên tay cầm sách. Vừa thấy mẹ về, nó vội chạy ra giúp dỡ đồ khỏi xe.
Tiểu Quả vui vẻ khen ngợi con. Giờ đây nàng chẳng cần mở hàng bán mì nữa, nên gom hết nồi niêu rổ rá đặt bên giếng, tính sau sẽ rửa sạch rồi cất đi.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 51: Kẻ thù chung
10.0/10 từ 39 lượt.